App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 20-1: Ngược gió trở mình (1)
Edit + beta: Herbicides.
Trong lòng Tống Nhã Huyên không ngừng suy nghĩ, cũng không tùy tiện mở miệng, Giang Duy bên cạnh đã vội nói: “Tôi khuyên anh nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, không cần tự mâu thuẫn lời nói lúc trước, thời gian của mọi người rất quý giá.”
Giang Chước nhìn Bách Hướng Vĩ, chậm rãi nói: “Tôi cũng đang rất buồn bực, hi vọng Bách tiên sinh giải thích thêm một chút.”
Bách Hướng Vĩ tuy đã đến tận đây nhưng khi nói chuyện vẫn còn hơi ấp úng, tất nhiên anh ta không muốn thừa nhận bản thân nói dối cho nên vẫn ôm chút may mắn, hi vọng Giang Chước sẽ vì anh ta chủ động phối hợp mà hạ thủ lưu tình, như thế anh ta có thể lấy cớ mình nghĩ sai hay bị lừa linh tinh, có thể chừa lại chút thể diện. Nhưng hiện tại thấy đối phương mỉm cười, nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, Bách Hướng Vĩ biết mình không thể ăn nói hàm hồ.
Trong lòng anh ta lạnh đi, cắn chặt răng, nói: “Bởi vì tôi…”
“Bách tiên sinh!” Tống Nhã Huyên bỗng dưng ngắt lời anh ta, tuy trong lòng cực kì tức giận nhưng vẫn tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh: “Bây giờ mỗi câu anh nói không phải là chuyện cá nhân mà sẽ ảnh hưởng đến quyết sách của cả một công ti. Thân là nhân vật của công chúng, mong anh sẽ giữ hình tượng.”
Bách Hướng Vĩ nhìn Tống Nhã Huyên một cái, tim đập nhanh, anh ta hoàn toàn nghe ra ý tứ uy hiếp trong giọng nói đối phương. Bản thân Bách Hướng Vĩ rõ ràng, một khi anh ta phản bội Tống Nhã Huyên, chuyện bị bao dưỡng mấy năm qua sẽ không giấu được. Nhưng bây giờ anh ta lại càng không dám đắc tội Giang Chước, dù sao trừ chuyện này Giang Chước còn biết nguyên nhân thực sự của việc mẹ anh ta nằm viện, mà Tống Nhã Huyên lại chẳng biết gì.
Sau lưng có kim chủ là một điểm đen nhưng về sau vẫn có thể xoay người, nhưng nếu công chúng biết anh ta đối với chính mẹ ruột thấy chết không cứu thì đó mới chính là vạn kiếp bất phục. Cân nhắc hai bên, Bách Hướng Vĩ chỉ có thể chọn phe Giang Chước.
Anh ta nói: “Xin lỗi Tống nữ sĩ, tôi không thể lại phối hợp với bà nữa. Lúc trước bà bảo tôi mua chung cư ở Cảnh Việt sơn trang, lại mua chuộc công nhân giả thần giả quỷ rồi sai tôi đăng weibo kích động fan …. Tôi nhất thời hồ đồ nên đã làm theo, bây giờ ảnh hưởng càng ngày càng lớn khiến cho tôi có áp lực tâm lý, tôi không chịu nổi sự khiển trách của tòa án lương tâm.”
Kính của Chu Vĩnh Tuấn cũng bị trượt xuống, hắn nâng kính, nhân tiện nhờ động tác này để sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi: “Bách tiên sinh, ý anh là tất cả mọi chuyện đều là do Tống nữ sĩ yêu cầu anh làm? Vậy thì tại sao anh lại nghe bà ta sai khiến?”
Bách Hướng Vĩ mở đầu như thế cũng không còn gì để mất: “Bà ta nâng đỡ tôi nổi tiếng, cho tôi tài nguyên, tôi đương nhiên sẽ giúp bà ta làm việc.”
Người xung quang trao đổi ánh mắt, gặp Bách Hướng Vĩ còn có những chứng cứ phía trước, bọn họ cũng có hơi tin tưởng. Ai cũng biết quan hệ của Tống Nhã Huyên và Giang Chước không tốt, dù sao là quan hệ mẹ ghẻ con chồng, lại có nhiều gút mắc ích lợi, có thể ở chung tốt mới là lạ. Nhưng giống như Tống Nhã Huyên và Giang Duy mua chuộc người ngoài để phá hủy thanh danh của chính nhà mình đúng là hiếm thấy. Đả thương địch một ngàn tổn hại mình tám trăm, chỉ có chút tàn nhẫn độc ác bình thường cũng không làm nổi trò này.
Giang Duy trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, cảm thấy ánh mắt xung quanh thì nóng nảy, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, mẹ của tôi vì cài gì mà phải nâng đỡ anh, tại sao phải đưa tiền cho anh, anh dám nói lí do trước mặt người khác sao? Chính anh bán thân kiếm tiền, còn nói bị mẹ tôi sai bảo, quá là trơ tráo rồi đấy!”
Bách Hướng Vĩ và Tống Nhã Huyên kết giao ba năm, Giang Duy đã sớm tiếp nhận chuyện này. Cậu ta cảm thấy cha đã qua đời nhiều năm, mẹ kết giao với một nam minh tinh cũng không phải chuyện gì dọa người, mà Bách Hướng Vĩ bám váy đàn bà mới là mất sạch mặt mũi, thế nên không hề cố kị mà nói ra.
Liên tiếp những thông tin to lớn làm các cổ đông xung quanh đơ cả mặt, một nữ cổ đông ngồi đối diện Tống Nhã Huyên nhỏ giọng: “Quan hệ tình nhân? C-có ý gì?”
Tống Nhã Huyên vốn định ngăn Giang Duy lại, nhưng khi bị nhắc đến như vậy cũng kịp thời phản ứng. Trong tình huống trước mắt nên đem khúc mắc của mình và Bách Hướng Vĩ đổ lên tình cảm, cứ như thế, cho dù Bách Hướng Vĩ có nói gì cũng không thể chứng minh bà ta sai khiến anh ta làm chuyện kia. Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, không thể để cho những lời của Bách Hướng Vĩ bị chứng thực, nếu không bà ta và Giang Duy sẽ thành kẻ thù chung của toàn bộ cổ đông.
Suy nghĩ của Tống Nhã Huyên xoay như chong chóng, trả lời: “Đúng, ba năm nay tôi có qua lại với Bách Hướng Vĩ, cũng giúp đỡ anh ta, không ngờ lại đổi lấy sự hãm hại phản bội…”
Nói một nửa, bà ta vô ý đảo mắt, vừa lúc đụng phải Giang Chước ngồi bên cạnh, ánh mắt giao nhau, khóe môi Giang Chước chậm rãi nổi lên ý cười. Nhìn nụ cười này của cậu, Tống Nhã Huyên nháy mắt nhớ đến chuyện mà bà ta nhất thời quên đi khi cấp bách, sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ: “Chết rồi!”
Những người khác thấy bà ta bỗng dưng dừng lại, còn không biết có chuyện gì, Giang Chước chậm rãi nói: “Bà cùng Bách Hướng Vĩ kết giao ba năm, sao không nói cho tôi biết?”
Tống Nhã Huyên theo bản năng lui về sau, chưa kịp nói gì, Giang Chước duỗi tay về phía sau, người đi cùng cậu lập tức đưa lên một phần văn kiện. Giang Chước tiếp nhận, trực tiếp ném nó lên mặt bàn, nói: “Nhân chứng vật chứng rõ ràng, đa tạ các vị.”
Giang Duy còn chưa hiểu gì, thấy sắc mặt mẹ mình hết sức khó coi, trong lòng lộp bộp một chút, chỉ thấy Giang Chước đứng dậy, chỉ vào văn kiện kia rồi nói: “Vừa rồi các vị cũng đã nghe rõ ràng lời giải thích của Bách Hướng Vĩ tiên sinh, các chi tiết thì còn cần kiểm chứng, chuyện về đất tuyệt hậu rất nhanh sẽ có lời giải thích, hôm nay tôi không nhiều lời. Nhưng lại có vấn đề khác cần bàn luận, đó là khi sinh thời ông nội tôi Giang Tùng tiên sinh từng cùng mẹ kế tôi là nữ sĩ Tống Nhã Huyên có kí với nhau một thỏa thuận về cổ phần. Thư kí.”
Cậu gọi thư kí đến, bảo cô đưa bản sao văn kiện cho mọi người đọc, nói: “Nữ sĩ Tống Nhã Huyên có thể tham gia ban Giám đốc vì trong tay bà ấy có 10% cổ phần công ti, mà dựa theo ước định trên thỏa thuận này, sau khi nữ sĩ Tống Nhã Huyên quá 60 tuổi thì cổ phần này sẽ là của tôi, mà tương ứng, tôi sẽ cùng Giang Duy gánh vác trách nghiệm chăm sóc bà ấy.”
Lúc trước khi cha Giang Chước kết hôn cùng Tống Nhã Huyên, Giang Chước còn chưa đến một tuổi, vội vã như vậy vốn là vì ông lo lắng cho đứa trẻ, muốn khi cậu chưa nhận thức được sẽ coi Tống Nhã Huyên là mẹ ruột. Khi cha Giang cùng Tống Nhã Huyên thân cận, ông đã nói qua tình huống với bà ta, mong Tống Nhã Huyên có thể coi Giang Chước như con ruột mà đối đãi. Sau khi Tống Nhã Huyên thoải mái đồng ý thì cả hai mới bắt đầu kết giao, đều cảm thấy tính cách phù hợp liền kết hôn. Điều duy nhất không hoàn hảo chính là vốn hai vợ chồng thương lượng chờ Giang Chước lớn một chút rồi mới sinh con, Tống Nhã Huyên lại ngoài ý muốn mang thai, sinh ra Giang Duy.
Dù thế, trước khi Giang lão phát hiện bà ta lén lút đối xử tệ với Giang Chước, có thể nói Tống Nhã Huyên vẫn giữ hình tượng mẹ hiền dâu thảo. Chính vì thế, sau khi Giang Thần Phi qua đời, Tống Nhã Huyên chủ động nói mình cả đời không kết hôn, nguyện ý chăm sóc Giang Chước và Giang Duy đến khi lớn, Giang lão muốn để bà ta an tâm nên mới kí thỏa thuận này. Xuất phát điểm vốn là tốt, ai cũng không ngờ nó lại phát huy công dụng trong trường hợp này.
Giang Chước nói tiếp: “Trừ điều đó, trong này còn có — trong thời gian duy trì thỏa thuận, nếu nữ sĩ Tống Nhã Huyên có quan hệ hôn nhân hoặc có người bầu bạn trong cuộc sống sinh hoạt quá một năm, bản trao quyền ngay lập tức mất đi hiệu quả.”
Cứ tưởng đang họp ban Giám đốc, không ngờ diễn biến thay đổi liên tục, nội dung vở kịch không ngừng biến ảo, cứ tưởng nội dung chủ yếu là Bách Hướng Vĩ tố cáo, không ngờ tất cả để chuẩn bị cho giây phút này. Mọi người khiếp sợ nhìn từng chữ trong bản thỏa thuận, gần như không phản ứng kịp.
Từ khi Bách Hướng Vĩ xuất hiện, Tống Nhã Huyên vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, đến tận lúc sau bà ta mới bị rối loạn, cuối cùng cũng hiểu, Giang Chước đến đây không chỉ là muốn sáng tỏ chuyện đất tuyệt hậu mà muốn đuổi hẳn bà ta ra khỏi ban Giám đốc. Nếu cậu vừa đến đã lôi thỏa thuận kia ra cãi nhau với Tống Nhã Huyên, bà ta còn có thể trao đổi tranh luận tìm đường sống, nhưng vừa rồi toàn bộ lực chú ý của Tống Nhã Huyên đều đặt lên Bách Hướng Vĩ bỗng nhiên phản bội, cơ bản là không có khả năng nhớ đên thỏa thuận nhiều năm trước này.
Chiêu này của Giang Chước quả thật khiến người ta trở tay không kịp, bà ta cuối cùng nhịn không nổi, tức giận nói: “Cậu, cậu đang tính kế tôi!”
“Tính kế bà?” Giang Chước cười lạnh: “Phải nói là bà thân là thành viên ban Giám đốc mà lại đi làm tổn hại ích lợi công ti, vì chuyện cá nhân mà khiến cho cả Hoa Thịnh rơi vào nguy cơ mất đi tin tưởng của khách hàng! Bà đã không đặt lợi ích công ti lên làm đầu, không để tổn thất của bao nhiêu cổ đông trong lòng, thì sao có thể ngồi chỗ này?”
Cậu trầm giọng: “Tự nhận lỗi từ chức, hoặc mọi người biểu quyết, bà chọn đi.”
Sau một phen giao đấu, Tống Nhã Huyên bị bảo vệ ‘mời’ ra ngoài, Bách Hướng Vĩ không phải là người liên quan nên cũng rời đi theo. Giang Chước chỉ cần một chiêu mà đã có thể trục xuất Tống Nhã Huyên ra khỏi ban Giám đốc. Hơn nữa nếu thỏa thuận là thật, sau khi Tống Nhã Huyên trả lại cổ phần, Giang Chước lại trở thành cổ đông lớn nhất của công ti, còn lại một cái Giang Duy không thể nào so sánh được.
Vị trí của Tống Nhã Huyên trống không, Giang Chước cũng không ngồi vào, nói với những người khác: “Kế tiếp chính là thay đổi vấn đề nghiệp vụ, các vị còn có ý kiến gì không?”
Vài người nhìn nhau, nhỏ giọng bàn luận một phen, lát sau, Chu Vĩnh Tuấn nói: “Như vậy đi, hôm nay trừ việc thay đổi vấn đề nghiệp vụ thì tất cả các chuyện khác cũng đã thảo luận bàn bạc xong. Không bằng chờ chuyện nhà của đại thiếu giải quyết thỏa đáng lại họp thêm một lần nữa để quyết định. Mọi người thấy thế nào?”
Giang Chước rất thích lão hồ ly như vậy, tuy bộ dáng hắn gió chiều nào xuôi chiều đấy hơi chút đê tiện, nhưng nói tương đối thì cũng biết điều, không phiền phức, ngay lập tức mọi người nhất trí, tan họp.
Khi Tống Nhã Huyên rời phòng họp, tức đến mức cả mặt trắng bệch, Bách Hướng Vĩ không biết chạy đi đâu, bà ta còn muốn tìm anh ta tính sổ, thế nhưng vừa ra khỏi cửa lớn công ti đã thấy một loạt âm thanh vang lên. Ánh sáng chớp nháy khiến người ta không mở nổi mắt, một toán phóng viên không biết nhận được tin từ đâu vây đến.
“Tống nữ sĩ, chuyện đất tuyệt hậu là do ngài cố ý thiết kể bẫy để chiếm đoạt tài sản Giang gia sao?”
“Tống nữ sĩ, nghe nói ngài có sở thích ngược đãi trẻ em, chuyện này có phải là sự thật không?”
“Tống nữ sĩ, xin hỏi vụ tai nạn giao thông của Bách Hướng Vĩ tiên sinh có liên quan gì đến ngài không?”
Liên tiếp nhiều vấn đề được đưa ra, có người thực sự muốn phỏng vấn, có người cơ bản là chỉ muốn kiếm chuyện, Tống Nhã Huyên im lặng không nói gì, lấy kính râm đeo lên, nhờ vệ sĩ đứng xung quanh mà thoát khỏi phòng viên chạy về được ô tô, đến cả Giang Duy chưa ra đến nơi cũng không thèm đợi. Khó khăn lắm mới đi đến cửa xe, bỗng nghe thấy tiếng hét xa xa: “Là Bách Hướng Vĩ! Bách Hướng Vĩ ở bên kia.”
Tuy rằng nếu so sánh địa vị xã hội, Bách Hướng Vĩ thua xa đám người Tống Nhã Huyên và Giang Duy, nhưng thân là sao nam đang nổi, lại luôn mang thiết lập giữ mình trong sạch, gièm pha này một khi tuôn ra thì sẽ lôi kéo nhiều sự chú ý hơn ai khác. Các phóng viên đều vây quanh anh ta. Tống Nhã Huyên vừa thấy thì lập tức sốt ruột, đối với bà ta, có thể thoát khỏi đây là chuyện tốt, nhưng bây giờ Bách Hướng Vĩ đã phản bội, ai biết sau khi phóng viên phỏng vấn thì anh ta sẽ nói hươu nói vượn gì.
Biện pháp tốt nhất hiện tại là đuổi đám phóng viên kia đi, nhưng trước mặt bao nhiêu người sẽ không thể tùy tiện, Tống Nhã Huyên cắn răng, ngồi vào xe, nói: “Đi nhanh đi.”
#độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, người khởi xướng đất tuyệt hậu là mẹ kế của Giang Chước#
#nam minh tinh đang nổi Bách Hướng Vĩ có kim chủ bao dưỡng, nâng đỡ đi lên#
#thân phận Giang Duy có nhiều nghi vấn, có thể không phải cốt nhục Giang gia#
Bên này Tống Nhã Huyên còn chưa về đến nhà, một đám tin tức bị đưa ra, tất cả đều rất bất lợi với bà ta. Nhóm phóng viên còn bản lĩnh đến nỗi moi được từ lúc bà ta về làm dâu Giang gia cho đến tin Giang lão tự đưa Giang Chước về nuôi dưỡng, thiếu đạo đức nhất chính là bọn họ còn dám đưa ra nghi ngờ về huyết thống của Giang Duy. Cũng không biết những phóng viên này từ đâu chạy đến, sao có được nhiều tin tức như vậy, trong thời gian ngắn có thể lấy được chuyện cũ nhiều năm như thế, làm cho Tống Nhã Huyên không có thời gian xử lí kịp thời.
Ở bên kia, fan của Bách Hướng Vĩ đều như phát điên, bọn họ thế nào cũng không thể tin chuyện này là thật. Hoạt động trong giới giải trí lâu như vậy, Bách Hướng Vĩ luôn giữ mình trong sạch, bình thường khi đóng phim chụp ảnh cũng không tạo ra chuyện xấu gì với sao nữ, bây giờ thế mà lại tuôn ra chuyện bị góa phụ nhà giàu bao dưỡng, bám váy đàn bà mà leo lên, còn bịa đặt tạo tin đồn, cái này so với giấu giếm kết hôn còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ban đầu khi nhận được tin tức, không ít fan chung thành và fan bạn gái không chịu tin, còn có thuyết âm mưu có người hãm hại anh yêu nhà mình, không ngờ có người chứng thực, lại còn là bản thân Bách Hướng Vĩ thừa nhận.
— trong sự kiện lần này, truyền thông quả thật bản lĩnh, phản ứng nhanh nhạy, chắc chắn không thể không liên quan đến Vân Túc Xuyên.
Nhưng có người giúp đỡ phía sau hay không không quan trọng, quan trọng là những thông tin này đều chính xác không nghi ngờ. Lập tức có rất nhiều người tuyên bố thoát fan.
“Tôi phục thật sự luôn, có phải tất cả những người nhiều fan đều sắp phải chịu báo ứng không? Fan của Bách Hướng Vĩ không thể giải thích gì rồi.”
“Lầu trên đừng nói linh tinh, không nhiều kẻ không biết xấu hổ như thế đâu.”
“Bây giờ tôi thấy hắn ta thật kinh tởm, tên cặn bã này cút khỏi giới giải trí đi!”
Điều khiến người ta phẫn nộ nhất không phải là sau lưng có kim chủ, mà là biểu hiện của anh ta trong chuyện đất tuyệt hậu. Khi tranh cãi về Cảnh Việt sơn trang vừa nổ ra, Bách Hướng Vĩ rất nhiều lần nói đi nói lại trên weibo, khiến cho nhiều fan không rõ chân tướng, đều tỏ vẻ ‘đau lòng anh yêu’, ‘phải lấy lại công bằng’, trong sự kiện này, fan Bách Hướng Vĩ chính là một trong những người công kích Giang Chước nhiệt tình nhất.
Sau đó khi Giang Chước xuất hiện trước mặt công chúng, dựa vào tài năng và khí chất trong cuộc thi đạt được không ít hảo cảm, một chút ẩn tình trong chuyện Cảnh Việt sơn trang cũng dần lộ ra, nhiều người đã thấy có gì đó không đúng, không thể chỉ tin lời của một bên Bách Hướng Vĩ. Đối mặt với tình trạng này, nhóm fan của anh ta dưới sự dẫn dắt cố ý của những fan lớn kiên trì đứng về phía Bách Hướng Vĩ, mắng tất cả những người đưa ra dị nghị về anh ta.
Thế mà nhiệt huyết sôi trào một hồi, vốn cảm thấy đang phấn đấu để bảo vệ người quan trọng với mình, cuối cùng bị Bách Hướng Vĩ chính miệng thừa nhận vả mặt, ai cũng tưởng tượng ra họ đang đau thương phẫn nộ đến thế nào. Nếu Bách Hướng Vĩ dám lộ diện bên ngoài chắc có khi cũng bị người ta tạt axit.
Chuyện duy nhất có thể vớt vát anh ta là lựa chọn chính xác của Bách Hướng Vĩ — anh ta không chờ Tống Nhã Huyên hoặc Giang Chước tố giác mà chính mình nhận sai, ít ra cũng dễ nghe hơn một chút. Có một ít fan nguyện ý tha thứ cho Bách Hướng Vĩ thay anh ta biện minh cũng nói thế, cho rằng mặc kệ thế nào thì Bách Hướng Vĩ lựa chọn thẳng thắn thừa nhận trong thời khắc mấu chốt, chứng minh anh ta đã hối hận, cho anh ta thêm một cơ hội nữa.
Trên mạng đã loạn cào cào.
Đối với kết quả này, Bách Hướng Vĩ đã ở trong giới nhiều năm cũng không quá kinh ngạc, trước đó khi ra quyết định anh ta đã chuẩn bị tâm lí tốt. Lúc này để dời đi sự chú ý của công chúng, anh ta hoặc là không làm, hoặc đâm lao phải theo lao, giũ tất cả những chuyện liên quan đến Tống Nhã Huyên mình biết ra, thậm trí còn phóng đại.
Vì thế, chuyện Tống Nhã Huyên lo lắng nhất đã xảy ra, trong miêu tả của Bách Hướng Vĩ, Giang Chước là một đứa nhỏ đáng thương mất mẹ từ bé, bà ta thì là mụ đàn bà ác độc ngược đãi đứa bé, hoàn toàn phù hợp với hình tượng mẹ ghẻ trong mắt mọi người. Tuy không thể so sánh với minh tinh giới giải trí nhưng qua cuộc thi lần này, Giang Chước cũng có độ nổi tiếng nhất định. Hơn nữa theo dòng sự kiện, chân tướng dần xuất hiện, trong dư luận thì những người ủng hộ cậu cũng chiếm thế thượng phong.
Thấy tin tức liên quan, nhiều dân mạng có hảo cảm với Giang Chước đều vô cùng đau lòng, mắng Tống Nhã Huyên vô nhân tính:
“Tống Nhã Huyên đúng là mụ già đầy tâm cơ, trước đó nguyện ý đến Giang gia làm dâu kế chắc chắn là do ham gia sản, Giang Chước là chướng ngại vật lớn nhất của bà ta, đương nhiên hận không thể tự tay bóp chết rồi.”
“Thật là đáng sợ, nếu năm đó Giang lão gia tử không phát hiện kịp thời mặt thật của bà ta, đón cháu trai về nuôi, chắc đứa trẻ cũng không sống nổi đến hiện tại.”
“A a a a a đau lòng cho đại thiếu gia của tui quá!”
“Tôi đang tò mò liệu Giang Duy có phải là con đẻ không nhỉ?”
Cũng có người nói:
“Nói thật đừng chỉ mắng Tống Nhã Huyên, Bách Hướng Vĩ vẫn là ghê tởm nhất. Hắn ta nhận được ưu đãi bên nhà gái, cũng tình nguyện bồi ngủ, thế mà vừa có biến đã lật mặt như bánh tráng, đúng là nhân tài. Đừng để bị hắn ta đánh lạc hướng.”
“Tuy nói thế nhưng tra nam xứng tiện nữ, hợp nhau thế còn gì.”
Khi Vân Túc Xuyên nhận được những tin tức là lúc đang trên đường về nhà — hắn vẫn còn đang sống ở Cảnh Việt sơn trang, hơn nữa thấy ở đó cũng không tệ. Nội dung trên mạng nửa thật nửa giả, cũng không khiến hắn bất ngờ. Quen biết từ nhỏ nên chuyện của Giang Chước Vân Túc Xuyên cũng biết, huống chi phóng viên là do hắn gọi đến.
Không thể không nói, Bách Hướng Vĩ đúng là một nhân tài, nói dối rất sống động, biến Giang Chước thành đứa trẻ đáng thương chịu đủ đòn roi bắt nạt từ bé, cũng vất vả cho anh ta tưởng tượng phong phú thế.
Sự thật sao có thể khoa trương như vậy, Tống Nhã Huyên không ngu, ngược đãi trẻ em là chuyện có hại cho bản thân, bà ta sẽ không làm. Từ đầu đến cuối, ý định của bà ta rất đơn giản, chính là mong Giang Chước vô tích sự một chút, hoặc bị bà ta nuôi đến vô tích sự, về sau không thể tranh giành với Giang Duy.
Khi Giang Chước được nuôi bên người Tống Nhã Huyên đều ăn no mặc ấm, bởi thế nhìn qua sẽ thấy bà ta thật để bụng chăm sóc con chồng, thế nên mới giấu được Giang lão. Điều duy nhất Tống Nhã Huyên làm là không nói chuyện cùng Giang Chước. Bà ta tận lực không để cậu tiếp xúc với âm thanh và ánh sáng bên ngoài, lúc đó Giang Thần Phi lại hay đi công tác, không ở nhà nhiều. Người ngài nhìn chỉ thấy đứa trẻ này ngôn ngữ không tốt, hơi chậm nói, đầu óc vụng về chứ không có suy nghĩ gì khác.
Đến tận khi Giang Thần Phi qua đời ngoài ý muốn, để an toàn thì Tống Nhã Huyên cùng hai người con trai dọn vào nhà cũ Giang gia, Giang lão mới phát hiện hành động này của bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà cũ.
Vân Túc Xuyên dừng xe cách Cảnh Việt sơn trang không xa, đi vào bên trong tiểu khu, từng chuyện từng chuyện cũ gợn lên trong lòng. Khi Giang Chước bốn tuổi, một câu đầy đủ cũng không nói được, tính cách cũng u ám bi quan, ông Giang đã từng lo lắng cháu trai trở thành một người có vấn đề trí tuệ, vô cùng sốt ruột.
Vừa lúc đó, cha Vân Túc Xuyên phát triển công ti trong nước, cùng ông Giang trở thành bạn vong niên, hai nhà thường xuyên lui tới, Vân Túc Xuyên tuổi xấp xỉ Giang Chước nghiễm nhiên trở thành bạn cùng chơi và thầy giáo ngôn ngữ vỡ lòng cho Giang thiếu gia. Khi còn bé hắn được giao nhiệm vụ là ‘dỗ em trai nói chuyện’, phần thưởng sẽ là đồ ăn quà vặt linh tinh — sau này Vân Túc Xuyên cảm thấy mấy chú chó nhỏ chắc đều được huấn luyện như vậy mà ra.
Từ đó đã tạo cho hắn một thói quen, cho đến tận bây giờ, Vân Túc Xuyên thấy Giang Chước trầm mặc hoặc nhíu mày, đã phản xạ có điều kiện muốn tới dỗ cậu nói chuyện. Cho nên nói, cái gì không bỏ qua được thì luôn không bỏ qua được*, rõ ràng đã đi rồi lại không nhịn được mà trở về. Cũng không thể trách hắn, đây là chuyện từ nhỏ đã khắc sâu vào trong xương tủy.
*đoạn này dịch bừa đấy, mình không hiểu nó nói gì:(( nguyên văn ‘什么放不下看不开, 明明走了又忍不住回来’
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại mấy chuyện này, đến tận khi về đến nơi cũng không quá để ý, cho đến khi dưới chân bỗng nhiên bị gì đó vướng vào, Vân Túc Xuyên mới dừng lại cúi xuống nhìn xem, phát hiện hắn không biết từ lúc nào đã đi vào bụi cỏ ven đường. Dưới chân hắn đã trúng một tấm biển viết ‘Cỏ xanh, cẩn thận bước chân’, vốn để nhắc mọi người không dẫm lên cỏ, thế nhưng cắm vào đất không vững nên bị đổ qua một bên.
Vân Túc Xuyên cúi người, vốn muốn dựng tấm biển lên, bỗng nhiên thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn kĩ, phát hiện bùn đất và cây cỏ xung quanh bị gồ lên, dấu vết này giống như có ai đó nhổ ra rồi lại cắm vào.
Vân Túc Xuyên dùng hai tay giữ lấy tấm biển, lung lay một hai cái, đẩy nhẹ, cả tấn biển nhắc nhở bị hắn rút ra. Vân Túc Xuyên nhìn qua xem xét nó một lát, ánh mắt hơi ngưng lại.
Edit: huhu truyện này kì lắm, mấy chương trước chỉ khoảng 2k5 hoặc 3k từ, xong ào cái chương 20 8k từ:’))) nên mình chia đôi nó ra. Mấy chap sau mình xem qua cũng tăng lượng chữ lên khoảng 4k 5k từ.
Trong lòng Tống Nhã Huyên không ngừng suy nghĩ, cũng không tùy tiện mở miệng, Giang Duy bên cạnh đã vội nói: “Tôi khuyên anh nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, không cần tự mâu thuẫn lời nói lúc trước, thời gian của mọi người rất quý giá.”
Giang Chước nhìn Bách Hướng Vĩ, chậm rãi nói: “Tôi cũng đang rất buồn bực, hi vọng Bách tiên sinh giải thích thêm một chút.”
Bách Hướng Vĩ tuy đã đến tận đây nhưng khi nói chuyện vẫn còn hơi ấp úng, tất nhiên anh ta không muốn thừa nhận bản thân nói dối cho nên vẫn ôm chút may mắn, hi vọng Giang Chước sẽ vì anh ta chủ động phối hợp mà hạ thủ lưu tình, như thế anh ta có thể lấy cớ mình nghĩ sai hay bị lừa linh tinh, có thể chừa lại chút thể diện. Nhưng hiện tại thấy đối phương mỉm cười, nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, Bách Hướng Vĩ biết mình không thể ăn nói hàm hồ.
Trong lòng anh ta lạnh đi, cắn chặt răng, nói: “Bởi vì tôi…”
“Bách tiên sinh!” Tống Nhã Huyên bỗng dưng ngắt lời anh ta, tuy trong lòng cực kì tức giận nhưng vẫn tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh: “Bây giờ mỗi câu anh nói không phải là chuyện cá nhân mà sẽ ảnh hưởng đến quyết sách của cả một công ti. Thân là nhân vật của công chúng, mong anh sẽ giữ hình tượng.”
Bách Hướng Vĩ nhìn Tống Nhã Huyên một cái, tim đập nhanh, anh ta hoàn toàn nghe ra ý tứ uy hiếp trong giọng nói đối phương. Bản thân Bách Hướng Vĩ rõ ràng, một khi anh ta phản bội Tống Nhã Huyên, chuyện bị bao dưỡng mấy năm qua sẽ không giấu được. Nhưng bây giờ anh ta lại càng không dám đắc tội Giang Chước, dù sao trừ chuyện này Giang Chước còn biết nguyên nhân thực sự của việc mẹ anh ta nằm viện, mà Tống Nhã Huyên lại chẳng biết gì.
Sau lưng có kim chủ là một điểm đen nhưng về sau vẫn có thể xoay người, nhưng nếu công chúng biết anh ta đối với chính mẹ ruột thấy chết không cứu thì đó mới chính là vạn kiếp bất phục. Cân nhắc hai bên, Bách Hướng Vĩ chỉ có thể chọn phe Giang Chước.
Anh ta nói: “Xin lỗi Tống nữ sĩ, tôi không thể lại phối hợp với bà nữa. Lúc trước bà bảo tôi mua chung cư ở Cảnh Việt sơn trang, lại mua chuộc công nhân giả thần giả quỷ rồi sai tôi đăng weibo kích động fan …. Tôi nhất thời hồ đồ nên đã làm theo, bây giờ ảnh hưởng càng ngày càng lớn khiến cho tôi có áp lực tâm lý, tôi không chịu nổi sự khiển trách của tòa án lương tâm.”
Kính của Chu Vĩnh Tuấn cũng bị trượt xuống, hắn nâng kính, nhân tiện nhờ động tác này để sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi: “Bách tiên sinh, ý anh là tất cả mọi chuyện đều là do Tống nữ sĩ yêu cầu anh làm? Vậy thì tại sao anh lại nghe bà ta sai khiến?”
Bách Hướng Vĩ mở đầu như thế cũng không còn gì để mất: “Bà ta nâng đỡ tôi nổi tiếng, cho tôi tài nguyên, tôi đương nhiên sẽ giúp bà ta làm việc.”
Người xung quang trao đổi ánh mắt, gặp Bách Hướng Vĩ còn có những chứng cứ phía trước, bọn họ cũng có hơi tin tưởng. Ai cũng biết quan hệ của Tống Nhã Huyên và Giang Chước không tốt, dù sao là quan hệ mẹ ghẻ con chồng, lại có nhiều gút mắc ích lợi, có thể ở chung tốt mới là lạ. Nhưng giống như Tống Nhã Huyên và Giang Duy mua chuộc người ngoài để phá hủy thanh danh của chính nhà mình đúng là hiếm thấy. Đả thương địch một ngàn tổn hại mình tám trăm, chỉ có chút tàn nhẫn độc ác bình thường cũng không làm nổi trò này.
Giang Duy trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, cảm thấy ánh mắt xung quanh thì nóng nảy, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, mẹ của tôi vì cài gì mà phải nâng đỡ anh, tại sao phải đưa tiền cho anh, anh dám nói lí do trước mặt người khác sao? Chính anh bán thân kiếm tiền, còn nói bị mẹ tôi sai bảo, quá là trơ tráo rồi đấy!”
Bách Hướng Vĩ và Tống Nhã Huyên kết giao ba năm, Giang Duy đã sớm tiếp nhận chuyện này. Cậu ta cảm thấy cha đã qua đời nhiều năm, mẹ kết giao với một nam minh tinh cũng không phải chuyện gì dọa người, mà Bách Hướng Vĩ bám váy đàn bà mới là mất sạch mặt mũi, thế nên không hề cố kị mà nói ra.
Liên tiếp những thông tin to lớn làm các cổ đông xung quanh đơ cả mặt, một nữ cổ đông ngồi đối diện Tống Nhã Huyên nhỏ giọng: “Quan hệ tình nhân? C-có ý gì?”
Tống Nhã Huyên vốn định ngăn Giang Duy lại, nhưng khi bị nhắc đến như vậy cũng kịp thời phản ứng. Trong tình huống trước mắt nên đem khúc mắc của mình và Bách Hướng Vĩ đổ lên tình cảm, cứ như thế, cho dù Bách Hướng Vĩ có nói gì cũng không thể chứng minh bà ta sai khiến anh ta làm chuyện kia. Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, không thể để cho những lời của Bách Hướng Vĩ bị chứng thực, nếu không bà ta và Giang Duy sẽ thành kẻ thù chung của toàn bộ cổ đông.
Suy nghĩ của Tống Nhã Huyên xoay như chong chóng, trả lời: “Đúng, ba năm nay tôi có qua lại với Bách Hướng Vĩ, cũng giúp đỡ anh ta, không ngờ lại đổi lấy sự hãm hại phản bội…”
Nói một nửa, bà ta vô ý đảo mắt, vừa lúc đụng phải Giang Chước ngồi bên cạnh, ánh mắt giao nhau, khóe môi Giang Chước chậm rãi nổi lên ý cười. Nhìn nụ cười này của cậu, Tống Nhã Huyên nháy mắt nhớ đến chuyện mà bà ta nhất thời quên đi khi cấp bách, sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ: “Chết rồi!”
Những người khác thấy bà ta bỗng dưng dừng lại, còn không biết có chuyện gì, Giang Chước chậm rãi nói: “Bà cùng Bách Hướng Vĩ kết giao ba năm, sao không nói cho tôi biết?”
Tống Nhã Huyên theo bản năng lui về sau, chưa kịp nói gì, Giang Chước duỗi tay về phía sau, người đi cùng cậu lập tức đưa lên một phần văn kiện. Giang Chước tiếp nhận, trực tiếp ném nó lên mặt bàn, nói: “Nhân chứng vật chứng rõ ràng, đa tạ các vị.”
Giang Duy còn chưa hiểu gì, thấy sắc mặt mẹ mình hết sức khó coi, trong lòng lộp bộp một chút, chỉ thấy Giang Chước đứng dậy, chỉ vào văn kiện kia rồi nói: “Vừa rồi các vị cũng đã nghe rõ ràng lời giải thích của Bách Hướng Vĩ tiên sinh, các chi tiết thì còn cần kiểm chứng, chuyện về đất tuyệt hậu rất nhanh sẽ có lời giải thích, hôm nay tôi không nhiều lời. Nhưng lại có vấn đề khác cần bàn luận, đó là khi sinh thời ông nội tôi Giang Tùng tiên sinh từng cùng mẹ kế tôi là nữ sĩ Tống Nhã Huyên có kí với nhau một thỏa thuận về cổ phần. Thư kí.”
Cậu gọi thư kí đến, bảo cô đưa bản sao văn kiện cho mọi người đọc, nói: “Nữ sĩ Tống Nhã Huyên có thể tham gia ban Giám đốc vì trong tay bà ấy có 10% cổ phần công ti, mà dựa theo ước định trên thỏa thuận này, sau khi nữ sĩ Tống Nhã Huyên quá 60 tuổi thì cổ phần này sẽ là của tôi, mà tương ứng, tôi sẽ cùng Giang Duy gánh vác trách nghiệm chăm sóc bà ấy.”
Lúc trước khi cha Giang Chước kết hôn cùng Tống Nhã Huyên, Giang Chước còn chưa đến một tuổi, vội vã như vậy vốn là vì ông lo lắng cho đứa trẻ, muốn khi cậu chưa nhận thức được sẽ coi Tống Nhã Huyên là mẹ ruột. Khi cha Giang cùng Tống Nhã Huyên thân cận, ông đã nói qua tình huống với bà ta, mong Tống Nhã Huyên có thể coi Giang Chước như con ruột mà đối đãi. Sau khi Tống Nhã Huyên thoải mái đồng ý thì cả hai mới bắt đầu kết giao, đều cảm thấy tính cách phù hợp liền kết hôn. Điều duy nhất không hoàn hảo chính là vốn hai vợ chồng thương lượng chờ Giang Chước lớn một chút rồi mới sinh con, Tống Nhã Huyên lại ngoài ý muốn mang thai, sinh ra Giang Duy.
Dù thế, trước khi Giang lão phát hiện bà ta lén lút đối xử tệ với Giang Chước, có thể nói Tống Nhã Huyên vẫn giữ hình tượng mẹ hiền dâu thảo. Chính vì thế, sau khi Giang Thần Phi qua đời, Tống Nhã Huyên chủ động nói mình cả đời không kết hôn, nguyện ý chăm sóc Giang Chước và Giang Duy đến khi lớn, Giang lão muốn để bà ta an tâm nên mới kí thỏa thuận này. Xuất phát điểm vốn là tốt, ai cũng không ngờ nó lại phát huy công dụng trong trường hợp này.
Giang Chước nói tiếp: “Trừ điều đó, trong này còn có — trong thời gian duy trì thỏa thuận, nếu nữ sĩ Tống Nhã Huyên có quan hệ hôn nhân hoặc có người bầu bạn trong cuộc sống sinh hoạt quá một năm, bản trao quyền ngay lập tức mất đi hiệu quả.”
Cứ tưởng đang họp ban Giám đốc, không ngờ diễn biến thay đổi liên tục, nội dung vở kịch không ngừng biến ảo, cứ tưởng nội dung chủ yếu là Bách Hướng Vĩ tố cáo, không ngờ tất cả để chuẩn bị cho giây phút này. Mọi người khiếp sợ nhìn từng chữ trong bản thỏa thuận, gần như không phản ứng kịp.
Từ khi Bách Hướng Vĩ xuất hiện, Tống Nhã Huyên vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, đến tận lúc sau bà ta mới bị rối loạn, cuối cùng cũng hiểu, Giang Chước đến đây không chỉ là muốn sáng tỏ chuyện đất tuyệt hậu mà muốn đuổi hẳn bà ta ra khỏi ban Giám đốc. Nếu cậu vừa đến đã lôi thỏa thuận kia ra cãi nhau với Tống Nhã Huyên, bà ta còn có thể trao đổi tranh luận tìm đường sống, nhưng vừa rồi toàn bộ lực chú ý của Tống Nhã Huyên đều đặt lên Bách Hướng Vĩ bỗng nhiên phản bội, cơ bản là không có khả năng nhớ đên thỏa thuận nhiều năm trước này.
Chiêu này của Giang Chước quả thật khiến người ta trở tay không kịp, bà ta cuối cùng nhịn không nổi, tức giận nói: “Cậu, cậu đang tính kế tôi!”
“Tính kế bà?” Giang Chước cười lạnh: “Phải nói là bà thân là thành viên ban Giám đốc mà lại đi làm tổn hại ích lợi công ti, vì chuyện cá nhân mà khiến cho cả Hoa Thịnh rơi vào nguy cơ mất đi tin tưởng của khách hàng! Bà đã không đặt lợi ích công ti lên làm đầu, không để tổn thất của bao nhiêu cổ đông trong lòng, thì sao có thể ngồi chỗ này?”
Cậu trầm giọng: “Tự nhận lỗi từ chức, hoặc mọi người biểu quyết, bà chọn đi.”
Sau một phen giao đấu, Tống Nhã Huyên bị bảo vệ ‘mời’ ra ngoài, Bách Hướng Vĩ không phải là người liên quan nên cũng rời đi theo. Giang Chước chỉ cần một chiêu mà đã có thể trục xuất Tống Nhã Huyên ra khỏi ban Giám đốc. Hơn nữa nếu thỏa thuận là thật, sau khi Tống Nhã Huyên trả lại cổ phần, Giang Chước lại trở thành cổ đông lớn nhất của công ti, còn lại một cái Giang Duy không thể nào so sánh được.
Vị trí của Tống Nhã Huyên trống không, Giang Chước cũng không ngồi vào, nói với những người khác: “Kế tiếp chính là thay đổi vấn đề nghiệp vụ, các vị còn có ý kiến gì không?”
Vài người nhìn nhau, nhỏ giọng bàn luận một phen, lát sau, Chu Vĩnh Tuấn nói: “Như vậy đi, hôm nay trừ việc thay đổi vấn đề nghiệp vụ thì tất cả các chuyện khác cũng đã thảo luận bàn bạc xong. Không bằng chờ chuyện nhà của đại thiếu giải quyết thỏa đáng lại họp thêm một lần nữa để quyết định. Mọi người thấy thế nào?”
Giang Chước rất thích lão hồ ly như vậy, tuy bộ dáng hắn gió chiều nào xuôi chiều đấy hơi chút đê tiện, nhưng nói tương đối thì cũng biết điều, không phiền phức, ngay lập tức mọi người nhất trí, tan họp.
Khi Tống Nhã Huyên rời phòng họp, tức đến mức cả mặt trắng bệch, Bách Hướng Vĩ không biết chạy đi đâu, bà ta còn muốn tìm anh ta tính sổ, thế nhưng vừa ra khỏi cửa lớn công ti đã thấy một loạt âm thanh vang lên. Ánh sáng chớp nháy khiến người ta không mở nổi mắt, một toán phóng viên không biết nhận được tin từ đâu vây đến.
“Tống nữ sĩ, chuyện đất tuyệt hậu là do ngài cố ý thiết kể bẫy để chiếm đoạt tài sản Giang gia sao?”
“Tống nữ sĩ, nghe nói ngài có sở thích ngược đãi trẻ em, chuyện này có phải là sự thật không?”
“Tống nữ sĩ, xin hỏi vụ tai nạn giao thông của Bách Hướng Vĩ tiên sinh có liên quan gì đến ngài không?”
Liên tiếp nhiều vấn đề được đưa ra, có người thực sự muốn phỏng vấn, có người cơ bản là chỉ muốn kiếm chuyện, Tống Nhã Huyên im lặng không nói gì, lấy kính râm đeo lên, nhờ vệ sĩ đứng xung quanh mà thoát khỏi phòng viên chạy về được ô tô, đến cả Giang Duy chưa ra đến nơi cũng không thèm đợi. Khó khăn lắm mới đi đến cửa xe, bỗng nghe thấy tiếng hét xa xa: “Là Bách Hướng Vĩ! Bách Hướng Vĩ ở bên kia.”
Tuy rằng nếu so sánh địa vị xã hội, Bách Hướng Vĩ thua xa đám người Tống Nhã Huyên và Giang Duy, nhưng thân là sao nam đang nổi, lại luôn mang thiết lập giữ mình trong sạch, gièm pha này một khi tuôn ra thì sẽ lôi kéo nhiều sự chú ý hơn ai khác. Các phóng viên đều vây quanh anh ta. Tống Nhã Huyên vừa thấy thì lập tức sốt ruột, đối với bà ta, có thể thoát khỏi đây là chuyện tốt, nhưng bây giờ Bách Hướng Vĩ đã phản bội, ai biết sau khi phóng viên phỏng vấn thì anh ta sẽ nói hươu nói vượn gì.
Biện pháp tốt nhất hiện tại là đuổi đám phóng viên kia đi, nhưng trước mặt bao nhiêu người sẽ không thể tùy tiện, Tống Nhã Huyên cắn răng, ngồi vào xe, nói: “Đi nhanh đi.”
#độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, người khởi xướng đất tuyệt hậu là mẹ kế của Giang Chước#
#nam minh tinh đang nổi Bách Hướng Vĩ có kim chủ bao dưỡng, nâng đỡ đi lên#
#thân phận Giang Duy có nhiều nghi vấn, có thể không phải cốt nhục Giang gia#
Bên này Tống Nhã Huyên còn chưa về đến nhà, một đám tin tức bị đưa ra, tất cả đều rất bất lợi với bà ta. Nhóm phóng viên còn bản lĩnh đến nỗi moi được từ lúc bà ta về làm dâu Giang gia cho đến tin Giang lão tự đưa Giang Chước về nuôi dưỡng, thiếu đạo đức nhất chính là bọn họ còn dám đưa ra nghi ngờ về huyết thống của Giang Duy. Cũng không biết những phóng viên này từ đâu chạy đến, sao có được nhiều tin tức như vậy, trong thời gian ngắn có thể lấy được chuyện cũ nhiều năm như thế, làm cho Tống Nhã Huyên không có thời gian xử lí kịp thời.
Ở bên kia, fan của Bách Hướng Vĩ đều như phát điên, bọn họ thế nào cũng không thể tin chuyện này là thật. Hoạt động trong giới giải trí lâu như vậy, Bách Hướng Vĩ luôn giữ mình trong sạch, bình thường khi đóng phim chụp ảnh cũng không tạo ra chuyện xấu gì với sao nữ, bây giờ thế mà lại tuôn ra chuyện bị góa phụ nhà giàu bao dưỡng, bám váy đàn bà mà leo lên, còn bịa đặt tạo tin đồn, cái này so với giấu giếm kết hôn còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ban đầu khi nhận được tin tức, không ít fan chung thành và fan bạn gái không chịu tin, còn có thuyết âm mưu có người hãm hại anh yêu nhà mình, không ngờ có người chứng thực, lại còn là bản thân Bách Hướng Vĩ thừa nhận.
— trong sự kiện lần này, truyền thông quả thật bản lĩnh, phản ứng nhanh nhạy, chắc chắn không thể không liên quan đến Vân Túc Xuyên.
Nhưng có người giúp đỡ phía sau hay không không quan trọng, quan trọng là những thông tin này đều chính xác không nghi ngờ. Lập tức có rất nhiều người tuyên bố thoát fan.
“Tôi phục thật sự luôn, có phải tất cả những người nhiều fan đều sắp phải chịu báo ứng không? Fan của Bách Hướng Vĩ không thể giải thích gì rồi.”
“Lầu trên đừng nói linh tinh, không nhiều kẻ không biết xấu hổ như thế đâu.”
“Bây giờ tôi thấy hắn ta thật kinh tởm, tên cặn bã này cút khỏi giới giải trí đi!”
Điều khiến người ta phẫn nộ nhất không phải là sau lưng có kim chủ, mà là biểu hiện của anh ta trong chuyện đất tuyệt hậu. Khi tranh cãi về Cảnh Việt sơn trang vừa nổ ra, Bách Hướng Vĩ rất nhiều lần nói đi nói lại trên weibo, khiến cho nhiều fan không rõ chân tướng, đều tỏ vẻ ‘đau lòng anh yêu’, ‘phải lấy lại công bằng’, trong sự kiện này, fan Bách Hướng Vĩ chính là một trong những người công kích Giang Chước nhiệt tình nhất.
Sau đó khi Giang Chước xuất hiện trước mặt công chúng, dựa vào tài năng và khí chất trong cuộc thi đạt được không ít hảo cảm, một chút ẩn tình trong chuyện Cảnh Việt sơn trang cũng dần lộ ra, nhiều người đã thấy có gì đó không đúng, không thể chỉ tin lời của một bên Bách Hướng Vĩ. Đối mặt với tình trạng này, nhóm fan của anh ta dưới sự dẫn dắt cố ý của những fan lớn kiên trì đứng về phía Bách Hướng Vĩ, mắng tất cả những người đưa ra dị nghị về anh ta.
Thế mà nhiệt huyết sôi trào một hồi, vốn cảm thấy đang phấn đấu để bảo vệ người quan trọng với mình, cuối cùng bị Bách Hướng Vĩ chính miệng thừa nhận vả mặt, ai cũng tưởng tượng ra họ đang đau thương phẫn nộ đến thế nào. Nếu Bách Hướng Vĩ dám lộ diện bên ngoài chắc có khi cũng bị người ta tạt axit.
Chuyện duy nhất có thể vớt vát anh ta là lựa chọn chính xác của Bách Hướng Vĩ — anh ta không chờ Tống Nhã Huyên hoặc Giang Chước tố giác mà chính mình nhận sai, ít ra cũng dễ nghe hơn một chút. Có một ít fan nguyện ý tha thứ cho Bách Hướng Vĩ thay anh ta biện minh cũng nói thế, cho rằng mặc kệ thế nào thì Bách Hướng Vĩ lựa chọn thẳng thắn thừa nhận trong thời khắc mấu chốt, chứng minh anh ta đã hối hận, cho anh ta thêm một cơ hội nữa.
Trên mạng đã loạn cào cào.
Đối với kết quả này, Bách Hướng Vĩ đã ở trong giới nhiều năm cũng không quá kinh ngạc, trước đó khi ra quyết định anh ta đã chuẩn bị tâm lí tốt. Lúc này để dời đi sự chú ý của công chúng, anh ta hoặc là không làm, hoặc đâm lao phải theo lao, giũ tất cả những chuyện liên quan đến Tống Nhã Huyên mình biết ra, thậm trí còn phóng đại.
Vì thế, chuyện Tống Nhã Huyên lo lắng nhất đã xảy ra, trong miêu tả của Bách Hướng Vĩ, Giang Chước là một đứa nhỏ đáng thương mất mẹ từ bé, bà ta thì là mụ đàn bà ác độc ngược đãi đứa bé, hoàn toàn phù hợp với hình tượng mẹ ghẻ trong mắt mọi người. Tuy không thể so sánh với minh tinh giới giải trí nhưng qua cuộc thi lần này, Giang Chước cũng có độ nổi tiếng nhất định. Hơn nữa theo dòng sự kiện, chân tướng dần xuất hiện, trong dư luận thì những người ủng hộ cậu cũng chiếm thế thượng phong.
Thấy tin tức liên quan, nhiều dân mạng có hảo cảm với Giang Chước đều vô cùng đau lòng, mắng Tống Nhã Huyên vô nhân tính:
“Tống Nhã Huyên đúng là mụ già đầy tâm cơ, trước đó nguyện ý đến Giang gia làm dâu kế chắc chắn là do ham gia sản, Giang Chước là chướng ngại vật lớn nhất của bà ta, đương nhiên hận không thể tự tay bóp chết rồi.”
“Thật là đáng sợ, nếu năm đó Giang lão gia tử không phát hiện kịp thời mặt thật của bà ta, đón cháu trai về nuôi, chắc đứa trẻ cũng không sống nổi đến hiện tại.”
“A a a a a đau lòng cho đại thiếu gia của tui quá!”
“Tôi đang tò mò liệu Giang Duy có phải là con đẻ không nhỉ?”
Cũng có người nói:
“Nói thật đừng chỉ mắng Tống Nhã Huyên, Bách Hướng Vĩ vẫn là ghê tởm nhất. Hắn ta nhận được ưu đãi bên nhà gái, cũng tình nguyện bồi ngủ, thế mà vừa có biến đã lật mặt như bánh tráng, đúng là nhân tài. Đừng để bị hắn ta đánh lạc hướng.”
“Tuy nói thế nhưng tra nam xứng tiện nữ, hợp nhau thế còn gì.”
Khi Vân Túc Xuyên nhận được những tin tức là lúc đang trên đường về nhà — hắn vẫn còn đang sống ở Cảnh Việt sơn trang, hơn nữa thấy ở đó cũng không tệ. Nội dung trên mạng nửa thật nửa giả, cũng không khiến hắn bất ngờ. Quen biết từ nhỏ nên chuyện của Giang Chước Vân Túc Xuyên cũng biết, huống chi phóng viên là do hắn gọi đến.
Không thể không nói, Bách Hướng Vĩ đúng là một nhân tài, nói dối rất sống động, biến Giang Chước thành đứa trẻ đáng thương chịu đủ đòn roi bắt nạt từ bé, cũng vất vả cho anh ta tưởng tượng phong phú thế.
Sự thật sao có thể khoa trương như vậy, Tống Nhã Huyên không ngu, ngược đãi trẻ em là chuyện có hại cho bản thân, bà ta sẽ không làm. Từ đầu đến cuối, ý định của bà ta rất đơn giản, chính là mong Giang Chước vô tích sự một chút, hoặc bị bà ta nuôi đến vô tích sự, về sau không thể tranh giành với Giang Duy.
Khi Giang Chước được nuôi bên người Tống Nhã Huyên đều ăn no mặc ấm, bởi thế nhìn qua sẽ thấy bà ta thật để bụng chăm sóc con chồng, thế nên mới giấu được Giang lão. Điều duy nhất Tống Nhã Huyên làm là không nói chuyện cùng Giang Chước. Bà ta tận lực không để cậu tiếp xúc với âm thanh và ánh sáng bên ngoài, lúc đó Giang Thần Phi lại hay đi công tác, không ở nhà nhiều. Người ngài nhìn chỉ thấy đứa trẻ này ngôn ngữ không tốt, hơi chậm nói, đầu óc vụng về chứ không có suy nghĩ gì khác.
Đến tận khi Giang Thần Phi qua đời ngoài ý muốn, để an toàn thì Tống Nhã Huyên cùng hai người con trai dọn vào nhà cũ Giang gia, Giang lão mới phát hiện hành động này của bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà cũ.
Vân Túc Xuyên dừng xe cách Cảnh Việt sơn trang không xa, đi vào bên trong tiểu khu, từng chuyện từng chuyện cũ gợn lên trong lòng. Khi Giang Chước bốn tuổi, một câu đầy đủ cũng không nói được, tính cách cũng u ám bi quan, ông Giang đã từng lo lắng cháu trai trở thành một người có vấn đề trí tuệ, vô cùng sốt ruột.
Vừa lúc đó, cha Vân Túc Xuyên phát triển công ti trong nước, cùng ông Giang trở thành bạn vong niên, hai nhà thường xuyên lui tới, Vân Túc Xuyên tuổi xấp xỉ Giang Chước nghiễm nhiên trở thành bạn cùng chơi và thầy giáo ngôn ngữ vỡ lòng cho Giang thiếu gia. Khi còn bé hắn được giao nhiệm vụ là ‘dỗ em trai nói chuyện’, phần thưởng sẽ là đồ ăn quà vặt linh tinh — sau này Vân Túc Xuyên cảm thấy mấy chú chó nhỏ chắc đều được huấn luyện như vậy mà ra.
Từ đó đã tạo cho hắn một thói quen, cho đến tận bây giờ, Vân Túc Xuyên thấy Giang Chước trầm mặc hoặc nhíu mày, đã phản xạ có điều kiện muốn tới dỗ cậu nói chuyện. Cho nên nói, cái gì không bỏ qua được thì luôn không bỏ qua được*, rõ ràng đã đi rồi lại không nhịn được mà trở về. Cũng không thể trách hắn, đây là chuyện từ nhỏ đã khắc sâu vào trong xương tủy.
*đoạn này dịch bừa đấy, mình không hiểu nó nói gì:(( nguyên văn ‘什么放不下看不开, 明明走了又忍不住回来’
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại mấy chuyện này, đến tận khi về đến nơi cũng không quá để ý, cho đến khi dưới chân bỗng nhiên bị gì đó vướng vào, Vân Túc Xuyên mới dừng lại cúi xuống nhìn xem, phát hiện hắn không biết từ lúc nào đã đi vào bụi cỏ ven đường. Dưới chân hắn đã trúng một tấm biển viết ‘Cỏ xanh, cẩn thận bước chân’, vốn để nhắc mọi người không dẫm lên cỏ, thế nhưng cắm vào đất không vững nên bị đổ qua một bên.
Vân Túc Xuyên cúi người, vốn muốn dựng tấm biển lên, bỗng nhiên thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn kĩ, phát hiện bùn đất và cây cỏ xung quanh bị gồ lên, dấu vết này giống như có ai đó nhổ ra rồi lại cắm vào.
Vân Túc Xuyên dùng hai tay giữ lấy tấm biển, lung lay một hai cái, đẩy nhẹ, cả tấn biển nhắc nhở bị hắn rút ra. Vân Túc Xuyên nhìn qua xem xét nó một lát, ánh mắt hơi ngưng lại.
Edit: huhu truyện này kì lắm, mấy chương trước chỉ khoảng 2k5 hoặc 3k từ, xong ào cái chương 20 8k từ:’))) nên mình chia đôi nó ra. Mấy chap sau mình xem qua cũng tăng lượng chữ lên khoảng 4k 5k từ.