Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 114: Game bị thương
Cuối cùng thì Trường Tuế cũng đã hiểu những cái khoang thuỷ tinh kỳ quái trong tầng hầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái được sử dụng để làm gì, bọn họ rút yêu lực trên người yêu quái ra và sử dụng cho chính mình.
Đó là lý do tại sao Cục Quản lý Yêu quái lại trắng trợn bắt giữ yêu quái ở khắp mọi nơi, thậm chí còn muốn xuống tay với cả những yêu quái không vi phạm lệnh cấm của Cục Quản lý Yêu quái.
Đại đa số yêu quái không thích sống theo bầy đàn, đều chỉ sống độc lai độc vãng.
Yêu quái không có các mối quan hệ phức tạp nên càng dễ dàng trở thành mục tiêu để Cục Quản lý Yêu quái xuống tay, chẳng hạn như thụ yêu.
Vì vậy những người của Cục Quản lý Yêu quái mới đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn và không còn sợ hãi nữa.
Nghĩ đến đây thì coi như mọi thứ trước đây thường làm cô phải đau đầu suy nghĩ xem như đã thông suốt rồi.
Tầng hầm thứ năm kỳ lạ và lạnh lẽo của Cục Quản lý Yêu quái ẩn giấu âm mưu thâm độc của Cục Quản lý Yêu quái.
Trường Tuế nhắc lại sự phân tích của chính mình thêm lần nữa.
Thụ yêu lập tức kêu lên: “Thảo nào bọn họ cũng muốn bắt cả tôi nữa!”
Trương Thanh Đông sau khi nghe thấy những điều này càng trở nên lo lắng sốt ruột hơn: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Bây giờ chúng ta phải tìm cách tìm bằng được Game.” Trường Tuế bình tĩnh nói: “Nếu chỉ trông chờ vào một mình tôi thì không thể nào chống lại được toàn bộ Cục Quản lý Yêu quái.”
Một mình cô ấy bây giờ nếu đấu với Mục Ngạn cũng không thể chiến thắng được.
Huống chi tình hình hiện tại rất có thể sức mạnh của toàn bộ Cục Quản lý Yêu quái đã được tăng lên rất nhiều.
Bây giờ cô hoàn toàn không thể biết được sức mạnh của Cục Quản lý Yêu quái sau khi dùng yêu lực đã tăng lên đến mức nào, nếu cô cứ như vậy mà tùy tiện đi vào bên trong thì rất có khả năng sẽ bị bắt lại trong đó, cô không bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình như vậy.
Nhưng bây giờ tình hình của Bạch Doanh quá nguy cấp, e rằng lần này Cục Quản lý Yêu quái sẽ rút kinh nghiệm lần trước mà trực tiếp giế t chết Bạch Doanh để lấy bán yêu ra.
Trương Thanh Đông lo lắng hỏi: “Không gọi điện thoại được cho cậu ấy thì chúng ta biết tìm cậu ấy ở đâu bây giờ?”
Trường Tuế nói: “Tôi biết phải tìm Game ở đâu rồi.”
……
Tiểu Trương và Trương Thanh Đông tạm thời ở lại nhà của Hạ Luật.
Bàn Tử vốn là đang có những việc khác phải làm, nhưng anh ta cảm thấy đây chính là thời điểm Trường Tuế cần đến mình, hơn nữa nhìn thần sắc suy sụp của Trương Thanh Đông cũng không yên lòng nên anh ta quyết định ở lại với Trương Thanh Đông.
Hạ Luật phụ trách lái xe đưa Trường Tuế đi tìm Game.
Thụ yêu hiện tại là mục tiêu quan trọng nhất cần được bảo vệ, và an toàn nhất là ở bên cạnh Trường Tuế, cho nên cậu ta cũng cùng Trường Tuế và Hạ Luật đi ra ngoài.
Nghiêm Phạm tuy rằng cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng hiện tại vẫn chưa có việc gì cần đến sự giúp đỡ của anh ta. Vậy nên anh ta chỉ có thể luôn trong tâm thế sẵn sàng để bất cứ lúc nào Trường Tuế cần đến sự giúp đỡ của anh ta thì sẽ gọi điện thoại.
Nơi Trường Tuế tìm đến chính là ngôi nhà cũ.
Cô ấy đã nói với Game từ lâu rằng, nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu ta không cần phải cố gắng chiến đấu lại mà phải tìm cách trốn thoát.
Ngôi nhà cũ chính là nơi an toàn cô ấy đã chuẩn bị cho Game.
Bên trong đó cô ấy đã bố trí sẵn một trận pháp, nếu người của Cục Quản lý Yêu quái đến đó, Game cũng có thể khởi động trận pháp mà cô bố trí tại đó để đối phó với người của Cục Quản lý Yêu quái.
Khi họ đến ngôi nhà cũ, Trường Tuế nhìn thấy trận pháp đã được khởi động, ngay lập tức cô có thể khẳng định Game đang ở bên trong. Cô bảo Hạ Luật và thụ yêu ở lại trong xe, sau đó một mình cô đi xuyên qua sinh môn của trận pháp tiến vào trong ngôi nhà cũ để tìm Game.
Sau khi đi xuyên qua trận pháp, cô đứng ở trước hiên nhà, sau đó giơ tay đẩy cửa lớn ra. Theo một tiếng gầm nhẹ của dã thú vang lên là một cơn gió mạnh ập đến và một tia sáng lạnh lẽo lóe lên—-
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Trường Tuế.
“Là tôi!” Cô hét lên.
Móng vuốt có thể dễ dàng xé rách màng bảo vệ trước mặt cô và xông tới. Một con sói khổng lồ lướt qua trước mặt cô. Trong nháy mắt khi bốn chân đáp xuống đất, nó liền biến thành hình người, có vẻ hơi lảo đảo một chút, nghiêng người ôm chặt lấy chiếc bụng bị rách và ngã xuống trên mặt đất.
Trường Tuế bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống vén quần áo của Game lên để xem vết thương của cậu ta.
Cô biết cậu ta đang bị thương, cũng biết rằng vết thương khiến cho cậu ta phải buông tha Bạch Doanh để chạy trốn là sẽ rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
Vết thương lớn gần như bao trùm hết phần bụng của cậu ta, sâu đến tận xương. Động tác tấn công vừa rồi lại làm cho miệng vết thương bị rách thêm, chảy rất nhiều máu, nhưng nguy hiểm nhất là phần thịt ở miệng vết thương đã bị thối rữa.
“Sao lại thế này cơ chứ?”
Trường Tuế cau mày.
Mọi người đều biết, đa phần yêu quái đều có khả năng tự chữa lành vết thương, kể cả những vết thương sâu đến tận xương tủy, chỉ sau một đêm thì gần như có thể khôi phục được. Nhưng hiện tại vết thương trên người Game không những không khép lại mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.
“Tôi cũng không biết.” Game được Trường Tuế đỡ dựa sát vào tường. Vì đụng vào vết thương nên cậu ta đau đớn đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt trắng bệch. Cậu ta dựa vào tường rũ mắt nhìn vết thương của mình, nhíu mày thật chặt: “Miệng vết thương vẫn chưa khép lại, hơn nữa vẫn làm tiêu hao rất nhiều yêu lực của tôi.”
Tối hôm qua cậu ta lo người của Cục Quản lý Yêu quái sẽ tìm đến đây, suốt đêm không ngủ, cứ trốn sâu vào trong góc.
Trong nháy mắt khi Trường Tuế bước vào đến trước cửa cậu ta đã phát hiện ra.
“Cậu chờ tôi một lát.” Trường Tuế nói xong liền bước ra ngoài, xé nát lá bùa màu vàng ở trên cây cột ngoài hiên, giải trừ trận pháp mà cô bố trí ở trong sân, sau đó đi ra ngoài gọi Hạ Luật mang chiếc ba lô mà cô để ở trong cốp xe ra.
Sau đó bọn họ cùng bước vào trong nhà.
Trường Tuế vừa xách chiếc ba lô vào trong nhà vừa quay sang nói với Hạ Luật: “Anh giúp em đưa cậu ta nằm lên giường trước đã.”
Hạ Luật bước tới đỡ Game đứng lên.
“Nhẹ chút, nhẹ chút! Đau quá…” Game đau đớn đến mức run rẩy, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, trên trán toát mồ hôi lạnh, không khỏi chửi ầm lên: “Hạ Luật, ngay lúc này anh có thể tạm thời đối xử với tôi nhẹ nhàng như đối với Trường Tuế hay không?”
Hạ Luật im lặng, có chút áy náy:
“Xin lỗi.”
Các động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Hạ Luật đỡ Game nằm xuống giường.
Trường Tuế ngồi xổm trên mặt đất mở ba lô ra, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Cởi áo của cậu ta ra.”
“Nhẹ thôi a a…” Game vội kêu lên, ánh mắt nhìn Hạ Luật ngập tràn sợ hãi.
Hạ Luật đột nhiên quay đâu hỏi Trường Tuế: “Em có kéo không?”
Trường Tuế nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ trong bếp sẽ có.”
Hạ Luật đi vào phòng bếp lấy ra một cái kéo, sau đó cắt hết áo quần của Game, lộ ra vết thương lớn trên bụng.
Game thở phào nhẹ nhõm nhìn Hạ Luật với vẻ cảm kích: “Cảm ơn ông anh.”
Hạ Luật giật mình một chút, sau đó khẽ gật đầu.
“Ôi, thật đáng sợ.” Thụ yêu nhìn thấy vết thương trên bụng Game lập tức kêu lên.
Miệng vết thương lan rộng khắp phần bụng, bên trong là thịt thối trộn lẫn với máu, nhìn vào thực sự rất đáng sợ.
Game tức giận: “Cút đi!”
Nhìn vào vết thương của cậu ta, Hạ Luật khẽ nhíu mày: “Không cần đến bệnh viện sao?”
Game cố gắng ngẩng cổ lên nhìn xuống vết thương rồi quay lại nói: “Không có yêu quái nào đến bệnh viện hết.”
Trường Tuế lấy từ trong ba lô ra một chiếc lọ nhỏ và lẩm bẩm: “Cái này hình như đã hết hạn sử dụng rồi.”
Nói xong, cô ấy liền mở nắp chiếc lọ đưa lên sát mũi ngửi ngửi, sau đó đưa chiếc lọ trong tay cho thụ yêu và nói: “Đưa cho cậu ta uống.”
Game choáng váng hỏi lại: “Không phải đã hết hạn rồi à?”
Trường Tuế nói: “Tôi đã ngửi thử rồi, vẫn còn sử dụng được.”
Game im lặng không nói gì.
Thụ yêu cầm chiếc lọ nhỏ đến bên cạnh cậu ta.
Game hỏi: “Đây là cái gì?”
Trường Tuế nói: “Uống đi, sẽ giúp cậu giảm đau.”
Game vừa nghe nói có thể giảm đau thì không cần quan tâm đ ến thời hạn sử dụng của nó nữa, lập tức lớn tiếng: “Nhanh cho tôi uống! Đau quá rồi.”
Thụ yêu đưa miệng lọ thuốc lên sát bên miệng cậu ta, Game ngẩng cổ lên, hút một hơi hết sạch thứ chất lỏng sền sệt trong chiếc lọ đó, một mũi ghê tởm xộc thẳng lên tận não, làm cho cậu ta suýt nữa phải nôn ra, cậu ta đành cố gắng nhịn lại, cố hết sức nuốt xuống, sau khi nuốt xuống không nhịn được mà liên tục bịt chặt miệng lại.
“Đây là cái quỷ gì vậy, thật ghê tởm.”
“Cậu nhất định muốn biết sao?” Trường Tuế ngẩng đầu nhìn cậu ta hỏi.
Cậu ấy nghẹn họng rồi nói: “Quên đi.”
Trực giác cho cậu ta biết rằng, cậu ta tốt nhất vẫn không nên biết.
Trường Tuế kêu Hạ Luật vào bếp mang ra một chậu nước, cuốn tóc lên cao, sau đó lấy từ trong ngăn giữa của ba lô ra một con dao và một chiếc lọ nhỏ rồi đứng dậy đi đến bên giường.
Game nhìn thấy cô cầm con dao bước tới, rùng mình sợ hãi: “Chị định làm gì thế?”
Trường Tuế bước tới: “Phải cạo sạch những phần thịt thối này, nếu không vết thương sẽ không lành được.”
Giọng nói của Game bắt đầu run lên: “Cạo, cạo là sao?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, miệng vết thương của cậu không phải do vết đao bình thường gây ra. Trên lưỡi đao hẳn là có thứ gì đó khiến cho vết thương không khép lại được, nhất định phải cạo sạch phần thịt thối kia.” Trường Tuế nói xong, sắc mặt không có chút thay đổi, đột nhiên dùng sức ấn mạnh ngón tay lên vết thương của Game.
Lập tức Game kêu thảm một tiếng.
Trường Tuế nhướng mày nhìn cậu ta: “Vẫn còn đau sao?”
Game sững sờ một lúc, sau đó chớp chớp mắt nhìn xuống vết thương của mình, ngập ngừng nói: “Hình như … không còn đau nữa?”
Hạ Luật mang chậu từ bếp lên.
Trường Tuế bảo anh đặt xuống cạnh giường, sau đó đưa dao lên và nói với Game: “Tôi bắt đầu nhé.”
Game hoảng hốt, trong mắt cậu ta lúc này có một loại ảo giác rằng trong mắt Trường Tuế lúc này mình chỉ là một miếng bít tết mà thôi.
Sau ba mươi phút.
Game chỉ nhìn thấy Trường Tuế cúi đầu xuống và dùng con dao kia cắt tới cạo lui trên vết thương của mình.
Máu phun mạnh ra, cô liền dùng một cái khăn lông mà không biết cô tìm được ở đâu tùy tiện lau một chút.
Mặc dù yêu quái sẽ không dễ bị nhiễm vi khuẩn, nhưng xem ra thủ pháp này có vẻ quá thô bạo.
Hơn nữa tuy rằng không có cảm giác đau đớn, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được con dao nhỏ kia đang cạo tới cạo lui trên da thịt mình, đôi khi xúc cảm khi cạo đến tận xương cốt cậu ta vẫn có thể cảm giác được.
Lúc đầu cậu ta còn có thể liếc mắt nhìn vài lần, nhưng sau đó mồ hôi lạnh trên trán toát ra, hai mắt tối sầm. Cậu ta đành dứt khoát nhắm mắt lại, xem như mình chỉ là một khối thịt mặc cho cô ấy cắt xẻ.
Thụ yêu không thể chịu được khi nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me này nên đã đi ra ngoài.
Hạ Luật vẫn ở lại hỗ trợ Trường Tuế.
Game toan thân ứa đầy mồ hôi, nhìn thấy khuôn mặt Hạ Luật không hề biến sắc, vẫn chăm chú nhìn từng động tác của Trường Tuế, cảm thấy hai người thật sự là một đôi trời sinh.
*
Trường Tuế phải mất đến nửa tiếng đồng hồ mới có thể cạo sạch hết phần thịt thối trên vết thương của Game.
Phần thịt thối đã được cắt bỏ hoàn toàn, còn lại đều là lớp thịt tươi. Cô lấy ra mấy thìa thuốc mỡ trong lọ rồi bôi lên toàn bộ bề mặt vết thương, việc này có thể giúp vết thương của Game nhanh chóng khép lại. Cuối cùng cô ấy đã cắt tấm ga trải giường thành một dải dài và băng kín vết thương, luôn tiện chữa trị luôn các vết thương nhỏ khác nằm rải rác trên người cậu ta.
Nhìn lại Game thì thấy cậu ta đã không thể chống chọi thêm được nữa nên đã hôn mê bất tỉnh, tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng đôi mày nhíu chặt cũng đã giãn ra một chút, thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng trong vài giờ đồng hồ nữa, vì vậy cậu ta vẫn có thể ngủ ngon.
Trường Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng Game đã chảy khoảng nửa chậu máu, nhìn mấy cái khăn lông ướt sũng máu, cùng với khăn trải giường dính đầy máu thoạt nhìn như hiện trường của vụ án giết người, đừng nói là Game đau lòng, ngay cả chính Trường Tuế nhìn cảnh này mà cũng rất đau lòng, cái này là mất bao nhiêu tiền chứ.
Nhưng máu chảy ra từ miệng vết thương đã bị nhiễm bẩn và không thể sử dụng được.
Trường Tuế đã dùng một chiếc nhíp để nhặt hết phần thịt thối vừa bị cắt ra từ vết thương trên người Game và bỏ chúng vào trong một chiếc hộp nhựa trong suốt.
Sau đó nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong nhà, cô từ bỏ việc thu dọn, lại nhìn sang Game sắc mặt thực sự vẫn còn rất xấu, cô liền cố gắng nhịn xuống không đánh thức cậu ta dậy, nói với Hạ Luật: “Đi thôi, chúng ta hãy đi ra ngoài, để cho cậu ta ngủ thêm một chút.”
Trường Tuế ở gian ngoài liền chăm chú nghiên cứu phần thịt thối được cắt bỏ từ trên vết thương của Game. Trong tay cô lúc này không có bất kỳ dụng cụ nào nên không thể phân tích được, nhưng nhất định trong đó có thứ gì đó có thể áp chế khả năng tự chữa lành vết thương của yêu quái, hơn nữa cũng có thể làm cho vết thương trở nên trầm trọng hơn.
Nó có thể là một loại độc tố nào đó do Cục Quản lý Yêu quái nghiên cứu ra để nhằm vào yêu quái.
Game nói rằng vết thương của cậu ta là do một người đàn ông cầm một thanh đao dài gây ra, trên lưỡi đao của người đàn ông kia có thể có loại độc tố này.
Cục Quản lý Yêu quái nghiên cứu ra loại độc tố này, có thể nói là một đòn chí mạng đối với yêu quái, hơn nữa bọn họ còn đang rút yêu lực của yêu quái để sử dụng cho chính mình.
Rõ ràng là Cục Quản lý Yêu quái không hài lòng với sự cân bằng hiện tại, dự tính sẽ phá vỡ sự cân bằng này, và đàn áp yêu quái.
Trường Tuế đương nhiên sẽ đứng về phía yêu quái.
Khương Tô còn có rất nhiều bạn bè là yêu quái, vì vậy từ nhỏ Trường Tuế đã quen biết rất nhiều yêu quái. Bọn họ đối với cô ấy đều rất tình cảm, giống như các bậc trưởng bối của cô vậy.
Theo ý kiến của riêng cô ấy.
Yêu quái và con người về cơ bản không có gì khác nhau cả.
Con người cũng có người tốt và người xấu, thì yêu quái cũng có yêu quái tốt và yêu quái xấu.
Cục Quản lý Yêu quái đã tồn tại từ thời cổ đại.
Người sáng lập ban đầu đã không còn được biết đến.
Nhưng khi mới thành lập, Cục Quản lý Yêu quái tồn tại để duy trì hòa bình thế giới, nơi con người và yêu quái cùng nhau chung sống.
Nó không chỉ bảo vệ lợi ích của con người mà còn cả lợi ích của yêu quái nữa.
Nhưng bây giờ rõ ràng là Cục Quản lý Yêu quái đã bắt đầu biến chất.
Những quy định mà yêu quái phải tuân theo trong thế giới loài người ngày càng trở nên khắt khe hơn.
Họ không chỉ bắt những yêu quái làm hại con người mà còn bắt đầu ra tay với những yêu quái không vi phạm lệnh cấm.
Bọn họ mơ ước những thành quả tu luyện gian nan qua hàng trăm hàng ngàn năm của yêu quái, và ảo tưởng về việc đánh cắp sức mạnh của chúng.
Mà quy tắc và sự cân bằng giữa yêu quái và Cục Quản lý Yêu quái một khi bị phá vỡ.
Như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mang đến tai họa diệt vong cho cả yêu quái và con người.
Trường Tuế không thể khoanh tay đứng nhìn những chuyện đó xảy ra.
Huống hồ, bàn tay của Cục Quản lý Yêu quái giờ đã vươn đến đầu cô nữa.
Hiện tại không còn là vấn đề của riêng một con yêu quái Bạch Doanh nữa.
Mà sự việc liên quan đến số phận của tất cả con người và yêu quái cùng chung sống trong thế giới loài người.
Đó là lý do tại sao Cục Quản lý Yêu quái lại trắng trợn bắt giữ yêu quái ở khắp mọi nơi, thậm chí còn muốn xuống tay với cả những yêu quái không vi phạm lệnh cấm của Cục Quản lý Yêu quái.
Đại đa số yêu quái không thích sống theo bầy đàn, đều chỉ sống độc lai độc vãng.
Yêu quái không có các mối quan hệ phức tạp nên càng dễ dàng trở thành mục tiêu để Cục Quản lý Yêu quái xuống tay, chẳng hạn như thụ yêu.
Vì vậy những người của Cục Quản lý Yêu quái mới đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn và không còn sợ hãi nữa.
Nghĩ đến đây thì coi như mọi thứ trước đây thường làm cô phải đau đầu suy nghĩ xem như đã thông suốt rồi.
Tầng hầm thứ năm kỳ lạ và lạnh lẽo của Cục Quản lý Yêu quái ẩn giấu âm mưu thâm độc của Cục Quản lý Yêu quái.
Trường Tuế nhắc lại sự phân tích của chính mình thêm lần nữa.
Thụ yêu lập tức kêu lên: “Thảo nào bọn họ cũng muốn bắt cả tôi nữa!”
Trương Thanh Đông sau khi nghe thấy những điều này càng trở nên lo lắng sốt ruột hơn: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Bây giờ chúng ta phải tìm cách tìm bằng được Game.” Trường Tuế bình tĩnh nói: “Nếu chỉ trông chờ vào một mình tôi thì không thể nào chống lại được toàn bộ Cục Quản lý Yêu quái.”
Một mình cô ấy bây giờ nếu đấu với Mục Ngạn cũng không thể chiến thắng được.
Huống chi tình hình hiện tại rất có thể sức mạnh của toàn bộ Cục Quản lý Yêu quái đã được tăng lên rất nhiều.
Bây giờ cô hoàn toàn không thể biết được sức mạnh của Cục Quản lý Yêu quái sau khi dùng yêu lực đã tăng lên đến mức nào, nếu cô cứ như vậy mà tùy tiện đi vào bên trong thì rất có khả năng sẽ bị bắt lại trong đó, cô không bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình như vậy.
Nhưng bây giờ tình hình của Bạch Doanh quá nguy cấp, e rằng lần này Cục Quản lý Yêu quái sẽ rút kinh nghiệm lần trước mà trực tiếp giế t chết Bạch Doanh để lấy bán yêu ra.
Trương Thanh Đông lo lắng hỏi: “Không gọi điện thoại được cho cậu ấy thì chúng ta biết tìm cậu ấy ở đâu bây giờ?”
Trường Tuế nói: “Tôi biết phải tìm Game ở đâu rồi.”
……
Tiểu Trương và Trương Thanh Đông tạm thời ở lại nhà của Hạ Luật.
Bàn Tử vốn là đang có những việc khác phải làm, nhưng anh ta cảm thấy đây chính là thời điểm Trường Tuế cần đến mình, hơn nữa nhìn thần sắc suy sụp của Trương Thanh Đông cũng không yên lòng nên anh ta quyết định ở lại với Trương Thanh Đông.
Hạ Luật phụ trách lái xe đưa Trường Tuế đi tìm Game.
Thụ yêu hiện tại là mục tiêu quan trọng nhất cần được bảo vệ, và an toàn nhất là ở bên cạnh Trường Tuế, cho nên cậu ta cũng cùng Trường Tuế và Hạ Luật đi ra ngoài.
Nghiêm Phạm tuy rằng cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng hiện tại vẫn chưa có việc gì cần đến sự giúp đỡ của anh ta. Vậy nên anh ta chỉ có thể luôn trong tâm thế sẵn sàng để bất cứ lúc nào Trường Tuế cần đến sự giúp đỡ của anh ta thì sẽ gọi điện thoại.
Nơi Trường Tuế tìm đến chính là ngôi nhà cũ.
Cô ấy đã nói với Game từ lâu rằng, nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu ta không cần phải cố gắng chiến đấu lại mà phải tìm cách trốn thoát.
Ngôi nhà cũ chính là nơi an toàn cô ấy đã chuẩn bị cho Game.
Bên trong đó cô ấy đã bố trí sẵn một trận pháp, nếu người của Cục Quản lý Yêu quái đến đó, Game cũng có thể khởi động trận pháp mà cô bố trí tại đó để đối phó với người của Cục Quản lý Yêu quái.
Khi họ đến ngôi nhà cũ, Trường Tuế nhìn thấy trận pháp đã được khởi động, ngay lập tức cô có thể khẳng định Game đang ở bên trong. Cô bảo Hạ Luật và thụ yêu ở lại trong xe, sau đó một mình cô đi xuyên qua sinh môn của trận pháp tiến vào trong ngôi nhà cũ để tìm Game.
Sau khi đi xuyên qua trận pháp, cô đứng ở trước hiên nhà, sau đó giơ tay đẩy cửa lớn ra. Theo một tiếng gầm nhẹ của dã thú vang lên là một cơn gió mạnh ập đến và một tia sáng lạnh lẽo lóe lên—-
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Trường Tuế.
“Là tôi!” Cô hét lên.
Móng vuốt có thể dễ dàng xé rách màng bảo vệ trước mặt cô và xông tới. Một con sói khổng lồ lướt qua trước mặt cô. Trong nháy mắt khi bốn chân đáp xuống đất, nó liền biến thành hình người, có vẻ hơi lảo đảo một chút, nghiêng người ôm chặt lấy chiếc bụng bị rách và ngã xuống trên mặt đất.
Trường Tuế bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống vén quần áo của Game lên để xem vết thương của cậu ta.
Cô biết cậu ta đang bị thương, cũng biết rằng vết thương khiến cho cậu ta phải buông tha Bạch Doanh để chạy trốn là sẽ rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
Vết thương lớn gần như bao trùm hết phần bụng của cậu ta, sâu đến tận xương. Động tác tấn công vừa rồi lại làm cho miệng vết thương bị rách thêm, chảy rất nhiều máu, nhưng nguy hiểm nhất là phần thịt ở miệng vết thương đã bị thối rữa.
“Sao lại thế này cơ chứ?”
Trường Tuế cau mày.
Mọi người đều biết, đa phần yêu quái đều có khả năng tự chữa lành vết thương, kể cả những vết thương sâu đến tận xương tủy, chỉ sau một đêm thì gần như có thể khôi phục được. Nhưng hiện tại vết thương trên người Game không những không khép lại mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.
“Tôi cũng không biết.” Game được Trường Tuế đỡ dựa sát vào tường. Vì đụng vào vết thương nên cậu ta đau đớn đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt trắng bệch. Cậu ta dựa vào tường rũ mắt nhìn vết thương của mình, nhíu mày thật chặt: “Miệng vết thương vẫn chưa khép lại, hơn nữa vẫn làm tiêu hao rất nhiều yêu lực của tôi.”
Tối hôm qua cậu ta lo người của Cục Quản lý Yêu quái sẽ tìm đến đây, suốt đêm không ngủ, cứ trốn sâu vào trong góc.
Trong nháy mắt khi Trường Tuế bước vào đến trước cửa cậu ta đã phát hiện ra.
“Cậu chờ tôi một lát.” Trường Tuế nói xong liền bước ra ngoài, xé nát lá bùa màu vàng ở trên cây cột ngoài hiên, giải trừ trận pháp mà cô bố trí ở trong sân, sau đó đi ra ngoài gọi Hạ Luật mang chiếc ba lô mà cô để ở trong cốp xe ra.
Sau đó bọn họ cùng bước vào trong nhà.
Trường Tuế vừa xách chiếc ba lô vào trong nhà vừa quay sang nói với Hạ Luật: “Anh giúp em đưa cậu ta nằm lên giường trước đã.”
Hạ Luật bước tới đỡ Game đứng lên.
“Nhẹ chút, nhẹ chút! Đau quá…” Game đau đớn đến mức run rẩy, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, trên trán toát mồ hôi lạnh, không khỏi chửi ầm lên: “Hạ Luật, ngay lúc này anh có thể tạm thời đối xử với tôi nhẹ nhàng như đối với Trường Tuế hay không?”
Hạ Luật im lặng, có chút áy náy:
“Xin lỗi.”
Các động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Hạ Luật đỡ Game nằm xuống giường.
Trường Tuế ngồi xổm trên mặt đất mở ba lô ra, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Cởi áo của cậu ta ra.”
“Nhẹ thôi a a…” Game vội kêu lên, ánh mắt nhìn Hạ Luật ngập tràn sợ hãi.
Hạ Luật đột nhiên quay đâu hỏi Trường Tuế: “Em có kéo không?”
Trường Tuế nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ trong bếp sẽ có.”
Hạ Luật đi vào phòng bếp lấy ra một cái kéo, sau đó cắt hết áo quần của Game, lộ ra vết thương lớn trên bụng.
Game thở phào nhẹ nhõm nhìn Hạ Luật với vẻ cảm kích: “Cảm ơn ông anh.”
Hạ Luật giật mình một chút, sau đó khẽ gật đầu.
“Ôi, thật đáng sợ.” Thụ yêu nhìn thấy vết thương trên bụng Game lập tức kêu lên.
Miệng vết thương lan rộng khắp phần bụng, bên trong là thịt thối trộn lẫn với máu, nhìn vào thực sự rất đáng sợ.
Game tức giận: “Cút đi!”
Nhìn vào vết thương của cậu ta, Hạ Luật khẽ nhíu mày: “Không cần đến bệnh viện sao?”
Game cố gắng ngẩng cổ lên nhìn xuống vết thương rồi quay lại nói: “Không có yêu quái nào đến bệnh viện hết.”
Trường Tuế lấy từ trong ba lô ra một chiếc lọ nhỏ và lẩm bẩm: “Cái này hình như đã hết hạn sử dụng rồi.”
Nói xong, cô ấy liền mở nắp chiếc lọ đưa lên sát mũi ngửi ngửi, sau đó đưa chiếc lọ trong tay cho thụ yêu và nói: “Đưa cho cậu ta uống.”
Game choáng váng hỏi lại: “Không phải đã hết hạn rồi à?”
Trường Tuế nói: “Tôi đã ngửi thử rồi, vẫn còn sử dụng được.”
Game im lặng không nói gì.
Thụ yêu cầm chiếc lọ nhỏ đến bên cạnh cậu ta.
Game hỏi: “Đây là cái gì?”
Trường Tuế nói: “Uống đi, sẽ giúp cậu giảm đau.”
Game vừa nghe nói có thể giảm đau thì không cần quan tâm đ ến thời hạn sử dụng của nó nữa, lập tức lớn tiếng: “Nhanh cho tôi uống! Đau quá rồi.”
Thụ yêu đưa miệng lọ thuốc lên sát bên miệng cậu ta, Game ngẩng cổ lên, hút một hơi hết sạch thứ chất lỏng sền sệt trong chiếc lọ đó, một mũi ghê tởm xộc thẳng lên tận não, làm cho cậu ta suýt nữa phải nôn ra, cậu ta đành cố gắng nhịn lại, cố hết sức nuốt xuống, sau khi nuốt xuống không nhịn được mà liên tục bịt chặt miệng lại.
“Đây là cái quỷ gì vậy, thật ghê tởm.”
“Cậu nhất định muốn biết sao?” Trường Tuế ngẩng đầu nhìn cậu ta hỏi.
Cậu ấy nghẹn họng rồi nói: “Quên đi.”
Trực giác cho cậu ta biết rằng, cậu ta tốt nhất vẫn không nên biết.
Trường Tuế kêu Hạ Luật vào bếp mang ra một chậu nước, cuốn tóc lên cao, sau đó lấy từ trong ngăn giữa của ba lô ra một con dao và một chiếc lọ nhỏ rồi đứng dậy đi đến bên giường.
Game nhìn thấy cô cầm con dao bước tới, rùng mình sợ hãi: “Chị định làm gì thế?”
Trường Tuế bước tới: “Phải cạo sạch những phần thịt thối này, nếu không vết thương sẽ không lành được.”
Giọng nói của Game bắt đầu run lên: “Cạo, cạo là sao?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, miệng vết thương của cậu không phải do vết đao bình thường gây ra. Trên lưỡi đao hẳn là có thứ gì đó khiến cho vết thương không khép lại được, nhất định phải cạo sạch phần thịt thối kia.” Trường Tuế nói xong, sắc mặt không có chút thay đổi, đột nhiên dùng sức ấn mạnh ngón tay lên vết thương của Game.
Lập tức Game kêu thảm một tiếng.
Trường Tuế nhướng mày nhìn cậu ta: “Vẫn còn đau sao?”
Game sững sờ một lúc, sau đó chớp chớp mắt nhìn xuống vết thương của mình, ngập ngừng nói: “Hình như … không còn đau nữa?”
Hạ Luật mang chậu từ bếp lên.
Trường Tuế bảo anh đặt xuống cạnh giường, sau đó đưa dao lên và nói với Game: “Tôi bắt đầu nhé.”
Game hoảng hốt, trong mắt cậu ta lúc này có một loại ảo giác rằng trong mắt Trường Tuế lúc này mình chỉ là một miếng bít tết mà thôi.
Sau ba mươi phút.
Game chỉ nhìn thấy Trường Tuế cúi đầu xuống và dùng con dao kia cắt tới cạo lui trên vết thương của mình.
Máu phun mạnh ra, cô liền dùng một cái khăn lông mà không biết cô tìm được ở đâu tùy tiện lau một chút.
Mặc dù yêu quái sẽ không dễ bị nhiễm vi khuẩn, nhưng xem ra thủ pháp này có vẻ quá thô bạo.
Hơn nữa tuy rằng không có cảm giác đau đớn, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được con dao nhỏ kia đang cạo tới cạo lui trên da thịt mình, đôi khi xúc cảm khi cạo đến tận xương cốt cậu ta vẫn có thể cảm giác được.
Lúc đầu cậu ta còn có thể liếc mắt nhìn vài lần, nhưng sau đó mồ hôi lạnh trên trán toát ra, hai mắt tối sầm. Cậu ta đành dứt khoát nhắm mắt lại, xem như mình chỉ là một khối thịt mặc cho cô ấy cắt xẻ.
Thụ yêu không thể chịu được khi nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me này nên đã đi ra ngoài.
Hạ Luật vẫn ở lại hỗ trợ Trường Tuế.
Game toan thân ứa đầy mồ hôi, nhìn thấy khuôn mặt Hạ Luật không hề biến sắc, vẫn chăm chú nhìn từng động tác của Trường Tuế, cảm thấy hai người thật sự là một đôi trời sinh.
*
Trường Tuế phải mất đến nửa tiếng đồng hồ mới có thể cạo sạch hết phần thịt thối trên vết thương của Game.
Phần thịt thối đã được cắt bỏ hoàn toàn, còn lại đều là lớp thịt tươi. Cô lấy ra mấy thìa thuốc mỡ trong lọ rồi bôi lên toàn bộ bề mặt vết thương, việc này có thể giúp vết thương của Game nhanh chóng khép lại. Cuối cùng cô ấy đã cắt tấm ga trải giường thành một dải dài và băng kín vết thương, luôn tiện chữa trị luôn các vết thương nhỏ khác nằm rải rác trên người cậu ta.
Nhìn lại Game thì thấy cậu ta đã không thể chống chọi thêm được nữa nên đã hôn mê bất tỉnh, tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng đôi mày nhíu chặt cũng đã giãn ra một chút, thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng trong vài giờ đồng hồ nữa, vì vậy cậu ta vẫn có thể ngủ ngon.
Trường Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng Game đã chảy khoảng nửa chậu máu, nhìn mấy cái khăn lông ướt sũng máu, cùng với khăn trải giường dính đầy máu thoạt nhìn như hiện trường của vụ án giết người, đừng nói là Game đau lòng, ngay cả chính Trường Tuế nhìn cảnh này mà cũng rất đau lòng, cái này là mất bao nhiêu tiền chứ.
Nhưng máu chảy ra từ miệng vết thương đã bị nhiễm bẩn và không thể sử dụng được.
Trường Tuế đã dùng một chiếc nhíp để nhặt hết phần thịt thối vừa bị cắt ra từ vết thương trên người Game và bỏ chúng vào trong một chiếc hộp nhựa trong suốt.
Sau đó nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong nhà, cô từ bỏ việc thu dọn, lại nhìn sang Game sắc mặt thực sự vẫn còn rất xấu, cô liền cố gắng nhịn xuống không đánh thức cậu ta dậy, nói với Hạ Luật: “Đi thôi, chúng ta hãy đi ra ngoài, để cho cậu ta ngủ thêm một chút.”
Trường Tuế ở gian ngoài liền chăm chú nghiên cứu phần thịt thối được cắt bỏ từ trên vết thương của Game. Trong tay cô lúc này không có bất kỳ dụng cụ nào nên không thể phân tích được, nhưng nhất định trong đó có thứ gì đó có thể áp chế khả năng tự chữa lành vết thương của yêu quái, hơn nữa cũng có thể làm cho vết thương trở nên trầm trọng hơn.
Nó có thể là một loại độc tố nào đó do Cục Quản lý Yêu quái nghiên cứu ra để nhằm vào yêu quái.
Game nói rằng vết thương của cậu ta là do một người đàn ông cầm một thanh đao dài gây ra, trên lưỡi đao của người đàn ông kia có thể có loại độc tố này.
Cục Quản lý Yêu quái nghiên cứu ra loại độc tố này, có thể nói là một đòn chí mạng đối với yêu quái, hơn nữa bọn họ còn đang rút yêu lực của yêu quái để sử dụng cho chính mình.
Rõ ràng là Cục Quản lý Yêu quái không hài lòng với sự cân bằng hiện tại, dự tính sẽ phá vỡ sự cân bằng này, và đàn áp yêu quái.
Trường Tuế đương nhiên sẽ đứng về phía yêu quái.
Khương Tô còn có rất nhiều bạn bè là yêu quái, vì vậy từ nhỏ Trường Tuế đã quen biết rất nhiều yêu quái. Bọn họ đối với cô ấy đều rất tình cảm, giống như các bậc trưởng bối của cô vậy.
Theo ý kiến của riêng cô ấy.
Yêu quái và con người về cơ bản không có gì khác nhau cả.
Con người cũng có người tốt và người xấu, thì yêu quái cũng có yêu quái tốt và yêu quái xấu.
Cục Quản lý Yêu quái đã tồn tại từ thời cổ đại.
Người sáng lập ban đầu đã không còn được biết đến.
Nhưng khi mới thành lập, Cục Quản lý Yêu quái tồn tại để duy trì hòa bình thế giới, nơi con người và yêu quái cùng nhau chung sống.
Nó không chỉ bảo vệ lợi ích của con người mà còn cả lợi ích của yêu quái nữa.
Nhưng bây giờ rõ ràng là Cục Quản lý Yêu quái đã bắt đầu biến chất.
Những quy định mà yêu quái phải tuân theo trong thế giới loài người ngày càng trở nên khắt khe hơn.
Họ không chỉ bắt những yêu quái làm hại con người mà còn bắt đầu ra tay với những yêu quái không vi phạm lệnh cấm.
Bọn họ mơ ước những thành quả tu luyện gian nan qua hàng trăm hàng ngàn năm của yêu quái, và ảo tưởng về việc đánh cắp sức mạnh của chúng.
Mà quy tắc và sự cân bằng giữa yêu quái và Cục Quản lý Yêu quái một khi bị phá vỡ.
Như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mang đến tai họa diệt vong cho cả yêu quái và con người.
Trường Tuế không thể khoanh tay đứng nhìn những chuyện đó xảy ra.
Huống hồ, bàn tay của Cục Quản lý Yêu quái giờ đã vươn đến đầu cô nữa.
Hiện tại không còn là vấn đề của riêng một con yêu quái Bạch Doanh nữa.
Mà sự việc liên quan đến số phận của tất cả con người và yêu quái cùng chung sống trong thế giới loài người.