Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 13: Bữa ăn khuya



Dưới đôi mắt của người đàn ông lộ rõ quầng thâm đen và trong đôi mắt ấy cũng có tơ máu, râu ria thì lởm chởm trên cằm, nhìn qua có vẻ như vài ngày qua anh đã nghỉ ngơi không tốt.
Vẻ mặt mệt mỏi ban đầu của Liêu Kiêu Lâm khi nhìn thấy Già Nghệ đang từ từ lộ ra một nụ cười ấm áp, điều này không thể che giấu được vẻ ngoài tuấn tú của anh một chút nào. Anh vươn bàn tay không cầm điếu thuốc, muốn ôm cô gái vào trong lòng. Nhưng đối với Già Nghệ mà nói, sự xuất hiện của người đàn ông quá bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô biểu diễn trên sân khấu sau khi ba mẹ rời đi, trước đây ba mẹ luôn đợi cô ở ngoài sau mỗi buổi biểu diễn, dù ban ngày có lạnh đến đâu hay đêm tối đến thế nào thì ba người họ vẫn luôn cùng nhau về nhà. Bây giờ nhìn thấy Liêu Kiêu Lâm một mình đứng dưới ánh đèn đường đợi cô, Già Nghệ bỗng cảm thấy mũi hơi nhức, cô cực kỳ nhớ cái cảm giác có người chờ, có người có thể dựa vào. Cô gái nhỏ không quan tâm nhiều lắm, nhào thẳng vào lồng ngực Liêu Kiêu Lâm theo cánh tay đang mở rộng của anh. Hiển nhiên, Liêu Kiêu Lâm có chút kinh ngạc, đứng thẳng người không dám nhúc nhích, anh nhanh chóng phản ứng lại và đặt bàn tay đang mở lên lưng cô gái nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về.
Một lúc sau, Già Nghệ mới ngẩng mặt rời khỏi ngực của người đàn ông, đôi mắt và khuôn mặt hơi đỏ lên, Liêu Kiêu cảm thấy có chút buồn cười nhưng hiện tại cô nhóc lại có vẻ luống cuống.
Nhận ra tâm trạng của cô gái nhỏ không bình thường, Liêu Kiêu Lâm cũng không muốn vạch trần, anh chỉ cười và cúi đầu nhìn Già Nghệ nói: “Hôm nay, Tiểu Thất biểu diễn rất tuyệt nha, anh còn không biết em nhảy giỏi đến như vậy.”
Già Nghệ hơi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Anh tới từ lúc nào vậy? Trước lúc mở màn, em không nhìn thấy anh đến?”
Liêu Kiêu Lâm đứng dậy, xoa thái dương đau nhức, nói: “Tới hơi muộn, tới nơi thì vài phút sau liền đến tiết mục của em.”
Già Nghệ ngơ ngác nhìn người đàn ông: “Gần đây anh rất bận sao?”
Liêu Kiêu Lâm gật đầu, rầu rĩ đáp lại: “Ừ, mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và khu suối nước nóng.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ có vẻ cảm thấy có đau lòng cho anh, Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng nói thêm: “Nhưng hôm nay xem xong Già Nghệ biểu diễn, mọi mệt mỏi đều biến mất.” Già Nghệ không thể nhịn cười được khi nghe giọng điệu khoa trương của anh.
Liêu Kiêu Lâm lại hỏi: “Em ăn cơm chưa?” Già Nghệ lắc đầu nói: “Trước khi biểu diễn, em ăn một quả chuối.” Liêu Kiêu nhìn xung quanh nói: “Anh cũng thế, quanh đây có chỗ ăn cơm nào không?”
Già Nghệ dẫn Liêu Kiêu Lâm đến con đường sau trường học, bì khoảng cách không xa nên cả hai lựa chọn đi bộ. Trên đường, các bạn cùng biểu diễn gọi điện cho Già Nghệ, hỏi Già Nghệ đang ở đâu và nói rằng họ đến quán thịt nướng gọi đồ ăn ngon. Già Nghệ xin lỗi các bạn, giải thích qua việc mình không thể tham gia buổi liên hoan.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông bên cạnh khẽ hỏi: “Liên hoan với các bạn à?” Già Nghệ gật đầu nói: “Vâng, nhưng em muốn đi ăn tối với anh.” Nói xong, sợ Liêu Kiêu Lâm hiểu lầm, cô vội vàng nói: “Bọn họ đi ăn thịt nướng nhưng em không thích ăn, quá nóng.” Nói xong lập tức hối hận, cảm thấy lời giải thích của mình hơi giấu đầu lòi đuôi nên chỉ biết ngậm miệng, Liêu Kiêu Lâm nhìn cô khẽ cười ‘ừ’ một tiếng bằng giọng mũi.
Cuối cùng, họ chọn một quán sủi cảo, Liêu Kiêu Lâm nghe theo lời giới thiệu của Già Nghệ và gọi một bát sủi cảo dầu mè. Già Nghệ gọi cho mình bát nước dùng mì vằn thắn, ngoài ra còn có thêm một phần đậu phụ sốt và một đĩa bánh gạo nếp đường nâu. Trời đã khuya, rõ ràng cả hai đang đói bụng, đều há to miệng ăn những món ăn đơn giản và ngon lành trước mặt.
Sau khi ăn xong, Liêu Kiêu Lâm đi tới quầy thanh toán tiền, Già Nghệ ở ngoài cửa chờ anh, đúng lúc ấy các bạn học vừa ăn thịt nướng xong cũng tình cờ đi ngang qua, Lý Trạch Triệu đứng ở đầu hàng liếc thoáng qua một cái đã nhìn thấy Già Nghệ. Cậu vội vàng bước tới chào hỏi, những bạn học khác cũng dừng lại nhìn. Khi Lý Trạch Triệu đang chuẩn bị nói, Liêu Kiêu Lâm đã bước ra, đi tới chỗ Già Nghệ, đánh giá cậu nhóc cao lớn xuất hiện bên cạnh cô với vẻ nghi hoặc.
Lý Trạch Triệu nhìn thấy Liêu Kiêu Lâm cũng hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn Già Nghệ nói: “Già Nghệ, đây là?”
Già Nghệ nhanh chóng trả lời: “Đây là anh họ của bạn tốt của tôi, anh ấy tới xem tôi biểu diễn.” Liêu Kiêu Lâm nghe thấy lời giới thiệu là anh họ thì nhướng mày nhưng cũng không nói gì.
Lý Trạch Triệu dường như thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là anh trai,” sau đó lại cười nói với Liêu Kiêu Lâm: “Anh, xin chào, em là Lý Trạch Triệu, cũng học khoa đại, kém Già Nghệ một khóa.”
Liêu Kiêu Lâm gật đầu với cậu ta, trả lời đơn giản: “Chào cậu,” sau đó nhìn về phía Già Nghệ nói: “Khá muộn rồi, anh đưa em về ký túc xá.” Nói xong, trực tiếp kéo Già Nghệ đi đến khuôn viên trường, Lý Trạch Triệu phía sau hét lên: “Tạm biệt Già Nghệ.”
Già Nghệ hơi bối rối không hiểu tình huống, cánh tay bị Liêu Kiêu Lâm kéo đi về phía trước, chỉ có thể quay đầu lại và nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Lý Trạch Triệu và các bạn học khác.
Sau khi đưa Già Nghệ về, Liêu Kiêu Lâm quay lại xe, không vội vàng rời đi mà châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu. Cô gái nhỏ khiến quá nhiều người nhớ thương, khi vừa mới biểu diễn, anh đã nghe thấy khán giả bàn tán về cô gái múa chính trong tiết mục ba lê thật xinh đẹp làm sao. Ở trên sân khấu, cô gái nhỏ mỹ lệ và uyển chuyển nhẹ nhàng như một con thiên nga trắng, vũ đạo chẳng giống ai, tựa như một tia sáng trong bóng tối, cho khán giả thấy được sự mềm mại của cơ thể và nhịp điệu của cuộc sống. Thậm chí vài chàng trai xung quanh còn mạnh dạn nói rằng họ sẽ hỏi phương thức liên hệ sau khi bữa tiệc kết thúc, chưa kể đến Lý Trạch Triệu, người thường xuyên xuất hiện.
Liêu Kiêu Lâm xoa lông mày, lại tự cười giễu cợt, sao càng sống lại càng chẳng bằng lúc trước vậy? Hồi học đại học bản thân còn chưa từng như vậy, vậy làm sao có thể tức giận với một đám nhóc xa lạ.
Nhưng có một giọng nói vang lên sâu trong tâm trí nhắc nhở Liêu Kiêu Lâm rằng cô gái nhỏ thật sự sẽ bị những người khác bắt đi. Bất kể là phương diện nào đi chăng nữa, anh dường như không thể chấp nhận được.
Bên kia, Già Nghệ quay lại ký túc xá cũng cảm thấy không vui, trên đường về phòng điện thoại của cô không ngừng rung. Lúc lên lầu Già Nghệ kiểm tra thì phát hiện nhóm múa ba lê đang điên cuồng @cô, đều nói về Liêu Kiêu Lâm. Một nhóm cô gái đang bàn luận sôi nổi về nhan sắc của Liêu Kiêu Lâm với các thần tượng hot nhất hiện nay xem ai cao hơn, họ còn nói dáng người của anh trống giống như một người tập thể hình thường xuyên và cảm thấy anh ấy mạnh mẽ hơn so với Lý Trạch Triệu. Thậm chí sau đó có một cô gái cởi mở và thành thục còn gửi tin nhắn riêng cho Già Nghệ để hỏi xem Liêu Kiêu Lâm có bạn gái hay chưa và liên tục liệu cô có thể gửi Wechat của anh cho cô ta được không. Mãi cho đến khi Già Nghệ xúc động trực tiếp trả lời rằng anh đã có bạn gái, gửi cho thì có hơi bất tiện nên mới không đáp lại tin nhắn. Già Nghệ cảm thấy trong lòng cực kỳ bực bội, bắt đầu tự trách bản thân không thắng để
giành việc thanh toán, mới khiến Liêu Kiêu ra muộn bị các bạn học nhìn thấy.
Trước khi đi ngủ, Già Nghệ nằm trên giường hung hăng suy nghĩ: Một người đàn ông như Liêu Kiêu Lâm xứng đáng bị nhốt ở nhà, ra ngoài cũng chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...