Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra
Chương 132
Bách Vụ Thanh kéo Doãn Thường Lăng dậy, tiện đà ôm lấy cậu, buông tay trước khi đối phương đẩy mình, nhưng vẫn nắm tay.
Trước đây thì Doãn Thường Lăng có thể vung nắm đấm luôn, nhưng bây giờ thì khác, hai bàn tay nắm, cứ cảm thấy nhịp tim sẽ bị phơi bày theo tay mình.
Cậu liếc nhìn Bách Vụ Thanh, giằng tay ra rồi khoác lên vai đối phương, vội vàng giải thích: “Khụ! Ở ngoài đường nên chú ý thì hơn.”
“Nghe em hết.” Bách Vụ Thanh cười, giơ tay cầm bàn tay Doãn Thường Lăng đặt trên vai mình.
Doãn Thường Lăng: “…” Sao lại càng gei hơn thế nhỉ?!
Hai người đi thong thả, tài xế nhà mình đều đang đợi ở cổng trường, lúc sắp đến cổng, Bách Vụ Thanh bỗng dừng bước.
“Sao thế?” Doãn Thường Lăng bối rối nhìn hắn.
Bách Vụ Thanh thả tay, hơi chau mày, “Anh nhớ đến một chuyện, em mãi chưa trả lời anh.”
“Gì?”
“Anh có đẹp không?”
Doãn Thường Lăng không tin nổi, nhìn hắn, “Hả???”
“Hôm sinh nhật Giả Dị Gia, em bảo Giả Dị Gia đẹp, còn bảo Vương Đông Kỳ đẹp, anh hỏi em, em lại làm như không nghe thấy.” Bách Vụ Thanh uất ức, hoàn toàn không còn khí thế tỏ tình. “Uổng cho tấm lòng của anh, mặt dày đi theo Đổng Hãn đến gặp em, nói chuyện với em.”
“Được được được, bây giờ bảo anh… Anh đẹp, đẹp nhất.” Doãn Thường Lăng vỗ vai Bách Vụ Thanh, nói rất chân thành, trong mắt toàn là ý cười, đồ ấu trĩ này là ai?!
“Đẹp nhường nào?” Bách Vụ Thanh lập tức cười híp mắt, chỉ còn lại hàm răng trắng bóc lộ ra ngoài.
“Rất đẹp thôi, ừm… Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, ai ai cũng yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đổ.” Doãn Thường Lăng dốc hết sức nghĩ từ khen ngợi.
“…”
Bách Vụ Thanh không đáp.
“Éc…” Doãn Thường Lăng chớp mắt, vừa nãy cậu nói không đúng chỗ ư?
Bách Vụ Thanh kéo cậu vào góc, vùi mặt vào vai đối phương, hơi thở ra phả lên cổ cậu, mang tới một cơn run rẩy.
“Thường Lăng, anh muốn hôn em.”
Trước đây thì Doãn Thường Lăng có thể vung nắm đấm luôn, nhưng bây giờ thì khác, hai bàn tay nắm, cứ cảm thấy nhịp tim sẽ bị phơi bày theo tay mình.
Cậu liếc nhìn Bách Vụ Thanh, giằng tay ra rồi khoác lên vai đối phương, vội vàng giải thích: “Khụ! Ở ngoài đường nên chú ý thì hơn.”
“Nghe em hết.” Bách Vụ Thanh cười, giơ tay cầm bàn tay Doãn Thường Lăng đặt trên vai mình.
Doãn Thường Lăng: “…” Sao lại càng gei hơn thế nhỉ?!
Hai người đi thong thả, tài xế nhà mình đều đang đợi ở cổng trường, lúc sắp đến cổng, Bách Vụ Thanh bỗng dừng bước.
“Sao thế?” Doãn Thường Lăng bối rối nhìn hắn.
Bách Vụ Thanh thả tay, hơi chau mày, “Anh nhớ đến một chuyện, em mãi chưa trả lời anh.”
“Gì?”
“Anh có đẹp không?”
Doãn Thường Lăng không tin nổi, nhìn hắn, “Hả???”
“Hôm sinh nhật Giả Dị Gia, em bảo Giả Dị Gia đẹp, còn bảo Vương Đông Kỳ đẹp, anh hỏi em, em lại làm như không nghe thấy.” Bách Vụ Thanh uất ức, hoàn toàn không còn khí thế tỏ tình. “Uổng cho tấm lòng của anh, mặt dày đi theo Đổng Hãn đến gặp em, nói chuyện với em.”
“Được được được, bây giờ bảo anh… Anh đẹp, đẹp nhất.” Doãn Thường Lăng vỗ vai Bách Vụ Thanh, nói rất chân thành, trong mắt toàn là ý cười, đồ ấu trĩ này là ai?!
“Đẹp nhường nào?” Bách Vụ Thanh lập tức cười híp mắt, chỉ còn lại hàm răng trắng bóc lộ ra ngoài.
“Rất đẹp thôi, ừm… Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, ai ai cũng yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đổ.” Doãn Thường Lăng dốc hết sức nghĩ từ khen ngợi.
“…”
Bách Vụ Thanh không đáp.
“Éc…” Doãn Thường Lăng chớp mắt, vừa nãy cậu nói không đúng chỗ ư?
Bách Vụ Thanh kéo cậu vào góc, vùi mặt vào vai đối phương, hơi thở ra phả lên cổ cậu, mang tới một cơn run rẩy.
“Thường Lăng, anh muốn hôn em.”