Anh Rể Đến Rồi
Chương 19: Anh không thể đi một mình hay sao?
Người đàn ông tầm 30 tuổi, bụng bia to cao, cổ đeo dây chuyền vàng khiến người khác chú ý.
Người phụ nữ mặc váy ngắn da báo, chân đi tất lưới màu nâu, trang điểm đậm bắt mắt.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng Sở Thiên Hoài đã nhận ra ngay, hai người này là bạn của anh lúc còn ở trong trại trẻ mồ côi.
Người đàn ông tên là Trương Hoành Bân, người phụ nữ tên là Hồ Huệ Huệ.
Hồi còn nhỏ, Trương Hoành Bân ỷ vào thân thể cao to cường tráng của mình nên hay bắt nạt Sở Thiên Hoài.
Hồ Huệ Huệ từng mơ hồ có tình cảm với Sở Thiên Hoài, trước khi Sở Thiên Hoài rời khỏi trại trẻ mồ côi, ngày nào cô ta dính lấy Sở Thiên Hoài.
Nhưng mà, Sở Thiên Hoài chỉ coi cô ta như em gái.
Hai người không hề để ý đến Sở Thiên Hoài ở bên cạnh.
Hồ Huệ Huệ không kiên nhẫn nói: “Người ta đã hẹn đi spa rồi, anh vẫn cố ý kéo người ta về đưa nước ấm gì đó cho anh”.
Trương Hoành Bân hít một hơi thuốc nói: “Muốn thành nghiệp lớn, đương nhiên phải có hình tượng doanh nhân”.
Hồ Huệ Huệ đảo cặp mắt trắng dã. “Anh không thể đi một mình hay sao?”
“Ai bảo đăng kí kết hôn với anh là em chứ”. Trương Hoành Bân cười ha ha: “Hay là anh đổi người khác nhé?”
Hồ Huệ Huệ nói: “Anh dám? Bà đây sẽ lấy hết tài sản của anh”.
Trương Hoành Bân vỗ vào cái mông vểnh của Hồ Huệ Huệ một cái bốp, cười đểu nói: “Vậy em phải hầu hạ ông đây thật tốt, nếu không ông đây sẽ đi tìm tiểu yêu tinh khác”.
Không ngờ rằng Hồ Huệ Huệ sẽ gả cho Trương Hoành Bân, Sở Thiên Hoài có chút ngạc nhiên, lúc trước khi còn ở trại trẻ mồ côi, cô ta ghét nhất là Trương Hoành Bân.
Sở Thiên Hoài chăm chú nhìn bọn họ, Hồ Huệ Huệ lườm anh nói: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy vợ chồng nhà người ta liếc mắt đưa tình bao giờ à?”
Sở Thiên Hoài cười cười: “Huệ Huệ”.
“Anh là...”
Trong mắt Hồ Huệ Huệ xẹt qua tia hoài nghi, không chắc chắn nói: “Sở Thiên Hoài?”
Sở Thiên Hoài cười nói: “Còn tưởng cô không nhận ra tôi nữa”.
“Thật sự là Sở Thiên Hoài sao, tôi còn tưởng anh chết rồi chứ”.
Trương Hoành Bân liếc Sở Thiên Hoài một cái, vẻ mặt khinh thường nói: “Ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm như vậy, sao vẫn là dáng vẻ như vậy? Quần áo cả người cộng lại chắc không được 200 tệ nhỉ?”
Gã nhìn Hồ Huệ Huệ chế nhạo nói: “Em nói xem có phải ngày xưa em mắt mù rồi không? Sao có thể thích đồ phế vật như này chứ?’
Hồ Huệ Huệ lườm anh, nhìn Sở Thiên Hoài nói: “Anh cố ý ở đây đợi chúng tôi đúng không? Nói thật với anh, chúng tôi tuy rằng có tiền, nhưng không làm từ thiện, anh đừng có hi vọng chúng tôi cho anh mượn một đồng nào”.
Nói xong, vẻ mặt ghét bỏ lầm bầm: “Lúc đầu sao có thể thích loại như anh được nhỉ, nghĩ lại cảm thấy thật ghê tởm”.
Trương Hoành Bân nhếch mép nói: “Còn may em biết quay đầu, chọn một người có tiền như anh, nếu như thực sự đi cùng hắn, bây giờ chắc đi ăn xin cùng hắn rồi”.
Sở Thiên Hoài thu lại nụ cười trên môi, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Anh vốn dĩ chỉ muốn chào hỏi Hồ Huệ Huệ đã nhiều năm không gặp, nếu như Hồ Huệ Huệ đã biến thành bộ dạng như vậy, đương nhiên không cần phải chào hỏi thêm nữa.
Lúc này, có tiếng động cơ vang lên từ đầu hẻm.
Sau đó, cả con hẻm được ánh đèn xe chiếu sáng như ban ngày.
Theo tiếng mở cửa đóng lại, những bóng người màu đen chặn hai đầu hẻm, ống thép ở trong tay bọn họ lóe lên dưới ánh sáng phản chiếu ánh sáng kim loại bóng loãng lạnh lẽo, trong khu hẻm hiện lên vẻ xơ xác tiêu điều.
Một người đàn ông có thân hình mạnh mẽ lực lưỡng bước ra khỏi đám đông.
Hắn ta cao khoảng 1m8, mặc quần yếm rộng rãi màu đen, bên trên là áo may ô bó sáng ngời, hiện ra cơ bắp cuồn cuộn.
Cộng với cái đầu trọc lốc và biểu tình hung dữ của hắn ta, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Trương Hoành Bân ngẩn ra một lát, sau đó tươi cười rạng rỡ, cúi đầu khom lưng bước lên chào đón. “Anh Phong, tôi là Tiểu Trương của Minh Châu Tửu Lầu, lúc trước anh từng ăn cơm ở đó rồi...”.
Người đàn ông cao to trực tiếp đẩy Trương Hoành Bân ra, híp mắt nhìn Sở Thiên Hoài, lạnh lùng nói: “Cậu chính là người ở rể nhà họ Kiều mở sạp hàng bán vịt quay ở phố Phong Tình à?”
“Phải”. Sở Thiên Hoài gật đầu. “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi từ trước đến nay đều nói đạo lí”. Người đàn ông cao to nhìn Sở Thiên Hoài lạnh lẽo hơn mấy phần: “Cậu chặt đứt một cánh tay của anh tôi, bây giờ để tôi phế đi hai cánh tay cậu để bồi tội, không quá đáng chứ?”