Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp
Chương 10: Uống say (hơi H)
Bồn tắm nước nóng dành cho nam và nữ tách biệt nhau, Già Nghệ đi theo Liêu Khả Nhiên và hai cô gái khác đến khu suối nước nóng dành cho nữ giới. Suối nước nóng nửa hình mở ra, ở giữa là một bể bơi giống như một cái áo lớn, bốn phía xung quanh có khoảng bốn hay năm hồ bơi nhỏ, tất cả đều tận dụng mọi khả năng để giữ nguyên cấu trúc nham thạch một cách trọn vẹn nhất có thể. Khí nóng không ngừng tỏa ra từ bể bơi, phía trước là núi non hùng vĩ, ngồi trong bể đã có thể thưởng thức cảnh quang bên ngoài, khá thoải mái và dễ chịu.
Dịch vụ suối nước nóng đều chuẩn bị nội y và quần lót vô khuẩn vừa vặn cho mọi người. Chất vải của quần áo rất mỏng, tuy rằng đều là con gái, nhưng Già Nghệ vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ và đi về phía hồ bơi, Liêu Khả Nhiên đã ngâm mình trong nước, nhìn về phía Già Nghệ huýt sáo, cười hét lên: “Già Nghệ, dáng người em thật tuyệt.”
Hai cô gái đi theo đều cười, khuôn mặt Già Nghệ đỏ bừng như một đóa hoa hồng diễm lệ, vừa đi vừa cần thận dè dặt dùng tay bảo vệ bộ ngực
khi đi lại nảy lên, cực kỳ dễ thương khiến người ta không khỏi trêu chọc.
Già Nghệ chậm rãi ngâm mình trong hồ bơi, cảm giác cơ thể như bị nước ấm làm tan chảy, vô cùng thoải mái.
Liêu Khả Nhiên tiến sát về phía Già Nghệ và tiếp tục trêu chọc: “Già Nghệ, bạn trai tương lai của em cũng hạnh phúc quá đi, xinh đẹp như vậy, dáng người lại còn cực kỳ nóng bỏng.”
Một cô gái cao lớn bên cạnh thở dài: “Trời ạ, em gái tôi còn chưa có bạn trai ư, để chị đây giới thiệu cho! Sẽ có rất nhiều người tới tranh giành đấy.”
Một cô gái khác cũng chen vào một câu: “Em trai chị cũng độc thân, để chị giới thiệu cho hai người làm quen nhé.”
Liêu Khả Nhiên nghi ngờ hỏi: “Em trai cậu mới học cấp hai mà.” Cô gái lè lưỡi đáp: “Ừ, nhưng nước phù sa không chảy ruộng ngoài* không phải sao!”
*Nghĩa là lợi ích không trao cho người ngoài.
Liêu Khả Nhiên dùng sức khuấy mạnh nước, hất đầy nước vào các cô gái, tất cả mọi người không nhịn được bật cười. Già Nghệ cũng dần hòa nhập với bầu không khí vui vẻ và bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian ngâm suối nước nóng hiếm có này.
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng xong còn được bố trí thêm dịch vụ mát xa chuyên nghiệp, Già Nghệ cảm thấy toàn thân như được kéo căng thả lỏng ra.
Nhiệt độ trên núi về đêm giảm rất nhanh, gió cũng thổi khá dữ dội, mọi người mặc áo choàng tắm thoải mái đi vào đại sảnh bên cạnh phòng ăn. Phòng ăn được trang trí rất ấm cúng, bên ngoài gió thổi vào thung lũng phát ra tiếng vù vù, trong phòng ngọn lửa trên lò sưởi đốt củi thỉnh thoảng phát ra vài tiếng lạo xạo.
Bữa tối là món lẩu bò Wagyu (Bò Nhật Bản). Thịt bò mềm, ngon miệng được nhúng trong nước trứng ngon ngọt, ăn vào đã cảm thấy tan nhanh trong miệng. Cá hồi béo ngậy, nhím biển đậm đà, ngoài ra còn có nhiều loại sushi mỹ vị, mọi người đều thỏa thích thưởng thức bữa tối thịnh soạn.
Lúc này từ trong phòng bếp bưng ra một bình rượu Sake, Trần Dật Trạch nhìn thấy mắt sáng lên. lớn tiếng giới thiệu với mọi người: “Đây là loại rượu lần trước tôi đã uống trong lần tôi tới Nhật Bản, rượu uống vào nhẹ
nhàng mà tinh khiết.” Nói xong, cậu chủ động cầm chai rượu lên rót cho mọi người.
Khi đến lượt Già Nghệ, cậu ấy nói: “Già Nghệ cũng nếm thử một chút đi, nó rất ngọt.” Già Nghệ thích thú gật đầu.
Liêu Kiêu Lâm ở bên cạnh nhìn ly rượu dần đầy, vội vàng kêu Trần Dật Trạch: “Rượu này ghi nồng độ cồn không thấp, cậu đừng cho em ấy nhiều như vậy.”
Trần Dật Trạch xua tay, tiếp tục đổ đầy và nói: “Mấy khi người bạn nhỏ này ra ngoài chơi, nhất định phải uống cho đã cái lư nha.”
Già Nghệ quay đầu cười với Liêu Kiêu Lâm, sau đó bưng chén rượu lên nếm thử một ngụm. Hương vị thật sự rất ngon, uống vào hơi chát, dư vị đậm đặc nhưng sức ngấm về sau cũng vừa đủ.
Già Nghệ vừa nhấp ngụm rượu nhỏ vừa nghe họ kể chuyện về thời đại học, mãi đến khi nói về chuyện yêu đương hồi học đại học, Trần Dật Trạch cười nói với Già Nghệ: “Già Nghệ cần phải theo đuổi tình yêu của đời mình đi nha, cuộc sống đại học sẽ nhanh chóng kết thúc đấy.”
Cô gái bên cạnh hùa theo: “Nam sinh đại học thực sự vừa ngoan vừa trong sáng, năng lượng lại tràn đầy, Già Nghệ nhất định phải chọn một người tốt.” Mọi người đều bật cười đầy ẩn ý, Giang Từ uống hơi nhiều nên buột miệng thốt ra: “Có nhiều người thích Già Nghệ lắm đấy, người mà sáng nay em nhìn thấy cũng cảm thấy không tồi, đúng không anh Kiêu?”
Giang Từ ném luôn vấn đề này cho Liêu Kiêu Lâm, người vẫn luôn không nói nhiều. Liêu Kiêu Lâm thở dài, anh làm sao có thể tự mình tiến vào được. Nhìn cô gái nhỏ đang uống rượu, ngày thường cô nhất định sẽ xấu hổ không nói lên lời, nhưng dưới sự ảnh hưởng của rượu, cô ấy lại hùng hổ nhìn chằm chằm anh. Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm phải một tầng sắc thái mơ hồ, tựa như thật sự mong muốn anh trả lời ngay tại chỗ.
Vì cảm lạnh nên Liêu Kiêu Lâm không uống nhiều, nhìn thời gian không còn sớm nữa, mọi người sau khi uống rượu cũng không tỉnh táo mấy lập tức đề nghị trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Liêu Khả Nhiên uống rất nhiều, lần này gặp mặt uống say khướt tựa vào vai bạn trai, lẩm bẩm đáp lại: “Vẫn còn sớm, chúng ta ở lại chơi một lúc…Chỉ một lát thôi.”
Anh Ngạn ở bên cạnh ôm cô gái nói với Liêu Kiêu Lâm: “Tôi đưa cô ấy về phòng trước, một lúc nữa lại xuống, có khi bọn họ đều phải đỡ trở về
phòng.”
Liêu Kiêu Lâm nhìn xung quanh, nói: “Không sao, cậu cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi nhân viên đến giúp.”
Sau khi nói xong, anh vẫy tay với hai nữ phục vũ đã đợi sẵn ở bàn ăn tối, giải thích một chút cho họ hiểu, sắp xếp đưa hai người bạn cùng lớp của Liêu Khả Nhiên về phòng.
Liêu Kiêu Lâm duỗi chân ra đá Giang Từ đang nằm bò trên bàn, bảo cậu phụ nhân viên một tay đưa Trần Dật Trạch và chàng trai khác về phòng.
Còn lại một người là Lục Già Nghệ đang ở bên bàn ngồi ngáp, cô gái nhỏ này sẽ luôn nhìn chằm chằm vào một con tôm đến phát ngốc.
Liêu Kiêu Lâm bước tới, ngồi xổm xuống, đối mặt với Già Nghệ, cực kỳ hứng thú nhìn cô, nói: “Tiểu Thất, còn nhận ra anh là ai không?” Già Nghệ đưa mắt nhìn về phía Liêu Kiêu Lâm, sửng sốt một lúc mới lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh là anh Kiêu nha.” Nói xong lại lộ ra vẻ mặt hoang mang: “Sao anh đã trở lại rồi?”
Liêu Kiêu Lâm đột nhiên có hứng thú trêu chọc cô gái nhỏ, nghiêm túc nói với Già Nghệ: “Anh nhớ Tiểu Thất nên đã quay trở lại.”
Già Nghệ mím môi, ngốc ngốc gật đầu, đột nhiên vươn hai tay về phía Liêu Kiêu Lâm, giọng nói tinh tế vang lên: “Ôm một cái.”
Liêu Kiêu Lâm chưa từng thấy cô gái nhỏ làm nũng giống như vậy bao giờ, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa xót xa nhưng vẫn tiện thể ôm Già Nghệ, ôm cô từ từ đứng dậy, thì thầm vào tai cô gái nhỏ nhỏ mà nói: “Tiểu Thất, đi thôi, đã đến lúc phải quay về nghỉ ngơi.”
Già Nghệ ngẩng đầu khỏi vai người đàn ông, muốn tự mình đứng lên, nhưng cảm thấy đầu hơi choáng váng lại ngả người ra sau. Liêu Kiêu Lâm mỉm cười bất lực, nửa đỡ nữa ôm Già Nghệ bước ra ngoài. Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại như một vũng nước, cô gần như đè cả thân mình lên người Liêu Kiêu Lâm sau khi đi vào thang máy.
Thật vất vả mới tới cửa phòng, Già Nghệ vô cùng khó khăn móc thẻ chìa khóa từ trong túi ra nhưng làm thế nào cũng không khớp với vùng cảm ứng. Liêu Kiêu Lâm từ phía sau đến gần muốn lấy thẻ phòng, Già Nghệ đột nhiên ngã ra. Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng đưa tay ra đỡ nhưng cơ thể của hai người vẫn va vào nhau.
Liêu Kiêu Lâm cảm nhận được cánh mông mềm mại vừa vặn của cô gái nhỏ vừa chạm vào hạ thể của mình, máu lập tức chảy xuống dưới, “cậu
nhỏ” trong nháy mắt ngẩng đầu lên. Già Nghệ mơ màng cảm thấy phía sau như có một cây gậy vừa thô lại vừa cứng chọc vào mông mình, cấn cấn không hề thoải mái tẹo nào. Vì thế, tay cô đảo ra sau bắt lấy vật thể hình cây gậy, người đàn ông kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng nắm lấy tay cô gái để phòng ngừa hành động tiếp theo. Tay của Già Nghệ bị giữ lấy, cô hơi bất mãn, dùng sức xoa nắn đồ vật trong tay vài cái nhưng lại giật mình phát hiện đồ vật trong tay mình càng lúc càng lớn dần. Bấy giờ, cô mới nhớ quay đầu lại và nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì.
Liêu Kiêu Lâm bị động tác thô bạo của cô gái nhỏ an ủi một cách kỳ lạ. Anh cảm thấy có một niềm vui không thể giải thích được, thoải mái thở dài, lại phát hiện cô gái nhỏ này đã quay đầu lại và đang hoang mang đánh giá đồ vật đang nắm chặt trong tay. Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng xoay đầu Già Nghệ lại, quẹt thẻ, đẩy cô gái nhỏ vào căn phòng tối.
Liêu Kiêu Lâm khó khăn đỡ Già Nghệ nằm xuống giường, lúc này, bộ áo tắm rộng thùng thình trên người cô gái cũng bị kéo ra một ít, lộ ra bờ vai mịn màng trơn bóng, khe ngực mê người cũng hiện ra. Làn da của cô gái nhỏ trắng nõn, bây giờ say rượu, cả cơ thể ửng đỏ hấp dẫn người ta tiến lại gần. Già Nghệ nằm trên giường, khó chịu, cựa mình, đôi chân thon dài cũng tách ra, áo tắm tới gần đùi tốc lên, hướng vào bên trong chính là nơi cám dỗ chết người.
Liêu Kiêu Lâm cắn răng, chịu đựng nửa thân dưới sưng to, nhét Già Nghệ vào chăn bông. Sau khi xác nhận cô gái nhỏ sẽ không rơi xuống giường, anh để lại đèn tường, đóng cửa và rời khỏi phòng.
Trong phòng tắm, nước từ vòi không ngừng rơi xuống, người đàn ông dựa lòng bàn tay vào tường, trán tựa vào đó, cau mày. Tay kia nắm lấy dục vọng của bản thân, mạnh mẽ tuốt qua tuốt lại, không ngừng thở dốc. Trong đầu Liêu Kiêu Lâm chỉ toàn là vẻ say rượu đáng yêu, quyến rũ mê người của Già Nghệ, cô gái nhỏ với nụ cười rạng rỡ vô cùng xinh đẹp và bờ mông căng mọng, đột nhiên nghĩ đến trước khi ra khỏi phòng bản thân không nhịn được đưa ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi đang ngái ngủ của Già Nghệ, miệng của cô gái thật mềm mại, ấm áp. Dục vọng lên đến đỉnh điểm vào ngay lúc này, một âm thanh bóp nghẹt phát ra từ trong cổ họng, một ít chất lỏng sền sệt bắn ra trên tay. Liêu Kiêu Lâm nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, hồi lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Dịch vụ suối nước nóng đều chuẩn bị nội y và quần lót vô khuẩn vừa vặn cho mọi người. Chất vải của quần áo rất mỏng, tuy rằng đều là con gái, nhưng Già Nghệ vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ và đi về phía hồ bơi, Liêu Khả Nhiên đã ngâm mình trong nước, nhìn về phía Già Nghệ huýt sáo, cười hét lên: “Già Nghệ, dáng người em thật tuyệt.”
Hai cô gái đi theo đều cười, khuôn mặt Già Nghệ đỏ bừng như một đóa hoa hồng diễm lệ, vừa đi vừa cần thận dè dặt dùng tay bảo vệ bộ ngực
khi đi lại nảy lên, cực kỳ dễ thương khiến người ta không khỏi trêu chọc.
Già Nghệ chậm rãi ngâm mình trong hồ bơi, cảm giác cơ thể như bị nước ấm làm tan chảy, vô cùng thoải mái.
Liêu Khả Nhiên tiến sát về phía Già Nghệ và tiếp tục trêu chọc: “Già Nghệ, bạn trai tương lai của em cũng hạnh phúc quá đi, xinh đẹp như vậy, dáng người lại còn cực kỳ nóng bỏng.”
Một cô gái cao lớn bên cạnh thở dài: “Trời ạ, em gái tôi còn chưa có bạn trai ư, để chị đây giới thiệu cho! Sẽ có rất nhiều người tới tranh giành đấy.”
Một cô gái khác cũng chen vào một câu: “Em trai chị cũng độc thân, để chị giới thiệu cho hai người làm quen nhé.”
Liêu Khả Nhiên nghi ngờ hỏi: “Em trai cậu mới học cấp hai mà.” Cô gái lè lưỡi đáp: “Ừ, nhưng nước phù sa không chảy ruộng ngoài* không phải sao!”
*Nghĩa là lợi ích không trao cho người ngoài.
Liêu Khả Nhiên dùng sức khuấy mạnh nước, hất đầy nước vào các cô gái, tất cả mọi người không nhịn được bật cười. Già Nghệ cũng dần hòa nhập với bầu không khí vui vẻ và bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian ngâm suối nước nóng hiếm có này.
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng xong còn được bố trí thêm dịch vụ mát xa chuyên nghiệp, Già Nghệ cảm thấy toàn thân như được kéo căng thả lỏng ra.
Nhiệt độ trên núi về đêm giảm rất nhanh, gió cũng thổi khá dữ dội, mọi người mặc áo choàng tắm thoải mái đi vào đại sảnh bên cạnh phòng ăn. Phòng ăn được trang trí rất ấm cúng, bên ngoài gió thổi vào thung lũng phát ra tiếng vù vù, trong phòng ngọn lửa trên lò sưởi đốt củi thỉnh thoảng phát ra vài tiếng lạo xạo.
Bữa tối là món lẩu bò Wagyu (Bò Nhật Bản). Thịt bò mềm, ngon miệng được nhúng trong nước trứng ngon ngọt, ăn vào đã cảm thấy tan nhanh trong miệng. Cá hồi béo ngậy, nhím biển đậm đà, ngoài ra còn có nhiều loại sushi mỹ vị, mọi người đều thỏa thích thưởng thức bữa tối thịnh soạn.
Lúc này từ trong phòng bếp bưng ra một bình rượu Sake, Trần Dật Trạch nhìn thấy mắt sáng lên. lớn tiếng giới thiệu với mọi người: “Đây là loại rượu lần trước tôi đã uống trong lần tôi tới Nhật Bản, rượu uống vào nhẹ
nhàng mà tinh khiết.” Nói xong, cậu chủ động cầm chai rượu lên rót cho mọi người.
Khi đến lượt Già Nghệ, cậu ấy nói: “Già Nghệ cũng nếm thử một chút đi, nó rất ngọt.” Già Nghệ thích thú gật đầu.
Liêu Kiêu Lâm ở bên cạnh nhìn ly rượu dần đầy, vội vàng kêu Trần Dật Trạch: “Rượu này ghi nồng độ cồn không thấp, cậu đừng cho em ấy nhiều như vậy.”
Trần Dật Trạch xua tay, tiếp tục đổ đầy và nói: “Mấy khi người bạn nhỏ này ra ngoài chơi, nhất định phải uống cho đã cái lư nha.”
Già Nghệ quay đầu cười với Liêu Kiêu Lâm, sau đó bưng chén rượu lên nếm thử một ngụm. Hương vị thật sự rất ngon, uống vào hơi chát, dư vị đậm đặc nhưng sức ngấm về sau cũng vừa đủ.
Già Nghệ vừa nhấp ngụm rượu nhỏ vừa nghe họ kể chuyện về thời đại học, mãi đến khi nói về chuyện yêu đương hồi học đại học, Trần Dật Trạch cười nói với Già Nghệ: “Già Nghệ cần phải theo đuổi tình yêu của đời mình đi nha, cuộc sống đại học sẽ nhanh chóng kết thúc đấy.”
Cô gái bên cạnh hùa theo: “Nam sinh đại học thực sự vừa ngoan vừa trong sáng, năng lượng lại tràn đầy, Già Nghệ nhất định phải chọn một người tốt.” Mọi người đều bật cười đầy ẩn ý, Giang Từ uống hơi nhiều nên buột miệng thốt ra: “Có nhiều người thích Già Nghệ lắm đấy, người mà sáng nay em nhìn thấy cũng cảm thấy không tồi, đúng không anh Kiêu?”
Giang Từ ném luôn vấn đề này cho Liêu Kiêu Lâm, người vẫn luôn không nói nhiều. Liêu Kiêu Lâm thở dài, anh làm sao có thể tự mình tiến vào được. Nhìn cô gái nhỏ đang uống rượu, ngày thường cô nhất định sẽ xấu hổ không nói lên lời, nhưng dưới sự ảnh hưởng của rượu, cô ấy lại hùng hổ nhìn chằm chằm anh. Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm phải một tầng sắc thái mơ hồ, tựa như thật sự mong muốn anh trả lời ngay tại chỗ.
Vì cảm lạnh nên Liêu Kiêu Lâm không uống nhiều, nhìn thời gian không còn sớm nữa, mọi người sau khi uống rượu cũng không tỉnh táo mấy lập tức đề nghị trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Liêu Khả Nhiên uống rất nhiều, lần này gặp mặt uống say khướt tựa vào vai bạn trai, lẩm bẩm đáp lại: “Vẫn còn sớm, chúng ta ở lại chơi một lúc…Chỉ một lát thôi.”
Anh Ngạn ở bên cạnh ôm cô gái nói với Liêu Kiêu Lâm: “Tôi đưa cô ấy về phòng trước, một lúc nữa lại xuống, có khi bọn họ đều phải đỡ trở về
phòng.”
Liêu Kiêu Lâm nhìn xung quanh, nói: “Không sao, cậu cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi nhân viên đến giúp.”
Sau khi nói xong, anh vẫy tay với hai nữ phục vũ đã đợi sẵn ở bàn ăn tối, giải thích một chút cho họ hiểu, sắp xếp đưa hai người bạn cùng lớp của Liêu Khả Nhiên về phòng.
Liêu Kiêu Lâm duỗi chân ra đá Giang Từ đang nằm bò trên bàn, bảo cậu phụ nhân viên một tay đưa Trần Dật Trạch và chàng trai khác về phòng.
Còn lại một người là Lục Già Nghệ đang ở bên bàn ngồi ngáp, cô gái nhỏ này sẽ luôn nhìn chằm chằm vào một con tôm đến phát ngốc.
Liêu Kiêu Lâm bước tới, ngồi xổm xuống, đối mặt với Già Nghệ, cực kỳ hứng thú nhìn cô, nói: “Tiểu Thất, còn nhận ra anh là ai không?” Già Nghệ đưa mắt nhìn về phía Liêu Kiêu Lâm, sửng sốt một lúc mới lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh là anh Kiêu nha.” Nói xong lại lộ ra vẻ mặt hoang mang: “Sao anh đã trở lại rồi?”
Liêu Kiêu Lâm đột nhiên có hứng thú trêu chọc cô gái nhỏ, nghiêm túc nói với Già Nghệ: “Anh nhớ Tiểu Thất nên đã quay trở lại.”
Già Nghệ mím môi, ngốc ngốc gật đầu, đột nhiên vươn hai tay về phía Liêu Kiêu Lâm, giọng nói tinh tế vang lên: “Ôm một cái.”
Liêu Kiêu Lâm chưa từng thấy cô gái nhỏ làm nũng giống như vậy bao giờ, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa xót xa nhưng vẫn tiện thể ôm Già Nghệ, ôm cô từ từ đứng dậy, thì thầm vào tai cô gái nhỏ nhỏ mà nói: “Tiểu Thất, đi thôi, đã đến lúc phải quay về nghỉ ngơi.”
Già Nghệ ngẩng đầu khỏi vai người đàn ông, muốn tự mình đứng lên, nhưng cảm thấy đầu hơi choáng váng lại ngả người ra sau. Liêu Kiêu Lâm mỉm cười bất lực, nửa đỡ nữa ôm Già Nghệ bước ra ngoài. Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại như một vũng nước, cô gần như đè cả thân mình lên người Liêu Kiêu Lâm sau khi đi vào thang máy.
Thật vất vả mới tới cửa phòng, Già Nghệ vô cùng khó khăn móc thẻ chìa khóa từ trong túi ra nhưng làm thế nào cũng không khớp với vùng cảm ứng. Liêu Kiêu Lâm từ phía sau đến gần muốn lấy thẻ phòng, Già Nghệ đột nhiên ngã ra. Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng đưa tay ra đỡ nhưng cơ thể của hai người vẫn va vào nhau.
Liêu Kiêu Lâm cảm nhận được cánh mông mềm mại vừa vặn của cô gái nhỏ vừa chạm vào hạ thể của mình, máu lập tức chảy xuống dưới, “cậu
nhỏ” trong nháy mắt ngẩng đầu lên. Già Nghệ mơ màng cảm thấy phía sau như có một cây gậy vừa thô lại vừa cứng chọc vào mông mình, cấn cấn không hề thoải mái tẹo nào. Vì thế, tay cô đảo ra sau bắt lấy vật thể hình cây gậy, người đàn ông kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng nắm lấy tay cô gái để phòng ngừa hành động tiếp theo. Tay của Già Nghệ bị giữ lấy, cô hơi bất mãn, dùng sức xoa nắn đồ vật trong tay vài cái nhưng lại giật mình phát hiện đồ vật trong tay mình càng lúc càng lớn dần. Bấy giờ, cô mới nhớ quay đầu lại và nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì.
Liêu Kiêu Lâm bị động tác thô bạo của cô gái nhỏ an ủi một cách kỳ lạ. Anh cảm thấy có một niềm vui không thể giải thích được, thoải mái thở dài, lại phát hiện cô gái nhỏ này đã quay đầu lại và đang hoang mang đánh giá đồ vật đang nắm chặt trong tay. Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng xoay đầu Già Nghệ lại, quẹt thẻ, đẩy cô gái nhỏ vào căn phòng tối.
Liêu Kiêu Lâm khó khăn đỡ Già Nghệ nằm xuống giường, lúc này, bộ áo tắm rộng thùng thình trên người cô gái cũng bị kéo ra một ít, lộ ra bờ vai mịn màng trơn bóng, khe ngực mê người cũng hiện ra. Làn da của cô gái nhỏ trắng nõn, bây giờ say rượu, cả cơ thể ửng đỏ hấp dẫn người ta tiến lại gần. Già Nghệ nằm trên giường, khó chịu, cựa mình, đôi chân thon dài cũng tách ra, áo tắm tới gần đùi tốc lên, hướng vào bên trong chính là nơi cám dỗ chết người.
Liêu Kiêu Lâm cắn răng, chịu đựng nửa thân dưới sưng to, nhét Già Nghệ vào chăn bông. Sau khi xác nhận cô gái nhỏ sẽ không rơi xuống giường, anh để lại đèn tường, đóng cửa và rời khỏi phòng.
Trong phòng tắm, nước từ vòi không ngừng rơi xuống, người đàn ông dựa lòng bàn tay vào tường, trán tựa vào đó, cau mày. Tay kia nắm lấy dục vọng của bản thân, mạnh mẽ tuốt qua tuốt lại, không ngừng thở dốc. Trong đầu Liêu Kiêu Lâm chỉ toàn là vẻ say rượu đáng yêu, quyến rũ mê người của Già Nghệ, cô gái nhỏ với nụ cười rạng rỡ vô cùng xinh đẹp và bờ mông căng mọng, đột nhiên nghĩ đến trước khi ra khỏi phòng bản thân không nhịn được đưa ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi đang ngái ngủ của Già Nghệ, miệng của cô gái thật mềm mại, ấm áp. Dục vọng lên đến đỉnh điểm vào ngay lúc này, một âm thanh bóp nghẹt phát ra từ trong cổ họng, một ít chất lỏng sền sệt bắn ra trên tay. Liêu Kiêu Lâm nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, hồi lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại.