Anh Rể Đến Rồi
Chương 6: Đi lên lầu đi
Cho dù Quảng Mi Nhi trước đó có thái độ khinh thường và gã tài xế hống hách khiến anh cảm thấy không vui, nhưng Sở Thiên Hoài vẫn không thể bàng quan được.
Nếu như lần này anh mà cứ thế bỏ đi thì chắc chắn Quảng Mi Nhi sẽ không sống được qua đêm nay.
Sở Thiên Hoài thở dài: “Đi lên lầu đi”.
Quảng Mi Nhi khẽ cúi người, nói bằng giọng hơi yếu ớt: “Đa tạ tiên sinh đã bỏ qua hiềm khích khi trước, Mi Nhi vô cùng cảm tạ”.
Sắc mặt Viên Tề Sinh sa sầm: “Chủ tịch Quảng thà rằng tin tưởng thằng nhóc không biết trời cao đất dày này mà cũng không tin tưởng lão phu sao?”
Mấy lần nói chuyện toàn những lời không tốt đẹp, Sở Thiên Hoài cũng cảm thấy bực bội, ngay lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Còn tiếp tục tin ông thì cô ta đã mất mạng rồi”.
“Im mồm”, Viên Tề Sinh đanh giọng quát: “Cậu có tư cách gì để nói chuyện với lão phu?”
Sở Thiên Hoài chỉ hờ hững nhả ra bốn chữ: “Cậy già lên mặt!”
Viên Thế Kiệt nghe vậy thì nổi khùng nên: “Anh dám nói năng như thế với ông nội tôi à?”
Sở Thiên Hoài bật cười khinh thường: “Ông ta là ông nội anh chứ có phải ông nội tôi đâu, tại sao tôi không thể nói như vậy với ông ta?”
“Anh...”.
Viên Thế Kiệt bị hỏi vặn lại đến á khẩu không nói nên lời, gương mặt đỏ bừng lên.
Viên Tề Sinh nói: “Chủ tịch Quảng, cơn đau dưới bụng vừa rồi là phản ứng bình thường trong quá trình chữa trị...”.
Quảnh Mi Nhi dứt khoát ngắt lời: “Viên thần y nắm được mấy phần chữa khỏi cho tôi?”
“Cái này... chắc là bảy phần...”.
Viên Tề Sinh nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Không có bác sĩ nào dám đảm bảo cả trăm phần trăm với người bệnh”.
Giọng nói trong trẻo của Sở Thiên Hoài vang lên: “Tôi dám chắc cả mười phần”.
Biểu cảm của Viên Tề Sinh thình lình đông cứng lại trên mặt.
Chốc lát sau, ông ta phất ống tay áo lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là nói mà không biết ngượng, lão phu hành y đã hơn năm mươi năm, còn chưa từng dám nói những lời như vậy, cậu đã khám được cho bao nhiêu bệnh nhân rồi?”
Sở Thiên Hoài khẽ cong khóe môi: “Có mốt số việc phải cần đến thiên phú trời sinh, người mà sống cả một đống tuổi nhưng lại sống thành chó thì cũng nhiều lắm”.
Viên Thế Kiệt giọng nói đầy giận dữ quát lên: “Anh muốn chết à?”
“Hy vọng chủ tịch Quảng không hối hận”, Viên Tề Sinh nói bằng giọng u ám: “Nếu như cô thật sự bị trúng cổ, cuộc đời còn lại của lão phu sẽ không hành y nữa”.
Ánh mắt Sở Thiên Hoài thoáng lóe lên, cất tiếng đáp: “Vậy thì không cần, ông đưa bông Tuyết Liên kia cho tôi là được”.
Viên Thế Kiệt hỏi ngược lại: “Nếu như chủ tịch Quảng không phải bị trúng cổ thì sao?”
Sở Thiên Hoài mỉm cười: “Thì các người muốn làm gì cũng đươc”.
Viên Thế Kiệt nghiến răng nói: “Nếu như chứng minh được anh chẩn đoán sai, vậy thì ở lại Tề Sinh Đường của chúng tôi dọn nhà vệ sinh đi”.
Sở Thiên Hoài gật đầu nói: “Được thôi”.
Quảng Mi Nhi nói như hụt hơi: “Có thể bắt đầu chữa cho tôi được chưa?”
Cô ta cảm thấy như có một bàn tay đang xé nát nội tạng của mình ra vậy, đau đến không muốn sống nữa.
Sở Thiên Hoài đi lên trước đỡ Quảng Mi Nhi đang lảo đảo như sắp ngã, bước về phía thang máy.
Đi lên đến tầng ba, mấy người đi vào một gian phòng trị liệu.
Sở Thiên Hoài đỡ Quảng Mi Nhi nằm xuống giường, Viên Thế Kiệt cười khinh khỉnh: “Tôi thực muốn xem xem, anh chữa cho chủ tịch Quảng nặng thêm thì lúc đó xem anh khóc thế nào...”.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Quảng Nhi Nhi, Viên Thế Kiệt lập tức im miệng.
Sở Thiên Hoài lấy kim châm cứu ra, cách lớp quần áo đâm lên người Quảng Mi Nhi.
Viên Thế Kiệt thoáng ngẩn người: “Châm cứu không cần nhìn?”
Phải biết rằng, cả thành phố Nghiêu Châu này, người có thể làm được đến mức châm cứu mà không cần nhìn, chỉ có một mình Viên Tề Sinh.
Anh ta không ngờ được, Sở Thiên Hoài lại biết được phương pháp châm cứu cao cấp này.
Sự tự tin của anh ta bắt đầu dao động.
Theo từng cây kim châm vào huyệt đạo, Quảng Mi Nhi cảm giác như mình bị ai đó ném vào trong lò lửa, khắp người đều ướt nhẹp mồ hôi, chỗ làn da không bị quần áo che có thể thấy đã đỏ ửng lên.
“Thiên Môn Thập Tam Châm!”
Viên Tề Sinh bỗng nhiên trợn to hai mắt, kinh hãi nói: “Phương pháp châm cứu mà cậu dùng là Thiêu Hỏa Sơn của Thiên Môn Thập Tam Châm?”
Sở Thiên Hoài thu lại kim châm, đứng thẳng người, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Không hổ là thần y của Nghiêu Châu, quả nhiên có kiến thức rộng”.