App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 53: Sóng gió bánh kem
Edit + beta: Herbicides.
Cuối cùng sau một hồi cố gắng không ngừng nghỉ của Vân Túc Xuyên, đến gần nửa đêm hai người mới có thể ăn bát mì trứng chần độc nhất vô nhị của nhà họ Vân, còn phần hành lá hay các thứ khác không nằm trong phạm trù suy nghĩ.
Trong lúc chờ đợi, Giang Chước đã ăn hai cái bánh trứng, nửa túi hạt dưa cùng một cây kẹo mút trong nhà hắn, cuối cũng ngồi một bên gõ bát.
Vân Túc Xuyên bị tiếng gõ bát làm mất tập trung, dở khóc dở cười gào lên: “Đừng gõ!!”
Hắn đặt nồi cùng các loại nước tương lên bàn, hai người mỗi người một cái bát, ngồi đối diện nhau, cầm trứng lên. Giang Chước cắn một miếng, gõ gõ bàn, yên lặng giơ cho Vân Túc Xuyên xem, lòng đỏ đã chín kĩ.
Vân Túc Xuyên tự hỏi ba giây, lập tức thò đầu qua, tha luôn miếng trứng trên đũa Giang Chước đi, sau đó gắp miếng trong bát mình cho cậu, coi như chưa có gì xảy ra hỏi han: “Đúng rồi, sao cậu lại muốn hỏi về chuyện sống lại, liên quan đến nhiệm vụ mới sao?”
Giang Chước cắn một miếng vào quả trứng mới có được, không khỏi cảm thán một câu không dễ dàng, cuối cùng cũng ăn được một quả trứng lòng đào. Cậu cũng không còn là đứa trẻ con mà vì tham một miếng ăn mà cố chấp, chủ yếu vì Vân Túc Xuyên bên cạnh cố sống cố chết để làm ra ‘mì sợi cũng trứng chần lòng đào’ rất vất vả, thậm chí khi Giang Chước ăn đến miệng còn cảm thấy hơi cảm động.
Cậu nói: “Cậu đoán đúng rồi. Nhiệm vụ lần này của tôi là tìm người sống lại. Hơn nữa người sống lại kia còn cần thỏa mãi hai điều kiện, một là đã giết người, hai là tự mình cũng chết một lần.... Cậu nói có phải khá li kì không?”
Tuy Giang Chước chưa nói gì, nhưng Vân Túc Xuyên nghe cậu nói liền hỏi: “Đừng nói cậu đã tìm được rồi?”
Giang Chước trả lời: “Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ tôi tìm được rồi, nhưng không chắc lắm.”
Cậu kể chuyện trận pháp Ngũ chu phệ tâm cho Vân Túc Xuyên: “Cậu nói xem, Dương Tân Phong này chưa tiếp xúc với lĩnh vực huyền học từ trước mà đã nghĩ đến việc dùng trình đến dùng trình độ pháp thuật gà mờ này của mình để hại người, không phải rất kì quái sao? Tôi nhìn những phương án xử lí công việc của anh ta, phát hiện phong cách của anh ta từ nửa năm trước liền có sự chuyển biến lớn, vì vậy tôi nghi anh ta là người sống lại, cũng đã thử.”
Vân Túc Xuyên: “Tôi thấy suy luận của cậu rất chính xác, vậy sao cậu không hỏi thẳng Dương Tân Phong?”
Giang Chước trả lời: “Nhiệm vụ lần này của tôi là tìm người sống lại, nếu anh ta thừa nhận, nhưng lại không phù hợp với một số điều kiện ẩn khác thì nhiệm vụ chẳng phải sẽ thất bại sao?”
Dù sao so sánh với những nhiệm vụ trước, đáp án lần này xuất hiện quá sớm.
Vân Túc Xuyên: “Có lí.”
Hắn cắn đũa nghĩ một chút, lại bổ sung: “Nhưng nhiệm vụ này của cậu thật sự kì lạ, tôi nghĩ có thể đổi góc độ mà suy xét, thì không có ai nói có bao nhiêu người đã sống lại. Lỡ trừ Dương Tân Phong còn có kẻ khác thì sao? Đề bài này lại thành có nhiều đáp án, nhưng vẫn có khó khăn nhất định.
Lời nói này của hắn đã trúng một điểm mù, Giang Chước gật đầu: “Cậu nói đúng, quả thực không có giới hạn số người sống lại.”
Vân Túc Xuyên cười cười: “Nếu vậy, cứ từ từ, dù sao kẻ làm ra bức tranh kia vẫn chưa ra mặt, đúng không?”
Giang Chước: “Ừ, cũng đúng.”
Trong lòng cậu đã có chủ ý, cũng sẽ không cân nhắc chuyện khác nữa, cúi đầu ăn hai miếng mì, Vân Túc Xuyên cũng nhấc đũa, nhưng lại do dự chút, không nhúc nhích, lại nói: “Tiểu Chước?”
Giang Chước: “Hả?”
Vân Túc Xuyên đắn đo: “Tôi không biết những kẻ sống lại mà cậu tìm dùng cách gì, hay trả cái giá nào mới có thể có khả năng sống lại. Nhưng khi vụ này kết thúc, cho dù có thể tìm được đáp án hay không, cậu cũng đừng thử.”
“Không có nhân bánh từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt không thể vô duyên vô cơ rơi trúng chúng ta —- biết không?”
Giang Chước im lặng nghe hắn nói xong, cười cười: “Cậu cảm thấy tôi là người không chịu được cám dỗ sao?”
“Cậu là thánh nhân lãnh khốc vô tình vô dục vô cầu.” Vân Túc Xuyên nửa đùa nửa thực: “Nhưng chuyện sống lại này, cậu có động tâm hay không, tự hỏi bản thân đi.”
Giang Chước vốn đang hơi cúi đầu ấn ấn mi tâm, nghe lời này ngẩng đầu, liếc nhìn Vân Túc Xuyên một cái. Ánh mắt hai người đối diện nhau qua lọ hoa hồng ở giữa bàn, sau một lát, cậu buông tay, nói: “Được rồi, tôi có từng nghĩ qua. Tôi muốn sống lại về lúc 3 tuổi, để ba tôi không tham gia nhiệm vụ lần đó nữa.”
Chuyện này có thể nói là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời Giang Chước, đối với cậu, quả thật chuyện này rất có sức hấp dẫn. Cho dù đến hiện tại, cậu vẫn còn chút dao động.
Những chuyện cậu nhớ được khi còn nhỏ không nhiều, về người cha lại càng ít. Nhưng có một vài đoạn ngắn có in chút dấu vết trong hồi ức mờ nhạt.
Giang Chước nhớ rõ buổi sáng Giang Thần Phi rời đi, còn ôm cậu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn máy bay xẹt đến chân trời bên ngoài. Do mẹ kế ra tay nên thời điểm ấy Giang Chước còn rất tự kỉ, từ ngữ cậu biết cũng không nhiều, mặc kệ Giang Thần Phi nói thế nào cũng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng cha mình, tay bám trên vai ông.
“Tiểu Chước, ba phải đi công tác, là đi ra ngoài vài vòng, mấy ngày là về đến nhà. Nghe lời mẹ, ngoan ngoãn ăn cơm, được không?”
Giang Thần Phi lơ đễnh, hơi mỉm cười dặn dò người con trai cả trong ngực: “Chờ ba về thì sẽ mua cho con một chú cún nhỏ.”
Giang Chước biết con cún nhỏ là gì, nghe xong ngẩng đầu lên nhìn Giang Thần Phi chằm chằm, đôi mắt long lanh, sau một lúc lâu, gật đầu.
Giang Thần Phi thấy cậu có phản ứng lại thì rất vui vẻ, tươi cười hôn mặt Giang Chước, xoay người thả cậu xuống, lại sờ sờ đầu con trai, ánh mắt đầy chờ mong: “Vậy ba đi đây, hẹn gặp lại.”
Về sau, thứ trở về là thi thể của ông.
Nụ cười năm đó của người cha vẫn luôn hiện lên trong cơn mơ, trĩu nặng, khiến người ta dù có tiến lên bao xa dưới sự thúc đẩy của thời gian cũng liên tục quay đầu lại.
“Thôi đi.” Giang Chước nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi, đó là số mệnh rồi, chỉ sợ nếu thật sự có ngày chuyện này xảy ra thật, phản ứng đầu tiên của ba tôi là nghĩ tôi bị con yêu quái nào nhập, sao có thể ngăn ông lại được. Chưa kể đến chuyện sống lại này quá huyền bí, dù biết cách tôi cũng sẽ không thử, cậu không cần lo.”
Cậu nói chuyện này rất bình thản, nhưng không ai trời sinh lí trí bình tĩnh, có thể kìm nén cảm xúc, trải qua vô số lần đấu tranh cũng tiếc nuối mới có thể có được sự bình thản như hiện tại.
Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước chăm chú, lại nở nụ cười: “Tôi cũng không thể không lo lắng.”
Hắn cố ý đùa: “Nếu cậu thật sự trở về năm 3 tuổi, khi đó nói chuyện lưu loát như bây giờ, đương nhiên sẽ không cần đến thư đồng* là tôi rồi. Nói không chừng ba tôi không đưa tôi đến chơi với cậu, hai chúng ta cũng có thể không quen biết. Ai dà, nếu vậy tôi đây phải làm sao?”
(*) Thư đồng: ở cổ đại, các thiếu gia nhà quyền quý giàu có khi đi học sẽ có một thư đồng đi theo để sai khiến, thường là một ai đó có chức vị thấp hơn, nhưng cao hơn tùy tùng bình thường.
Giang Chước: “Phải làm sao à? Thì hôm nay chắc cậu sẽ không cần chần cả tiếng mới được một quả trứng.”
“Khó mà làm được.” Vân Túc Xuyên nói: “Khi chần trứng tôi hạnh phúc lắm.”
Vấn đề về Dương Tân Phong xem như đã được giải quyết, bức tranh bánh ngọt u linh chưa tìm được tác giả, tổ chuyên án đăng điều tra. Dù sao tác phẩm này không mang đến thương tổn trực tiếp cho con người, bức ảnh ma quỷ bị coi thành lời cầu nguyện được chia sẻ đi khắp nơi, truyền bá chuyện xấu đã không phải chuyện tốt, có khi còn tình cờ bất ngờ thế nào lại gây ra chuyện ngoài ý muốn như nhà họ Dương.
Đến tận khi có kết quả điều tra, Giang Chước cuối cùng cũng biết vì sao mình thấy quen quen khi nhìn bức ảnh.
—- Người tạo ra bức ảnh là Miêu Hàn Lượng, một biên kịch kiêm tác giả manhua nổi tiếng, anh ta cũng có vài bộ manhua được chuyển thể thành phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, bản thân có chút danh tiếng, có nhiều người ủng hộ.
Mà quan trọng hơn là, bình thường anh ta cũng hay đăng một vài bức tranh kì lạ quái đản lên weibo, hoặc gửi cho tạp chí.
Bức tranh của ngụy thần Ashdira hận đàn ông mà cô chú Mạnh Chinh mua lần trước cũng xuất phát từ tay Miêu Hàn Lượng, sau lại bị kẻ có tâm gia công thêm rồi bán cho Trương Đống Tài.
Mà lần này nhóm người share bức ảnh bánh kem còn đều là người nổi tiếng trên mạng. Ban đầu sau khi đăng bức ảnh trên weibo của mình đã @ một sao nữ nổi tiếng tên Niên Tân Vũ để chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Không lâu trước đâu, một bộ phim điện ảnh được chuyển thể từ manhua của Miêu Hàn Lượng vừa đóng máy, Niên Tân Vũ là một trong số các diễn viên, quan hệ hai người không tệ, bình thường cũng hay tương tác, chúc mừng sinh nhật như vậy cũng không lạ. Bởi vậy, khi Niên Tân Vũ thấy bức ảnh liền vui vẻ share.
Là một tiểu hoa lưu lượng*, cô có không ít fan, lại vì sau sinh nhật cô lại càng nổi, liên tiếp có được vài giải thường, bức ảnh bánh kem kia được coi là ảnh cá chép** kiểu mới, được nhiều người chia sẻ.
(*) Tiểu hoa lưu lượng: Nữ diễn viên trẻ mới nổi có khá nhiều fan.
(**) Cá chép: cá chép là loài động vật tượng trưng cho may mắn, vậy nên trên weibo hay có trend share ánh cá chép để cầu may.
Sau khi điều tra, Miêu Hàn Lượng và Niên Tân Vũ không có ân oán gì, ban đầu Miêu Hàn Lượng cũng không muốn hại ai, mọi thứ chỉ có thể giải thích bằng hai chữ ‘tình cờ’. Nhưng truyền bá hình ảnh xấu trên Internet quả thật tạo ra ảnh hưởng không tốt, cũng trái với quy định an toàn.
Những năm gần đây văn hóa Internet phát triển nhanh, nhưng đây cũng là lần đầu tổ chuyên án đặc biệt gặp vụ án như này, sau khi thảo luận, họ quyết định kiểm tra hết các tác phẩm của Miêu Hàn Lượng, những bức ảnh liên quan đến tôn giáo quỷ quái các thứ thì bị gỡ xuống, phạt 5000 tệ.
Đối với thu nhập của Miêu Hàn Lương, số tiền bị phạt này không phải quá đáng, nhưng bị điểm danh phê bình và cưỡng chế gỡ weibo quả thật làm tổn hại hình tượng. Trong một thời gian ngắn, vô số lời bàn tán xuất hiện, ngay cả người đầu tiên chia sẻ bức ảnh Niên Tân Vũ cũng bị ảnh hưởng.
“Mẹ nó, mọi người có thấy tổ chuyên án điểm danh phê bình tác giả manhua Miêu Hàn Lượng kia không? Có hơi đáng sợ à nha!”
“Tôi còn tưởng là lời đồn thôi, hóa ra là thật hả?”
“Thật ơi là thật luôn, tui đã xác nhận 3 lần rùi, mấy tháng trước tui còn share cái ảnh đó vào sinh nhật mẹ tui! Đúng là hại người.”
“Ui lầu trên ơi, tui tui tui cũng thế! Tuy không đen đủi như nhà họ Dương, nhưng gần đây luôn mất vài món đồ lặt vặt, còn rất dễ bị chó cắn các kiểu, có phải liên quan gì liên quan đến vụ share ảnh đâu?”
” A a a có phải do tâm lí biến thái không, sao làm ra bức tranh này được? Lại còn cả con mẹ Niên Tân Vũ kia, share em gái cô!!!”
Trước khi vụ bức ảnh bánh kem lộ ra, ai gặp gì đen đủi nho nhỏ thì cũng giữ trong lòng, nhưng ngay sau tuyên bố của chính phủ, những người share ảnh bánh kem bắt đầu quy hết những chuyện xui xẻo bọn họ gặp lên đây, hơn nữa antifan của Miêu Hàn Lượng và Niên Tân Vũ nhân cơ hội quấy rối, trong thời gian ngắn có vô số lời mắng mỏ.
Nhóm fan của họ cũng không ngoan ngoãn ngồi yên nghe thần tượng bị chửi:
“Bên chính phủ đã nói rất rõ ràng, nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì hình ảnh kia không gây ảnh hưởng nhiều, đừng có vọng tưởng bị hại ô kê?”
“Tuy bức ảnh ma quái này dọa người thật, nhưng có vài người hơi nói quá rồi đó.”
“Niên Niên nhà tôi chỉ share một bài chúc mừng sinh nhật thôi mà, chuyện này không liên quan đến cô ấy!!!”
Có người suy đoán:
“Theo lời nói như vậy, tôi có giả thuyết này, Miêu Hàn Lượng sao phải làm ra bức ảnh như vậy để chúc mừng sinh nhật Niên Tân Vũ, hay mục đích thật sự là nguyền rủa cô này?”
Trên mạng lời gì cũng có, khi Giang Chước bước vào tổ chuyên án lần tiếp theo thì bị gọi vào văn phòng tổ trưởng.
Vốn tổ trưởng tổ chuyên án là sư phụ của Giang Chước, Hà Cơ. Nhưng ông đam mê tu đạo, từ trước đến nay không thích quản lí những thứ phàm tục, mười năm trước dường như lĩnh ngộ được gì đó trong quá trình học tập nghiên cứu kinh văn, muốn đi tìm con đường phi thăng, vì thế từ chức đi chơi, chưa rõ tung tích.
Hà Cơ đi rồi thì tổ trưởng được thay bằng cựu chưởng môn phái Hành Dương Tào Văn Khê.
Tổ trưởng Tào đã gần 60, sau khi nghỉ chức vụ chưởng môn thì tới đây tạm giữ chức, cũng có quen Giang Chước từ trước. Dáng người ông hơi đậm, mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn giống một ông chú nhà bên dễ gần.
Sau khi Giang Chước vào văn phòng, ông đặt thứ đang cầm trên tay qua một bên, cười ha hả: “Tiểu Chước đến đây nào. Mau, ngồi xuống.”
Vân Túc Xuyên đã từng lén nói với Giang Chước, lão Tào quả thật coi cậu như con gái rượu nhà nuôi dưỡng, mỗi lần gặp đều ‘Tiểu Chước ngồi xuống’, ‘Tiểu Chước đến đây’, như thể mấy giây sau sẽ ‘cho cháu vài đồng mua kẹo nè’.
Giang Chước chắc tên này hẳn ghen tị vì cậu có được sự ưu ái của lão Tào, nói chuyện nghe là thấy mùi chua, bởi vậy không đáng để ý đến.
Cậu đáp một tiếng ‘Tổ trưởng Tào’, ngồi đối diện ông, hỏi: “Ngài trở về lúc nào vậy? Lúc trước có người tặng cháu hai bình rượu tốt, vẫn luôn giữ cho ngài, nếu cháu biết sớm thì đã mang đến đây.”
Tổ trưởng Tào thích rượu, lời này của Giang Chước xem như chuẩn ý ông, nghe vậy cười ha hả: “Không có chuyện gì, lần tới ta dẫn cháu đến nhà, hai chúng ta cùng uống.”
Tửu lượng của Giang Chước không quá tốt, nghe thế cũng thấy gan hơi đau đau: “Ngài tha cháu thôi.”
“Hôm nay gọi cháu đến là còn có nhiệm vụ giao cho cháu. Cháu mà làm tốt thì cho miễn bữa rượu này.”
Tổ trưởng Tào nói: “Chuyện của họa sĩ truyện tranh gần đây ta cũng nghe rồi, xử lí không tồi. Nhưng nhìn chiều hướng của dư luận trên mạng, có không ít người chưa ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này. Nữ minh tinh kia, tên Niên, Niên Tân Vũ thì phải? Ta nghe nói cô ta có không ít fan, họ không phục kết quả vụ này lắm.”
Từ khi nhà Giang Chước gặp chuyện không may, loại đấu võ mồm trên internet thế này cậu cũng đã quen, nên rất bình tĩnh trước chuyện này, chỉ nói: “Chung quy cũng phải gặp một ít người không đồng tình.”
Những nhân vật liên quan trong vụ án này đều có độ nổi tiếng nhất định, vậy nên ảnh hưởng của nó rất dễ lan truyền.
Bên Miêu Hàn Lượng còn đỡ, nhưng fan của Niên Tân Vũ hầu hết chỉ khoảng mười mấy tuổi, so ra non hơn, vụ ảnh bánh kem này Niên Tân Vũ chỉ share một cái, chỉ cần khi có thông báo của tổ chuyên án đăng bài xin lỗi tỏ thái độ thì xem như cho qua. Nhưng fan của cô nàng bị anti xúi giục, cảm thấy chị yêu nhà mình bị uất ức dữ dội, còn chạy đến dưới bài viết của tổ chuyên án để ‘giải oan’ cho idol, càng nói càng căng.
Tổ trưởng Tào thoải mái nói: “Người trẻ tuổi nhiều nhiệt huyết, chuyện này khó tránh. Chuyện tụi nhỏ theo đuổi thần tượng thì ta không quan tâm, nhưng những nguy hại của chuyện này cần được phổ cập cho đại chúng. Trong tổ chúng ta vẻ ngoài cháu dễ nhìn nhất, ta nghĩ có thể thể quay một đoạn video ngăn ngắn nói về mấy thứ này. Chắc tụi nhỏ cũng thích nghe hơn.”
Quay video để phổ cập kiến thức cho công chúng là một cách khá thường dùng, Giang Chước cũng không từ chối, cười nhẹ: “Bộ dạng này của cháu chưa chắc đã so được với minh tinh nhà người ta, coi như cố hết sức thôi. Nhưng bây giờ cháu chưa vào tổ chuyên án, quay cái này có hợp không?”
[ Tổ trưởng Tào này đúng là một ông chú hiền lành, cảm giác ông ấy rất yêu thương Muỗng Nhỏ, tui thích rùi nha! ]
[ Má, chủ kênh có hiểu lầm gì với bản thân à? Sao lại không so được với minh tinh, anh còn đẹp hơn cả minh tinh í!!! ]
[ Người rất là siêu cấp đẹp đều không nhận ra mình đẹp. ]
[ Làm sao bây giờ, hiện tại tui muốn xem video phổ cập khoa học của chủ kênh luôn cơ! Có được ghi lại ở live stream không? ]
[ Hì hì hì, lầu trên có thể thử share ảnh cá chép để cầu nguyện ó ~~~ ]
[ Mẹ lầu trên ác thế mà được à? ]
“Có gì không ổn, kinh nghiệm công tác của cháu còn phong phú hơn khối người.”
Nhân khi nói đến chuyện này, Tào Văn Khê liền hỏi: “Mà cháu lấy bằng tốt nghiệp chưa? Lấy được đến tay là có thể đi làm thủ tục nhận chức luôn, đến lúc đó phần thưởng các thứ cũng dễ phân xuống hơn.”
Giang Chước trả lời: “Cuối tuần cháu lấy rồi.”
Cậu nói đến đây, hơi do dự chút mới nói: “Tổ trưởng, sau khi chính thức nhận chức, cháu có thể có được một cái chìa khóa của phòng hồ sơ không?”
Phòng hồ sơ và kho tư liệu đều là những nơi để văn kiện của tổ chuyên án đặc biệt, chỗ khác nhau thì chính là kho tư liệu ai cũng có thể vào tra cứu, còn phòng hồ sơ có một ít tư liệu của nhân viên, chỉ một ít người có thể vào.
Lấy cấp bậc cùng kinh nghiệm của Giang Chước, chức vị của cậu sau khi vào tổ chuyên án đương nhiên sẽ không thấp, nhưng vì có vết đen là người cha, cậu có thể vào phòng hồ sơ không thì cần xem ý kiến cấp trên thế nào.
Quả nhiên, khi cậu nói những lời này, ý cười trên mặt tổ trưởng Tào hơi nhạt đi.
“Tiểu Chước này.” Trầm ngâm một hồi, ông nói: “Chuyện năm đó của cha cháu, cháu còn muốn tra sao?”
Giang Chước lại tỏ ra khá lãnh tĩnh: “Chú Tào, những năm gần đây, cháu được các bác các chú chăm sóc quan tâm rất nhiều. Mọi người, và cả ông nội, đều rất hiếm khi nhắc đến chuyện của ba cháu, cháu hiểu tâm ý mọi người. Mọi người sợ cháu nếu biết sự thật sẽ không thể tiếp nhận hay buông bỏ, nên chọn cách lơ đi. Nhưng cháu muốn biết ông ấy là người thế nào, vì cháu họ Giang.”
Giang Chước không đau khổ cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói sự thật, hiển nhiên, cậu đã suy xét kĩ càng rồi mới đến đấy nói với Tào Văn Khê, không phải chỉ là sự xúc động nhất thời.
Tào Văn Khê cũng biết được điều này, lắc đầu: “Không phải chúng ta không nói với cháu, mà thực sự nhiệm vụ năm đó chúng ta không tham gia, cũng không biết trong đó có chuyện gì xảy ra. Cháu à, những năm gần đây, ông nội cháu không nói đến trước mặt cháu vì mong cháu không cần mang gánh nặng trên lưng mà sống thoải mái, tất cả mọi người đều đã điều tra qua, nhưng có rất ít thu hoạch. Thời gian trôi qua lâu như vậy, đương sự cũng mất gần hết, muốn tra được cái gì lại càng khó.”
Giang Chước: “Chỉ là cháu....”
Cậu chưa nói xong đã bị tổ trưởng khoát tay ngắt lời: “Nhưng khó cũng được mà dễ cũng thế, còn người mà, không tự mình thử thì sẽ không cam lòng.”
Tào Văn Khê cởi một chùm chìa khóa từ đai lưng xuống, tháo một chiếc trong đó đưa Giang Chước: “Chiếc chìa khóa này là sư phụ cháu để lại hồi trước, đưa cho cháu cũng hợp lí. Cầm đi.”
Giang Chước hơi ngoài ý muốn ngước lên, Tào Văn Khê lại lắc lắc chiếc chìa khóa, cậu đứng dậy, nhận bằng hai tay, sau đó cúi người trước vị trưởng bối này.
Tào Văn Khê nguyện cho cậu chiếc chìa khóa này, không chỉ là đồng ý cho cậu vào phòng hồ sơ, còn nghĩ là ông tin tưởng nhân phẩm và năng lực của Giang Chước, hơn nữa cũng ủng hộ hành động về sau của cậu.
Tào Văn Khê cười nói: “Giang lão và Thần Phi đều từng giúp đỡ ta, khi cháu mới sinh ta cũng qua xem, Thần Phi còn để ta bế cháu, bảo ‘mau nhìn cháu trai nhỏ của ông này, có phải rất đáng yêu không’. Ta vẫn luôn cảm thấy cháu còn rất nhỏ, nhưng cháu đã thực sự trưởng thành rồi.”
Trong lòng Giang Chước hơi rung động, cảm giác nghe người khác kể về chuyện cha mình đã vui vẻ thế nào khi mình sinh ra khá kì diệu.
Tào Văn Khê cũng đứng lên, vỗ bả vai Giang Chước: “Đúng là hậu sinh khả úy. Xong rồi đấy.”
Là minh tinh đang lên cực nhanh trong vài năm trở lại đây, tiểu hoa Niên Tân Vũ vốn chính là một nhân vật thu hút vô số ánh nhìn, ngay cả việc có biểu cảm đen mặt ở một buổi lễ nào đó cũng có thể khiến truyền thông bàn luận một phên, càng không nói đến chuyện bức ảnh bánh kem mà fan của cô không ngừng nhắc đến.
Cuối cùng đến cả Miêu Hàn Lượng cũng bị ném qua một bên, fan và antifan của Niên Tân Vũ cắn xé nhau không ngừng. Một bên nói nữ thần nhà chúng tôi thiện lương thuần khiết, các người có biết cô ấy cố gắng thế nào không, sao lại bôi đen cô ấy, bên kia lại bảo vốn bức ảnh này là cho cô ta, nếu không phải cô ả thích khoe khoang nhất định phải chia sẻ đi khắp nơi thì làm gì đến mức nháo ra chuyện lớn thế này.
Nhóm fan lại không nhịn được mà ấm ức thay Niên Tân Vũ, cho rằng chính phủ đã sớm muốn rà soát internet rồi, chuyện này lại đúng lúc xuất hiện, vì sức ảnh hưởng của Niên Tân Vũ lớn nên mới bị lôi ra làm bia đỡ đạn.
Lúc nói ra mấy lời này, họ không ngờ được rằng nhóm fan la hét ầm ĩ khắp nơi cũng không thêm được cho Niên Tân Vũ tí fame nào, mà ngược lại tin tức về bức tranh quỷ lại bị nhiều người phản đối hơn.
Chỉ là một bức ảnh thôi, sao khoa trương thế? Người nhà họ Dương chỉ đấu đá nội bộ thôi mà, đâu phải ai cũng xui đến thế?
Nhưng lần cãi cọ này cũng không lâu lắm, vì weibo chính thức của tổ chuyên án đã đăng một đoạn video.
Cuối cùng sau một hồi cố gắng không ngừng nghỉ của Vân Túc Xuyên, đến gần nửa đêm hai người mới có thể ăn bát mì trứng chần độc nhất vô nhị của nhà họ Vân, còn phần hành lá hay các thứ khác không nằm trong phạm trù suy nghĩ.
Trong lúc chờ đợi, Giang Chước đã ăn hai cái bánh trứng, nửa túi hạt dưa cùng một cây kẹo mút trong nhà hắn, cuối cũng ngồi một bên gõ bát.
Vân Túc Xuyên bị tiếng gõ bát làm mất tập trung, dở khóc dở cười gào lên: “Đừng gõ!!”
Hắn đặt nồi cùng các loại nước tương lên bàn, hai người mỗi người một cái bát, ngồi đối diện nhau, cầm trứng lên. Giang Chước cắn một miếng, gõ gõ bàn, yên lặng giơ cho Vân Túc Xuyên xem, lòng đỏ đã chín kĩ.
Vân Túc Xuyên tự hỏi ba giây, lập tức thò đầu qua, tha luôn miếng trứng trên đũa Giang Chước đi, sau đó gắp miếng trong bát mình cho cậu, coi như chưa có gì xảy ra hỏi han: “Đúng rồi, sao cậu lại muốn hỏi về chuyện sống lại, liên quan đến nhiệm vụ mới sao?”
Giang Chước cắn một miếng vào quả trứng mới có được, không khỏi cảm thán một câu không dễ dàng, cuối cùng cũng ăn được một quả trứng lòng đào. Cậu cũng không còn là đứa trẻ con mà vì tham một miếng ăn mà cố chấp, chủ yếu vì Vân Túc Xuyên bên cạnh cố sống cố chết để làm ra ‘mì sợi cũng trứng chần lòng đào’ rất vất vả, thậm chí khi Giang Chước ăn đến miệng còn cảm thấy hơi cảm động.
Cậu nói: “Cậu đoán đúng rồi. Nhiệm vụ lần này của tôi là tìm người sống lại. Hơn nữa người sống lại kia còn cần thỏa mãi hai điều kiện, một là đã giết người, hai là tự mình cũng chết một lần.... Cậu nói có phải khá li kì không?”
Tuy Giang Chước chưa nói gì, nhưng Vân Túc Xuyên nghe cậu nói liền hỏi: “Đừng nói cậu đã tìm được rồi?”
Giang Chước trả lời: “Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ tôi tìm được rồi, nhưng không chắc lắm.”
Cậu kể chuyện trận pháp Ngũ chu phệ tâm cho Vân Túc Xuyên: “Cậu nói xem, Dương Tân Phong này chưa tiếp xúc với lĩnh vực huyền học từ trước mà đã nghĩ đến việc dùng trình đến dùng trình độ pháp thuật gà mờ này của mình để hại người, không phải rất kì quái sao? Tôi nhìn những phương án xử lí công việc của anh ta, phát hiện phong cách của anh ta từ nửa năm trước liền có sự chuyển biến lớn, vì vậy tôi nghi anh ta là người sống lại, cũng đã thử.”
Vân Túc Xuyên: “Tôi thấy suy luận của cậu rất chính xác, vậy sao cậu không hỏi thẳng Dương Tân Phong?”
Giang Chước trả lời: “Nhiệm vụ lần này của tôi là tìm người sống lại, nếu anh ta thừa nhận, nhưng lại không phù hợp với một số điều kiện ẩn khác thì nhiệm vụ chẳng phải sẽ thất bại sao?”
Dù sao so sánh với những nhiệm vụ trước, đáp án lần này xuất hiện quá sớm.
Vân Túc Xuyên: “Có lí.”
Hắn cắn đũa nghĩ một chút, lại bổ sung: “Nhưng nhiệm vụ này của cậu thật sự kì lạ, tôi nghĩ có thể đổi góc độ mà suy xét, thì không có ai nói có bao nhiêu người đã sống lại. Lỡ trừ Dương Tân Phong còn có kẻ khác thì sao? Đề bài này lại thành có nhiều đáp án, nhưng vẫn có khó khăn nhất định.
Lời nói này của hắn đã trúng một điểm mù, Giang Chước gật đầu: “Cậu nói đúng, quả thực không có giới hạn số người sống lại.”
Vân Túc Xuyên cười cười: “Nếu vậy, cứ từ từ, dù sao kẻ làm ra bức tranh kia vẫn chưa ra mặt, đúng không?”
Giang Chước: “Ừ, cũng đúng.”
Trong lòng cậu đã có chủ ý, cũng sẽ không cân nhắc chuyện khác nữa, cúi đầu ăn hai miếng mì, Vân Túc Xuyên cũng nhấc đũa, nhưng lại do dự chút, không nhúc nhích, lại nói: “Tiểu Chước?”
Giang Chước: “Hả?”
Vân Túc Xuyên đắn đo: “Tôi không biết những kẻ sống lại mà cậu tìm dùng cách gì, hay trả cái giá nào mới có thể có khả năng sống lại. Nhưng khi vụ này kết thúc, cho dù có thể tìm được đáp án hay không, cậu cũng đừng thử.”
“Không có nhân bánh từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt không thể vô duyên vô cơ rơi trúng chúng ta —- biết không?”
Giang Chước im lặng nghe hắn nói xong, cười cười: “Cậu cảm thấy tôi là người không chịu được cám dỗ sao?”
“Cậu là thánh nhân lãnh khốc vô tình vô dục vô cầu.” Vân Túc Xuyên nửa đùa nửa thực: “Nhưng chuyện sống lại này, cậu có động tâm hay không, tự hỏi bản thân đi.”
Giang Chước vốn đang hơi cúi đầu ấn ấn mi tâm, nghe lời này ngẩng đầu, liếc nhìn Vân Túc Xuyên một cái. Ánh mắt hai người đối diện nhau qua lọ hoa hồng ở giữa bàn, sau một lát, cậu buông tay, nói: “Được rồi, tôi có từng nghĩ qua. Tôi muốn sống lại về lúc 3 tuổi, để ba tôi không tham gia nhiệm vụ lần đó nữa.”
Chuyện này có thể nói là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời Giang Chước, đối với cậu, quả thật chuyện này rất có sức hấp dẫn. Cho dù đến hiện tại, cậu vẫn còn chút dao động.
Những chuyện cậu nhớ được khi còn nhỏ không nhiều, về người cha lại càng ít. Nhưng có một vài đoạn ngắn có in chút dấu vết trong hồi ức mờ nhạt.
Giang Chước nhớ rõ buổi sáng Giang Thần Phi rời đi, còn ôm cậu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn máy bay xẹt đến chân trời bên ngoài. Do mẹ kế ra tay nên thời điểm ấy Giang Chước còn rất tự kỉ, từ ngữ cậu biết cũng không nhiều, mặc kệ Giang Thần Phi nói thế nào cũng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng cha mình, tay bám trên vai ông.
“Tiểu Chước, ba phải đi công tác, là đi ra ngoài vài vòng, mấy ngày là về đến nhà. Nghe lời mẹ, ngoan ngoãn ăn cơm, được không?”
Giang Thần Phi lơ đễnh, hơi mỉm cười dặn dò người con trai cả trong ngực: “Chờ ba về thì sẽ mua cho con một chú cún nhỏ.”
Giang Chước biết con cún nhỏ là gì, nghe xong ngẩng đầu lên nhìn Giang Thần Phi chằm chằm, đôi mắt long lanh, sau một lúc lâu, gật đầu.
Giang Thần Phi thấy cậu có phản ứng lại thì rất vui vẻ, tươi cười hôn mặt Giang Chước, xoay người thả cậu xuống, lại sờ sờ đầu con trai, ánh mắt đầy chờ mong: “Vậy ba đi đây, hẹn gặp lại.”
Về sau, thứ trở về là thi thể của ông.
Nụ cười năm đó của người cha vẫn luôn hiện lên trong cơn mơ, trĩu nặng, khiến người ta dù có tiến lên bao xa dưới sự thúc đẩy của thời gian cũng liên tục quay đầu lại.
“Thôi đi.” Giang Chước nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi, đó là số mệnh rồi, chỉ sợ nếu thật sự có ngày chuyện này xảy ra thật, phản ứng đầu tiên của ba tôi là nghĩ tôi bị con yêu quái nào nhập, sao có thể ngăn ông lại được. Chưa kể đến chuyện sống lại này quá huyền bí, dù biết cách tôi cũng sẽ không thử, cậu không cần lo.”
Cậu nói chuyện này rất bình thản, nhưng không ai trời sinh lí trí bình tĩnh, có thể kìm nén cảm xúc, trải qua vô số lần đấu tranh cũng tiếc nuối mới có thể có được sự bình thản như hiện tại.
Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước chăm chú, lại nở nụ cười: “Tôi cũng không thể không lo lắng.”
Hắn cố ý đùa: “Nếu cậu thật sự trở về năm 3 tuổi, khi đó nói chuyện lưu loát như bây giờ, đương nhiên sẽ không cần đến thư đồng* là tôi rồi. Nói không chừng ba tôi không đưa tôi đến chơi với cậu, hai chúng ta cũng có thể không quen biết. Ai dà, nếu vậy tôi đây phải làm sao?”
(*) Thư đồng: ở cổ đại, các thiếu gia nhà quyền quý giàu có khi đi học sẽ có một thư đồng đi theo để sai khiến, thường là một ai đó có chức vị thấp hơn, nhưng cao hơn tùy tùng bình thường.
Giang Chước: “Phải làm sao à? Thì hôm nay chắc cậu sẽ không cần chần cả tiếng mới được một quả trứng.”
“Khó mà làm được.” Vân Túc Xuyên nói: “Khi chần trứng tôi hạnh phúc lắm.”
Vấn đề về Dương Tân Phong xem như đã được giải quyết, bức tranh bánh ngọt u linh chưa tìm được tác giả, tổ chuyên án đăng điều tra. Dù sao tác phẩm này không mang đến thương tổn trực tiếp cho con người, bức ảnh ma quỷ bị coi thành lời cầu nguyện được chia sẻ đi khắp nơi, truyền bá chuyện xấu đã không phải chuyện tốt, có khi còn tình cờ bất ngờ thế nào lại gây ra chuyện ngoài ý muốn như nhà họ Dương.
Đến tận khi có kết quả điều tra, Giang Chước cuối cùng cũng biết vì sao mình thấy quen quen khi nhìn bức ảnh.
—- Người tạo ra bức ảnh là Miêu Hàn Lượng, một biên kịch kiêm tác giả manhua nổi tiếng, anh ta cũng có vài bộ manhua được chuyển thể thành phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, bản thân có chút danh tiếng, có nhiều người ủng hộ.
Mà quan trọng hơn là, bình thường anh ta cũng hay đăng một vài bức tranh kì lạ quái đản lên weibo, hoặc gửi cho tạp chí.
Bức tranh của ngụy thần Ashdira hận đàn ông mà cô chú Mạnh Chinh mua lần trước cũng xuất phát từ tay Miêu Hàn Lượng, sau lại bị kẻ có tâm gia công thêm rồi bán cho Trương Đống Tài.
Mà lần này nhóm người share bức ảnh bánh kem còn đều là người nổi tiếng trên mạng. Ban đầu sau khi đăng bức ảnh trên weibo của mình đã @ một sao nữ nổi tiếng tên Niên Tân Vũ để chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Không lâu trước đâu, một bộ phim điện ảnh được chuyển thể từ manhua của Miêu Hàn Lượng vừa đóng máy, Niên Tân Vũ là một trong số các diễn viên, quan hệ hai người không tệ, bình thường cũng hay tương tác, chúc mừng sinh nhật như vậy cũng không lạ. Bởi vậy, khi Niên Tân Vũ thấy bức ảnh liền vui vẻ share.
Là một tiểu hoa lưu lượng*, cô có không ít fan, lại vì sau sinh nhật cô lại càng nổi, liên tiếp có được vài giải thường, bức ảnh bánh kem kia được coi là ảnh cá chép** kiểu mới, được nhiều người chia sẻ.
(*) Tiểu hoa lưu lượng: Nữ diễn viên trẻ mới nổi có khá nhiều fan.
(**) Cá chép: cá chép là loài động vật tượng trưng cho may mắn, vậy nên trên weibo hay có trend share ánh cá chép để cầu may.
Sau khi điều tra, Miêu Hàn Lượng và Niên Tân Vũ không có ân oán gì, ban đầu Miêu Hàn Lượng cũng không muốn hại ai, mọi thứ chỉ có thể giải thích bằng hai chữ ‘tình cờ’. Nhưng truyền bá hình ảnh xấu trên Internet quả thật tạo ra ảnh hưởng không tốt, cũng trái với quy định an toàn.
Những năm gần đây văn hóa Internet phát triển nhanh, nhưng đây cũng là lần đầu tổ chuyên án đặc biệt gặp vụ án như này, sau khi thảo luận, họ quyết định kiểm tra hết các tác phẩm của Miêu Hàn Lượng, những bức ảnh liên quan đến tôn giáo quỷ quái các thứ thì bị gỡ xuống, phạt 5000 tệ.
Đối với thu nhập của Miêu Hàn Lương, số tiền bị phạt này không phải quá đáng, nhưng bị điểm danh phê bình và cưỡng chế gỡ weibo quả thật làm tổn hại hình tượng. Trong một thời gian ngắn, vô số lời bàn tán xuất hiện, ngay cả người đầu tiên chia sẻ bức ảnh Niên Tân Vũ cũng bị ảnh hưởng.
“Mẹ nó, mọi người có thấy tổ chuyên án điểm danh phê bình tác giả manhua Miêu Hàn Lượng kia không? Có hơi đáng sợ à nha!”
“Tôi còn tưởng là lời đồn thôi, hóa ra là thật hả?”
“Thật ơi là thật luôn, tui đã xác nhận 3 lần rùi, mấy tháng trước tui còn share cái ảnh đó vào sinh nhật mẹ tui! Đúng là hại người.”
“Ui lầu trên ơi, tui tui tui cũng thế! Tuy không đen đủi như nhà họ Dương, nhưng gần đây luôn mất vài món đồ lặt vặt, còn rất dễ bị chó cắn các kiểu, có phải liên quan gì liên quan đến vụ share ảnh đâu?”
” A a a có phải do tâm lí biến thái không, sao làm ra bức tranh này được? Lại còn cả con mẹ Niên Tân Vũ kia, share em gái cô!!!”
Trước khi vụ bức ảnh bánh kem lộ ra, ai gặp gì đen đủi nho nhỏ thì cũng giữ trong lòng, nhưng ngay sau tuyên bố của chính phủ, những người share ảnh bánh kem bắt đầu quy hết những chuyện xui xẻo bọn họ gặp lên đây, hơn nữa antifan của Miêu Hàn Lượng và Niên Tân Vũ nhân cơ hội quấy rối, trong thời gian ngắn có vô số lời mắng mỏ.
Nhóm fan của họ cũng không ngoan ngoãn ngồi yên nghe thần tượng bị chửi:
“Bên chính phủ đã nói rất rõ ràng, nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì hình ảnh kia không gây ảnh hưởng nhiều, đừng có vọng tưởng bị hại ô kê?”
“Tuy bức ảnh ma quái này dọa người thật, nhưng có vài người hơi nói quá rồi đó.”
“Niên Niên nhà tôi chỉ share một bài chúc mừng sinh nhật thôi mà, chuyện này không liên quan đến cô ấy!!!”
Có người suy đoán:
“Theo lời nói như vậy, tôi có giả thuyết này, Miêu Hàn Lượng sao phải làm ra bức ảnh như vậy để chúc mừng sinh nhật Niên Tân Vũ, hay mục đích thật sự là nguyền rủa cô này?”
Trên mạng lời gì cũng có, khi Giang Chước bước vào tổ chuyên án lần tiếp theo thì bị gọi vào văn phòng tổ trưởng.
Vốn tổ trưởng tổ chuyên án là sư phụ của Giang Chước, Hà Cơ. Nhưng ông đam mê tu đạo, từ trước đến nay không thích quản lí những thứ phàm tục, mười năm trước dường như lĩnh ngộ được gì đó trong quá trình học tập nghiên cứu kinh văn, muốn đi tìm con đường phi thăng, vì thế từ chức đi chơi, chưa rõ tung tích.
Hà Cơ đi rồi thì tổ trưởng được thay bằng cựu chưởng môn phái Hành Dương Tào Văn Khê.
Tổ trưởng Tào đã gần 60, sau khi nghỉ chức vụ chưởng môn thì tới đây tạm giữ chức, cũng có quen Giang Chước từ trước. Dáng người ông hơi đậm, mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn giống một ông chú nhà bên dễ gần.
Sau khi Giang Chước vào văn phòng, ông đặt thứ đang cầm trên tay qua một bên, cười ha hả: “Tiểu Chước đến đây nào. Mau, ngồi xuống.”
Vân Túc Xuyên đã từng lén nói với Giang Chước, lão Tào quả thật coi cậu như con gái rượu nhà nuôi dưỡng, mỗi lần gặp đều ‘Tiểu Chước ngồi xuống’, ‘Tiểu Chước đến đây’, như thể mấy giây sau sẽ ‘cho cháu vài đồng mua kẹo nè’.
Giang Chước chắc tên này hẳn ghen tị vì cậu có được sự ưu ái của lão Tào, nói chuyện nghe là thấy mùi chua, bởi vậy không đáng để ý đến.
Cậu đáp một tiếng ‘Tổ trưởng Tào’, ngồi đối diện ông, hỏi: “Ngài trở về lúc nào vậy? Lúc trước có người tặng cháu hai bình rượu tốt, vẫn luôn giữ cho ngài, nếu cháu biết sớm thì đã mang đến đây.”
Tổ trưởng Tào thích rượu, lời này của Giang Chước xem như chuẩn ý ông, nghe vậy cười ha hả: “Không có chuyện gì, lần tới ta dẫn cháu đến nhà, hai chúng ta cùng uống.”
Tửu lượng của Giang Chước không quá tốt, nghe thế cũng thấy gan hơi đau đau: “Ngài tha cháu thôi.”
“Hôm nay gọi cháu đến là còn có nhiệm vụ giao cho cháu. Cháu mà làm tốt thì cho miễn bữa rượu này.”
Tổ trưởng Tào nói: “Chuyện của họa sĩ truyện tranh gần đây ta cũng nghe rồi, xử lí không tồi. Nhưng nhìn chiều hướng của dư luận trên mạng, có không ít người chưa ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này. Nữ minh tinh kia, tên Niên, Niên Tân Vũ thì phải? Ta nghe nói cô ta có không ít fan, họ không phục kết quả vụ này lắm.”
Từ khi nhà Giang Chước gặp chuyện không may, loại đấu võ mồm trên internet thế này cậu cũng đã quen, nên rất bình tĩnh trước chuyện này, chỉ nói: “Chung quy cũng phải gặp một ít người không đồng tình.”
Những nhân vật liên quan trong vụ án này đều có độ nổi tiếng nhất định, vậy nên ảnh hưởng của nó rất dễ lan truyền.
Bên Miêu Hàn Lượng còn đỡ, nhưng fan của Niên Tân Vũ hầu hết chỉ khoảng mười mấy tuổi, so ra non hơn, vụ ảnh bánh kem này Niên Tân Vũ chỉ share một cái, chỉ cần khi có thông báo của tổ chuyên án đăng bài xin lỗi tỏ thái độ thì xem như cho qua. Nhưng fan của cô nàng bị anti xúi giục, cảm thấy chị yêu nhà mình bị uất ức dữ dội, còn chạy đến dưới bài viết của tổ chuyên án để ‘giải oan’ cho idol, càng nói càng căng.
Tổ trưởng Tào thoải mái nói: “Người trẻ tuổi nhiều nhiệt huyết, chuyện này khó tránh. Chuyện tụi nhỏ theo đuổi thần tượng thì ta không quan tâm, nhưng những nguy hại của chuyện này cần được phổ cập cho đại chúng. Trong tổ chúng ta vẻ ngoài cháu dễ nhìn nhất, ta nghĩ có thể thể quay một đoạn video ngăn ngắn nói về mấy thứ này. Chắc tụi nhỏ cũng thích nghe hơn.”
Quay video để phổ cập kiến thức cho công chúng là một cách khá thường dùng, Giang Chước cũng không từ chối, cười nhẹ: “Bộ dạng này của cháu chưa chắc đã so được với minh tinh nhà người ta, coi như cố hết sức thôi. Nhưng bây giờ cháu chưa vào tổ chuyên án, quay cái này có hợp không?”
[ Tổ trưởng Tào này đúng là một ông chú hiền lành, cảm giác ông ấy rất yêu thương Muỗng Nhỏ, tui thích rùi nha! ]
[ Má, chủ kênh có hiểu lầm gì với bản thân à? Sao lại không so được với minh tinh, anh còn đẹp hơn cả minh tinh í!!! ]
[ Người rất là siêu cấp đẹp đều không nhận ra mình đẹp. ]
[ Làm sao bây giờ, hiện tại tui muốn xem video phổ cập khoa học của chủ kênh luôn cơ! Có được ghi lại ở live stream không? ]
[ Hì hì hì, lầu trên có thể thử share ảnh cá chép để cầu nguyện ó ~~~ ]
[ Mẹ lầu trên ác thế mà được à? ]
“Có gì không ổn, kinh nghiệm công tác của cháu còn phong phú hơn khối người.”
Nhân khi nói đến chuyện này, Tào Văn Khê liền hỏi: “Mà cháu lấy bằng tốt nghiệp chưa? Lấy được đến tay là có thể đi làm thủ tục nhận chức luôn, đến lúc đó phần thưởng các thứ cũng dễ phân xuống hơn.”
Giang Chước trả lời: “Cuối tuần cháu lấy rồi.”
Cậu nói đến đây, hơi do dự chút mới nói: “Tổ trưởng, sau khi chính thức nhận chức, cháu có thể có được một cái chìa khóa của phòng hồ sơ không?”
Phòng hồ sơ và kho tư liệu đều là những nơi để văn kiện của tổ chuyên án đặc biệt, chỗ khác nhau thì chính là kho tư liệu ai cũng có thể vào tra cứu, còn phòng hồ sơ có một ít tư liệu của nhân viên, chỉ một ít người có thể vào.
Lấy cấp bậc cùng kinh nghiệm của Giang Chước, chức vị của cậu sau khi vào tổ chuyên án đương nhiên sẽ không thấp, nhưng vì có vết đen là người cha, cậu có thể vào phòng hồ sơ không thì cần xem ý kiến cấp trên thế nào.
Quả nhiên, khi cậu nói những lời này, ý cười trên mặt tổ trưởng Tào hơi nhạt đi.
“Tiểu Chước này.” Trầm ngâm một hồi, ông nói: “Chuyện năm đó của cha cháu, cháu còn muốn tra sao?”
Giang Chước lại tỏ ra khá lãnh tĩnh: “Chú Tào, những năm gần đây, cháu được các bác các chú chăm sóc quan tâm rất nhiều. Mọi người, và cả ông nội, đều rất hiếm khi nhắc đến chuyện của ba cháu, cháu hiểu tâm ý mọi người. Mọi người sợ cháu nếu biết sự thật sẽ không thể tiếp nhận hay buông bỏ, nên chọn cách lơ đi. Nhưng cháu muốn biết ông ấy là người thế nào, vì cháu họ Giang.”
Giang Chước không đau khổ cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói sự thật, hiển nhiên, cậu đã suy xét kĩ càng rồi mới đến đấy nói với Tào Văn Khê, không phải chỉ là sự xúc động nhất thời.
Tào Văn Khê cũng biết được điều này, lắc đầu: “Không phải chúng ta không nói với cháu, mà thực sự nhiệm vụ năm đó chúng ta không tham gia, cũng không biết trong đó có chuyện gì xảy ra. Cháu à, những năm gần đây, ông nội cháu không nói đến trước mặt cháu vì mong cháu không cần mang gánh nặng trên lưng mà sống thoải mái, tất cả mọi người đều đã điều tra qua, nhưng có rất ít thu hoạch. Thời gian trôi qua lâu như vậy, đương sự cũng mất gần hết, muốn tra được cái gì lại càng khó.”
Giang Chước: “Chỉ là cháu....”
Cậu chưa nói xong đã bị tổ trưởng khoát tay ngắt lời: “Nhưng khó cũng được mà dễ cũng thế, còn người mà, không tự mình thử thì sẽ không cam lòng.”
Tào Văn Khê cởi một chùm chìa khóa từ đai lưng xuống, tháo một chiếc trong đó đưa Giang Chước: “Chiếc chìa khóa này là sư phụ cháu để lại hồi trước, đưa cho cháu cũng hợp lí. Cầm đi.”
Giang Chước hơi ngoài ý muốn ngước lên, Tào Văn Khê lại lắc lắc chiếc chìa khóa, cậu đứng dậy, nhận bằng hai tay, sau đó cúi người trước vị trưởng bối này.
Tào Văn Khê nguyện cho cậu chiếc chìa khóa này, không chỉ là đồng ý cho cậu vào phòng hồ sơ, còn nghĩ là ông tin tưởng nhân phẩm và năng lực của Giang Chước, hơn nữa cũng ủng hộ hành động về sau của cậu.
Tào Văn Khê cười nói: “Giang lão và Thần Phi đều từng giúp đỡ ta, khi cháu mới sinh ta cũng qua xem, Thần Phi còn để ta bế cháu, bảo ‘mau nhìn cháu trai nhỏ của ông này, có phải rất đáng yêu không’. Ta vẫn luôn cảm thấy cháu còn rất nhỏ, nhưng cháu đã thực sự trưởng thành rồi.”
Trong lòng Giang Chước hơi rung động, cảm giác nghe người khác kể về chuyện cha mình đã vui vẻ thế nào khi mình sinh ra khá kì diệu.
Tào Văn Khê cũng đứng lên, vỗ bả vai Giang Chước: “Đúng là hậu sinh khả úy. Xong rồi đấy.”
Là minh tinh đang lên cực nhanh trong vài năm trở lại đây, tiểu hoa Niên Tân Vũ vốn chính là một nhân vật thu hút vô số ánh nhìn, ngay cả việc có biểu cảm đen mặt ở một buổi lễ nào đó cũng có thể khiến truyền thông bàn luận một phên, càng không nói đến chuyện bức ảnh bánh kem mà fan của cô không ngừng nhắc đến.
Cuối cùng đến cả Miêu Hàn Lượng cũng bị ném qua một bên, fan và antifan của Niên Tân Vũ cắn xé nhau không ngừng. Một bên nói nữ thần nhà chúng tôi thiện lương thuần khiết, các người có biết cô ấy cố gắng thế nào không, sao lại bôi đen cô ấy, bên kia lại bảo vốn bức ảnh này là cho cô ta, nếu không phải cô ả thích khoe khoang nhất định phải chia sẻ đi khắp nơi thì làm gì đến mức nháo ra chuyện lớn thế này.
Nhóm fan lại không nhịn được mà ấm ức thay Niên Tân Vũ, cho rằng chính phủ đã sớm muốn rà soát internet rồi, chuyện này lại đúng lúc xuất hiện, vì sức ảnh hưởng của Niên Tân Vũ lớn nên mới bị lôi ra làm bia đỡ đạn.
Lúc nói ra mấy lời này, họ không ngờ được rằng nhóm fan la hét ầm ĩ khắp nơi cũng không thêm được cho Niên Tân Vũ tí fame nào, mà ngược lại tin tức về bức tranh quỷ lại bị nhiều người phản đối hơn.
Chỉ là một bức ảnh thôi, sao khoa trương thế? Người nhà họ Dương chỉ đấu đá nội bộ thôi mà, đâu phải ai cũng xui đến thế?
Nhưng lần cãi cọ này cũng không lâu lắm, vì weibo chính thức của tổ chuyên án đã đăng một đoạn video.