Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra
Chương 96
Trước đây hồi cấp ba trong mắt Doãn Thường Lăng toàn là Đổng Hãn, không chứa nổi ai khác, vì thế ấn tượng của cậu dành cho kiểu người không thích bị chú ý như Bách Vụ Thanh gần như có thể nói là không.
Lần này là lần đầu cậu xem Bách Vụ Thanh chơi bóng rổ, người này học văn hóa giỏi, nếu thể dục cũng mạnh thế này, thế thì ông trời đúng là thiên vị quá mức.
Vương Đông Kỳ giữ vị trí của mình, tìm cơ hội tấn công, về các môn văn hóa, cậu ta khâm phục Bách Vụ Thanh một cách tuyệt đối, nhưng về bóng rổ, cậu ta chưa bao giờ phải phục ai đâu.
Chưa bao giờ! Sẽ không bao giờ! Đây là sở trường của cậu!!
…
“Lại ba điểm!! A a a a a a…”
Doãn Thường Lăng bị người sau lưng chen chúc lắc lư tới lui, Giả Dị Gia bên cạnh trợn trừng mắt, mặc cho sau lưng là tiếng hét chói tai, cậu ta vẫn nghe thấy rõ ràng, “Vãi… lần này Vương Đông Kỳ gặp phải đối thủ thật rồi.”
Ánh mắt của cậu ta vẫn luôn dính chặt vào người đang chạy trên sân bóng rổ, trong mắt còn chứa chút đau lòng, gào toáng lên chỉ hận không át được đám nữ sinh gào rú đằng sau, “Vương Đông Kỳ!! Đừng làm bố mất mặt!!”
Một tiếng hét quen thuộc kẹp trong các bạn nữ, toàn thân Vương Đông Kỳ run bắn, cứ như được tiêm thuốc kích thích tim, ra sức tấn công, phòng thủ.
Toàn thân cậu ta cứ như một con báo vào thế sẵn sàng, sau khi ngoạm chặt con mồi thì cấu xé điên cuồng, chỉ khí thế thôi cũng khiến người ta run sợ.
Bách Vụ Thanh cong hờ khóe môi, nở nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy được, ý chí chiến đấu của hắn cũng bị đẩy cao.
Khoảng sân này gần như chỉ thuộc về hai người họ, rõ ràng là cuộc chiến tập thể, đến cuối cùng mọi người đều tự giác nhường chỗ cho hai người họ.
Chưa bao giờ xem trận bóng nào dữ dội như thế, mọi người đều nín thở tập trung, cùng với pha bóng quyết định số phận cuối cùng lọt vào rổ, tất cả sôi sùng sục.
Giả Dị Gia xông tới, ôm chầm lấy Vương Đông Kỳ đang thở hồng hộc mà còn không quên mỉm cười tự tin với cậu ta, “Thắng rồi!!!”
Dù cho chỉ chênh lệch một điểm thôi.
Lần này là lần đầu cậu xem Bách Vụ Thanh chơi bóng rổ, người này học văn hóa giỏi, nếu thể dục cũng mạnh thế này, thế thì ông trời đúng là thiên vị quá mức.
Vương Đông Kỳ giữ vị trí của mình, tìm cơ hội tấn công, về các môn văn hóa, cậu ta khâm phục Bách Vụ Thanh một cách tuyệt đối, nhưng về bóng rổ, cậu ta chưa bao giờ phải phục ai đâu.
Chưa bao giờ! Sẽ không bao giờ! Đây là sở trường của cậu!!
…
“Lại ba điểm!! A a a a a a…”
Doãn Thường Lăng bị người sau lưng chen chúc lắc lư tới lui, Giả Dị Gia bên cạnh trợn trừng mắt, mặc cho sau lưng là tiếng hét chói tai, cậu ta vẫn nghe thấy rõ ràng, “Vãi… lần này Vương Đông Kỳ gặp phải đối thủ thật rồi.”
Ánh mắt của cậu ta vẫn luôn dính chặt vào người đang chạy trên sân bóng rổ, trong mắt còn chứa chút đau lòng, gào toáng lên chỉ hận không át được đám nữ sinh gào rú đằng sau, “Vương Đông Kỳ!! Đừng làm bố mất mặt!!”
Một tiếng hét quen thuộc kẹp trong các bạn nữ, toàn thân Vương Đông Kỳ run bắn, cứ như được tiêm thuốc kích thích tim, ra sức tấn công, phòng thủ.
Toàn thân cậu ta cứ như một con báo vào thế sẵn sàng, sau khi ngoạm chặt con mồi thì cấu xé điên cuồng, chỉ khí thế thôi cũng khiến người ta run sợ.
Bách Vụ Thanh cong hờ khóe môi, nở nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy được, ý chí chiến đấu của hắn cũng bị đẩy cao.
Khoảng sân này gần như chỉ thuộc về hai người họ, rõ ràng là cuộc chiến tập thể, đến cuối cùng mọi người đều tự giác nhường chỗ cho hai người họ.
Chưa bao giờ xem trận bóng nào dữ dội như thế, mọi người đều nín thở tập trung, cùng với pha bóng quyết định số phận cuối cùng lọt vào rổ, tất cả sôi sùng sục.
Giả Dị Gia xông tới, ôm chầm lấy Vương Đông Kỳ đang thở hồng hộc mà còn không quên mỉm cười tự tin với cậu ta, “Thắng rồi!!!”
Dù cho chỉ chênh lệch một điểm thôi.