App Trực Tiếp Thành Tinh
Chương 105: Ác mộng
Edit + beta: Herbicides.
Anh ta cười cười: “Tôi chỉ tán thưởng cách Giang thiếu đối nhân xử thế mà thôi.”
Giang Chước nói: “Mấy chuyện đau đầu hại não như thế đừng nói nhiều. Giám đốc Thẩm, anh đã nói anh là một thương nhân, coi trọng lợi ích. Cách tôi đối nhân xử thế có liên quan gì đến anh, con người tôi có giá trị lợi ích gì mới là thứ anh sẽ suy xét đến. Vậy nên tôi có tài đức gì được Giám đốc Thẩm coi trọng đây?”
Cậu nghiêng đầu tự hỏi, dùng tay gõ gõ huyệt thái dương: “Hẳn là chút tay nghề gia truyền nhỉ?”
Thẩm Khiêm nhíu mày.
Có thể do lớn hơn mười mấy tuổi, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Thẩm Khiêm vẫn luôn có vẻ như bậc bề trên đang nói chuyện cùng hậu bối, có cảm giác tán thưởng từ người có địa vị cao hơn. Đến hiện tại, anh ta mới đột nhiên nhận ra bản thân dường như không nên coi người này như một người trẻ tuổi chưa trải sự đời.
Anh ta thoải mái thừa nhận: “Năm đó tôi mới học tiểu học đã nghe qua danh tiếng của Giang lão. Gia đình Giang thiếu nổi tiếng uyên thâm, cậu cũng tuổi trẻ tài cao, cũng coi như chúng ta có chút liên quan họ hàng, mấy năm nay Thẩm gia muốn phát triển nghiệp vụ ở ban ngành liên quan, nếu Giang thiếu nguyện ý cùng hợp tác thì tôi cũng yên tâm hơn, cậu cũng sẽ được lợi.”
Hiện anh ta đang trưng cầu ý kiến, khiến quyền chủ đạo cuộc trò chuyện ở về thế cân bằng, cảm giác như vậy làm anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
Giang Chước tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ Thẩm Tử Sâm từng nói rằng, trong nhà Giám đốc Thẩm từng mời đến vài đại sự chuyên về mệnh lí, anh không tin bọn họ sao?”
Thẩm gia trả tiền cho những người được mời đến cố vấn rất cao, chỉ với những phúc lợi đãi ngộ này thôi, Thẩm Khiêm đã có thể tin tưởng bọn họ. Nhưng quả thật anh ta có một chuyện khó khăn nan giải gây phiền nhiễu nhưng không ai có thể cho anh ta câu trả lời anh ta muốn. Hôm nay đụng phải Giang Chước, có hơi động tâm.
Thẩm Khiêm hơi nghiêng người về phía trước: “Nói không tin tưởng nhóm bọn họ thì không phải, căn bản không ai chứng minh chuyện này cho tôi. Cậu có thể đoán được ý trong đầu tôi, vậy xin hỏi, suy cho cùng cái gọi là đoán mệnh có thần kì như vậy không?”
Giang Chước lười nói điều vô nghĩa, lướt nhanh nhìn Thẩm Khiêm một cái: “Nguyệt Giác trên trán anh lún xuống, hai bên lông mày thấp về bên trái, trên gò má trái có một nốt ruồi nhỏ, ở ngay vị trí Thiên Thương. Nếu tôi không nhìn nhầm, Giám đốc Thẩm mất mẹ lúc nhỏ, hơn nữa chuyện này còn khiến anh suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Khiêm không phải người hướng ngoại, đặc biệt anh ta thân là người thừa kế Thẩm gia, nhưng cha vẫn còn trong giai đoạn đồi dào sinh lực, năm đó quan hệ tình cảm với mẹ rất ác liệt nhưng nay lại hết sức quan tâm chăm sóc người vợ hiện tại. Những mối quan hệ này làm Thẩm Khiêm không lộ ra tình cảm của mình với mẹ trước mặt bất cứ ai, để trách rước lấy những nghi ngờ và phiền toái không cần thiết.
Mà nhóm gọi là đại sư mệnh lí này không biết là không nhìn ra hay không muốn can thiệp vào chuyện riêng của gia chủ, mỗi khi Thẩm Khiêm hỏi bọn họ một vài vấn đề liên quan đều chỉ nhận được những đáp án không đau không ngứa.
Nỗi lo âm thầm nhiều năm giấu trong lòng đột nhiên bị chọc ra lại làm anh ta dâng lên một nỗi xúc động, muốn nói chuyện này cùng Giang Chước.
Thẩm Khiêm cầm li rượu trên bàn, uống một ngụm rồi nói: “Cậu nói đúng. Mẹ tôi tự sát bằng khí than năm tôi 16 tuổi, nhưng tôi vẫn không hiểu sao bà ấy phải làm như vậy. Thế nên nhiều năm qua tôi vẫn chưa bỏ qua được chuyện này.”
Trong bất tri bất giác, chủ đề từ chuyện nhà Giang Chước chuyển thành Thẩm Khiêm.
Theo lời kể của anh ta, mẹ ruột anh ta, cũng là vợ trước của cha anh ta Thẩm Hâm tên Chu Mĩ Nga, tốt nghiệp từ một trường kinh tế nổi tiếng, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ oai phong một cõi trong làm ăn. Tính cách của cả hai người đều cứng cỏi, sau mấy năm kết hôn thì li hôn do tình cảm rạn nứt, lúc ấy đôi bên gần như trở mặt thành thù, sau khi chia tài sản, Chu Mĩ Nga vẫn luôn sống một mình, không tái hôn.
Sau đó Thẩm Hâm quen Lâm Quỳnh, kết hôn cùng bà.
Tính cách Lâm Quỳnh lạnh nhạt, chưa từng hạn chế hành vi của hai con riêng, bởi vậy việc bà được cưới vào Thẩm gia không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của Thẩm Khiêm, anh ta vẫn lâu lâu đến nhà mẹ mình sống một hồi như trước, sau Thẩm Tử Sâm lớn lên chút, Thẩm Khiêm còn đưa Thẩm Tử Sâm đi cùng. Vì sức mạnh thần bí từ mệnh cách, Chu Mĩ Nga cũng rất thích đứa con nuôi Thẩm Tử Sâm này.
“Tôi không nghĩ nổi lí do bà ấy tự sát.” Thẩm Khiêm nói: “Mẹ tôi không phải loại phụ nữ sống chết vì đàn ông hay vì tình, huống chi lúc tôi 16 tuổi, bà ấy đã li hôn ba tôi rất nhiều năm, cũng không có thêm tình yêu mới nào. Trước đó tôi đưa Tử Sâm qua thăm bà ấy, bà còn nói với chúng tôi định giữ một phần tiền cho chúng tôi, để khi chúng tôi lớn lên chút học thế nào để quản lí tài sản..... Tất cả đều rất bình thường, thế nhưng mấy tiếng sau, bà ấy liền đóng hết các cửa, đốt khí than.”
Anh ta lắc đầu: “Chỉ sợ ai nghe được điều này cũng thấy vớ vẩn.”
Giang Chước hỏi: “Liệu có phải khi anh rời khỏi nhà bà ấy, có người đến tìm?”
Thẩm Khiêm cười khổ: “Không, tôi không rời khỏi nhà.”
Lông mày Giang Chước hơi nhướn lên, gương mặt lộ vẻ nghi ngờ, Thẩm Khiêm nói: “Bà ấy nhốt tôi và Tử Sâm trong phòng, còn cho bọn tôi uống thuốc ngủ.”
Dù là Giang Chước nghe câu này cũng hơi run lên, điều này quả thật khó hiểu. Chu Mĩ Nga thân là một người mẹ, bảo vệ con mình là bản năng của bà, cho dù nghĩ muốn chết thế nào cũng không thể muốn mang theo con cùng chết.
Hơn nữa Thẩm Tử Sâm lúc ấy cũng ở đó.
Giang Chước nói: “Giám đốc Thẩm có tiện nói cụ thể chút không?”
Thẩm Khiêm nhìn Giang Chước. Nơi hai người dùng bữa do anh ta chọn, hai người ngồi chỗ trong góc, bên cạnh chiếc bàn gỗ là chậu cây trang trí, ánh sáng vốn đã mập mờ trong sảnh chiếu vào một cách thưa thớt, tạo ra vẻ u ám. Khuôn mặt Giang Chước trong không gian tối tăm mờ ảo này lại có mĩ cảm mông lung, cả ánh mắt cũng như đang cách một lớp màn mỏng.
Thẩm Khiêm chọn chỗ này không phải để lãng mạn hay xây dựng bầu không khí mà muốn dưới lớp màu sắc này, cả Giang Chước lẫn anh ta thả lỏng một chút.
Nhưng có thể là do thả lỏng quá nên chuyện nhiều năm giấu kín như vậy mà anh ta cũng càng nói càng nhiều với thanh niên mới gặp mặt lần đầu này.—– Thẩm Khiêm hoàn toàn quên mất nguyên nhân ban đầu mình hẹn Giang Chước đến đây.
“Chiều đó chúng tôi vừa kết thúc kì thi tháng, tan học rất sớm, tôi liền đưa Tử Sâm qua bên mẹ tôi chơi. Bà ấy không ngờ chúng tôi đến, biểu cảm rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì. Cho hai chúng tôi một cốc nước hoa quả, bảo chúng tôi vào thư phòng làm bài tập.
Thẩm Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt, anh ta đã nhớ lại chuyện ngày đó không biết bao nhiều lần, thế nhưng trừ khai báo với cảnh sát sau khi vụ án xảy ra, những chuyện này chỉ nằm trong đầu, chưa từng nói ra, giờ nói cho người khác, những chi tiết nhỏ cũng trở nên sống động —- điều này làm bản thân Thẩm Khiêm cũng kinh ngạc.
“Tôi nhớ rõ lúc đó bà ấy có trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu đen. Lúc mẹ tôi ở nhà luôn mặc đồ thoải mái, không trang điểm, tôi hỏi bà có phải có khách không, bà nói có thể có, bảo tôi đừng hỏi. Tôi cũng không để ý lắm.”
“Tôi không biết diễn biến tâm lí của bà ấy hôm đó thế nào, nhưng hiện tại nghĩ lại, có thể bà ấy đã cho chúng tôi một cơ hội. Vì có nhiều thời gian nên bà ấy đã hỏi tôi và Tử Sâm rằng cở công viên Tâm Đường có mấy người chơi bóng rổ, bảo chúng tôi đến chơi cùng họ..... nhưng tôi từ chối.”
Thẩm Khiêm nói tới đây, đỡ trán, yên lặng một chút. Giang Chước rót cho anh chút rượu vang, Thẩm Khiêm nói cảm ơn rồi uống sạch.
“Những người hay chơi bóng rổ ở công viên Tâm Đường kia tôi có quen, trước kia cũng hay chơi cùng nhau. Nhưng hôm đó chẳng hiểu sao tôi không muốn đi ra ngoài, không muốn vận động. Cho nên tôi bảo mẹ rằng tôi không đi, bà do dự một lúc, không nói gì, chỉ bảo tôi và Tử Sâm uống một li sữa, xong sau đó hai chúng tôi liền ngủ say.”
Giang Chước nhìn Thẩm Khiêm, nhịn không được mà nghĩ, cậu có thể đã đoán ra lí do Thẩm Khiêm yêu thương Thẩm Tử Sâm đến vậy.
Quả nhiên, Thẩm Khiêm nói tiếp: “Tôi thật sự có mơ cũng không ngờ, trong li sữa đó của mẹ tôi có thuốc ngủ, sau khi chúng tôi ngủ, bà đóng cửa, mở khí than.”
Giang Chước: “Vậy hai người.... “
Thẩm Khiêm nói: “Tử Sâm kén chọn, chỉ uống một nửa lượng sữa, còn lại lén đổ đi. Tôi nghe thấy tiếng em ấy khóc nên mới tỉnh lại, miễn cưỡng kiếm lại một mạng, nhưng mẹ tôi thì không. Cuối cùng vì sao bà làm vậy, tôi thật sự suy nghĩ rất nhiều mà không tìm ra lời giải đáp.”
Giang Chước thầm nghĩ, quả nhiên.
Bất kể lúc gặp chuyện không may Thẩm Tử Sâm đã được trói buộc với APP live stream hay chưa, lấy mệnh cách của cậu ta rất khó tử vong ngoài ý muốn. Cũng như chuyện Thẩm Khiêm thoát được một mạng nhờ Thẩm Tử Sâm, đương nhiên sẽ vô cùng cảm kích và yêu thương người em trai này. Cái này gọi là nhân họa được phúc, quả thật là như vậy.
Giang Chước hỏi: “Giám đốc Thẩm nói cách ăn mặc của mẹ anh nhìn như sắp đi gặp ai đó, như vậy có thể nào bà không phải muốn tự sát cùng 2 người mà là người kia thay đổi suy nghĩ của bà?”
Thẩm Khiêm nhấn mạnh: “Tôi hỏi bà ấy có khách không, bà nói có thể có, nhưng thực tế thời gian tôi uống sữa đến lúc có chuyện chỉ khoảng 20 phút, cảnh sát đã điều tra, lúc đó dưới tầng chỉ có một người mẹ trẻ và con nhỏ đi học qua, không có ai đến. Hơn nữa cả phòng lẫn cửa sổ đều khóa trái, cũng không có dấu vân tay của người khác.”
Giang Chước không tỏ ý gì mà chỉ gật đầu, có vẻ như không quan tâm đến những thứ gọi là ‘chứng cứ’ kia, nói: “Cho nên anh cũng kiên trì cho rằng bà ấy tự sát, nhưng chỉ là không biết lí do tại sao thôi?”
Thẩm Khiêm cười khổ: “Tôi không phải là một người kiên trì, tất cả đáp án với tôi đều hợp lí nhưng lại chẳng hợp lí chút nào. Chết không thể đối chứng, tra không tìm ra dấu vết, ai có thể cho tôi một nhận định chứ?”
Anh ta dùng tay vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn Giang Chước, trình trọng nói: “Giang thiếu, thật ra, từ lúc mẹ tôi qua đời, những năm gần đây, tôi rất hay mơ đi mơ lại một giấc mơ. Hôm nay nói chuyện này với cậu, mong cậu có thể giải thích nghi vấn của tôi, có lẽ Giang thiếu không để tâm đến thù lao nhưng tôi sẽ đưa theo quy tắc.”
Thái độ của anh ta từ thăm dò tìm hiểu đã hoàn toàn biến thành thật tâm nhờ vả người khác. Giang Chước cảm thấy bộ dáng Thẩm Khiêm không đáng ghét như người em trai nuôi kia của anh ta: “Giám đốc Thẩm khách sáo rồi, anh nói trước đi, tôi sẽ hết sức.”
Thẩm Khiêm kể rằng từ khi Chu Mĩ Nga qua đời, mỗi tháng anh ta sẽ mơ thấy giấc mơ này 3 5 lần, nhiều năm như vậy, từng chi tiết nhỏ đều đã khắc vào tim anh ta.
Lần đầu tiên giấc mơ xuất hiện là ngày cúng tuần của Chu Mĩ Nga. Thấm Khiêm vì tang sự của mẹ mà sức cùng lực kiệt, ngủ rất sớm, mơ mơ màng màng trở lại gian phòng Chu Mĩ Nga qua đời. Trong phòng vẫn là 3 người đã trải qua chuyện sinh tử kia, Chu Mĩ Nga, Thẩm Tử Sâm và Thẩm Khiêm.
Trong mơ, Thẩm Khiêm hoàn toàn quên chuyện mẹ mình đã qua đời. Lúc ấy là giữa hè, 4 cửa sổ đều mở ra, có gió thổi vào, trong phòng tràn ngập hương hoa kì dị, anh ta đứng trước cửa sổ, có thể nghe thấy dưới tầng người qua lại trên đường, có tiếng nói chuyện và tiếng cười, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Tử Khiêm xoay người lại, nói với Chu Mĩ Nga: “Mẹ, mẹ đưa con ra ngoài chơi.”
Giọng điệu anh ta rất không lễ độ, nhưng Chu Mĩ Nga vốn rất nghiêm khắc với con cái mỉm cười, đưa Thẩm Khiêm và Thẩm Tử Sâm xuống lầu, ra đường. Ngã tư đường nhiều xe nhiều người, ai cũng mặc những trang phục kiểu cũ màu chàm, mặt tươi cười nói chuyện rồi đi đến những hướng khác nhau.
Nếu xem cẩn thận còn có thể phát hiện nụ cười trên mặt họ không giác gì nhau, đến cả độ cong khóe miệng cũng y như đúc. Kiểu trang phục, kiểu cười, đều không hợp với đô thị phồn hoa xung quanh.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ tới. Người phụ nữ kia rất gầy, trông có hơi giống con chuột, trên xe đẩy của bà ta có các loại đồ ăn vặt, Thẩm Tử Sâm đòi ăn, lấy một túi đường trắng từ trên xe.
Sau khi mở túi đường ra, cậu ta cầm túi đường đưa qua cho Chu Mĩ Nga ăn trước. Chu Mĩ Nga dường như rất vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười y hệt những người trên đường, quần áo trên người bà cũng dần biến thành màu chàm. Bà cầm túi đường, chuẩn bị đổ vào miệng mình.
Lúc này Thẩm Khiêm ở bên cạnh bỗng cảm thấy thật tức giận, thật ghen tị, vì thế xông lên giật lấy túi đường, ném xuống đất, hung hăng dẫm nó.
Theo động tác của anh ta, cảnh tượng xung quanh bỗng thay đổi, ba người đứng trên một nghĩa địa, nhà cửa xung quanh biến hết thành một đám bia mộ, xa xa truyền đến tiếng kèn đám ma.
Ngay sau đó, một đội đưa ma đi từ hướng tiếng kèn đến chỗ bọn họ, ở giữa là một cái quan tài, tiếng bọn họ hét lại là tên của Chu Mĩ Nga.
Âm thanh kì quái mang theo sự run rẩy khe khẽ hỗn loạn trong gió có sự quỷ dị không nói nên lời. Thẩm Khiêm run cả người, xông lên phía trước, chợt phát hiện đội ngũ đưa ma kia đều có —– gương mặt của anh ta!
Sau đó Thẩm Khiêm bừng tỉnh.
Tại hoàn cảnh này rất có không khí để kể chuyện xưa, xung quanh ít người, ánh sáng cũng không nhiều, Thẩm Khiêm kể chuyện mà như cảm thấy bản thân quay về nghĩa địa hoang vắng quỷ dị kia, bị vô số gương mặt giống hệt bản thân vây quanh.
Nhiều năm qua, cảnh năm xưa kia chưa bao giờ thôi ám ảnh anh ta, mang theo hối hận và máu tanh năm đó nửa ẩn nửa hiện ở chân giường cười u ám.
Đêm khuya tỉnh giấc vì ác mộng, anh ta còn luôn nghi ngờ bản thân không còn ở nhân thế.
Anh ta cười cười: “Tôi chỉ tán thưởng cách Giang thiếu đối nhân xử thế mà thôi.”
Giang Chước nói: “Mấy chuyện đau đầu hại não như thế đừng nói nhiều. Giám đốc Thẩm, anh đã nói anh là một thương nhân, coi trọng lợi ích. Cách tôi đối nhân xử thế có liên quan gì đến anh, con người tôi có giá trị lợi ích gì mới là thứ anh sẽ suy xét đến. Vậy nên tôi có tài đức gì được Giám đốc Thẩm coi trọng đây?”
Cậu nghiêng đầu tự hỏi, dùng tay gõ gõ huyệt thái dương: “Hẳn là chút tay nghề gia truyền nhỉ?”
Thẩm Khiêm nhíu mày.
Có thể do lớn hơn mười mấy tuổi, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Thẩm Khiêm vẫn luôn có vẻ như bậc bề trên đang nói chuyện cùng hậu bối, có cảm giác tán thưởng từ người có địa vị cao hơn. Đến hiện tại, anh ta mới đột nhiên nhận ra bản thân dường như không nên coi người này như một người trẻ tuổi chưa trải sự đời.
Anh ta thoải mái thừa nhận: “Năm đó tôi mới học tiểu học đã nghe qua danh tiếng của Giang lão. Gia đình Giang thiếu nổi tiếng uyên thâm, cậu cũng tuổi trẻ tài cao, cũng coi như chúng ta có chút liên quan họ hàng, mấy năm nay Thẩm gia muốn phát triển nghiệp vụ ở ban ngành liên quan, nếu Giang thiếu nguyện ý cùng hợp tác thì tôi cũng yên tâm hơn, cậu cũng sẽ được lợi.”
Hiện anh ta đang trưng cầu ý kiến, khiến quyền chủ đạo cuộc trò chuyện ở về thế cân bằng, cảm giác như vậy làm anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
Giang Chước tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ Thẩm Tử Sâm từng nói rằng, trong nhà Giám đốc Thẩm từng mời đến vài đại sự chuyên về mệnh lí, anh không tin bọn họ sao?”
Thẩm gia trả tiền cho những người được mời đến cố vấn rất cao, chỉ với những phúc lợi đãi ngộ này thôi, Thẩm Khiêm đã có thể tin tưởng bọn họ. Nhưng quả thật anh ta có một chuyện khó khăn nan giải gây phiền nhiễu nhưng không ai có thể cho anh ta câu trả lời anh ta muốn. Hôm nay đụng phải Giang Chước, có hơi động tâm.
Thẩm Khiêm hơi nghiêng người về phía trước: “Nói không tin tưởng nhóm bọn họ thì không phải, căn bản không ai chứng minh chuyện này cho tôi. Cậu có thể đoán được ý trong đầu tôi, vậy xin hỏi, suy cho cùng cái gọi là đoán mệnh có thần kì như vậy không?”
Giang Chước lười nói điều vô nghĩa, lướt nhanh nhìn Thẩm Khiêm một cái: “Nguyệt Giác trên trán anh lún xuống, hai bên lông mày thấp về bên trái, trên gò má trái có một nốt ruồi nhỏ, ở ngay vị trí Thiên Thương. Nếu tôi không nhìn nhầm, Giám đốc Thẩm mất mẹ lúc nhỏ, hơn nữa chuyện này còn khiến anh suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Khiêm không phải người hướng ngoại, đặc biệt anh ta thân là người thừa kế Thẩm gia, nhưng cha vẫn còn trong giai đoạn đồi dào sinh lực, năm đó quan hệ tình cảm với mẹ rất ác liệt nhưng nay lại hết sức quan tâm chăm sóc người vợ hiện tại. Những mối quan hệ này làm Thẩm Khiêm không lộ ra tình cảm của mình với mẹ trước mặt bất cứ ai, để trách rước lấy những nghi ngờ và phiền toái không cần thiết.
Mà nhóm gọi là đại sư mệnh lí này không biết là không nhìn ra hay không muốn can thiệp vào chuyện riêng của gia chủ, mỗi khi Thẩm Khiêm hỏi bọn họ một vài vấn đề liên quan đều chỉ nhận được những đáp án không đau không ngứa.
Nỗi lo âm thầm nhiều năm giấu trong lòng đột nhiên bị chọc ra lại làm anh ta dâng lên một nỗi xúc động, muốn nói chuyện này cùng Giang Chước.
Thẩm Khiêm cầm li rượu trên bàn, uống một ngụm rồi nói: “Cậu nói đúng. Mẹ tôi tự sát bằng khí than năm tôi 16 tuổi, nhưng tôi vẫn không hiểu sao bà ấy phải làm như vậy. Thế nên nhiều năm qua tôi vẫn chưa bỏ qua được chuyện này.”
Trong bất tri bất giác, chủ đề từ chuyện nhà Giang Chước chuyển thành Thẩm Khiêm.
Theo lời kể của anh ta, mẹ ruột anh ta, cũng là vợ trước của cha anh ta Thẩm Hâm tên Chu Mĩ Nga, tốt nghiệp từ một trường kinh tế nổi tiếng, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ oai phong một cõi trong làm ăn. Tính cách của cả hai người đều cứng cỏi, sau mấy năm kết hôn thì li hôn do tình cảm rạn nứt, lúc ấy đôi bên gần như trở mặt thành thù, sau khi chia tài sản, Chu Mĩ Nga vẫn luôn sống một mình, không tái hôn.
Sau đó Thẩm Hâm quen Lâm Quỳnh, kết hôn cùng bà.
Tính cách Lâm Quỳnh lạnh nhạt, chưa từng hạn chế hành vi của hai con riêng, bởi vậy việc bà được cưới vào Thẩm gia không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của Thẩm Khiêm, anh ta vẫn lâu lâu đến nhà mẹ mình sống một hồi như trước, sau Thẩm Tử Sâm lớn lên chút, Thẩm Khiêm còn đưa Thẩm Tử Sâm đi cùng. Vì sức mạnh thần bí từ mệnh cách, Chu Mĩ Nga cũng rất thích đứa con nuôi Thẩm Tử Sâm này.
“Tôi không nghĩ nổi lí do bà ấy tự sát.” Thẩm Khiêm nói: “Mẹ tôi không phải loại phụ nữ sống chết vì đàn ông hay vì tình, huống chi lúc tôi 16 tuổi, bà ấy đã li hôn ba tôi rất nhiều năm, cũng không có thêm tình yêu mới nào. Trước đó tôi đưa Tử Sâm qua thăm bà ấy, bà còn nói với chúng tôi định giữ một phần tiền cho chúng tôi, để khi chúng tôi lớn lên chút học thế nào để quản lí tài sản..... Tất cả đều rất bình thường, thế nhưng mấy tiếng sau, bà ấy liền đóng hết các cửa, đốt khí than.”
Anh ta lắc đầu: “Chỉ sợ ai nghe được điều này cũng thấy vớ vẩn.”
Giang Chước hỏi: “Liệu có phải khi anh rời khỏi nhà bà ấy, có người đến tìm?”
Thẩm Khiêm cười khổ: “Không, tôi không rời khỏi nhà.”
Lông mày Giang Chước hơi nhướn lên, gương mặt lộ vẻ nghi ngờ, Thẩm Khiêm nói: “Bà ấy nhốt tôi và Tử Sâm trong phòng, còn cho bọn tôi uống thuốc ngủ.”
Dù là Giang Chước nghe câu này cũng hơi run lên, điều này quả thật khó hiểu. Chu Mĩ Nga thân là một người mẹ, bảo vệ con mình là bản năng của bà, cho dù nghĩ muốn chết thế nào cũng không thể muốn mang theo con cùng chết.
Hơn nữa Thẩm Tử Sâm lúc ấy cũng ở đó.
Giang Chước nói: “Giám đốc Thẩm có tiện nói cụ thể chút không?”
Thẩm Khiêm nhìn Giang Chước. Nơi hai người dùng bữa do anh ta chọn, hai người ngồi chỗ trong góc, bên cạnh chiếc bàn gỗ là chậu cây trang trí, ánh sáng vốn đã mập mờ trong sảnh chiếu vào một cách thưa thớt, tạo ra vẻ u ám. Khuôn mặt Giang Chước trong không gian tối tăm mờ ảo này lại có mĩ cảm mông lung, cả ánh mắt cũng như đang cách một lớp màn mỏng.
Thẩm Khiêm chọn chỗ này không phải để lãng mạn hay xây dựng bầu không khí mà muốn dưới lớp màu sắc này, cả Giang Chước lẫn anh ta thả lỏng một chút.
Nhưng có thể là do thả lỏng quá nên chuyện nhiều năm giấu kín như vậy mà anh ta cũng càng nói càng nhiều với thanh niên mới gặp mặt lần đầu này.—– Thẩm Khiêm hoàn toàn quên mất nguyên nhân ban đầu mình hẹn Giang Chước đến đây.
“Chiều đó chúng tôi vừa kết thúc kì thi tháng, tan học rất sớm, tôi liền đưa Tử Sâm qua bên mẹ tôi chơi. Bà ấy không ngờ chúng tôi đến, biểu cảm rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì. Cho hai chúng tôi một cốc nước hoa quả, bảo chúng tôi vào thư phòng làm bài tập.
Thẩm Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt, anh ta đã nhớ lại chuyện ngày đó không biết bao nhiều lần, thế nhưng trừ khai báo với cảnh sát sau khi vụ án xảy ra, những chuyện này chỉ nằm trong đầu, chưa từng nói ra, giờ nói cho người khác, những chi tiết nhỏ cũng trở nên sống động —- điều này làm bản thân Thẩm Khiêm cũng kinh ngạc.
“Tôi nhớ rõ lúc đó bà ấy có trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu đen. Lúc mẹ tôi ở nhà luôn mặc đồ thoải mái, không trang điểm, tôi hỏi bà có phải có khách không, bà nói có thể có, bảo tôi đừng hỏi. Tôi cũng không để ý lắm.”
“Tôi không biết diễn biến tâm lí của bà ấy hôm đó thế nào, nhưng hiện tại nghĩ lại, có thể bà ấy đã cho chúng tôi một cơ hội. Vì có nhiều thời gian nên bà ấy đã hỏi tôi và Tử Sâm rằng cở công viên Tâm Đường có mấy người chơi bóng rổ, bảo chúng tôi đến chơi cùng họ..... nhưng tôi từ chối.”
Thẩm Khiêm nói tới đây, đỡ trán, yên lặng một chút. Giang Chước rót cho anh chút rượu vang, Thẩm Khiêm nói cảm ơn rồi uống sạch.
“Những người hay chơi bóng rổ ở công viên Tâm Đường kia tôi có quen, trước kia cũng hay chơi cùng nhau. Nhưng hôm đó chẳng hiểu sao tôi không muốn đi ra ngoài, không muốn vận động. Cho nên tôi bảo mẹ rằng tôi không đi, bà do dự một lúc, không nói gì, chỉ bảo tôi và Tử Sâm uống một li sữa, xong sau đó hai chúng tôi liền ngủ say.”
Giang Chước nhìn Thẩm Khiêm, nhịn không được mà nghĩ, cậu có thể đã đoán ra lí do Thẩm Khiêm yêu thương Thẩm Tử Sâm đến vậy.
Quả nhiên, Thẩm Khiêm nói tiếp: “Tôi thật sự có mơ cũng không ngờ, trong li sữa đó của mẹ tôi có thuốc ngủ, sau khi chúng tôi ngủ, bà đóng cửa, mở khí than.”
Giang Chước: “Vậy hai người.... “
Thẩm Khiêm nói: “Tử Sâm kén chọn, chỉ uống một nửa lượng sữa, còn lại lén đổ đi. Tôi nghe thấy tiếng em ấy khóc nên mới tỉnh lại, miễn cưỡng kiếm lại một mạng, nhưng mẹ tôi thì không. Cuối cùng vì sao bà làm vậy, tôi thật sự suy nghĩ rất nhiều mà không tìm ra lời giải đáp.”
Giang Chước thầm nghĩ, quả nhiên.
Bất kể lúc gặp chuyện không may Thẩm Tử Sâm đã được trói buộc với APP live stream hay chưa, lấy mệnh cách của cậu ta rất khó tử vong ngoài ý muốn. Cũng như chuyện Thẩm Khiêm thoát được một mạng nhờ Thẩm Tử Sâm, đương nhiên sẽ vô cùng cảm kích và yêu thương người em trai này. Cái này gọi là nhân họa được phúc, quả thật là như vậy.
Giang Chước hỏi: “Giám đốc Thẩm nói cách ăn mặc của mẹ anh nhìn như sắp đi gặp ai đó, như vậy có thể nào bà không phải muốn tự sát cùng 2 người mà là người kia thay đổi suy nghĩ của bà?”
Thẩm Khiêm nhấn mạnh: “Tôi hỏi bà ấy có khách không, bà nói có thể có, nhưng thực tế thời gian tôi uống sữa đến lúc có chuyện chỉ khoảng 20 phút, cảnh sát đã điều tra, lúc đó dưới tầng chỉ có một người mẹ trẻ và con nhỏ đi học qua, không có ai đến. Hơn nữa cả phòng lẫn cửa sổ đều khóa trái, cũng không có dấu vân tay của người khác.”
Giang Chước không tỏ ý gì mà chỉ gật đầu, có vẻ như không quan tâm đến những thứ gọi là ‘chứng cứ’ kia, nói: “Cho nên anh cũng kiên trì cho rằng bà ấy tự sát, nhưng chỉ là không biết lí do tại sao thôi?”
Thẩm Khiêm cười khổ: “Tôi không phải là một người kiên trì, tất cả đáp án với tôi đều hợp lí nhưng lại chẳng hợp lí chút nào. Chết không thể đối chứng, tra không tìm ra dấu vết, ai có thể cho tôi một nhận định chứ?”
Anh ta dùng tay vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn Giang Chước, trình trọng nói: “Giang thiếu, thật ra, từ lúc mẹ tôi qua đời, những năm gần đây, tôi rất hay mơ đi mơ lại một giấc mơ. Hôm nay nói chuyện này với cậu, mong cậu có thể giải thích nghi vấn của tôi, có lẽ Giang thiếu không để tâm đến thù lao nhưng tôi sẽ đưa theo quy tắc.”
Thái độ của anh ta từ thăm dò tìm hiểu đã hoàn toàn biến thành thật tâm nhờ vả người khác. Giang Chước cảm thấy bộ dáng Thẩm Khiêm không đáng ghét như người em trai nuôi kia của anh ta: “Giám đốc Thẩm khách sáo rồi, anh nói trước đi, tôi sẽ hết sức.”
Thẩm Khiêm kể rằng từ khi Chu Mĩ Nga qua đời, mỗi tháng anh ta sẽ mơ thấy giấc mơ này 3 5 lần, nhiều năm như vậy, từng chi tiết nhỏ đều đã khắc vào tim anh ta.
Lần đầu tiên giấc mơ xuất hiện là ngày cúng tuần của Chu Mĩ Nga. Thấm Khiêm vì tang sự của mẹ mà sức cùng lực kiệt, ngủ rất sớm, mơ mơ màng màng trở lại gian phòng Chu Mĩ Nga qua đời. Trong phòng vẫn là 3 người đã trải qua chuyện sinh tử kia, Chu Mĩ Nga, Thẩm Tử Sâm và Thẩm Khiêm.
Trong mơ, Thẩm Khiêm hoàn toàn quên chuyện mẹ mình đã qua đời. Lúc ấy là giữa hè, 4 cửa sổ đều mở ra, có gió thổi vào, trong phòng tràn ngập hương hoa kì dị, anh ta đứng trước cửa sổ, có thể nghe thấy dưới tầng người qua lại trên đường, có tiếng nói chuyện và tiếng cười, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Tử Khiêm xoay người lại, nói với Chu Mĩ Nga: “Mẹ, mẹ đưa con ra ngoài chơi.”
Giọng điệu anh ta rất không lễ độ, nhưng Chu Mĩ Nga vốn rất nghiêm khắc với con cái mỉm cười, đưa Thẩm Khiêm và Thẩm Tử Sâm xuống lầu, ra đường. Ngã tư đường nhiều xe nhiều người, ai cũng mặc những trang phục kiểu cũ màu chàm, mặt tươi cười nói chuyện rồi đi đến những hướng khác nhau.
Nếu xem cẩn thận còn có thể phát hiện nụ cười trên mặt họ không giác gì nhau, đến cả độ cong khóe miệng cũng y như đúc. Kiểu trang phục, kiểu cười, đều không hợp với đô thị phồn hoa xung quanh.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ tới. Người phụ nữ kia rất gầy, trông có hơi giống con chuột, trên xe đẩy của bà ta có các loại đồ ăn vặt, Thẩm Tử Sâm đòi ăn, lấy một túi đường trắng từ trên xe.
Sau khi mở túi đường ra, cậu ta cầm túi đường đưa qua cho Chu Mĩ Nga ăn trước. Chu Mĩ Nga dường như rất vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười y hệt những người trên đường, quần áo trên người bà cũng dần biến thành màu chàm. Bà cầm túi đường, chuẩn bị đổ vào miệng mình.
Lúc này Thẩm Khiêm ở bên cạnh bỗng cảm thấy thật tức giận, thật ghen tị, vì thế xông lên giật lấy túi đường, ném xuống đất, hung hăng dẫm nó.
Theo động tác của anh ta, cảnh tượng xung quanh bỗng thay đổi, ba người đứng trên một nghĩa địa, nhà cửa xung quanh biến hết thành một đám bia mộ, xa xa truyền đến tiếng kèn đám ma.
Ngay sau đó, một đội đưa ma đi từ hướng tiếng kèn đến chỗ bọn họ, ở giữa là một cái quan tài, tiếng bọn họ hét lại là tên của Chu Mĩ Nga.
Âm thanh kì quái mang theo sự run rẩy khe khẽ hỗn loạn trong gió có sự quỷ dị không nói nên lời. Thẩm Khiêm run cả người, xông lên phía trước, chợt phát hiện đội ngũ đưa ma kia đều có —– gương mặt của anh ta!
Sau đó Thẩm Khiêm bừng tỉnh.
Tại hoàn cảnh này rất có không khí để kể chuyện xưa, xung quanh ít người, ánh sáng cũng không nhiều, Thẩm Khiêm kể chuyện mà như cảm thấy bản thân quay về nghĩa địa hoang vắng quỷ dị kia, bị vô số gương mặt giống hệt bản thân vây quanh.
Nhiều năm qua, cảnh năm xưa kia chưa bao giờ thôi ám ảnh anh ta, mang theo hối hận và máu tanh năm đó nửa ẩn nửa hiện ở chân giường cười u ám.
Đêm khuya tỉnh giấc vì ác mộng, anh ta còn luôn nghi ngờ bản thân không còn ở nhân thế.