Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra
Chương 119
“Lần này toàn bộ điểm lớp ta trung bình cao hơn lớp bên cạnh 0,03 điểm, xếp thứ nhất khối lớp 10, không tệ.”
Một câu nói cứ như bom mìn, tất cả nổ tung. “Yeah!!!”
“Tất nhiên, cũng có vài bạn làm tụt điểm!” Ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm lướt qua mọi người trong lớp, chỉ trong chớp mắt, mọi người đều im bặt.
“Được rồi, cô bắt đầu đọc điểm, lần này lớp ta hạng 1 là Doãn Thường Lăng, trong đó điểm Văn cao nhất khối 116 điểm, học theo người ta, bình thường yên lặng làm bài, đừng suốt ngày làm cái đinh trong lớp.” Cô vừa nói vừa như vô tình nhìn sang Giả Dị Gia.
“… Hạng 11, Vương Đông Kỳ, … hạng 23, Giả Dị Gia, em vẫn chưa thoát kiếp đội sổ à?” Trong ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm tràn ngập mỉa mai, khiến Giả Dị Gia lập tức đỏ bừng mặt.
“Cô ơi, Giả Dị Gia đã học hành tử tế rồi, em có thể đảm bảo.” Vương Đông Kỳ đứng bật dậy, ánh mắt chứa sự bất mãn.
“Cô biết, lần này điểm mọi người đều tăng lên, vậy nên thứ hạng không thay đổi nhiều, điểm Giả Dị Gia lần này đã tốt lắm rồi.” Cô giáo chủ nhiệm cất bảng điểm, xua tay bảo Vương Đông Kỳ ngồi xuống, “Được rồi. Bắt đầu vào tiết.”
Một câu nói cứ như bom mìn, tất cả nổ tung. “Yeah!!!”
“Tất nhiên, cũng có vài bạn làm tụt điểm!” Ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm lướt qua mọi người trong lớp, chỉ trong chớp mắt, mọi người đều im bặt.
“Được rồi, cô bắt đầu đọc điểm, lần này lớp ta hạng 1 là Doãn Thường Lăng, trong đó điểm Văn cao nhất khối 116 điểm, học theo người ta, bình thường yên lặng làm bài, đừng suốt ngày làm cái đinh trong lớp.” Cô vừa nói vừa như vô tình nhìn sang Giả Dị Gia.
“… Hạng 11, Vương Đông Kỳ, … hạng 23, Giả Dị Gia, em vẫn chưa thoát kiếp đội sổ à?” Trong ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm tràn ngập mỉa mai, khiến Giả Dị Gia lập tức đỏ bừng mặt.
“Cô ơi, Giả Dị Gia đã học hành tử tế rồi, em có thể đảm bảo.” Vương Đông Kỳ đứng bật dậy, ánh mắt chứa sự bất mãn.
“Cô biết, lần này điểm mọi người đều tăng lên, vậy nên thứ hạng không thay đổi nhiều, điểm Giả Dị Gia lần này đã tốt lắm rồi.” Cô giáo chủ nhiệm cất bảng điểm, xua tay bảo Vương Đông Kỳ ngồi xuống, “Được rồi. Bắt đầu vào tiết.”