Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 43
Vụ việc Du Nhất Đồng bị sát hại nhanh chóng bị các trang báo thường xuyên đưa tin giật gân lũ lượt săn đón. Vào đêm xảy ra sự việc, hàng loạt tiêu đề và bản tin đều đưa chuyện này lên trang nhất, những thông tin bịa đặt thêm mắm thêm muối nhiều vô kể.
Cả đám người hầu trong trang viên Minh Yến tối nay đều không khỏi lo âu thấp thỏm.
Lúc Tưởng Hách biết được tin này thì vô cùng tức giận, vậy nên bây giờ chẳng ai dám dại gì mà động đến anh ta.
Địa vị của lão quản gia trong ngôi biệt thự này chỉ xếp sau Tưởng Hách, vậy nên vào thời điểm này, ông là người duy nhất dám nói vài lời trước mặt anh ta.
Quản gia giải tán hết người hầu ở thư phòng, sau đó mở cửa bước vào.
Tưởng Hách xoay chiếc ghế văn phòng sang hướng khác, đối diện với màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, anh ta giơ tay lên, những đầu ngón tay khẽ gõ lên thành tay vịn một cách nhịp nhàng.
Một lúc sau, anh ta mới nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phần kiềm chế sự tức giận: “Theo ông thì ai đã làm chuyện này?”
Lão quản gia cúi người, cụp mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết nói: “Tôi đã sai người đi dò la tin tức ở hiện trường vụ án và đồn cảnh sát. Có lẽ là... Nghiêm Trạch Sinh.”
Tưởng Hách hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa? Từ lâu tôi đã cảm thấy người này rất khó khống chế rồi, không ngờ bây giờ hắn còn dám động đến cả tôi nữa.”
Nói tới đây, anh ta hơi dừng lại một chút, gần như là đang nghiến răng nghiến lợi: “Không biết ông ấy nghĩ gì mà lại thu nhận một kẻ nguy hiểm như vậy dưới trướng của mình nữa.”
Lão quản gia vẫn im lặng, có thể là do ông ta biết rằng đây không phải là việc mà mình có thể can dự vào. Ông ta cúi đầu chào Tưởng Hách, sau đó nâng cốc cà phê trên bàn lên và nói: “Cậu chủ có cần tôi mang thêm đồ ăn vặt lên không?”
Tưởng Hách nhức đầu nhéo nhéo đầu lông mày, sau đó xua tay nói: “Không cần.”
Hành động bán đứng của Nghiêm Trạch Sinh vô cùng rắc rối.
Năm đó Thiệu Quý Phương đã đăng một phần thưởng trên Web đen (trang web với nội dung không lành mạnh), đưa ra một cái giá trên trời để thuê người giết bố mẹ của Tô Linh.
Trong mắt Tưởng Hách, đây chính là một cơ hội tuyệt vời để khiến cô gái luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình rơi vào cảnh khó khăn. Sau đó anh ta có thể nhân cơ hội này để giúp Tô Linh một tay, như vậy thì có thể lại gần cô hơn một bước.
Vậy nên anh ta đã lợi dụng đám tang của ông nội Trần Khải để lên kế hoạch cho một vụ án giết người được giàn xếp thành một vụ tai nạn xe hơi ngoài ý muốn.
Người mà anh ta sai đến hiện trường vụ tai nạn xe hơi để giải quyết hậu quả chính là Nghiêm Trạch Sinh.
Ngoại trừ anh ta thì không còn một ai khác có thể lấy được dữ liệu của camera hành trình mà đáng lẽ ra đã bị phá hủy từ lâu, cũng như biết về cuộc giao dịch chỉ tồn tại trên Web đen này.
Do đó, nếu Nghiêm Trạch Sinh bán đứng Tưởng Hách thì đây chắc chắn sẽ là một mối đe dọa vô cùng to lớn đối với anh ta.
Vào đúng lúc này, ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo đó là giọng nói của quản gia truyền đến: “Thưa cậu chủ, khách của cậu đã tới.”
Tưởng Hách: “Mời vào.”
Cửa thư phòng được mở ra một cách chậm rãi, một người phụ nữ đang nhíu mày ngồi trên xe lăn. Cô ta không nói lời nào, chỉ lặng lẽ để lão quản gia đẩy xe lăn của mình về phía bàn mà Tưởng Hách đang ngồi.
Sau khi lão quản gia rời đi, Tưởng Hách cuối cùng cũng xoay ghế văn phòng lại, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, một lúc sau mới cười khúc khích: “Có lẽ tôi không nên gọi cô là Tằng Khả Vân nhỉ, dù sao thì... cô cũng chẳng phải là cô ấy.”
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn lại rồi nhẹ nhàng nói: “Tằng Trữ Hân.”
Cô ta ghét cái tên Tằng Khả Vân này hơn bất kỳ người nào khác, nhưng suốt ngần ấy năm trời, cô ta vẫn luôn phải chịu đựng sống với cái tên đó.
Tằng Trữ Hân là chị gái của Tằng Khả Vân.
Từ lúc mới sinh ra thì tính cách của cả hai người đã trái ngược hoàn toàn rồi. Trong mắt Tằng Trữ Hân, Tằng Khả Vân chẳng khác nào một kẻ yếu đuối nhu nhược cả.
Còn Tằng Trữ Hân sinh ra đã vô cùng mạnh mẽ, cô ta chưa từng để ai vào mắt. Việc bố mẹ ly hôn chẳng khác nào chia cắt hoàn toàn số phận của hai chị em họ.
Có lẽ là do từ nhỏ Tằng Trữ Hân đã quen sống lầm lì ít tiếp xúc với người khác nên cả người bố lẫn người mẹ đều chẳng ai muốn nhận nuôi cô ta. Cả hai người
đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, thậm chí còn xảy ra cãi vã lớn. Cuối cùng, Tằng Khả Vân theo mẹ.
Còn Tằng Trữ Hân thì đi theo bố.
Tằng Trữ Hân theo bố đến Mỹ định cư, nhưng chỉ trong vài năm, ông ta đã phá sản rồi sa vào cảnh nghiện cờ bạc. Trong sòng bạc, người tốt kẻ xấu không biết đâu mà lần, khiến ông ta không những trắng tay mà thậm chí còn dương tính với ma túy.
Sau đó, ông ta đã bán Tằng Trữ Hân cho một tên trùm ma túy để trả nợ.
Nhưng tên trùm ma túy đó vốn chẳng thiếu gì những cô gái xinh đẹp quyến rũ, chỉ thiếu một con dao có thể thay ông ta đi giết người mà thôi.
Sắc mặt của Tằng Trữ Hân vô cùng tệ, cô ta mím chặt đôi môi mỏng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Chắc họ đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi rồi. Kể từ khi trở về Trung Quốc, họ vẫn luôn giữ tôi ở lại với lí do cần phải nghỉ ngơi để sức khỏe hồi phục, cũng không cho phép tôi tham gia bất kỳ cuộc thảo luận nào cả.”
Tưởng Hách trông có vẻ rất bình tĩnh, như thể anh ta vỗn chẳng quan tâm đến việc danh tính của Tằng Trữ Hân liệu có bị bại lộ hay không. Anh ta cụp mắt xuống, cau mày, đưa tay xoa xoa thái dương rồi nói: “Nếu họ vẫn chưa động tới cô thì chứng tỏ họ vẫn hi vọng moi được thông tin từ chỗ cô.”
Tằng Trữ Hân cụp mắt xuống: “Thời hạn được đưa ra sắp đến rồi, anh định khi nào thì xử lí Tô Linh và Cố Như Hạ?”
Mặc dù Nghiêm Trạch Sinh đã bán đứng Tưởng Hách, nhưng đến giờ thì việc này vẫn chưa có bất kì tác động đáng kể nào đến anh ta cả. Nhưng nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì đợi đến khi mọi việc vượt quá tầm kiểm soát thì Tưởng Hách dù có muốn ra tay giết người, e là cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Vậy nên cần ra tay ngay lúc này.
Tưởng Hách ngước mắt lên nhìn Tằng Trữ Hân rồi chậm rãi nói: “Nếu cô tiếp tục ở lại đồn cảnh sát thì tôi sợ cô không sớm thì muộn rồi cũng sẽ bị bắt thôi.”
Tằng Trữ Hân: “Nhưng họ vẫn chưa dám động đến tôi.”
Tưởng Hách cười, sau đó cụp mắt xuống, nói một cách rất bình tĩnh: “Cảnh sát đặc biệt bảo vệ những người đó, đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời để chúng ta có thể tiết kiệm sức lực và giải quyết nó một thể sao?”
Nói đến đây, Tưởng Hách hơi dừng lại rồi chậm rãi nói: “Họ chỉ trùng hợp ở cùng một tòa nhà mà thôi.”
Tằng Trữ Hân ngước mắt lên: “Ý anh là…”
Tưởng Hách: “Cô thử tự động não xem thứ gì có thể ngay lập tức phá hủy một tòa nhà và giết chết hết những người trong đó không?”
Tằng Trữ Hân hơi híp mắt: “Anh muốn đặt bom?”
Tưởng Hách giơ ngón trỏ lên khẽ xua tay: “Không phải tôi làm, mà là cô. Nếu thời hạn đã hết mà nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành thì cô đoán xem ông ta sẽ áp dụng hình phạt nào?”
Mặt Tằng Trữ Hân tái mét.
Người mà Tưởng Hách nhắc đến là người sáng lập tổ chức.
Không ai biết lai lịch của ông ta, nhưng họ biết rất rõ người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào. Ngay cả tên trùm ma túy lớn mà Tằng Trữ Hân đi theo cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy tên của người này.
Tưởng Hách cười nói một cách nhẹ nhàng: “Bây giờ đám người đó vẫn chưa sẵn sàng để vạch trần cô, vậy nên cô chính là người có cơ hội tốt nhất để ra vào tòa nhà đơn vị đó. Sau khi xong việc thì tôi sẽ cử người đến gặp cô.”
Tằng Trữ Hân lạnh lùng nói: “Tôi biết.”
Tưởng Hách nhẹ nhàng bổ sung: “Tuy nhiên, tôi muốn giữ lại cái mạng của Tô Linh.”
Bên ngoài cửa sổ.
Tưởng Mộ Lăng núp sau cửa sổ.
Kể từ lần vô tình nghe thấy rằng Tưởng Hách định giết người lúc trước, cô bắt đầu chú ý đến những điều bất thường xảy ra trong trang viên Minh Yến.
Lần này có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện, điều này gần như gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cô ngay lập tức.
Việc nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Tưởng Hách và Tằng Trữ Hân khiến cô không khỏi sợ hãi, mồ hôi lạnh cứ thế từng giọt từng giọt rơi từ trán rồi nhỏ xuống đất.
Tưởng Mộ Lăng gần như có thể nghe thấy nhịp tim đập của mình ngay lúc này.
Cô ấy bắt đầu hối hận tại sao mình lại muốn nghe lén cuộc trò chuyện giữa Tưởng Hách và Tằng Trữ Hân một cách bốc đồng như thế.
Tưởng Mộ Lăng nhắm mắt lại, quyết định không tự chuốc lấy phiền phức. Cô chỉ giả vờ như mình vẫn luôn ở trong phòng chứ chưa hề bước chân ra ngoài.
Tưởng Hách muốn làm gì cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.
Cô không nán lại ở sân sau nữa mà đi về phía phòng của mình, nhưng khi cô đưa tay ra chuẩn bị mở cửa thì bỗng nhiên khựng lại.
Trong đầu Tưởng Mộ Lăng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Từ khi được nhận nuôi cho đến nay, cô ấy chưa một giây nào thoát khỏi tầm kiểm soát của Tưởng Hách.
Đối với Tưởng Hách mà nói, cô ấy chưa bao giờ được coi là một con người, chẳng khác nào một công cụ không có chút phẩm giá nào.
Tưởng Mộ Lăng nắm chặt tay nắm cửa.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, buông tay ra rồi quay người lại. Cô ấy đi ra khỏi trang viên Minh Yến.
Cô ấy muốn nói với Thẩm Tử Kiêu về kế hoạch của Tưởng Hách.
Nhưng trang viên Minh Yến được canh gác nghiêm ngặt, bằng cách nào mới có thể thoát ra khỏi cái lồng giam này đây?
***
Tô Linh trước giờ vốn không có thói quen đi ngủ sớm, chưa kể cả ngày hôm nay có người cứ gọi điện thoại đến liên tục, không ngừng gặng hỏi về việc liên quan đến Du Nhất Đồng.
Tô Linh khó khăn lắm mới đối phó được với đám người đang dò la nguyên do từ chỗ mình, sau đó cô vươn vai, lấy một bộ đồ ngủ rồi chuẩn bị đi tắm.
Sau khi vào phòng tắm mở nước nóng dội qua một lượt thì cô mới chợt nhận ra dường như mình không mang theo quần áo để thay.
Tô Linh day day thái dương, tắt nước nóng, chuẩn bị quấn khăn tắm đi ra ngoài lấy.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng vặn chìa khóa. Tô Linh: Thôi toang rồi!
Một giây sau, tiếng đóng cửa vô cùng dứt khoát vang lên.
Sau khi gặp Nghiêm Trạch Sinh thì Thẩm Tử Kiêu liền đến đồn cảnh sát để điều tra việc liên quan đến Web đen, mãi đến giờ mới có thời gian về nhà.
Anh mệt mỏi nhíu mày, cởi cúc áo sơ mi, nới lỏng cổ tay áo rồi vào bếp tự rót cho mình một cốc nước.
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên nhìn thì thấy đèn trong phòng tắm đang sáng. Anh ngừng lại một chút, sau đó lấy cốc của Tô Linh ra, hỏi: “Bây giờ mới chuẩn bị đi ngủ à?”
Tô Linh: “...”
Tô Linh: Ahhh, bây giờ sao ra ngoài được nữa đây! Sao mà anh lại trở về đúng lúc này cơ chứ!
Tô Linh cứ mải suy nghĩ về đống quần áo của mình, đến nỗi mà cô còn quên cả đáp lời anh.
Thấy Tô Linh không nói năng gì, Thẩm Tử Kiêu cũng không cảm thấy có gì kì lạ cả, thản nhiên nói: “Nước mật ong hay là sữa?”
Tô Linh: “...”
Tô Linh: Cứ thế lao ra ngoài? Không thể được, dù gì cô cũng là một cô gái dịu dàng thục nữ, hết sức truyền thống, làm gì cũng thận trọng cơ mà! Sao có thể làm chuyện bất lịch sự như vậy được?!
Đợi mãi mà vẫn không thấy Tô Linh lên tiếng, cuối cùng cũng khiến Thẩm Tử Kiêu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Anh khẽ nhíu mày, đặt cốc xuống rồi đi vào phòng tắm, khẽ hỏi: “Em sao vậy? Trong người khó chịu à?”
“Em không sao, em chỉ là đột nhiên nhớ ra hôm nay vẫn chưa dắt mèo đi dạo…”
Tô Linh do dự một chút, sau đó lịch sự nói:
“Liệu anh có thể dắt mèo ra ngoài đi dạo một chút, khoảng mười phút sau hẵng quay lại được không?”
Đây quả là một thỉnh cầu rất đỗi bình thường.
Thẩm Tử Kiêu im lặng, anh liếc nhìn đồng hồ để xác nhận thời gian, sau đó quay đầu nhìn Nhị Ma Tử đang cuộn tròn mình lại đánh một giấc ngon lành ở trong phòng khách, hơi nhướng mày hỏi: “Em chắc chứ?”
Hơn mười một giờ đêm, ra ngoài đi dạo với con mèo?
Tô Linh cũng nhận thấy cái cớ này của mình có vẻ không được ổn lắm. Ngay khi cô đang vắt óc suy nghĩ cách khác để đuổi Thẩm Tử Kiêu ra ngoài một cách khéo léo thì bỗng nghe thấy một tiếng thở dài ở phía ngoài cửa.
Thẩm Tử Kiêu: “Nói đi, có chuyện gì nào?”
Lúc bị hỏi câu này, cô quyết định nói huỵch toẹt ra, “Thì là…em quên không mang đồ để thay vào phòng tắm.”
Thế này đủ khéo léo rồi chứ!
Cả đám người hầu trong trang viên Minh Yến tối nay đều không khỏi lo âu thấp thỏm.
Lúc Tưởng Hách biết được tin này thì vô cùng tức giận, vậy nên bây giờ chẳng ai dám dại gì mà động đến anh ta.
Địa vị của lão quản gia trong ngôi biệt thự này chỉ xếp sau Tưởng Hách, vậy nên vào thời điểm này, ông là người duy nhất dám nói vài lời trước mặt anh ta.
Quản gia giải tán hết người hầu ở thư phòng, sau đó mở cửa bước vào.
Tưởng Hách xoay chiếc ghế văn phòng sang hướng khác, đối diện với màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, anh ta giơ tay lên, những đầu ngón tay khẽ gõ lên thành tay vịn một cách nhịp nhàng.
Một lúc sau, anh ta mới nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phần kiềm chế sự tức giận: “Theo ông thì ai đã làm chuyện này?”
Lão quản gia cúi người, cụp mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết nói: “Tôi đã sai người đi dò la tin tức ở hiện trường vụ án và đồn cảnh sát. Có lẽ là... Nghiêm Trạch Sinh.”
Tưởng Hách hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa? Từ lâu tôi đã cảm thấy người này rất khó khống chế rồi, không ngờ bây giờ hắn còn dám động đến cả tôi nữa.”
Nói tới đây, anh ta hơi dừng lại một chút, gần như là đang nghiến răng nghiến lợi: “Không biết ông ấy nghĩ gì mà lại thu nhận một kẻ nguy hiểm như vậy dưới trướng của mình nữa.”
Lão quản gia vẫn im lặng, có thể là do ông ta biết rằng đây không phải là việc mà mình có thể can dự vào. Ông ta cúi đầu chào Tưởng Hách, sau đó nâng cốc cà phê trên bàn lên và nói: “Cậu chủ có cần tôi mang thêm đồ ăn vặt lên không?”
Tưởng Hách nhức đầu nhéo nhéo đầu lông mày, sau đó xua tay nói: “Không cần.”
Hành động bán đứng của Nghiêm Trạch Sinh vô cùng rắc rối.
Năm đó Thiệu Quý Phương đã đăng một phần thưởng trên Web đen (trang web với nội dung không lành mạnh), đưa ra một cái giá trên trời để thuê người giết bố mẹ của Tô Linh.
Trong mắt Tưởng Hách, đây chính là một cơ hội tuyệt vời để khiến cô gái luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình rơi vào cảnh khó khăn. Sau đó anh ta có thể nhân cơ hội này để giúp Tô Linh một tay, như vậy thì có thể lại gần cô hơn một bước.
Vậy nên anh ta đã lợi dụng đám tang của ông nội Trần Khải để lên kế hoạch cho một vụ án giết người được giàn xếp thành một vụ tai nạn xe hơi ngoài ý muốn.
Người mà anh ta sai đến hiện trường vụ tai nạn xe hơi để giải quyết hậu quả chính là Nghiêm Trạch Sinh.
Ngoại trừ anh ta thì không còn một ai khác có thể lấy được dữ liệu của camera hành trình mà đáng lẽ ra đã bị phá hủy từ lâu, cũng như biết về cuộc giao dịch chỉ tồn tại trên Web đen này.
Do đó, nếu Nghiêm Trạch Sinh bán đứng Tưởng Hách thì đây chắc chắn sẽ là một mối đe dọa vô cùng to lớn đối với anh ta.
Vào đúng lúc này, ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo đó là giọng nói của quản gia truyền đến: “Thưa cậu chủ, khách của cậu đã tới.”
Tưởng Hách: “Mời vào.”
Cửa thư phòng được mở ra một cách chậm rãi, một người phụ nữ đang nhíu mày ngồi trên xe lăn. Cô ta không nói lời nào, chỉ lặng lẽ để lão quản gia đẩy xe lăn của mình về phía bàn mà Tưởng Hách đang ngồi.
Sau khi lão quản gia rời đi, Tưởng Hách cuối cùng cũng xoay ghế văn phòng lại, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, một lúc sau mới cười khúc khích: “Có lẽ tôi không nên gọi cô là Tằng Khả Vân nhỉ, dù sao thì... cô cũng chẳng phải là cô ấy.”
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn lại rồi nhẹ nhàng nói: “Tằng Trữ Hân.”
Cô ta ghét cái tên Tằng Khả Vân này hơn bất kỳ người nào khác, nhưng suốt ngần ấy năm trời, cô ta vẫn luôn phải chịu đựng sống với cái tên đó.
Tằng Trữ Hân là chị gái của Tằng Khả Vân.
Từ lúc mới sinh ra thì tính cách của cả hai người đã trái ngược hoàn toàn rồi. Trong mắt Tằng Trữ Hân, Tằng Khả Vân chẳng khác nào một kẻ yếu đuối nhu nhược cả.
Còn Tằng Trữ Hân sinh ra đã vô cùng mạnh mẽ, cô ta chưa từng để ai vào mắt. Việc bố mẹ ly hôn chẳng khác nào chia cắt hoàn toàn số phận của hai chị em họ.
Có lẽ là do từ nhỏ Tằng Trữ Hân đã quen sống lầm lì ít tiếp xúc với người khác nên cả người bố lẫn người mẹ đều chẳng ai muốn nhận nuôi cô ta. Cả hai người
đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, thậm chí còn xảy ra cãi vã lớn. Cuối cùng, Tằng Khả Vân theo mẹ.
Còn Tằng Trữ Hân thì đi theo bố.
Tằng Trữ Hân theo bố đến Mỹ định cư, nhưng chỉ trong vài năm, ông ta đã phá sản rồi sa vào cảnh nghiện cờ bạc. Trong sòng bạc, người tốt kẻ xấu không biết đâu mà lần, khiến ông ta không những trắng tay mà thậm chí còn dương tính với ma túy.
Sau đó, ông ta đã bán Tằng Trữ Hân cho một tên trùm ma túy để trả nợ.
Nhưng tên trùm ma túy đó vốn chẳng thiếu gì những cô gái xinh đẹp quyến rũ, chỉ thiếu một con dao có thể thay ông ta đi giết người mà thôi.
Sắc mặt của Tằng Trữ Hân vô cùng tệ, cô ta mím chặt đôi môi mỏng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Chắc họ đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi rồi. Kể từ khi trở về Trung Quốc, họ vẫn luôn giữ tôi ở lại với lí do cần phải nghỉ ngơi để sức khỏe hồi phục, cũng không cho phép tôi tham gia bất kỳ cuộc thảo luận nào cả.”
Tưởng Hách trông có vẻ rất bình tĩnh, như thể anh ta vỗn chẳng quan tâm đến việc danh tính của Tằng Trữ Hân liệu có bị bại lộ hay không. Anh ta cụp mắt xuống, cau mày, đưa tay xoa xoa thái dương rồi nói: “Nếu họ vẫn chưa động tới cô thì chứng tỏ họ vẫn hi vọng moi được thông tin từ chỗ cô.”
Tằng Trữ Hân cụp mắt xuống: “Thời hạn được đưa ra sắp đến rồi, anh định khi nào thì xử lí Tô Linh và Cố Như Hạ?”
Mặc dù Nghiêm Trạch Sinh đã bán đứng Tưởng Hách, nhưng đến giờ thì việc này vẫn chưa có bất kì tác động đáng kể nào đến anh ta cả. Nhưng nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì đợi đến khi mọi việc vượt quá tầm kiểm soát thì Tưởng Hách dù có muốn ra tay giết người, e là cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Vậy nên cần ra tay ngay lúc này.
Tưởng Hách ngước mắt lên nhìn Tằng Trữ Hân rồi chậm rãi nói: “Nếu cô tiếp tục ở lại đồn cảnh sát thì tôi sợ cô không sớm thì muộn rồi cũng sẽ bị bắt thôi.”
Tằng Trữ Hân: “Nhưng họ vẫn chưa dám động đến tôi.”
Tưởng Hách cười, sau đó cụp mắt xuống, nói một cách rất bình tĩnh: “Cảnh sát đặc biệt bảo vệ những người đó, đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời để chúng ta có thể tiết kiệm sức lực và giải quyết nó một thể sao?”
Nói đến đây, Tưởng Hách hơi dừng lại rồi chậm rãi nói: “Họ chỉ trùng hợp ở cùng một tòa nhà mà thôi.”
Tằng Trữ Hân ngước mắt lên: “Ý anh là…”
Tưởng Hách: “Cô thử tự động não xem thứ gì có thể ngay lập tức phá hủy một tòa nhà và giết chết hết những người trong đó không?”
Tằng Trữ Hân hơi híp mắt: “Anh muốn đặt bom?”
Tưởng Hách giơ ngón trỏ lên khẽ xua tay: “Không phải tôi làm, mà là cô. Nếu thời hạn đã hết mà nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành thì cô đoán xem ông ta sẽ áp dụng hình phạt nào?”
Mặt Tằng Trữ Hân tái mét.
Người mà Tưởng Hách nhắc đến là người sáng lập tổ chức.
Không ai biết lai lịch của ông ta, nhưng họ biết rất rõ người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào. Ngay cả tên trùm ma túy lớn mà Tằng Trữ Hân đi theo cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy tên của người này.
Tưởng Hách cười nói một cách nhẹ nhàng: “Bây giờ đám người đó vẫn chưa sẵn sàng để vạch trần cô, vậy nên cô chính là người có cơ hội tốt nhất để ra vào tòa nhà đơn vị đó. Sau khi xong việc thì tôi sẽ cử người đến gặp cô.”
Tằng Trữ Hân lạnh lùng nói: “Tôi biết.”
Tưởng Hách nhẹ nhàng bổ sung: “Tuy nhiên, tôi muốn giữ lại cái mạng của Tô Linh.”
Bên ngoài cửa sổ.
Tưởng Mộ Lăng núp sau cửa sổ.
Kể từ lần vô tình nghe thấy rằng Tưởng Hách định giết người lúc trước, cô bắt đầu chú ý đến những điều bất thường xảy ra trong trang viên Minh Yến.
Lần này có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện, điều này gần như gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cô ngay lập tức.
Việc nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Tưởng Hách và Tằng Trữ Hân khiến cô không khỏi sợ hãi, mồ hôi lạnh cứ thế từng giọt từng giọt rơi từ trán rồi nhỏ xuống đất.
Tưởng Mộ Lăng gần như có thể nghe thấy nhịp tim đập của mình ngay lúc này.
Cô ấy bắt đầu hối hận tại sao mình lại muốn nghe lén cuộc trò chuyện giữa Tưởng Hách và Tằng Trữ Hân một cách bốc đồng như thế.
Tưởng Mộ Lăng nhắm mắt lại, quyết định không tự chuốc lấy phiền phức. Cô chỉ giả vờ như mình vẫn luôn ở trong phòng chứ chưa hề bước chân ra ngoài.
Tưởng Hách muốn làm gì cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.
Cô không nán lại ở sân sau nữa mà đi về phía phòng của mình, nhưng khi cô đưa tay ra chuẩn bị mở cửa thì bỗng nhiên khựng lại.
Trong đầu Tưởng Mộ Lăng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Từ khi được nhận nuôi cho đến nay, cô ấy chưa một giây nào thoát khỏi tầm kiểm soát của Tưởng Hách.
Đối với Tưởng Hách mà nói, cô ấy chưa bao giờ được coi là một con người, chẳng khác nào một công cụ không có chút phẩm giá nào.
Tưởng Mộ Lăng nắm chặt tay nắm cửa.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, buông tay ra rồi quay người lại. Cô ấy đi ra khỏi trang viên Minh Yến.
Cô ấy muốn nói với Thẩm Tử Kiêu về kế hoạch của Tưởng Hách.
Nhưng trang viên Minh Yến được canh gác nghiêm ngặt, bằng cách nào mới có thể thoát ra khỏi cái lồng giam này đây?
***
Tô Linh trước giờ vốn không có thói quen đi ngủ sớm, chưa kể cả ngày hôm nay có người cứ gọi điện thoại đến liên tục, không ngừng gặng hỏi về việc liên quan đến Du Nhất Đồng.
Tô Linh khó khăn lắm mới đối phó được với đám người đang dò la nguyên do từ chỗ mình, sau đó cô vươn vai, lấy một bộ đồ ngủ rồi chuẩn bị đi tắm.
Sau khi vào phòng tắm mở nước nóng dội qua một lượt thì cô mới chợt nhận ra dường như mình không mang theo quần áo để thay.
Tô Linh day day thái dương, tắt nước nóng, chuẩn bị quấn khăn tắm đi ra ngoài lấy.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng vặn chìa khóa. Tô Linh: Thôi toang rồi!
Một giây sau, tiếng đóng cửa vô cùng dứt khoát vang lên.
Sau khi gặp Nghiêm Trạch Sinh thì Thẩm Tử Kiêu liền đến đồn cảnh sát để điều tra việc liên quan đến Web đen, mãi đến giờ mới có thời gian về nhà.
Anh mệt mỏi nhíu mày, cởi cúc áo sơ mi, nới lỏng cổ tay áo rồi vào bếp tự rót cho mình một cốc nước.
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên nhìn thì thấy đèn trong phòng tắm đang sáng. Anh ngừng lại một chút, sau đó lấy cốc của Tô Linh ra, hỏi: “Bây giờ mới chuẩn bị đi ngủ à?”
Tô Linh: “...”
Tô Linh: Ahhh, bây giờ sao ra ngoài được nữa đây! Sao mà anh lại trở về đúng lúc này cơ chứ!
Tô Linh cứ mải suy nghĩ về đống quần áo của mình, đến nỗi mà cô còn quên cả đáp lời anh.
Thấy Tô Linh không nói năng gì, Thẩm Tử Kiêu cũng không cảm thấy có gì kì lạ cả, thản nhiên nói: “Nước mật ong hay là sữa?”
Tô Linh: “...”
Tô Linh: Cứ thế lao ra ngoài? Không thể được, dù gì cô cũng là một cô gái dịu dàng thục nữ, hết sức truyền thống, làm gì cũng thận trọng cơ mà! Sao có thể làm chuyện bất lịch sự như vậy được?!
Đợi mãi mà vẫn không thấy Tô Linh lên tiếng, cuối cùng cũng khiến Thẩm Tử Kiêu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Anh khẽ nhíu mày, đặt cốc xuống rồi đi vào phòng tắm, khẽ hỏi: “Em sao vậy? Trong người khó chịu à?”
“Em không sao, em chỉ là đột nhiên nhớ ra hôm nay vẫn chưa dắt mèo đi dạo…”
Tô Linh do dự một chút, sau đó lịch sự nói:
“Liệu anh có thể dắt mèo ra ngoài đi dạo một chút, khoảng mười phút sau hẵng quay lại được không?”
Đây quả là một thỉnh cầu rất đỗi bình thường.
Thẩm Tử Kiêu im lặng, anh liếc nhìn đồng hồ để xác nhận thời gian, sau đó quay đầu nhìn Nhị Ma Tử đang cuộn tròn mình lại đánh một giấc ngon lành ở trong phòng khách, hơi nhướng mày hỏi: “Em chắc chứ?”
Hơn mười một giờ đêm, ra ngoài đi dạo với con mèo?
Tô Linh cũng nhận thấy cái cớ này của mình có vẻ không được ổn lắm. Ngay khi cô đang vắt óc suy nghĩ cách khác để đuổi Thẩm Tử Kiêu ra ngoài một cách khéo léo thì bỗng nghe thấy một tiếng thở dài ở phía ngoài cửa.
Thẩm Tử Kiêu: “Nói đi, có chuyện gì nào?”
Lúc bị hỏi câu này, cô quyết định nói huỵch toẹt ra, “Thì là…em quên không mang đồ để thay vào phòng tắm.”
Thế này đủ khéo léo rồi chứ!