Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình - Trang 2

Chương 16



Những người ở trong văn phòng bắt đầu bàn tán từ lúc Đường Thừa Tuyên đi vào, lúc này nhìn thấy bên trong vẫn bình yên, bọn họ không khỏi khâm phục Đường Thừa Tuyên.
Đầu đã có sừng rồi mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Sau khi Thẩm Niên nhìn thấy anh thì mới chậm rãi đứng dậy, cô đi đến trước mặt Đường Thừa Tuyên, giơ tay đặt ở trên cổ áo của anh, đôi môi đỏ dán vào anh: “Đừng tức giận nha, cùng lắm thì tôi cũng nhìn anh….”
Đường Thừa Tuyên gạt bàn tay cô xuống: “Đi ra ngoài.”
Ở trước mặt người khác anh sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến hình tượng của mình, ví dụ như vĩnh viễn sẽ không cởi cúc cổ áo, mặc âu phục thì vĩnh viễn sẽ không có nếp nhăn.
Thẩm Niên nghĩ thầm lần này Đường tổng không kêu mình cút?
Cô vừa mới đi đến ngoài cửa, trợ lý lại ngăn cô lại: “Đường tổng nói đợi lát nữa muốn về nhà cùng cô.”
“……” Buồn bực chết mất.
Thẩm Niên ngồi ở trong xe của Đường Thừa Tuyên đợi anh, thấy người đàn ông đi đến cô dựa người vào ghế đuôi mắt nhếch lên nhìn anh, đáy mắt mang theo hứng thú: “Đường tổng đến rồi à.”
Anh ngồi vào, đột nhiên túm chặt tay cô.
“Làm gì vậy?”
Đường Thừa Tuyên lấy khăn ướt ra chậm rãi mà lau tay cô, ngay cả khe hở ngón tay cũng không bỏ qua, người đàn ông rũ mắt xuống: “Cậu ta bẩn.”
“Hả?” Thẩm Niên cười điên cuồng bởi câu miêu tả này
“Sau này đừng chạm vào cậu ta.” Đường Thừa Tuyên là người có tính sạch sẽ, quan hệ giữa bạn bè nam nữ là chuyện rất bình thường, nhưng một khoảng thời gian Ngôn Chi Thành đều đổi một người bạn giường. Làm bạn bè với anh ta ngược lại không sao, nhưng mà Đường Thừa Tuyên nhìn thấy Thẩm Niên chạm vào anh ta thì anh cảm thấy không thoải mái.
“Tôi có thể lý giải đây là anh đang ghen không?”
Anh không nói gì, ngầm thừa nhận.
Thẩm Niên kìm nén nụ cười, không nhịn được giải thích một câu: “Tôi cảm thấy hứng thú với hình xăm trên người anh ta, cho nên vén lên nhìn xem.”
Hứa Ý ngồi ở phía trước không nhịn được trong lòng trào phúng: “Đây là lý do quái quỷ gì vậy? Bởi vì cảm thấy hứng thú với hình xăm trên người nên vén ra nhìn xem, vậy đối phương cảm thấy hứng thú thì nắm tay, cảm thấy hứng thú với đôi môi, chẳng lẽ cũng muốn hôn?” 
Anh ta cũng không tin ông chủ tin được lý do bịa ra này.
Ai biết được vậy mà Đường Thừa Tuyên không phản bác, thậm chí trong lòng anh còn cân nhắc có nên xăm hình xăm trên không, nói không chừng Thẩm Niên sẽ cảm thấy hứng thú.
Nếu Hứa Ý biết lúc này ông chủ của anh ta đang suy nghĩ cái gì, đoán chừng mắt kính cũng rơi xuống mặt đất.
Thẩm Niên thấy Đường Thừa Tuyên không nói gì, cô lại nói thêm: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Nhìn dáng vẻ lười nhác có lệ của cô, không có một chút xíu áy náy nào. Hứa Ý yên lặng nghĩ.
Thẩm Niên tự nhận là dỗ dành Đường Thừa Tuyên tốt rồi. Khi trở lại nhà họ Đường, thì vẻ mặt Đường Trí kích động nhìn cô: “Em….Sao em lại để chú hai đón em””
“Không có.”
Cậu ta thở dài nhẹ nhõm, sau đó căm tức nhìn chú hai: “Vậy là tốt rồi. Chắc là trò của chú hai.”
Thẩm Niên đã quen với sự điên khùng của cậu ta, đeo túi xách đi vào.
Thấy Thẩm Niên đi rồi, Đường Trí đi tới gần: “Có phải chú đã gọi điện thoại cho Tô tổng hay không, để ông ta sắp xếp thêm công việc cho cháu, làm như thế cháu không thể trở về, nên chú có thể độc chiếm Thẩm Niên!”
Chú hai thật nham hiểm!
Đường Thừa Tuyên nhướng mày nhìn cậu ta, khóe miệng mang theo vài phần ý cười.
Đường Trí thấy chú ấy ngầm thừa nhận thì càng tức giận hơn: “Chú hai, chúng ta đã nói sẽ cạnh tranh công bằng! Tại sao chú lại làm như vậy!”
“……” Đường Thừa Tuyên nâng mí mắt lên, trong ánh mắt nhiễm vài phần hàm ý và uy hiếp: “Chú đã nói vậy khi nào?”
“Không phải, sao chú có thể chối cãi chứ?”
Người đàn ông gạt tay cậu ta: “Nếu chú nhớ không lầm, cô ấy chỉ thuộc về một mình chú. Mà cháu đã theo đuổi cô ấy ba năm ngay cả tay cũng chưa chạm vào.”
Có lẽ Đường Trí không nghĩ tới chú hai lại bá đạo như vậy, hơi sửng sốt một chút, sau đó khi lấy lại tinh thần thì cậu ta tức muốn hộc máu: “Thẩm Niên đã từng sờ mặt cháu! Còn sờ đầu cháu!”
Hứa Ý yên lặng đi theo Đường Thừa Tuyên đi vào, lúc lên cầu thang không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Trí, trong mắt mang theo ý giễu cợt nhàn nhạt. 
Đau buồn đan xen phẫn nộ, đêm đó Đường Trí đã lên kế hoạch để đánh bại chú hai, cậu ta cảm thấy với tấm chân tình của mình nhất định có thể làm Thẩm Niên rung động. Nhưng mà cậu ta sống ở trên lầu của Thầm Niên, không hề biết chuyện đang xảy ra ở tầng dưới sẽ khiến cậu ta càng tức giận hơn.
Thẩm Niên biết Đường Thừa Tuyên đang ở trong thư phòng làm việc, cô lấy chìa khóa phòng của Đường Thừa Tuyên từ chỗ của dì Tôn, cố ý tắm rửa ở trong phòng tắm của anh, còn mặc áo sơmi của anh.
Đêm qua cô đã muốn trèo lên giường của Đường Thừa Tuyên rồi.
Bao nhiêu năm mà phòng của Đường Thừa Tuyên vẫn chỉ có hai màu đen trắng, đơn giản lại nghiêm túc, Thẩm Niên lấy một lọ nước hoa màu đen trên tủ đầu giường ra, xịt một chút lên người mình.
Mùi hơi nồng, không giống phong cách mà Đường Thừa Tuyên hay dùng, khó trách  còn chưa bóc vỏ.
Lúc Đường Thừa Tuyên đi vào rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng, cửa không khóa, đèn trong phòng được bật, giống như có người ở bên trong. Anh nhíu mày đi vào, thì thấy dưới ánh đèn màu cam có một người đẹp đang nằm, mái tóc dài như thác nước xõa trên ga trải giường màu xám tro.
Yết hầu anh khẽ giật giật: “Em đến đây làm gì?”
Đôi chân thon dài trắng nõn của Thẩm Niên vắt chéo lên nhau, đôi mắt ngập ánh nước: “Tới dạy anh đó.”
Vành tai Đường Thừa Tuyên đều đỏ lên, hơi rũ mắt xuống, vẫn là dáng vẻ sạch sẽ lạnh lùng: “Tôi bế em về phòng.”
Lúc đôi tay của người đàn ông bế cô lên, cánh môi đỏ mọng của Thẩm Niên dán vào bên tai anh: “Anh không muốn học sao?”
Sợi dây lý trí của Đường Thừa Tuyên bị cắt đứt, chỉ dao động một chút đã bị kéo đến trên giường, cánh môi mềm mại ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt của cô gái chui vào khoang miệng của anh.
Bầu không khí xung quanh vừa chạm vào đã bùng cháy.
Thẩm Niên ôm thắt lưng của anh, trong thoáng chốc nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.
Đường Thừa Tuyên liếc nhìn điện thoại di động, duỗi tay đẩy cô ra, Thẩm Niên liếc mắt một cái thì nhìn thấy tên Mộc Băng Yến trên màn hình di động, cô cong môi cười giễu cợt, nhìn thấy anh đi ra ngoài nhận điện thoại.
Còn tránh cô.
Thẩm Niên cảm thấy nhiệt độ trong phòng ban nãy vẫn còn nóng đột nhiên lạnh đi mấy độ, duỗi tay cầm điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên, lúc Đường Thừa Tuyên bước vào bế cô lên thì bị cô cắn một cái xuống bờ vai của anh.
Thẩm Niên vĩnh viễn sẽ không quên cảnh tượng buổi sáng hôm đó Đường Thừa Tuyên nhận được điện thoại của Mộc Băng Yến, người đàn ông lạnh nhạt mà sắp xếp cho cô ra nước ngoài, rồi sau đó lại gọi điện thoại cho vị hôn thê, ở trong mắt của Thẩm Niên không thể nghi ngờ nữa đây chắc chắn chính là chọn Mộc Băng Yến.
Nhưng Đường Thừa Tuyên dám đưa cô về đây, vậy chứng minh anh và Mộc Băng Yến không có quan hệ gì.
Nhưng Thẩm Niên vẫn cảm thấy trong lòng có cây gai, vì thế cắn mạnh hơn. 
Bờ vai của Đường Thừa Tuyên sắp chảy máu vì bị cắn, người đàn ông không kêu ra tiếng.
Anh biết Thẩm Niên thích cắn người, hơn nữa không phải cắn ra một dấu răng là đủ rồi, cô thấy máu mới bỏ qua. Ba năm trước Đường Thừa Tuyên đã bị cô cắn cả người.
“Thẩm Niên, vừa rồi tôi nói chuyện với Mộc Băng Yến về việc giải trừ hôn ước.”
Giọng nói ôn nhu của người đàn ông, lại ẩn chứa sự đau đớn, Thẩm Niên ngẩn người ra một chút, Đường Thừa Tuyên cho rằng cô muốn nhả ra nhưng lại không nghĩ tới cô đổi chỗ khác cắn thêm một cái nữa.
Thuộc giống chó sao?
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Ghen cắn một cái, vui vẻ cắn một cái, không vui vẻ cũng cắn một cái
Anh trai 7 giây: Tôi là vườn dâu tây sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...