Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?
Chương 70: Ngoại Truyện O3 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O3
[ LAN NAM PHI MÀU TRẮNG, LÀ LOÀI HOA MAY MẮN CỦA CÔ ]
Đoán được có lẽ cô đang nhớ nhà, Mộ Du Trầm không gọi nhũ danh của cô, để tránh gợi lên quá khứ đau lòng.
Thư Minh Yên nhìn anh, Mộ Du Vãn cũng quay đầu qua, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Sao em lại xuống đây?”
Mộ Du Trầm nhìn hai mắt ửng đỏ của Thư Minh Yên, nói với Mộ Du Vãn: “Chiều nay em mua cho cô ấy rất nhiều đồ, còn chưa sắp xếp lại, em dắt cô ấy lên lầu sắp xếp một chút.”
Mộ Du Vãn nghiêng đầu mới nhìn thấy sự khác thường của Thư Minh Yên, cô ấy mới tới nhà họ Mộ, chắc chắc không quen được với mọi thứ, Mộ Du Vãn cũng có hơi sơ ý.
Mộ Du Vãn nhẹ nhàng hỏi: “Muốn lên lầu với chú nhỏ không?”
Thư Minh Yên gật đầu, đứng lên.
Nhìn bàn tay đưa tới của Mộ Du Trầm, xương ngón tay của thiếu niên rất gầy, ngón tay dài lại đẹp mắt.
Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay anh, rời khỏi phòng khách với anh.
Lúc đưa Thư Minh Yên đến đầu cầu thang, đã cách xa phòng khách ồn ào, Mộ Du Trầm khom lưng lau nước mắt trên khóe mắt cô.
Nhìn thấy mắt cô vẫn còn đỏ, Mộ Du Trầm hỏi: “Nhớ nhà sao?”
Nghe được câu hỏi này, phòng tuyến mềm mại yếu ớt trong nội tâm của Thư Minh Yên bị phá vỡ.
Tất cả mọi sự ngụy trang của cô trong phút chốc tiêu tan, sự tiêu cực như thủy triều tràn tới, giống như muốn cắn nuốt, muốn nhấn chìm cô.
Cô không kềm chế được, nước mắt to như hạt đậu, từng hạt từng hạt lăn dài, nhưng lại chỉ khóc trong âm thầm, không lớn tiếng khóc to.
Dáng vẻ vừa tủi thân và đáng thương của Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm chưa từng gặp phải trường hợp như thế này, trong phút chốc sững sờ, nhất thời chôn chân tại chỗ, không biết nên phải ủi thế nào.
Anh cứng ngắc đưa tay ra, thử ôm cô, vỗ lưng an ủi cô : “Không sao, chú nhỏ ở cạnh em.”
Thư Minh Yên chôn mặt vào n.g.ự.c Mộ Du Trầm, bả vai rung rung, càng khóc dữ dội hơn.
Khó khăn lắm cô mới ngừng khóc được, cô nghẹn ngào rút người ra khỏi cái ôm của Mộ Du Trầm, nhìn thấy nước mắt của mình đã làm bẩn áo anh, cô có chút phiền não, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi chú nhỏ, em không cố ý.”
“Không sao.” – Mộ Du Trầm nhìn cô, giúp cô lau đi nước mắt, không hề gì mà cười: “Đã khóc như một con mèo con rồi, còn khóc nữa sẽ sưng mắt đấy.
Chúng ta lên lầu rửa mặt, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa, được không?”
Lông mi ướt sũng nước mắt của Thư Minh Yên chớp hai cái, nhẹ nhàng đáp ứng: “Được.”
**
Trong phòng ngủ của Thư Minh Yên, dì Dung ngồi trước ghế sofa sắp xếp quần áo đã mua lúc chiều.
Dì ấy đã giặt sạch và phơi khô quần áo, những vết nhăn cũng đã được ủi phẳng phiu bằng bàn là.
Nghe thấy tiếng mở cửa, dì Dung ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy Mộ Du Trầm đang dắt Thư Minh Yên vào.
Dì Dung cười hỏi: “Tiểu thư Minh Yên, tối nay muốn mặc bộ nào đi ngủ, dì lấy cho con nhé.”
Thư Minh Yên vừa khóc xong, giọng nói có chút khàn khàn: “Con sao cũng được ạ.”
Dì Dung cảm nhận được trạng thái của cô, không hỏi nhiều, ý chỉ bộ váy ngủ màu hồng in hình hoa li ti dì vừa ủi xong: “Bộ này được không?”
“Được ạ.”
Dì Dung thấy quầng thâm mắt xanh xanh dưới hốc mắt của Thư Minh Yên, nói với Mộ Du Trầm: “Gần đây đứa nhỏ này không ngủ được mấy, tinh thần không tốt lắm, tối nay phải ngủ sớm một chút, để con bé ngủ bù lại.
Đang ở độ tuổi phát triển cơ thể, sức đề kháng không tốt, thiếu ngủ thời gian dài cũng không được, về lâu dài dễ sinh bệnh.”
Dì Dung nhắc nhở, Mộ Du Trầm mới để ý tới điều này.
Anh vốn định dẫn cô đi rửa mặt, sau đó sẽ đi dạo một lúc, lúc này suy tư một hồi vẫn cảm thấy để cô đi ngủ sớm thì tốt hơn.
Anh cầm lấy quần áo dì Dung đưa, đưa cho Thư Minh Yên: “Em biết tự rửa mặt không?”
Giọng nói của Thư Minh Yên yếu ớt, mềm mại: “Biết rửa.”
“Vậy đi rửa mặt đi, rồi lên giường ngủ sớm.”
Thư Minh Yên cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, dì Dung nhìn về phía bên đó một cái, rồi mới đè giọng thở dài với Mộ Du Trầm “Mới có chút xíu tuổi mà đã phải chịu đựng biến cố như vậy, thật đáng thương.
Từ lúc đến nhà họ Mộ đến giờ, dì chưa thấy con bé cười thật sự bao giờ.
Trước khi ăn cơm dì hỏi con bé có thích ăn gì không, ngày mai dì sẽ nấu, con bé lắc đầu, cũng không nói nhiều với dì.”
Dì Dung lại nhìn về phía Mộ Du Trầm: “Nhưng mà ngược lại đứa trẻ này rất dựa dẫm vào con, đứng kế bên con, lúc nói chuyện với dì sẽ không sợ hãi như vậy nữa.”
Dì Dung nhớ đến điều gì đó, nở nụ cười: “Vai vế của thiếu gia cao, ngày thường lại nghiêm khắc, trẻ con ở nhà họ Mộ đều sợ con, đứa trẻ này vừa đến lại thân với con nhất cũng coi như một loại duyên.”
Mộ Du Trầm đưa mắt nhìn về hướng phòng tắm, không tiếp lời.
Tiếng nước bên trong đã dừng lại, không bao lâu, Thư Minh Yên mặc váy ngủ từ bên trong bước ra, tay còn ôm quần áo đã thay.
Di Dung nhìn thấy vội vàng đứng dậy cầm: “Đưa cho dì, lát nữa dì mang đi giặt.”
“Cám ơn dì Dung.”
Dì Dung cười với cô: “Là việc dì nên làm, tiểu thư Minh Yên đừng khách sáo.”
Mộ Du Trầm cúi người xuống vừa với chiều cao của cô: “Buồn ngủ không, đi ngủ nhé?”
Thư Minh Yên nghe lời được anh dẫn đến bên giường.
Đồ dùng trên giường đều là đồ mới, lúc ngồi xuống cảm thấy mềm mại và thoải mái, vén chăn lên nằm vào, cả người cô như rơi vào đám mây, nhẹ nhàng phiêu lãng.
Mộ Du Trầm giúp cô kéo chăn, tắt đèn ở đầu giường.
Trong phòng lập tức ảm đạm, chỉ còn lại ngọn đèn sàn bên cạnh dì Dung là phát ra ánh sáng.
Dì Dung đang ủi quần áo, ngước mắt lên nhìn về phía bên kia: “Tiểu thư Minh Yên, đèn bên này có ảnh hưởng đến con không? Nếu có thì dì đến phòng đựng quần áo cũng được.”
Dì Dung vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, Thư Minh Yên đang nằm trên giường nói: “Không sao, con không thích bóng tối lắm.”
Dì Dung lại tiếp tục làm việc, động tác cố ý nhẹ nhàng hơn, cười nói: “Vậy là tốt rồi, dì cũng sắp làm xong.”
Thư Minh Yên nhắm mắt lại, thoáng bình tĩnh xuống, trong đầu lại nhớ đến gương mặt của ba mẹ và ông nội, cảm xúc khổ sở lại từng chút tràn ngập đáy lòng.
Quả thực cô ngủ không được, cô bất ngờ mở mắt ra, lại đúng lúc nhìn thấy Mộ Du Trầm đang đứng dậy, dường như đang định rời đi.
Theo bản năng, cô giơ tay ra, ngón cái và ngón trỏ khe khẽ nắm lấy góc áo anh.
Mộ Du Trầm cảm thấy góc áo mình có một lực kéo rất nhỏ, thân hình anh hơi dừng lại, nghi ngờ quay đầu lại.
Cô gái nhỏ trên giường nhìn anh chăm chú, cực kỳ đáng thương nói: “Chú nhỏ, em không muốn ngủ”
Có lẽ Mộ Du Trầm cũng nhận ra được, suy nghĩ một lúc, anh trấn an: “Đợi anh một chút.”
Anh tìm thấy một cuốn truyện trên bàn học, buổi chiều hôm nay lúc đến cửa hàng văn phòng phẩm nhìn thấy trên kệ nên đã mua cho cô.
Anh cầm quyền sách đi qua, ngồi xuống một lần nữa: “Em nhắm mắt lại đi, anh đọc truyện cho em nghe, như vậy sẽ không nghĩ lung tung nữa.
Lông mi Thư Minh Yên run rẩy, bất ngờ dưới sự săn sóc của anh.
Trái tim ấm áp, cô lại nhắm mắt lại.
Thiếu niên đọc rất nghiêm túc, đong đầy cảm xúc, anh còn đang trong giai đoạn vỡ giọng nên âm thanh phát ra hơi trầm thấp khàn khàn, nhẹ nhàng đưa vào bên tai nhưng vẫn dễ nghe.
Thư Minh Yên đắm chìm vào câu chuyện, những suy nghĩ lộn xộn dần lắng xuống.
Dì Dung ở cạnh sofa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang bên này, mặt lộ ra nụ cười.
Từ lúc thiếu gia vỡ giọng thì lúc ở nhà càng ngày càng ít nói, có thể kiên nhẫn đọc truyện cho người khác cũng coi như là khó thấy.
Nhưng mà anh săn sóc như thế, dì Dung cũng cảm thấy kỳ lạ.
Phu nhân mất sớm, Chủ tịch Mộ bận rộn mỗi ngày, nên anh và Mộ Du Vãn so với bạn đồng trang lứa thì trưởng thành sớm hơn một chút.
Quần áo đã được ủi xong, dì Dung đem quần áo vào phòng đựng quần áo, cất vào tủ.
Câu chuyện đã đọc được đến một nửa chương hai, Mộ Du Trầm cảm giác được cô gái trên giường hô hấp đều đều, dường như đã ngủ rồi.
Anh đóng sách lại, nhẹ nhàng đặt ở đầu giường.
Đúng lúc Dì Dung đi từ phòng đựng quần áo ra, nhìn về phía bên giường, dùng khẩu hình hỏi: “Ngủ rồi?”
Mộ Du Trầm khẽ gật đầu xem như là trả lời.
Dì Dung rời khỏi phòng ngủ trước, Mộ Du Trầm tắt hết đèn trong phòng ngủ đi, mới nhớ đến cô không quen, sợ cô nửa đêm tỉnh giấc sẽ sợ hãi, nên đã mở đèn phòng tắm, cửa khép hờ, chừa ra một chút ánh sáng rọi vào phòng.
Làm xong những việc này, anh mới đóng cửa đi ra.
Đến lầu hai, anh đi vào phòng, theo thói quen mở máy tính.
Đăng nhập vào trò chơi, bất ngờ nhận được lời mời vào đội, là Phương Khải Hạ mời anh.
Mộ Du Trầm nhìn giao diện nhảy ra, quét mắt nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, nhấp vào chấp nhận.
Đều là người quen cả, Mộ Du Trầm mở tai nghe, ở bên kia truyền đến giọng nói của Phương Khải Hạ: “Anh Trầm, tôi còn tưởng tối nay anh không online.
Mộ Du Trầm vẫn chưa buồn ngủ, mở trò chơi theo bản năng chứ thực ra cũng không có nhu cầu muốn chơi lắm.
Không trả lời câu hỏi của đối phương, anh hỏi: “Các cậu ở tiệm net hả?”
Phương Khải Hạ: “Không có Nam Hằng, anh Mặc vừa về nhà, còn mình tớ ở tiệm net thôi.”
Vừa dứt lời, bên tai chợt nghe tiếng khóc hu hu, tiếng khóc của một bé gái.
Phương Khải Hạ: “Nam Hằng, bên cậu hả, em cậu đang khóc à?”
Nam Hằng: “Phiền c.h.ế.t mất, không đúng ý một chút là bắt đầu làm loạn không dừng, nữ sinh bây giờ hay hờn dỗi quá, không thể khiến người ta bớt lo được.
Nếu tớ có một cô em gái ngoan ngoãn yên tĩnh, nghe lời hiểu chuyện thì tốt rồi.”
Mộ Du Trầm lẳng lặng lắng nghe, không biết tạo sao lại nhớ đến cô gái nhỏ vừa đến nhà mình.
Ngoan ngoãn yên tĩnh, nghe lời hiểu chuyện, cô chiếm hết tất cả.
“Đứa trẻ có người thương thì mới làm loạn.” – Mộ Du Trầm tâm trạng nói, trong nhất lúc thời không để ý nên nói thành tiếng.
Xung quanh đột nhiên an tĩnh.
Một lúc sau, Doãn Mặc bật cười: “Xảy ra chuyện gì, cậu nói chuyện như ông cụ non vậy?
Vẻ mặt Mộ Du Trầm bình tĩnh như thường: “Không có gì, thuận miệng nói thôi.”
Nam Hằng tiếp lời: “Chắc chắn anh Trầm chăm trẻ đến dâng lên nỗi xúc động, mỗi ngày đều chăm trẻ ở nhà, sau có thể không già hơn chúng ta? Đợi tương lai anh Trầm kết hôn, nhất định là hiền phu lương phụ.”
Câu này vừa nói xong tất cả mọi người đều cười.
Dù sao tuổi cũng không lớn, Mộ Du Trầm sao bình tĩnh được.
Nghe thấy chúng bạn trêu chọc mình, anh nhất thời nổi giận, hơi thiếu kiên nhẫn: “Có chơi game không, không chơi tớ off.”
“Chơi, đương nhiên chơi!” – Phương Khải Hạ vội nói: “Chúng ta bốn người, vẫn thiếu một người nữa mới có thể lập đội được, ai có thể kéo thêm một người nữa?”
Doãn Mặc kéo thêm một người.
Mộ Du Trầm lướt mắt nhìn ảnh đại diện của người mới vào, là Giản Quý Bạch.
Ông ngoại của Doãn Mặc là người thành phố Lan, hàng xóm với nhà họ Giản, anh ta và Giản Quý Bạch là bạn thời thơ ấu.
Trước kia Mộ Du Trầm và Doãn Mặc đến thành phố Lan, hướng dẫn viên là Giản Quý Bạch.
Tình bạn giữa các thanh niên với nhau khá đơn giản, cùng nhau ăn bữa cơm, chơi hai ván game, là có thể dễ dàng thiết lập mối quan hệ.
Mộ Du Trầm và cậu ta không thân lắm, nhưng ở chung mấy lần, ấn tượng cũng không tệ.
Giản Quý Bạch sau khi vào chào hỏi mọi người, bắt đầu bắt cặp chơi game.
Trò chơi vừa bắt đầu, bên ngài có tiếng gõ cửa, Mộ Du Trầm hô vào đi, nghiêng đầu liếc nhìn, Mộ Du Vãn đẩy cửa vào.
Đưa mắt nhìn giao diện máy tính, Mộ Du Vãn ngạc nhiên hỏi: “Muộn thế này em còn chơi game?”
“Chỉ chơi một ván.”
Mộ Du Vãn không để ý đến anh nữa: “Minh Yên ngủ rồi?”
“Ừm.”
Mộ Du Vãn đứng trước bàn máy tính: “Ba bận rộn như vậy, chắc sẽ không nghĩ đến chuyện nhập học của Minh Yên đâu Ngày mốt là thứ hai, em cảm thấy đến lúc đó làm thủ tục nhập học cho Minh Yên là để con bé làm quen thêm một quãng thời gian nữa?”
Mộ Du Trầm nghĩ ngợi: “Bây giờ là giữa tháng chín, cô ấy đã trễ nửa tháng, trễ thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập.”
Nghe ông cụ nói, vì bệnh của ông nội Thư Minh Yên, Thư Minh Yên vốn nên học lớp một nhưng từ tháng chín đến nay còn chưa đến trường.
Mộ Du Vãn thở dài: “Chị cũng nghĩ như vậy, nhưng lại sợ con bé vẫn chưa thích nghi, đến trường trạng thái vẫn không tốt.
Chị thấy con bé thân với em, ngày mai em đi hỏi đi, chúng ta bàn bạc cũng không có ích gì, Minh Yên tự làm tốt công tác tư tưởng đi học mới được.”
Mộ Du Trầm suy nghĩ một lúc, trả lời: “Ngày mai em đi hỏi cô ấy.”
Mộ Du Vãn mới yên tâm hơn, lại dặn dò anh: “Bớt thức khuya đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi Mộ Du Vãn đi vào, một đám người trong microphone đều đã im lặng.
Đến khi không còn nghe thấy âm thanh nữa, Phương Khải Hạ mới thử hỏi: “Anh Trầm, chị anh đi chưa?”
Mộ Du Trầm: “Rồi.”
Giản Quý Bạch không ở cùng thành phố với bọn họ, ngoại trừ Doãn Mặc, mọi người đều không hiểu rõ tình hình của nhau lắm.
Lần đầu tiên nghe thấy Mộ Du Trầm có chị gái, Giản Quý Bạch bâng quơ nói: “Giọng cô ấy nhỏ nhẹ, vừa nãy còn tưởng là em gái cậu, trong lòng nghĩ thầm, thì ra cậu ở nhà còn bị em gái quản thúc, địa vị trong nhà thấp thật đấy.”
Mộ Du Trầm: “Là thai long phượng, chị ấy ra đời trước.”
Nói đến bị Mộ Du Vãn quản thúc, anh không cho phép mình bị mất mặt nên bổ sung: “Tớ quản thúc chị ấy.”
Chuyện trong nhà trong cửa mọi người chỉ tùy tiện tán gẫu, rất nhanh chóng đã bị trò chơi thu hút, đề tài đã chuyển sang trò chơi.
**
Thư Minh Yên ngủ một giấc rất ngon, lúc mở mắt ra trời đã sáng.
Xuống giường đi dép lê, kép rèm cửa sổ ra, bên ngoài mới chỉ là sáng sớm.
Ánh mặt trời chỉ vừa ló dạng, mặt trời ở đằng đông đỏ rực.
Kéo chốt cửa sổ ra một nửa có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo.
Có lẽ là do nghỉ ngơi đầy đủ, tâm trạng của cô đã tốt hơn tốt qua khá nhiều, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát căn phòng mình ở.
Nội thất trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, màu hồng phấn, giống như một căn phòng công chúa.
Những thứ mua hôm qua đã được sắp xếp, chậu hoa Lan Nam Phi màu trắng được đặt ở đầu giường, được ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu rọi, cánh hoa trong suốt giống như một viên ngọc đẹp đẽ dược khắc mà thành.
Cô lại nhớ đến những lời hôm qua, lúc mua chậu hoa này Mộ Du Trầm đã nói với cô.
Cô đã đến nhà họ Mộ, không thể tiếp tục rầu rĩ không vui nữa, phải chấn chỉnh bản thân, mới có thể mau chóng hòa nhập vào môi trường.
Cô cứ không vui như thế người nhà họ Mộ cũng sẽ lo lắng.
Chú nhỏ đối xử với cô rất tốt, cô không thể để chú nhỏ lo lắng.
Nâng chậu hoa kia lên, Thư Minh Yên âm thầm cảnh cáo chính mình, sau đó cẩn thận từng chút đặt nó về vị trí cũ.
Thoáng nhìn qua cuốn truyện bên gối, cô nhớ lại tối qua, bỗng cảm thấy ấm áp.
Tất cả mọi thứ lần đầu tiên đến nhà họ Mộ vào hôm qua, vào lúc này nhớ lại, dường thời khắc tốt đẹp càng nhiều hơn một chút.
Thì ra người nhà họ Mộ, cũng không phải khó ở chung như cô tưởng tượng.
Cô đi rửa mặt, sau đó đến trước bàn học sửa sang lại đồ dùng học tập mới của mình, nhìn thấy tờ giấy tự bạch mà Mộ Dữu đưa cho cô.
Cô nghĩ ngợi rồi ngồi lên ghế, cầm bút viết.
Ba mẹ cô là thầy giáo, khi vừa biết nói họ đã dạy học thuộc thơ cổ.
Sau này lớn hơn một chút, họ dạy cô đọc chữ, viết chữ.
Trước kia ở nhà trẻ, cô là người đọc được nhiều chữ nhất lớp.
Mỗi một chữ trong tự bạch cô đều viết rất nghiêm túc, mỗi mục cô đều điền hết sức cẩn thận.
Nhìn thấy một trong số các mục đó có loài hoa yêu thích nhất, Thư Minh Yên thoáng dừng lại hai giây, theo bản năng nghiêng đầu nhìn chậu hoa tươi đang đặt ở đầu giường.
Hai giây sau, cô điền vào mà không cần suy nghĩ: Lan Nam Phi màu trắng.
Nó sẽ trở thành hoa may mắn của cô.
Thư Minh Yên thầm nghĩ.