App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 26: Chế phục võng lượng
Edit + beta: Herbicides.
Chuyện này đúng là lưới trời lồng lộng nhưng khó thoát, Giang Chước đã biết bí mật này ngay từ đầu, Bách Hướng Vĩ vì xin cậu không nói cho người khác mà không tiếc chuyển phe phản bội Tống Nhã Huyên. Đồng thời chính anh ta cũng rõ ràng, một khi Tống Nhã Huyên vùng lên lại, anh ta chính là người đầu tiên bà ta trả thù.
Chính vì thế khi tiếp nhận phỏng vấn, Bách Hướng Vĩ đầu tiên là trốn tránh trách nhiệm, thứ hai là tận sức bắt ép Tống Nhã Huyên, tìm mọi cách hắt hết sạch nước bẩn lên người nhà gái, từ ép buộc bao dưỡng, ngược đãi con riêng đến tham ô công quỹ, sinh hoạt cá nhân thối nát, ban đầu còn dựa vào thực tế, về sau nghĩ ra gì thì nói nấy.
Dưới tình huống này, Tống Nhã Huyên đến cả tranh chấp với Giang Chước cũng vứt hết ra sau đầu, nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể giết chết Bách Hướng Vĩ. Bởi thế bà ta cố ý tìm thám tử điều tra anh ta, dùng một lượng lớn tiền thù lao để tìm ra con đường phản kích. Đương nhiên có thưởng lớn thì có ắt có anh tài, cuối cùng có một phóng viên của một tờ báo nhỏ bán cho thám tử kia một đoạn băng ghi hình ở gần đoạn đường mẹ Bách gặp tai nạn mới moi được chuyện này ra.
Tống Nhã Huyên và Bách Hướng Vĩ chó cắn chó, cào xé nhau, trả thù nhau thế nào Giang Chước cũng lười quan tâm, thế nhưng chuyện xảy ra đúng lúc này lại cực kì không ổn.
Mùi nước hoa tràn ngập căn phòng chính là bằng chứng cho việc thân xác Thiệu Yến Yến sắp không thể sử dụng nữa, võng lượng chắc chắn không lúc nào không mong mỏi tìm được một thân xác để sinh tồn, người thấy chết không cứu đúng là không dễ tìm, nhưng tin về Bách Hướng Vĩ quả thật là thời cơ của nó.
Giang Chước lập tức quay đầu bảo Hoắc Nham: “Có thể tra được chỗ ở của Bách Hướng Vĩ không?”
Hoắc Nham nhanh chóng ấn một dãy số trên điện thoại: “Để em thử hỏi!”
Khán giả trong phòng trực tiếp sau khi nghe Giang Chước phổ cập kiến thức cũng nhận ra được điều này, bàn luận:
[ Thiệu Yến Yến đi tìm Bách Hướng Vĩ phải không? Chẳng lẽ lại có án mạng tiếp? ]
[ Đm thế bây giờ chủ kênh đuổi có kịp không? ]
[ Thật ra tui cảm thấy Bách Hướng Vĩ chết cũng không đáng tiếc, chủ kênh không nhất thiết phải đi cứu gã. ]
[ Không thể nói như vậy, chủ kênh đi cứu Bách Hướng Vĩ không phải vì gã mà vì giữ gìn an ninh trật tự, chẳng nhẽ lại để võng lượng muốn giết ai thì giết? ]
Lúc này Bách Hướng Vĩ đang sứt đầu mẻ trán, cơ bản là không biết mình đang gặp nguy cơ. Trận này anh ta và Tống Nhã Huyên xé nhau, liên tục tung tin xấu về nhau, dư luận xôn xao, dường như làm mọi người quên luôn Giang Chước, nguồn cơn của câu chuyện. Gần đây vì sợ phóng viên và fan tìm thấy, cũng là đề phòng Tống Nhã Huyên trả thù, Bách Hướng Vĩ cố tình thay đổi nơi ở, ru rú trong nhà, chỉ đồng ý một số phỏng vấn qua điện thoại.
Từ trước anh ta vẫn chủ động và thẳng thắn về chuyện đất tuyệt hậu, nhiều phương tiện truyền thông đã đắp nặn lên hình tượng một người đáng thương bị Tống Nhã Huyên ép buộc, bởi thế trong cuộc chiến dư luận, Bách Hướng Vĩ vẫn chiếm một chút thượng phong. Luật sư bên Giang Chước đã kiện Tống Nhã Huyên và Bách Hướng Vĩ ra tòa vì tội xâm phạm danh dự, Bách Hướng Vĩ đang bàn bạc với đối phương, mong có thể bồi thường để hòa giải trên tòa.
Tuy còn có phiền toái, nhưng cũng may là đều có cách giải quyết, anh ta vốn muốn chờ ‘tội danh’ trên người mình rửa gần sạch, thì ra nước du học, lấy một tấm bằng cao cấp trở về, bản thân cũng có kinh nghiệm, bắt đầu lại từ đầu thì sẽ có đường ra.
Kế hoạch đã rất tốt, thế nhưng ngàn tính vạn tính, không ngờ Tống Nhã Huyên bị ép buộc đến mức có thể tra ra chuyện này. Khi nhìn thấy tin tức, Bách Hướng Vĩ gần như ngất xỉu.
Băng theo dõi tuy không quá rõ ràng, nhưng hoàn toàn có thể thấy được khi mẹ Bách bị thương hôn mê bất tỉnh, anh ta thân là con trai ruột lại không làm gì, ở bên cạnh chậm rãi kiểm tra mấy vết thương nhẹ trên người mình rồi mới gọi xe cứu thương. Cảnh tượng này lạnh lùng đến mức khiến người ta nổi da gà, công chúng xôn xao. Lúc này, mẹ Bách có cờ bạc, có ép con trai đưa cát xê biểu diễn để mình đánh bạc hay không không còn quan trọng, dù sao người ta đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, những hành vi kia sẽ bị mọi người cố ý lờ đi.
Người phẫn nộ nhất là các fan của Giang Chước. Chính lời nói dối của Bách Hướng Vĩ đã mang đến cho Giang Chước vô số phiền toái. khiến cậu vừa mất người thân đã phải đối mặt với phỏng đoán và chỉ trích của người ngoài, sau mới phát hiện những lời đó không có một câu nào là thật.
Bọn họ đều đăng bài, cũng nhanh chóng chạy đến weibo của Bách Hướng Vĩ chửi lấy chửi để, tuy rằng nhân số kém hơn fan của một ngôi sao giới giải trí nhưng có không ít người qua đường không chịu nổi hành vi của Bách Hướng Vĩ, trong khoảng thời gian ngắn, số lượng tin nhắn vô cùng đồ sộ.
Thậm trí có người đoán, không chừng kể cả vụ tai nạn giao thông này cũng là kế hoạch của Bách Hướng Vĩ, tức đây không chỉ là vấn đề đạo đức mà là mưu sát.
Điểm này đúng là oan uổng Bách Hướng Vĩ, thế nhưng anh ta không thể nào nói rõ được — có lẽ không có một ai nguyện ý tin tưởng lời nói từ miệng anh ta.
Bách Hướng Vĩ đang nhìn trang tin tức không biết làm sao thì tiếng chuông di dộng bỗng vang lên. Anh ta bị dọa giật mình, theo phản xạ dùng sức ném nó đi, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, thế giới của anh ta lại lâm vào tĩnh lặng. Hối hận không thể nói nổi tràn đầy lồng ngực, Bách Hướng Vĩ như một con thú bị nhốt đi đi lại lại quanh phòng, nỗi khổ khi thất bại lúc trước mang đến nỗi sợ vô hạn — anh ta không muốn sống những ngày tháng như thế nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa.
Vốn Bách Hướng Vĩ sống trong một khu biệt thự, từ khi gặp chuyện không may, vì an toàn. anh ta chuyển tới một chung cư cao cấp trên tầng cao, cũng mua hết các phòng khác trong tầng này, đảm bảo không ai quấy rầy.
Người biết địa chỉ của anh ta không nhiều, Bách Hướng Vĩ không nghĩ ra được ai sẽ tìm đến mình lúc này, anh ta tâm tình không tốt nên không thèm để ý đến. Thế nhưng đối phương chấp nhất lạ kì, thấy anh ta không mở vẫn tiếp tục đập cửa.
Bách Hướng Vĩ nhẹ bước đến, nhìn qua mắt mèo thấy người đứng bên ngoài thế nhưng lại là Thiệu Yến Yến. Trong cuộc thi ‘Tìm kiếm người xuyên không’, anh ta là giám khảo, Thiệu Yến Yến là thí sinh, đương nhiên cũng có ít nhiều ấn tượng. Bách Hướng Vĩ rất ngoài ý muốn, vừa không biết sao cô ta tìm đến được đây, vừa không biết đến làm gì.
Chẳng lẽ là fan của mình? Anti fan?
Trong lòng anh ta vốn đã rất khó chịu, lúc này cũng không muốn thêm phiền toái, định lơ đi, nhưng Thiệu Yến Yến hết sức cố chấp, giống như biết chắc chắn Bách Hướng Vĩ trong nhà, không ngừng đập cửa, điệu bộ như muốn đập đến khi hỏng cửa mới thôi. Cũng không biết một cô gái nhỏ như cô ta lấy đâu ra sức lực, âm thanh càng lúc càng lớn, may tầng này chỉ có một mình Bách Hướng Vĩ, nếu cũng sẽ có người đến xem.
Trước mắt Bách Hướng Vĩ đang ở thời điểm không thể bại lộ hành tung, sợ kinh động người khác, nghĩ môt lúc bèn mở ra một khe nhỏ.
Tuy Thiệu Yến Yến có hơi kì quái, nhưng chỉ là một cô gái nhỏ, không thể làm gì được anh ta. Xuất phát từ cẩn thận lo lắng, anh ta còn cố ý chỉnh trang lại quần áo, phòng ngừa người kia muốn đổ tội gì cũng có thể giải thích. Cửa vừa mở ra, Thiệu Yến Yến trông như hơi bất giờ, động tác dừng lại, Bách Hướng Vĩ từ khe hở hỏi: “Cô có việc gì không?”
Thiệu Yến Yến không trả lời anh ta, đưa tay đẩy mạnh Bách Hướng Vĩ, chen vào nhà, lập tức đá ầm một tiếng vào cửa.
Bách Hướng Vĩ không kịp phản ứng, chỉ có thể thấy sức lực cô ta lớn đến lạ kì, thoảng chốc đã đẩy nhã anh ta. Bách Hướng Vĩ ngã ngồi trên mặt đất, mông đau nhức, hoảng sợ ngửa đầu nhìn Thiệu Yến Yến, run giọng: “Cô muốn làm gì?”
Đây là câu hỏi thứ hai của anh ta, nhưng Thiệu Yến Yến vẫn không nói gì, tiện tay lấy chiếc ghế bên cạnh đập vào đầu Bách Hướng Vĩ. Anh ta vội vàng nghiêng người né tránh, chiếc ghế va xuống mặt đất còn tạo nên một cái hố nhỏ trên sàn nhà.
Đây sao có thể là người, chắc chắn là một ả yêu nữ!
Anh ta sợ đến mức mặt vàng vọt, không có thời gian nghĩ chuyện gì đang xảy ra, chịu đựng đau đớn đứng dậy, sau lưng đã là mặt tường, nhanh chóng nói: “Cô chờ một chút, có chuyện gì từ từ nói! Cô muốn tiền hay gì cũng được, chúng ta có thể thương lượng … Giết người sẽ phải ngồi tù đấy! Cô còn trẻ như vậy, đường đời còn dài lắm….”
Những lời theo kiểu soup gà cho tâm hồn như thế không hề có chút tác dụng nào, Thiệu Yến Yến giống như không hiểu tiếng người, quắc mắt, quyết tâm muốn lấy mạng anh ta. Bách Hướng Vĩ dựa vào chút công phu học được khi đóng phim lộn nhào né tránh vài cái, lăn đến chỗ khác, vừa lúc đụng đến điện thoại.
Đáng tiếc di động đã bị anh ta ném hỏng.
Hai tay anh ta run rẩy dữ dội, tuyệt vọng ngửa đầu, đồng tử mở to chiếu ra gương mặt dữ tợn của Thiệu Yến Yến. Bách Hướng Vĩ liều mạng hô to: “Cứu mạng! Giết người! Cứu mạng!”
Lúc trước khi bán đứng nhân cách vì lợi ích bản thân tựa như đã ấn định kết cục ngày hôm nay của anh ta, giờ khắc này Bách Hướng Vĩ vô cùng hối hận.
Ngay lúc ấy, bên ngoài cửa sổ có tiếng choang, cửa kính vỡ vụn.
Là Giang Chước nhảy từ tầng trên xuống, dùng thân mình đập vỡ cửa sổ thủy tinh để vào nhà, tay chống vào khung cửa sổ, mượn lực phi đến, một cước đá vào cằm Thiệu Yến Yến.
Lúc này tay Thiệu Yến Yến đã tóm lấy cổ Bách Hướng Vĩ, cũng bị kẻ không thương hương tiếc ngọc mới bay vào đá một cái sạch sẽ lưu loát đến mức không có thời gian phản ứng, trực tiếp bị đá văng ra.
Bách Hướng Vĩ ngã xuống đất,Thiệu Yến Yến cũng nhanh như chớp bay sang một bên. Động tác của Giang Chước rất nhanh, không đợi cô ta đứng lên, cổ tay khẽ đảo, đã có một tấm bùa vàng kẹp giữa hai ngón tay, xẹt qua một tàn ảnh trong không trung, dán vào trán Thiệu Yến Yến.
Giang Chước quát: “Đừng có trốn trong xác người khác giả thần giả quỷ, cút ra!”
Theo tiếng quát của cậu, thân thể Thiệu Yến Yến sau khi dính bùa vàng thì mềm oặt xuống, trong phòng có thêm một đám sương đen, nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình người. Người này giống Thiệu Yến Yến như đúc, nhưng ở trạng thái nửa trong suốt, đúng là võng lượng.
Nó biết không thể đấu lại nổi Giang Chước, không nói hai lời xoay người bỏ trốn.
Nhưng nó có nhanh nữa cũng không nhanh bằng Giang Chước, bên kia võng lượng vừa đặt tay vào cửa nhà Bách Hướng Vĩ muốn ra ngoài, Giang Chước đã vung tay lên, trên cửa hiện ra một pháp trận đơn giản, lập tức khiến võng lượng xoạt một tiếng bị bắn trở về, va mạnh vào mặt tường.
— nếu nó là âm hồn bình thường, hoàn toàn có thể xuyên cửa ra ngoài, nhưng cố tình võng lượng lại là loại yêu vật cấp cao có nửa thực thể, trong thời khắc mấu chốt đặc điểm này lại khiến nó không chạy được.
Giang Chước đi qua bên đó, võng lượng nằm bẹp trên tường nhìn như bức vẽ dán lên, pháp trận trên ván cửa lúc vửa rồi đã in trên người nó, để lại hoa văn cổ quái. Giang Chước bóc võng lượng ra, cuốn cuốn lại, tìm trong nhà Bách Hướng Vĩ sợi dây buộc vào. Toàn bộ quá trình cậu không đổi sắc, động tác cũng không nhanh không chậm nhưng khiến khán giả trong phòng trực tiếp vui muốn chết.
[ ha ha ha ha cười chết tôi rồi! Tôi đoán được mở đầu, mà không đoán được kết cục như này! ]
[ Võng lượng trong truyền thuyết lại bị ván cửa đập chết, tôn nghiêm cả đời yêu quái mất sạch rồi. ]
[ Chủ bá nhìn muộn tao* ghê ha ha ha, mặt không đổi sắc dùng dây đỏ thắt nơ bướm nhìn rất phản manh*! ]
*Muộn tao: chỉ những người nghiêm túc bên ngoài mà nhiệt tình, đáng yêu bên nhau, không biểu hiện cảm xúc ra ngoài nhưng lâu lâu bộc lộ một cách bất ngờ. (Chắc ai cũng biết cái này rồi nhỉ?)
*Phản manh: hơi giống muộn tao, nhìn bề ngoài nghiêm túc lạnh nhạt mà lại thực hiện một hành động lại rất đáng yêu.
[ Tui còn tua lại xem mấy lần, sau khi chủ bá phi đến đá võng lượng xong còn phủi góc áo một cái, cực kì đẹp trai! Bây giờ chỗ nào cũng là cơ giáp, khó khăn lắm mới thấy được cảnh đánh nhau thế này. ]
(Nếu có ai quên mất thì khán giả của Tiểu Chước lúc này đến từ thế giới tương lai tinh tế nha, thế nên mới có cơ giáp ở đây.)
[ Thực ra chủ bá cũng là một người nhã nhặn, số lần động tay động chân rất ít, nhưng lần nào cũng thật đẹp trai! ]
Giang Chước đến cùng lúc với Hoắc Nham, hai người chưa vào nhà đã nghe thấy động tĩnh trong phòng của Bách Hướng Vĩ, lập tức chia ra hai hướng. Hoắc Nham đi lên từ lầu một, trấn an những người hàng xóm muốn ra xem, mà Giang Chước thì trực tiếp đi lên mái nhà, chọn phương thức đột nhập theo đường cửa sổ, quả nhiên làm một cú khiến kẻ địch không lường trước được, tốc chiến tốc thắng.
Võng lượng sẽ được bàn giao cho địa phủ xử lí, Giang Chước dùng phù chú phong ấn nó, lại nhìn Bách Hướng Vĩ.
Vừa rồi võng lượng thoát ra từ cơ thể Thiệu Yến Yến, tỏa ra một lượng lớn âm khí khiến anh ta tạm thời hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ khi tỉnh lại sẽ xuất hiện di chứng thần chí không rõ, cáu kỉnh dễ nóng giận, phải mất một đoạn thời gian mới ổn định lại được.
— thế nhưng với tình hình trước mắt của Bách Hướng Vĩ thì hôn mê càng lâu thì càng hạnh phúc.
Hoắc Nham, người vừa trấn an cư dân ở lầu dưới, cũng vội vàng chạy đến, vào cửa thấy tình hình bên trong còn hơi ngẩn người, không ngờ Giang Chước giải quyết nhanh như vậy.
Giang Chước đưa ‘cuộn giấy’ võng lượng cho anh: “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi?”
Hoắc Nham trả lời: “Đi, trong phòng này cũng có nhiều âm khí và tử khí, cần bí mật xử lí, để em gọi người đưa thi thể Thiệu Yến Yến và Bách Hướng Vĩ ra ngoài.”
Về phần nguyên nhân đột tử của Thiệu Yến Yến và phản ứng của cư dân xung quanh, đội hậu cần sẽ lo liệu hết. Các thành viên khác của tổ chuyên án đặc biệt vừa đuổi kịp cũng nhanh chóng lên lầu, dùng cáng nâng hai người kia xuống, có người ở lại tiến hành công tác xử lí hiện trường, Giang Chước cùng Hoắc Nham đi theo xuống lầu.
Nơi này là khu dân cư cao cấp, người sống ở đây từ ý thức giữ bí mật đến tố chất cá nhân đều cao hơn nơi khác, hơn nữa Hoắc Nham đã dặn dò, chỉ có vài người đứng xa xa ngó một cái, tuy rất tò mò nhưng cũng không gây phiền toái cho tổ chuyên án.
Hoắc Nham và Giang Chước vốn định lên xe, phía trước bỗng có người hô to: “Mau tránh ra!”
Hai người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy ngay khi Bách Hướng Vĩ được đưa lên xe cảnh sát thì một gã phóng viên ngu ngốc không biết từ đâu lao đến, giơ máy ảnh trước mặt anh ta chụp tách tách vài tấm. Gã cũng biết mình rất dễ bị cảnh sát bếch đi, chụp cũng vội vàng, máy ảnh cơ hồ dí sát mặt Bách Hướng Vĩ, bị ánh sáng mạnh chiếu vào, Bách Hướng Vĩ đang hôn mê bỗng mở mắt.
Hai cảnh sát phía trước đang định lên xe, nhìn thấy tình hình không ổn, một người hô lên: “Mau tránh ra!”
Thế nhưng đã chậm.
Bách Hướng Vĩ chớp mắt nhảy dựng lên, thế nhưng có thể giằng đứt còng số 8 trên cổ tay, một tay ghìm cổ phóng viên kia, tay còn lại túm yết hầu gã.
Cửa xe cảnh sát bị anh ta va phải kêu lên, giọng the thé nói: “Nhẹ thôi nhẹ thôi, đồ phóng viên chết tiệt, đồ minh tinh chó chết, các người đập chết ông rồi!”
Xung quanh vang lên tiếng hô kinh hãi, phóng viên sợ đến bay màu, máy ảnh trên tay rơi xuống đất, cổ bị Bách Hướng Vĩ túm lấy liên tục ho khan. Bách Hướng Vĩ quát lớn: “Bọn mày xuống xe hết, để tao rời khỏi đây! Nếu không tao giết tên này!”
Biến cố đột ngột phát sinh, ngay cả Giang Chước cũng kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại, cậu không đi về phía trước mà nói thầm với Hoắc Nham: “Hắn bị ảnh hưởng bởi âm khí, nên bây giờ nghĩ mình là võng lượng.”
Lúc này Bách Hướng Vĩ không nói chơi, anh ta thật sự có thể bóp nát yết hầu phóng viên, Hoắc Nham nhỏ giọng: “Chúng ta tiến đến từ phía sau?”
Hai người đều rất lãnh đạm, Giang Chước nói: “Góc độ này không ổn, vướng cửa xe.”
Những lời này của cậu làm cửa xe không vui, nó kêu lên: “Tôi cũng có muốn đâu! Bây giờ thì trách tôi à?”
Giang Chước: “….”
Cậu dừng một chút, quay đầu nói cùng Hoắc Nham: “Em xem cửa xe kia cũng là đồ phế vật, nếu nó tự mình đập chết Bách Hướng Vĩ là xong rồi còn gì.”
Cửa xe: “….”
Hoắc Nham mờ mịt hỏi: “Sao ạ? Cửa xe nào cơ?”
Giang Chước ngoài miệng chọc cửa xe mấy câu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bách Hướng Vĩ, mắt thấy yêu cầu của mình sắp được đáp ứng, anh ta cũng hơi dịu đi, cậu liền nâng tay làm động tác gì đó với hai cảnh sát đối diện. Hai người kia cũng hiểu ý, một người nói: “Tất cả chúng tôi đều xuống xe rồi, anh muốn lái xe đi thì cũng phải đến ghế lái chứ?”
Vị trí hiện tại của Bách Hướng Vĩ là cửa sau xe, cảnh sát nói không sai, anh ta cảnh giác nhìn đối phương, nhanh chóng quay đầu liếc mắt một cái, tay để sẵn ở cổ phóng viên: “Bọn mày tránh hết ra!”
Anh ta nghiêng người bước từng bước.
Chính là lúc này!
Giang Chước từ phía sau mạnh mẽ đánh tới, một tay nắm lấy cổ tay Bách Hướng Vĩ, tay kia túm tay phóng viên, định kéo gã khỏi tay Bách Hướng Vĩ. Nhưng ngay cả cậu cũng không ngờ sức lực đối phương lại lớn đến thế, kế này thất bại, Bách Hướng Vĩ dùng tay kia nện xuống đầu cậu.
Giang Chước thầm nghĩ cú đánh này mang sức mạnh của võng lượng, vội vàng né tránh, nắm tay rớt hụt qua sườn mặt, tạo nên một luồn gió. Anh ta lại nâng chân, định đá thêm một cú, Giang Chước chưa kịp ứng phó thì nghe thấy một tiếng pằng vang lên từ phía sau, một viên đạn từ xa bay tới chuẩn xác xuyên qua bả vai gã phóng viên, ghim vào vai Bách Hướng Vĩ.
Bách Hướng Vĩ cùng phóng viên đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, Giang Chước nhanh chóng kéo phóng viên ra, nhìn lại, người nổ súng là Vân Túc Xuyên.
Cửa xe reo lên: “Bingo! Mười điểm!”
Hoắc Nham nhào lên, bẻ ngoặt tay Bách Hướng Vĩ về phía sau, đè anh ta trên mặt đất. Bách Hướng Vĩ tuy bị thương nhưng khí lực vẫn rất lớn, Giang Chước búng mấy hạt phật châu trên tay đến, lộc cộc hai tiếng đập vào gáy Bách Hướng Vĩ, khiến anh ta bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Lúc này không ai dám tùy tiện, có người đưa còng tay lên, Hoắc Nham còng tay Bách Hướng Vĩ còn dán thêm hơn 10 tấm bùa vàng cho chắc.
Vừa rồi có hai cảnh sát ở vị trí khuất của tòa nhà ngắm bắn, nhưng Bách Hướng Vĩ cũng khôn khéo, từ đầu đến cuối đều lấy thân thể của phóng viên che cho mình, nên bọn họ không dám động thủ. Ai ngờ Vân Túc Xuyên vừa tới đã không nói hai lời cướp súng bắn một phát, chỉ cần một viên đạn xuyên cả con tin lẫn hung thủ.
Vân Túc Xuyên còn cầm súng, bước nhanh đến bên Giang Chước: “Không sao chứ?”
Khi hắn nói chuyện hơi nhíu mi, nhìn sườn mặt Giang Chước, tỏ vẻ vô cùng chuyên chú, Giang Chước khoát tay áo: “Vừa rồi Bách Hướng Vĩ đánh không trúng tôi đâu.”
Gã phóng viên bị thương bả vai nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, tay Giang Chước dính đầy máu, Vân Túc Xuyên cầm bình nước khoáng giúp cậu rửa qua, Giang Chước vừa đi qua một bên đường vừa nhỏ giọng: “Sao cậu nói nổ súng là nổ súng thế? Ra tay nhanh quá, cẩn thận bị người ta tố cáo.”
Vân Túc Xuyên lạnh lùng nói: “Lúc trước không phải không nhắc nhở, rõ ràng phóng viên kia biết có nguy hiểm nhưng vẫn cố tình đâm đầu vào, tự phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Bây giờ không tồn tại Quan Thế Âm Bồ Tát, mỗi người sẽ chú ý bản thân trước, tôi chỉ cần biết cậu không có nguy hiểm, còn những người khác mặc kệ.”
Câu này nói ra quả thật vô cùng máu lạnh vô tình, nhưng là nói thật, cũng rất có lí. Nhiều lúc, nhân viên pháp lí bị thương hoặc hi sinh, thậm chí không hoàn thành được nhiệm vụ, đều vì bị nhiều quy tắc hoặc băn khoăn trói buộc, không thể quyết đoán trong lúc nguy cấp. Giang Chước cũng không phải mới quen Vân Túc Xuyên, biết rõ tính cách hắn ngoài ấm trong lạnh. Mặc dù quan hệ hai người thân thiết, tính cách và phương thức xử sự sẽ có đôi lúc không giống nhau.
So ra, người xuất thân chính phái như Giang Chước tuy sắc mặt hơi lạnh lùng nhưng hành vi và thủ đoạn tương đối ôn nhu đoan chính, Vân Túc Xuyên lại không kiêng nể gì.
Khi sinh thời, Giang lão cũng từng miêu tả hắn: “Tâm ngoan thủ lạt, không chú ý vặt vãnh, hành sự rõ ràng quyết đoán, nếu không phạm sai lầm lớn ắt thành người tài.”
Chuyện này đúng là lưới trời lồng lộng nhưng khó thoát, Giang Chước đã biết bí mật này ngay từ đầu, Bách Hướng Vĩ vì xin cậu không nói cho người khác mà không tiếc chuyển phe phản bội Tống Nhã Huyên. Đồng thời chính anh ta cũng rõ ràng, một khi Tống Nhã Huyên vùng lên lại, anh ta chính là người đầu tiên bà ta trả thù.
Chính vì thế khi tiếp nhận phỏng vấn, Bách Hướng Vĩ đầu tiên là trốn tránh trách nhiệm, thứ hai là tận sức bắt ép Tống Nhã Huyên, tìm mọi cách hắt hết sạch nước bẩn lên người nhà gái, từ ép buộc bao dưỡng, ngược đãi con riêng đến tham ô công quỹ, sinh hoạt cá nhân thối nát, ban đầu còn dựa vào thực tế, về sau nghĩ ra gì thì nói nấy.
Dưới tình huống này, Tống Nhã Huyên đến cả tranh chấp với Giang Chước cũng vứt hết ra sau đầu, nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể giết chết Bách Hướng Vĩ. Bởi thế bà ta cố ý tìm thám tử điều tra anh ta, dùng một lượng lớn tiền thù lao để tìm ra con đường phản kích. Đương nhiên có thưởng lớn thì có ắt có anh tài, cuối cùng có một phóng viên của một tờ báo nhỏ bán cho thám tử kia một đoạn băng ghi hình ở gần đoạn đường mẹ Bách gặp tai nạn mới moi được chuyện này ra.
Tống Nhã Huyên và Bách Hướng Vĩ chó cắn chó, cào xé nhau, trả thù nhau thế nào Giang Chước cũng lười quan tâm, thế nhưng chuyện xảy ra đúng lúc này lại cực kì không ổn.
Mùi nước hoa tràn ngập căn phòng chính là bằng chứng cho việc thân xác Thiệu Yến Yến sắp không thể sử dụng nữa, võng lượng chắc chắn không lúc nào không mong mỏi tìm được một thân xác để sinh tồn, người thấy chết không cứu đúng là không dễ tìm, nhưng tin về Bách Hướng Vĩ quả thật là thời cơ của nó.
Giang Chước lập tức quay đầu bảo Hoắc Nham: “Có thể tra được chỗ ở của Bách Hướng Vĩ không?”
Hoắc Nham nhanh chóng ấn một dãy số trên điện thoại: “Để em thử hỏi!”
Khán giả trong phòng trực tiếp sau khi nghe Giang Chước phổ cập kiến thức cũng nhận ra được điều này, bàn luận:
[ Thiệu Yến Yến đi tìm Bách Hướng Vĩ phải không? Chẳng lẽ lại có án mạng tiếp? ]
[ Đm thế bây giờ chủ kênh đuổi có kịp không? ]
[ Thật ra tui cảm thấy Bách Hướng Vĩ chết cũng không đáng tiếc, chủ kênh không nhất thiết phải đi cứu gã. ]
[ Không thể nói như vậy, chủ kênh đi cứu Bách Hướng Vĩ không phải vì gã mà vì giữ gìn an ninh trật tự, chẳng nhẽ lại để võng lượng muốn giết ai thì giết? ]
Lúc này Bách Hướng Vĩ đang sứt đầu mẻ trán, cơ bản là không biết mình đang gặp nguy cơ. Trận này anh ta và Tống Nhã Huyên xé nhau, liên tục tung tin xấu về nhau, dư luận xôn xao, dường như làm mọi người quên luôn Giang Chước, nguồn cơn của câu chuyện. Gần đây vì sợ phóng viên và fan tìm thấy, cũng là đề phòng Tống Nhã Huyên trả thù, Bách Hướng Vĩ cố tình thay đổi nơi ở, ru rú trong nhà, chỉ đồng ý một số phỏng vấn qua điện thoại.
Từ trước anh ta vẫn chủ động và thẳng thắn về chuyện đất tuyệt hậu, nhiều phương tiện truyền thông đã đắp nặn lên hình tượng một người đáng thương bị Tống Nhã Huyên ép buộc, bởi thế trong cuộc chiến dư luận, Bách Hướng Vĩ vẫn chiếm một chút thượng phong. Luật sư bên Giang Chước đã kiện Tống Nhã Huyên và Bách Hướng Vĩ ra tòa vì tội xâm phạm danh dự, Bách Hướng Vĩ đang bàn bạc với đối phương, mong có thể bồi thường để hòa giải trên tòa.
Tuy còn có phiền toái, nhưng cũng may là đều có cách giải quyết, anh ta vốn muốn chờ ‘tội danh’ trên người mình rửa gần sạch, thì ra nước du học, lấy một tấm bằng cao cấp trở về, bản thân cũng có kinh nghiệm, bắt đầu lại từ đầu thì sẽ có đường ra.
Kế hoạch đã rất tốt, thế nhưng ngàn tính vạn tính, không ngờ Tống Nhã Huyên bị ép buộc đến mức có thể tra ra chuyện này. Khi nhìn thấy tin tức, Bách Hướng Vĩ gần như ngất xỉu.
Băng theo dõi tuy không quá rõ ràng, nhưng hoàn toàn có thể thấy được khi mẹ Bách bị thương hôn mê bất tỉnh, anh ta thân là con trai ruột lại không làm gì, ở bên cạnh chậm rãi kiểm tra mấy vết thương nhẹ trên người mình rồi mới gọi xe cứu thương. Cảnh tượng này lạnh lùng đến mức khiến người ta nổi da gà, công chúng xôn xao. Lúc này, mẹ Bách có cờ bạc, có ép con trai đưa cát xê biểu diễn để mình đánh bạc hay không không còn quan trọng, dù sao người ta đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, những hành vi kia sẽ bị mọi người cố ý lờ đi.
Người phẫn nộ nhất là các fan của Giang Chước. Chính lời nói dối của Bách Hướng Vĩ đã mang đến cho Giang Chước vô số phiền toái. khiến cậu vừa mất người thân đã phải đối mặt với phỏng đoán và chỉ trích của người ngoài, sau mới phát hiện những lời đó không có một câu nào là thật.
Bọn họ đều đăng bài, cũng nhanh chóng chạy đến weibo của Bách Hướng Vĩ chửi lấy chửi để, tuy rằng nhân số kém hơn fan của một ngôi sao giới giải trí nhưng có không ít người qua đường không chịu nổi hành vi của Bách Hướng Vĩ, trong khoảng thời gian ngắn, số lượng tin nhắn vô cùng đồ sộ.
Thậm trí có người đoán, không chừng kể cả vụ tai nạn giao thông này cũng là kế hoạch của Bách Hướng Vĩ, tức đây không chỉ là vấn đề đạo đức mà là mưu sát.
Điểm này đúng là oan uổng Bách Hướng Vĩ, thế nhưng anh ta không thể nào nói rõ được — có lẽ không có một ai nguyện ý tin tưởng lời nói từ miệng anh ta.
Bách Hướng Vĩ đang nhìn trang tin tức không biết làm sao thì tiếng chuông di dộng bỗng vang lên. Anh ta bị dọa giật mình, theo phản xạ dùng sức ném nó đi, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, thế giới của anh ta lại lâm vào tĩnh lặng. Hối hận không thể nói nổi tràn đầy lồng ngực, Bách Hướng Vĩ như một con thú bị nhốt đi đi lại lại quanh phòng, nỗi khổ khi thất bại lúc trước mang đến nỗi sợ vô hạn — anh ta không muốn sống những ngày tháng như thế nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa.
Vốn Bách Hướng Vĩ sống trong một khu biệt thự, từ khi gặp chuyện không may, vì an toàn. anh ta chuyển tới một chung cư cao cấp trên tầng cao, cũng mua hết các phòng khác trong tầng này, đảm bảo không ai quấy rầy.
Người biết địa chỉ của anh ta không nhiều, Bách Hướng Vĩ không nghĩ ra được ai sẽ tìm đến mình lúc này, anh ta tâm tình không tốt nên không thèm để ý đến. Thế nhưng đối phương chấp nhất lạ kì, thấy anh ta không mở vẫn tiếp tục đập cửa.
Bách Hướng Vĩ nhẹ bước đến, nhìn qua mắt mèo thấy người đứng bên ngoài thế nhưng lại là Thiệu Yến Yến. Trong cuộc thi ‘Tìm kiếm người xuyên không’, anh ta là giám khảo, Thiệu Yến Yến là thí sinh, đương nhiên cũng có ít nhiều ấn tượng. Bách Hướng Vĩ rất ngoài ý muốn, vừa không biết sao cô ta tìm đến được đây, vừa không biết đến làm gì.
Chẳng lẽ là fan của mình? Anti fan?
Trong lòng anh ta vốn đã rất khó chịu, lúc này cũng không muốn thêm phiền toái, định lơ đi, nhưng Thiệu Yến Yến hết sức cố chấp, giống như biết chắc chắn Bách Hướng Vĩ trong nhà, không ngừng đập cửa, điệu bộ như muốn đập đến khi hỏng cửa mới thôi. Cũng không biết một cô gái nhỏ như cô ta lấy đâu ra sức lực, âm thanh càng lúc càng lớn, may tầng này chỉ có một mình Bách Hướng Vĩ, nếu cũng sẽ có người đến xem.
Trước mắt Bách Hướng Vĩ đang ở thời điểm không thể bại lộ hành tung, sợ kinh động người khác, nghĩ môt lúc bèn mở ra một khe nhỏ.
Tuy Thiệu Yến Yến có hơi kì quái, nhưng chỉ là một cô gái nhỏ, không thể làm gì được anh ta. Xuất phát từ cẩn thận lo lắng, anh ta còn cố ý chỉnh trang lại quần áo, phòng ngừa người kia muốn đổ tội gì cũng có thể giải thích. Cửa vừa mở ra, Thiệu Yến Yến trông như hơi bất giờ, động tác dừng lại, Bách Hướng Vĩ từ khe hở hỏi: “Cô có việc gì không?”
Thiệu Yến Yến không trả lời anh ta, đưa tay đẩy mạnh Bách Hướng Vĩ, chen vào nhà, lập tức đá ầm một tiếng vào cửa.
Bách Hướng Vĩ không kịp phản ứng, chỉ có thể thấy sức lực cô ta lớn đến lạ kì, thoảng chốc đã đẩy nhã anh ta. Bách Hướng Vĩ ngã ngồi trên mặt đất, mông đau nhức, hoảng sợ ngửa đầu nhìn Thiệu Yến Yến, run giọng: “Cô muốn làm gì?”
Đây là câu hỏi thứ hai của anh ta, nhưng Thiệu Yến Yến vẫn không nói gì, tiện tay lấy chiếc ghế bên cạnh đập vào đầu Bách Hướng Vĩ. Anh ta vội vàng nghiêng người né tránh, chiếc ghế va xuống mặt đất còn tạo nên một cái hố nhỏ trên sàn nhà.
Đây sao có thể là người, chắc chắn là một ả yêu nữ!
Anh ta sợ đến mức mặt vàng vọt, không có thời gian nghĩ chuyện gì đang xảy ra, chịu đựng đau đớn đứng dậy, sau lưng đã là mặt tường, nhanh chóng nói: “Cô chờ một chút, có chuyện gì từ từ nói! Cô muốn tiền hay gì cũng được, chúng ta có thể thương lượng … Giết người sẽ phải ngồi tù đấy! Cô còn trẻ như vậy, đường đời còn dài lắm….”
Những lời theo kiểu soup gà cho tâm hồn như thế không hề có chút tác dụng nào, Thiệu Yến Yến giống như không hiểu tiếng người, quắc mắt, quyết tâm muốn lấy mạng anh ta. Bách Hướng Vĩ dựa vào chút công phu học được khi đóng phim lộn nhào né tránh vài cái, lăn đến chỗ khác, vừa lúc đụng đến điện thoại.
Đáng tiếc di động đã bị anh ta ném hỏng.
Hai tay anh ta run rẩy dữ dội, tuyệt vọng ngửa đầu, đồng tử mở to chiếu ra gương mặt dữ tợn của Thiệu Yến Yến. Bách Hướng Vĩ liều mạng hô to: “Cứu mạng! Giết người! Cứu mạng!”
Lúc trước khi bán đứng nhân cách vì lợi ích bản thân tựa như đã ấn định kết cục ngày hôm nay của anh ta, giờ khắc này Bách Hướng Vĩ vô cùng hối hận.
Ngay lúc ấy, bên ngoài cửa sổ có tiếng choang, cửa kính vỡ vụn.
Là Giang Chước nhảy từ tầng trên xuống, dùng thân mình đập vỡ cửa sổ thủy tinh để vào nhà, tay chống vào khung cửa sổ, mượn lực phi đến, một cước đá vào cằm Thiệu Yến Yến.
Lúc này tay Thiệu Yến Yến đã tóm lấy cổ Bách Hướng Vĩ, cũng bị kẻ không thương hương tiếc ngọc mới bay vào đá một cái sạch sẽ lưu loát đến mức không có thời gian phản ứng, trực tiếp bị đá văng ra.
Bách Hướng Vĩ ngã xuống đất,Thiệu Yến Yến cũng nhanh như chớp bay sang một bên. Động tác của Giang Chước rất nhanh, không đợi cô ta đứng lên, cổ tay khẽ đảo, đã có một tấm bùa vàng kẹp giữa hai ngón tay, xẹt qua một tàn ảnh trong không trung, dán vào trán Thiệu Yến Yến.
Giang Chước quát: “Đừng có trốn trong xác người khác giả thần giả quỷ, cút ra!”
Theo tiếng quát của cậu, thân thể Thiệu Yến Yến sau khi dính bùa vàng thì mềm oặt xuống, trong phòng có thêm một đám sương đen, nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình người. Người này giống Thiệu Yến Yến như đúc, nhưng ở trạng thái nửa trong suốt, đúng là võng lượng.
Nó biết không thể đấu lại nổi Giang Chước, không nói hai lời xoay người bỏ trốn.
Nhưng nó có nhanh nữa cũng không nhanh bằng Giang Chước, bên kia võng lượng vừa đặt tay vào cửa nhà Bách Hướng Vĩ muốn ra ngoài, Giang Chước đã vung tay lên, trên cửa hiện ra một pháp trận đơn giản, lập tức khiến võng lượng xoạt một tiếng bị bắn trở về, va mạnh vào mặt tường.
— nếu nó là âm hồn bình thường, hoàn toàn có thể xuyên cửa ra ngoài, nhưng cố tình võng lượng lại là loại yêu vật cấp cao có nửa thực thể, trong thời khắc mấu chốt đặc điểm này lại khiến nó không chạy được.
Giang Chước đi qua bên đó, võng lượng nằm bẹp trên tường nhìn như bức vẽ dán lên, pháp trận trên ván cửa lúc vửa rồi đã in trên người nó, để lại hoa văn cổ quái. Giang Chước bóc võng lượng ra, cuốn cuốn lại, tìm trong nhà Bách Hướng Vĩ sợi dây buộc vào. Toàn bộ quá trình cậu không đổi sắc, động tác cũng không nhanh không chậm nhưng khiến khán giả trong phòng trực tiếp vui muốn chết.
[ ha ha ha ha cười chết tôi rồi! Tôi đoán được mở đầu, mà không đoán được kết cục như này! ]
[ Võng lượng trong truyền thuyết lại bị ván cửa đập chết, tôn nghiêm cả đời yêu quái mất sạch rồi. ]
[ Chủ bá nhìn muộn tao* ghê ha ha ha, mặt không đổi sắc dùng dây đỏ thắt nơ bướm nhìn rất phản manh*! ]
*Muộn tao: chỉ những người nghiêm túc bên ngoài mà nhiệt tình, đáng yêu bên nhau, không biểu hiện cảm xúc ra ngoài nhưng lâu lâu bộc lộ một cách bất ngờ. (Chắc ai cũng biết cái này rồi nhỉ?)
*Phản manh: hơi giống muộn tao, nhìn bề ngoài nghiêm túc lạnh nhạt mà lại thực hiện một hành động lại rất đáng yêu.
[ Tui còn tua lại xem mấy lần, sau khi chủ bá phi đến đá võng lượng xong còn phủi góc áo một cái, cực kì đẹp trai! Bây giờ chỗ nào cũng là cơ giáp, khó khăn lắm mới thấy được cảnh đánh nhau thế này. ]
(Nếu có ai quên mất thì khán giả của Tiểu Chước lúc này đến từ thế giới tương lai tinh tế nha, thế nên mới có cơ giáp ở đây.)
[ Thực ra chủ bá cũng là một người nhã nhặn, số lần động tay động chân rất ít, nhưng lần nào cũng thật đẹp trai! ]
Giang Chước đến cùng lúc với Hoắc Nham, hai người chưa vào nhà đã nghe thấy động tĩnh trong phòng của Bách Hướng Vĩ, lập tức chia ra hai hướng. Hoắc Nham đi lên từ lầu một, trấn an những người hàng xóm muốn ra xem, mà Giang Chước thì trực tiếp đi lên mái nhà, chọn phương thức đột nhập theo đường cửa sổ, quả nhiên làm một cú khiến kẻ địch không lường trước được, tốc chiến tốc thắng.
Võng lượng sẽ được bàn giao cho địa phủ xử lí, Giang Chước dùng phù chú phong ấn nó, lại nhìn Bách Hướng Vĩ.
Vừa rồi võng lượng thoát ra từ cơ thể Thiệu Yến Yến, tỏa ra một lượng lớn âm khí khiến anh ta tạm thời hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ khi tỉnh lại sẽ xuất hiện di chứng thần chí không rõ, cáu kỉnh dễ nóng giận, phải mất một đoạn thời gian mới ổn định lại được.
— thế nhưng với tình hình trước mắt của Bách Hướng Vĩ thì hôn mê càng lâu thì càng hạnh phúc.
Hoắc Nham, người vừa trấn an cư dân ở lầu dưới, cũng vội vàng chạy đến, vào cửa thấy tình hình bên trong còn hơi ngẩn người, không ngờ Giang Chước giải quyết nhanh như vậy.
Giang Chước đưa ‘cuộn giấy’ võng lượng cho anh: “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi?”
Hoắc Nham trả lời: “Đi, trong phòng này cũng có nhiều âm khí và tử khí, cần bí mật xử lí, để em gọi người đưa thi thể Thiệu Yến Yến và Bách Hướng Vĩ ra ngoài.”
Về phần nguyên nhân đột tử của Thiệu Yến Yến và phản ứng của cư dân xung quanh, đội hậu cần sẽ lo liệu hết. Các thành viên khác của tổ chuyên án đặc biệt vừa đuổi kịp cũng nhanh chóng lên lầu, dùng cáng nâng hai người kia xuống, có người ở lại tiến hành công tác xử lí hiện trường, Giang Chước cùng Hoắc Nham đi theo xuống lầu.
Nơi này là khu dân cư cao cấp, người sống ở đây từ ý thức giữ bí mật đến tố chất cá nhân đều cao hơn nơi khác, hơn nữa Hoắc Nham đã dặn dò, chỉ có vài người đứng xa xa ngó một cái, tuy rất tò mò nhưng cũng không gây phiền toái cho tổ chuyên án.
Hoắc Nham và Giang Chước vốn định lên xe, phía trước bỗng có người hô to: “Mau tránh ra!”
Hai người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy ngay khi Bách Hướng Vĩ được đưa lên xe cảnh sát thì một gã phóng viên ngu ngốc không biết từ đâu lao đến, giơ máy ảnh trước mặt anh ta chụp tách tách vài tấm. Gã cũng biết mình rất dễ bị cảnh sát bếch đi, chụp cũng vội vàng, máy ảnh cơ hồ dí sát mặt Bách Hướng Vĩ, bị ánh sáng mạnh chiếu vào, Bách Hướng Vĩ đang hôn mê bỗng mở mắt.
Hai cảnh sát phía trước đang định lên xe, nhìn thấy tình hình không ổn, một người hô lên: “Mau tránh ra!”
Thế nhưng đã chậm.
Bách Hướng Vĩ chớp mắt nhảy dựng lên, thế nhưng có thể giằng đứt còng số 8 trên cổ tay, một tay ghìm cổ phóng viên kia, tay còn lại túm yết hầu gã.
Cửa xe cảnh sát bị anh ta va phải kêu lên, giọng the thé nói: “Nhẹ thôi nhẹ thôi, đồ phóng viên chết tiệt, đồ minh tinh chó chết, các người đập chết ông rồi!”
Xung quanh vang lên tiếng hô kinh hãi, phóng viên sợ đến bay màu, máy ảnh trên tay rơi xuống đất, cổ bị Bách Hướng Vĩ túm lấy liên tục ho khan. Bách Hướng Vĩ quát lớn: “Bọn mày xuống xe hết, để tao rời khỏi đây! Nếu không tao giết tên này!”
Biến cố đột ngột phát sinh, ngay cả Giang Chước cũng kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại, cậu không đi về phía trước mà nói thầm với Hoắc Nham: “Hắn bị ảnh hưởng bởi âm khí, nên bây giờ nghĩ mình là võng lượng.”
Lúc này Bách Hướng Vĩ không nói chơi, anh ta thật sự có thể bóp nát yết hầu phóng viên, Hoắc Nham nhỏ giọng: “Chúng ta tiến đến từ phía sau?”
Hai người đều rất lãnh đạm, Giang Chước nói: “Góc độ này không ổn, vướng cửa xe.”
Những lời này của cậu làm cửa xe không vui, nó kêu lên: “Tôi cũng có muốn đâu! Bây giờ thì trách tôi à?”
Giang Chước: “….”
Cậu dừng một chút, quay đầu nói cùng Hoắc Nham: “Em xem cửa xe kia cũng là đồ phế vật, nếu nó tự mình đập chết Bách Hướng Vĩ là xong rồi còn gì.”
Cửa xe: “….”
Hoắc Nham mờ mịt hỏi: “Sao ạ? Cửa xe nào cơ?”
Giang Chước ngoài miệng chọc cửa xe mấy câu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bách Hướng Vĩ, mắt thấy yêu cầu của mình sắp được đáp ứng, anh ta cũng hơi dịu đi, cậu liền nâng tay làm động tác gì đó với hai cảnh sát đối diện. Hai người kia cũng hiểu ý, một người nói: “Tất cả chúng tôi đều xuống xe rồi, anh muốn lái xe đi thì cũng phải đến ghế lái chứ?”
Vị trí hiện tại của Bách Hướng Vĩ là cửa sau xe, cảnh sát nói không sai, anh ta cảnh giác nhìn đối phương, nhanh chóng quay đầu liếc mắt một cái, tay để sẵn ở cổ phóng viên: “Bọn mày tránh hết ra!”
Anh ta nghiêng người bước từng bước.
Chính là lúc này!
Giang Chước từ phía sau mạnh mẽ đánh tới, một tay nắm lấy cổ tay Bách Hướng Vĩ, tay kia túm tay phóng viên, định kéo gã khỏi tay Bách Hướng Vĩ. Nhưng ngay cả cậu cũng không ngờ sức lực đối phương lại lớn đến thế, kế này thất bại, Bách Hướng Vĩ dùng tay kia nện xuống đầu cậu.
Giang Chước thầm nghĩ cú đánh này mang sức mạnh của võng lượng, vội vàng né tránh, nắm tay rớt hụt qua sườn mặt, tạo nên một luồn gió. Anh ta lại nâng chân, định đá thêm một cú, Giang Chước chưa kịp ứng phó thì nghe thấy một tiếng pằng vang lên từ phía sau, một viên đạn từ xa bay tới chuẩn xác xuyên qua bả vai gã phóng viên, ghim vào vai Bách Hướng Vĩ.
Bách Hướng Vĩ cùng phóng viên đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, Giang Chước nhanh chóng kéo phóng viên ra, nhìn lại, người nổ súng là Vân Túc Xuyên.
Cửa xe reo lên: “Bingo! Mười điểm!”
Hoắc Nham nhào lên, bẻ ngoặt tay Bách Hướng Vĩ về phía sau, đè anh ta trên mặt đất. Bách Hướng Vĩ tuy bị thương nhưng khí lực vẫn rất lớn, Giang Chước búng mấy hạt phật châu trên tay đến, lộc cộc hai tiếng đập vào gáy Bách Hướng Vĩ, khiến anh ta bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Lúc này không ai dám tùy tiện, có người đưa còng tay lên, Hoắc Nham còng tay Bách Hướng Vĩ còn dán thêm hơn 10 tấm bùa vàng cho chắc.
Vừa rồi có hai cảnh sát ở vị trí khuất của tòa nhà ngắm bắn, nhưng Bách Hướng Vĩ cũng khôn khéo, từ đầu đến cuối đều lấy thân thể của phóng viên che cho mình, nên bọn họ không dám động thủ. Ai ngờ Vân Túc Xuyên vừa tới đã không nói hai lời cướp súng bắn một phát, chỉ cần một viên đạn xuyên cả con tin lẫn hung thủ.
Vân Túc Xuyên còn cầm súng, bước nhanh đến bên Giang Chước: “Không sao chứ?”
Khi hắn nói chuyện hơi nhíu mi, nhìn sườn mặt Giang Chước, tỏ vẻ vô cùng chuyên chú, Giang Chước khoát tay áo: “Vừa rồi Bách Hướng Vĩ đánh không trúng tôi đâu.”
Gã phóng viên bị thương bả vai nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, tay Giang Chước dính đầy máu, Vân Túc Xuyên cầm bình nước khoáng giúp cậu rửa qua, Giang Chước vừa đi qua một bên đường vừa nhỏ giọng: “Sao cậu nói nổ súng là nổ súng thế? Ra tay nhanh quá, cẩn thận bị người ta tố cáo.”
Vân Túc Xuyên lạnh lùng nói: “Lúc trước không phải không nhắc nhở, rõ ràng phóng viên kia biết có nguy hiểm nhưng vẫn cố tình đâm đầu vào, tự phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Bây giờ không tồn tại Quan Thế Âm Bồ Tát, mỗi người sẽ chú ý bản thân trước, tôi chỉ cần biết cậu không có nguy hiểm, còn những người khác mặc kệ.”
Câu này nói ra quả thật vô cùng máu lạnh vô tình, nhưng là nói thật, cũng rất có lí. Nhiều lúc, nhân viên pháp lí bị thương hoặc hi sinh, thậm chí không hoàn thành được nhiệm vụ, đều vì bị nhiều quy tắc hoặc băn khoăn trói buộc, không thể quyết đoán trong lúc nguy cấp. Giang Chước cũng không phải mới quen Vân Túc Xuyên, biết rõ tính cách hắn ngoài ấm trong lạnh. Mặc dù quan hệ hai người thân thiết, tính cách và phương thức xử sự sẽ có đôi lúc không giống nhau.
So ra, người xuất thân chính phái như Giang Chước tuy sắc mặt hơi lạnh lùng nhưng hành vi và thủ đoạn tương đối ôn nhu đoan chính, Vân Túc Xuyên lại không kiêng nể gì.
Khi sinh thời, Giang lão cũng từng miêu tả hắn: “Tâm ngoan thủ lạt, không chú ý vặt vãnh, hành sự rõ ràng quyết đoán, nếu không phạm sai lầm lớn ắt thành người tài.”