Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn
Chương 31
Hôm nay là ngày khai giảng báo danh của tân sinh viên trường đại học C.
Sau khi lưu luyến không rời tiễn bố mẹ đi, Cố Ninh kéo chiếc vali size 24 của mình đi theo sự hướng dẫn của một đàn chị tốt bụng, vòng qua vòng lại rốt cuộc cũng tìm được tòa nhà ký túc xá của mình.
Ký túc xá sinh viên không có thang máy, thế nên Cố Ninh đành phải một tay xách chiếc vali nặng trĩu một hơi bò lên tầng ba.
Trên hành lang kẻ đến người đi, cô gái nhỏ thở phì phò kéo vali tìm phòng 311, sau khi tìm được phòng xong thì tự hào ưỡn ngực cảm thán rằng mình khỏe thật sự, lực bạt sơn hề khí cái thế*.
*Đây là bài “Cai Hạ Ca” của Hạng Võ (232-202 BC), được sáng tác hơn 2200 năm về trước, ở những ngày chinh chiến sau cùng cuộc đời của Tây Sở Bá Vương Hạng Võ, thua Lưu Bang với quân số gấp 3 lần hơn, là người sáng lập nhà Hán (221-206 BC), tại đất Cai Hạ, thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc ngày nay.
Ngoại trừ Cố Ninh ra thì ba cô gái khác đã đến trường từ hôm qua rồi, giờ phút này ba cặp mắt to của họ đều đồng thời nhìn vào Cố Ninh đánh giá.
“Hi ~~ Chào mọi người, mình là Cố Ninh.” Cố Ninh nở một nụ cười thân thiện hồn nhiên ngây thơ.
Sau khi tự giới thiệu bản thân xong, Cố Ninh biết được người đẹp có đôi môi đỏ rực kia tên là Lâm Lê, cô gái có gương mặt trẻ con múp múp kia tên là Quý Oánh Oánh, còn người vừa mới khai giảng đã đọc《 tư bản luận 》 kia tên là Phùng Nhược Nam.
*Tư bản luận 《资本论》: Tư bản luận” có tên gốc đầy đủ là “Das Kapital – Kritik der politischen Oekinomie” (tạm dịch: Tư bản – Chỉ trích về kinh tế chính trị).
Tác phẩm là sự phân tích về chủ nghĩa tư bản, về phương thức sản xuất và quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa.
“Tư bản luận” không chỉ là công trình nghiên cứu kinh tế chính trị mà còn chứa đựng những quan điểm triết học của Marx và những kiến thức về lịch sử của các nước Tây Âu.
Lâm Lê trang điểm xong thì đi ra ngoài, còn Phùng Nhược Nam thì yên lặng ngồi trên ghế đọc sách, chỉ có Quý Oánh Oánh là kéo Cố Ninh lại trò chuyện, cảm giác rất tự nhiên quen thuộc.
“…Nè, cái váy này của bà đẹp quá, bà mua nó ở đâu ấy?”
“… Thức ăn ở nhà ăn số hai khó ăn lắm, khi trưa mình chỉ ăn có một chút mà trở bệnh dạ dày luôn, sau này bà nhớ đừng đến nhà ăn đó nha.”
Quý Oánh Oánh như một cô bé ưa lảm nhảm vậy, nhưng Cố Ninh lại không hề cảm thấy đáng ghét mà ngược lại còn cảm thấy cô nàng rất dễ thương, cô nàng này là người tốt nhất trong ba người bạn cùng phòng.
Cố Ninh lấy đồ ăn vặt trong túi ra chia cho mọi người cùng ăn, lúc chia đến chỗ Phùng Nhược Nam thì cô nàng chỉ nhìn thoáng qua chứ không nhận: “Không cần, cám ơn, tôi không ăn đồ ăn vặt.”
Cô gái nhỏ có hơi xấu hổ cầm món định cho Phùng Nhược Nam về, Quý Oánh Oánh thấy tình hình như thế thì cười cười hoà giải: “Học sinh giỏi đều không dính đến khói lửa nhân gian như thế đó, không giống như mình, không có món nào mà mình không thích ăn cả.”
“Mình cũng thế!”
Thế là cuộc trò chuyện giữa hai người lại xoay quanh chủ đề đồ ăn, từ món khoai tây chiên của nhãn hàng nào ngon nhất đến món cánh gà mặn quá trời quá đất trong nhà ăn.
Cuối cùng cũng dọn giường xong xuôi, mọi thứ đã được thu xếp gọn gàng, lúc dọn xong thì trời đã tối mất rồi. Quý Oánh Oánh liếm kẹo mút, sờ lên bụng nói: “Cố Ninh, chúng mình đi ăn cơm đi.”
“Được á, chờ mình sửa soạn cái đã.”
Cố Ninh nhìn vào gương vuốt vuốt mái tóc rối của mình vài lần, xong xuôi tủm tỉm bảo, “Đi thôi.”
Trời còn chưa tối lắm, trên đường người qua kẻ lại, mãi đến khi đi ngang qua một đôi nam nữ thì lúc này Cố Ninh mới chợt nhớ ra mình cũng có một ông bạn trai.
Không biết tình hình bên Mạnh Diễn như thế nào rồi nhỉ, vội vội vàng vàng ra ngoài quá nên quên béng mất phải đem điện thoại theo, cô gái nhỏ liên tục thở dài than thở.
“Hôm nay dì đẹp quá trời luôn, cho con dĩa cơm 5 hào đi ạ!”
“Còn cám ơn dì ạ!”
Quý Oánh Oánh dỗ ngọt thành công được dì trong nhà ăn múc thêm cơm, cơm trên đĩa đã chất đầy thành từng ngọn đồi nhỏ.
Đột nhiên Quý Oánh Oánh ngừng nói, cô nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào của căng tin.
“Sao vậy?” Cố Ninh vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé trước mặt cô nàng.
“Thật là một cậu bé đẹp trai.” Mắt Quý Oánh Oánh sáng rực cả lên, “Anh ấy đang cầm lon sữa Vượng Tử thì phải… Sau này mình phải kiếm một anh đẹp trai với phong cách như vậy mới được!”
Cố Ninh gật đầu, tiếp tục ăn mì trứng cà chua trong bát.
“Người gì đâu mà đẹp như tranh vẽ, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, kinh vi thiên nhân*.”
*Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo; khả năng) | 1. Kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người phụ nữ nào đó; (như chim sa cá lặn; hoa nhượng nguyệt thẹn,…) | 2. Kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó.
Khen phóng đại như thế, Cố Ninh đang ăn mà suýt nữa không kìm được mà bật cười.
“Thật sự rất đẹp trai đó! Không tin thì bà quay đầu lại nhìn xem! A … Anh ấy đi rồi.”
Cố Ninh thật sự không quan tâm thật vì cô chỉ hứng thú với một anh đẹp trai mà thôi, anh đẹp trai mà cô hứng thú chính là ông bạn trai nhà cô đó.
“Anh ấy đi rồi …” Quý Oánh Oánh lưu luyến nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Cố Ninh nhìn theo tầm mắt của cô nàng, vừa thấy người kia thì bỗng mở to hai mắt ra, này này….Đây không phải là ông bạn trai nhà cô à?
Thế là Cố Ninh chỉ kịp bỏ lại một câu “Đợi mình một lát” rồi đứng dậy đuổi theo người ta.
Quý Oánh Oánh nghẹn họng trân trối nhìn theo bóng dáng đuổi theo người ta kia của Cố Ninh, chửi thầm: Không ngờ nhìn bà trông trầm lặng như thế vậy mà khi gặp được trai đẹp cũng chẳng bình tĩnh hơn mình là bao!
“Mạnh Diễn!”
Bóng người cao thẳng phía trước nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô thì trong mắt hiện lên một tia vui mừng nhảy nhót, nhưng ngay sau đó lại khẽ nhíu mày hỏi, “Cả ngày nay không nghe điện thoại, đi đâu hay làm gì à?”
“Em bận thu dọn đồ đạc.” Đôi mắt người con gái ngấn nước, trông vừa mềm mại vừa sáng ngời làm sao, “Em đang đi ăn tối với bạn cùng phòng, loay hoay nên quên mang theo điện thoại.”
Sự không thoải mái trong tim Mạnh Diễn bỗng chốc biến mất như chưa từng tồn tại, hắn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ, xoa xoa đầu cô dặn dò, “Lần sau không được làm cho người ta lo lắng như vậy nữa.”
Cố Ninh gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn đưa sữa trong tay cho cô, “Buổi tối về ký túc xá ngủ sao?”
“Dạ.” Cố Ninh quay đầu nhìn lại chỗ Quý Oánh Oánh rồi quay đầu lại bảo, “Bạn cùng phòng đang đợi em, em đi trước nhaa.”
“Ngày mai gặp lại!” Cô nhìn hắn vẫy vẫy tay, sau đó bước nhanh đến nhà ăn.
Tóc đuôi ngựa phía sau đầu xẹt qua trước mắt, chân váy lộ ra một đoạn bắp chân mảnh mai trắng như tuyết khiến tim người ta ngứa ngáy khôn nguôi.
*
Quý Oánh Oánh thật sự vẫn ngồi ở đó chờ, Cố Ninh hơi xấu hổ lí nhí xin lỗi, “Xin lỗi bà, mình mời bà uống trà sữa ha.”
Quý Oánh Oánh liếc nhìn hộp sữa trong tay Cố Ninh, hai mắt mở to, kinh ngạc đến mức mở to cái miệng nhỏ của mình ra, “Bà … mới đó mà bà đã cua được rồi à…”
Cố Ninh đang định giải thích thì thấy cô nàng đau buồn lẩm bẩm, “Khó khăn lắm mình mới gặp được một anh chàng đẹp trai chất lượng như thế, không ngờ thoáng cái đã trở thành vật trong tay của người khác mất rồi… Mà người này lại còn là bạn cùng phòng của mình nữa chứ! “
Quý Oánh Oánh chớp chớp mắt mấy cái, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, Cố Ninh nhìn mà buồn cười, “Đó là bạn trai của mình.”
“Mình biết đó là bạn trai của bà.” Cô nàng nói với giọng điệu đầy tổn thương.
“Không phải thế.” Cố Ninh bất lực giải thích, “Anh ấy làm bạn trai của mình được hai năm rồi.”
Hở? Nghe được thông tin quan trọng, vẻ mặt Quý Oánh Oánh tràn đầy vẻ không thể tin được.
____
Bài CAI HẠ CA
Bản Hán Việt:
Lực bạt sơn hề khí cái thế.
Thời bất lợi hề Truy bất thê.
Truy bất thê hề khả nại hà,
Ngu hề Ngu hề nại nhược hà.
Bản dịch:
Sức nhố núi, khí trùm trời,
Ngựa Truy chùn lại bởi thời không may.
Ngựa chùn, biết tính sao đây,
Ngu Cơ ơi, tính sao đây hỡi nàng.
(Nhữ Thành dịch)
(Nhữ Thành dịch)
Sữa Vượng Tử