Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người
Chương 20-2: (Hạ): Ta nhớ chỗ này của ngươi cũng có sữa
Không lâu sau Bùi Lệnh đã trở lại, nhưng trên người hắn dính đầy máu, là máu của người khác.
Bùi Lệnh bước đi trong sắc đỏ, máu nhỏ giọt từ ngọn tóc xuống mặt đất hết lớp này đến lớp khác, đặc sệt gần chuyển sang đen.
Trừ chiếc quan tài màu trắng ngọc mà Diệp Vô Tuyết đang nằm, mọi thứ còn lại đều là một màu đen kịt không thể dung hòa.
Bùi Lệnh ý thức được cơ thể của mình lúc này không được sạch sẽ, nên hắn không đến gần quan tài của Diệp Vô Tuyết, mà dừng lại cách đó vài bước rồi nói: “Quả nhiên hiện giờ sức mạnh của Linh Khu đã yếu đi rất nhiều, không bao lâu nữa nó sẽ biến mất thôi.”
Trước khi Diệp Vô Tuyết qua đời, Bùi Lệnh vẫn còn làm việc cho Linh Khu, nhưng nghe những gì hắn vừa mới nói, không ngờ Bùi Lệnh đã chống lại Linh Khu.
Linh Khu tồn tại để trấn áp Mặc Tiên, nếu Linh Khu không còn, ai sẽ trấn áp Mặc Tiên đây? Những người khác trên thế giới này sẽ chết vì tai họa Mặc Tiên giống như Diệp Vô Tình ư?
Diệp Vô Tuyết lo lắng bất an, cậu ước gì có thể làm cơ thể này tỉnh lại ngay lập tức, cậu muốn hỏi Bùi Lệnh rốt cuộc hắn đang làm cái gì.
Cùng lúc đó linh khí của cậu cũng trở nên hỗn loạn, nửa viên Kim Đan trong linh đài đột nhiên bốc cháy, đó là chân hỏa do chính Diệp Vô Tuyết luyện ra, Khi Sương Kiếm cũng từ từ lộ ra hình dạng.
Vì Diệp Vô Tuyết đã tự hủy một nửa viên Kim Đan nên cậu không thể triệu hồi ra pháp khí bản mạng.
Bây giờ lại nhìn thấy Khi Sương Kiếm tàn tạ không chịu nổi, trong lòng Diệp Vô Tuyết ngập tràn cảm xúc.
Đáng tiếc, trước khi cậu có thể đột phá gông xiềng trên cơ thể mình, dưới quan tài bất thình lình vươn ra vô số dây leo, kéo cả cậu và quan tài xuống dưới lòng đất tối tăm không thấy đáy.
Trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, Bùi Lệnh cao cao tại thượng đứng đó, giống hệt như cái ngày mưa rơi rả rích cậu cầu xin Bùi Lệnh cho cậu ở lại.
Gương mặt Bùi Lệnh khuất sau màn mưa dày đặc, vẻ mặt thờ ơ như thể biết trước cậu sẽ có ngày này.
Khi Diệp Vô Tuyết tỉnh lại lần nữa, trời đã hửng sáng.
Cách bố trí đồ đạc xung quanh tỏ rõ nơi này là quán trọ mà cậu đang ở trước đó, mà trên tay cậu vẫn đang cầm chiếc gương.
Lại nhìn ra cửa sổ, đã không còn bóng dáng của Kim Vũ, chỉ có một bông hoa nhỏ màu vàng héo tàn nằm lẻ loi trên mặt đất.
Diệp Vô Tuyết kiểm tra tình trạng cơ thể của mình, không hề có vết thương nào, trong linh đài cũng không có nửa viên Kim Đan nào.
Cậu xoa xoa mi tâm, rồi lại nhìn vào gương với vẻ mặt nghiêm túc hơn.
Rốt cuộc thì mọi thứ cậu nhìn thấy là chuyện xảy ra ở kiếp trước, hay chỉ là ảo ảnh do chiếc gương này tạo ra?
Vẻ hoảng loạn tối qua của Kim Vũ không giống giả bộ, rõ ràng ả rất sợ sức mạnh của chiếc gương.
Diệp Vô Tuyết dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt sau của gương, mặt gương đã quay về trạng thái mờ ảo như lúc trước.
Diệp Vô Tuyết đối mặt với chiếc gương, lẩm bẩm: “Bùi Lệnh, người đó có phải là huynh không?”
“Ngươi dậy chưa?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bùi Lệnh.
Sau khi nhìn thấy một Bùi Lệnh lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, lần nữa lại đối mặt với Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết không khỏi cảm thấy sợ hãi hơn bình thường.
Diệp Vô Tuyết mở cửa ra, thấy Bùi Lệnh mặc trường bào trắng trơn đơn giản, đuôi tóc sạch sẽ, không có giọt máu nào chảy xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, sắc mặt Bùi Lệnh thay đổi, ánh mắt của hắn lạnh đi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Tối qua huynh có nghe thấy tiếng gì không?”
Bùi Lệnh nói: “Không nghe thấy gì.”
Hắn mím môi, tựa hồ không vui, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Hôm qua Bùi Lệnh đã uống một chén trà, có lẽ hắn cũng bị hôn mê nên không phát hiện ra Kim Vũ đã tới đây.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta tiếp tục lên đường đi, nơi này hơi kỳ quái.”
Bùi Lệnh gật đầu không phản đối.
Hai người xuống lầu ăn sáng, trả tiền phòng xong liền rời khỏi thành, trên đường tình cờ gặp được người đàn ông hôm qua đã uống rượu trong quán trọ.
Mới hôm qua sắc mặt gã còn u ám, phát rầu vì đài san hô của mình, hôm nay đã mặt mày rạng rỡ, da dẻ hồng hào, giống như có chuyện gì vui lắm.
Diệp Vô Tuyết cố tình nhìn vết thương trên cổ tay gã, lại chỉ nhìn thấy ống tay áo trống rỗng, một ngày không gặp, cánh tay của gã đàn ông này đã biến mất.
Gã đàn ông không hề quan tâm đến cánh tay bị đứt của mình, ngược lại, gặp ai gã cũng nói, đài san hô nhà gã đã cải tử hồi sinh, trông còn đẹp hơn trước, gã chắc chắn sẽ đoạt giải vô địch năm nay.
Mọi người chỉ cho rằng gã đang khoác lác, chúc mừng cho có lệ, cũng có người cười nhạo gã, chỉ cần đóa hoa Côn Sơn phát sáng của nhà Tiểu Hồng còn, thì đài san hô của gã không thể đứng đầu.
Gã đàn ông càng cười đắc ý hơn, xua tay nói: “Giải vô địch chắc chắn là của ta.”
Diệp Vô Tuyết để lại ấn ký trên người gã đó, đợi sau khi cậu từ Tước Hảo Thôn trở về sẽ tìm hiểu vấn đề của người này.
Khi cậu để lại ấn ký, Bùi Lệnh liếc nhìn cậu, sau đó nghiêng người nhìn gã đàn ông đã đi xa.
Bùi Lệnh nhíu mày, cũng nhận thấy người đàn ông này có gì đó không ổn.
Diệp Vô Tuyết nói: “Tích Hương Cốc và Tước Hảo Thôn nằm ở hai hướng khác nhau, sau khi rời khỏi thành chúng ta tách ra đi, ta sẽ đến Tước Hảo Thôn, còn huynh đến Tích Hương Cốc.”
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy mặt Bùi Lệnh, cậu sẽ nhớ tới Bùi Lệnh đã đặt cậu vào quan tài, người trông thì bình thường nhưng thực ra đã điên, cậu chỉ muốn mau mau tách khỏi hắn, cũng tiện cho cậu đến Tước Hảo Thôn điều tra chuyện của Mặc Tiên.
Cứ tưởng Bùi Lệnh cũng miễn cưỡng lắm mới đi cùng cậu, nghe cậu đề nghị như vậy chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng không ngờ Bùi Lệnh lại nói: “Ngươi phải đi cùng ta.”
Diệp Vô Tuyết không hiểu: “Tại sao?”
Ngón tay Bùi Lệnh vuốt nhẹ chuôi kiếm, hắn cụp mắt xuống, vừa ngượng ngùng vừa hậm hực nói: “Ngươi đừng quên đã hứa với ta chuyện gì.”
Chuyện duy nhất có thể khiến Bùi Lệnh phản ứng lớn như vậy, cũng chỉ có mê độc.
Diệp Vô Tuyết cứ quên rằng trong người Bùi Lệnh vẫn còn mê độc chưa được giải quyết, thật ra là tại vì Bùi Lệnh bình thường trông không giống người bị trúng độc chút nào.
Lỡ như sau khi tách ra mê độc của Bùi Lệnh lại tái phát, đúng là có hơi rắc rối.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đành thôi vậy.”
Cậu chỉ hy vọng mê độc của Bùi Lệnh đừng tái phát quá sớm, cậu phải mất mấy ngày mới có thể quên hẳn đi Bùi Lệnh kia.
Cuối cùng trước khi trời tối, hai người cũng tìm thấy Tước Hảo Thôn.
Đúng như Diệp Vô Tình đã nói, Tước Hảo Thôn là một ngôi làng rất bình thường, thậm chí có chút hoang tàn, rất nhiều người đã rời khỏi Tước Hảo Thôn đến nơi khác kiếm sống, hiện tại trong làng chỉ còn lại những người già yếu, phụ nữ và trẻ em.
Hai người muốn tìm một gia đình xin tá túc, nhưng nhà nào cũng toàn là phụ nữ, hoặc là có trẻ em, cũng đều là nử tử, không có nam tử.
Hai người đàn ông bọn họ ở lại qua đêm cũng không tiện, tạm thời chỉ có thể ở trong một ngôi miếu đổ nát cách Tước Hảo Thôn không xa.
Trong miếu thờ một pho tượng thần vô danh, Diệp Vô Tuyết sống lại một đời không kiêng kỵ điều gì, tất nhiên cậu cũng không kính sợ vị thần vô danh này.
Bùi Lệnh sau này sẽ trở thành một người kiệt xuất, càng không quỳ lạy loại thần vô danh này.
Lớp sơn trên tượng đã loang lổ, lộ ra lớp đất ở bên trong.
Diệp Vô Tuyết nhìn thoáng qua, cảm thấy vị thần vô danh này có chút kỳ quái, hình như trong tượng đất có mùi thơm kỳ lạ.
Cậu đến gần, muốn gỡ xuống một mảnh, nhưng Bùi Lệnh đã lấy kiếm đè cổ tay cậu lại.
Sắc mặt Bùi Lệnh cực kỳ lạnh lẽo, như đang đè nén cảm xúc nào đó, giọng hắn khàn đi: “Đừng chạm vào.”
Diệp Vô Tuyết quay lại nhìn Bùi Lệnh: “Sao vậy?”
Bùi Lệnh đang định trả lời, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, Diệp Vô Tuyết vô thức nắm lấy mũi kiếm của Bùi Lệnh, kéo hắn trốn ra sau bức tượng.
Hai người tới đây không nhìn rõ mặt, lần lượt quỳ trên đệm lạy ba cái trước mặt thần vô danh, sau đó liền ôm nhau hôn đắm đuối.
“Tẩu tẩu của ta, ta nhớ tẩu muốn chết.”
“Ta cũng vậy, mỗi ngày phải đối mặt với con ma ốm đó thiệt là khổ quá đi.”
Hóa ra là một đôi mèo mả gà đồng đến đây yêu đương vụng trộm.
“Vú của tẩu tẩu còn căng lắm này, hay là để ta hút sữa ra cho tẩu nhé?”
“Đồ háo sắc nhà đệ, đúng thiệt là… ơ, nhẹ chút.”
Diệp Vô Tuyết không muốn nghe mấy lời này, nhưng khi nghe thấy từ sữa, cả người cậu liền không được tự nhiên.
Bùi Lệnh vốn đang đứng sát sau lưng cậu, không biết từ lúc nào đã thò tay vào trong ngực cậu, niết niết núm vú của cậu, sau đó khí tức chỉ thuộc về Bùi Lệnh bao trùm lấy cậu.
Bùi Lệnh thì thầm vào tai cậu: “Ta nhớ chỗ này của ngươi cũng có sữa.”
———–
Ying Ying:
– Tiểu Bùi rất nhạy cảm với ánh mắt của bé Tuyết, mỗi khi cậu nhìn hắn mà nghĩ đến người khác, hắn sẽ tức giận.
Bùi Lệnh bước đi trong sắc đỏ, máu nhỏ giọt từ ngọn tóc xuống mặt đất hết lớp này đến lớp khác, đặc sệt gần chuyển sang đen.
Trừ chiếc quan tài màu trắng ngọc mà Diệp Vô Tuyết đang nằm, mọi thứ còn lại đều là một màu đen kịt không thể dung hòa.
Bùi Lệnh ý thức được cơ thể của mình lúc này không được sạch sẽ, nên hắn không đến gần quan tài của Diệp Vô Tuyết, mà dừng lại cách đó vài bước rồi nói: “Quả nhiên hiện giờ sức mạnh của Linh Khu đã yếu đi rất nhiều, không bao lâu nữa nó sẽ biến mất thôi.”
Trước khi Diệp Vô Tuyết qua đời, Bùi Lệnh vẫn còn làm việc cho Linh Khu, nhưng nghe những gì hắn vừa mới nói, không ngờ Bùi Lệnh đã chống lại Linh Khu.
Linh Khu tồn tại để trấn áp Mặc Tiên, nếu Linh Khu không còn, ai sẽ trấn áp Mặc Tiên đây? Những người khác trên thế giới này sẽ chết vì tai họa Mặc Tiên giống như Diệp Vô Tình ư?
Diệp Vô Tuyết lo lắng bất an, cậu ước gì có thể làm cơ thể này tỉnh lại ngay lập tức, cậu muốn hỏi Bùi Lệnh rốt cuộc hắn đang làm cái gì.
Cùng lúc đó linh khí của cậu cũng trở nên hỗn loạn, nửa viên Kim Đan trong linh đài đột nhiên bốc cháy, đó là chân hỏa do chính Diệp Vô Tuyết luyện ra, Khi Sương Kiếm cũng từ từ lộ ra hình dạng.
Vì Diệp Vô Tuyết đã tự hủy một nửa viên Kim Đan nên cậu không thể triệu hồi ra pháp khí bản mạng.
Bây giờ lại nhìn thấy Khi Sương Kiếm tàn tạ không chịu nổi, trong lòng Diệp Vô Tuyết ngập tràn cảm xúc.
Đáng tiếc, trước khi cậu có thể đột phá gông xiềng trên cơ thể mình, dưới quan tài bất thình lình vươn ra vô số dây leo, kéo cả cậu và quan tài xuống dưới lòng đất tối tăm không thấy đáy.
Trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, Bùi Lệnh cao cao tại thượng đứng đó, giống hệt như cái ngày mưa rơi rả rích cậu cầu xin Bùi Lệnh cho cậu ở lại.
Gương mặt Bùi Lệnh khuất sau màn mưa dày đặc, vẻ mặt thờ ơ như thể biết trước cậu sẽ có ngày này.
Khi Diệp Vô Tuyết tỉnh lại lần nữa, trời đã hửng sáng.
Cách bố trí đồ đạc xung quanh tỏ rõ nơi này là quán trọ mà cậu đang ở trước đó, mà trên tay cậu vẫn đang cầm chiếc gương.
Lại nhìn ra cửa sổ, đã không còn bóng dáng của Kim Vũ, chỉ có một bông hoa nhỏ màu vàng héo tàn nằm lẻ loi trên mặt đất.
Diệp Vô Tuyết kiểm tra tình trạng cơ thể của mình, không hề có vết thương nào, trong linh đài cũng không có nửa viên Kim Đan nào.
Cậu xoa xoa mi tâm, rồi lại nhìn vào gương với vẻ mặt nghiêm túc hơn.
Rốt cuộc thì mọi thứ cậu nhìn thấy là chuyện xảy ra ở kiếp trước, hay chỉ là ảo ảnh do chiếc gương này tạo ra?
Vẻ hoảng loạn tối qua của Kim Vũ không giống giả bộ, rõ ràng ả rất sợ sức mạnh của chiếc gương.
Diệp Vô Tuyết dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt sau của gương, mặt gương đã quay về trạng thái mờ ảo như lúc trước.
Diệp Vô Tuyết đối mặt với chiếc gương, lẩm bẩm: “Bùi Lệnh, người đó có phải là huynh không?”
“Ngươi dậy chưa?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bùi Lệnh.
Sau khi nhìn thấy một Bùi Lệnh lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, lần nữa lại đối mặt với Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết không khỏi cảm thấy sợ hãi hơn bình thường.
Diệp Vô Tuyết mở cửa ra, thấy Bùi Lệnh mặc trường bào trắng trơn đơn giản, đuôi tóc sạch sẽ, không có giọt máu nào chảy xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, sắc mặt Bùi Lệnh thay đổi, ánh mắt của hắn lạnh đi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Tối qua huynh có nghe thấy tiếng gì không?”
Bùi Lệnh nói: “Không nghe thấy gì.”
Hắn mím môi, tựa hồ không vui, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Hôm qua Bùi Lệnh đã uống một chén trà, có lẽ hắn cũng bị hôn mê nên không phát hiện ra Kim Vũ đã tới đây.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta tiếp tục lên đường đi, nơi này hơi kỳ quái.”
Bùi Lệnh gật đầu không phản đối.
Hai người xuống lầu ăn sáng, trả tiền phòng xong liền rời khỏi thành, trên đường tình cờ gặp được người đàn ông hôm qua đã uống rượu trong quán trọ.
Mới hôm qua sắc mặt gã còn u ám, phát rầu vì đài san hô của mình, hôm nay đã mặt mày rạng rỡ, da dẻ hồng hào, giống như có chuyện gì vui lắm.
Diệp Vô Tuyết cố tình nhìn vết thương trên cổ tay gã, lại chỉ nhìn thấy ống tay áo trống rỗng, một ngày không gặp, cánh tay của gã đàn ông này đã biến mất.
Gã đàn ông không hề quan tâm đến cánh tay bị đứt của mình, ngược lại, gặp ai gã cũng nói, đài san hô nhà gã đã cải tử hồi sinh, trông còn đẹp hơn trước, gã chắc chắn sẽ đoạt giải vô địch năm nay.
Mọi người chỉ cho rằng gã đang khoác lác, chúc mừng cho có lệ, cũng có người cười nhạo gã, chỉ cần đóa hoa Côn Sơn phát sáng của nhà Tiểu Hồng còn, thì đài san hô của gã không thể đứng đầu.
Gã đàn ông càng cười đắc ý hơn, xua tay nói: “Giải vô địch chắc chắn là của ta.”
Diệp Vô Tuyết để lại ấn ký trên người gã đó, đợi sau khi cậu từ Tước Hảo Thôn trở về sẽ tìm hiểu vấn đề của người này.
Khi cậu để lại ấn ký, Bùi Lệnh liếc nhìn cậu, sau đó nghiêng người nhìn gã đàn ông đã đi xa.
Bùi Lệnh nhíu mày, cũng nhận thấy người đàn ông này có gì đó không ổn.
Diệp Vô Tuyết nói: “Tích Hương Cốc và Tước Hảo Thôn nằm ở hai hướng khác nhau, sau khi rời khỏi thành chúng ta tách ra đi, ta sẽ đến Tước Hảo Thôn, còn huynh đến Tích Hương Cốc.”
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy mặt Bùi Lệnh, cậu sẽ nhớ tới Bùi Lệnh đã đặt cậu vào quan tài, người trông thì bình thường nhưng thực ra đã điên, cậu chỉ muốn mau mau tách khỏi hắn, cũng tiện cho cậu đến Tước Hảo Thôn điều tra chuyện của Mặc Tiên.
Cứ tưởng Bùi Lệnh cũng miễn cưỡng lắm mới đi cùng cậu, nghe cậu đề nghị như vậy chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng không ngờ Bùi Lệnh lại nói: “Ngươi phải đi cùng ta.”
Diệp Vô Tuyết không hiểu: “Tại sao?”
Ngón tay Bùi Lệnh vuốt nhẹ chuôi kiếm, hắn cụp mắt xuống, vừa ngượng ngùng vừa hậm hực nói: “Ngươi đừng quên đã hứa với ta chuyện gì.”
Chuyện duy nhất có thể khiến Bùi Lệnh phản ứng lớn như vậy, cũng chỉ có mê độc.
Diệp Vô Tuyết cứ quên rằng trong người Bùi Lệnh vẫn còn mê độc chưa được giải quyết, thật ra là tại vì Bùi Lệnh bình thường trông không giống người bị trúng độc chút nào.
Lỡ như sau khi tách ra mê độc của Bùi Lệnh lại tái phát, đúng là có hơi rắc rối.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đành thôi vậy.”
Cậu chỉ hy vọng mê độc của Bùi Lệnh đừng tái phát quá sớm, cậu phải mất mấy ngày mới có thể quên hẳn đi Bùi Lệnh kia.
Cuối cùng trước khi trời tối, hai người cũng tìm thấy Tước Hảo Thôn.
Đúng như Diệp Vô Tình đã nói, Tước Hảo Thôn là một ngôi làng rất bình thường, thậm chí có chút hoang tàn, rất nhiều người đã rời khỏi Tước Hảo Thôn đến nơi khác kiếm sống, hiện tại trong làng chỉ còn lại những người già yếu, phụ nữ và trẻ em.
Hai người muốn tìm một gia đình xin tá túc, nhưng nhà nào cũng toàn là phụ nữ, hoặc là có trẻ em, cũng đều là nử tử, không có nam tử.
Hai người đàn ông bọn họ ở lại qua đêm cũng không tiện, tạm thời chỉ có thể ở trong một ngôi miếu đổ nát cách Tước Hảo Thôn không xa.
Trong miếu thờ một pho tượng thần vô danh, Diệp Vô Tuyết sống lại một đời không kiêng kỵ điều gì, tất nhiên cậu cũng không kính sợ vị thần vô danh này.
Bùi Lệnh sau này sẽ trở thành một người kiệt xuất, càng không quỳ lạy loại thần vô danh này.
Lớp sơn trên tượng đã loang lổ, lộ ra lớp đất ở bên trong.
Diệp Vô Tuyết nhìn thoáng qua, cảm thấy vị thần vô danh này có chút kỳ quái, hình như trong tượng đất có mùi thơm kỳ lạ.
Cậu đến gần, muốn gỡ xuống một mảnh, nhưng Bùi Lệnh đã lấy kiếm đè cổ tay cậu lại.
Sắc mặt Bùi Lệnh cực kỳ lạnh lẽo, như đang đè nén cảm xúc nào đó, giọng hắn khàn đi: “Đừng chạm vào.”
Diệp Vô Tuyết quay lại nhìn Bùi Lệnh: “Sao vậy?”
Bùi Lệnh đang định trả lời, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, Diệp Vô Tuyết vô thức nắm lấy mũi kiếm của Bùi Lệnh, kéo hắn trốn ra sau bức tượng.
Hai người tới đây không nhìn rõ mặt, lần lượt quỳ trên đệm lạy ba cái trước mặt thần vô danh, sau đó liền ôm nhau hôn đắm đuối.
“Tẩu tẩu của ta, ta nhớ tẩu muốn chết.”
“Ta cũng vậy, mỗi ngày phải đối mặt với con ma ốm đó thiệt là khổ quá đi.”
Hóa ra là một đôi mèo mả gà đồng đến đây yêu đương vụng trộm.
“Vú của tẩu tẩu còn căng lắm này, hay là để ta hút sữa ra cho tẩu nhé?”
“Đồ háo sắc nhà đệ, đúng thiệt là… ơ, nhẹ chút.”
Diệp Vô Tuyết không muốn nghe mấy lời này, nhưng khi nghe thấy từ sữa, cả người cậu liền không được tự nhiên.
Bùi Lệnh vốn đang đứng sát sau lưng cậu, không biết từ lúc nào đã thò tay vào trong ngực cậu, niết niết núm vú của cậu, sau đó khí tức chỉ thuộc về Bùi Lệnh bao trùm lấy cậu.
Bùi Lệnh thì thầm vào tai cậu: “Ta nhớ chỗ này của ngươi cũng có sữa.”
———–
Ying Ying:
– Tiểu Bùi rất nhạy cảm với ánh mắt của bé Tuyết, mỗi khi cậu nhìn hắn mà nghĩ đến người khác, hắn sẽ tức giận.