Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa
Chương 40: Anh... Rất thân thiết với chị Âm Lan ạ?
Tằng Ngữ nói như vậy đều là có chứng cứ cả.
Mẫu người sáng sủa ấm áp, tràn đầy năng lượng tích cực như Từ Hưng Châu, tư văn nho nhã như Kỷ Lai, còn có đàn anh hình mẫu học bá của khoa vật lý bọn họ nữa, có ai không phải là tuyển thủ nổi danh của trường đại học Văn cơ chứ. Trịnh Tây Tây tuy có mắt nhưng lại không hề "cảm lạnh" với những anh chàng đẹp trai ấy.
Tằng Ngữ chưa từng yêu đương gì, đối với mấy anh chàng đẹp trai này cũng không phải là thật lòng thật ý yêu thích nhưng tán thưởng thì vẫn có thể. Ngay cả khi cô ấy không có tâm tư gì với Kỷ Lai thì trái tim của cô ấy vẫn không thể khống chế được mà đập nhanh thêm vài giây khi anh ấy đi ngang qua cô ấy vừa nãy.
Trịnh Tây Tây thì lại đúng là đang nhìn cây bắp cải, hoàn toàn không có cái loại phản ứng hóa học như thế, cũng chỉ có những khi cô ở bên Cố Duẫn mới biểu lộ ra một mặt thiếu nữ thẹn thùng e lệ.
Tằng Ngữ vốn dĩ chỉ là tùy tiện nói đại một câu vậy thôi, kết quả càng nghĩ lại càng cảm thấy có lý.
Cô ấy nhìn Trịnh Tây Tây bằng một ánh mắt hận rèn sắt không thành thép, vươn tay lên vỗ vào đầu Trịnh Tây Tây một cái: "Cậu tự suy nghĩ cho cẩn thận đi."
Nếu như cô ấy có điều kiện tốt như Trịnh Tây Tây, bên cạnh lại có một anh chàng đẹp trai ngút trời như Cố Duẫn thì cô ấy đã đẩy ngã người ta từ lâu rồi.
Trịnh Tây Tây cũng không có phản bác. Nếu như là trước khi gặp Cố Duẫn thì có lẽ cô sẽ thực sự tán thưởng mẫu đàn ông giống như Kỷ Lai, trò chuyện hợp ý, chí hướng hợp nhau, còn biết chăm sóc cảm xúc của người khác một cách âm thầm, ở bên nhau cũng rất thoải mái.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Kỷ Lai cũng làm cho cô biết rõ rằng, trong quãng thời gian dài mà cô có thể nghĩ tới, thậm chí có thể là cả đời này, ngoại trừ Cố Duẫn, cô sẽ không thể nào yêu thích bất kỳ ai khác nữa rồi.
Thời gian cứ thế dần dần trôi đi trong những ngày trầm lắng như thế này.
Trịnh Tây Tây vẫn giữ được tần số cuộc gọi với Cố Duẫn như cũ. Cô sẽ kể lại cho anh nghe những điều thú vị đã xảy ra trong cuộc sống của mình, còn anh sẽ nói về chuyện gì đó ở bên kia. Những lúc không có gì có thể nói thì hai người cứ để điện thoại, Cố Duẫn làm việc, Trịnh Tây Tây làm bài tập về nhà, rồi trước khi Trịnh Tây Tây đi tắm rửa, cô lại nhắc nhở Cố Duẫn ở bên ấy đi ăn trưa.
Cô vẫn giống như trước kia, giữ vai trò như một người em gái, chỉ vào những lúc Cố Duẫn nhìn không thấy, trong những đêm tối tĩnh mịch, cô lại nghĩ đến những tâm sự của mình, rồi mặc cho trái tim của mình bị những thứ cảm xúc vừa chua chát lại vừa ngọt ngào bao phủ. Hôm sau thức dậy, cô lại dồn nén những tâm sự đó xuống tận đáy lòng, bắt đầu chuyên tâm vào cuộc sống bận rộn của một ngày mới.
Sau đó, kỳ nghỉ hè đã đến.
Cố Duẫn gọi điện hỏi xem Trịnh Tây Tây có muốn qua đó nghỉ hè hay không.
Vào những ngày đó, Trịnh Tây Tây vừa khéo đang lựa quà sinh nhật cho Cố Duẫn, cô không muốn tặng đồ rẻ tiền cho anh nên đã đi đến một trung tâm thương mại bán đồ đắt muốn cắt cổ ở gần dinh thự Dục Minh để mua quà sinh nhật.
Tại một cửa hàng bán đồ trang sức, cô nhìn trúng một cặp khuy cài tay áo. Đôi khuy cài tay áo đó có màu đen, xung quanh có một vòng hoa văn, không biết là dùng chất liệu gì, làm cho người ta có cảm giác bí ẩn và kín đáo. Trịnh Tây Tây nhìn qua giá của nó một cái, không phải là cái giá mà hiện tại cô có thể gánh vác được, thế nhưng, tầm nhìn lại không thể cưỡng lại được mà bay qua đó, vẫn luôn có cảm giác nếu đôi khuy cài tay áo này mà ở trên người Cố Duẫn thì sẽ rất đẹp mắt.
Vừa hay cơ sở đào tạo bán thời gian của cô đã gửi tin nhắn tới, với hy vọng trong kỳ nghỉ hè này, cô sẽ tiếp tục đến giúp đỡ, hơn nữa họ còn sẵn sàng tăng lương cho cô. Học sinh đến học thêm vào kỳ nghỉ hè càng thêm nhiều hơn. Đây là thời điểm bận rộn nhất của các cơ sở đào tạo, Trịnh Tây Tây là sinh viên trường đại học Văn, đã vậy lại còn giảng dạy rất giỏi, có nhiều học sinh đều là vì Trịnh Tây mà tới, hoàn toàn là một tấm biển hiệu sống.
Trịnh Tây Tây tính toán một lúc, nếu như tháng tám cô mới qua chỗ Cố Duẫn, cộng thêm một tháng rưỡi nghỉ hè, tiền vé máy bay và tiền quà tặng đã tiết kiệm được kha khá rồi, có thể mua luôn cặp khuy cài tay áo này, do đó, sau khi do dự, cô đã đồng ý.
Vì thế, khi Cố Duẫn hỏi xem cô có muốn qua bên đó đi chơi hay không, Trịnh Tây Tây, người một lòng nghĩ tới việc sẽ làm cho anh phải bất ngờ vào tháng tám, khó xử mà nói rằng có một hạng mục ở trường mà cô muốn tham gia rồi khéo léo từ chối Cố Duẫn.
Cố Duẫn không ngờ tới rằng Trịnh Tây Tây sẽ từ chối, cho nên khó tránh khỏi có chút mất mát. Sau khi chuyện này bị Tề Thịnh biết được, gã đứng ngoài xem náo nhiệt không sợ to chuyện, nói: "Em gái tầm tuổi này là hay có mới nới cũ lắm đấy, theo tôi thấy thì miếng thịt khô lâu năm là cậu đây đã hết hạn sử dụng từ lâu rồi."
Cố Duẫn: "Cậu lượn đi cho nước nó trong. Mau cút đi tăng ca cho tôi!"
Tề Thịnh: "..."
Trịnh Tây Tây làm việc bán thời gian tại cơ sở đào tạo đến cuối tháng bảy, sau khi tính lương xong, cô đã mua được món quà mà mình ghi khắc trong lòng như mong muốn. Sau khi thu dọn hành lý của mình một cách đơn giản, Trịnh Tây Tây đã không thông báo cho Cố Duẫn mà dựa theo địa chỉ mình biết, một mình lên máy bay.
Đây là lần thứ hai Trịnh Tây Tây ra nước ngoài, so với lần trước, lần này cô trở nên quen đường thuận lối hơn, tuy nhiên, tâm trạng thật lâu không có bình tĩnh lại được cũng thể hiện rõ sự hồi hộp của cô.
Cô đã chuẩn bị trong suốt cả một học kỳ chỉ bởi vì cuộc gặp gỡ lần này với Cố Duẫn. Nhưng cô lại cảm thấy tràn đầy động lực khi nghĩ đến dáng vẻ vui mừng và ngạc nhiên của Cố Duẫn khi nhìn thấy mình.
Vé Trịnh Tây Tây mua là hạng phổ thông, chỉ có một chỗ ngồi nhỏ xíu để cô co chân, chuyến bay kéo dài mười bốn tiếng đồng hồ làm cho cả cơ thể Trịnh Tây Tây cảm thấy cứng đờ.
Điều kiện ở khoang phổ thông không được tốt cho lắm, cô ngồi cạnh hai vợ chồng mang theo con nhỏ. Đứa bé ấy quấy khóc từ lúc lên máy bay đến giờ, Trịnh Tây Tây ngồi bên cạnh thường xuyên bị ảnh hưởng tới. Cả hai vợ chồng đều sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể cười cười tỏ ý xin lỗi với Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây lắc đầu tỏ ý không sao, thế nhưng, cũng bởi vì nguyên nhân là đứa trẻ này mà suốt mười bốn tiếng đồng hồ, cô hầu như không ngủ được, huyệt thái dương đau nhức vô cùng.
Bốn giờ chiều giờ địa phương, máy bay đã đã hạ cánh tại thành phố T đúng giờ.
Vì cô không báo trước cho Cố Duẫn nên đương nhiên cũng không có ai đến đón.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Đầu tiên, Trịnh Tây Tây đăng ký một chiếc thẻ điện thoại địa phương tại sân bay, sau đó cô mở bản đồ ra, nhập điểm đến rồi đi bằng Express của sân bay theo gợi ý của bản đồ.
Cô đi Express đến trung tâm thành phố, lại chuyển thêm hai ga tàu điện ngầm nữa. Trịnh Tây Tây kéo va li đi ra khỏi ga tàu điện ngầm. Người dân nơi đây lưu thông ít hơn những nơi khác, hai bên đường được trồng những cây phong cao lớn, là một nơi rất đẹp.
Trịnh Tây Tây dựa theo bản đồ, đi dọc theo đường phố và cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà có ghi số 38.
Cô xem lại địa chỉ một lần nữa, không sai, đúng là chỗ này rồi.
Mang theo tâm trạng có chút thấp thỏm cùng với sự hồi hộp sợ sệt khi sắp về đến nhà, Trịnh Tây Tây bước qua đó và bấm chuông cửa.
Trong quá trình chờ đợi cánh cửa được mở ra, Trịnh Tây Tây hít một hơi thật sâu rồi chỉnh sửa lại một chút mái tóc rối vì một chuyến đi dài này của mình.
Một lát sau, cánh cửa mở ra.
Nụ cười của Trịnh Tây Tây chỉ duy trì được một nửa, bởi vì cô nhận thấy người mở cửa không phải là Cố Duẫn.
Người trước mắt có chút quen thuộc, Trịnh Tây Tây lục tìm khuôn mặt này từ trong ký ức của mình, đôi mắt to, mái tóc xoăn màu vàng nâu, là Chu Âm Lan mà cô đã từng có duyên gặp mặt một lần trước năm mới.
Cũng là người từng có tin đồn tình cảm với Cố Duẫn trong miệng của Đoạn Tiểu Tiểu.
Trịnh Tây Tây chỉ cảm thấy "bùm" một tiếng trong đầu, có một khoảnh khắc, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng. Kinh hỷ hay là trùng phùng gì đó đều bị cô ném ra sau đầu hết rồi. Trong đầu cô chỉ có một câu nói duy nhất —— Sao Chu Âm Lan lại có mặt ở đây.
"Tây Tây!" Chu Âm Lan cũng nhận ra cô và hét lên vô cùng bất ngờ.
"Em tự đến đây đấy à? Sao Cố Duẫn lại không đi đón em cơ chứ." Ngay lập tức, cô ta hướng vào trong nhà gọi người: "Cố Duẫn, em gái của anh tới rồi nè."
"Để chị xách hành lý cho em nha." Chu Âm Lan đưa tay về phía cô.
"Cảm ơn, tôi tự làm được."
Trong đầu Trịnh Tây Tây đang rối bời, đủ thứ suy nghĩ và suy đoán đánh nhau trong đầu. Bởi vì trên máy bay không ngủ được nhiều, nét mặt của cô vốn dĩ đã không được tốt, giờ đây lại càng trở nên nhợt nhạt.
Cô kéo chiếc vali vào trong, Chu Âm Lan giúp cô lấy đôi dép mới trong tủ giày.
Trịnh Tây Tây cũng để ý tới, trong tủ giày có hai đôi giày nam và nữ, trên chân của Chu Âm Lan đang đi một đôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy ấy, Trịnh Tây Tây đã nảy sinh ra một cảm giác vô cùng tủi thân.
Dép lê của cô và Cố Duẫn vẫn luôn là mua cùng nhau, giày dép trong căn hộ cũng là hai đôi nam nữ, thuộc sở hữu của cô và Cố Duẫn. Nhìn Chu Âm Lan, Trịnh Tây Tây đột nhiên sinh ra cảm giác lãnh thổ của mình bị người khác xâm chiếm.
Cô biết rằng thứ cảm xúc đột ngột ập tới đó của mình cũng có hơi vô lý, thật ra Chu Âm Lan đối xử với cô khá tốt, Cố Duẫn cũng không phải là vật thuộc sở hữu của cô, thế nhưng cô vẫn như cũ, trong phút chốc, khóe mắt chợt đỏ hoe.
Suốt nửa năm nay nhớ thương Cố Duẫn, kìm nén tình cảm trong lòng mình, sự mệt mỏi khi phải bôn ba trong suốt chặng đường dài, huyệt thái dương sưng phồng lên vì tiếng khóc của đứa trẻ ngồi cạnh trên máy bay... Tất cả mọi thứ đều đổ dồn về phía cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cô vội vàng quay đi, giả vờ nhìn chằm chằm ra bên ngoài cho đến khi nuốt lại được giọt nước mắt đang chực trào ra ấy.
Một lúc sau, Cố Duẫn bước ra từ bên trong.
Anh vừa mở một cuộc họp video nên chậm trễ một chút, bước ra ngoài, Trịnh Tây Tây, người vốn dĩ phải ở nơi Văn Thành xa xôi, giờ đây lại đứng ngay trước cửa nhà.
"Tây Tây?" Anh không thể tin được mà cất tiếng gọi.
"Anh ơi." Trịnh Tây Tây quay đầu lại, đè nén hết mọi cảm xúc xuống, cố gắng mỉm cười với anh.
Cô ngồi máy bay lâu như vậy không phải là để gây ấn tượng xấu với anh.
Cố Duẫn bước qua, ôm cô một cái: "Sao không nói gì với anh vậy hả?"
"Không phải là muốn gây bất ngờ cho anh hay sao?" Cô khịt khịt mũi: "Anh ơi, em mệt quá..."
"Anh đưa em lên phòng."
Cố Duẫn xách vali của cô lên rồi dẫn cô đi vào bên trong.
Trịnh Tây Tây đi theo sau Cố Duẫn, lên đến tầng hai, tâm trạng cuối cùng cũng đã bình yên trở lại, cô không thể cưỡng lại được mà lên tiếng, hỏi: "Anh, chị Âm Lan... Sao chị ấy cũng có mặt ở đây ạ?"
"Cô ta đi học ở bên này." Cố Duẫn giải thích: "Hồi chiều cô ta ra khỏi nhà để quên chìa khóa, bạn cùng phòng phải đến tối mới về."
Phải công nhận rằng, lời giải thích của Cố Duẫn làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng trái tim bị treo lên vẫn không hề hạ xuống.
Cô làm như không để ý, hỏi: "Anh... rất thân thiết với chị Âm Lan ạ?"
"Anh với Chu Hoành còn thân thiết hơn nhiều." Cố Duẫn nói cho cô biết: "Mẹ của anh có mối quan hệ rất tốt với mẹ của Chu Hoành nên anh đã quen biết anh ấy từ khi còn rất nhỏ, cũng là vào khoảng thời gian đó quen biết Chu Âm Lan."
Vẫn là thanh mai trúc mã.
Trịnh Tây Tây theo bản năng mà so sánh giữa mình với Chu Âm Lan, ngoại trừ chọn lựa yếu tố chủ quan mà cô có lợi thế là diện mạo ra, còn có học lực là cô có thể với vát lại được một chút, còn ở những phương diện khác, ví dụ như gia thế, tính cách... thì cô gần như là đều thua kém Chu Âm Lan.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ chua chát.
Ngay cả khi đứng ở góc độ của mình, cô cũng phải thừa nhận rằng, Chu Âm Lan là một cô gái rất được mọi người yêu quý và đón nhận.
Thậm chí, ngay cả trong nhóm Wechat, chỉ cần Chu Âm Lan nói một câu thôi là có rất nhiều người ngoi lên bắt chuyện rồi, điều này đủ để biết rằng cô ta được chào đón tới mức độ nào.
Vậy thì Cố Duẫn có phải là cũng thích Chu Âm Lan hay không?