Bà Cốt Giới Giải Trí - Trang 4
Chương 111: Đấu pháp (tiếp theo)
Bà Lý bước ra và muốn giúp Ngọc Phần vẫn đang ngồi bệt dưới đất.
“Tiểu sư phụ, anh không sao chứ?”
Ngọc Phần lạnh lùng gạt tay bà ta ra, tự mình đứng dậy: “Tôi không sao, bà không cần ở lại đây đâu, bà hãy đi vào trong trước đi.”
Bà Lý hơi chút do dự, nhưng vẫn rất lo lắng: “Tiểu sư phụ, con gái tôi sẽ không sao chứ?”
Ngọc Phần liếc nhìn bà ta một cách lạnh lùng và không nói lời nào.
Bà Lý bị anh ta nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy lạnh tóc gáy, không dám hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ đi vào nhà.
Ngọc Tiêu vẫn đang đứng trước pháp đàn, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.
Hai trong số ba ngọn nến trên pháp đàn đã bị dập tắt, một nửa số lá bùa cũng đã bị thổi bay nằm rải rác trên mặt đất.
Cô ta lại thắp lên hai ngọn nến đã bị tắt, ba nén hương trong lư hương đã cháy được một nửa, lại cắm thêm ba nén hương mới.
Cô ta lại mang đến thanh kiếm gỗ đào của mình, dựng thẳng trước ngực, chăm chú nhìn vào hư không, trong ánh mắt còn mang theo sát khí.
“Để tôi xem cô rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.”
*
Trên tầng thượng của khách sạn.
Những lá bùa mùa vàng vừa nãy đang xoay quanh Trường Tuế với tốc độ cao dần dần chậm lại, sau đó trở về trạng thái yên lặng, nhè nhẹ lơ lửng giữa không trung.
Trường Tuế vẫn đứng giữa vòng tròn được tạo nên từ những là bùa, mái tóc dài như tảo biển bềnh bồng trôi, hai mắt vẫn nhìn vào hư không, hai tay vẫn đang kết ấn, dưới chân không hề nhúc nhích.
Đột nhiên.
Ngọn nến trên pháp đàn bắt đầu rung chuyển, và khói hương cũng bắt đầu lay động theo.
Trường Tuế không chút hoang mang, liền đưa tay với lấy xuống lá bùa đang bay và kẹp nó vào giữa hai đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng vung tay lên, ngọn lửa bốc lên chỉ trong nháy mắt.
Bàn Tử và những người khác chỉ có thể nhìn thấy được Trường Tuế qua những khoảng trống giữa mấy lá bùa màu vàng đó.
Không biết chuyện gì đang xảy ra và cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Đúng lúc này, sân thượng đột nhiên sáng bừng lên!
Ba người đang bình tĩnh quan sát bỗng nhiên đều sửng sốt! Chỉ thấy những lá bùa vẫn đang nhẹ nhàng lặng lẽ xoay quanh người Trường Tuế đột nhiên tất cả đều bốc cháy!
Trường Tuế như bị bao quanh bởi một quả cầu lửa lớn.
Cả Bàn Tử và Trương Thanh Đông theo bản năng đều lùi lại hai bước.
Hạ Luật ngược lại không lùi ra sau mà còn tiến tới, theo bản năng, anh ta lao thẳng về phía quả cầu lửa đó bất chấp tất cả!
Bàn Tử và Trương Thanh Đông đang đứng bên cạnh vội vàng ngăn anh lại, nói: “Đừng lo lắng! Đừng lo lắng! Cậu hãy nhìn kỹ xem, Trường Tuế vẫn không bị ảnh hưởng gì.”
Hạ Luật lấy lại bình tĩnh, nhìn về hướng bên kia, chỉ nhìn thấy lờ mờ hình ảnh Trường Tuế ẩn hiện bên trong ánh lửa, cô ấy cũng không la hét, bình thản đứng ngay chính giữa.
Cùng lúc đó, những ngọn nến trên pháp đàn đã cháy sáng rực lên, những cây hương trên lư hương cũng cháy đỏ lên, khói bốc lên cũng nhiều hơn.
Lúc này ở bên kia.
Đầu tóc dài của Ngọc Tiêu bị gió thổi bay rối bời, cô ta cắn thanh kiếm gỗ đào trong miệng, lấy tay buộc lại chùm tóc dài sau đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ, rút nút chai ra, trực tiếp đưa lên miệng, ngửa đầu uống hết sạch.
Ngọc Phần sau khi đã uống một viên thuốc, tuy rằng linh lực vừa rồi bị đánh tán loạn đang dần khôi phục lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, lúc này nhìn thấy Ngọc Tiêu uống thuốc sớm như vậy, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Anh ta có thể cảm ứng được linh lực của Ngọc Tiêu đang tăng vọt!
Chỉ thấy cô ta dùng thanh kiếm gỗ đào đâm lên mấy lá bùa màu vàng, sau khi châm lửa, sắc mặt không chút thay đổi cắn vào đầu lưỡi, ngậm một ngụm máu phun thẳng lên đó.
Máu tươi bắn tung tóe ra khắp nơi.
Ngọn lửa đỏ bốc lên từ lá bùa sau khi dính máu lại đột nhiên chuyển sang một màu xanh yêu di.
Lúc này, nhìn thấy Ngọc Tiêu phun ra một ngụm máu, sắc mặt Ngọc Phần lại một lần nữa biến đổi, ánh mắt trở nên điên cuồng đứng lên.
Nếu thật sự muốn so sánh, anh ta không thể nào so được với Ngọc Tiêu.
Nếu anh ta bị điên thì Ngọc Tiêu là một kẻ mất trí.
Một khi cô ta muốn đạt được điều gì, cô ta chắc chắn sẽ bất chấp tất cả.
Sau khi uống thứ thuốc đó, hơn nữa lại còn phun ra một ngụm máu như vậy, cô ta sẽ phải dưỡng thương ít nhất một năm rưỡi mới có thể hồi phục.
Ngay cả anh ta cũng không dám làm đến điều đó.
Khương Trường Tuế nhất định sẽ hối hận khi quyết định đối đầu với Ngọc Tiêu.
Ngọc Tiêu dùng thanh kiếm gỗ đào tiếp tục vẽ lên một lá bùa, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán được vuốt ra sau, để lộ ra một gương mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sáng ngời bức người.
Cánh môi bị dính máu càng làm tăng thêm vẻ yêu dị.
Mũi kiếm hướng về pháp đàn.
Không khí dường như đang rung chuyển.
*
Tại tầng thượng khách sạn.
Thân hình Trường Tuế đột nhiên chấn động, sắc mặt tái nhợt, chân lùi về phía sau nửa bước.
Ánh sáng ngọn lửa từ những là bùa bùng cháy xung quanh cô ấy đã bắt đầu mờ đi một nửa.
Một ngọn nến trên pháp đàn cũng vụt tắt.
“Không ổn rồi.” Bàn Tử khẽ kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Trương Thanh Đông vội vàng hỏi.
“Anh không nhìn thấy sao, lửa quanh cô ấy đã dần tắt, tôi cũng nhìn thấy Trường Tuế không còn đứng vững được, đã lùi về sau một bước nhỏ.” Bàn Tử giải thích: “Sợ là vẫn chưa đấu xong…..”
Hạ Luật nhíu mày sau khi nghe những lời Bàn Tử vừa nói.
Hơn nữa, sắc mặt của Trường Tuế đang đứng giữa vòng tròn của những là bùa cũng đã thay đổi, mái tóc dài đang bay lên cũng đã rơi xuống trên vai, cô đang nhìn chằm chằm vào hư không, sắc mặt hơi tái nhợt.
Trong nháy mắt cô biết rằng bên kia đã sử dụng thuốc, thứ thuốc giúp tăng cường linh lực của chính mình.
Nếu đã như thế.
Ánh mắt Trường Tuế trở nên lạnh thấu xương, lại đem chân đã bị lùi về phía sau một bước trở lại chỗ cũ, một lần nữa đứng trở lại vị trí trung tâm của trận pháp.
Cô ấy cắn mạnh vào đầu ngón trỏ tay phải của mình và nhanh chóng vẽ một đạo bùa trên tay trái.
Sau khi hoàn thành nét cuối cùng của bùa chú.
Phong ấn do Khương Tô vẽ ra dưới gáy cô bắt đầu nới lỏng.
Lấy Trường Tuế làm trung tâm, một vòng xoáy vô hình dường như xuất hiện, toàn bộ linh khí giữa trời đất như bị vòng xoáy này cuốn vào.
Lúc này cơ thể Trường Tuế giống như một vật chứa, tất cả linh khí của trời đất bị hút vào trong cơ thể cô ấy rồi tụ lại thành linh lực đang chảy trong cơ thể.
Nếu như có những người cùng ngành chứng kiến cảnh tượng lúc này đây, ước chứng sẽ sợ hãi không nói được nên lời.
Linh khí của trời đất như một sự ban tặng nuôi dưỡng vạn vật.
Một số ít người vẫn có khả năng hấp thụ được linh khí của trời đất và biến nó trở thành linh lực của chính mình.
Nhưng số lượng hấp thu được là rất ít, hơn nữa sau khi hấp thu linh khí vào trong cơ thể mình thì nhất định phải cần một khoảng thời gian mới có thể luyện hóa linh khí này trở thành linh lực của bản thân để sử dụng.
Mà lúc này Trường Tuế đang “cướp đoạt” linh khí của trời đất như cá voi nuốt chửng mọi thứ xung quanh, hơn nữa theo số lượng linh khí mà côhấp thu được, linh lực trong cơ thể cô càng lúc càng trở nên khổng lồ. Những lá bùa màu vàng xoay tròn xung quanh người cô vốn bị một kích của Ngọc Tiêu trở nên mờ nhạt yếu ớt đột nhiên lại bốc cháy hừng hực!
Trận thế như thế này quả thực chưa từng nhìn thấy từ trước tới nay.
Mà đồng thời, phong ấn sau gáy bị buông lỏng, linh lực trong cơ thể cô đang dâng trào mãnh liệt như nước sông cuồn cuộn thì sắc mặt Trường Tuế lại tái nhợt thêm vài phần.
Đợi đến khi mở mắt ra, trong đáy mắt của cô trở nên hờ hững, trong mắt không còn cảm xúc hay tình cảm của con người bình thường nữa, chỉ còn đọng lại nơi đó vẻ thờ ơ và lạnh lùng.
Cô khẽ nhấc tay lên, linh lực từ khắp nơi trong cơ thể mãnh liệt chạy tới, cô khẽ vẫy tay về phía hư không – linh lực mãnh liệt đó xé rách màn đêm không một tiếng động gào thét mà đi.
Trong sân nhà gia đình họ Lý.
Bà Lý đang đi đi lại lại trong phòng khách, lo lắng bất an chờ đợi kết quả.
Đột nhiên, bà ta nghe thấy một âm thanh ù ù kỳ lạ, bà ta đi theo âm thanh đó đến bên cửa sổ, sau đó kinh ngạc phát hiện tấm kính đang không ngừng rung lên.
Lúc này, Lý Chí Bân nghe thấy tiếng động này cũng liền đi nhanh về phía bên này: “Sao vậy?”
“Tấm kính này đang rung lên.” Bà Lý nói xong, theo bản năng đưa tay ra, khoảnh khắc ngón tay bà ta vừa mới chạm vào tấm kính, tấm kính vỡ tung dữ dội! Vô số mảnh kính vỡ văng ra khắp nơi!
Khoảnh khắc khi tiếng la hét vang lên.
Pháp đàn trong sân cũng đồng thời nổ tung!
Lư hương, chậu than, lá bùa trên pháp đàn đều bị nổ tung.
Ngọc Tiêu đứng trước pháp đàn, cô ta chính diện nghênh đón luồng linh lực khổng lồ xé rách không khí mãnh liệt lao đến. Thanh kiếm gỗ đào trong tay cô ta chỉ có thể chịu đựng được trong một hơi thở lập tức gãy đôi, cô ta hoàn toàn không có chút sức lực nào để chống cự. Linh lực trong cơ thể hoàn toàn bị chấn nát, cả người bị thổi bay bởi sức mạnh này và bay thẳng lên không trung –
Ngọc Phần không chút nghĩ ngợi lao đến ôm cô ta, sau đó hai người bị linh lực đánh bay, nặng nề ngã trên mặt đất.
Linh lực trong cơ thể Ngọc Tiêu hoàn toàn bị chấn nát, cô ta ngửa đầu phun ra một ngụm máu lớn.
Linh lực mà Ngọc Phần vừa mới được ngưng tụ lại cũng bị đánh tan, anh ta ôm chặt lấy Ngọc Tiêu, và bất tỉnh ngay sau đó.
Ngọc Tiêu sắc mặt tái nhợt, không dám tin nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, cái bình đen nhỏ phong ấn hồn phách của Tiểu Trương cũng bị rơi xuống đất vỡ tan tành, trong ánh mắt cô ta đầy kinh ngạc và khiếp sợ!
Sao có thể như vậy được chứ?”
Tại sao Khương Trường Tuế lại có được linh lực cường đại đến như vậy?
“Ngọc Phần!” Cô ta quay đầu lại nhìn thấy Ngọc Phần đang ôm cô ta ngã xuống đất, lại phát hiện sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy và đã ngất đi.
Cô ta nghiến chặt răng, một lần nữa cố gắng khôi phục linh lực trong cơ thể, nhưng phát hiện ra linh lực của mình toàn bộ đều bị chấn nát, không thể ngưng tụ được một chút linh lực nào.
Lập tức cô ta sợ hãi muốn chết!
Linh lực đã bị chấn nát đến mức độ như thế này, cộng thêm thương thế như vậy, tám đến mười năm sau vẫn chưa chắc có thể khôi phục lại linh lực, cho dù có khôi phục thì tu vi cũng khó có thể tăng thêm!
Ngọc Tiêu ôm lấy Ngọc Phần, ngửa đầu hét lớn:
“Khương Trường Tuế!”
*
Trên tầng thượng khách sạn.
Sau khi Trường Tuế chỉ tay về hướng kia, linh lực trong cơ thể cô dường như chỉ trong nháy mắt bị rút sạch, sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.
Cùng lúc đó, những lá bùa xoay quanh người cô gần như đã cháy hết, biến thành tro đen rồi ào ào rơi xuống.
Cơn gió vừa rồi dường như bị một bức bình phong vô hình chặn lại bỗng chốc lại thổi đến.
Những ngọn nến và khói hương trên pháp đàn bị gió thổi nghi ngút bay lên.
Ngay sau đó, Trường Tuế đã được người ôm vào trong ngực.
Sắc mặt cô tái nhợt, cả người lạnh như băng ngả vào trong vòng tay của Hạ Luật.
Hạ Luật ôm chặt lấy cô ấy, trong lòng nóng như lửa đốt: “Em cảm thấy thế nào? Có bị thương ở đâu không?”
Trường Tuế có chút ngơ ngác nhìn anh ta.
Hạ Luật ôm cô thật chặt, lồ ng ngực anh cũng thật ấm áp, khiến cô cảm thấy ấm áp và có cảm giác vô cùng an toàn, như được ai đó giữ chặt lại khi bị rơi từ trên cao xuống.
Trường Tuế cảm thấy rằng đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy ít khó chịu nhất khi bị mất hết linh lực sau khi thả lỏng phong ấn.
Cô thậm chí còn cười với Hạ Luật: “Em không sao.”
Chẳng qua là sắc mặt của cô rất tệ, đôi môi tái nhợt không chút máu, nở nụ cười nhưng cũng chỉ là cười gượng mà thôi.
Hạ Luật nhìn cô ấy, môi mím chặt, tim đau như bị dao cắt.
Nhưng anh không nói gì, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán lạnh giá của cô.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông tuy rằng đã chậm mất một bước, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng chạy tới, đứng bên cạnh cô ấy: “Trường Tuế, cô không sao chứ?”
Khi Trường Tuế nhướng mắt lên nhìn bọn họ, thấy hai khuôn mặt một béo một gầy đều có chung một vẻ mặt vô cùng lo lắng và căng thẳng.
“Tôi không sao.”
Cô ấy nói xong liền kéo lấy áo Hạ Luật: “Đỡ em đến chỗ Tiểu Trương.”
Bàn Tử và Trương Thanh Đông nghe vậy, vừa định giúp cô ấy, hai người đã vươn tay ra được một nửa rồi lại vội vàng thu tay lại.
Hạ Luật đã ôm cô lên.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ôm Trường Tuế, thực ra anh đã ôm Trường Tuế rất nhiều lần rồi.
Trường Tuế thường giả vờ nằm ngủ trên ghế sô pha để lừa anh bế cô vào giường.
Anh biết rõ rằng cô đang lừa mình, nhưng rồi lần nào cũng chấp nhận để cô ấy lừa như thế.
Cô luôn rất nhẹ, bế cô lên thực sự rất dễ dàng.
Nhưng lúc này đây, Hạ Luật cảm thấy người trong vòng tay mình nhẹ đến đáng sợ, nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng gì.
Anh thậm chí còn không dám dùng lực quá mạnh, sắc mặt cô tái nhợt và yếu ớt, cứ như thể chỉ cần anh dùng lực mạnh hơn chút nữa thì cô ấy sẽ vỡ tan trong vòng tay của anh.
Có lẽ là vì sắc mặt của Hạ Luật thực sự quá khó coi, Trường Tuế úp mặt vào ngực anh rồi vươn tay sờ lên mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Hạ Luật, đừng lo lắng cho em quá, em không sao đâu.”
Hạ Luật cúi đầu nhìn cô ấy, miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng thành một đường vòng cung, xem như đáp lại sự an ủi của cô ấy.
Trường Tuế bảo Hạ Luật đặt cô ấy xuống bên cạnh Tiểu Trương.
Tiểu Trương nằm giữa trận pháp, khuôn mặt an bình, chỉ là dấu vết màu đỏ của chu sa đỏ vẫn còn ở trên trán.
Trường Tuế quỳ xuống bên cạnh Tiểu Trương, cắn mạnh vào đầu ngón tay giữa của bàn tay phải, kéo cổ áo của cô ấy xuống và vẽ một đạo bùa trên ngực cô ấy.
Nhìn thấy Trường Tuế cắn rách đầu ngón tay của mình, Bàn Tử không khỏi hít sâu một hơi, hai chân tê dại.
Trương Thanh Đông lúc nhìn thấy cũng không đành lòng chút nào.
Hạ Luật nửa ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn cô vẽ một lá bùa bằng máu của chính mình, lông mày nhíu lại và trái tim đau nhói.
Sau khi Trường Tuế vẽ xong nét cuối cùng, cô nhẹ giọng đọc tên của Tiểu Trương cùng ngày tháng năm sinh của cô ấy và cuối cùng niệm một câu thần chú chiêu hồn.
Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Trương ngay lập tức trở nên hồng hào, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
“Tiểu sư phụ, anh không sao chứ?”
Ngọc Phần lạnh lùng gạt tay bà ta ra, tự mình đứng dậy: “Tôi không sao, bà không cần ở lại đây đâu, bà hãy đi vào trong trước đi.”
Bà Lý hơi chút do dự, nhưng vẫn rất lo lắng: “Tiểu sư phụ, con gái tôi sẽ không sao chứ?”
Ngọc Phần liếc nhìn bà ta một cách lạnh lùng và không nói lời nào.
Bà Lý bị anh ta nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy lạnh tóc gáy, không dám hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ đi vào nhà.
Ngọc Tiêu vẫn đang đứng trước pháp đàn, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.
Hai trong số ba ngọn nến trên pháp đàn đã bị dập tắt, một nửa số lá bùa cũng đã bị thổi bay nằm rải rác trên mặt đất.
Cô ta lại thắp lên hai ngọn nến đã bị tắt, ba nén hương trong lư hương đã cháy được một nửa, lại cắm thêm ba nén hương mới.
Cô ta lại mang đến thanh kiếm gỗ đào của mình, dựng thẳng trước ngực, chăm chú nhìn vào hư không, trong ánh mắt còn mang theo sát khí.
“Để tôi xem cô rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.”
*
Trên tầng thượng của khách sạn.
Những lá bùa mùa vàng vừa nãy đang xoay quanh Trường Tuế với tốc độ cao dần dần chậm lại, sau đó trở về trạng thái yên lặng, nhè nhẹ lơ lửng giữa không trung.
Trường Tuế vẫn đứng giữa vòng tròn được tạo nên từ những là bùa, mái tóc dài như tảo biển bềnh bồng trôi, hai mắt vẫn nhìn vào hư không, hai tay vẫn đang kết ấn, dưới chân không hề nhúc nhích.
Đột nhiên.
Ngọn nến trên pháp đàn bắt đầu rung chuyển, và khói hương cũng bắt đầu lay động theo.
Trường Tuế không chút hoang mang, liền đưa tay với lấy xuống lá bùa đang bay và kẹp nó vào giữa hai đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng vung tay lên, ngọn lửa bốc lên chỉ trong nháy mắt.
Bàn Tử và những người khác chỉ có thể nhìn thấy được Trường Tuế qua những khoảng trống giữa mấy lá bùa màu vàng đó.
Không biết chuyện gì đang xảy ra và cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Đúng lúc này, sân thượng đột nhiên sáng bừng lên!
Ba người đang bình tĩnh quan sát bỗng nhiên đều sửng sốt! Chỉ thấy những lá bùa vẫn đang nhẹ nhàng lặng lẽ xoay quanh người Trường Tuế đột nhiên tất cả đều bốc cháy!
Trường Tuế như bị bao quanh bởi một quả cầu lửa lớn.
Cả Bàn Tử và Trương Thanh Đông theo bản năng đều lùi lại hai bước.
Hạ Luật ngược lại không lùi ra sau mà còn tiến tới, theo bản năng, anh ta lao thẳng về phía quả cầu lửa đó bất chấp tất cả!
Bàn Tử và Trương Thanh Đông đang đứng bên cạnh vội vàng ngăn anh lại, nói: “Đừng lo lắng! Đừng lo lắng! Cậu hãy nhìn kỹ xem, Trường Tuế vẫn không bị ảnh hưởng gì.”
Hạ Luật lấy lại bình tĩnh, nhìn về hướng bên kia, chỉ nhìn thấy lờ mờ hình ảnh Trường Tuế ẩn hiện bên trong ánh lửa, cô ấy cũng không la hét, bình thản đứng ngay chính giữa.
Cùng lúc đó, những ngọn nến trên pháp đàn đã cháy sáng rực lên, những cây hương trên lư hương cũng cháy đỏ lên, khói bốc lên cũng nhiều hơn.
Lúc này ở bên kia.
Đầu tóc dài của Ngọc Tiêu bị gió thổi bay rối bời, cô ta cắn thanh kiếm gỗ đào trong miệng, lấy tay buộc lại chùm tóc dài sau đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ, rút nút chai ra, trực tiếp đưa lên miệng, ngửa đầu uống hết sạch.
Ngọc Phần sau khi đã uống một viên thuốc, tuy rằng linh lực vừa rồi bị đánh tán loạn đang dần khôi phục lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, lúc này nhìn thấy Ngọc Tiêu uống thuốc sớm như vậy, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Anh ta có thể cảm ứng được linh lực của Ngọc Tiêu đang tăng vọt!
Chỉ thấy cô ta dùng thanh kiếm gỗ đào đâm lên mấy lá bùa màu vàng, sau khi châm lửa, sắc mặt không chút thay đổi cắn vào đầu lưỡi, ngậm một ngụm máu phun thẳng lên đó.
Máu tươi bắn tung tóe ra khắp nơi.
Ngọn lửa đỏ bốc lên từ lá bùa sau khi dính máu lại đột nhiên chuyển sang một màu xanh yêu di.
Lúc này, nhìn thấy Ngọc Tiêu phun ra một ngụm máu, sắc mặt Ngọc Phần lại một lần nữa biến đổi, ánh mắt trở nên điên cuồng đứng lên.
Nếu thật sự muốn so sánh, anh ta không thể nào so được với Ngọc Tiêu.
Nếu anh ta bị điên thì Ngọc Tiêu là một kẻ mất trí.
Một khi cô ta muốn đạt được điều gì, cô ta chắc chắn sẽ bất chấp tất cả.
Sau khi uống thứ thuốc đó, hơn nữa lại còn phun ra một ngụm máu như vậy, cô ta sẽ phải dưỡng thương ít nhất một năm rưỡi mới có thể hồi phục.
Ngay cả anh ta cũng không dám làm đến điều đó.
Khương Trường Tuế nhất định sẽ hối hận khi quyết định đối đầu với Ngọc Tiêu.
Ngọc Tiêu dùng thanh kiếm gỗ đào tiếp tục vẽ lên một lá bùa, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán được vuốt ra sau, để lộ ra một gương mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sáng ngời bức người.
Cánh môi bị dính máu càng làm tăng thêm vẻ yêu dị.
Mũi kiếm hướng về pháp đàn.
Không khí dường như đang rung chuyển.
*
Tại tầng thượng khách sạn.
Thân hình Trường Tuế đột nhiên chấn động, sắc mặt tái nhợt, chân lùi về phía sau nửa bước.
Ánh sáng ngọn lửa từ những là bùa bùng cháy xung quanh cô ấy đã bắt đầu mờ đi một nửa.
Một ngọn nến trên pháp đàn cũng vụt tắt.
“Không ổn rồi.” Bàn Tử khẽ kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Trương Thanh Đông vội vàng hỏi.
“Anh không nhìn thấy sao, lửa quanh cô ấy đã dần tắt, tôi cũng nhìn thấy Trường Tuế không còn đứng vững được, đã lùi về sau một bước nhỏ.” Bàn Tử giải thích: “Sợ là vẫn chưa đấu xong…..”
Hạ Luật nhíu mày sau khi nghe những lời Bàn Tử vừa nói.
Hơn nữa, sắc mặt của Trường Tuế đang đứng giữa vòng tròn của những là bùa cũng đã thay đổi, mái tóc dài đang bay lên cũng đã rơi xuống trên vai, cô đang nhìn chằm chằm vào hư không, sắc mặt hơi tái nhợt.
Trong nháy mắt cô biết rằng bên kia đã sử dụng thuốc, thứ thuốc giúp tăng cường linh lực của chính mình.
Nếu đã như thế.
Ánh mắt Trường Tuế trở nên lạnh thấu xương, lại đem chân đã bị lùi về phía sau một bước trở lại chỗ cũ, một lần nữa đứng trở lại vị trí trung tâm của trận pháp.
Cô ấy cắn mạnh vào đầu ngón trỏ tay phải của mình và nhanh chóng vẽ một đạo bùa trên tay trái.
Sau khi hoàn thành nét cuối cùng của bùa chú.
Phong ấn do Khương Tô vẽ ra dưới gáy cô bắt đầu nới lỏng.
Lấy Trường Tuế làm trung tâm, một vòng xoáy vô hình dường như xuất hiện, toàn bộ linh khí giữa trời đất như bị vòng xoáy này cuốn vào.
Lúc này cơ thể Trường Tuế giống như một vật chứa, tất cả linh khí của trời đất bị hút vào trong cơ thể cô ấy rồi tụ lại thành linh lực đang chảy trong cơ thể.
Nếu như có những người cùng ngành chứng kiến cảnh tượng lúc này đây, ước chứng sẽ sợ hãi không nói được nên lời.
Linh khí của trời đất như một sự ban tặng nuôi dưỡng vạn vật.
Một số ít người vẫn có khả năng hấp thụ được linh khí của trời đất và biến nó trở thành linh lực của chính mình.
Nhưng số lượng hấp thu được là rất ít, hơn nữa sau khi hấp thu linh khí vào trong cơ thể mình thì nhất định phải cần một khoảng thời gian mới có thể luyện hóa linh khí này trở thành linh lực của bản thân để sử dụng.
Mà lúc này Trường Tuế đang “cướp đoạt” linh khí của trời đất như cá voi nuốt chửng mọi thứ xung quanh, hơn nữa theo số lượng linh khí mà côhấp thu được, linh lực trong cơ thể cô càng lúc càng trở nên khổng lồ. Những lá bùa màu vàng xoay tròn xung quanh người cô vốn bị một kích của Ngọc Tiêu trở nên mờ nhạt yếu ớt đột nhiên lại bốc cháy hừng hực!
Trận thế như thế này quả thực chưa từng nhìn thấy từ trước tới nay.
Mà đồng thời, phong ấn sau gáy bị buông lỏng, linh lực trong cơ thể cô đang dâng trào mãnh liệt như nước sông cuồn cuộn thì sắc mặt Trường Tuế lại tái nhợt thêm vài phần.
Đợi đến khi mở mắt ra, trong đáy mắt của cô trở nên hờ hững, trong mắt không còn cảm xúc hay tình cảm của con người bình thường nữa, chỉ còn đọng lại nơi đó vẻ thờ ơ và lạnh lùng.
Cô khẽ nhấc tay lên, linh lực từ khắp nơi trong cơ thể mãnh liệt chạy tới, cô khẽ vẫy tay về phía hư không – linh lực mãnh liệt đó xé rách màn đêm không một tiếng động gào thét mà đi.
Trong sân nhà gia đình họ Lý.
Bà Lý đang đi đi lại lại trong phòng khách, lo lắng bất an chờ đợi kết quả.
Đột nhiên, bà ta nghe thấy một âm thanh ù ù kỳ lạ, bà ta đi theo âm thanh đó đến bên cửa sổ, sau đó kinh ngạc phát hiện tấm kính đang không ngừng rung lên.
Lúc này, Lý Chí Bân nghe thấy tiếng động này cũng liền đi nhanh về phía bên này: “Sao vậy?”
“Tấm kính này đang rung lên.” Bà Lý nói xong, theo bản năng đưa tay ra, khoảnh khắc ngón tay bà ta vừa mới chạm vào tấm kính, tấm kính vỡ tung dữ dội! Vô số mảnh kính vỡ văng ra khắp nơi!
Khoảnh khắc khi tiếng la hét vang lên.
Pháp đàn trong sân cũng đồng thời nổ tung!
Lư hương, chậu than, lá bùa trên pháp đàn đều bị nổ tung.
Ngọc Tiêu đứng trước pháp đàn, cô ta chính diện nghênh đón luồng linh lực khổng lồ xé rách không khí mãnh liệt lao đến. Thanh kiếm gỗ đào trong tay cô ta chỉ có thể chịu đựng được trong một hơi thở lập tức gãy đôi, cô ta hoàn toàn không có chút sức lực nào để chống cự. Linh lực trong cơ thể hoàn toàn bị chấn nát, cả người bị thổi bay bởi sức mạnh này và bay thẳng lên không trung –
Ngọc Phần không chút nghĩ ngợi lao đến ôm cô ta, sau đó hai người bị linh lực đánh bay, nặng nề ngã trên mặt đất.
Linh lực trong cơ thể Ngọc Tiêu hoàn toàn bị chấn nát, cô ta ngửa đầu phun ra một ngụm máu lớn.
Linh lực mà Ngọc Phần vừa mới được ngưng tụ lại cũng bị đánh tan, anh ta ôm chặt lấy Ngọc Tiêu, và bất tỉnh ngay sau đó.
Ngọc Tiêu sắc mặt tái nhợt, không dám tin nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, cái bình đen nhỏ phong ấn hồn phách của Tiểu Trương cũng bị rơi xuống đất vỡ tan tành, trong ánh mắt cô ta đầy kinh ngạc và khiếp sợ!
Sao có thể như vậy được chứ?”
Tại sao Khương Trường Tuế lại có được linh lực cường đại đến như vậy?
“Ngọc Phần!” Cô ta quay đầu lại nhìn thấy Ngọc Phần đang ôm cô ta ngã xuống đất, lại phát hiện sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy và đã ngất đi.
Cô ta nghiến chặt răng, một lần nữa cố gắng khôi phục linh lực trong cơ thể, nhưng phát hiện ra linh lực của mình toàn bộ đều bị chấn nát, không thể ngưng tụ được một chút linh lực nào.
Lập tức cô ta sợ hãi muốn chết!
Linh lực đã bị chấn nát đến mức độ như thế này, cộng thêm thương thế như vậy, tám đến mười năm sau vẫn chưa chắc có thể khôi phục lại linh lực, cho dù có khôi phục thì tu vi cũng khó có thể tăng thêm!
Ngọc Tiêu ôm lấy Ngọc Phần, ngửa đầu hét lớn:
“Khương Trường Tuế!”
*
Trên tầng thượng khách sạn.
Sau khi Trường Tuế chỉ tay về hướng kia, linh lực trong cơ thể cô dường như chỉ trong nháy mắt bị rút sạch, sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.
Cùng lúc đó, những lá bùa xoay quanh người cô gần như đã cháy hết, biến thành tro đen rồi ào ào rơi xuống.
Cơn gió vừa rồi dường như bị một bức bình phong vô hình chặn lại bỗng chốc lại thổi đến.
Những ngọn nến và khói hương trên pháp đàn bị gió thổi nghi ngút bay lên.
Ngay sau đó, Trường Tuế đã được người ôm vào trong ngực.
Sắc mặt cô tái nhợt, cả người lạnh như băng ngả vào trong vòng tay của Hạ Luật.
Hạ Luật ôm chặt lấy cô ấy, trong lòng nóng như lửa đốt: “Em cảm thấy thế nào? Có bị thương ở đâu không?”
Trường Tuế có chút ngơ ngác nhìn anh ta.
Hạ Luật ôm cô thật chặt, lồ ng ngực anh cũng thật ấm áp, khiến cô cảm thấy ấm áp và có cảm giác vô cùng an toàn, như được ai đó giữ chặt lại khi bị rơi từ trên cao xuống.
Trường Tuế cảm thấy rằng đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy ít khó chịu nhất khi bị mất hết linh lực sau khi thả lỏng phong ấn.
Cô thậm chí còn cười với Hạ Luật: “Em không sao.”
Chẳng qua là sắc mặt của cô rất tệ, đôi môi tái nhợt không chút máu, nở nụ cười nhưng cũng chỉ là cười gượng mà thôi.
Hạ Luật nhìn cô ấy, môi mím chặt, tim đau như bị dao cắt.
Nhưng anh không nói gì, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán lạnh giá của cô.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông tuy rằng đã chậm mất một bước, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng chạy tới, đứng bên cạnh cô ấy: “Trường Tuế, cô không sao chứ?”
Khi Trường Tuế nhướng mắt lên nhìn bọn họ, thấy hai khuôn mặt một béo một gầy đều có chung một vẻ mặt vô cùng lo lắng và căng thẳng.
“Tôi không sao.”
Cô ấy nói xong liền kéo lấy áo Hạ Luật: “Đỡ em đến chỗ Tiểu Trương.”
Bàn Tử và Trương Thanh Đông nghe vậy, vừa định giúp cô ấy, hai người đã vươn tay ra được một nửa rồi lại vội vàng thu tay lại.
Hạ Luật đã ôm cô lên.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ôm Trường Tuế, thực ra anh đã ôm Trường Tuế rất nhiều lần rồi.
Trường Tuế thường giả vờ nằm ngủ trên ghế sô pha để lừa anh bế cô vào giường.
Anh biết rõ rằng cô đang lừa mình, nhưng rồi lần nào cũng chấp nhận để cô ấy lừa như thế.
Cô luôn rất nhẹ, bế cô lên thực sự rất dễ dàng.
Nhưng lúc này đây, Hạ Luật cảm thấy người trong vòng tay mình nhẹ đến đáng sợ, nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng gì.
Anh thậm chí còn không dám dùng lực quá mạnh, sắc mặt cô tái nhợt và yếu ớt, cứ như thể chỉ cần anh dùng lực mạnh hơn chút nữa thì cô ấy sẽ vỡ tan trong vòng tay của anh.
Có lẽ là vì sắc mặt của Hạ Luật thực sự quá khó coi, Trường Tuế úp mặt vào ngực anh rồi vươn tay sờ lên mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Hạ Luật, đừng lo lắng cho em quá, em không sao đâu.”
Hạ Luật cúi đầu nhìn cô ấy, miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng thành một đường vòng cung, xem như đáp lại sự an ủi của cô ấy.
Trường Tuế bảo Hạ Luật đặt cô ấy xuống bên cạnh Tiểu Trương.
Tiểu Trương nằm giữa trận pháp, khuôn mặt an bình, chỉ là dấu vết màu đỏ của chu sa đỏ vẫn còn ở trên trán.
Trường Tuế quỳ xuống bên cạnh Tiểu Trương, cắn mạnh vào đầu ngón tay giữa của bàn tay phải, kéo cổ áo của cô ấy xuống và vẽ một đạo bùa trên ngực cô ấy.
Nhìn thấy Trường Tuế cắn rách đầu ngón tay của mình, Bàn Tử không khỏi hít sâu một hơi, hai chân tê dại.
Trương Thanh Đông lúc nhìn thấy cũng không đành lòng chút nào.
Hạ Luật nửa ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn cô vẽ một lá bùa bằng máu của chính mình, lông mày nhíu lại và trái tim đau nhói.
Sau khi Trường Tuế vẽ xong nét cuối cùng, cô nhẹ giọng đọc tên của Tiểu Trương cùng ngày tháng năm sinh của cô ấy và cuối cùng niệm một câu thần chú chiêu hồn.
Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Trương ngay lập tức trở nên hồng hào, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.