Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ánh Trăng Không Biết - Trang 2

Chương 24



Chớp mắt một cái đã vào tháng 4, tất cả học sinh tham gia cuộc thi Vật lý thành phố đều phải đến tổ thi đấu ở lại 3 ngày, trường Trung học phụ thuộc chỉ có Ôn Dụ và Dư Dạng. Để thể hiện sự coi trọng của nhà trường, chủ nhiệm Lưu chủ động đưa bọn họ lên xe ở trước cổng trường.
Hai người mặc đồng phục của trường Trung học phụ thuộc, cầm ba lô, chủ nhiệm Lưu phát cho mỗi người một chai nước, vỗ vỗ bả vai Dư Dạng, "Bình thường cà lơ phất phơ quen rồi, lần này đến nơi phải ôn tập cho tốt, lấy trạng thái tốt nhất."
Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm Lưu không mang cảm xúc phê bình nói chuyện với Dư Dạng, ngay cả Ôn Dụ nghe xong cũng có hơi không quen, Dư Dạng cười mở miệng, "Em biết rồi Tiểu Lưu, nhất định không để cho thầy mất mặt."
Chủ nhiệm Lưu nghe xong tức giận đến mức mặt và cổ đỏ bừng, đúng lúc xe bus của tổ thi đấu chạy tới, ông ấy đẩy Dư Dạng, chỉ vào xe: "Đi đi, mau lên đi."
Ôn Dụ đang định đi thì chủ nhiệm Lưu gọi cô một tiếng, nói mấy câu với cô: "Ôn Dụ, người chủ nhiệm tin nhất là em. Nếu Dư Dạng có chuyện gì trong tổ thi đấu, em nhất định phải ngăn cản em ấy lại, hơn nữa đừng để cho em ấy đánh nhau với bạn học trường khác."
Tổ thi đấu có quy định rõ ràng, thí sinh không được tự tiện ra ngoài, lại càng không được xảy ra các hành vi đánh nhau ẩu đả trong thời gian thi đấu.
Những quy tắc này, Dư Dạng đã từng tham gia phải hiểu rõ hơn cô. Nếu chủ nhiệm Lưu đã nhờ cô, cô đồng ý không chút do dự.
"Tiểu Lưu nói gì với cậu vậy?" Lên xe, Dư Dạng hỏi cô.
Ôn Dụ đeo tai nghe, vừa chọn nhạc vừa trả lời: "Thầy ấy bảo mình trông chừng cậu, sợ cậu kích động."
"Lo lắng linh tinh." Thấy cô đã chọn được bài hát, Dư Dạng duỗi tay tháo tai nghe bên tai còn lại của cô, nhét vào tai mình, ngang ngược không nói lý: "Tôi nghe nhạc ngủ một lát."
Trong tổ thi đấu chia ra ký túc xá nam nữ, ở đây học sinh nam chiếm đa số, tính cả Ôn Dụ thì có tổng cộng 6 học sinh nữ.
Ôn Dụ mang ba lô đi vào ký túc xá, chăn đệm trong đây đều do tổ thi đấu cung cấp, thiết bị đều rất đầy đủ. Ôn Dụ đặt ba lô lên giường mình, trong ký túc xá lại có hai cô gái đến, trong đó có một người nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nhìn đến nỗi trong lòng cô run lên.
Cô không quen chủ động nói chuyện với người ta, nhưng giờ phút này cô thật sự muốn hỏi cô gái đó đang nhìn cái gì.
Qua hồi lâu cuối cùng cô gái ấy cũng mở miệng: "Cái kia, cậu là học sinh của trường Trung học phụ thuộc phải không?"
Ôn Dụ rủ mắt, nhìn vào huy hiệu trên đồng phục trước ngực mình, không khó để nhận ra mấy chữ nhỏ trên đó là gì.
Cô gái đó lại nói: "Xin lỗi, mình tên Chu Thiến, mình học Nhị Trung."
Ôn Dụ gật gật đầu: "Mình biết."
"Đồng phục màu đỏ của Nhị Trung bọn mình thực sự rất dễ nhận ra." Chu Thiến kéo đồng phục của mình bật cười.
Đồng phục của Nhị Trung quả thực rất bắt mắt, đỏ trắng kết hợp, liếc mắt một cái là biết ngay học sinh của trường nào. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn là vì cô đã học hơn nửa học kỳ ở Nhị Trung.
Chu Thiến thử thăm dò: "Ban nãy bạn cùng xuống xe, nói chuyện với cậu là Dư Dạng hả?"
Cái người có tiếng tăm của trường Trung học phụ thuộc và Nhị Trung, ai mà không biết.
Cho dù Chu Thiến không biết, Ôn Dụ cũng không cảm thấy có gì hay để giấu diếm, cô gật đầu: "Ừm, là Dư Dạng."
Chu Thiến cảm thấy thật khó tin, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên: "Mình cảm thấy quan hệ giữa cậu và cậu ta rất tốt, có phải cậu bị cậu ta lừa rồi không, người đó chính là Dư Dạng ấy hả?"
"Không lừa, bọn mình chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè... bình thường?!" Chu Thiến rất lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Chu Thiến nói: "Mình chưa từng thấy ai có thể trở thành bạn với Dư Dạng, có nghĩ cũng không dám nghĩ."
"Mình đi ra ngoài trước."
Ôn Dụ tìm lý do ra khỏi ký túc xá, từ khi cô quen biết Dư Dạng cho đến nay, bạn gần đây đi cùng với cậu chỉ có Lương Diên Tần Cố, những người khác chưa từng nghe cậu nhắc đến.
Hoặc là căn bản không có những người khác.
Ngày đầu tiên tất cả học sinh cùng nộp các sản phẩm điện tử lên, thống nhất tiếp nhận một lần huấn luyện, chủ yếu là nói một chút quy tắc, không khác gì lắm với điều lão Lưu nói.
Ngày hôm sau bọn họ có một ngày để ôn tập, ngày thứ 3 mới chính thức bước vào cuộc thi. Ôn Dụ đến thư viện từ sớm để chiếm chỗ, cô lấy bài thi ra giải đề trước, bên cạnh là chỗ cô giữ lại cho Dư Dạng.
Lúc cô làm xong tờ bài thi đầu tiên, phía đối diện có bóng dáng ngồi xuống, cô tưởng Dư Dạng nhưng ngẩng đầu lên mới phát hiện là gương mặt xa lạ mặc đồng phục của Nhị Trung.
Người nọ nói: "Trước kia cậu học ở Nhị Trung phải không?"
Ôn Dụ còn chưa kịp trả lời thì Dư Dạng để ba lô của cô xuống, bản thân ngồi bên cạnh cô, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cậu con trai đối diện. Người ở Nhị Trung nào có ai nghe thấy tên Dư Dạng mà không sợ, cậu chàng bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng mất hết cả tự tin.
Cậu ta thu dọn đồ của mình, nói với Ôn Dụ: "Cái kia xin lỗi, tớ nhận nhầm người."
Cậu con trai chạy trối chết, ngồi cách bọn họ rất xa.
Ôn Dụ bị hành động của cậu ta chọc cười, ánh mắt của cô từ chỗ cậu chàng nhìn qua, "Hình như cậu ấy bị doạ sợ rồi."
Giọng điệu Dư Dạng bình thản: "Sợ tôi rất bình thường, chỉ là lá gan của cậu càng ngày càng lớn, cậu liếc mắt nhìn cái nữa xem, tôi đi nói mấy câu với cậu ta tiếp."
"........." Ôn Dụ thu hồi ánh mắt ở trên người bạn nam ấy lại, trong lòng cô có hơi ngổn ngang. Đặc biệt không nên nghĩ đến những thứ khác vào trong cuộc thi Vật lý quan trọng này, nhưng câu nói này của cậu là có ý gì, cô vẫn luôn bất giác mà suy nghĩ nhiều.
Dư Dạng gõ gõ bàn: "Ngẩn người gì đấy, nhìn bài thi."
"Nếu không chắc chắn thì hỏi." Cậu lại nói: "Đừng nghĩ những cuộc bắt chuyện linh tinh đó."
Bắt chuyện? Bắt chuyện cái gì cơ.
Ôn Dụ biết tại sao cậu phải nói những lời ấy, cô giải thích: "Không có bắt chuyện, lớp 10 mình thật sự có học ở Nhị Trung."
"Cậu từng học ở Nhị Trung?" Dư Dạng nhíu mày, cậu không chỉ không có chút ấn tượng gì về cô, thậm chí ngay cả cái tên cũng chưa từng nghe qua.
Ôn Dụ chỉ để lại đỉnh đầu cho cậu, cúi đầu làm bài thi trong tay: "Vốn dĩ mình không có cảm giác tồn tại, cậu không biết mình cũng rất bình thường."
Vốn dĩ bọn họ là người của hai thế giới, nếu không phải cô chủ động đăng ký vào ban Tự nhiên đến gần cậu, thì cuộc đời bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện cùng nhau.
.........
Hôm thi đấu, thời tiết không biết làm sao mà âm u. Trước khi vào nơi thi, Dư Dạng cảm thấy tâm trạng có hơi bực bội, túi bút cầm không chắc rơi xuống đất. Ôn Dụ khom lưng nhặt lên giúp cậu, lại kiểm tra đồ bên trong, sau khi xác nhận xong mới đưa cho cậu.
"Dư Dạng, cố lên!"
Dư Dạng "ừm" một tiếng, nhìn cô đi vào điểm thi của cô, cậu mới đi đến điểm thi của mình.
Thi được một nửa thì trời bắt đầu đổ mưa, Ôn Dụ cẩn thẩn làm đề thi đấu trong tay, lòng cô tràn đầy một suy nghĩ, nhất định phải thi cho thật tốt, nắm chắc bất cứ cơ hội nào để vào một trường đại học với cậu.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Ôn Dụ tìm Dư Dạng, chủ nhiệm Lưu và lão Trương ở ngay bên ngoài cầm điện thoại đón bọn họ. Bọn họ mở dù đi ra, xa xa đã thấy chủ nhiệm Lưu vẫy tay với bọn họ.
Ôn Dụ cẩn thận phát hiện, trên mặt chủ nhiệm Lưu và lão Trương đều gượng cười, chỉ là thỉnh thoảng lão Trương thở dài khiến cô phát hiện ra sơ hở.
Ngồi trên xe taxi, chủ nhiệm Lưu cũng không định đưa điện thoại cho bọn họ, cũng không hỏi bọn họ thi thế nào, vẫn cứ mãi nhìn bên ngoài cửa sổ như chất chứa tâm sự.
Ôn Dụ ngồi ở ghế phó lái, nhìn tình hình giao thông đằng trước. Đi được một khoảng cô mới phát hiện, đây không phải là đường quay về trường. Cô quan sát nét mặt của lão Trương trong gương chiếu hậu, lại nhìn Dư Dạng không thoải mái đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem tình tình nhất định không phải chuyện tốt.
Tài xế dừng lại ở Bệnh viện Nhân dân, trái tim Ôn Dụ cũng theo đó mà treo lên. Lão Trương chủ động đánh thức Dư Dạng rồi nói mấy câu với cậu ở bên ngoài xe. Dư Dạng chưa nghe xong, ngay cả dù cũng không che mà kích động chạy vào, cô cách cửa kính xe nhìn bóng lưng Dư Dạng.
Tấm lưng ấy...
Ôn Dụ cắn môi, sau khi nghe thấy chủ nhiệm Lưu thở dài, lẩm bẩm: "Cũng là một đứa nhỏ đáng thương."
Cô nắm chặt cổ tay, Trương Vệ Quốc che dù đứng trong màn mưa, nhìn chằm chằm bóng lưng Dư Dạng hồi lâu, mãi đến cuối cùng lắc đầu mới kéo cửa xe ra.
Ánh mắt Ôn Dụ nhìn về phía cây dù ở dưới chân, cô không biết lấy dũng khí ở đâu mà dưới mí mắt của chủ nhiệm Lưu và Trương Vệ Quốc, kéo cửa xe ra, cầm dù chạy ra ngoài.
"Ôn Dụ! Em làm gì đấy!" Trương Vệ Quốc vẫn chưa ngồi vào xe, Ôn Dụ đã chạy qua người ông ấy.
Trương Vệ Quốc hô vài tiếng, không ai để ý đến ông ấy, Ôn Dụ che dù cũng không quay đầu lại mà chạy về phía bệnh viện.
Cô dựa vào trí nhớ mà chạy đến phòng bệnh quen thuộc kia. Nhưng căn phòng ấy đã sớm không có ai ở, hoang mang hoảng hốt, cô nhìn thấy y tá kiểm tra phòng thì vội vàng nắm lấy y tá: "Người bệnh ở phòng này đi đâu rồi ạ?"
Y tá thấy đầu cô ướt sũng, cô ấy nhìn căn phòng bệnh kia: "Một tiếng trước ông cụ trong phòng này chết bệnh, bây giờ chắc vẫn còn đang ở nhà xác."
"Bệnh..." Ôn Dụ hoảng loạn buông y tá ra, chạy xuống.
"Em gái, em biết chỗ nào không?"
Ôn Dụ nghe thấy câu hỏi này ở sau lưng, cô chịu đựng không đáp lại. Nhà xác của bệnh viện khác ở đâu có lẽ cô không biết, nhưng nhà xác ở Bệnh viện Nhân dân thành phố B thì cả đời cô không thể quên được.
Năm đó bà ngoại mắc bệnh, cô gọi 120 đầu tiên, nhưng dù vậy, bà ngoại vẫn rời khỏi thế giới này khi đang trên đường đến bệnh viện. Cô ngồi ở hành lang bên ngoài nhà xác, ngồi cả một đêm, cũng khóc cả một đêm.
Hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, Ôn Dụ nghe thấy bên trong vang lên tiếng nghẹn ngào, là Dư Bất Trì và Dư Lâm cùng với một người phụ nữ đang khóc ở bên cạnh.
Dư Dạng giống như con rối không hồn, đứng ở bên cạnh nắm tay ông nội, cậu kéo tay ông cụ, mơ hồ nói không rõ: "Ông cụ này, tuổi càng lớn càng thích gạt người. Không phải đã nói đợi con thi Đại học ở thủ đô sẽ dẫn ông đi ngắm thủ đô rồi sao?"
"Ông chưa bao giờ gạt người..."
"Ông tỉnh lại đi, ông làm sao vậy, con cầu xin ông, tỉnh lại đi, đừng như vậy."
Viền mắt Dư Dạng đỏ bừng, cậu nắm bàn tay lạnh lẽo của ông cụ Dư, lặp đi lặp lại lời khẩn cầu, nhưng cho dù cậu nói cái gì thì người ở dưới vẫn mãi không đáp lại một câu.
Dư Bất Trì đi qua vỗ vỗ lưng cậu, nghẹn ngào nói: "Tiểu Dạng, trước khi đi ông nội con nói một câu cuối cùng, bảo con lớn lên thật tốt. Ông ấy..."
"Ông câm miệng!" Dư Dạng như phát điên đẩy Dư Bất Trì ra, tơ máu che kín trong mắt, cậu lắc đầu nói: "Ông nội của tôi chỉ là đang ngủ thôi, ông không chết! Ông ấy chỉ là đang ngủ thôi!"
"Tiểu Dạng..."
Ôn Dụ đứng trước cửa, nước mắt rơi xuống, Dư Dạng vào lúc này khiến cô vô cùng đau lòng, cô không biết đã dùng bao nhiêu dũng khí mới đi đến bên cậu.
"Dư Dạng."
Dư Dạng dùng hết tất cả sức lực nhìn cô, cậu bị cô kéo ra khỏi nhà xác, đứng ở hành lang lạnh như băng kia.
Ôn Dụ kiễng chân, giơ tay vuốt mái tóc bên tai cậu, một chút lại một chút. Cô nhìn cậu, dùng giọng điệu của người lớn nói: "Tiểu Dạng nhất định phải ngoan ngoãn lớn lên."
Dư Dạng đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn cô gái chằm chằm dần dần mơ hồ, nước mắt giống như đập nước không ngừng tràn mi. Cậu không muốn để cô nhìn thấy mình chật vật, vì thế cậu bước lên vịn hai tay lên cánh tay cô, vùi đầu vào vai cô.
Cả người cậu ướt đẫm, Ôn Dụ cảm thấy trên vai mình bị nước làm cho ướt nhẹp, không biết là nước mắt hay là nước mưa.
Hồi lâu, giọng Dư Dạng khàn khàn, nghẹn ngào nói không rõ: "Tôi không còn nhà nữa rồi."
Nơi nào đó trong lòng cô bất giác mềm nhũn bèn giơ tay vỗ vỗ lưng cậu: "Mình cũng... không có nhà."
Chương trước Chương tiếp
Loading...