App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 18: Bá đạo tổng tài
Edit + Beta: Herbicides.
Cùng lúc đó, Bách Hướng Vĩ, Giang Duy cùng Tống Nhã Huyên đăng gặp mặt tại một căn hộ. Tống Nhã Huyên cùng Bách Hướng Vĩ ngồi trên ghế salon, Giang Duy thì đang đứng, nói qua một lần về những chuyện cậu ta cùng Giang Chước gặp phải. Tống Nhã Huyên lạnh lùng nói: “Con biết sai ở đâu chưa?”
Bà ta bảo dưỡng thỏa đáng, trang điểm tinh xảo, tuy tuổi không nhỏ, nhưng nhìn qua còn tưởng chỉ khoảng hơn 30, thái độ với con trai vô cùng nghiêm khắc, nhìn không ra một chút từ ái nào.
Giang Duy cúi đầu “Vâng” một tiếng.
Tống Nhã Huyên cau mày nói: “Con thật sự là không làm được cái gì cả, lúc trước không phải đã kiểm tra xung quanh bảo tuyệt đối không có camera rồi sao? Rốt cuộc băng ghi hình trong tay Giang Chước lôi từ chỗ nào ra?”
Giang Duy nắm chặt tay, thấp giọng: “Con cũng không biết … mẹ, con xin lỗi.”
Bách Hướng Vĩ ở bên cạnh nói: “Nhã Huyên, chuyện này có không ít điểm quái dị, ai cũng không ngờ hắn lại có thể đè nén tức giận như thế, trong tay có băng ghi hình mà bây giờ mới tung ra … Chỉ có thể trách làm việc không cẩn thận.”
Tống Nhã Huyên lại thật sự cho Bách Hướng Vĩ mấy phần mặt mũi, không nói gì nữa, cho Giang Duy ngồi xuống.
Lần này Bách Hướng Vĩ đến đấy chỉ muốn thử thái độ của bà ta một chút, không lộ ra chuyện mình đã gặp Giang Chước, làm như vô ý nói: “Chuyện này dù sao cũng phải có kết quả, như vậy chúng ra nên làm gì tiếp theo?”
Từ khi cha của Giang Chước qua đời nhiều năm trước, trọng tâm cuộc sống của Tống Nhã Huyên luôn là giáo dục con cái, vẫn luôn độc thân ở góa, cho đến khi gặp Bách Hướng Vĩ ba năm trước.
Người đàn ông nhỏ hơn bà ta 10 tuổi này hiểu chuyện lại thức thời, cũng khiến người ta vui vẻ, Tống Nhã Huyên cũng có vài phần cảm tình thật với anh ta, nếu không trong tình huống rối ren thế này cũng không thừa thời gian để gặp Bách Hướng Vĩ.
Bà ta nghe thế bèn nói: “Tôi đã đề nghị ban giám đốc công ti họp, thảo luận một chút về sự thay đổi phạm vi nghiệp vụ.”
Bách Hướng Vĩ sửng sốt, ngay lập tức hiểu được ý Tống Nhã Huyên. Bà ta muốn mời ban giám đốc họp vội vàng như vậy, nói trắng ra là muốn phân chia lại các thế lực trong công ti — Tống Nhã Huyên muốn làm suy yếu quyền lực của Giang Chước trước khi chuyện thật giả ở Cảnh Việt sơn trang bị tra xong. Nếu bà ta hoàn thành chuyện này thì chân tướng vấn đề phong thủy chẳng còn quan trọng nữa.
Bách Hướng Vĩ suy nghĩ cẩn thận vấn đề này không khỏi âm thầm kinh hãi. Đối với Tống Nhã Huyên và Giang Duy mà nói, điều quan trọng nhất với bọn họ là chiếm được vị trí quan trọng trong công ti Giang gia, nhưng với Bách Hướng Vĩ, cần phải giữ được hình tượng và ủng hộ, cách làm của Tống Nhã Huyên chẳng phải là hoàn toàn bỏ anh ta qua một bên.
Quả nhiên ngay sau đó Tống Nhã Huyên nói: “Buổi chiều mà mở họp ban giám đốc, anh hãy hoãn hết các hoạt động lại, đến lúc đó phải truy vấn trách nghiệm trong cuộc họp, bàn việc về Cảnh Việt sơn trang, công ti có lẽ cần anh giải thích tình hình. Anh biết mình phải nói gì đúng không?”
Bách Hướng Vĩ dừng một chút, nói: “Em có chắc cách này đối phó được với Giang Chước không?”
Tống Nhã Huyên nhíu mày: “Anh đang có ý gì?”
Bách Hướng Vĩ nói: “Anh cảm thấy chúng ta đang xem nhẹ hắn, tiểu tử này tuyệt đối không dễ đối phó. Bây giờ so với lúc bắt đầu không giống nhau, hắn đang từng chút một xoay người, dư luận không phải toàn bộ đều nghiêng về một phía. Dưới tình huống này, nếu cứ cắn chặt mãi không nhả chuyện đất tuyệt hậu, rất có thể lại biến thành nhược điểm của chúng ta.”
“Anh nói bậy bạ gì thế?” Tống Nhã Huyên quả quyết: ”Lúc trước weibo cũng đã đăng, hiện tại nói gì cũng không kịp nữa. Những năm đẹp đẽ nhất của tôi đây đều hao tổn ở Giang gia, chờ mãi Giang Tùng mới chết, chẳng lẽ còn muốn tôi nhìn sắc mặt đứa con riêng kia để kiếm ăn? Làm sao có chuyện như thế được!”
Nghe lời nói của Tống Nhã Huyên, lòng của Bách Hướng Vĩ lạnh đi, anh ta hiểu được ý của đối phương. Từ đầu đến đuôi, người sai bảo sau màn và an bài mọi thứ là Tống Nhã Huyên, anh ta cũng chỉ phụ trách đứng ngoài nhưng lại nhảy vào đầu ngọn gió, bây giờ Tống Nhã Huyên không quan tâm anh ta chết hay sống, chỉ coi anh ta như một món đồ chơi hay vũ khí.
Trong mắt bà ta, lỡ như cuối cùng thất bại, hậu quả lớn nhất chính là Bách Hướng Vĩ thân bại danh liệt, Tống Nhã Huyên vẫn tiếp tục cuộc sống giàu có nhàn nhã của bà ta như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu bà ta muốn sẽ nâng đỡ anh ta, còn nếu không thì lúc nào cũng có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Ban đầu Bách Hướng Vĩ còn phân vân xem có nên nói chuyện Giang Chước tìm mình cho bà ta không, giờ phút này anh ta thấy được bản thân đã chọn xong.
Từ khi Giang lão qua đời, Giang Chước chưa từng nghỉ ngơi tốt, nếu không phải sinh bệnh nằm liệt giường thì cũng là xử lý đám chuyện nhà rối loạn kia. Sau khi uống chút rượu lại có thể thoải mái ngủ một đêm, ngày hôm sau mở mắt ra cũng đã đến giữa trưa.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ sau tấm rèm cửa chiếu lên giường, Giang Chước ngồi mơ màng một lúc mới tìm điện thoại di động bên cạnh gối nhìn qua. Trên đó có hai tin nhắn chưa nhận của bí thư, thấy cậu không nhận còn gửi thêm một tin nữa, bảo cậu buổi chiều hôm sau công ti tổ chức họp ban giám đốc để thay đổi một chút phạm vi nghiệp vụ của Giang thị.
Từ khi Giang lão qua đời, rất nhiều chuyện đều phải sắp xếp lại, ban giám đốc đã định ra thời gian họp rồi, nhưng xem ra có vẻ nội dung sẽ có chút điều chỉnh. Sau khi Giang Chước xem qua, nhắn lại mình có thể trình diện rồi để điện thoại xuống đi rửa mặt.
Nghiêm túc mà nói, Giang gia không phải công ti dựa vào kinh doanh để lập nghiệp, tổ tiên bọn họ nhiều thế hệ làm nghề phong thủy, nhiều thứ xảy ra, đi đi lại lại, thứ nhất là để tích lũy tài chính, thứ hai cũng vì thuận theo làn sóng thời đại nên cũng thành lập công ti, chủ yếu phát triển theo hướng quản lí nhà đất, nghề phụ thì là buôn bán đá quý ngọc thạch và xử lí mấy vấn đề phong thủy.
Mấy thế hệ kinh doanh đã đưa công ti vào quỹ đạo. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tất cả đều có người quản lí phụ trách, chủ tịch chỉ cần xem qua những văn kiện quan trọng để làm ra quyết định cuối cùng cũng đủ để vận hành công ti như bình thường. Đương nhiên cái chết đột ngột của Giang lão khiến nhiều quyền lực bị chia cắt không minh bạch, hình thức vận hành công ti chắc chắn cũng bị ảnh hưởng, hiện tại trấn an lòng người và phân chia quyền lực đều là vấn đề cần xử lí.
Sau khi Giang Chước vệ sinh cá nhân ăn mặc chỉnh tề, giúp việc cũng gõ cửa tiến vào gọi cậu đi ăn cơm.
Giang Chước đáp ứng, hỏi: “Dì Tiêu, Phiêu Phiêu … à không, Túc Xuyên đâu?”
Dì tiêu trả lời: “Cậu Vân đi từ sáng sớm, dì bảo ở lại ăn cơm nhưng cậu ấy nói có việc, đừng quấy rầy cháu nghỉ ngơi, dì cũng sợ chậm trễ công tác của cậu ấy, cũng không ngăn lại.”
Giang Chước gật đầu, cậu biết Vân Túc Xuyên mới về nước cần phải dàn xếp nhiều thứ, có lẽ cũng có không ít việc, nên không gọi điện thoại cho hắn, nhưng sau khi xoay người lại thấy một đống bụi trên bức tường đối diện, kì quái hỏi: “Cái gì đây?”
Dì Tiêu nhìn thấy cũng buồn bực: “Đêm qua dì quét phòng cho cháu không có cái này đâu, Cháu đi ăn cơm đi, để dì quét.”
Giang Chước nói: “Không có việc gì đâu, dì Tiêu dì đi ăn trước đi.”
Sau khi dì Tiêu ra ngoài, cậu đi đến bên tường, ngẩng đầu lên xem, mặt tường vốn treo một bộ tranh Tam Thanh mà Giang Chước tự tay vẽ trong lúc rảnh rỗi, bây giờ tranh không thấy mà lại có tàn bụi trên mặt đất. Cậu nắm một chút bụi lên vân vê, không có tà khí, nhà của cậu trong ngoài đều có bát quái trận, những yêu ma quỷ quái tầm thường không thể tiến vào.
Giang Chước nhíu mày, tạm thời bỏ nghi vấn này qua một bên, cậu còn cần phải tìm được hiệp nghị Giang lão kí cùng Tống Nhã Huyên. Vân Túc Xuyên nói trong thư phòng có két bảo hiểm, hỏi Giang Chước có trong đó không, nhưng bản thân cậu lại không có ấn tượng gì, ăn cơm xong dạo qua một vòng thư phòng cũng không tìm thấy.
Cậu đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Có ai có thể nói không?”
Không có đồ vật nào trả lời.
Giang Chước nói: “Ta không phải là muốn đuổi các ngươi đi đâu, ta muốn tìm một cái két bảo hiểm, ai báo được sẽ có thưởng, tự nhận thì thưởng gấp bội. Két bảo hiểm, ngươi đang ở đâu?”
Sau một lát, một thanh âm yếu ớt vang lên: “Tôi ở đây…”
Giang Chước tìm theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện phía sau giá sách bằng gỗ lim có một ngăn tủ xây trong tường, két bảo hiểm được để trong đó. Thứ này có thể nói nên cậu bớt được khâu dùng bạo lực mở khóa, hỏi luôn chính nó mật mã là được, quả nhiên tìm thấy hiệp nghị Giang lão và Tống Nhã Huyên kí với nhau sau khi cha Giang Chước qua đời kia. Giang Chước xem qua một lần, thở phào nhẹ nhõm.
Đầu giờ chiều, thời điểm mà dễ khiến người ta buồn ngủ nhất, ở sân trước cao ốc Hoa Thịnh, nhân viên tiếp tân Tào Nhàn đứng dậy tự lấy cho mình một cốc cà phê để nâng cao tinh thần. Gần đây chuyện tình Giang gia ồn ào huyên náo, dẫn đến cổ phần công ti giảm hàng loạt, liên quan đến tầng cao vì bất hòa của hai anh em nhà họ Giang, ai cũng nhận ra phong ba bão tố. Ngược lại với những nhân viên nhỏ bé như bọn họ mà nói, tiền lương vẫn phát đúng hạn, so ra cũng không có nhiều ảnh hưởng.
Bởi vì chiều nay có họp ban giám đốc, cấp trên đặc biệt dặn dó nhóm viên chức lên tinh thần, trạng thái làm việc của Tào Nhàn nghiêm túc hơn bình thường, sau khi uống xong cà phê bắt đầu sửa sang tài liệu.
Ngoài của bỗng truyền đến tiếng xôn xao, thấy có người tiến lại. Người này vừa vào của đã đưa theo vài người, vài bảo vệ bước nhanh để ngênh đón, tiền hô hậu ủng đưa người kia vào. Vì có nhiều người vây quanh nên Tào Nhàn không nhìn rõ người đến là ai, đến khi đối phương đến trước bặt, cô mới thấy đó là một anh đẹp trai mặc tây trang màu đen. Dựa vào độ tuổi, hơn nữa thái độ của những người khác, cô ngay lập tức nhớ đến tấm ảnh mình từng xem qua, phản ứng lại, vội nói: “Đại thiếu.”
Giang Chước gật đầu với cô, hỏi: “Phòng họp bây giờ có ai đến rồi?”
Cậu không cười, ngữ khí coi như là ôn hòa, nhìn gần như vậy, gương mặt tinh xảo trông hơi vội vàng, trái tim Tào Nhàn đập nhanh, tay chân luống cuống đưa giấy đăng kí cho cậu. Giang Chước tiếp nhận tờ giấy, lật qua, biết đại khái rồi đưa người đi vào.
Trong stream, khán giả đang rất hưng phấn:
[ Má ơi, chủ kênh mặc tây trang đẹp trai quá! ]
[ Tôi cảm thấy hôm nay đã thấy được bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết rồi. ]
[ +10086 ]
[ Chủ kênh biết chuyện của minh tinh kia và bà mẹ kế rồi, sao không công bố cho truyền thông? Định nói ra trước mặt ban giám đốc sao? ]
[ Đây là một ván cờ lớn đấy, xin phép ngồi hóng. ]
Bình luận bay qua bay lại, ngay sau đó, âm thanh thông báo của APP đột nhiên vang lên bên tai.
[ Tích tắc! Sau khi kiểm tra đo lường, khí chất của chủ kênh hôm nay đã đạt được chứng thực của 50% người xem, phù hợp kiểu mẫu ‘Bá đạo tổng tài’.]
[ Để tăng cường hiệu quả live stream, hệ thống mở khóa hiệu quả đặc biệt lãnh khốc của ngài. ]
Giang Chước: “???”
Cái gì đấy? Cậu không biết vừa có chuyện gì, bây giờ mở di động ra xem cũng không tiện, bởi vậy bước chân Giang Chước chỉ hơi dừng một thoáng rồi tiếp tục dẫn hai vệ sĩ và một luật sư vào phòng họp.
Edit: cứ nghe bá đạo tổng tài là tui lại nhớ tới mấy anh trai “trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản đi.”.
Cùng lúc đó, Bách Hướng Vĩ, Giang Duy cùng Tống Nhã Huyên đăng gặp mặt tại một căn hộ. Tống Nhã Huyên cùng Bách Hướng Vĩ ngồi trên ghế salon, Giang Duy thì đang đứng, nói qua một lần về những chuyện cậu ta cùng Giang Chước gặp phải. Tống Nhã Huyên lạnh lùng nói: “Con biết sai ở đâu chưa?”
Bà ta bảo dưỡng thỏa đáng, trang điểm tinh xảo, tuy tuổi không nhỏ, nhưng nhìn qua còn tưởng chỉ khoảng hơn 30, thái độ với con trai vô cùng nghiêm khắc, nhìn không ra một chút từ ái nào.
Giang Duy cúi đầu “Vâng” một tiếng.
Tống Nhã Huyên cau mày nói: “Con thật sự là không làm được cái gì cả, lúc trước không phải đã kiểm tra xung quanh bảo tuyệt đối không có camera rồi sao? Rốt cuộc băng ghi hình trong tay Giang Chước lôi từ chỗ nào ra?”
Giang Duy nắm chặt tay, thấp giọng: “Con cũng không biết … mẹ, con xin lỗi.”
Bách Hướng Vĩ ở bên cạnh nói: “Nhã Huyên, chuyện này có không ít điểm quái dị, ai cũng không ngờ hắn lại có thể đè nén tức giận như thế, trong tay có băng ghi hình mà bây giờ mới tung ra … Chỉ có thể trách làm việc không cẩn thận.”
Tống Nhã Huyên lại thật sự cho Bách Hướng Vĩ mấy phần mặt mũi, không nói gì nữa, cho Giang Duy ngồi xuống.
Lần này Bách Hướng Vĩ đến đấy chỉ muốn thử thái độ của bà ta một chút, không lộ ra chuyện mình đã gặp Giang Chước, làm như vô ý nói: “Chuyện này dù sao cũng phải có kết quả, như vậy chúng ra nên làm gì tiếp theo?”
Từ khi cha của Giang Chước qua đời nhiều năm trước, trọng tâm cuộc sống của Tống Nhã Huyên luôn là giáo dục con cái, vẫn luôn độc thân ở góa, cho đến khi gặp Bách Hướng Vĩ ba năm trước.
Người đàn ông nhỏ hơn bà ta 10 tuổi này hiểu chuyện lại thức thời, cũng khiến người ta vui vẻ, Tống Nhã Huyên cũng có vài phần cảm tình thật với anh ta, nếu không trong tình huống rối ren thế này cũng không thừa thời gian để gặp Bách Hướng Vĩ.
Bà ta nghe thế bèn nói: “Tôi đã đề nghị ban giám đốc công ti họp, thảo luận một chút về sự thay đổi phạm vi nghiệp vụ.”
Bách Hướng Vĩ sửng sốt, ngay lập tức hiểu được ý Tống Nhã Huyên. Bà ta muốn mời ban giám đốc họp vội vàng như vậy, nói trắng ra là muốn phân chia lại các thế lực trong công ti — Tống Nhã Huyên muốn làm suy yếu quyền lực của Giang Chước trước khi chuyện thật giả ở Cảnh Việt sơn trang bị tra xong. Nếu bà ta hoàn thành chuyện này thì chân tướng vấn đề phong thủy chẳng còn quan trọng nữa.
Bách Hướng Vĩ suy nghĩ cẩn thận vấn đề này không khỏi âm thầm kinh hãi. Đối với Tống Nhã Huyên và Giang Duy mà nói, điều quan trọng nhất với bọn họ là chiếm được vị trí quan trọng trong công ti Giang gia, nhưng với Bách Hướng Vĩ, cần phải giữ được hình tượng và ủng hộ, cách làm của Tống Nhã Huyên chẳng phải là hoàn toàn bỏ anh ta qua một bên.
Quả nhiên ngay sau đó Tống Nhã Huyên nói: “Buổi chiều mà mở họp ban giám đốc, anh hãy hoãn hết các hoạt động lại, đến lúc đó phải truy vấn trách nghiệm trong cuộc họp, bàn việc về Cảnh Việt sơn trang, công ti có lẽ cần anh giải thích tình hình. Anh biết mình phải nói gì đúng không?”
Bách Hướng Vĩ dừng một chút, nói: “Em có chắc cách này đối phó được với Giang Chước không?”
Tống Nhã Huyên nhíu mày: “Anh đang có ý gì?”
Bách Hướng Vĩ nói: “Anh cảm thấy chúng ta đang xem nhẹ hắn, tiểu tử này tuyệt đối không dễ đối phó. Bây giờ so với lúc bắt đầu không giống nhau, hắn đang từng chút một xoay người, dư luận không phải toàn bộ đều nghiêng về một phía. Dưới tình huống này, nếu cứ cắn chặt mãi không nhả chuyện đất tuyệt hậu, rất có thể lại biến thành nhược điểm của chúng ta.”
“Anh nói bậy bạ gì thế?” Tống Nhã Huyên quả quyết: ”Lúc trước weibo cũng đã đăng, hiện tại nói gì cũng không kịp nữa. Những năm đẹp đẽ nhất của tôi đây đều hao tổn ở Giang gia, chờ mãi Giang Tùng mới chết, chẳng lẽ còn muốn tôi nhìn sắc mặt đứa con riêng kia để kiếm ăn? Làm sao có chuyện như thế được!”
Nghe lời nói của Tống Nhã Huyên, lòng của Bách Hướng Vĩ lạnh đi, anh ta hiểu được ý của đối phương. Từ đầu đến đuôi, người sai bảo sau màn và an bài mọi thứ là Tống Nhã Huyên, anh ta cũng chỉ phụ trách đứng ngoài nhưng lại nhảy vào đầu ngọn gió, bây giờ Tống Nhã Huyên không quan tâm anh ta chết hay sống, chỉ coi anh ta như một món đồ chơi hay vũ khí.
Trong mắt bà ta, lỡ như cuối cùng thất bại, hậu quả lớn nhất chính là Bách Hướng Vĩ thân bại danh liệt, Tống Nhã Huyên vẫn tiếp tục cuộc sống giàu có nhàn nhã của bà ta như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu bà ta muốn sẽ nâng đỡ anh ta, còn nếu không thì lúc nào cũng có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Ban đầu Bách Hướng Vĩ còn phân vân xem có nên nói chuyện Giang Chước tìm mình cho bà ta không, giờ phút này anh ta thấy được bản thân đã chọn xong.
Từ khi Giang lão qua đời, Giang Chước chưa từng nghỉ ngơi tốt, nếu không phải sinh bệnh nằm liệt giường thì cũng là xử lý đám chuyện nhà rối loạn kia. Sau khi uống chút rượu lại có thể thoải mái ngủ một đêm, ngày hôm sau mở mắt ra cũng đã đến giữa trưa.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ sau tấm rèm cửa chiếu lên giường, Giang Chước ngồi mơ màng một lúc mới tìm điện thoại di động bên cạnh gối nhìn qua. Trên đó có hai tin nhắn chưa nhận của bí thư, thấy cậu không nhận còn gửi thêm một tin nữa, bảo cậu buổi chiều hôm sau công ti tổ chức họp ban giám đốc để thay đổi một chút phạm vi nghiệp vụ của Giang thị.
Từ khi Giang lão qua đời, rất nhiều chuyện đều phải sắp xếp lại, ban giám đốc đã định ra thời gian họp rồi, nhưng xem ra có vẻ nội dung sẽ có chút điều chỉnh. Sau khi Giang Chước xem qua, nhắn lại mình có thể trình diện rồi để điện thoại xuống đi rửa mặt.
Nghiêm túc mà nói, Giang gia không phải công ti dựa vào kinh doanh để lập nghiệp, tổ tiên bọn họ nhiều thế hệ làm nghề phong thủy, nhiều thứ xảy ra, đi đi lại lại, thứ nhất là để tích lũy tài chính, thứ hai cũng vì thuận theo làn sóng thời đại nên cũng thành lập công ti, chủ yếu phát triển theo hướng quản lí nhà đất, nghề phụ thì là buôn bán đá quý ngọc thạch và xử lí mấy vấn đề phong thủy.
Mấy thế hệ kinh doanh đã đưa công ti vào quỹ đạo. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tất cả đều có người quản lí phụ trách, chủ tịch chỉ cần xem qua những văn kiện quan trọng để làm ra quyết định cuối cùng cũng đủ để vận hành công ti như bình thường. Đương nhiên cái chết đột ngột của Giang lão khiến nhiều quyền lực bị chia cắt không minh bạch, hình thức vận hành công ti chắc chắn cũng bị ảnh hưởng, hiện tại trấn an lòng người và phân chia quyền lực đều là vấn đề cần xử lí.
Sau khi Giang Chước vệ sinh cá nhân ăn mặc chỉnh tề, giúp việc cũng gõ cửa tiến vào gọi cậu đi ăn cơm.
Giang Chước đáp ứng, hỏi: “Dì Tiêu, Phiêu Phiêu … à không, Túc Xuyên đâu?”
Dì tiêu trả lời: “Cậu Vân đi từ sáng sớm, dì bảo ở lại ăn cơm nhưng cậu ấy nói có việc, đừng quấy rầy cháu nghỉ ngơi, dì cũng sợ chậm trễ công tác của cậu ấy, cũng không ngăn lại.”
Giang Chước gật đầu, cậu biết Vân Túc Xuyên mới về nước cần phải dàn xếp nhiều thứ, có lẽ cũng có không ít việc, nên không gọi điện thoại cho hắn, nhưng sau khi xoay người lại thấy một đống bụi trên bức tường đối diện, kì quái hỏi: “Cái gì đây?”
Dì Tiêu nhìn thấy cũng buồn bực: “Đêm qua dì quét phòng cho cháu không có cái này đâu, Cháu đi ăn cơm đi, để dì quét.”
Giang Chước nói: “Không có việc gì đâu, dì Tiêu dì đi ăn trước đi.”
Sau khi dì Tiêu ra ngoài, cậu đi đến bên tường, ngẩng đầu lên xem, mặt tường vốn treo một bộ tranh Tam Thanh mà Giang Chước tự tay vẽ trong lúc rảnh rỗi, bây giờ tranh không thấy mà lại có tàn bụi trên mặt đất. Cậu nắm một chút bụi lên vân vê, không có tà khí, nhà của cậu trong ngoài đều có bát quái trận, những yêu ma quỷ quái tầm thường không thể tiến vào.
Giang Chước nhíu mày, tạm thời bỏ nghi vấn này qua một bên, cậu còn cần phải tìm được hiệp nghị Giang lão kí cùng Tống Nhã Huyên. Vân Túc Xuyên nói trong thư phòng có két bảo hiểm, hỏi Giang Chước có trong đó không, nhưng bản thân cậu lại không có ấn tượng gì, ăn cơm xong dạo qua một vòng thư phòng cũng không tìm thấy.
Cậu đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Có ai có thể nói không?”
Không có đồ vật nào trả lời.
Giang Chước nói: “Ta không phải là muốn đuổi các ngươi đi đâu, ta muốn tìm một cái két bảo hiểm, ai báo được sẽ có thưởng, tự nhận thì thưởng gấp bội. Két bảo hiểm, ngươi đang ở đâu?”
Sau một lát, một thanh âm yếu ớt vang lên: “Tôi ở đây…”
Giang Chước tìm theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện phía sau giá sách bằng gỗ lim có một ngăn tủ xây trong tường, két bảo hiểm được để trong đó. Thứ này có thể nói nên cậu bớt được khâu dùng bạo lực mở khóa, hỏi luôn chính nó mật mã là được, quả nhiên tìm thấy hiệp nghị Giang lão và Tống Nhã Huyên kí với nhau sau khi cha Giang Chước qua đời kia. Giang Chước xem qua một lần, thở phào nhẹ nhõm.
Đầu giờ chiều, thời điểm mà dễ khiến người ta buồn ngủ nhất, ở sân trước cao ốc Hoa Thịnh, nhân viên tiếp tân Tào Nhàn đứng dậy tự lấy cho mình một cốc cà phê để nâng cao tinh thần. Gần đây chuyện tình Giang gia ồn ào huyên náo, dẫn đến cổ phần công ti giảm hàng loạt, liên quan đến tầng cao vì bất hòa của hai anh em nhà họ Giang, ai cũng nhận ra phong ba bão tố. Ngược lại với những nhân viên nhỏ bé như bọn họ mà nói, tiền lương vẫn phát đúng hạn, so ra cũng không có nhiều ảnh hưởng.
Bởi vì chiều nay có họp ban giám đốc, cấp trên đặc biệt dặn dó nhóm viên chức lên tinh thần, trạng thái làm việc của Tào Nhàn nghiêm túc hơn bình thường, sau khi uống xong cà phê bắt đầu sửa sang tài liệu.
Ngoài của bỗng truyền đến tiếng xôn xao, thấy có người tiến lại. Người này vừa vào của đã đưa theo vài người, vài bảo vệ bước nhanh để ngênh đón, tiền hô hậu ủng đưa người kia vào. Vì có nhiều người vây quanh nên Tào Nhàn không nhìn rõ người đến là ai, đến khi đối phương đến trước bặt, cô mới thấy đó là một anh đẹp trai mặc tây trang màu đen. Dựa vào độ tuổi, hơn nữa thái độ của những người khác, cô ngay lập tức nhớ đến tấm ảnh mình từng xem qua, phản ứng lại, vội nói: “Đại thiếu.”
Giang Chước gật đầu với cô, hỏi: “Phòng họp bây giờ có ai đến rồi?”
Cậu không cười, ngữ khí coi như là ôn hòa, nhìn gần như vậy, gương mặt tinh xảo trông hơi vội vàng, trái tim Tào Nhàn đập nhanh, tay chân luống cuống đưa giấy đăng kí cho cậu. Giang Chước tiếp nhận tờ giấy, lật qua, biết đại khái rồi đưa người đi vào.
Trong stream, khán giả đang rất hưng phấn:
[ Má ơi, chủ kênh mặc tây trang đẹp trai quá! ]
[ Tôi cảm thấy hôm nay đã thấy được bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết rồi. ]
[ +10086 ]
[ Chủ kênh biết chuyện của minh tinh kia và bà mẹ kế rồi, sao không công bố cho truyền thông? Định nói ra trước mặt ban giám đốc sao? ]
[ Đây là một ván cờ lớn đấy, xin phép ngồi hóng. ]
Bình luận bay qua bay lại, ngay sau đó, âm thanh thông báo của APP đột nhiên vang lên bên tai.
[ Tích tắc! Sau khi kiểm tra đo lường, khí chất của chủ kênh hôm nay đã đạt được chứng thực của 50% người xem, phù hợp kiểu mẫu ‘Bá đạo tổng tài’.]
[ Để tăng cường hiệu quả live stream, hệ thống mở khóa hiệu quả đặc biệt lãnh khốc của ngài. ]
Giang Chước: “???”
Cái gì đấy? Cậu không biết vừa có chuyện gì, bây giờ mở di động ra xem cũng không tiện, bởi vậy bước chân Giang Chước chỉ hơi dừng một thoáng rồi tiếp tục dẫn hai vệ sĩ và một luật sư vào phòng họp.
Edit: cứ nghe bá đạo tổng tài là tui lại nhớ tới mấy anh trai “trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản đi.”.