Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 40
Thẩm Tử Kiêu chăm chú nhìn Tô Linh một lúc rồi nói: “Được.”
Anh buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Tô Linh, sau đó xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tô Linh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt Hạ Chí Thịnh rồi dừng bước.
Hạ Chí Thịnh không hề nghĩ đến việc người học trò từ trước đến nay đều nghe lời của mình, giờ đây lại có thể làm trái lại lời ông.
Ông im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Tô Linh sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay người trở về bàn làm việc ngồi xuống.
Hạ Chí Thịnh mở tệp tài liệu trước mặt ra, lạnh giọng hỏi: “Cô còn muốn nói gì nữa?”
Tô Linh nhàn nhạt nói: “Thầy sẽ hại chết anh ấy.”
Khi Tô Linh nói chuyện, cô còn không thể hiện ra chút cảm xúc nào trên gương mặt. Từng câu từng chữ cô nói ra đều nhẹ nhàng, chậm rãi, không hề có chút tức giận hay sự thù địch nào.
Hạ Chí Thịnh nghe vậy, ngón tay khẽ run lên, sau đó đột nhiên đóng tập tài liệu trước mặt lại, đập bàn nói: “Cô thì biết cái gì? Cô kêu tôi hại cậu ấy sao? Cậu ấy là học trò của tôi, đương nhiên là vì tôi muốn tốt cho cậu ấy.”
Hạ Chí Thịnh chỉ bước vài bước đã đi tới trước mặt Tô Linh, ngón trỏ của ông gần như ấn vào sống mũi cô: “Tô Linh, cô mới thực sự là người hại Thẩm Tử
Kiêu, cô đã khiến cậu ấy ngày càng yếu đuối hơn và không đủ năng lực, mà tôi chính là dạy cậu ấy làm thế nào để đối mặt với khó khăn.”
“Không, thứ thầy muốn chính là một thứ vũ khí sắc bén.”
Tô Linh nhướng mi, dùng đôi mắt ngấn nước lặng lẽ nhìn Hạ Chí Thịnh, một lúc sau cô hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói, giọng điệu mang theo chút run rẩy: “Mà tôi chỉ muốn Thẩm Tử Kiêu.”
Hạ Chí Thịnh sau khi nghe Tô Linh nói xong liền sửng sốt một lúc lâu, ông hơi di chuyển đầu ngón tay, sau đó từ từ rút tay lại, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Tô Linh: “Tôi muốn anh ấy thoát khỏi quá khứ đó, tôi không muốn sự hi sinh của đồng đội trở thành gông cùm của anh ấy.”
Khi Tô Linh nói đến đây, cô hơi dừng lại, mí mắt có chút run run, rồi chậm rãi nói: “Nhưng chính thầy là người khiến anh ấy phải nhớ lại đoạn ký ức đó hết lần này đến lần khác, dùng quá khứ ấy buộc anh ấy phải tham gia hành động lần này, biến anh ấy thành một vũ khí trong tay thầy.”
Hạ Chí Thịnh đưa tay đập bàn một cái: “Ăn nói hàm hồ.”
Tô Linh ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi có phải nói nhảm hay không trong lòng thầy là rõ nhất.”
Tô Linh không e dè mà nhìn thẳng vào mắt Hạ Chí Thịnh, nhưng ông lại hơi quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt của cô.
“Nếu như thầy không phải là thầy của Thẩm Tử Kiêu, tôi sẽ không bình tĩnh cùng thầy nói chuyện như vậy.”
Tô Linh nói đến đây thì hơi dừng lại, cô hơi nhướng mi một chút, rồi nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không kiềm chế cảm xúc gì cả, dùng giọng điệu sắc bén nhất mà chỉ trích và chất vấn thầy.”
Hạ Chí Thịnh giật mình sửng sốt, sau một lúc im lặng, dường như toàn thân ông trở nên không còn chút sức lực nào: “Tôi muốn cho Thẩm Tử Kiêu trở về trạng thái trước kia của cậu ấy.”
Tô Linh cười nhẹ: “Thầy có thực sự hiểu về mức độ nghiêm trọng của bệnh tâm lý không? Thầy có biết rằng phương pháp điều trị sai có thể giết chết một bệnh nhân hay không?”
Hạ Chí Thịnh trầm mặc không nói gì.
Ông ấy gần như không có hiểu biết gì về tâm lý học, trong nhiều năm qua ông chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để huấn luyện ra những quân nhân xuất sắc nhất mà thôi.
Hạ Chí Thịnh không nghĩ bệnh tâm lý là một điều nghiêm trọng, vì họ cũng sẽ không phát sốt, ốm hay nhiễm trùng. Trong mắt ông, đó chỉ là ác mộng đối với những người không đủ dũng khí mà thôi.
Tô Linh hiển nhiên nhìn ra Hạ Chí Thịnh đang nghĩ gì, cô ấy hơi mím môi, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ thầy nên tìm hiểu một chút về vấn đề này từ một bác sĩ tâm lý, và mong rằng thầy đừng làm tổn thương anh ấy dưới danh nghĩa điều trị nữa.”
Nói xong, Tô Linh cúi chào Hạ Chí Thịnh rồi xoay người đi về phía cánh cửa, không hề quan tâm đến biểu cảm của ông ấy.
***
Mặc dù cảnh sát Lý không đi vào, nhưng nhìn vào thái độ của mọi người, anh cũng có chút hiểu được tình huống. Anh ta có thể nhìn ra tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu lúc này không tốt, vì thế cũng không nhắc đến tình hình bên trong mà chỉ ho khan một tiếng rồi đổi chủ đề.
Cảnh sát Lý: “Anh Thẩm, anh có muốn biết vụ án vừa xảy ra không?” Thẩm Tử Kiêu dựa vào ghế, giơ tay xoa hai bên thái dương rồi gật đầu.
Cảnh sát Lý mở thư mục, cau mày nói: “Vừa rồi chúng tôi đã nhận được báo án, một người phụ nữ tên là Du Hiểu Đồng được hàng xóm phát hiện là đã chết trong vườn hoa của khu dân cư, nghi ngờ là tự sát.”
“Nghi ngờ?”
Cảnh sát Lý khẽ gật đầu: “Chỉ tìm thấy dấu vân tay của bà Du Hiểu Đồng trên dao găm, và sau khi điều tra thì không thấy kẻ khả nghi nào trong khoảng thời gian này, chỉ là …”
Cảnh sát Lý nói đến đây, hơi dừng lại một chút rồi lắc đầu: “Thi thể không chỉ chết trong tư thế kỳ lạ mà bên cạnh thư tuyệt mệnh còn có ký hiệu.”
“Ký hiệu gì?”
Anh ta lấy ra một tệp tài liệu trong cặp rồi đưa cho Thẩm Tử Kiêu: “Đó là một con nhện đơn giản được vẽ bằng bút đỏ, sau khi so sánh chúng tôi phát hiện ra rằng chi tiết này trùng hợp với một vụ án giết người liên hoàn ở nước ngoài vào mấy năm trước, bên cạnh người chết đều có hình con nhện.”
Cảnh sát Lý nói đến đây, vươn tay sờ cằm có chút khó hiểu: “Nếu đó thực sự là một vụ án giết người tại sao lại làm vậy? Sắp xếp hiện trường như một vụ tự sát thì tại sao còn để lại dấu vết này?”
Thẩm Tử Kiêu không trả lời mà chỉ siết chặt mảnh giấy. Ký hiệu này anh ấy rất quen thuộc.
Đó là ký hiệu tượng trưng cho Kế hoạch Nhện Độc.
Một trong những kế hoạch quan trọng nhất của tổ chức khủng bố hồi đó. Thi thoảng, họ sẽ lên kế hoạch và tạo ra một vụ giết người.
Không có mối liên hệ nào giữa các nạn nhân, điều duy nhất giống nhau là họ đều là những người có tài sản, địa vị gia đình hoặc xã hội nhất định.
Cách thức giết người của họ cực kỳ tàn nhẫn, và dấu vết này sẽ được để lại cạnh bên nạn nhân.
Nhưng biểu tượng này theo lý mà nói đáng nhẽ không thể xuất hiện tại đây.
Bởi vì nhiệm vụ cuối cùng của đội sói săn chính là phá hỏng kế hoạch này, và người đứng đầu của Kế hoạch Nhện Độc cũng đã bị chính tay anh bắn chết.
Cảnh sát Lý nhìn cái cau mày của Thẩm Tử Kiêu, thở dài và tiếp tục: “Nhưng lý do chúng tôi gọi Tô Linh đến là vì người chết có liên quan đến cô ấy.”
Nghe thấy tên của Tô Linh, Thẩm Tử Kiêu từ trong hồi ức trở về thực tại, anh ngước mắt lên hỏi: “Liên quan gì?”
Cảnh sát Lý: “Đầu tiên, Tô Linh là người cuối cùng mà Du Nhất Đồng liên hệ trước khi chết, thứ hai, bức di thư cùng với một bức thư khác đi kèm đều liên quan đến Tô Linh.”
Thẩm Tử Kiêu khẽ nhíu mày: “Trong thư viết gì?”
“Là thư của mẹ Tô Linh gửi cho cô ấy, và bà ấy viết rằng đã chứng kiến cảnh bà Thiệu Quý Phương giết ông nội Tô Linh.”
Khi cảnh sát Lý nói đến đây, lắc đầu thở dài: “Chỉ là lá thư này chắc chắn sẽ không có uy hiếp gì, dù sao cũng đã lâu như vậy, cũng chỉ là một phía nói mà thôi, không có cách nào chứng thực được Thiệu Quý Phương đã giết người.”
Bên cạnh đó, Lâm Hiểu Như cũng đã chết.
Cảnh sát Lý: “Theo như trong bức di thư của Du Nhất Đồng, bà ấy đã bán bức thư này cho Thiệu Quý Phương để lấy tiền, điều này đã gián tiếp gây ra cái chết của mẹ Tô Linh, khiến cho bà ta rất dằn vặt, vì vậy bà ta đã chọn cách tự tử sau một thời gian dài tự trách mình.”
Sau khi lặp lại nội dung của bức di thư của Du Nhất Đồng, cảnh sát Lý mím môi, cười chế giễu rồi đóng tập tài liệu lại.
Tự trách bản thân và chọn cách tự sát?
Trong khoảng thời gian dài như vậy, Du Nhất Đồng có thể coi là đã hô mưa gọi gió, sống đạp lên cái chết của Lâm Hiểu Như, hợp tác với Thiệu Quý Phương, chẳng hề nhìn ra chút tự trách nào.
Sau khi kiểm tra tử thi và hiện trường vụ án, các điều tra viên và bác sĩ pháp y đã nhanh chóng đưa ra kết luận.
Trường hợp này không thể là tự sát.
Dù là đánh giá từ góc độ hay độ sâu của vết đâm của con dao găm, thì Du Nhất Đồng cũng không thể tạo ra vết thương như vậy mà không sử dụng bất kỳ công
cụ nào.
Rõ ràng, hung thủ dường như không quá để tâm đến việc biến hiện trường trông giống một vụ tự sát hơn.
Sự tồn tại của bức di thư này dường như nhằm để nói với cảnh sát về lý do của vụ giết người.
Đúng lúc này, Tô Linh đẩy cửa văn phòng của Hạ Chí Thịnh và bước ra ngoài.
Thẩm Tử Kiêu đưa tài liệu đang cầm cho cảnh sát Lý, sau đó đi đến gần Tô Linh, hạ mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Trên mặt cô hiện lên chút mệt mỏi.
Có vẻ như cuộc tranh cãi vừa xong với Hạ Chí Thịnh đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Linh, hơn nữa ngay từ đầu cô đã có chút không vui vì chuyện của Du Nhất Đồng.
Nhưng khi Tô Linh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Thẩm Tử Kiêu, cô vẫn nở nụ cười nhẹ và làm động tác trấn an: “Em nghĩ em đã nói chuyện khá lịch sự đấy.”
Thẩm Tử Kiêu nghe cô nói liền cười, sau đó anh ấy nói rất nghiêm túc: “Cảm ơn em.”
Cảnh sát Lý chợt cảm thấy mình giống như một bóng đèn nhấp nháy mấy kilowatt, lúc này toàn thân sáng rực rỡ.
Anh ta ho khan một tiếng, tỏ vẻ uy nghiêm: “Lần này chúng tôi gọi Tô Linh tới, chủ yếu là hỗ trợ điều tra vụ án này.”
Tô Linh lùi về phía sau một bước, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Khi cảnh sát Lý nói đến việc này, anh ta dừng lại một chút, sau đó nhìn vào mắt của Tô Linh và nói: “Nhưng trông cô có vẻ không quá ngạc nhiên.”
“Sao?”
Tô Linh đưa tay lên sờ mặt, cảm xúc trong mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong giọng nói cũng không có cảm xúc gì: “Việc mẹ tôi chứng kiến Thiệu Quý Phương giết người, tôi đã đoán được một chút. Mặc dù tôi rất ngạc nhiên khi Du Nhất Đồng chết, nhưng việc đó không đáng để tôi quan tâm.”
Khi cảnh sát thông báo cho Tô Linh, cô đã nhìn thấy những gì Du Nhất Đồng để lại từ cảnh sát Lý.
Du Nhất Đồng rõ ràng không thực sự viết bức di thư này.
Tô Linh không hề có chút đồng tình nào với người đã gián tiếp gây ra cái chết của mẹ mình.
Chỉ là cô tò mò tại sao ngoài cô ra còn có người biết chuyện này, tình nguyện giết Du Nhất Đồng vì mẹ của mình.
Du Nhất Đồng tuyệt đối không thể nói cho người khác biết.
Còn về phía Thiệu Quý Phương, với tư cách là kẻ giết người, bà ta không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Nghĩ đến đây, Tô Linh cau mày lại.
Mà vào lúc này, điện thoại của cô rung lên, ngay sau đó có một tin nhắn gửi tới. Thẩm Tử Kiêu đứng ngay cạnh Tô Linh nên đã hỏi cô: “Ai gửi tin nhắn vậy?”
Tô Linh lắc đầu: “Em không biết, đó là một tài khoản em chưa từng thấy bao giờ.”
Cô ấy vừa nói vừa cụp mắt xuống mở email ra.
Có một video không có tiêu đề trong email và không thể mở nó trong khi video đang được tải xuống, nhưng Tô Linh có thể mơ hồ nhìn thấy một cái gì đó quen thuộc từ hình ảnh thu nhỏ.
Một lúc sau, con ngươi của Tô Linh đột nhiên co rút lại.
Cô ấy có thể nhận ra rõ ràng rằng hình ảnh thu nhỏ chính là chiếc xe mà bố mẹ cô đã ngồi khi xảy ra tai nạn.
Camera hành trình hôm bố mẹ cô xảy ra tai nạn đều bị che lại.
Nhưng cô vẫn luôn nghi ngờ rằng việc đó là do có người cố tình làm chứ không phải là một sự cố.
Như vậy, cô đã đoán đúng.
Anh buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Tô Linh, sau đó xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tô Linh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt Hạ Chí Thịnh rồi dừng bước.
Hạ Chí Thịnh không hề nghĩ đến việc người học trò từ trước đến nay đều nghe lời của mình, giờ đây lại có thể làm trái lại lời ông.
Ông im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Tô Linh sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay người trở về bàn làm việc ngồi xuống.
Hạ Chí Thịnh mở tệp tài liệu trước mặt ra, lạnh giọng hỏi: “Cô còn muốn nói gì nữa?”
Tô Linh nhàn nhạt nói: “Thầy sẽ hại chết anh ấy.”
Khi Tô Linh nói chuyện, cô còn không thể hiện ra chút cảm xúc nào trên gương mặt. Từng câu từng chữ cô nói ra đều nhẹ nhàng, chậm rãi, không hề có chút tức giận hay sự thù địch nào.
Hạ Chí Thịnh nghe vậy, ngón tay khẽ run lên, sau đó đột nhiên đóng tập tài liệu trước mặt lại, đập bàn nói: “Cô thì biết cái gì? Cô kêu tôi hại cậu ấy sao? Cậu ấy là học trò của tôi, đương nhiên là vì tôi muốn tốt cho cậu ấy.”
Hạ Chí Thịnh chỉ bước vài bước đã đi tới trước mặt Tô Linh, ngón trỏ của ông gần như ấn vào sống mũi cô: “Tô Linh, cô mới thực sự là người hại Thẩm Tử
Kiêu, cô đã khiến cậu ấy ngày càng yếu đuối hơn và không đủ năng lực, mà tôi chính là dạy cậu ấy làm thế nào để đối mặt với khó khăn.”
“Không, thứ thầy muốn chính là một thứ vũ khí sắc bén.”
Tô Linh nhướng mi, dùng đôi mắt ngấn nước lặng lẽ nhìn Hạ Chí Thịnh, một lúc sau cô hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói, giọng điệu mang theo chút run rẩy: “Mà tôi chỉ muốn Thẩm Tử Kiêu.”
Hạ Chí Thịnh sau khi nghe Tô Linh nói xong liền sửng sốt một lúc lâu, ông hơi di chuyển đầu ngón tay, sau đó từ từ rút tay lại, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Tô Linh: “Tôi muốn anh ấy thoát khỏi quá khứ đó, tôi không muốn sự hi sinh của đồng đội trở thành gông cùm của anh ấy.”
Khi Tô Linh nói đến đây, cô hơi dừng lại, mí mắt có chút run run, rồi chậm rãi nói: “Nhưng chính thầy là người khiến anh ấy phải nhớ lại đoạn ký ức đó hết lần này đến lần khác, dùng quá khứ ấy buộc anh ấy phải tham gia hành động lần này, biến anh ấy thành một vũ khí trong tay thầy.”
Hạ Chí Thịnh đưa tay đập bàn một cái: “Ăn nói hàm hồ.”
Tô Linh ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi có phải nói nhảm hay không trong lòng thầy là rõ nhất.”
Tô Linh không e dè mà nhìn thẳng vào mắt Hạ Chí Thịnh, nhưng ông lại hơi quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt của cô.
“Nếu như thầy không phải là thầy của Thẩm Tử Kiêu, tôi sẽ không bình tĩnh cùng thầy nói chuyện như vậy.”
Tô Linh nói đến đây thì hơi dừng lại, cô hơi nhướng mi một chút, rồi nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không kiềm chế cảm xúc gì cả, dùng giọng điệu sắc bén nhất mà chỉ trích và chất vấn thầy.”
Hạ Chí Thịnh giật mình sửng sốt, sau một lúc im lặng, dường như toàn thân ông trở nên không còn chút sức lực nào: “Tôi muốn cho Thẩm Tử Kiêu trở về trạng thái trước kia của cậu ấy.”
Tô Linh cười nhẹ: “Thầy có thực sự hiểu về mức độ nghiêm trọng của bệnh tâm lý không? Thầy có biết rằng phương pháp điều trị sai có thể giết chết một bệnh nhân hay không?”
Hạ Chí Thịnh trầm mặc không nói gì.
Ông ấy gần như không có hiểu biết gì về tâm lý học, trong nhiều năm qua ông chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để huấn luyện ra những quân nhân xuất sắc nhất mà thôi.
Hạ Chí Thịnh không nghĩ bệnh tâm lý là một điều nghiêm trọng, vì họ cũng sẽ không phát sốt, ốm hay nhiễm trùng. Trong mắt ông, đó chỉ là ác mộng đối với những người không đủ dũng khí mà thôi.
Tô Linh hiển nhiên nhìn ra Hạ Chí Thịnh đang nghĩ gì, cô ấy hơi mím môi, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ thầy nên tìm hiểu một chút về vấn đề này từ một bác sĩ tâm lý, và mong rằng thầy đừng làm tổn thương anh ấy dưới danh nghĩa điều trị nữa.”
Nói xong, Tô Linh cúi chào Hạ Chí Thịnh rồi xoay người đi về phía cánh cửa, không hề quan tâm đến biểu cảm của ông ấy.
***
Mặc dù cảnh sát Lý không đi vào, nhưng nhìn vào thái độ của mọi người, anh cũng có chút hiểu được tình huống. Anh ta có thể nhìn ra tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu lúc này không tốt, vì thế cũng không nhắc đến tình hình bên trong mà chỉ ho khan một tiếng rồi đổi chủ đề.
Cảnh sát Lý: “Anh Thẩm, anh có muốn biết vụ án vừa xảy ra không?” Thẩm Tử Kiêu dựa vào ghế, giơ tay xoa hai bên thái dương rồi gật đầu.
Cảnh sát Lý mở thư mục, cau mày nói: “Vừa rồi chúng tôi đã nhận được báo án, một người phụ nữ tên là Du Hiểu Đồng được hàng xóm phát hiện là đã chết trong vườn hoa của khu dân cư, nghi ngờ là tự sát.”
“Nghi ngờ?”
Cảnh sát Lý khẽ gật đầu: “Chỉ tìm thấy dấu vân tay của bà Du Hiểu Đồng trên dao găm, và sau khi điều tra thì không thấy kẻ khả nghi nào trong khoảng thời gian này, chỉ là …”
Cảnh sát Lý nói đến đây, hơi dừng lại một chút rồi lắc đầu: “Thi thể không chỉ chết trong tư thế kỳ lạ mà bên cạnh thư tuyệt mệnh còn có ký hiệu.”
“Ký hiệu gì?”
Anh ta lấy ra một tệp tài liệu trong cặp rồi đưa cho Thẩm Tử Kiêu: “Đó là một con nhện đơn giản được vẽ bằng bút đỏ, sau khi so sánh chúng tôi phát hiện ra rằng chi tiết này trùng hợp với một vụ án giết người liên hoàn ở nước ngoài vào mấy năm trước, bên cạnh người chết đều có hình con nhện.”
Cảnh sát Lý nói đến đây, vươn tay sờ cằm có chút khó hiểu: “Nếu đó thực sự là một vụ án giết người tại sao lại làm vậy? Sắp xếp hiện trường như một vụ tự sát thì tại sao còn để lại dấu vết này?”
Thẩm Tử Kiêu không trả lời mà chỉ siết chặt mảnh giấy. Ký hiệu này anh ấy rất quen thuộc.
Đó là ký hiệu tượng trưng cho Kế hoạch Nhện Độc.
Một trong những kế hoạch quan trọng nhất của tổ chức khủng bố hồi đó. Thi thoảng, họ sẽ lên kế hoạch và tạo ra một vụ giết người.
Không có mối liên hệ nào giữa các nạn nhân, điều duy nhất giống nhau là họ đều là những người có tài sản, địa vị gia đình hoặc xã hội nhất định.
Cách thức giết người của họ cực kỳ tàn nhẫn, và dấu vết này sẽ được để lại cạnh bên nạn nhân.
Nhưng biểu tượng này theo lý mà nói đáng nhẽ không thể xuất hiện tại đây.
Bởi vì nhiệm vụ cuối cùng của đội sói săn chính là phá hỏng kế hoạch này, và người đứng đầu của Kế hoạch Nhện Độc cũng đã bị chính tay anh bắn chết.
Cảnh sát Lý nhìn cái cau mày của Thẩm Tử Kiêu, thở dài và tiếp tục: “Nhưng lý do chúng tôi gọi Tô Linh đến là vì người chết có liên quan đến cô ấy.”
Nghe thấy tên của Tô Linh, Thẩm Tử Kiêu từ trong hồi ức trở về thực tại, anh ngước mắt lên hỏi: “Liên quan gì?”
Cảnh sát Lý: “Đầu tiên, Tô Linh là người cuối cùng mà Du Nhất Đồng liên hệ trước khi chết, thứ hai, bức di thư cùng với một bức thư khác đi kèm đều liên quan đến Tô Linh.”
Thẩm Tử Kiêu khẽ nhíu mày: “Trong thư viết gì?”
“Là thư của mẹ Tô Linh gửi cho cô ấy, và bà ấy viết rằng đã chứng kiến cảnh bà Thiệu Quý Phương giết ông nội Tô Linh.”
Khi cảnh sát Lý nói đến đây, lắc đầu thở dài: “Chỉ là lá thư này chắc chắn sẽ không có uy hiếp gì, dù sao cũng đã lâu như vậy, cũng chỉ là một phía nói mà thôi, không có cách nào chứng thực được Thiệu Quý Phương đã giết người.”
Bên cạnh đó, Lâm Hiểu Như cũng đã chết.
Cảnh sát Lý: “Theo như trong bức di thư của Du Nhất Đồng, bà ấy đã bán bức thư này cho Thiệu Quý Phương để lấy tiền, điều này đã gián tiếp gây ra cái chết của mẹ Tô Linh, khiến cho bà ta rất dằn vặt, vì vậy bà ta đã chọn cách tự tử sau một thời gian dài tự trách mình.”
Sau khi lặp lại nội dung của bức di thư của Du Nhất Đồng, cảnh sát Lý mím môi, cười chế giễu rồi đóng tập tài liệu lại.
Tự trách bản thân và chọn cách tự sát?
Trong khoảng thời gian dài như vậy, Du Nhất Đồng có thể coi là đã hô mưa gọi gió, sống đạp lên cái chết của Lâm Hiểu Như, hợp tác với Thiệu Quý Phương, chẳng hề nhìn ra chút tự trách nào.
Sau khi kiểm tra tử thi và hiện trường vụ án, các điều tra viên và bác sĩ pháp y đã nhanh chóng đưa ra kết luận.
Trường hợp này không thể là tự sát.
Dù là đánh giá từ góc độ hay độ sâu của vết đâm của con dao găm, thì Du Nhất Đồng cũng không thể tạo ra vết thương như vậy mà không sử dụng bất kỳ công
cụ nào.
Rõ ràng, hung thủ dường như không quá để tâm đến việc biến hiện trường trông giống một vụ tự sát hơn.
Sự tồn tại của bức di thư này dường như nhằm để nói với cảnh sát về lý do của vụ giết người.
Đúng lúc này, Tô Linh đẩy cửa văn phòng của Hạ Chí Thịnh và bước ra ngoài.
Thẩm Tử Kiêu đưa tài liệu đang cầm cho cảnh sát Lý, sau đó đi đến gần Tô Linh, hạ mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Trên mặt cô hiện lên chút mệt mỏi.
Có vẻ như cuộc tranh cãi vừa xong với Hạ Chí Thịnh đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Linh, hơn nữa ngay từ đầu cô đã có chút không vui vì chuyện của Du Nhất Đồng.
Nhưng khi Tô Linh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Thẩm Tử Kiêu, cô vẫn nở nụ cười nhẹ và làm động tác trấn an: “Em nghĩ em đã nói chuyện khá lịch sự đấy.”
Thẩm Tử Kiêu nghe cô nói liền cười, sau đó anh ấy nói rất nghiêm túc: “Cảm ơn em.”
Cảnh sát Lý chợt cảm thấy mình giống như một bóng đèn nhấp nháy mấy kilowatt, lúc này toàn thân sáng rực rỡ.
Anh ta ho khan một tiếng, tỏ vẻ uy nghiêm: “Lần này chúng tôi gọi Tô Linh tới, chủ yếu là hỗ trợ điều tra vụ án này.”
Tô Linh lùi về phía sau một bước, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Khi cảnh sát Lý nói đến việc này, anh ta dừng lại một chút, sau đó nhìn vào mắt của Tô Linh và nói: “Nhưng trông cô có vẻ không quá ngạc nhiên.”
“Sao?”
Tô Linh đưa tay lên sờ mặt, cảm xúc trong mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong giọng nói cũng không có cảm xúc gì: “Việc mẹ tôi chứng kiến Thiệu Quý Phương giết người, tôi đã đoán được một chút. Mặc dù tôi rất ngạc nhiên khi Du Nhất Đồng chết, nhưng việc đó không đáng để tôi quan tâm.”
Khi cảnh sát thông báo cho Tô Linh, cô đã nhìn thấy những gì Du Nhất Đồng để lại từ cảnh sát Lý.
Du Nhất Đồng rõ ràng không thực sự viết bức di thư này.
Tô Linh không hề có chút đồng tình nào với người đã gián tiếp gây ra cái chết của mẹ mình.
Chỉ là cô tò mò tại sao ngoài cô ra còn có người biết chuyện này, tình nguyện giết Du Nhất Đồng vì mẹ của mình.
Du Nhất Đồng tuyệt đối không thể nói cho người khác biết.
Còn về phía Thiệu Quý Phương, với tư cách là kẻ giết người, bà ta không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Nghĩ đến đây, Tô Linh cau mày lại.
Mà vào lúc này, điện thoại của cô rung lên, ngay sau đó có một tin nhắn gửi tới. Thẩm Tử Kiêu đứng ngay cạnh Tô Linh nên đã hỏi cô: “Ai gửi tin nhắn vậy?”
Tô Linh lắc đầu: “Em không biết, đó là một tài khoản em chưa từng thấy bao giờ.”
Cô ấy vừa nói vừa cụp mắt xuống mở email ra.
Có một video không có tiêu đề trong email và không thể mở nó trong khi video đang được tải xuống, nhưng Tô Linh có thể mơ hồ nhìn thấy một cái gì đó quen thuộc từ hình ảnh thu nhỏ.
Một lúc sau, con ngươi của Tô Linh đột nhiên co rút lại.
Cô ấy có thể nhận ra rõ ràng rằng hình ảnh thu nhỏ chính là chiếc xe mà bố mẹ cô đã ngồi khi xảy ra tai nạn.
Camera hành trình hôm bố mẹ cô xảy ra tai nạn đều bị che lại.
Nhưng cô vẫn luôn nghi ngờ rằng việc đó là do có người cố tình làm chứ không phải là một sự cố.
Như vậy, cô đã đoán đúng.