Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn
Chương 14
Mạnh Diễn tạm dừng công việc đang làm lại, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ lỗ tai hồng hồng chạy như bay ra khỏi văn phòng, lông mày khóe mắt bất giác hiện lên ý cười.
Buổi tối khi tiễn cô về nhà, cô không cười cũng chẳng nói năng gì, dáng vẻ vô cùng uất ức, hắn có hơi buồn cười xoa xoa đầu cô, cuối cùng cô gái nhỏ cũng không kìm được mà mở miệng, giống như một con mèo nhỏ đang dựng lông gừ lên.
“Lúc nãy cậu chê cười mình đúng không!”
Mạnh Diễn im lặng một lúc, sau đó phủ nhận.
Cố Ninh nghi ngờ nhìn hắn, “Thế lúc đó sao cậu lại cười?”
“Vì lúc đó tôi thấy em rất dễ thương.” Hắn thành thật trả lời.
“Cậu nói dối, cậu rõ ràng là đang chê cười mình.” Cô mếu máo: “Mình muốn tạm chia tay một tiếng với cậu.”
Vừa nói cô vừa bước sang một bên, cách hắn một khoảng nhất định, “Bạn học Mạnh Diễn, nam nữ thụ thụ bất tương thân, làm ơn đừng đến gần mình như vậy.”
Mạnh Diễn không nói gì, đến tận lúc đi qua một con hẻm yên tĩnh, hắn chớp thời cơ đè người lên tường, mặc kệ cô kêu lên phản kháng mà cúi đầu cắn lên môi cô.
Con mèo cậy sủng mà kiêu thì phải làm sao bây giờ, chỉ cần cưỡng hôn nó là được.
Hiệu suất chấm bài của các giáo viên cực kì cao, ngày hôm sau đã phát phiếu điểm rồi. Cố Ninh ngạc nhiên vui mừng khi thấy tổng xếp hạng của mình không những không giảm mà còn tăng lên hai hạng, xếp thứ năm trong khối, Mạnh Diễn vẫn hạng nhất như cũ, điểm của bạn hạng nhì cách hắn rất nhiều.
Thời tiết ngày càng lạnh, trường học không còn bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục nữa. Để giữ ấm cho cơ thể nên Cố Ninh đã quấn một chiếc khăn to và mặc thêm một áo khoác lông bên ngoài.
Sáng hôm nay khi nhìn thấy những người bán hàng rong đang cẩn thận đóng gói những trái táo lại thì lúc này người con gái mới chợt nhớ ra hôm nay là đêm Giáng sinh ở phương Tây.
Cô không có nhiều cảm giác về ngày lễ này, nhưng chợt nhớ táo có ý nghĩa là bình an nên cô đã mua một trái, sau đó chọn một bao bì tương đối đơn giản gói lại.
Vẫn còn sớm thế nên Cố Ninh lẻn vào lớp 11A1, cô đang định bí mật nhét quả táo vào bàn của Mạnh Diễn thì lại bỗng nghĩ đến một điều, nếu hắn cho rằng đây là đồ mà người theo đuổi đưa rồi trở tay ném vào thùng rác thì phải làm sao bây giờ, suy tư một lát cuối cùng cô quyết định khi nào gặp thì sẽ đưa cho hắn luôn.
Vừa bước ra cửa đã đụng phải người quen.
Trong thời tiết lạnh giá như thế này mà cô nàng này lại mặc váy với áo khoác len, phần đùi lộ ra ngoài, đôi giày da nhỏ phát ra âm thanh cộp cộp theo mỗi chuyển động.
Triệu Úy Lan nhìn Cố Ninh, cảm thấy hình như mình đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng mãi vẫn nghĩ không ra. Cô nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, chạy tới bục giảng xem sơ đồ lớp tìm vị trí của Mạnh Diễn, sau đó cầm một tấm thiệp và một quả táo đã được đóng gói xinh đẹp đặt lên bàn của hắn.
Chứng kiến hành vi của cô nàng, Cố Ninh âm thầm bóp bóp quả táo của mình, xoay người quay trở lại lớp học.
Buổi tối tự học cả lớp tổ chức xem phim, phòng học tắt hết đèn, nơi không được ánh sáng màn hình chiếu đến hoàn toàn tối đen, ngoại trừ Lâm Gia Minh ra thì còn lại không có ai để ý tới chỗ ngồi của Cố Ninh đang trống không.
Trên sân thượng khu dạy học, gió lạnh run lẩy bẩy, một trái táo đang cô đơn lẻ bóng nằm một bên không ai thèm chú ý đến.
Cố Ninh bị đè vào lan can, chiếc khăn quàng cổ dày cộp bị cởi ra ném sang một bên, khóa kéo của áo khoác lông bị kéo xuống một nửa, Mạnh Diễn kéo áo len của cô ra, đầu vai trắng nõn non mịn lộ ra ngoài, hắn vùi đầu xuống dán vào cổ cô mút mút.
“Mình lạnh …” Cố Ninh thì thầm, đôi môi vốn đỏ mọng bị gió lạnh thổi qua biến thành trắng bệch.
Hắn ngẩng đầu lên, kiềm chế bản thân lại chỉnh sửa áo lông và áo len của cô về trạng thái ban đầu, rồi lại ôm cô gái nhỏ chặt hơn chặn đi làn gió lạnh đang từ sau lưng hắn thổi đến.
Nay hắn mặc áo khoác màu xám đậm, giờ đây áo đang mở rộng hiện ra áo len mềm mại bên trong, Cố Ninh áp mặt mình vào ngực hắn, xúc cảm ấm áp vô cùng.
Cô cho luôn hai bàn tay của mình vào túi áo khoác của hắn để giữ ấm, sau đó mở miệng hỏi: “Hôm nay cậu nhận được bao nhiêu quả táo thế?”
Mạnh Diễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ một quả.”
“Mình không tin, hồi sáng này mình thấy có người nhét táo và thiệp vào bàn của cậu.”
“Cái đó tôi đã nhờ người khác giúp trả lại rồi.”
“Ngoài quả này ra còn những quả khác nữa, đúng không?” Nhiều người yêu thầm như thế ắt hẳn sẽ có một đóng táo, Cố Ninh chua lét nghĩ.
“Tôi không nhận quả nào cả.” Mạnh Diễn vớt người con gái ra khỏi ngực mình, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm vào cô, “Ngoại trừ của em.”
Trên sân thượng khu dạy học không có đèn, bóng đêm tối om nhưng Cố Ninh lại có thể thấy được một loại ánh sáng rực rỡ cùng cực trong đấy mắt của hắn.
Cô kiễng chân lên, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, chỉ hôn một chút rồi tách ra, sau đó cười vui vẻ nhìn hắn, “Sao cậu lại ngoan như vậy hả.”
Mạnh Diễn cười cười, khàn khàn đáp: “Em là quả bình an của tôi, tôi không cần quả của người khác.”
Hắn cúi đầu, dịu dàng ngậm lấy đôi môi mát lạnh của cô, tiến vào khoang miệng ấm áp của cô, đôi môi cô mềm mại ngọt ngào như vậy, ấy là khát khao mà hắn không thể cưỡng lại được.
Cố Ninh ngẩng đầu lên, cùng hắn quấn lấy môi lưỡi dây dưa, tình cảm nồng cháy, cánh tay cô rút ra khỏi áo khoác của hắn, cách một lớp áo len ôm lấy vòng eo thon chắc kia.
Khi Mạnh Diễn rời khỏi môi cô thì mắt cô đã ẩm ướt mờ mịt cả rồi, bên môi tràn ra chút nước, hắn vươn tay ra lau đi, rồi lại đặt ngón tay cái lên môi cô xoa nhẹ.
“Hình như hơi khô,” Hắn thì thầm.
“Ừ. Hôm nay mình quên tô son.” Cố Ninh thò tay vào túi lấy một thỏi son ra, mở nắp ra vặn vặn bôi lên môi.
“Để tôi thoa cho em.” Hắn cầm lấy thỏi son trên tay cô, chất son màu trắng, hắn nhìn nhìn, đây là mùi cam quýt.
Hắn nâng cằm cô gái nhỏ của mình lên, động tác thoa rất nhẹ nhàng, Cố Ninh nhắm mắt lại hưởng thụ hắn phục vụ.
Cô hơi bặm bặm môi, đôi môi thoa son bóng lưỡng như có ánh sáng, thoang thoảng mùi cam quýt.
Sau khi thoa xong, Cố Ninh mở mắt ra nhìn chằm chằm vào môi hắn một lúc, thỏ thẻ nói: “Miệng của cậu cũng hơi khô, để mình cho cậu chút son môi ha.”
Cô gái nhỏ vòng tay qua cổ hắn, lại lần nữa dâng môi mình lên.
Đêm đông u ám và lạnh lẽo, nhưng lồng ngực hắn đang dần dần nóng lên.
Khi Cố Ninh về đến nhà thì đèn trong phòng khách vẫn sáng, cha Cố và mẹ Cố đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, Cố Ninh hơi kinh ngạc hỏi: “Cha, hôm nay cha không tăng ca sao ạ?”
“Tiểu Ninh về rồi.” Cố Đông Lâm nhìn thấy Cố Ninh thì rất vui vẻ, ông đứng dậy vào phòng bếp mang hoành thánh ra. “Cha chuẩn bị đồ ăn khuya cho con nè, ăn xong rồi đi ngủ.”
“Cảm ơn cha.” Mặc dù không có thói quen ăn khuya nhưng Cố Ninh không muốn phụ lòng của cha mình.
“Từ từ hẳn ăn.”
Mẹ Cố ném điều khiển từ xa lên bàn trà, trên mặt hơi tức giận, “Nói cho mẹ biết, lúc nãy là ai đưa con trở về?”
Trái tim Cố Ninh đập trật một giây, cô bình tĩnh ngồi trên ghế từ tốn trả lời: “À, đó là bạn học của con ạ, tiện đường nên con với bạn ấy cùng nhau về nhà.”
Mẹ Cố giận tái mặt, “Tốt nhất con đừng nói dối, ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con để tìm hiểu sự việc.”
“Em xem em đi, đến con gái mình mà cũng không tin tưởng.” Giọng điệu của Cố Đông Lâm hơi không hài lòng, “Từ nhỏ Cố Ninh đã rất ngoan, sao con bé có thể yêu sớm làm cho cha mẹ lo lắng được.”
Sau đó quay sang nói với Cố Ninh: “Mau ăn đi, lát nữa sẽ lạnh mất, ăn xong rồi đi ngủ sớm mai còn đi học.”
Cố Ninh gật đầu, cầm muỗng múc một miếng hoành thánh cho vào miệng, nhưng không nếm được mùi vị nào.