Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?
Chương 68: Ngoại Truyện O1 Lần Đầu Đến Nhà Họ Mộ O1
[ NÔNG NÔNG NHÀ CHÚ TA PHẢI DÙNG ĐỒ TỐT NHẤT ]
Năm sáu tuổi, Thư Minh Yên lần đầu tiên rời khỏi huyện Mía.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, đến một nơi đầy những điều chưa biết.
Thư Minh Yên nhỏ nhỏ gầy gầy được Mộ Du Trầm ôm, cô chưa được thấy qua nội thất xa hoa như ở trong xe, từng chi tiết đều sạch sẽ gọn gàng.
Hai bàn chân nhỏ bé của Thư Minh Yên vẫn luôn cẩn thận từng li từng lý mà cong lên về phía sau, cô sợ bùn đất dưới lòng bàn chân của mình đụng trúng cửa xe.
Kết quả cô né hơi mạnh, gót chân vô tình đá vào bắp chân Mộ Du Trầm.
Trong chớp mắt, sống lưng Thư Minh Yên cứng đờ, ngón tay đang cầm búp bê trắng bệch, ngay cả hơi thở cũng bị nén lại.
Cảm giác được cô đột nhiên cứng ngắt, Mộ Du Trầm rũ mắt nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy?”
Thư Minh Yên rụt rè liếc nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt của người con trai, cô cuống quýt né tránh ánh mắt đó, rất bất an mở miệng: “Xin, xin lỗi……”
Lúc này Mộ Du Trầm mới phát hiện vết bụi bẩn dính trên bắp chân mình, anh đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không sao, vốn đã bẩn rồi.”
Thư Minh Yên cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lại nhìn quần áo của anh.
Sau khi ba mẹ qua đời, ông nội bị bệnh suốt, cô ngày đêm đều túc trực bên giường bệnh, quần áo vẫn luôn do chị Bạch Đường cầm về nhà giặt giúp cô.
Ông nội qua đời, cô luôn co lại trong góc, ngồi trên mặt đất, quần áo mới thay cũng rất mau sẽ lấm lem.
Mà trên người anh lại sạch sẽ đến vậy, đến cả một nếp gấp cũng không có, quả thực giống như một bộ quần áo mới mua.
Lúc này Thư Minh Yên mới nghĩ đến, trên m.ô.n.g mình hẳn cũng toàn là bụi bẩn, hiện giờ cô đang ngồi trên đùi Mộ Du Trầm, chắc chắn cũng đã làm bẩn quần áo anh từ lâu.
Thấy sự cẩn thận của cô, Mộ Du Trầm chủ động trò chuyện với cô: “Nông Nông mấy tuổi?”
Thư Minh Yên sửng sốt, ngoan ngoãn trả lời: “Sáu tuổi.”
“Vậy em cùng tuổi với Mộ Dữu, sau này có thể cùng nhau đi học.”
Lúc đang trò chuyện, chỗ ngồi phía bên kia truyền đến tiếng ngáy,
Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm cùng quay đầu nhìn qua, ông cụ nhà họ Mộ không biết đã ngủ từ lúc nào, bây giờ đang ngáy khò khò.
“Ông già này, ở đâu cũng ngủ được.” – Mộ Du Trầm mở miệng càu nhàu, kéo tấm thảm bên cạnh đắp lên cho ông ấy.
Anh nhìn về phía Thư Minh Yên, cố ý hạ thấp âm lượng: “Mấy ngày nay chắc em cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ, nếu buồn ngủ thì dựa vào anh ngủ một lúc đi.”
Đầu Thư Minh Yên được anh đỡ lấy, chậm rãi tựa vào vai anh.
Trên người anh có mùi hương rất dễ ngửi, mùi quần áo hòa quyện với cảm giác mát mẻ của ánh nắng mặt trời.
Thư Minh Yên không ngủ được, lại không giãy dụa, chỉ nghe lời anh nhắm mắt lại.
Cô nhớ lại trước khi ông nội qua đời đã kéo cô lại dặn dò.
Khi đó, ông nội đã bị bệnh nặng, đến nói chuyện cũng không còn hơi sức, run rẩy vuốt ve mặt cô: “Nửa người ông coi như đã nằm dưới đất, ngày nào đó trút hơi thở cuối cùng cũng không có gì tiếc nuối, nhưng tội nghiệp cho Nông Nông của ông.
Cơ thể ông nội không chịu nổi, không chăm sóc được con, ông biết con không biết gì về nhà họ Mộ, chưa từng rời khỏi trấn, trong lòng sợ hãi, cho nên muốn đi theo Bạch Đường về nhà con bé, thím Bạch cũng từng đề cập qua, nói bà ấy đồng ý nuôi con.
Thím Bạch và Bạch Đường đều là người tốt, có hàng xóm như vậy là phúc phần của nhà chúng ta.”
“Nhưng mà Nông Nông, từ sau khi mẹ con mất, thím Bạch và Bạch Đường đã giúp chúng ta rất nhiều, nhà bọn họ cũng rất khó khăn, người cha nghiện cờ b.ạ.c của Bạch Đường đã không bỏ được tật này, động một chút sẽ đánh mắng người khác.
Nếu đem con đưa cho nhà họ Bạch, thứ nhất sẽ gây thêm phiền phức cho thím Bạch và Bạch Đường, kế tiếp, ông nội lo lắng người đàn ông nghiện cờ b.ạ.c của nhà họ, sợ con bị ông ta bắt nạt, một ngày nào đó vì tiền đánh bạc mà bán con đi.”
“Nhà họ Mộ là người làm ăn, hoàn cảnh ở nhà bọn họ tốt sơn so với nhà họ Bạch, ông nội không dám mong con sẽ có những ngày phú quý ở nhà họ Mộ, nhưng chí ít bọn họ sẽ không vì nuôi không được con mà lại đem con cho người khác, khiến con không có một ngày yên ổn, Ông nội nhà họ Mộ và ông đã có mấy chục năm quen biết, con người ông ấy trọng tình trọng nghĩa nhất mà ông biết, nếu ông ấy đã đồng ý nuôi dưỡng con thì nhất định sẽ đối xử tốt với con, nuôi con khôn lớn.”
“Có điều khi đến nhà họ Mộ thì sẽ không như ở nhà chúng ta được, nhà họ Mộ là gia đình hào môn, có thể có rất nhiều quy tắc, con nhất định phải an phận, hiểu lễ nghĩa, cũng nên học được những câu ngọt ngào làm cho trưởng bối yêu thích.
Không ai cưng chiều con như ba mẹ và ông nội, con phải ngoan, ghi nhớ công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Mộ ở trong lòng, coi như là ông cụ Mộ đối xử tốt với con thì con cũng không thể tùy hứng, tính tình nhỏ nhen rồi làm bậy ở nhà họ Mộ.”
“Nhà họ Mộ chỉ có thể nuôi con nhất thời, không thể nuôi con cả đời được, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình, cho nên đến bên đó con phải chăm chỉ học hành, tranh thủ cho tương lai khi trưởng thành.
Đợi con có tương lai sáng lạn rồi, thì phải đối xử tốt với người nhà họ Mộ, coi ông nội Mộ như ông nội ruột của mình mà báo hiếu mới không được coi là vong ân.”
“Về phần thím Bạch và chị Bạch Đường, thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, sự trợ giúp của họ chúng ta cũng phải ghi nhớ.
Tương lai nếu con có khả năng, lúc bọn họ khó khăn con phải giúp họ, cũng coi như trả nợ ân tình.”
“Những lời ông nội nói, con đều nhớ hết chưa?”
Thân thể Thư Minh Yên nằm trước giường, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài, nghẹn ngào gật đầu: “Con nhớ, Nông Nông đều ghi nhớ.”
Sau đó, ông cụ Mộ đến, ông nội bảo cô đi ra ngoài rót trà cho ông cụ Mộ.
Thư Minh Yên bưng trà quay trở lại, vừa đến trước cửa phòng, nghe thấy giọng nói của ông nội ở bên trong: “Lão Mộ, chúng ta quen biết mấy chục năm, vào lúc này tôi cũng không nói lời khách sáo.
Cháu gái tôi không có anh chị em, ở nhà được nuông chiều thành hư, nếu sau khi đến nhà họ Mộ có phạm phải sai lầm gì, ông hãy quan tâm dạy dỗ, muốn đánh muốn phạt đều không thành vấn đề.
Chỉ mong ông nhớ đến tình cảm của chúng ta mà xót thương cho nó vài phần, cho đứa nhỏ mày có một ngày yên ổn, để cho nó có nơi nương tựa, bình an trưởng thành.
Nhà họ Thư chúng tôi nợ ông, nếu có kiếp sau, tôi sẽ đền đáp.”
Bên trong phòng ông nội Mộ thở dài, hốc mắt ửng hồng: “Ông nói cái gì vậy, yên tâm đi, Nông Nông theo tôi đến nhà họ Mộ, tôi nhất định sẽ coi nó như cháu gái mà đối đãi.
Sau này, chỉ cần là đồ con cháu nhà họ Mộ có, cũng tuyệt đối không thiếu phần của con bé Minh Yên.”
Thư Minh Yên đứng bên ngoài phòng, đầu mũi chua xót, trong hốc mắt ngập tràn nước mắt.
Co đến khi trong phòng vang lên tiếng hô to của ông cụ Mộ, Thư Minh Yên mới chạy như bay vào, hô hấp của ông nội đã chỉ ra mà không vào.
Nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy cô, tay Thư Minh Yên trượt xuống, chén trà rơi trên mặt đấy, vang lên một âm thanh bén nhọn.
Ông nội nhìn về phía cô, một giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt, mở miệng muốn gọi cô lại không phát ra được âm thanh nào.
Sau đó thân thể cứng đờ, không còn cử động được nữa.
**
“Ông nội!” – Thư Minh Yên giật mình hét một tiếng, choàng tỉnh mở mắt ra, mới phát hiện mình đang ngồi trong xe của nhà họ Mộ.
Mộ Du Trầm vẫn ôm cô, trên gương mặt thiếu niên lộ ra sự quan tâm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Gặp ác mộng?”
Thư Minh Yên không nói, chỉ lẳng lặng ôm chặt con búp bê trong tay.
Con búp bê này là vào ngày cha mẹ gặp tai nạn giao thông cô đã nhặt nó về từ trong xe, là ba mẹ mua cho cô.
Quần áo của con búp bê không biết làm sao lại rách, sau đó ông nội đã ngồi ở đầu giường, vá lại từng mũi từng mũi cho cô.
Ông nội nói, một ngày nào đó ông nội không ở đây thì con búp bê này sẽ ở bên cạnh cô.
Rời khỏi huyện Mía, ngoài tấm ảnh gia đình, Thư Minh Yên chỉ mang theo một con búp bê.
Cô siết chặt con búp bê ôm vào lòng, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng rất đau khổ.
Từ đó về sau, cô không còn cha mẹ, không còn ông nội, cô không còn gì cả.
**
Lúc đến nhà họ Mộ đã là buổi chiều.
Thư Minh Yên từ trên xe bước xuống, nhìn thấy vườn hoa xinh đẹp trước mặt, cùng với căn nhà rộng lớn chỉ có thể thấy trên tivi.
Trong lòng cô dè dặt, không dám bước thêm một bước.
Ông cụ Mộ hiền hậu nhìn cô: “Minh Yên, đây là nhà họ Mộ, sau này sẽ là nhà của con.”
Vừa dứt lời, bên trong có một đoàn người đi ra đón họ, có lớn có nhỏ, toàn bộ đều là những gương mặt xa lạ.
Ánh mắt Hàng Lệ Cầm đánh giá trên người Thư Minh Yên, cười nói: “Chắc đây là con cháu nhà họ Thư, trưởng thành sẽ có nét lắm.”
Thư Minh Yên bị bà ta nhìn không thoải mái, bất an lùi về phía sau Mộ Du Trầm, cẩn thận nắm góc áo anh.
Cảm nhận được cảm xúc của cô, Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn nhà anh cả đang góp vui, nắm tay Thư Minh Yên đi vào nhà: “Nông Nông đừng sợ, chúng ta vào nhà trước.”
Vào phòng khách, ông cụ lần lượt giới thiệu với cô.
Thư Minh Yên nhớ đến lời dặn của ông nội, đến nhà họ Mộ phải học nói những lời ngọt ngào, hiểu chuyện, tuân thủ phép tắc.
Khi ông cụ giới thiệu một người, cô đều ngoan ngoãn đứng lên gọi người đó.
Đến cuối cùng, ông cụ quét mắt một vòng trong nhà: “Mộ Du Vãn và Mộ Dữu đâu?”
Hàng Lệ Cầm cười nói: “Lúc đầu không biết hôm nay hai người về, Mộ Dữu kéo Mộ Du Vãn đi chơi rồi, còn chưa về.”
Ông cụ ừm một tiếng, nói với Hàng Lệ Cầm: “Vậy con đưa Minh Yên đi xem phòng đi.”
Ông cụ thoáng dừng lại: “Phòng của Minh Yên đã dọn dẹp xong chưa?”
“Đã quét dọn xong từ sớm.” – Hàng Lệ Cầm nở nụ cười đứng dậy, giơ tay với Thư Minh Yên: “Đi, bác cả đưa con đi xem phòng.”
Thư Minh Yên theo bản năng quay đầu nhìn Mộ Du Trầm, như muốn hỏi ý kiến.
Sự ỷ lại trong vô thức của cô làm cho trong lòng Mộ Du Trầm mềm mại, anh cười cười sờ đầu cô: “Đi đi, có chỗ nào không thích cứ nói.”
Ông cụ còn có công việc, nên đến phòng sách.
Mộ Du Trầm về phòng tắm rửa, thay quần áo.
Lúc đi ra, nhìn thấy Thư Minh Yên đang ngồi trên sofa phòng khách, Hàng Lệ Cầm hỏi cô, cô nghiêm túc trả lời, cẩn thận lại lễ phép.
Cô đã thay quần áo, mặc một cái áo sơ mi rộng rãi và quần dài, kiểu nam, giống với Mộ Tri Diễn.
Mộ Du Trầm cau mày đi qua: “Ai thay đồ cho con bé?”
Hàng Lệ Cầm giật mình, cười nói: “Chị thay, con nít thường lớn nhanh, chị lấy quần áo năm ngoái của Tri Diễn cho con bé mặc, vẫn còn rộng lắm.”
Sắc mặt Mộ Du Trầm hoàn toàn lạnh xuống: “Quần áo năm ngoái của Mộ Tri Diễn, chị lấy cho con bé mặc?”
Hàng Lệ Cầm lơ đễnh trả lời: “Có sao đâu, con nít cả mà, làm gì phân biệt nam nữ rõ ràng như thế.
Chị không biết quần áo của con bé kích thước bao nhiêu nên không chuẩn bị trước.
Bộ trên người con bé mặc bẩn quá rồi, quần áo của Mộ Dữu chị không dám lục lọi, chỉ có thể lấy quần áo cũ của Tri Diễn cho con bé mặc thôi.”
Hàng Lệ Cầm kéo vải vóc trên người Thư Minh Yên nói: “Lúc đó quần áo mua cho Tri Diễn cũng không rẻ, e là lúc con bé ở nhà cũng chưa từng mặc qua quần áo như vậy, cũng đâu coi là thiệt thòi cho con bé đâu.
Minh Yên cũng đã nói là thích bộ quần áo này, đúng không?”
Ánh mắt Hàng Lệ Cầm nhìn qua, Thư Minh Yên bị hỏi đến sắc mặt thoáng giật mình, cô quay đầu nhìn Mộ Du Trầm đang tức giận, giọng nói mềm mại: “Chú nhỏ, bộ quần áo này rất tốt, em thích.”
Hàng Lệ Cầm thở phào: “Em xem, Minh Yên cũng nói thích, Du Trầm, em đừng để tâm quá.”
Mộ Du Trầm lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Sau này Minh Yên sẽ ở nhà lớn, anh cả và chị dâu nếu đã dọn ra ở riêng, sau này chuyện ở nhà lớn cũng không phiền chị dâu nhọc lòng.
Trời đã không còn sớm, chị dâu không còn chuyện gì nữa thì mời về nhà.”
Nói xong những lời này, anh cũng không nhìn sắc mặt Hàng Lệ Cầm, đưa tay kéo Thư Minh Yên từ ghế sofa xuống.
Bởi vì ống quần quá dài, hai chân cô vừa chạm đất, ống quần đã rơi trên mặt đất, thậm chí còn bị chân cô còn giẫm lên.
Mộ Du Trầm ngồi xổm xuống giúp cô xắn lên, sau đó đứng dậy nắm tay cô đi về phía trước.
Tốc độ của anh rất nhanh, Thư Minh Yên chỉ có thể chạy đuổi theo.
Mở cửa xe, Mộ Du Trầm ôm cô lên.
Mộ Du Trầm mười ba tuổi, cao 1m75, dễ dàng bỏ Thư Minh Yên vào ghế sau như bỏ một cây củ cải.
Ngồi vào trong xe, Thư Minh Yên có chút không hiểu, thậm chí có lúc cô còn thấy bối rối.
Cô không thể ở nhà họ Mộ sao? Chú nhỏ muốn đưa cô đi đâu?
Vì cô nói thích bộ quần áo trên người nên chú nhỏ tức giận sao?
Nhưng nếu cô nói cô không thích thì bác gái cả sẽ giận.
Đôi mắt trong suốt của cô đầy nỗi bất an, giống như một con nai sừng tấm đang sợ hãi.
Mộ Du Trầm nhìn cô một cái, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Lông mi Thư Minh Yên rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt: “Chú nhỏ, chú muốn đưa tôi đi đâu?”
Mộ Du Trầm phát giác được gì đó, sau đó đột nhiên bật cười: “”Em cho rằng anh muốn mang em đi?”
Nghe tiếng anh cười, Thư Minh Yên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt kia ngập nước, đuôi mắt phiếm hồng, quả thật đáng thương vô cùng.
Cô giống như một con chim sợ cành cong, lúc nào cũng lo lắng sẽ bị người ta mang đi, đến một nơi cô không biết gì.
Đáy lòng Mộ Du Trầm khẽ thở dài một tiếng: “Nông Nông, lúc ở huyện Mía anh từng nói, nếu em đồng ý theo anh về nhà họ Mộ, sau này anh sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để em chịu thiệt thòi.”
“Con người anh nói lời giữ lời, nếu em không tin….” – Anh giơ ngón trỏ ra: “Chúng ta móc ngoéo nhé?”
Thư Minh Yên chậm rãi đưa ngón cái của mình ra, móc lấy ngón tay anh, ngón tay cái của hai người ấn vào nhau.
Tay thiếu niên to hơn tay cô nhiều, xúc cảm ấm áp, khiến cho người ta lưu luyến.
Hoàng hôn chiếu xuống sân, Thư Minh Yên ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên, khóe môi anh cong lên nhàn nhạt, nụ cười trong trẻo mà ấm áp.
“Vậy chúng ta đi đâu?” – Lúc thu tay về, Thư Minh Yên hoang mang hỏi anh.
Mộ Du Trầm: “Đưa em đi mua quần áo mới.”
Nghe thấy phải tốn tiền, Thư Minh Yên vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, thực ra em có thể mặc bộ này mà.”
Cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, Mộ Du Trầm lại càng không đành lòng: “Đồ người khác dùng qua, chúng ta không cần.”
Mộ Du Trầm giơ tay giúp cô chỉnh lại mái tóc bù xù, gằn từng câu từng chữ nói: “Sau này ở nhà họ Mộ, Nông Nông của chúng ta phải dùng thứ tốt nhất.”