Ánh Trăng Rớt Lại - Trang 3
Chương 35: C35: Chương 35
Nhưng anh không bảo vệ được em, Tần Việt nghĩ, đến bản thân anh cũng không bảo vệ nổi, lấy gì để bảo vệ được em.
Nhóc đã từng phải trả cái giá đau đớn cho sự ngây thơ của mình, trước đây nhóc cho rằng mình có thể bảo vệ bé mù, bảo vệ nhóc tì, nhưng đến cuối cùng, nhóc chẳng thể giữ lại ai. Thậm chí bé mù có khả năng là bị nhóc hại chết.
Nhóc làm sao dám đồng ý khẩn cầu của Lâm Khinh Chu nữa, nhóc không dám.
Tần Việt vẫn luôn cười, nhưng có lẽ là bị cảm xúc của cậu nhỏ lây nhiễm, lúc này đây bỗng nhiên nhóc cũng rất muốn khóc, hai thiếu niên với đôi bờ vai hãy còn non nớt cứ thế ôm chặt lấy nhau, vùi vào vai nhau khóc.
Lâm Khinh Chu gọi Tần Việt từng tiếng “anh”, Tần Việt đáp thầm trong lòng một ngàn, một vạn tiếng, song đè chặt khớp hàm, không chịu để lọt một lấy một lời.
"Anh ơi, xin anh..."
Trong kế hoạch ban đầu của Tần Việt, sau khi kể xong bí mật ấy, lẽ ra nhóc nên rời đi, đi đâu cũng được, dù sao cũng không thể tiếp tục ở lại đảo San Hô.
Về sau có lẽ nhóc sẽ bị Chu Chính Tắc tìm được rất nhanh, cũng có lẽ sẽ không.
Nếu như là vế trước, vậy thì nhóc sẽ trở về với Chu Chính Tắc, sau đó tìm cơ hội giết tên cặn bã này.
Tự sát cũng tốt, kéo nhau cùng chết cũng được, ít nhất nhóc cũng không muốn sống tiếp như thế này nữa, mọi chuyện nên có một kết thúc rồi.
Mặc dù nhóc rất thích đảo San Hô, nhưng suy cho cùng không nỡ làm bẩn mảnh đất này, cũng không nỡ gây phiền phức cho bà ngoại và Lâm Khinh Chu.
Nhưng cậu nhỏ Lâm Khinh Chu mau nước mắt quá, khóc đến mức nhóc không nhẫn tâm bỏ lại người này một mình mà đi, trái tim cứng rắn cũng có thể bị những giọt nước mắt quý giá này làm mềm.
Đến nỗi đến cuối cùng, nó lại không nỡ đi ngay, trước hết đưa Lâm Khinh Chu sắp khóc ngất về nhà.
Lần đưa về này làm gì đi được nữa, phía homestay Đậu Hiểu Hoa đã sớm phát hiện hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đã biến mất tăm, tìm hoài tìm mãi sắp điên lên.
Bây giờ cuối cùng cũng thấy, vành mắt lập tức đỏ ửng, một tay kéo một đứa, mắng không đúng, không mắng cũng không phải, nước mắt chảy xuống.
Nước mắt không dễ gì mới ngưng của Lâm Khinh Chu bị điều ấy đả động, lập tức chảy theo.
Ở tiệm kem nó còn không dám khóc lớn, bây giờ đến địa bàn của mình, nhìn thấy Đậu Hiểu Hoa có thể chống lưng cho mình, lại thấy tên ác quỷ họ Chu kia, cảm xúc lập tức sụp đổ, kêu gào cách ba ngõ cũng nghe thấy.
Ngay cả dì Vương tiệm trái cây, bác Chu tiệm trà sữa kế bên tưởng Đậu Hiểu Hoa không nhịn được "thằng nhóc quậy" trong nhà nữa, muốn đánh chết nó.
“
"Xảy, xảy ra chuyện gì vậy..."
"Thằng bé sao vậy, gây chuyện lớn mấy cũng đâu thể đánh con nít được, chị Đậu à, đừng kích động đừng kích động, thằng bé còn nhỏ, không đến mức..."
Nước mắt của Đậu Hiểu Hoa đã sớm chị tông giọng của cháu trai lớn doạ chảy về, giờ đây lại có thêm hai bà chị em già hóng hớt, Đậu Hiểu Hoa phải dở khóc dở cười.
Bà bất đắc dĩ bảo: "Hai bà nói năng gì vậy, đương yên đương lành tôi đánh nó làm gì..."
Dì Vương trông rất lấy làm tiếc: "Ồ, không đánh à..."
Mấy hôm trước thằng nhóc thúi Lâm Khinh Chu mới xúi thằng con ngốc nhà bà lén nướng con ngỗng đẻ trứng duy nhất trong nhà, bây giờ dì Vương rất mong thằng nhóc thúi này có thể bị dạy dỗ một trận.
"Không đánh thì đang làm gì đấy, la cứ như mổ lợn Tết..."
Lâm Khinh Chu mổ lợn Tết quan sát mọi người đang có mặt với đôi mắt nhòe lệ, sau đó tầm nhìn dừng trên người Chu Chính Tắc muốn thò tay kéo Tần Việt, trong mắt là sự chán ghét và căm hận tr@n trụi.
Nó giãy mạnh khỏi tay của Đậu Hiểu Hoa, bắ n ra như cây cung, húc đầu vào ngực Chu Chính Tắc một cái dữ dội: "Ông đừng chạm vào anh ấy --"
Chu Chính Tắc bị va bất thình lình làm eo nện thẳng lên góc bàn sắc nhọn sau lưng, đau tối sầm hai mắt, suýt thì đứng không vững.
Đậu Hiểu Hoa sợ mất hồn, vừa cuống quít hỏi thăm thương thế của Chu Chính Tắc, vừa mắng Lâm Khinh Chu: "Con làm gì vậy hả! Đọc sách đọc hết vào bụng chó rồi à, phải cư xử với trưởng bối thế nào!"
Thế nhưng Lâm Khinh Chu vẫn không hài lòng: "Ông ta mới là chó!"
"Con --" Đậu Hiểu Hoa tức chết mất thôi, "Xin lỗi ông Chu ngay cho bà!"
"Con không! Ổng là chó! Con không xin lỗi chó!"
Mà Chu Chính Tắc xoa eo, tốt tính khuyên: "Tôi không có gì nghiêm trọng, bà đừng nóng, đừng tính toán với trẻ con, nói không chừng bên trong có hiểu nhầm gì đó, thằng bé còn nhỏ, dễ xúc động..."
"Phì!" Lâm Khinh Chu hung tợn trừng lão, "Đừng làm bộ, ông chính là chó! Ông không bằng heo chó! Tên khốn nạn!"
Đậu Hiểu Hoa giận sôi: "Lâm Khinh Chu! Con coi trời bằng vung --"
Mọi ngày Lâm Khinh Chu vừa nghịch vừa bướng, gây không biết bao nhiêu tai vạ lớn nhỏ, Đậu Hiểu Hoa cũng chưa từng nảy sinh ý nghĩ đánh nó, nhưng hôm nay tức đến mức giơ tay lên -- nhưng cái tát này không vung lên mặt của Lâm Khinh Chu, mà là Tần Việt chịu thay nó.
- - Ngay khi bạt tay rơi xuống, Tần Việt vẫn luôn không nói tiếng nào đột nhiên xông đến, che trước mặt Lâm Khinh Chu.
Một cái tát tai vang dội gần như làm tất cả mọi người tại chỗ im lặng, ngay cả Đậu Hiểu Hoa lửa giận công tâm cũng trợn tròn mắt, bà nhìn dấu ngón tay rõ mồn một trên mặt Tần Việt, lắp bắp: "Nhóc, nhóc Việt, con đây..."
Lâm Khinh Chu cũng quýnh quáng: "Tần Việt! Tần Việt anh có làm sao không, có đau không, cho em xem, mau cho em xem!"
Tần Việt giữ cậu nhỏ cuống cuồng lo lắng lại, dùng cơ thể mình ngăn cách cậu nhỏ và Chu Chính Tắc, sau đó nhìn Đậu Hiểu Hoa nói: "Bà ngoại, chuyện hôm nay là con không đúng, là con kéo Lâm Khinh Chu ra ngoài, người đừng trách em ấy."
"Khoảng thời gian này cảm ơn người đã thu lưu và chăm sóc, con thật lòng, thật lòng rất cảm ơn người…con..."
Nhóc vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, song lúc này cuối cùng cũng không kìm nén nổi, từng câu nghẹn ngào, nhưng vẫn ép mình cắn răng nhịn, khó khăn thốt ra từng chữ từng chữ một.
"Nhưng mà…con phải, phải về rồi, nếu như sau này có cơ hội, con sẽ lại về, thăm người...con --"
"Không được! Anh không thể đi!" Lâm Khinh Chu ôm lấy nhóc từ phía sau như điên, tay chân đồng thời quấn lên, "Anh…anh nợ tiền em, trước khi trả hết tiền, đừng hòng đi!"
"Buông tay! Lâm Khinh Chu --"
"Con không buông, anh phải ở lại làm công cho em, cho đến khi trả sạch tiền! Bằng không anh không được đi đâu hết!"
"Bé Chu, con đừng làm bậy, có chuyện gì từ từ nói, con như vậy còn ra cái gì!"
"Bé con, tiểu Việt nợ con bao nhiêu tiền, ta trả giúp nó..."
"Ối chà, rốt cuộc là đang ầm ĩ gì vậy, sao tôi nhìn không hiểu, mọi người đừng kích động, đừng kích động..."
Hai đứa trẻ dây dưa lôi kéo, người ngoài cuộc ai cũng khuyên can, tình cảnh vốn đã hỗn loạn hoàn toàn mất khống chế, cũng vào lúc này Đậu Hiểu Hoa mới nhận thấy không bình thường.
Khi nãy bà bị cơn giận làm mờ mắt, mãi không phát hiện cảm xúc của hai đứa trẻ không đúng, vành mắt đều ửng đỏ, mắt sưng như hạch đào, hiển nhiên là đã khóc một lúc lâu ở bên ngoài.
Nghĩ cũng phải, dù sao sống chung dưới một mái nhà hơn một tháng, cũng đã sinh tình cảm, bây giờ một đứa phải đi, đứa khác chắc chắn không nỡ.
"Viện trưởng Chu, hay là ngài xem thế này được không, hôm nay các ông về cũng muộn lắm, chi bằng cứ ở lại đây một đêm, ngày mai hẵng đi, cũng chừa cho hai đứa nhỏ chút thời gian nói lời trong lòng, chào tạm biệt nhau."
"Tôi thấy hai tụi nó là đang không nỡ rời bỏ nhau, cho nên mới làm ầm ĩ như vậy, đứa cháu này của tôi, chắc chắn là sợ ông mang Tần Việt đi đó..."
Chu Chính Tắc nom hơi khó xử: "Liệu có làm phiền quá không, thật ra chúng tôi..."
"Không không, làm phiền gì cơ chứ, ngài đừng quên chỗ đây của chúng tôi là homestay, cái dư dả là phòng, ngài cứ ở một đêm, cho hai đứa trẻ chút thời gian bình tĩnh, trong lòng tụi nó cũng dễ chấp nhận hơn, được chứ."
Đã nói đến vậy, còn từ chối thì phụ lòng tốt của người khác, Chu Chính Tắc chỉ đành gật đầu cảm ơn: "Vậy xin làm phiền."
"Ngài khách sáo quá, này có gì mà phiền," Đậu Hiểu Hoa nói, "Ngài đi theo tôi, hôm nay ngài cũng vất vả rồi, tôi dẫn ngài đi xem phòng, nghỉ ngơi trước, lát nữa chúng hãy ăn chút cơm nhạt..."
Nói rồi bà nghiêng đầu, cảnh cáo hai đứa trẻ: "Còn nữa, hai đứa nhóc nghịch ngợm tụi con, khuất vào phòng cho bà, đợi một lát bà sẽ tìm các con tính sổ!"
Chu Chính Tắc do dự không nhúc nhích, tầm mắt như vô tình cố ý lia lên người Tần Việt đang đen mặt: "Thật ra không cần phiền phức vậy, tôi và tiểu Việt chen chung một phòng là được, đâu thể làm lỡ việc làm ăn của bà được..."
Cái lão già mặt dày!
Lửa giận của Lâm Khinh Chu lập tức dâng lên, nghiến răng, lại muốn chửi: "Ông -- ưm --"
Nhưng bị Tần Việt che miệng, anh lắc đầu với nó.