Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người
Chương 94: Bùi sư huynh, huynh thật biết cách làm ta đau khổ
Diệp Vô Tuyết vốn đã định sẽ gặp Bùi Lệnh kiếp trước sau khi xuyên qua mảnh vỡ Vạn Hoa Kính, nhưng khi cậu mở mắt ra lần nữa, những gì cậu nhìn thấy khiến cậu choáng váng tại chỗ.
Nước da của nàng hồ ly mượt mà như tuyết, bước nhảy nhẹ nhàng, những chiếc vòng vang lên leng keng, giữa làn tóc có một viên ngọc sáng lấp lánh.
Vương Trường Vi ngồi bên cạnh đẩy cậu một cái, càu nhàu: “Sao ngươi lại ngủ? Ta chủ yếu dẫn ngươi đến Ngọc Hương Lâu để xem mỹ nữ hồ ly xinh đẹp mới đến… Nghe nói còn có một lô đỉnh thể chất đặc biệt…”
Nhìn thấy cảnh tượng quen mắt và lời nói quen tai, Diệp Vô Tuyết đột nhiên đứng bật dậy, chén rượu trên bàn bị hất đổ, rượu thơm tràn ra khắp nơi.
Diệp Vô Tuyết tức thì túm lấy Vương Trường Vi hỏi: “Tại sao ta lại ở đây? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Vương Trường Vi nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu: “Ta… ngươi… nếu không ở đây thì chúng ta ở đâu? Ngươi bị sao vậy? Chẳng lẽ ngươi tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi?”
Sống lưng Diệp Vô Tuyết đổ mồ hôi lạnh, không nói một lời, cậu đưa tay chạm vào gáy của Vương Trường Vi, cậu nhớ là Vương Trường Vi có một vết sẹo lớn sau một lần té ngã, Vương Trường Vi đã làu bàu bên tai cậu rất lâu.
Nhưng khi sờ đầu Vương Trường Vi, cậu lại không phát hiện vết sẹo nào.
Diệp Vô Tuyết lẩm bẩm: “Vết sẹo đâu rồi?”
Vương Trường Vi hất tay Diệp Vô Tuyết ra, cau mày nói: “Vừa rồi ngươi đâu có uống rượu, sao lại say? Đầu ta không bị gì đâu ra vết sẹo? Đã đến giờ hẹn rồi, nhanh lên lầu đi, ta đã chuẩn bị thứ tốt cho ngươi…”
Vương Trường Vi đẩy Diệp Vô Tuyết lên lầu, mọi chuyện giống hệt như những gì Diệp Vô Tuyết đã trải qua, trong phòng có Bùi Lệnh bị trúng Hoa Thắm Trăng Tròn, đẩy cửa ra, sẽ được Bùi Lệnh chào đón bằng một chiêu kiếm đe dọa.
Tại sao cậu lại quay về lúc này?
Trở lại thời điểm trước khi gặp Bùi Lệnh, mọi vướng mắc với Bùi Lệnh vẫn chưa xảy ra.
Nếu không phải cậu mở cửa, không gặp Bùi Lệnh ở đây, cũng không cố ý khiêu khích Bùi Lệnh, Bùi Lệnh sẽ không sinh ra những suy nghĩ điên rồ gài bẫy cậu.
Diệp Vô Tuyết dừng lại ở cửa, có lẽ ngay từ đầu không chọc tức Bùi Lệnh là lựa chọn đúng đắn, Bùi Lệnh có tài năng xuất chúng, lẽ ra phải trở thành một kiếm tu được cả thế giới ngưỡng mộ chứ không phải một con quái vật hủy diệt thế giới.
Diệp Vô Tuyết lùi lại một bước, xoay người đi xuống lầu.
Vừa mới bước một bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nức nở của trẻ con: “Người không cần Tiểu Vân nữa sao… Đừng bỏ rơi Tiểu Vân…”
Diệp Vô Tuyết hoảng hốt quay lại, hành lang trước mặt cậu kéo dài vô tận, cuối hành lang có một đứa trẻ đang nhảy nhót.
Đứa trẻ chớp mắt, đôi mắt sáng ngời giống hệt Diệp Vô Tuyết.
Đứa bé vừa nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, vươn cánh tay mũm mĩm ra: “Cha bế con đi.”
Là Tiểu Vân.
Thấy Diệp Vô Tuyết không cử động, Tiểu Vân nghiêng đầu bối rối nói: “Sao cha không bế con?” Tiểu Vân loạng choạng chạy về phía Diệp Vô Tuyết, nhưng chân không vững ngã xuống đất.
Diệp Vô Tuyết thấy vậy lập tức ôm lấy Tiểu Vân, Tiểu Vân nhăn mặt, khịt mũi, cố gắng không để nước mắt rơi: “Con không đau chút nào.”
Thân thể Tiểu Vân mềm mại như bông, Diệp Vô Tuyết không dám ôm chặt bé, sợ Tiểu Vân hóa thành mây, biến mất khỏi vòng tay cậu.
Tiểu Vân ngẩng mặt lên, đưa tay lau má Diệp Vô Tuyết: “Tiểu Vân không khóc, sao cha lại khóc? Cha cũng bị ngã à?”
Trong lòng Diệp Vô Tuyết biết rõ Tiểu Vân không tồn tại, nhưng cậu vẫn tham lam sự thân thiết không chút đề phòng của Tiểu Vân với mình.
Cậu nhắm mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra, cẩn thận đặt Tiểu Vân trở lại mặt đất.
Tiểu Vân vừa rời khỏi vòng tay cậu, mặt bé đã nhăn lại, cảm thấy tủi thân cực kỳ nhìn Diệp Vô Tuyết: “Còn muốn cha bế nữa!” Tiểu Vân ôm lấy hai chân Diệp Vô Tuyết, giống như một con chó con bám chặt.
Diệp Vô Tuyết nói: “Lúc trước là ca ca, bây giờ là Tiểu Vân. Bùi sư huynh, huynh thật biết cách làm ta đau khổ.”
Tiểu Vân chớp đôi mắt to sáng màu không hiểu gì trước những lời Diệp Vô Tuyết nói: “Cha, cha không vui khi gặp Tiểu Vân sao? Tại sao cha lại đau khổ?”
Trái tim Diệp Vô Tuyết như bị xé nát, mỗi lần cậu nhìn Tiểu Vân, nỗi đau bị Bùi Lệnh lừa dối càng trở nên nặng nề hơn.
Cậu vốn rất sợ mang thai và sinh con, nhưng sau đó cậu lại mong chờ sự ra đời của Tiểu Vân.
Sự tồn tại của Tiểu Vân từ đầu đến cuối đều tràn ngập dối lừa của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết bình tĩnh lại, hiểu rằng mọi thứ cậu nhìn thấy trước mắt chỉ là một giấc mơ mà Bùi Lệnh kiếp trước dệt lại cho cậu.
Thay vì quay trở lại điểm khởi đầu trọng sinh, cậu lại rơi vào mạng nhện của Bùi Lệnh.
Thân hình của Tiểu Vân dần dần trở nên trong suốt, đôi mắt sáng màu tràn đầy vẻ không cam lòng, càng như vậy, Diệp Vô Tuyết càng thống hận.
Bùi Lệnh kiếp trước chắc chắn là người hiểu cậu nhất, hiểu rõ nguồn gốc nỗi đau nhất của cậu, nắm bắt chính xác điểm yếu của cậu.
Bùi Lệnh kiếp trước biết cậu quan tâm Diệp Vô Tình nhất nên sẽ dùng Diệp Vô Tình để mê hoặc cậu trong Ảo Cảnh Thực Hư.
Hắn cũng biết cậu không muốn buông bỏ Tiểu Vân nên mới tạo ra ảo ảnh Tiểu Vân giống hệt hình dáng trong đầu cậu.
Diệp Vô Tuyết thậm chí còn hoài nghi Bùi Lệnh kiếp trước thực sự ghét cậu, nếu không hắn sẽ không hết lần này đến lần khác xé toạc vết sẹo của cậu và khiến cậu liên tục rơi vào những ký ức đau buồn.
Diệp Vô Tuyết nói với hành lang trống rỗng: “Bùi sư huynh, tại sao huynh không dám lộ mặt gặp ta?”
Ngọc Hương Lâu ồn ào lúc này lại im lặng, phản ứng duy nhất đối với Diệp Vô Tuyết chính là tiếng gió, tựa như chỉ có Diệp Vô Tuyết trên thế giới này.
Diệp Vô Tuyết cười một tiếng, Bùi Lệnh khiến Linh Khu sợ hãi, nhưng chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết trốn tránh không dám xuất hiện trước mặt cậu.
Diệp Vô Tuyết nắm chặt tay vịn bước xuống cầu thang, nàng hồ ly xinh đẹp vừa khiêu vũ trước mặt cậu giờ đã trở thành một bộ xương khô ở giữa sân khấu.
Tất cả các món ngon trên đĩa đều thối rữa, chỉ còn lại rắn, côn trùng, chuột và kiến trong Ngọc Hương Lâu tráng lệ một thời.
Đây là thế giới thực, đây chính là hình dáng của Việt Trung sau khi hứng chịu thảm họa của Mặc Tiên.
Bên ngoài Ngọc Hương Lâu hài cốt rải rác khắp nơi, trong số đó có những người hàng xóm mà Diệp Vô Tuyết quen biết, nhưng những bộ xương này đã mục nát từ lâu nên không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Diệp Vô Tuyết khó khăn xác định phương hướng về nhà, căn nhà cậu ở hơn mười năm cỏ dại mọc um tùm, cửa cũng mọc đầy dây leo, vừa đẩy cửa bước vào, cậu giật mình vì tiếng chim bay qua cửa.
Đối với những con chim này, Diệp Vô Tuyết là một vị khách không mời mà đến.
Diệp Vô Tuyết không tìm thấy thi thể của Diệp Vô Tình ở nhà, nghĩ lại cũng đúng, chắc chắn Diệp Vô Tình đã ra ngoài nghĩ cách chống lại Mặc Tiên, làm sao huynh ấy có thể thành thật ở nhà được.
Diệp Vô Tuyết dọn dẹp sơ phòng ốc, bên ngoài trời đang đổ mưa lất phất.
Diệp Vô Tuyết mở cửa sổ, cơn mưa phùn làm loãng đi màu sắc u ám ở Việt Trung.
Bùi Lệnh mặc y phục màu tím, cầm ô đi đến trong màn mưa mù sương, vẫn tao nhã thanh lịch như trước.
Hắn bước đến bên cửa sổ rồi dừng lại, đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi nhếch lên, khí chất vốn đã lạnh lùng thêm vào một chút thần bí không thể chạm tới.
Bùi Lệnh nói: “Ta đến muộn, em có trách ta không?”
Trong khoảng thời gian Diệp Vô Tuyết bị mù hoàn toàn, cậu đã vô số lần mơ thấy Bùi Lệnh cầm ô dưới mưa.
Đối với cậu, Bùi Lệnh cao không thể với tới tựa như một vầng trăng sáng, trong khi cậu lại sa sút chật vật chìm trong đáy cát.
Nhưng sau khi sống lại và gặp lại Bùi Lệnh, cậu không bao giờ nghĩ đến Bùi Lệnh lúc đó nữa.
Đúng như Bùi Lệnh đã nói, hắn đã đến quá muộn.
Diệp Vô Tuyết nói: “Sao ta có thể trách huynh? Nếu không có huynh, e rằng ta sẽ không thể xuất hiện ở đây nữa.”
Bùi Lệnh nói: “Sau khi mở ra Vạn Hoa Kính đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, bằng không thì em đã quay lại đây từ lâu rồi. Ta biết, em nhất định muốn đến đây.”
Diệp Vô Tuyết nhìn vào mắt Bùi Lệnh, trong lòng cậu đôi khi dâng lên sự căm ghét đối với Bùi Lệnh, đôi khi lại tràn đầy thương cảm, đôi khi lại thấy tiếc nuối: Người hiểu cậu nhất trên đời quả nhiên chỉ có Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta luôn muốn biết, bây giờ ta là người hay ma?” Diệp Vô Tuyết hiện tại không có cơ thể, mà chỉ là một linh hồn trôi nổi.
Nếu không phải cậu đột phá Nguyên Anh, đạt đến cảnh giới thần du, e rằng linh hồn xuất ra ngoài của cậu đã bị thổi bay từ lâu rồi.
Bùi Lệnh nói: “Em là người hay ma không quan trọng, em chỉ là Diệp Vô Tuyết. Nhưng em yên tâm, ta sẽ lấy lại cơ thể của em.”
Diệp Vô Tuyết vẫn nhớ cơ thể của mình đã bị người ta cướp đi khỏi Bùi Lệnh, có lẽ không ai khác ngoài Linh Khu muốn cơ thể của cậu.
Diệp Vô Tuyết nói: “Còn một chuyện nữa… Ca ca của ta đâu? Không phải lúc trước huynh đã hứa với ta, sẽ cho ta gặp ca ca sao? Hiện tại huynh ấy đang ở đâu?”
—–
Tác giả:
Cuối cùng đã trở lại thế giới ban đầu! Có vẻ như Đại Bùi đã ổn định về mặt tinh thần, hãy để Đại Bùi sống vui vẻ vài ngày.
Nước da của nàng hồ ly mượt mà như tuyết, bước nhảy nhẹ nhàng, những chiếc vòng vang lên leng keng, giữa làn tóc có một viên ngọc sáng lấp lánh.
Vương Trường Vi ngồi bên cạnh đẩy cậu một cái, càu nhàu: “Sao ngươi lại ngủ? Ta chủ yếu dẫn ngươi đến Ngọc Hương Lâu để xem mỹ nữ hồ ly xinh đẹp mới đến… Nghe nói còn có một lô đỉnh thể chất đặc biệt…”
Nhìn thấy cảnh tượng quen mắt và lời nói quen tai, Diệp Vô Tuyết đột nhiên đứng bật dậy, chén rượu trên bàn bị hất đổ, rượu thơm tràn ra khắp nơi.
Diệp Vô Tuyết tức thì túm lấy Vương Trường Vi hỏi: “Tại sao ta lại ở đây? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Vương Trường Vi nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu: “Ta… ngươi… nếu không ở đây thì chúng ta ở đâu? Ngươi bị sao vậy? Chẳng lẽ ngươi tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi?”
Sống lưng Diệp Vô Tuyết đổ mồ hôi lạnh, không nói một lời, cậu đưa tay chạm vào gáy của Vương Trường Vi, cậu nhớ là Vương Trường Vi có một vết sẹo lớn sau một lần té ngã, Vương Trường Vi đã làu bàu bên tai cậu rất lâu.
Nhưng khi sờ đầu Vương Trường Vi, cậu lại không phát hiện vết sẹo nào.
Diệp Vô Tuyết lẩm bẩm: “Vết sẹo đâu rồi?”
Vương Trường Vi hất tay Diệp Vô Tuyết ra, cau mày nói: “Vừa rồi ngươi đâu có uống rượu, sao lại say? Đầu ta không bị gì đâu ra vết sẹo? Đã đến giờ hẹn rồi, nhanh lên lầu đi, ta đã chuẩn bị thứ tốt cho ngươi…”
Vương Trường Vi đẩy Diệp Vô Tuyết lên lầu, mọi chuyện giống hệt như những gì Diệp Vô Tuyết đã trải qua, trong phòng có Bùi Lệnh bị trúng Hoa Thắm Trăng Tròn, đẩy cửa ra, sẽ được Bùi Lệnh chào đón bằng một chiêu kiếm đe dọa.
Tại sao cậu lại quay về lúc này?
Trở lại thời điểm trước khi gặp Bùi Lệnh, mọi vướng mắc với Bùi Lệnh vẫn chưa xảy ra.
Nếu không phải cậu mở cửa, không gặp Bùi Lệnh ở đây, cũng không cố ý khiêu khích Bùi Lệnh, Bùi Lệnh sẽ không sinh ra những suy nghĩ điên rồ gài bẫy cậu.
Diệp Vô Tuyết dừng lại ở cửa, có lẽ ngay từ đầu không chọc tức Bùi Lệnh là lựa chọn đúng đắn, Bùi Lệnh có tài năng xuất chúng, lẽ ra phải trở thành một kiếm tu được cả thế giới ngưỡng mộ chứ không phải một con quái vật hủy diệt thế giới.
Diệp Vô Tuyết lùi lại một bước, xoay người đi xuống lầu.
Vừa mới bước một bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nức nở của trẻ con: “Người không cần Tiểu Vân nữa sao… Đừng bỏ rơi Tiểu Vân…”
Diệp Vô Tuyết hoảng hốt quay lại, hành lang trước mặt cậu kéo dài vô tận, cuối hành lang có một đứa trẻ đang nhảy nhót.
Đứa trẻ chớp mắt, đôi mắt sáng ngời giống hệt Diệp Vô Tuyết.
Đứa bé vừa nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, vươn cánh tay mũm mĩm ra: “Cha bế con đi.”
Là Tiểu Vân.
Thấy Diệp Vô Tuyết không cử động, Tiểu Vân nghiêng đầu bối rối nói: “Sao cha không bế con?” Tiểu Vân loạng choạng chạy về phía Diệp Vô Tuyết, nhưng chân không vững ngã xuống đất.
Diệp Vô Tuyết thấy vậy lập tức ôm lấy Tiểu Vân, Tiểu Vân nhăn mặt, khịt mũi, cố gắng không để nước mắt rơi: “Con không đau chút nào.”
Thân thể Tiểu Vân mềm mại như bông, Diệp Vô Tuyết không dám ôm chặt bé, sợ Tiểu Vân hóa thành mây, biến mất khỏi vòng tay cậu.
Tiểu Vân ngẩng mặt lên, đưa tay lau má Diệp Vô Tuyết: “Tiểu Vân không khóc, sao cha lại khóc? Cha cũng bị ngã à?”
Trong lòng Diệp Vô Tuyết biết rõ Tiểu Vân không tồn tại, nhưng cậu vẫn tham lam sự thân thiết không chút đề phòng của Tiểu Vân với mình.
Cậu nhắm mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra, cẩn thận đặt Tiểu Vân trở lại mặt đất.
Tiểu Vân vừa rời khỏi vòng tay cậu, mặt bé đã nhăn lại, cảm thấy tủi thân cực kỳ nhìn Diệp Vô Tuyết: “Còn muốn cha bế nữa!” Tiểu Vân ôm lấy hai chân Diệp Vô Tuyết, giống như một con chó con bám chặt.
Diệp Vô Tuyết nói: “Lúc trước là ca ca, bây giờ là Tiểu Vân. Bùi sư huynh, huynh thật biết cách làm ta đau khổ.”
Tiểu Vân chớp đôi mắt to sáng màu không hiểu gì trước những lời Diệp Vô Tuyết nói: “Cha, cha không vui khi gặp Tiểu Vân sao? Tại sao cha lại đau khổ?”
Trái tim Diệp Vô Tuyết như bị xé nát, mỗi lần cậu nhìn Tiểu Vân, nỗi đau bị Bùi Lệnh lừa dối càng trở nên nặng nề hơn.
Cậu vốn rất sợ mang thai và sinh con, nhưng sau đó cậu lại mong chờ sự ra đời của Tiểu Vân.
Sự tồn tại của Tiểu Vân từ đầu đến cuối đều tràn ngập dối lừa của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết bình tĩnh lại, hiểu rằng mọi thứ cậu nhìn thấy trước mắt chỉ là một giấc mơ mà Bùi Lệnh kiếp trước dệt lại cho cậu.
Thay vì quay trở lại điểm khởi đầu trọng sinh, cậu lại rơi vào mạng nhện của Bùi Lệnh.
Thân hình của Tiểu Vân dần dần trở nên trong suốt, đôi mắt sáng màu tràn đầy vẻ không cam lòng, càng như vậy, Diệp Vô Tuyết càng thống hận.
Bùi Lệnh kiếp trước chắc chắn là người hiểu cậu nhất, hiểu rõ nguồn gốc nỗi đau nhất của cậu, nắm bắt chính xác điểm yếu của cậu.
Bùi Lệnh kiếp trước biết cậu quan tâm Diệp Vô Tình nhất nên sẽ dùng Diệp Vô Tình để mê hoặc cậu trong Ảo Cảnh Thực Hư.
Hắn cũng biết cậu không muốn buông bỏ Tiểu Vân nên mới tạo ra ảo ảnh Tiểu Vân giống hệt hình dáng trong đầu cậu.
Diệp Vô Tuyết thậm chí còn hoài nghi Bùi Lệnh kiếp trước thực sự ghét cậu, nếu không hắn sẽ không hết lần này đến lần khác xé toạc vết sẹo của cậu và khiến cậu liên tục rơi vào những ký ức đau buồn.
Diệp Vô Tuyết nói với hành lang trống rỗng: “Bùi sư huynh, tại sao huynh không dám lộ mặt gặp ta?”
Ngọc Hương Lâu ồn ào lúc này lại im lặng, phản ứng duy nhất đối với Diệp Vô Tuyết chính là tiếng gió, tựa như chỉ có Diệp Vô Tuyết trên thế giới này.
Diệp Vô Tuyết cười một tiếng, Bùi Lệnh khiến Linh Khu sợ hãi, nhưng chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết trốn tránh không dám xuất hiện trước mặt cậu.
Diệp Vô Tuyết nắm chặt tay vịn bước xuống cầu thang, nàng hồ ly xinh đẹp vừa khiêu vũ trước mặt cậu giờ đã trở thành một bộ xương khô ở giữa sân khấu.
Tất cả các món ngon trên đĩa đều thối rữa, chỉ còn lại rắn, côn trùng, chuột và kiến trong Ngọc Hương Lâu tráng lệ một thời.
Đây là thế giới thực, đây chính là hình dáng của Việt Trung sau khi hứng chịu thảm họa của Mặc Tiên.
Bên ngoài Ngọc Hương Lâu hài cốt rải rác khắp nơi, trong số đó có những người hàng xóm mà Diệp Vô Tuyết quen biết, nhưng những bộ xương này đã mục nát từ lâu nên không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Diệp Vô Tuyết khó khăn xác định phương hướng về nhà, căn nhà cậu ở hơn mười năm cỏ dại mọc um tùm, cửa cũng mọc đầy dây leo, vừa đẩy cửa bước vào, cậu giật mình vì tiếng chim bay qua cửa.
Đối với những con chim này, Diệp Vô Tuyết là một vị khách không mời mà đến.
Diệp Vô Tuyết không tìm thấy thi thể của Diệp Vô Tình ở nhà, nghĩ lại cũng đúng, chắc chắn Diệp Vô Tình đã ra ngoài nghĩ cách chống lại Mặc Tiên, làm sao huynh ấy có thể thành thật ở nhà được.
Diệp Vô Tuyết dọn dẹp sơ phòng ốc, bên ngoài trời đang đổ mưa lất phất.
Diệp Vô Tuyết mở cửa sổ, cơn mưa phùn làm loãng đi màu sắc u ám ở Việt Trung.
Bùi Lệnh mặc y phục màu tím, cầm ô đi đến trong màn mưa mù sương, vẫn tao nhã thanh lịch như trước.
Hắn bước đến bên cửa sổ rồi dừng lại, đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi nhếch lên, khí chất vốn đã lạnh lùng thêm vào một chút thần bí không thể chạm tới.
Bùi Lệnh nói: “Ta đến muộn, em có trách ta không?”
Trong khoảng thời gian Diệp Vô Tuyết bị mù hoàn toàn, cậu đã vô số lần mơ thấy Bùi Lệnh cầm ô dưới mưa.
Đối với cậu, Bùi Lệnh cao không thể với tới tựa như một vầng trăng sáng, trong khi cậu lại sa sút chật vật chìm trong đáy cát.
Nhưng sau khi sống lại và gặp lại Bùi Lệnh, cậu không bao giờ nghĩ đến Bùi Lệnh lúc đó nữa.
Đúng như Bùi Lệnh đã nói, hắn đã đến quá muộn.
Diệp Vô Tuyết nói: “Sao ta có thể trách huynh? Nếu không có huynh, e rằng ta sẽ không thể xuất hiện ở đây nữa.”
Bùi Lệnh nói: “Sau khi mở ra Vạn Hoa Kính đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, bằng không thì em đã quay lại đây từ lâu rồi. Ta biết, em nhất định muốn đến đây.”
Diệp Vô Tuyết nhìn vào mắt Bùi Lệnh, trong lòng cậu đôi khi dâng lên sự căm ghét đối với Bùi Lệnh, đôi khi lại tràn đầy thương cảm, đôi khi lại thấy tiếc nuối: Người hiểu cậu nhất trên đời quả nhiên chỉ có Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta luôn muốn biết, bây giờ ta là người hay ma?” Diệp Vô Tuyết hiện tại không có cơ thể, mà chỉ là một linh hồn trôi nổi.
Nếu không phải cậu đột phá Nguyên Anh, đạt đến cảnh giới thần du, e rằng linh hồn xuất ra ngoài của cậu đã bị thổi bay từ lâu rồi.
Bùi Lệnh nói: “Em là người hay ma không quan trọng, em chỉ là Diệp Vô Tuyết. Nhưng em yên tâm, ta sẽ lấy lại cơ thể của em.”
Diệp Vô Tuyết vẫn nhớ cơ thể của mình đã bị người ta cướp đi khỏi Bùi Lệnh, có lẽ không ai khác ngoài Linh Khu muốn cơ thể của cậu.
Diệp Vô Tuyết nói: “Còn một chuyện nữa… Ca ca của ta đâu? Không phải lúc trước huynh đã hứa với ta, sẽ cho ta gặp ca ca sao? Hiện tại huynh ấy đang ở đâu?”
—–
Tác giả:
Cuối cùng đã trở lại thế giới ban đầu! Có vẻ như Đại Bùi đã ổn định về mặt tinh thần, hãy để Đại Bùi sống vui vẻ vài ngày.