Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người
Chương 34-2: (Hạ): Ta sẽ đổi mắt ta cho ngươi
dương v*t rút ra khỏi người Diệp Vô Tuyết, tà áo của Bùi Lệnh buông xuống, che đi dương v*t dữ tợn dưới háng hắn, hắn lại quay về làm một quân tử đứng đắn.
Diệp Vô Tuyết vịn vào bức tường đứng dậy, tinh dịch vẫn chảy lênh láng xuống hai chân.
Điều kỳ lạ là sau khi Bùi Lệnh xuất tinh, những cành hoa trong cơ thể cậu đã an phận.
Diệp Vô Tuyết sờ lồng ngực, thứ này còn mạnh hơn cả mê độc của Bùi Lệnh, cậu phải nhanh chóng loại bỏ nó, nếu không chỉ cần ở gần Bùi Lệnh thì cậu sẽ phát tác, mặc cho Bùi Lệnh ức hiếp cậu thế nào cũng không thể chống trả được.
Bùi Lệnh đứng thẳng tắp, hắn chưa kịp đưa chiếc khăn tay trong tay qua, thì bức tường sau lưng Diệp Vô Tuyết đã bị gánh nặng đè đổ sụp.
Bụi bay khắp nơi khiến hai mắt Diệp Vô Tuyết đau nhói, trong lúc nhất thời không thể mở mắt ra, hai tay cậu mò mẫm tìm thứ gì đó để dựa vào, có một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cậu.
Bùi Lệnh lấy tay áo che đầu cho cậu, ôm cậu ra khỏi bức tường sụp đổ.
Diệp Vô Tuyết vừa bị hắn chà đạp xong, trong cơ thể vẫn còn dư âm dai dẳng, khi cậu tựa vào lồng ngực Bùi Lệnh, có một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao bức tường này lại sụp đổ?”
Yến Đạo Không nghe thấy động tĩnh đuổi tới, anh ta phẩy phẩy tay áo xua đi bụi bặm, nhìn thấy Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đang ôm nhau trong bóng tối, anh ta cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng lại không thể nói thành lời.
Có bụi lọt vào mắt Diệp Vô Tuyết, cậu muốn mở mắt ra nhưng cơn đau càng trở nên tồi tệ.
Kiếp trước cậu đã trải qua loại đau đớn này vô số lần, cuối cùng, đôi mắt cậu dần dần mất đi ánh sáng, không còn nhìn thấy gì nữa.
“Mắt của ta… Mắt của ta không nhìn thấy nữa…”
Diệp Vô Tuyết bỗng nhiên òa khóc, kiếp trước sau khi ca ca qua đời, đôi mắt của cậu cũng theo đó mất đi thị lực.
Bùi Lệnh đang ôm Diệp Vô Tuyết không ngờ cậu sẽ khóc, chiếc khăn tay lúc này cũng phát huy được công dụng, hắn bối rối ấn nó lên má Diệp Vô Tuyết, nói: “Sẽ không nhìn không thấy, lau sạch là được rồi.”
Bùi Lệnh không biết cách an ủi người khác, giọng điệu cứng ngắc nghe cứ như đang chế nhạo Diệp Vô Tuyết.
Nhưng Diệp Vô Tuyết chỉ lặp lại một câu: “Đệ không nhìn thấy nữa rồi…Ca ca, đệ không nhìn thấy nữa rồi…”
Cậu nắm chặt ngón tay của Bùi Lệnh, ngẩng lên gương mặt nước mắt chảy dài: “Đệ không thể bị mù, đệ không thể.”
Đủ loại chuyện của kiếp trước hiện lên trong đầu Diệp Vô Tuyết, cậu còn chưa kịp làm gì cả, cậu còn phải dẫn theo ca ca thoát khỏi tai họa Mặc Tiên, nên cậu không thể không nhìn thấy được.
Bùi Lệnh siết chặt ngón tay, Diệp Vô Tuyết chưa từng khóc trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên, nhưng người cậu gọi không phải là hắn.
Bùi Lệnh nói: “Ngươi sẽ không bị mù. Nếu ngươi thực sự không thể nhìn thấy nữa, ta sẽ đổi mắt ta cho ngươi.”
Diệp Vô Tuyết giật mình, cậu cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ hình dáng người trước mặt.
Kiếp trước khi cậu không còn nhìn thấy, Bùi Lệnh chưa từng đề cập tới chuyện chữa trị cho cậu, huống chi là đổi mắt cho cậu.
Diệp Vô Tuyết hé miệng, lại không thể nói ra bốn chữ “Ta không tin huynh.”
Yến Đạo Không xua tan bụi bặm đi đến chỗ Diệp Vô Tuyết, cúi xuống nhìn vào mắt Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh liếc nhìn anh ta, bàn tay đang khoát sau lưng Diệp Vô Tuyết kéo cậu vào lòng.
Yến Đạo Không có chút câm nín, anh ta nói: “Ta có nước linh tuyền rửa mắt, Diệp huynh hãy rửa sạch trước đi. Ta thấy mắt của Diệp huynh không bị thương, nên chắc không cần phải thay mắt đâu.”
Diệp Vô Tuyết lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không nhìn thấy nữa.”
Cậu cuộn tròn trong vòng tay Bùi Lệnh, giống như một đứa trẻ sợ hãi, cả gương mặt vùi vào trong ngực Bùi Lệnh, đôi vai không ngừng run rẩy.
Bùi Lệnh ôm lưng Diệp Vô Tuyết, ánh mắt nhìn Yến Đạo Không cực kỳ lạnh lùng, hắn nói: “Đưa cho ta.”
Yến Đạo Không càng không nói nên lời, anh ta chưa bao giờ thấy ai nhờ vả người khác với giọng điệu bất thiện như vậy.
Tuy nhiên kẻ địch mạnh ngay trước mắt, chuyện của Ngọc Tiếu Tiên vẫn chưa được giải quyết, anh ta không thể trở thành kẻ thù của Bùi Lệnh, vì vậy anh ta lấy ra nước linh tuyền rửa mắt, nói: “Chỉ cần nhỏ vào mắt là được.”
Bùi Lệnh nâng cằm Diệp Vô Tuyết lên, lông mi của Diệp Vô Tuyết khẽ run, giống như đôi cánh bướm.
Bùi Lệnh nín thở, e sợ con bướm đậu trên mắt Diệp Vô Tuyết sẽ bay đi, hắn cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe ôn hòa hơn: “Ta bôi thuốc giúp ngươi.”
Hắn nhỏ nước linh tuyền vào mắt Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết chớp chớp mắt, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt của Diệp Vô Tuyết trong veo, phản chiếu bóng dáng của Bùi Lệnh.
Yến Đạo Không ở bên cạnh thấy Diệp Vô Tuyết bình an vô sự, liền cười nói: “Ta đã nói mắt của Diệp Vô Tuyết không bị thương mà, hiện tại có thể nhìn thấy chưa?”
Diệp Vô Tuyết hơi giật mình, nỗi sợ hãi do bị mù lòa gây ra ở kiếp trước dần dần tiêu tán, cậu cũng tỉnh táo lại.
Vừa rồi Diệp Vô Tuyết vẫn luôn nắm chặt tay Bùi Lệnh, lúc này cậu chỉ cảm thấy xấu hổ.
Cậu lùi lại một bước, áy náy nói với Yến Đạo Không: “Đa tạ linh tuyền của Yến huynh, ta thực sự đã nhìn thấy rồi.”
Bùi Lệnh cử động ngón tay, âm thầm siết chặt chiếc khăn trong tay.
Để giảm bớt sự xấu hổ, Diệp Vô Tuyết bước đến bên bức tường đã sụp đổ nói: “Bức tường này bị sao vậy, mới đụng nhẹ có một cái đã đổ rồi.”
Cậu đang nghĩ nên nói gì khác để đổi chủ đề, thì chợt nhìn thấy thứ gì đó lập lòe phát sáng giữa một đống gạch vụn.
Diệp Vô Tuyết nhặt nó lên, hình như là một trang giấy.
Trang giấy này vẫn luôn được giấu trong tường, đúng lúc rơi ra ngoài khi bức tường sụp đổ.
Diệp Vô Tuyết vịn vào bức tường đứng dậy, tinh dịch vẫn chảy lênh láng xuống hai chân.
Điều kỳ lạ là sau khi Bùi Lệnh xuất tinh, những cành hoa trong cơ thể cậu đã an phận.
Diệp Vô Tuyết sờ lồng ngực, thứ này còn mạnh hơn cả mê độc của Bùi Lệnh, cậu phải nhanh chóng loại bỏ nó, nếu không chỉ cần ở gần Bùi Lệnh thì cậu sẽ phát tác, mặc cho Bùi Lệnh ức hiếp cậu thế nào cũng không thể chống trả được.
Bùi Lệnh đứng thẳng tắp, hắn chưa kịp đưa chiếc khăn tay trong tay qua, thì bức tường sau lưng Diệp Vô Tuyết đã bị gánh nặng đè đổ sụp.
Bụi bay khắp nơi khiến hai mắt Diệp Vô Tuyết đau nhói, trong lúc nhất thời không thể mở mắt ra, hai tay cậu mò mẫm tìm thứ gì đó để dựa vào, có một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cậu.
Bùi Lệnh lấy tay áo che đầu cho cậu, ôm cậu ra khỏi bức tường sụp đổ.
Diệp Vô Tuyết vừa bị hắn chà đạp xong, trong cơ thể vẫn còn dư âm dai dẳng, khi cậu tựa vào lồng ngực Bùi Lệnh, có một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao bức tường này lại sụp đổ?”
Yến Đạo Không nghe thấy động tĩnh đuổi tới, anh ta phẩy phẩy tay áo xua đi bụi bặm, nhìn thấy Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đang ôm nhau trong bóng tối, anh ta cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng lại không thể nói thành lời.
Có bụi lọt vào mắt Diệp Vô Tuyết, cậu muốn mở mắt ra nhưng cơn đau càng trở nên tồi tệ.
Kiếp trước cậu đã trải qua loại đau đớn này vô số lần, cuối cùng, đôi mắt cậu dần dần mất đi ánh sáng, không còn nhìn thấy gì nữa.
“Mắt của ta… Mắt của ta không nhìn thấy nữa…”
Diệp Vô Tuyết bỗng nhiên òa khóc, kiếp trước sau khi ca ca qua đời, đôi mắt của cậu cũng theo đó mất đi thị lực.
Bùi Lệnh đang ôm Diệp Vô Tuyết không ngờ cậu sẽ khóc, chiếc khăn tay lúc này cũng phát huy được công dụng, hắn bối rối ấn nó lên má Diệp Vô Tuyết, nói: “Sẽ không nhìn không thấy, lau sạch là được rồi.”
Bùi Lệnh không biết cách an ủi người khác, giọng điệu cứng ngắc nghe cứ như đang chế nhạo Diệp Vô Tuyết.
Nhưng Diệp Vô Tuyết chỉ lặp lại một câu: “Đệ không nhìn thấy nữa rồi…Ca ca, đệ không nhìn thấy nữa rồi…”
Cậu nắm chặt ngón tay của Bùi Lệnh, ngẩng lên gương mặt nước mắt chảy dài: “Đệ không thể bị mù, đệ không thể.”
Đủ loại chuyện của kiếp trước hiện lên trong đầu Diệp Vô Tuyết, cậu còn chưa kịp làm gì cả, cậu còn phải dẫn theo ca ca thoát khỏi tai họa Mặc Tiên, nên cậu không thể không nhìn thấy được.
Bùi Lệnh siết chặt ngón tay, Diệp Vô Tuyết chưa từng khóc trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên, nhưng người cậu gọi không phải là hắn.
Bùi Lệnh nói: “Ngươi sẽ không bị mù. Nếu ngươi thực sự không thể nhìn thấy nữa, ta sẽ đổi mắt ta cho ngươi.”
Diệp Vô Tuyết giật mình, cậu cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ hình dáng người trước mặt.
Kiếp trước khi cậu không còn nhìn thấy, Bùi Lệnh chưa từng đề cập tới chuyện chữa trị cho cậu, huống chi là đổi mắt cho cậu.
Diệp Vô Tuyết hé miệng, lại không thể nói ra bốn chữ “Ta không tin huynh.”
Yến Đạo Không xua tan bụi bặm đi đến chỗ Diệp Vô Tuyết, cúi xuống nhìn vào mắt Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh liếc nhìn anh ta, bàn tay đang khoát sau lưng Diệp Vô Tuyết kéo cậu vào lòng.
Yến Đạo Không có chút câm nín, anh ta nói: “Ta có nước linh tuyền rửa mắt, Diệp huynh hãy rửa sạch trước đi. Ta thấy mắt của Diệp huynh không bị thương, nên chắc không cần phải thay mắt đâu.”
Diệp Vô Tuyết lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không nhìn thấy nữa.”
Cậu cuộn tròn trong vòng tay Bùi Lệnh, giống như một đứa trẻ sợ hãi, cả gương mặt vùi vào trong ngực Bùi Lệnh, đôi vai không ngừng run rẩy.
Bùi Lệnh ôm lưng Diệp Vô Tuyết, ánh mắt nhìn Yến Đạo Không cực kỳ lạnh lùng, hắn nói: “Đưa cho ta.”
Yến Đạo Không càng không nói nên lời, anh ta chưa bao giờ thấy ai nhờ vả người khác với giọng điệu bất thiện như vậy.
Tuy nhiên kẻ địch mạnh ngay trước mắt, chuyện của Ngọc Tiếu Tiên vẫn chưa được giải quyết, anh ta không thể trở thành kẻ thù của Bùi Lệnh, vì vậy anh ta lấy ra nước linh tuyền rửa mắt, nói: “Chỉ cần nhỏ vào mắt là được.”
Bùi Lệnh nâng cằm Diệp Vô Tuyết lên, lông mi của Diệp Vô Tuyết khẽ run, giống như đôi cánh bướm.
Bùi Lệnh nín thở, e sợ con bướm đậu trên mắt Diệp Vô Tuyết sẽ bay đi, hắn cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe ôn hòa hơn: “Ta bôi thuốc giúp ngươi.”
Hắn nhỏ nước linh tuyền vào mắt Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết chớp chớp mắt, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt của Diệp Vô Tuyết trong veo, phản chiếu bóng dáng của Bùi Lệnh.
Yến Đạo Không ở bên cạnh thấy Diệp Vô Tuyết bình an vô sự, liền cười nói: “Ta đã nói mắt của Diệp Vô Tuyết không bị thương mà, hiện tại có thể nhìn thấy chưa?”
Diệp Vô Tuyết hơi giật mình, nỗi sợ hãi do bị mù lòa gây ra ở kiếp trước dần dần tiêu tán, cậu cũng tỉnh táo lại.
Vừa rồi Diệp Vô Tuyết vẫn luôn nắm chặt tay Bùi Lệnh, lúc này cậu chỉ cảm thấy xấu hổ.
Cậu lùi lại một bước, áy náy nói với Yến Đạo Không: “Đa tạ linh tuyền của Yến huynh, ta thực sự đã nhìn thấy rồi.”
Bùi Lệnh cử động ngón tay, âm thầm siết chặt chiếc khăn trong tay.
Để giảm bớt sự xấu hổ, Diệp Vô Tuyết bước đến bên bức tường đã sụp đổ nói: “Bức tường này bị sao vậy, mới đụng nhẹ có một cái đã đổ rồi.”
Cậu đang nghĩ nên nói gì khác để đổi chủ đề, thì chợt nhìn thấy thứ gì đó lập lòe phát sáng giữa một đống gạch vụn.
Diệp Vô Tuyết nhặt nó lên, hình như là một trang giấy.
Trang giấy này vẫn luôn được giấu trong tường, đúng lúc rơi ra ngoài khi bức tường sụp đổ.