Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 49
Tô Linh nhanh chóng đặt tay lên vai Thẩm Tử Kiêu, sau đó quay người lại chắn trước mặt anh.
Viên đạn ghim thẳng vào eo Tô Linh, cô ấy rên rỉ cắn chặt môi dưới.
Thẩm Tử Kiêu tức thì nắm chặt tay lại, vươn tay giữ chặt lấy lưng Tô Linh. Khi anh ngẩng lên nhìn Tưởng Hách lại một lần nữa, trong đôi mắt ấy mang theo sự thù hằn cùng vẻ áp bức khiến người ta không khỏi run rẩy.
Thẩm Tử Kiêu giơ súng lên rồi bóp cò.
Tưởng Hách rên rỉ trong đau đớn, sau đó loạng choạng lùi lại vài bước. Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng.”
Tô Linh quay đầu nhìn lại nhìn Thẩm Tử Kiêu, cô ấy cười rồi và nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Tử Kiêu, giọng nói run rẩy bởi cô đang gắng sức kìm nén sự đau đớn: “Anh có thể cầm súng lại rồi?”
Thẩm Tử Kiêu đỡ lấy đầu của Tổ Linh, để cô khẽ dựa vào ngực mình.
Thẩm Tử Kiêu cúi đầu xuống nhìn Tô Linh rồi nói với giọng điệu đùa giỡn nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc: “Nếu không cầm được súng thì anh bảo vệ em kiểu gì được?”
Tô Linh có thể nhìn thấy vết máu trên quần áo của Thẩm Tử Kiêu một cách rõ ràng.
Có vẻ Thẩm Tử Kiêu đã bị thương nặng, nhưng lúc này, lưng của anh ấy vẫn thẳng tắp. Cánh tay lợi hại phi thường của anh vẫn luôn ôm lấy Tô Linh, đảm bảo cô đang ở một góc độ an toàn.
Tưởng Hách nhướng mày, lặng lẽ ngắt điện thoại. Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, nhìn Tô Linh đang đứng cách đó không xa.
Ánh mắt của Tô Linh khi nhìn Thẩm Tử Kiêu rất khác.
Đó là sự dựa dẫm và niềm vui sướng mà chỉ khi nhìn Thẩm Tử Kiêu mới được bộc lộ ra, giống như là nắng hạ gặp mưa rào, cho dù bản thân có đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm đến nhường nào thì vẫn cảm thấy vui vẻ và an tâm.
Thẩm Tử Kiêu ngẩng lên nhìn Tưởng Hách, lạnh lùng nói: “Trang viên Minh Yến đã bị cảnh sát bao vây rồi, anh không còn đường trốn nữa đâu.”
Tưởng Hách đương nhiên biết điều này.
Nếu không có dữ liệu Web đen để nắm thóp thì đám người đó nhất định sẽ chẳng chịu lao tâm khổ tứ mà làm việc cho Tưởng Hách, chẳng những vậy mà có khi còn hận tới mức muốn đòi lại tất cả những gì mà bao năm qua họ phải chịu đựng. Bây giờ cho dù anh ta có trốn thoát được thì cũng chẳng ích gì nữa.
Ngay lúc này, giọng nói lo lắng của cảnh sát Lý đột nhiên vang lên từ thiết bị liên lạc trên người Thẩm Tử Kiêu: “Tử Kiêu, Tưởng Hách đã gài bom khắp nơi trong trang viên rồi, tìm thấy Tô Linh rồi thì mau chóng rời khỏi đó ngay.”
Tưởng Hách bị Thẩm Tử Kiêu bắn vào cả hai bên đầu gối nên hiện giờ cũng chẳng thể di chuyển chạy trốn được nữa.
Anh ta đang nằm trên mặt đất nhưng lại đột nhiên cười to một tiếng, giọng nói trầm thấp đáng sợ: “Vô ích thôi Thẩm Tử Kiêu, chưa đầy mười phút nữa thì những quả bom tôi gài ở trang viên Minh Yến này sẽ phát nổ, không chỉ có riêng mình tôi đâu, mà tất cả mọi người ở đây đều phải chết.”
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, đặt Tô Linh xuống đất, sau đó đi đến bên cạnh Tưởng Hách rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta.
Tưởng Hách vẫn cao ngạo ngẩng đầu về phía Tô Linh, cười gằn từng chữ một: “Nếu bây giờ cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì có lẽ cô vẫn còn đường sống đấy.”
Tô Linh bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi thà không có đường sống này.”
Hai mắt Tưởng Hách đỏ ngầu, anh ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu, vừa mới hé miệng định nói gì đó thì đột nhiên bị một ăn một phát dao ngay trúng gáy.
Cơn đau đớn choáng váng ập tới khiến Tưởng Hách hai mắt nhắm nghiền rồi lịm đi.
Còn bên này, thể lực của Tô Linh đã kiệt quệ thấy rõ, vết đạn trên vai lúc sáng còn chưa xử lý xong, vừa rồi lại còn bị bắn vào eo nên khả năng chịu đựng của cơ thể cô lúc này đã đạt đến cực hạn rồi.
Cô nhướng mày, cố gắng tỉnh táo nhưng vẫn không kìm được cơn buồn ngủ đang ập đến.
Cảm nhận được tình trạng của Tô Linh lúc này, Thẩm Tử Kiêu liền đưa tay ra đỡ lấy đầu của cô.
Tô Linh cười, nói với giọng yếu ớt: “Giao cho anh cả đấy.” Thẩm Tử Kiêu: “Được, cứ giao cho anh.”
Thẩm Tử Kiêu quay đầu nhìn Tiểu Hắc đã dần hồi sức đang ở cách đó không xa, sau đó hất cằm về phía Tưởng Hách: “Mang theo cái đồ vô dụng này rồi đi thôi.”
Tội danh của Tưởng Hách nên giao cho nhà nước xử lý, cho dù Thẩm Tử Kiêu có hận anh ta tới mức nào thì cũng không thể tự mình xử lý được.
Tiểu Hắc có chút bất đắc dĩ: “Muốn chạy từ chỗ này đến nơi an toàn thì ít nhất phải mất mười lăm phút, chúng ta chạy không thoát đâu.”
Thẩm Tử Kiêu cười, vươn tay ôm lấy Tô Linh, sau đó ngước mắt lên nói: “Chúng ta không đi bộ, mà là lái xe đi.”
***
Nghiêm Trạch Sinh đếm thời gian, tay gõ gõ vào vô lăng.
Trong lúc đang điều tra trang viên Minh Yến thì anh ta phát hiện ra kế hoạch đặt bom của Tưởng Hách. Đoán rằng Thẩm Tử Kiêu có thể không có thời gian để trốn thoát nên anh ta bèn đến nhà để xe của Tưởng Hách để lấy trộm một chiếc ô tô, sau đó đợi ở lối vào trang viên.
Khi quả bom hẹn giờ còn năm phút nữa thì phát nổ, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tử Kiêu xuất hiện ở phía cửa.
Nghiêm Trạch Sinh thò đầu ra ngoài rồi hét lớn về phía Thẩm Tử Kiêu, “Thẩm Tử Kiêu, nếu anh còn chậm trễ thêm một phút nữa là tôi lái xe đi rồi đấy.”
Nhưng Nghiêm Trạch Sinh còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm nhận thấy có nguy hiểm, bèn lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận phía sau!”
Thẩm Tử Kiêu nghe thấy vậy liền cau mày, nhanh chóng quay lại tìm nơi ẩn nấp.
Ngay sau đó, trong sân lại vang lên tiếng súng.
Nghiêm Trạch Sinh khởi động xe: “Là người của Tưởng Hách.”
Thẩm Tử Kiêu nhếch môi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc rồi ra hiệu cho anh ta đỡ lấy Tô Linh: “Anh đưa Tô Linh rời đi trước, tôi sẽ yểm trợ cho hai người.”
Tiểu Hắc nhất thời sững lại.
Giọng điệu của Thẩm Tử Kiêu rất bình tĩnh: “Chạy hết công suất từ đây đến nơi an toàn sẽ mất khoảng ba phút rưỡi. Nếu sau một phút mà vẫn chưa thấy tôi đâu thì anh cứ lái xe chạy trước đi.”
Tiểu Hắc đỡ Tô Linh dậy, rõ ràng là đang do dự.
Thẩm Tử Kiêu nhàn nhạt nói: “Đi mau lên, nếu không tất cả chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây đấy.”
Tiểu Hắc nắm chặt tay, mấp máy môi dưới định nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó vác theo Tô Linh chạy về phía xe của Nghiêm Trạch Sinh.
Sau khi Tiểu Hắc lên xe, tiếng súng bên ngoài càng trở nên dữ dội hơn. Với tình hình này thì Thẩm Tử Kiêu chắc chắn sẽ rất khó để có thể lên xe.
Nhìn tình hình hiện tại, Nghiêm Trạch Sinh gần như đã đoán ra mục đích của Thẩm Tử Kiêu.
Anh mím môi mỏng, nắm chặt nắm đấm lại rồi nện một cú thật mạnh vào vô lăng, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Mở cửa xe ra, bắt đầu tính thời gian.”
Còn bên này, ngay lúc chỗ Thẩm Tử Kiêu đang đứng còn cách vị trí chiếc xe khoảng năm, sáu mét thì đột nhiên có một viên đạn ở một bên đang lao tới chính xác về phía đầu của Thẩm Tử Kiêu.
Cũng chính lúc này, bỗng một người đột nhiên lao tới, chắn ngay trước mặt của Thẩm Tử Kiêu.
Viên đạn găm thẳng vào ngực của người đàn ông đó.
Thẩm Tử Kiêu lúc này đã nhìn thấy rõ người trước mặt mình, anh không khỏi sững sờ.
Là Hạ Chí Thịnh.
Sự xuất hiện đột ngột của Hạ Chí Thịnh khiến tiếng súng tạm dừng trong giây lát, Nghiêm Trạch Sinh bèn nhân cơ hội này hét lên: “Mau lên xe!”
Thẩm Tử Kiêu đỡ lấy vai Hạ Chí Thịnh rồi đỡ ông vào trong xe.
Khi cửa xe đóng lại, Nghiêm Trạch Sinh nhanh chóng nhấn ga rồi lái xe đến chỗ an toàn.
Rõ ràng là Hạ Chí Thịnh đã bị cấm tham gia vào hành động lần này, nhưng tại sao ông vẫn xuất hiện ở đây?
Thẩm Tử Kiêu cũng không cần hỏi vấn đề này, bởi trong lòng anh đã có đáp án rồi.
Mà lúc này đây, khi phải đối mặt với Hạ Chí Thịnh đang hấp hối, Thẩm Tử Kiêu không thể nói nên lời, anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm: “Thầy…”
“Tôi không xứng với một tiếng thầy này.”
Hạ Chí Thịnh cảm thấy cả người không có một chút sức lực nào, ông hít sâu một hơi, cụp mắt xuống: “Đúng như cậu đoán, tôi chính là thành viên của đội nhện độc.”
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống: “Nhưng chính thầy là người đã cứu em.”
Hạ Chí Thịnh lắc đầu, ho vài tiếng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Chỉ là trong tiếng cười đó của ông không nghe ra chút nào là sự vui vẻ cả, trong đó chỉ toàn sự tự giễu mà thôi.
“Hồi đó vợ con thầy bị bắt cóc, vợ thầy bị giết một cách tàn bạo nhưng con trai thầy vẫn may mắn giữ được mạng. Suốt bao năm qua, chúng vẫn luôn giữ con trai thầy làm con tin để đe dọa thầy phải làm việc cho chúng.”
“Đội sói săn năm đó đã bị tiêu diệt bởi thầy là người đã tiết lộ thông tin. Thầy muốn lấy việc đó để trao đổi lấy con trai của mình, nhưng thật không ngờ, thằng bé đã bị giết một cách tàn nhẫn.”
Hạ Chí Thịnh ho vài cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, ông không lau nó đi mà tự nhủ: “Không chỉ mất đi đứa con mà còn tự tay hại chết đứa học trò do chính tay mình dạy dỗ nên.”
“Thầy biết em trách thầy vì đã ép buộc em, nhưng Thẩm Tử Kiêu à, mối thù này của thầy cũng không kém gì em đâu.”
Nói đến đây, hơi thở của Hạ Chí Thịnh đột nhiên trở nên gấp gáp, ông nắm lấy tay Thẩm Tử Kiêu, khó nhọc nói: “Tử Kiêu, em tha thứ cho thầy có được không?”
Thẩm Tử Kiêu không nói gì, một lúc lâu sau mới cụp mắt xuống, bình tĩnh đáp lời: “Thưa thầy, em không thể đưa ra quyết định thay cho những người đồng đội đã chết của mình được.”
Hạ Chí Thịnh dường như đang cười, nhưng tiếng cười ấy của ông mới thê lương làm sao. Nhưng vào thời khắc sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, ông đột nhiên mở mắt ra, nói: “Cái người năm đó, đang ở trong trang viên.”
Nói đến đây, Hạ Chí Thịnh khẽ buông lỏng tay của Thẩm Tử Kiêu ra, sau đó không chút sức lực mà trượt xuống bên cạnh anh.
Hạ Chí Thịnh đã tắt thở.
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, lấy tay che mắt Hạ Chí Thịnh lại, giúp ông nhắm mắt yên nghỉ.
Nghiêm Trạch Sinh vẫn giữ yên lặng suốt nãy giờ, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Ông ta đã giết Tằng Khả Vân, Lão Cố và rất nhiều đồng đội của anh. Cho đến giây phút cuối đời thì hối hận khôn nguôi do quá ngu ngốc mà tin vào lời dối trá để rồi đánh mất con trai của mình.”
Lúc nói những lời này, Nghiêm Trạch Sinh khẽ dừng lại một lát rồi mới tiếp tục: “Nhưng dẫu sao thì ông ấy cũng đã cứu anh, thế nên anh cũng không có cách nào mà hận ông ấy được.”
Thẩm Tử Kiêu không nói lời nào, anh chỉ lặng lẽ rút tay đang đỡ Hạ Chí Thịnh ra, trong đôi mắt anh tràn đầy sự thâm trầm khó hiểu.
Có lẽ từ khoảnh khắc lựa chọn gia nhập vào đội sói săn kia, những trách nhiệm mà anh phải gánh vác trên vai chưa hề vơi đi một ngày nào cả.
Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu lên rồi đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy câu nói vừa rồi của Hạ Chí Thịnh là có ý gì?”
Người năm đó, đang ở trong trang viên.
Người mà Hạ Chí Thịnh nhắc đến phải chăng chính là tên thủ lĩnh bên kẻ thù đã trốn thoát khỏi vòng vây năm đó?
Nghiêm Trạch Sinh hạ giọng nói: “Anh có phát hiện ra rằng Tưởng Hách thực chất chỉ là một con rối được dùng để che mắt mọi người không?”
Thẩm Tử Kiêu liếc nhìn Tưởng Hách đang nằm ngất dưới đất, nhướng mày nói: “Đúng là vậy. Anh ta tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng lại rất ngu ngốc, trông càng giống cái bia được đem ra để đỡ đạn hơn.”
Nghiêm Trạch Sinh: “Mấy ngày nay tôi đã tiến hành điều tra, kết quả phát hiện ra gần như tất cả tài sản mà Tưởng Hách đã tích lũy được trong nhiều năm qua
đang dần được chuyển đi. Người có thể làm được điều này hẳn phải là người rất được Tưởng Hách tín nhiệm.”
Thẩm Tử Kiêu nghe thấy những lời của Nghiêm Trạch Sinh thì hơi ngước mắt lên, nói: “Tôi nhớ là bên cạnh Tưởng Hách còn có một lão quản gia, đúng không?”
Nghiêm Trạch Sinh thấy Thẩm Tử Kiêu cũng có suy nghĩ giống mình nên không nhịn được cười nói: “Người quản gia này là người đáng tin cậy nhất của Tưởng Hách, hơn nữa vừa khéo ông ta cũng rất thông thạo các loại công nghệ thông tin. Để mà nói thì người có thể tận dụng cơ hội này chuyển tài sản của Tưởng Hách đi, hơn nữa còn có thể lấy cắp dữ liệu của Web đen không còn ai khác ngoài ông ta cả.”
Thẩm Tử Kiêu trầm giọng nói: “Một kẻ làm việc thận trọng kín đáo như vậy, nhất định sẽ càng khó đối phó hơn cả Tưởng Hách.”
Nghiêm Trạch Sinh gật đầu đồng ý: “Chúng ta phải hành động nhanh chóng, nếu để ông ta rời khỏi Trung Quốc thì sẽ càng khó truy vết hơn.”
Viên đạn ghim thẳng vào eo Tô Linh, cô ấy rên rỉ cắn chặt môi dưới.
Thẩm Tử Kiêu tức thì nắm chặt tay lại, vươn tay giữ chặt lấy lưng Tô Linh. Khi anh ngẩng lên nhìn Tưởng Hách lại một lần nữa, trong đôi mắt ấy mang theo sự thù hằn cùng vẻ áp bức khiến người ta không khỏi run rẩy.
Thẩm Tử Kiêu giơ súng lên rồi bóp cò.
Tưởng Hách rên rỉ trong đau đớn, sau đó loạng choạng lùi lại vài bước. Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng.”
Tô Linh quay đầu nhìn lại nhìn Thẩm Tử Kiêu, cô ấy cười rồi và nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Tử Kiêu, giọng nói run rẩy bởi cô đang gắng sức kìm nén sự đau đớn: “Anh có thể cầm súng lại rồi?”
Thẩm Tử Kiêu đỡ lấy đầu của Tổ Linh, để cô khẽ dựa vào ngực mình.
Thẩm Tử Kiêu cúi đầu xuống nhìn Tô Linh rồi nói với giọng điệu đùa giỡn nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc: “Nếu không cầm được súng thì anh bảo vệ em kiểu gì được?”
Tô Linh có thể nhìn thấy vết máu trên quần áo của Thẩm Tử Kiêu một cách rõ ràng.
Có vẻ Thẩm Tử Kiêu đã bị thương nặng, nhưng lúc này, lưng của anh ấy vẫn thẳng tắp. Cánh tay lợi hại phi thường của anh vẫn luôn ôm lấy Tô Linh, đảm bảo cô đang ở một góc độ an toàn.
Tưởng Hách nhướng mày, lặng lẽ ngắt điện thoại. Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, nhìn Tô Linh đang đứng cách đó không xa.
Ánh mắt của Tô Linh khi nhìn Thẩm Tử Kiêu rất khác.
Đó là sự dựa dẫm và niềm vui sướng mà chỉ khi nhìn Thẩm Tử Kiêu mới được bộc lộ ra, giống như là nắng hạ gặp mưa rào, cho dù bản thân có đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm đến nhường nào thì vẫn cảm thấy vui vẻ và an tâm.
Thẩm Tử Kiêu ngẩng lên nhìn Tưởng Hách, lạnh lùng nói: “Trang viên Minh Yến đã bị cảnh sát bao vây rồi, anh không còn đường trốn nữa đâu.”
Tưởng Hách đương nhiên biết điều này.
Nếu không có dữ liệu Web đen để nắm thóp thì đám người đó nhất định sẽ chẳng chịu lao tâm khổ tứ mà làm việc cho Tưởng Hách, chẳng những vậy mà có khi còn hận tới mức muốn đòi lại tất cả những gì mà bao năm qua họ phải chịu đựng. Bây giờ cho dù anh ta có trốn thoát được thì cũng chẳng ích gì nữa.
Ngay lúc này, giọng nói lo lắng của cảnh sát Lý đột nhiên vang lên từ thiết bị liên lạc trên người Thẩm Tử Kiêu: “Tử Kiêu, Tưởng Hách đã gài bom khắp nơi trong trang viên rồi, tìm thấy Tô Linh rồi thì mau chóng rời khỏi đó ngay.”
Tưởng Hách bị Thẩm Tử Kiêu bắn vào cả hai bên đầu gối nên hiện giờ cũng chẳng thể di chuyển chạy trốn được nữa.
Anh ta đang nằm trên mặt đất nhưng lại đột nhiên cười to một tiếng, giọng nói trầm thấp đáng sợ: “Vô ích thôi Thẩm Tử Kiêu, chưa đầy mười phút nữa thì những quả bom tôi gài ở trang viên Minh Yến này sẽ phát nổ, không chỉ có riêng mình tôi đâu, mà tất cả mọi người ở đây đều phải chết.”
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, đặt Tô Linh xuống đất, sau đó đi đến bên cạnh Tưởng Hách rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta.
Tưởng Hách vẫn cao ngạo ngẩng đầu về phía Tô Linh, cười gằn từng chữ một: “Nếu bây giờ cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì có lẽ cô vẫn còn đường sống đấy.”
Tô Linh bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi thà không có đường sống này.”
Hai mắt Tưởng Hách đỏ ngầu, anh ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu, vừa mới hé miệng định nói gì đó thì đột nhiên bị một ăn một phát dao ngay trúng gáy.
Cơn đau đớn choáng váng ập tới khiến Tưởng Hách hai mắt nhắm nghiền rồi lịm đi.
Còn bên này, thể lực của Tô Linh đã kiệt quệ thấy rõ, vết đạn trên vai lúc sáng còn chưa xử lý xong, vừa rồi lại còn bị bắn vào eo nên khả năng chịu đựng của cơ thể cô lúc này đã đạt đến cực hạn rồi.
Cô nhướng mày, cố gắng tỉnh táo nhưng vẫn không kìm được cơn buồn ngủ đang ập đến.
Cảm nhận được tình trạng của Tô Linh lúc này, Thẩm Tử Kiêu liền đưa tay ra đỡ lấy đầu của cô.
Tô Linh cười, nói với giọng yếu ớt: “Giao cho anh cả đấy.” Thẩm Tử Kiêu: “Được, cứ giao cho anh.”
Thẩm Tử Kiêu quay đầu nhìn Tiểu Hắc đã dần hồi sức đang ở cách đó không xa, sau đó hất cằm về phía Tưởng Hách: “Mang theo cái đồ vô dụng này rồi đi thôi.”
Tội danh của Tưởng Hách nên giao cho nhà nước xử lý, cho dù Thẩm Tử Kiêu có hận anh ta tới mức nào thì cũng không thể tự mình xử lý được.
Tiểu Hắc có chút bất đắc dĩ: “Muốn chạy từ chỗ này đến nơi an toàn thì ít nhất phải mất mười lăm phút, chúng ta chạy không thoát đâu.”
Thẩm Tử Kiêu cười, vươn tay ôm lấy Tô Linh, sau đó ngước mắt lên nói: “Chúng ta không đi bộ, mà là lái xe đi.”
***
Nghiêm Trạch Sinh đếm thời gian, tay gõ gõ vào vô lăng.
Trong lúc đang điều tra trang viên Minh Yến thì anh ta phát hiện ra kế hoạch đặt bom của Tưởng Hách. Đoán rằng Thẩm Tử Kiêu có thể không có thời gian để trốn thoát nên anh ta bèn đến nhà để xe của Tưởng Hách để lấy trộm một chiếc ô tô, sau đó đợi ở lối vào trang viên.
Khi quả bom hẹn giờ còn năm phút nữa thì phát nổ, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tử Kiêu xuất hiện ở phía cửa.
Nghiêm Trạch Sinh thò đầu ra ngoài rồi hét lớn về phía Thẩm Tử Kiêu, “Thẩm Tử Kiêu, nếu anh còn chậm trễ thêm một phút nữa là tôi lái xe đi rồi đấy.”
Nhưng Nghiêm Trạch Sinh còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm nhận thấy có nguy hiểm, bèn lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận phía sau!”
Thẩm Tử Kiêu nghe thấy vậy liền cau mày, nhanh chóng quay lại tìm nơi ẩn nấp.
Ngay sau đó, trong sân lại vang lên tiếng súng.
Nghiêm Trạch Sinh khởi động xe: “Là người của Tưởng Hách.”
Thẩm Tử Kiêu nhếch môi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc rồi ra hiệu cho anh ta đỡ lấy Tô Linh: “Anh đưa Tô Linh rời đi trước, tôi sẽ yểm trợ cho hai người.”
Tiểu Hắc nhất thời sững lại.
Giọng điệu của Thẩm Tử Kiêu rất bình tĩnh: “Chạy hết công suất từ đây đến nơi an toàn sẽ mất khoảng ba phút rưỡi. Nếu sau một phút mà vẫn chưa thấy tôi đâu thì anh cứ lái xe chạy trước đi.”
Tiểu Hắc đỡ Tô Linh dậy, rõ ràng là đang do dự.
Thẩm Tử Kiêu nhàn nhạt nói: “Đi mau lên, nếu không tất cả chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây đấy.”
Tiểu Hắc nắm chặt tay, mấp máy môi dưới định nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó vác theo Tô Linh chạy về phía xe của Nghiêm Trạch Sinh.
Sau khi Tiểu Hắc lên xe, tiếng súng bên ngoài càng trở nên dữ dội hơn. Với tình hình này thì Thẩm Tử Kiêu chắc chắn sẽ rất khó để có thể lên xe.
Nhìn tình hình hiện tại, Nghiêm Trạch Sinh gần như đã đoán ra mục đích của Thẩm Tử Kiêu.
Anh mím môi mỏng, nắm chặt nắm đấm lại rồi nện một cú thật mạnh vào vô lăng, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Mở cửa xe ra, bắt đầu tính thời gian.”
Còn bên này, ngay lúc chỗ Thẩm Tử Kiêu đang đứng còn cách vị trí chiếc xe khoảng năm, sáu mét thì đột nhiên có một viên đạn ở một bên đang lao tới chính xác về phía đầu của Thẩm Tử Kiêu.
Cũng chính lúc này, bỗng một người đột nhiên lao tới, chắn ngay trước mặt của Thẩm Tử Kiêu.
Viên đạn găm thẳng vào ngực của người đàn ông đó.
Thẩm Tử Kiêu lúc này đã nhìn thấy rõ người trước mặt mình, anh không khỏi sững sờ.
Là Hạ Chí Thịnh.
Sự xuất hiện đột ngột của Hạ Chí Thịnh khiến tiếng súng tạm dừng trong giây lát, Nghiêm Trạch Sinh bèn nhân cơ hội này hét lên: “Mau lên xe!”
Thẩm Tử Kiêu đỡ lấy vai Hạ Chí Thịnh rồi đỡ ông vào trong xe.
Khi cửa xe đóng lại, Nghiêm Trạch Sinh nhanh chóng nhấn ga rồi lái xe đến chỗ an toàn.
Rõ ràng là Hạ Chí Thịnh đã bị cấm tham gia vào hành động lần này, nhưng tại sao ông vẫn xuất hiện ở đây?
Thẩm Tử Kiêu cũng không cần hỏi vấn đề này, bởi trong lòng anh đã có đáp án rồi.
Mà lúc này đây, khi phải đối mặt với Hạ Chí Thịnh đang hấp hối, Thẩm Tử Kiêu không thể nói nên lời, anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm: “Thầy…”
“Tôi không xứng với một tiếng thầy này.”
Hạ Chí Thịnh cảm thấy cả người không có một chút sức lực nào, ông hít sâu một hơi, cụp mắt xuống: “Đúng như cậu đoán, tôi chính là thành viên của đội nhện độc.”
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống: “Nhưng chính thầy là người đã cứu em.”
Hạ Chí Thịnh lắc đầu, ho vài tiếng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Chỉ là trong tiếng cười đó của ông không nghe ra chút nào là sự vui vẻ cả, trong đó chỉ toàn sự tự giễu mà thôi.
“Hồi đó vợ con thầy bị bắt cóc, vợ thầy bị giết một cách tàn bạo nhưng con trai thầy vẫn may mắn giữ được mạng. Suốt bao năm qua, chúng vẫn luôn giữ con trai thầy làm con tin để đe dọa thầy phải làm việc cho chúng.”
“Đội sói săn năm đó đã bị tiêu diệt bởi thầy là người đã tiết lộ thông tin. Thầy muốn lấy việc đó để trao đổi lấy con trai của mình, nhưng thật không ngờ, thằng bé đã bị giết một cách tàn nhẫn.”
Hạ Chí Thịnh ho vài cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, ông không lau nó đi mà tự nhủ: “Không chỉ mất đi đứa con mà còn tự tay hại chết đứa học trò do chính tay mình dạy dỗ nên.”
“Thầy biết em trách thầy vì đã ép buộc em, nhưng Thẩm Tử Kiêu à, mối thù này của thầy cũng không kém gì em đâu.”
Nói đến đây, hơi thở của Hạ Chí Thịnh đột nhiên trở nên gấp gáp, ông nắm lấy tay Thẩm Tử Kiêu, khó nhọc nói: “Tử Kiêu, em tha thứ cho thầy có được không?”
Thẩm Tử Kiêu không nói gì, một lúc lâu sau mới cụp mắt xuống, bình tĩnh đáp lời: “Thưa thầy, em không thể đưa ra quyết định thay cho những người đồng đội đã chết của mình được.”
Hạ Chí Thịnh dường như đang cười, nhưng tiếng cười ấy của ông mới thê lương làm sao. Nhưng vào thời khắc sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, ông đột nhiên mở mắt ra, nói: “Cái người năm đó, đang ở trong trang viên.”
Nói đến đây, Hạ Chí Thịnh khẽ buông lỏng tay của Thẩm Tử Kiêu ra, sau đó không chút sức lực mà trượt xuống bên cạnh anh.
Hạ Chí Thịnh đã tắt thở.
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, lấy tay che mắt Hạ Chí Thịnh lại, giúp ông nhắm mắt yên nghỉ.
Nghiêm Trạch Sinh vẫn giữ yên lặng suốt nãy giờ, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Ông ta đã giết Tằng Khả Vân, Lão Cố và rất nhiều đồng đội của anh. Cho đến giây phút cuối đời thì hối hận khôn nguôi do quá ngu ngốc mà tin vào lời dối trá để rồi đánh mất con trai của mình.”
Lúc nói những lời này, Nghiêm Trạch Sinh khẽ dừng lại một lát rồi mới tiếp tục: “Nhưng dẫu sao thì ông ấy cũng đã cứu anh, thế nên anh cũng không có cách nào mà hận ông ấy được.”
Thẩm Tử Kiêu không nói lời nào, anh chỉ lặng lẽ rút tay đang đỡ Hạ Chí Thịnh ra, trong đôi mắt anh tràn đầy sự thâm trầm khó hiểu.
Có lẽ từ khoảnh khắc lựa chọn gia nhập vào đội sói săn kia, những trách nhiệm mà anh phải gánh vác trên vai chưa hề vơi đi một ngày nào cả.
Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu lên rồi đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy câu nói vừa rồi của Hạ Chí Thịnh là có ý gì?”
Người năm đó, đang ở trong trang viên.
Người mà Hạ Chí Thịnh nhắc đến phải chăng chính là tên thủ lĩnh bên kẻ thù đã trốn thoát khỏi vòng vây năm đó?
Nghiêm Trạch Sinh hạ giọng nói: “Anh có phát hiện ra rằng Tưởng Hách thực chất chỉ là một con rối được dùng để che mắt mọi người không?”
Thẩm Tử Kiêu liếc nhìn Tưởng Hách đang nằm ngất dưới đất, nhướng mày nói: “Đúng là vậy. Anh ta tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng lại rất ngu ngốc, trông càng giống cái bia được đem ra để đỡ đạn hơn.”
Nghiêm Trạch Sinh: “Mấy ngày nay tôi đã tiến hành điều tra, kết quả phát hiện ra gần như tất cả tài sản mà Tưởng Hách đã tích lũy được trong nhiều năm qua
đang dần được chuyển đi. Người có thể làm được điều này hẳn phải là người rất được Tưởng Hách tín nhiệm.”
Thẩm Tử Kiêu nghe thấy những lời của Nghiêm Trạch Sinh thì hơi ngước mắt lên, nói: “Tôi nhớ là bên cạnh Tưởng Hách còn có một lão quản gia, đúng không?”
Nghiêm Trạch Sinh thấy Thẩm Tử Kiêu cũng có suy nghĩ giống mình nên không nhịn được cười nói: “Người quản gia này là người đáng tin cậy nhất của Tưởng Hách, hơn nữa vừa khéo ông ta cũng rất thông thạo các loại công nghệ thông tin. Để mà nói thì người có thể tận dụng cơ hội này chuyển tài sản của Tưởng Hách đi, hơn nữa còn có thể lấy cắp dữ liệu của Web đen không còn ai khác ngoài ông ta cả.”
Thẩm Tử Kiêu trầm giọng nói: “Một kẻ làm việc thận trọng kín đáo như vậy, nhất định sẽ càng khó đối phó hơn cả Tưởng Hách.”
Nghiêm Trạch Sinh gật đầu đồng ý: “Chúng ta phải hành động nhanh chóng, nếu để ông ta rời khỏi Trung Quốc thì sẽ càng khó truy vết hơn.”