App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 152: Tin đồn tình cảm
Edit + beta: Herbicides.
Cậu thở dài, trong lòng lại cảm thấy thoải mái, đeo kính râm tựa lưng vào ghế, nhắm mắt.
Đã đi đến bước đường này, với cậu, tha thứ hay không không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất chính là Giang Chước không còn canh cánh chuyện cũ trong lòng mà mất ăn mất ngủ.
Vân Túc Xuyên dịu dàng nhìn cậu, cười cười, vươn người hôn lên trán Giang Chước, đắp áo khoác cho cậu.
Hai người đi đến nơi đã là tối muộn, Vân Túc Xuyên dừng xe bên cạnh một khách sạn, hỏi Giang Chước đang mơ màng lướt điện thoại: “Nếu về nhà thì mất 2 tiếng, anh thấy em ngủ trên xe thì không ổn lắm. Mà khách sạn này do nhà anh mở, hay chúng ta ăn bữa cơm, nghỉ ở đây một đêm nhé?”
Giang Chước trả lời: “Được, anh là tài xế, xe cũng của anh, đương nhiên nghe phó chủ tịch Vân quyết định hết.”
Vân Túc Xuyên cười cười: “Em nể trọng như vậy sẽ làm anh có cảm giác anh là chủ gia đình đó.”
Hắn biết Giang Chước vừa được hóa giải khúc mắc, tâm trạng đang rất tốt, cũng vui theo. Lái xe vào khách sạn đặt phòng, rồi chọn vài món đưa đến phòng, lúc này mới cùng Giang Chước đi vào.
Khách sạn này do Vân thị mở, Vân Túc Xuyên muốn tránh phiền toái nên không nói thẳng thân phận ra, Giang Chước đeo balo lên tầng, vừa vào cửa phòng liền liếc Vân Túc Xuyên.
Nguyên nhân chính là gian phòng có bài trí khá mờ ám, ánh đèn lờ mờ, trên chiếc giường trái tim rải cánh hoa hồng.
Vân Túc Xuyên cũng ‘úi’ một tiếng, cười nói: “Sao lại trông thế này?”
Giang Chước ném balo xuống thảm, tùy ý bật đèn lên, ánh đèn vàng chói mắt xua đi bóng tối mờ ám trong căn phòng: “Anh đừng có giả vờ, nếu không phải anh yêu cầu thì chẳng ai để hoa ở đó cả.”
Vân Túc Xuyên cười cười: “Lúc đặt phòng anh bảo cho một phòng đôi, rồi hỏi có phòng tình nhân không, thì chỉ còn phòng cho vợ chồng mới cưới đi trăng mật, không có lựa chọn nào khác nên đành vậy thôi. Trông cũng được mà.”
Giang Chước ghét bỏ: “Nằm trên đám này có ngủ được không? Vứt vứt hết đi.”
Cậu vừa nói vừa bước vào phòng tắm, sau khi tắm nhanh và thay bộ đồ sạch sẽ, Giang Chước mới cảm thấy mình ra người ra ngợm, vừa lau tóc vừa đi ra, Vân Túc Xuyên cũng đã tắm rửa ở nhà tắm bên ngoài, đang đi dọn đám hoa trên giường.
Hắn nói: “Trên bàn có trà lạnh đó, em uống một chút, chờ anh dọn xong thì chúng ta nghỉ ngơi.”
Giang Chước ném khăn mặt qua một bên, ngồi bên cạnh uống trà, thấy Vân Túc Xuyên quét hoa xuống thảm bèn nói: “Sao không vứt đi luôn, lát nữa dẫm phải thì sao, lúc người ta đến dọn còn tưởng anh có vấn đề, lăn lộn khắp nơi.”
Vân Túc Xuyên: “Tân hôn mà, ít nhất cần có chút không khí chứ, em chẳng lãng mạn gì cả. Hơn nữa trên giường thì sẽ không bị nát? Còn có một kiểu lăn lộn hơn nữa đó.”
Hắn nói có vẻ nghiêm túc, lại đang quay lưng về phía Giang Chước. Cậu không thấy được biểu cảm của hắn, hơi ngẩn người, nở nụ cười.
Vân Phiêu Phiêu từ nhỏ đã dẻo miệng, nếu không trêu Giang Chước mấy câu thì sẽ không thoải mái, khi Giang Chước hiểu câu đùa, vừa buồn cười vừa bực, liếc nhìn Vân Túc Xuyên quay lưng về phía mình dọn dẹp, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, rón rén bước đến.
Khi cậu đến gần, Vân Túc Xuyên cũng nhận ra điểm sai sai, đang định quay đầu lại, Giang Chước đã tung một cú đá vào mông hắn, làm hắn nhào về phía trước.
Giang Chước không khỏi cười ta, lao lên ôm lấy hắn từ sau lưng, đè Vân Túc Xuyên xuống giường, ôm cổ hắn: “Chỉ biết nói miệng mà không làm được sao?”
Cậu không nói gì thôi, vừa nhắc đến từ ‘không được’, Vân Túc Xuyên lại nhớ đến mối thù ‘yếu sinh lý’ còn chưa tính sổ, đảo mắt, giơ tay đến eo Giang Chước muốn cù cậu.
Giang Chước vội trốn tránh, Vân Túc Xuyên nhân cơ hội xoay người ôm cậu, đặt cậu dưới thân, thổi thổi mũi Giang Chước: “Em nói ai không được cơ?”
Giang Chước: “Là anh chứ ai.”
Nói xong, cậu khống chế vai trái Vân Túc Xuyên, định vặn để đẩy hắn qua một bên, nhưng tên này không biết xấu hổ, dự đoán được cậu sẽ phản kháng nên đưa tay véo eo cậu, cười yếu ớt: “Thật sao?”
Giang Chước gai người, tay lỏng ra, Vân Túc Xuyên ôm chặt eo cậu, trán kề trán, nhân cơ hội hôn xuống.
Hai người hôn một lúc lâu rồi mới tách ra, quần áo trên người rơi phân nửa, trên giường có mấy cánh hoa chưa được dọn dạch, giờ thì đúng như cái miệng quạ đen Vân Túc Xuyên, bị đè nát.
Trong lòng Vân Túc Xuyên ngập tràn mật ngọt, muốn ‘phạt’ cậu thật nặng nhưng lại không nỡ. Hắn chậm rãi để Giang Chước thích ứng, hôn nhẹ lên trán cậu, giọng nói hơi khàn khàn: “Chỉ biết nói miệng thôi, cau hết cả mày vào thế này...... Đau không? Nếu đau thì bảo anh.”
Giang Chước muốn trả lời, nhưng theo động tác của Vân Túc Xuyên, chỉ có thể cắn môi không nói gì, ngón tay bấu chặt ở ga giường.
Vân Túc Xuyên cười nhẹ, chậm rãi hôn xuống, không cho cậu cắn môi mình, hô hấp dần trở nên nặng nề, nắm chặt ngón tay Giang Chước.
Cái giường vốn chưa được dọn xong liền bị hai người làm cho loạn hết lên. Nửa đêm, Vân Túc Xuyên ôm Giang Chước đi tắm rửa, lại đổi ga giường mới nằm xuống.
Giang Chước đã sớm mệt đến mức không mở nổi mắt, đầu vừa đặt xuống gối liền say giấc.
Vân Túc Xuyên khác với người thường, vốn không cần ngủ, hắn ôm Giang Chước, yên lặng nằm trên chiếc giường đầy hơi thở của hai người, trong lòng đầy sự bình yên thỏa mãn, dường như tháng năm đã tĩnh lại, cứ vậy cả đời cũng được.
Hắn không muốn ngủ, nhưng cũng không muốn quấy rầy Giang Chước, chỉ nằm đó không nhúc nhích.
Đến khi trời sáng lên, bên ngoài có tiếng tranh chấp ồn ào, Vân Túc Xuyên nhíu mày.
Giang Chước cũng bị đánh thức, nhưng vẫn buồn ngủ đến híp mắt. Cậu hơi cử động, cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau, hơi cáu kỉnh nói: “Sao bên ngoài ồn vậy?”
Vân Túc Xuyên đứng dậy, rót nước đút cho cậu, vỗ vỗ lưng Giang Chước, nhỏ giọng nói: “Em cứ ngủ đi, để anh ra xem.”
Hắn nghe loáng thoáng rằng có một minh tinh đến đây ở bị nhóm phóng viên đụng phải, vì thế truy theo để hỏi chuyện, khiến cho mọi thứ ồn ào hết lên.
Vân Túc Xuyên vừa đứng dậy liền lạnh mặt, khó chịu đi về phía cửa, Giang Chước cảm thấy hơi nóng nên đá đá chăn, quay lưng nằm ngủ tiếp.
Vân Túc Xuyên mở cửa, quả nhiên nhìn thấy hành lang ồn ào náo nhiệt, tiếng chụp ảnh và ánh flash làm người ta khó mà mở mắt, chắc hắn đã lọt vào ống kính. Nhưng Vân Túc Xuyên không quan tâm, khoanh tay tựa vào cửa, gõ một cái lên chiếc mic khua đến gần mình.
Không biết hắn gõ thế nào mà âm thanh rất lớn, còn được micro phóng đại, làm tất cả mọi người ở đây nhíu mày, muốn che tai, xung quanh cũng yên tĩnh lại.
“Làm gì vậy nhỉ?” Vân Túc Xuyên khoác áo choàng tắm, khoanh tay cười cười: “Lúc vào ở không ai nói khách sạn này có mở phiên chợ sáng đấy. Các vị đến đây để bán vịt bán ngan sao?”
Tuy đang cười nhưng lời nói của hắn vô cùng quái gở, vừa nghe đã biết không vui.
Hắn không vui, các phóng viên cũng không vui, khó khăn lắm mới đuổi theo được tin tức hay ho, đang đặt câu hỏi thì bị một người chui từ đâu ra cắt ngang, đương nhiên muốn người này cút nhanh đi.
‘Tin hot mỗi ngày’ tuy là một tờ báo mới nhưng ông chủ sau lưng có quan hệ rất lớn, phóng viên ở đây đương nhiên cũng không nể nang ai, lập tức nói: “Anh này, chúng tôi không phỏng vấn anh, anh đóng cửa trong phòng không được sao? Anh thuê một căn phòng mà còn quan tâm được cả khách sạn ai vào ai không à?”
Vân Túc Xuyên nghe vậy thì bật cười, lấy điện thoại ra: “Xin lỗi nhé, tôi quan tâm được thật.”
Hắn vừa nói vừa gọi một dãy số, thản nhiên dặn dò hai câu, sau đó có quản lý cùng không ít bảo vệ chạy đến. Quản lý giải thích với Vân Túc Xuyên, nhân viên an ninh vội đẩy phóng viên ra ngoài.
Nhóm phóng viên nghe bọn họ gọi ‘ông chủ nhỏ’ mới biết thân phận đối phương, quả thực khóc không ra nước mắt.
Nguyên nhân do Vân Túc Xuyên chỉ mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, gần đây tóc hơi dài, tối hôm qua tắm xong lại không sấy, phong cách sinh hoạt này khác xa với bộ dáng lúc bình thường của hắn, bởi vậy có phóng viên từng phỏng vấn hắn cũng không nhận ra.
Đến khi phóng viên bị mời ra ngoài hết, đối tượng bị truy đuổi lúc nãy mới ngược dòng người chen đến trước mặt Vân Túc Xuyên, hắn nhìn qua, hóa ra là người quen: “Nhạc tiên sinh?”
Nhạc Đình Phi chỉnh lại cổ áo bị xô lệch, cười khổ: “Để phó chủ tịch Vân chê cười rồi.”
Vừa rồi anh nóng lòng thoát khỏi phóng viên, đang lo không có cách nào, chợt nghe phóng viên xích mích với khách hàng khác. Đây vốn là một cơ hội tốt, Nhạc Đình Phi lại thấy nếu nhân cơ hội này mà lẩn đi thì tệ quá, đang suy tính cách với quản lý thì Vân Túc Xuyên đã nhẹ ngàng đuổi hết người đi rồi.
Lúc này anh cũng đã nhận ra người này là ai.
Vân Túc Xuyên cũng không chê cười, Giang Chước còn đang trong phòng ngủ, hắn không hứng thú với cái gì khác, thậm chí khi biết có người quen còn cảm thấy hơi phiền. Nhưng hắn che giấu cảm xúc rất tốt, cười khách sáo: “Cậu hot nên mới bị theo đuổi, bao nhiêu người muốn cũng không có đâu.”
Nhạc Đình Phi trả lời: “Phó chủ tịch Vân ăn nói tốt quá, tôi cũng muốn tự an ủi mình như vậy, nhưng sự thật không phải thế.”
Anh kể khổ: “Hôm qua khi quay phim dưới chân núi, đột nhiên có một người phụ nữ lao đến ôm tôi khóc huhu, mà trùng hợp là ở đó còn có phóng viên đến tham ban, anh nói xem có thể thôi mà cứ coi như tin lớn lắm sao? Tôi có quen cô ta đâu!”
Đương nhiên, dù Vân Túc Xuyên có nghĩ thế nào thì cũng không có tác dụng, Nhạc Đình Phi gặp đủ scandal từ bí mật kết hôn, ngủ với fan đến có con riêng, hơn nữa gần đây còn có một drama với nữ minh tinh khác nên mới có cảnh mà Vân Túc Xuyên nhìn thấy.
Vân Túc Xuyên thuận miệng nói: “Hay cậu gặp người điên? Thế thì đúng là quá xui.”
Nhạc Đình Phi trả lời: “Chứ còn gì nữa, cô kia còn mặc đạo bào thêu lá phong đỏ, người bình thường ai ăn mặc như vậy chứ? Những người khác lờ hết đi, có mỗi tôi đến hỏi chuyện. Có người còn bảo tôi đi cấu kết với đạo cô nữa chứ, người điên khùng như vậy mà là đạo cô thật thì gặt đầu tôi xuống..... “
“Chờ chút.” Biểu cảm không để tâm của Vân Túc Xuyên hơi thay đổi: “Cậu bảo cô ta mặc quần áo thế nào cơ? Nói lại đi.”
Nhạc Đình Phi mờ mịt nhìn hắn: “Đạo bào màu xanh, trên đó có lá phong đỏ..... “
Vân Túc Xuyên thì thầm: “Phái Linh Hoa sao?”
Nhạc Đình Phi: ”..... Đừng có bảo là đạo cô thật nha?”
Điểm mấu chốt không phải đạo cô, mà là đạo cô từ phái Linh Hoa, điều này làm đầu óc đầy mật ngọt từ đêm qua của Vân Túc Xuyên trở về chuyện chính.
Sự tình đến độ này, Thẩm Hâm đã giải quyết xong, có thể nói họ đã bớt một nỗi phiền, nhưng theo góc độ khác, hành động của Hà Cơ sẽ càng liều lĩnh.
Mà trong tay ông ta còn có bao nhiêu con bài tẩy thì bọn họ chưa rõ, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Lúc rời thôn, Vân Túc Xuyên từng nghĩ về chuyện Hà Cơ sẽ làm tiếp theo, nhưng hắn chưa thảo luận với Giang Chước —– Thời gian này cậu trải qua quá nhiều chuyện, chuyện nào cũng đâm thẳng vào tâm can, Vân Túc Xuyên muốn Giang Chước thả lỏng tinh thần một chút rồi nói.
Nhưng không ngờ lại có chuyện nhanh như vậy, nếu không xảy ra ở phái Linh Hoa thì thôi, nhưng vào thời điểm này lại có người nổi điên, chẳng phải quá trùng hợp sao?
Vân Túc Xuyên lại hỏi Nhạc Đình Phi thêm vài câu, thuận miệng lừa anh đi, nặng trĩu tâm sự về phòng.
Giang Chước vẫn đang nằm đó, một cánh tay đặt trên trán để che đi ánh nắng chiếu qua khe rèm, cánh tay bị tia nắng chiếu lên, xinh đẹp nuột nà, trên đó còn có mấy dấu đỏ đáng ngờ,
Thấy Vân Túc Xuyên tiến vào, Giang Chước híp mắt nhìn hắn: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Cho dù lo lắng trong lòng nhưng thấy cậu, Vân Túc Xuyên vẫn không hỏi cảm thấy dịu dàng, hắn hơi mỉm cười: “Có chút phiền toái thôi, ăn xong thì anh nói cho em.”
Vân Túc Xuyên nói xong liền đi đến bên giường, thấy Giang Chước lật chăn, lộ cả cẳng chân ra ngoài liền nói: “Nãy anh mở cửa đã cảm thấy có gió lạnh rồi, em không sợ bị cảm sao.”
Giang Chước cười nói: “Sao anh cứ như ba em..... “
Cậu nói được một nửa liền dừng, tỏ ra không có chuyện gì chuyển đề tài: “Quần áo em đâu? Anh ném nó đi đâu rồi?”
Vân Túc Xuyên liền đi giúp cậu tìm quần áo, cũng không nói tiếp chuyện vừa rồi, dù sao cũng cần một đoạn thời gian để dần quen, mà với quan hệ của hai người, lời nói an ủi chỉ là dư thừa.
Giang Chước rửa mặt đi ra, đúng lúc đồ ăn cũng đến, cậu không nói nhiều, ăn xong đẩy cái bát lên, khoanh tay hỏi Vân Túc Xuyên: “Nói đi, có phải bên Hà Cơ có vụ gì không?”
Vân Túc Xuyên ngẩn ra, cười nói: “Sợ thật đấy, em mà còn thông minh như vậy thì người khác sống sao bây giờ.”
Giang Chước lơ đễnh nói: “Trừ đó ra thì đâu còn chuyện gì đến mức khiến em nuốt không trôi nữa. Nói đi.”
Vân Túc Xuyên liền thuật lại chuyện biết được từ Nhạc Đình Phi cho cậu, hỏi: “Anh nhớ là đồ xanh thêu lá đỏ là đồng phục môn phái em đúng không? Trong phòng em cũng có một bộ.”
Giang Chước trả lời: “Phải.”
Cậu trầm ngâm: “Chuyện này đúng là kỳ quái, đệ tử phái Linh Hoa phải tu luyện Thanh Tâm quyết từ nhỏ, không thể xuất hiện chuyện tinh thần bất thường điên loạn được. Nói như vậy, nếu Hà Cơ muốn bắt đầu ra tay ở phái Linh Hoa thì cũng là một cách tốt.”
Lúc Giang Chước nói chuyện, Vân Túc Xuyên nhìn vào cái bát của cậu: “Em ăn ít như vậy có ổn không, ăn thêm chút đi. Dù sao cũng nên uống hết bát cháo chứ.”
Hắn nói xong liền đặt bát về chỗ cũ, vỗ mu bàn tay Giang Chước, tiếp tục về chủ đề chính: “Nói sao thì anh nhớ em từng nói rằng vài vị trưởng lão môn phái em cầm ấn Ngũ Hành không trả cũng là trò do Hà Cơ bày ra đúng không? Ông ta còn chưa sử dụng chiêu này đâu.”
Giang Chước cười cười: “Nhưng có vài hậu chiêu để lâu sẽ thành phế, dù sao lòng người sẽ thay đổi.”
Cậu lơ đãng nhíu mày, bưng bát cháo còn một nửa lên, uống mấy ngụm như uống rượu, thả lại nó lên bàn: “Được rồi, vậy em cũng phải về một chuyến xem sao. Đúng rồi, anh có hỏi địa điểm cụ thể cô gái kia xuất hiện không, để em xác nhận lại xem.”
Vân Túc Xuyên: “Không cần hỏi đâu, có khi đã lên đầu bảng tin rồi.”
Hắn nói xong liền lướt điện thoại, sau đó đúng là một bài báo nảy lên.
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Giang Chước thấy rõ biểu cảm Vân Túc Xuyên cứng lại, tưởng có chuyện gì không tốt, vội nói: “Lại làm sao?”
Cậu liền đi qua nhìn xem, phát hiện tin trên đó viết ‘Vân Túc Xuyên công khai tình cảm, trước mắt đang yêu đương cuồng nhiệt với một cô gái giấu tên.”
Giang Chước: ”...... “
Vân Túc Xuyên vội nói: “Anh không có đâu nha!”
Hắn mở bài báo, cũng muốn xem truyền thông nhà nào mặt dày bịa đặt như vậy, dám biến ra ‘người bạn gái thần bí đang yêu đương cuồng nhiệt’ cho hắn.
Nhưng vừa mở ra liền thấy tin vừa đăng lúc nãy, mấy nhà truyền thông khi đuổi theo Nhạc Đình Phi để phỏng vấn, gặp Vân Túc Xuyên ngủ lại khách sạn nhà mình, Vân Túc Xuyên trách móc hành vi xâm phạm không gian cá nhân của phóng viên, cũng yêu cầu bảo vệ đuổi họ ra ngoài.
Tin này không có vấn đề gì, tuy người viết tin này khả năng cao cũng là thuộc nhóm bị đuổi ra, nhưng thân phận của Vân Túc Xuyên chình ình ra đó, tính tình lại có tiếng là xấu, cho nên các phóng viên đưa tin cũng đúng trọng tâm, dùng từ ngữ cũng ổn, tấm ảnh ở đó cũng là tấm chụp Vân Túc Xuyên đứng ở cửa phòng.
Bình luận đều nói Vân Túc Xuyên làm tốt, nhất là fan của Nhạc Đình Phi rất cảm ơn hắn:
“Cảm ơn Xuyên ca bảo vệ tiểu Phi nhà bọn em! Thuận miệng phải đính chính chút, tiểu Phi không hề quen cô gái kia, mọi người đừng nghe tin đồn nhảm nhé.”
“Ui phó chủ tịch Vân khí chất alpha quá đi!”
“Trai đẹp phong trần lười biếng kìa, mị chếc đây.”
“Ôi ôi giá trị nhan sắc của Phiêu Phiêu xịn ghê, sáng sớm tùy ý mà còn đẹp như vậy. Nhạc Đình Phi trông cũng không bằng.”
“Ha ha, thấy xưng hô của lầu trên là biết fan CP Thải Đình Song Bích lạc qua đây.”
“Fan CP +1, bắt tay với chị em phía trên, thuận tiện thì có suy luận thế này —– Sao tự nhiên Phiêu Phiêu lại đến khách sạn ngủ? Có phải cùng Muỗng Nhỏ he he he he......”
Lúc này phóng viên có tốt thế nào thì cũng không ngăn được fan CP, tuy trên tin không có địa điểm khách sạn và số phòng cụ thể nhưng có dân bản xứ dựa vào trang trí, hướng cửa và màu sắc hoa văn của thảm phát hiện ra manh mối.
—– “A đu, Vân Phiêu Phiêu ở phòng đôi trăng mật!!!”
Chuyện này vừa được phát hiện liền như viên đá làm động mặt nước.
“Đù má không phải chứ? Tin chuẩn chưa?”
“Chuẩn mà. Không lộ tên khách sạn đâu, nhưng vừa tháng trước tui kết hôn, ở với chồng chính khách sạn đó, xem số phòng thì cả loạt này thuộc phòng tân hôn, lầu trên thì là phòng tình nhân, không sai được đâu.”
“Đừng mà, đừng bảo ảnh muốn kết hôn nha? Chẳng nhẽ lúc tui ship sủng điên cuồng thì Vân Phiêu Phiêu đã ở bên người khác từ lâu? Tiêu rồi tui không chấp nhận được.”
“Mà..... mọi người ơi, liệu có thể là phòng không đủ nên anh ấy mới tùy ý ở môt phòng khác không. Dù sao gần đây Phiêu Phiêu toàn đi cùng Muỗng Nhỏ, sao có thời gian mà hẹn hò.”
Không chỉ fan CP không chấp nhận, mà cả fan only của Vân Túc Xuyên tưởng tượng anh nhà cùng một cô gái xa lạ yêu nhau cũng thấy khó chịu. Bọn họ đã quen nhìn Giang Chước và Vân Túc Xuyên đi cùng nhau, hơn nữa sự thân thiết trong ánh mắt và hành động của họ đều rất thật. Thói quen đáng sợ này làm mọi người cảm thấy hơi kỳ cục khi nghĩ đến việc Vân Túc Xuyên đã sớm ngầm có người yêu, có cảm giác như mình bị trai tồi trap.
Vậy nên cách giải thích ‘hết phòng nên ở tạm’ được nhiều người tin cậy.
“Hợp lý hợp lý. Dù sao Vân Túc Xuyên không phải người trong giới giải trí, anh ý không kiếm sống bằng fan, người giàu như vậy chắc không có chuyện bí mật kết hôn đâu, có bạn gái thì chắc chắn sẽ công khai thừa nhận.”
“Đúng! Ánh mắt Phiêu Phiêu nhìn Muỗng Nhỏ không phải giả đâu, hai người này không cần xào CP, tình cảm chân thật luôn mà.”
“Trừ phi có người công khai thừa nhận thì tui mới hết hy vọng!”
“Có đôi khi tui nghĩ Vân Túc Xuyên thật sự thích Giang Chước.”
Fan CP cố sống cố chết tìn các loại lý do chứng minh lỗ hổng trong tin này, nhưng đồng thời vẫn có một số người còn lý trí, nhắc nhở mọi người không cần hốt hoảng.
“Nói thế nào thì nói, chính Giang Muỗng Nhỏ thẳng như vậy, tui chưa thấy anh ấy đáp lại Vân Túc Xuyên bao giờ. Cho dù Vân Túc Xuyên có thích thật thì chờ một người lâu như vậy cũng mệt chứ.”
“Tôi chỉ muốn nói một chuyện thôi, mọi người đang suy nghĩ theo lối mòn đó. Có ai nghĩ..... Phiêu Phiêu ở phòng tân hôn chắc gì là ảnh mới cưới? Có khi người ta chỉ có quan hệ hẹn ra ngoài ‘ngủ’ một giấc thôi thì sao?”
“Không thể nào! Vân Túc Xuyên không phải loại người như vậy!”
“Mẹ ơi tui bế Muỗng Nhỏ của tui đi đây, nếu vậy thật thì tởm quá, thương Giang Muỗng Nhỏ.”
“Ấy ấy ấy, đừng chân thành vậy chứ? Người ta là bạn thân tốt đó! Có khi Giang Chước biết thừa từ lâu rồi, giống như bạn thân biết bạn ghost bao nhiêu anh cùng một lúc ý.”
Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, cãi nhau đến rối tung, ngay lúc này, lại có chứng cứ mới xuất hiện. Có người soi ảnh trên tin tức, phát hiện trong phòng của Vân Túc Xuyên có người khác thật, bằng chứng là trên chiếc giường hỗn độn lộ ra một cái cẳng chân.
Vân Túc Xuyên vừa ra khỏi phòng đã đóng của, nhưng bức ảnh này vô tình chụp phải khe hở ở cửa, đến được nửa chiếc giường bên trọng.
Vì góc độ nên nhìn không nổi bật lắm, ngay từ đầu trọng điểm của bọn họ là Vân Túc Xuyên nên không để ý chỗ khác. Đến khi có người bảo đây là phòng tân hôn thì mới có fan không cam lòng nghiên cứu kỹ càng hơn.
Mà vừa soi liền thấy manh mối luôn.
Ngay trong phòng lộ ra một nửa chiếc giường, giữa chăn đệm lộn xộn lộn lộ ra một cẳng chân trắng nõn, đáng chết là cái chân này vừa gầy vừa thẳng, so được với người mẫu.
Cậu thở dài, trong lòng lại cảm thấy thoải mái, đeo kính râm tựa lưng vào ghế, nhắm mắt.
Đã đi đến bước đường này, với cậu, tha thứ hay không không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất chính là Giang Chước không còn canh cánh chuyện cũ trong lòng mà mất ăn mất ngủ.
Vân Túc Xuyên dịu dàng nhìn cậu, cười cười, vươn người hôn lên trán Giang Chước, đắp áo khoác cho cậu.
Hai người đi đến nơi đã là tối muộn, Vân Túc Xuyên dừng xe bên cạnh một khách sạn, hỏi Giang Chước đang mơ màng lướt điện thoại: “Nếu về nhà thì mất 2 tiếng, anh thấy em ngủ trên xe thì không ổn lắm. Mà khách sạn này do nhà anh mở, hay chúng ta ăn bữa cơm, nghỉ ở đây một đêm nhé?”
Giang Chước trả lời: “Được, anh là tài xế, xe cũng của anh, đương nhiên nghe phó chủ tịch Vân quyết định hết.”
Vân Túc Xuyên cười cười: “Em nể trọng như vậy sẽ làm anh có cảm giác anh là chủ gia đình đó.”
Hắn biết Giang Chước vừa được hóa giải khúc mắc, tâm trạng đang rất tốt, cũng vui theo. Lái xe vào khách sạn đặt phòng, rồi chọn vài món đưa đến phòng, lúc này mới cùng Giang Chước đi vào.
Khách sạn này do Vân thị mở, Vân Túc Xuyên muốn tránh phiền toái nên không nói thẳng thân phận ra, Giang Chước đeo balo lên tầng, vừa vào cửa phòng liền liếc Vân Túc Xuyên.
Nguyên nhân chính là gian phòng có bài trí khá mờ ám, ánh đèn lờ mờ, trên chiếc giường trái tim rải cánh hoa hồng.
Vân Túc Xuyên cũng ‘úi’ một tiếng, cười nói: “Sao lại trông thế này?”
Giang Chước ném balo xuống thảm, tùy ý bật đèn lên, ánh đèn vàng chói mắt xua đi bóng tối mờ ám trong căn phòng: “Anh đừng có giả vờ, nếu không phải anh yêu cầu thì chẳng ai để hoa ở đó cả.”
Vân Túc Xuyên cười cười: “Lúc đặt phòng anh bảo cho một phòng đôi, rồi hỏi có phòng tình nhân không, thì chỉ còn phòng cho vợ chồng mới cưới đi trăng mật, không có lựa chọn nào khác nên đành vậy thôi. Trông cũng được mà.”
Giang Chước ghét bỏ: “Nằm trên đám này có ngủ được không? Vứt vứt hết đi.”
Cậu vừa nói vừa bước vào phòng tắm, sau khi tắm nhanh và thay bộ đồ sạch sẽ, Giang Chước mới cảm thấy mình ra người ra ngợm, vừa lau tóc vừa đi ra, Vân Túc Xuyên cũng đã tắm rửa ở nhà tắm bên ngoài, đang đi dọn đám hoa trên giường.
Hắn nói: “Trên bàn có trà lạnh đó, em uống một chút, chờ anh dọn xong thì chúng ta nghỉ ngơi.”
Giang Chước ném khăn mặt qua một bên, ngồi bên cạnh uống trà, thấy Vân Túc Xuyên quét hoa xuống thảm bèn nói: “Sao không vứt đi luôn, lát nữa dẫm phải thì sao, lúc người ta đến dọn còn tưởng anh có vấn đề, lăn lộn khắp nơi.”
Vân Túc Xuyên: “Tân hôn mà, ít nhất cần có chút không khí chứ, em chẳng lãng mạn gì cả. Hơn nữa trên giường thì sẽ không bị nát? Còn có một kiểu lăn lộn hơn nữa đó.”
Hắn nói có vẻ nghiêm túc, lại đang quay lưng về phía Giang Chước. Cậu không thấy được biểu cảm của hắn, hơi ngẩn người, nở nụ cười.
Vân Phiêu Phiêu từ nhỏ đã dẻo miệng, nếu không trêu Giang Chước mấy câu thì sẽ không thoải mái, khi Giang Chước hiểu câu đùa, vừa buồn cười vừa bực, liếc nhìn Vân Túc Xuyên quay lưng về phía mình dọn dẹp, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, rón rén bước đến.
Khi cậu đến gần, Vân Túc Xuyên cũng nhận ra điểm sai sai, đang định quay đầu lại, Giang Chước đã tung một cú đá vào mông hắn, làm hắn nhào về phía trước.
Giang Chước không khỏi cười ta, lao lên ôm lấy hắn từ sau lưng, đè Vân Túc Xuyên xuống giường, ôm cổ hắn: “Chỉ biết nói miệng mà không làm được sao?”
Cậu không nói gì thôi, vừa nhắc đến từ ‘không được’, Vân Túc Xuyên lại nhớ đến mối thù ‘yếu sinh lý’ còn chưa tính sổ, đảo mắt, giơ tay đến eo Giang Chước muốn cù cậu.
Giang Chước vội trốn tránh, Vân Túc Xuyên nhân cơ hội xoay người ôm cậu, đặt cậu dưới thân, thổi thổi mũi Giang Chước: “Em nói ai không được cơ?”
Giang Chước: “Là anh chứ ai.”
Nói xong, cậu khống chế vai trái Vân Túc Xuyên, định vặn để đẩy hắn qua một bên, nhưng tên này không biết xấu hổ, dự đoán được cậu sẽ phản kháng nên đưa tay véo eo cậu, cười yếu ớt: “Thật sao?”
Giang Chước gai người, tay lỏng ra, Vân Túc Xuyên ôm chặt eo cậu, trán kề trán, nhân cơ hội hôn xuống.
Hai người hôn một lúc lâu rồi mới tách ra, quần áo trên người rơi phân nửa, trên giường có mấy cánh hoa chưa được dọn dạch, giờ thì đúng như cái miệng quạ đen Vân Túc Xuyên, bị đè nát.
Trong lòng Vân Túc Xuyên ngập tràn mật ngọt, muốn ‘phạt’ cậu thật nặng nhưng lại không nỡ. Hắn chậm rãi để Giang Chước thích ứng, hôn nhẹ lên trán cậu, giọng nói hơi khàn khàn: “Chỉ biết nói miệng thôi, cau hết cả mày vào thế này...... Đau không? Nếu đau thì bảo anh.”
Giang Chước muốn trả lời, nhưng theo động tác của Vân Túc Xuyên, chỉ có thể cắn môi không nói gì, ngón tay bấu chặt ở ga giường.
Vân Túc Xuyên cười nhẹ, chậm rãi hôn xuống, không cho cậu cắn môi mình, hô hấp dần trở nên nặng nề, nắm chặt ngón tay Giang Chước.
Cái giường vốn chưa được dọn xong liền bị hai người làm cho loạn hết lên. Nửa đêm, Vân Túc Xuyên ôm Giang Chước đi tắm rửa, lại đổi ga giường mới nằm xuống.
Giang Chước đã sớm mệt đến mức không mở nổi mắt, đầu vừa đặt xuống gối liền say giấc.
Vân Túc Xuyên khác với người thường, vốn không cần ngủ, hắn ôm Giang Chước, yên lặng nằm trên chiếc giường đầy hơi thở của hai người, trong lòng đầy sự bình yên thỏa mãn, dường như tháng năm đã tĩnh lại, cứ vậy cả đời cũng được.
Hắn không muốn ngủ, nhưng cũng không muốn quấy rầy Giang Chước, chỉ nằm đó không nhúc nhích.
Đến khi trời sáng lên, bên ngoài có tiếng tranh chấp ồn ào, Vân Túc Xuyên nhíu mày.
Giang Chước cũng bị đánh thức, nhưng vẫn buồn ngủ đến híp mắt. Cậu hơi cử động, cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau, hơi cáu kỉnh nói: “Sao bên ngoài ồn vậy?”
Vân Túc Xuyên đứng dậy, rót nước đút cho cậu, vỗ vỗ lưng Giang Chước, nhỏ giọng nói: “Em cứ ngủ đi, để anh ra xem.”
Hắn nghe loáng thoáng rằng có một minh tinh đến đây ở bị nhóm phóng viên đụng phải, vì thế truy theo để hỏi chuyện, khiến cho mọi thứ ồn ào hết lên.
Vân Túc Xuyên vừa đứng dậy liền lạnh mặt, khó chịu đi về phía cửa, Giang Chước cảm thấy hơi nóng nên đá đá chăn, quay lưng nằm ngủ tiếp.
Vân Túc Xuyên mở cửa, quả nhiên nhìn thấy hành lang ồn ào náo nhiệt, tiếng chụp ảnh và ánh flash làm người ta khó mà mở mắt, chắc hắn đã lọt vào ống kính. Nhưng Vân Túc Xuyên không quan tâm, khoanh tay tựa vào cửa, gõ một cái lên chiếc mic khua đến gần mình.
Không biết hắn gõ thế nào mà âm thanh rất lớn, còn được micro phóng đại, làm tất cả mọi người ở đây nhíu mày, muốn che tai, xung quanh cũng yên tĩnh lại.
“Làm gì vậy nhỉ?” Vân Túc Xuyên khoác áo choàng tắm, khoanh tay cười cười: “Lúc vào ở không ai nói khách sạn này có mở phiên chợ sáng đấy. Các vị đến đây để bán vịt bán ngan sao?”
Tuy đang cười nhưng lời nói của hắn vô cùng quái gở, vừa nghe đã biết không vui.
Hắn không vui, các phóng viên cũng không vui, khó khăn lắm mới đuổi theo được tin tức hay ho, đang đặt câu hỏi thì bị một người chui từ đâu ra cắt ngang, đương nhiên muốn người này cút nhanh đi.
‘Tin hot mỗi ngày’ tuy là một tờ báo mới nhưng ông chủ sau lưng có quan hệ rất lớn, phóng viên ở đây đương nhiên cũng không nể nang ai, lập tức nói: “Anh này, chúng tôi không phỏng vấn anh, anh đóng cửa trong phòng không được sao? Anh thuê một căn phòng mà còn quan tâm được cả khách sạn ai vào ai không à?”
Vân Túc Xuyên nghe vậy thì bật cười, lấy điện thoại ra: “Xin lỗi nhé, tôi quan tâm được thật.”
Hắn vừa nói vừa gọi một dãy số, thản nhiên dặn dò hai câu, sau đó có quản lý cùng không ít bảo vệ chạy đến. Quản lý giải thích với Vân Túc Xuyên, nhân viên an ninh vội đẩy phóng viên ra ngoài.
Nhóm phóng viên nghe bọn họ gọi ‘ông chủ nhỏ’ mới biết thân phận đối phương, quả thực khóc không ra nước mắt.
Nguyên nhân do Vân Túc Xuyên chỉ mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, gần đây tóc hơi dài, tối hôm qua tắm xong lại không sấy, phong cách sinh hoạt này khác xa với bộ dáng lúc bình thường của hắn, bởi vậy có phóng viên từng phỏng vấn hắn cũng không nhận ra.
Đến khi phóng viên bị mời ra ngoài hết, đối tượng bị truy đuổi lúc nãy mới ngược dòng người chen đến trước mặt Vân Túc Xuyên, hắn nhìn qua, hóa ra là người quen: “Nhạc tiên sinh?”
Nhạc Đình Phi chỉnh lại cổ áo bị xô lệch, cười khổ: “Để phó chủ tịch Vân chê cười rồi.”
Vừa rồi anh nóng lòng thoát khỏi phóng viên, đang lo không có cách nào, chợt nghe phóng viên xích mích với khách hàng khác. Đây vốn là một cơ hội tốt, Nhạc Đình Phi lại thấy nếu nhân cơ hội này mà lẩn đi thì tệ quá, đang suy tính cách với quản lý thì Vân Túc Xuyên đã nhẹ ngàng đuổi hết người đi rồi.
Lúc này anh cũng đã nhận ra người này là ai.
Vân Túc Xuyên cũng không chê cười, Giang Chước còn đang trong phòng ngủ, hắn không hứng thú với cái gì khác, thậm chí khi biết có người quen còn cảm thấy hơi phiền. Nhưng hắn che giấu cảm xúc rất tốt, cười khách sáo: “Cậu hot nên mới bị theo đuổi, bao nhiêu người muốn cũng không có đâu.”
Nhạc Đình Phi trả lời: “Phó chủ tịch Vân ăn nói tốt quá, tôi cũng muốn tự an ủi mình như vậy, nhưng sự thật không phải thế.”
Anh kể khổ: “Hôm qua khi quay phim dưới chân núi, đột nhiên có một người phụ nữ lao đến ôm tôi khóc huhu, mà trùng hợp là ở đó còn có phóng viên đến tham ban, anh nói xem có thể thôi mà cứ coi như tin lớn lắm sao? Tôi có quen cô ta đâu!”
Đương nhiên, dù Vân Túc Xuyên có nghĩ thế nào thì cũng không có tác dụng, Nhạc Đình Phi gặp đủ scandal từ bí mật kết hôn, ngủ với fan đến có con riêng, hơn nữa gần đây còn có một drama với nữ minh tinh khác nên mới có cảnh mà Vân Túc Xuyên nhìn thấy.
Vân Túc Xuyên thuận miệng nói: “Hay cậu gặp người điên? Thế thì đúng là quá xui.”
Nhạc Đình Phi trả lời: “Chứ còn gì nữa, cô kia còn mặc đạo bào thêu lá phong đỏ, người bình thường ai ăn mặc như vậy chứ? Những người khác lờ hết đi, có mỗi tôi đến hỏi chuyện. Có người còn bảo tôi đi cấu kết với đạo cô nữa chứ, người điên khùng như vậy mà là đạo cô thật thì gặt đầu tôi xuống..... “
“Chờ chút.” Biểu cảm không để tâm của Vân Túc Xuyên hơi thay đổi: “Cậu bảo cô ta mặc quần áo thế nào cơ? Nói lại đi.”
Nhạc Đình Phi mờ mịt nhìn hắn: “Đạo bào màu xanh, trên đó có lá phong đỏ..... “
Vân Túc Xuyên thì thầm: “Phái Linh Hoa sao?”
Nhạc Đình Phi: ”..... Đừng có bảo là đạo cô thật nha?”
Điểm mấu chốt không phải đạo cô, mà là đạo cô từ phái Linh Hoa, điều này làm đầu óc đầy mật ngọt từ đêm qua của Vân Túc Xuyên trở về chuyện chính.
Sự tình đến độ này, Thẩm Hâm đã giải quyết xong, có thể nói họ đã bớt một nỗi phiền, nhưng theo góc độ khác, hành động của Hà Cơ sẽ càng liều lĩnh.
Mà trong tay ông ta còn có bao nhiêu con bài tẩy thì bọn họ chưa rõ, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Lúc rời thôn, Vân Túc Xuyên từng nghĩ về chuyện Hà Cơ sẽ làm tiếp theo, nhưng hắn chưa thảo luận với Giang Chước —– Thời gian này cậu trải qua quá nhiều chuyện, chuyện nào cũng đâm thẳng vào tâm can, Vân Túc Xuyên muốn Giang Chước thả lỏng tinh thần một chút rồi nói.
Nhưng không ngờ lại có chuyện nhanh như vậy, nếu không xảy ra ở phái Linh Hoa thì thôi, nhưng vào thời điểm này lại có người nổi điên, chẳng phải quá trùng hợp sao?
Vân Túc Xuyên lại hỏi Nhạc Đình Phi thêm vài câu, thuận miệng lừa anh đi, nặng trĩu tâm sự về phòng.
Giang Chước vẫn đang nằm đó, một cánh tay đặt trên trán để che đi ánh nắng chiếu qua khe rèm, cánh tay bị tia nắng chiếu lên, xinh đẹp nuột nà, trên đó còn có mấy dấu đỏ đáng ngờ,
Thấy Vân Túc Xuyên tiến vào, Giang Chước híp mắt nhìn hắn: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Cho dù lo lắng trong lòng nhưng thấy cậu, Vân Túc Xuyên vẫn không hỏi cảm thấy dịu dàng, hắn hơi mỉm cười: “Có chút phiền toái thôi, ăn xong thì anh nói cho em.”
Vân Túc Xuyên nói xong liền đi đến bên giường, thấy Giang Chước lật chăn, lộ cả cẳng chân ra ngoài liền nói: “Nãy anh mở cửa đã cảm thấy có gió lạnh rồi, em không sợ bị cảm sao.”
Giang Chước cười nói: “Sao anh cứ như ba em..... “
Cậu nói được một nửa liền dừng, tỏ ra không có chuyện gì chuyển đề tài: “Quần áo em đâu? Anh ném nó đi đâu rồi?”
Vân Túc Xuyên liền đi giúp cậu tìm quần áo, cũng không nói tiếp chuyện vừa rồi, dù sao cũng cần một đoạn thời gian để dần quen, mà với quan hệ của hai người, lời nói an ủi chỉ là dư thừa.
Giang Chước rửa mặt đi ra, đúng lúc đồ ăn cũng đến, cậu không nói nhiều, ăn xong đẩy cái bát lên, khoanh tay hỏi Vân Túc Xuyên: “Nói đi, có phải bên Hà Cơ có vụ gì không?”
Vân Túc Xuyên ngẩn ra, cười nói: “Sợ thật đấy, em mà còn thông minh như vậy thì người khác sống sao bây giờ.”
Giang Chước lơ đễnh nói: “Trừ đó ra thì đâu còn chuyện gì đến mức khiến em nuốt không trôi nữa. Nói đi.”
Vân Túc Xuyên liền thuật lại chuyện biết được từ Nhạc Đình Phi cho cậu, hỏi: “Anh nhớ là đồ xanh thêu lá đỏ là đồng phục môn phái em đúng không? Trong phòng em cũng có một bộ.”
Giang Chước trả lời: “Phải.”
Cậu trầm ngâm: “Chuyện này đúng là kỳ quái, đệ tử phái Linh Hoa phải tu luyện Thanh Tâm quyết từ nhỏ, không thể xuất hiện chuyện tinh thần bất thường điên loạn được. Nói như vậy, nếu Hà Cơ muốn bắt đầu ra tay ở phái Linh Hoa thì cũng là một cách tốt.”
Lúc Giang Chước nói chuyện, Vân Túc Xuyên nhìn vào cái bát của cậu: “Em ăn ít như vậy có ổn không, ăn thêm chút đi. Dù sao cũng nên uống hết bát cháo chứ.”
Hắn nói xong liền đặt bát về chỗ cũ, vỗ mu bàn tay Giang Chước, tiếp tục về chủ đề chính: “Nói sao thì anh nhớ em từng nói rằng vài vị trưởng lão môn phái em cầm ấn Ngũ Hành không trả cũng là trò do Hà Cơ bày ra đúng không? Ông ta còn chưa sử dụng chiêu này đâu.”
Giang Chước cười cười: “Nhưng có vài hậu chiêu để lâu sẽ thành phế, dù sao lòng người sẽ thay đổi.”
Cậu lơ đãng nhíu mày, bưng bát cháo còn một nửa lên, uống mấy ngụm như uống rượu, thả lại nó lên bàn: “Được rồi, vậy em cũng phải về một chuyến xem sao. Đúng rồi, anh có hỏi địa điểm cụ thể cô gái kia xuất hiện không, để em xác nhận lại xem.”
Vân Túc Xuyên: “Không cần hỏi đâu, có khi đã lên đầu bảng tin rồi.”
Hắn nói xong liền lướt điện thoại, sau đó đúng là một bài báo nảy lên.
Vân Túc Xuyên: ”..... “
Giang Chước thấy rõ biểu cảm Vân Túc Xuyên cứng lại, tưởng có chuyện gì không tốt, vội nói: “Lại làm sao?”
Cậu liền đi qua nhìn xem, phát hiện tin trên đó viết ‘Vân Túc Xuyên công khai tình cảm, trước mắt đang yêu đương cuồng nhiệt với một cô gái giấu tên.”
Giang Chước: ”...... “
Vân Túc Xuyên vội nói: “Anh không có đâu nha!”
Hắn mở bài báo, cũng muốn xem truyền thông nhà nào mặt dày bịa đặt như vậy, dám biến ra ‘người bạn gái thần bí đang yêu đương cuồng nhiệt’ cho hắn.
Nhưng vừa mở ra liền thấy tin vừa đăng lúc nãy, mấy nhà truyền thông khi đuổi theo Nhạc Đình Phi để phỏng vấn, gặp Vân Túc Xuyên ngủ lại khách sạn nhà mình, Vân Túc Xuyên trách móc hành vi xâm phạm không gian cá nhân của phóng viên, cũng yêu cầu bảo vệ đuổi họ ra ngoài.
Tin này không có vấn đề gì, tuy người viết tin này khả năng cao cũng là thuộc nhóm bị đuổi ra, nhưng thân phận của Vân Túc Xuyên chình ình ra đó, tính tình lại có tiếng là xấu, cho nên các phóng viên đưa tin cũng đúng trọng tâm, dùng từ ngữ cũng ổn, tấm ảnh ở đó cũng là tấm chụp Vân Túc Xuyên đứng ở cửa phòng.
Bình luận đều nói Vân Túc Xuyên làm tốt, nhất là fan của Nhạc Đình Phi rất cảm ơn hắn:
“Cảm ơn Xuyên ca bảo vệ tiểu Phi nhà bọn em! Thuận miệng phải đính chính chút, tiểu Phi không hề quen cô gái kia, mọi người đừng nghe tin đồn nhảm nhé.”
“Ui phó chủ tịch Vân khí chất alpha quá đi!”
“Trai đẹp phong trần lười biếng kìa, mị chếc đây.”
“Ôi ôi giá trị nhan sắc của Phiêu Phiêu xịn ghê, sáng sớm tùy ý mà còn đẹp như vậy. Nhạc Đình Phi trông cũng không bằng.”
“Ha ha, thấy xưng hô của lầu trên là biết fan CP Thải Đình Song Bích lạc qua đây.”
“Fan CP +1, bắt tay với chị em phía trên, thuận tiện thì có suy luận thế này —– Sao tự nhiên Phiêu Phiêu lại đến khách sạn ngủ? Có phải cùng Muỗng Nhỏ he he he he......”
Lúc này phóng viên có tốt thế nào thì cũng không ngăn được fan CP, tuy trên tin không có địa điểm khách sạn và số phòng cụ thể nhưng có dân bản xứ dựa vào trang trí, hướng cửa và màu sắc hoa văn của thảm phát hiện ra manh mối.
—– “A đu, Vân Phiêu Phiêu ở phòng đôi trăng mật!!!”
Chuyện này vừa được phát hiện liền như viên đá làm động mặt nước.
“Đù má không phải chứ? Tin chuẩn chưa?”
“Chuẩn mà. Không lộ tên khách sạn đâu, nhưng vừa tháng trước tui kết hôn, ở với chồng chính khách sạn đó, xem số phòng thì cả loạt này thuộc phòng tân hôn, lầu trên thì là phòng tình nhân, không sai được đâu.”
“Đừng mà, đừng bảo ảnh muốn kết hôn nha? Chẳng nhẽ lúc tui ship sủng điên cuồng thì Vân Phiêu Phiêu đã ở bên người khác từ lâu? Tiêu rồi tui không chấp nhận được.”
“Mà..... mọi người ơi, liệu có thể là phòng không đủ nên anh ấy mới tùy ý ở môt phòng khác không. Dù sao gần đây Phiêu Phiêu toàn đi cùng Muỗng Nhỏ, sao có thời gian mà hẹn hò.”
Không chỉ fan CP không chấp nhận, mà cả fan only của Vân Túc Xuyên tưởng tượng anh nhà cùng một cô gái xa lạ yêu nhau cũng thấy khó chịu. Bọn họ đã quen nhìn Giang Chước và Vân Túc Xuyên đi cùng nhau, hơn nữa sự thân thiết trong ánh mắt và hành động của họ đều rất thật. Thói quen đáng sợ này làm mọi người cảm thấy hơi kỳ cục khi nghĩ đến việc Vân Túc Xuyên đã sớm ngầm có người yêu, có cảm giác như mình bị trai tồi trap.
Vậy nên cách giải thích ‘hết phòng nên ở tạm’ được nhiều người tin cậy.
“Hợp lý hợp lý. Dù sao Vân Túc Xuyên không phải người trong giới giải trí, anh ý không kiếm sống bằng fan, người giàu như vậy chắc không có chuyện bí mật kết hôn đâu, có bạn gái thì chắc chắn sẽ công khai thừa nhận.”
“Đúng! Ánh mắt Phiêu Phiêu nhìn Muỗng Nhỏ không phải giả đâu, hai người này không cần xào CP, tình cảm chân thật luôn mà.”
“Trừ phi có người công khai thừa nhận thì tui mới hết hy vọng!”
“Có đôi khi tui nghĩ Vân Túc Xuyên thật sự thích Giang Chước.”
Fan CP cố sống cố chết tìn các loại lý do chứng minh lỗ hổng trong tin này, nhưng đồng thời vẫn có một số người còn lý trí, nhắc nhở mọi người không cần hốt hoảng.
“Nói thế nào thì nói, chính Giang Muỗng Nhỏ thẳng như vậy, tui chưa thấy anh ấy đáp lại Vân Túc Xuyên bao giờ. Cho dù Vân Túc Xuyên có thích thật thì chờ một người lâu như vậy cũng mệt chứ.”
“Tôi chỉ muốn nói một chuyện thôi, mọi người đang suy nghĩ theo lối mòn đó. Có ai nghĩ..... Phiêu Phiêu ở phòng tân hôn chắc gì là ảnh mới cưới? Có khi người ta chỉ có quan hệ hẹn ra ngoài ‘ngủ’ một giấc thôi thì sao?”
“Không thể nào! Vân Túc Xuyên không phải loại người như vậy!”
“Mẹ ơi tui bế Muỗng Nhỏ của tui đi đây, nếu vậy thật thì tởm quá, thương Giang Muỗng Nhỏ.”
“Ấy ấy ấy, đừng chân thành vậy chứ? Người ta là bạn thân tốt đó! Có khi Giang Chước biết thừa từ lâu rồi, giống như bạn thân biết bạn ghost bao nhiêu anh cùng một lúc ý.”
Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, cãi nhau đến rối tung, ngay lúc này, lại có chứng cứ mới xuất hiện. Có người soi ảnh trên tin tức, phát hiện trong phòng của Vân Túc Xuyên có người khác thật, bằng chứng là trên chiếc giường hỗn độn lộ ra một cái cẳng chân.
Vân Túc Xuyên vừa ra khỏi phòng đã đóng của, nhưng bức ảnh này vô tình chụp phải khe hở ở cửa, đến được nửa chiếc giường bên trọng.
Vì góc độ nên nhìn không nổi bật lắm, ngay từ đầu trọng điểm của bọn họ là Vân Túc Xuyên nên không để ý chỗ khác. Đến khi có người bảo đây là phòng tân hôn thì mới có fan không cam lòng nghiên cứu kỹ càng hơn.
Mà vừa soi liền thấy manh mối luôn.
Ngay trong phòng lộ ra một nửa chiếc giường, giữa chăn đệm lộn xộn lộn lộ ra một cẳng chân trắng nõn, đáng chết là cái chân này vừa gầy vừa thẳng, so được với người mẫu.