Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 22
Từ lúc Thẩm Tử Kiêu bước vào phòng sách, anh liền chú ý đến lư hương.
Rất rõ ràng, bên trong trang viên Minh Yến được trang hoàng một cách tỉ mỉ, tinh xảo đến từng cm, và mỗi chỗ đặt một món đồ trang trí.
Chỉ là bố cục và phong cách của căn phòng cùng lư hương không chút tương xứng.
Thậm chí căn cứ vào mùi hương trong phòng, mùi hương này cũng là vừa mới đốt chưa được bao lâu, dường như là có thể dự tính được đúng lúc anh đến.
Trước kia Thẩm Tử Kiêu chưa xuất ngũ, cũng nghe nói đến một số mánh khóe bẩn thỉu, đơn giản là thêm một số chất kích thích hoặc ma tuý vào trong mùi hương để đạt được mục đích xấu xa.
Hơn nữa sự xuất hiện của Tưởng Mộ Lăng có chút bất ngờ, Thẩm Tử Kiêu rất nhanh đã có thể nhận ra mục đích của Tưởng Hách.
Chẳng qua là…
Tưởng Hách làm vậy là vì cái gì?
Từ trước đến nay Thẩm Tử Kiêu không thích làm những việc vô dụng, hơn nữa lúc An Hiểu Chi bị bắt, anh ta đã hơi kỳ lạ, người rõ ràng đã qua huấn luyện chuyên nghiệp như này, rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Sau khi đi vào trang viên Minh Yến, trong đầu anh đã có suy đoán. Thuộc hạ của Tưởng Hách, chuyên nghiệp hơn mức bình thường.
Phương thức huấn luyện loại này, không giống sự nghiêm khắc của một đứa con trai nhà giàu đối với thuộc hạ của mình, càng giống như huấn luyện theo xu hướng quân sự hoá mới có thể đạt tới mức độ đó.
Thế nhưng một đứa con riêng giàu có, huấn luyện thuộc hạ của mình thành như vậy, để làm gì?
Hơn nữa rất kỳ lạ chính là, vì sao Tưởng Mộ Lăng có khuôn mặt tương tự Tô Linh?
Vì vậy Thẩm Tử Kiêu quyết định ngồi lại trong thư phòng thêm một lát.
Mặc dù sự tiếp cận của Tưởng Mộ Lăng là có chủ đích, nhưng từ trên người cô ta cũng có thể lấy được ít manh mối.
Hơn nữa mùi hương này vừa mới châm lửa, nếu có thể tận dụng đúng thời gian, hẳn là sẽ không ảnh hưởng nhiều đến bản thân.
Nhưng Thẩm Tử Kiêu rõ ràng đã đánh giá thấp liều lượng của mùi hương, lúc này tuy rằng anh chưa đến nỗi mất đi lý trí, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được từng cơn đau nhức ở huyệt Thái Dương, lây lan đến toàn bộ thần kinh. Từ trong người nổi lên từng trận khô nóng, dù cho có nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên, cũng khó kiểm soát được.
Huống chi Tô Linh còn ở ngay bên cạnh, nghiêng đầu toàn thân tê liệt, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vô tình cọ vào cánh tay của Thẩm Tử Kiêu, mái tóc dài đen nhánh xoã xuống, vài sợi cọ vào cánh tay anh.
Thật là muốn chết.
Vì vậy Thẩm Tử Kiêu đè ép xương mày, nhẫn nhịn nói: “Tô Linh, ngồi lên phía trước đi.”
Hoàng Dịch Hạc nghe vậy, cũng nghe ra giọng điệu của Thẩm Tử Kiêu dường như có chút không thoải mái, anh ta giảm tốc độ xe, dừng lại sát bên lề đường.
Tô Linh nghi ngờ xoay người lại, chống hai tay lên ghế, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cúi người nhìn tình trạng của Thẩm Tử Kiêu, chân mày hơi nhíu lại, có chút lo lắng hỏi: “Sao thế? Miệng vết thương lại nứt ra phải không…” Thẩm Tử Kiêu giương mắt lên.
Khoảng cách của anh và Tô Linh nếu gần hơn chút nữa, thì chỉ cần hơi ngẩng đầu, đã có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cùng làn da trắng nõn. Lúc hít thở, còn có thể ngửi được mùi thơm trên tóc của cô.
Cho dù Tô Linh cái gì cũng chưa làm, đều giống như không tiếng động mà trêu chọc.
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, nhướng mi, tay phải nắm chặt, gân xanh nổi lên. Anh gần như cắn răng, gằn từng tiếng nói: “Tô Linh, đi lên trước ngồi.”
Tô Linh nhìn sắc mặt lúc này của Thẩm Tử Kiêu, cùng đôi mắt có phần đỏ ngầu của anh, hơi thở ngày càng nặng nề và kiềm nén, kết hợp với sự khác thường lúc nãy trong thư phòng, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân.
Cô lập tức thẳng người, lùi ra sau một khoảng, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng.
Tô Linh cắn môi dưới, mất tự nhiên xoay người, mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ, sau đó nổi giận mắng: “Tên khốn nạn Tưởng Hách!”
Hoàng Dịch Hạc cũng phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Tử Kiêu, anh ta hiển nhiên biết Tưởng Hách là loại người mà bất kì thủ đoạn xấu xa và ác độc nào cũng dùng, lập tức hiểu ra Thẩm Tử Kiêu là dính phải thứ không sạch sẽ.
Nhưng loại thuốc này, cực kỳ khó chịu, hoặc là rửa ruột, hoặc là đợi thuốc phát huy hết tác dụng, hoặc là…
Hoàng Dịch Hạc khởi động xe, hỏi một câu phát ra từ trong nội tâm: “Là như vậy, anh Kiêu, anh xem hay là tôi gọi cho anh một…”
Hoàng Dịch Hạc còn chưa nói hết câu, liền bị một ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Tử Kiêu phóng qua chặn lại.
Hoàng Dịch Hạc không chút nghi ngờ, nếu như mình nói hết câu, có khả năng ngày mai trên báo chí sẽ đưa tin, phát hiện bản thân chết bất đắc kỳ tử trên đường phố này.
Thẩm Tử Kiêu cũng không hít phải nhiều mùi hương, cho nên hậu quả cũng không nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng của người khác, vẫn có thể nằm trong phạm vi khống chế của mình.
Hơn nữa Tô Linh sau khi ngồi xuống ghế phụ, độ nóng dường như không hiểu sao đã dịu đi, tuy là vẫn đang có xu hướng tăng lên, nhưng cũng không khó khống chế.
Vì vậy Thẩm Tử Kiêu trầm giọng nói: “Không cần, đi về nhà anh.”
Thân hình dũng mãnh của Hoàng Dịch Hạc run lên: “Anh Kiêu, tôi vẫn thích phụ nữ hơn.”
Huyệt Thái Dương của Thẩm Tử Kiêu thình thịch nhảy lên, nhìn tấm lưng cứng đờ của Hoàng Dịch Hạc, thậm chí cả biểu cảm hiên ngang trên mặt cùng dòng chữ “bản thân cuối cùng cũng bị huỷ hoại”, giọng điệu có mấy phần bi thương.
Thẩm Tử Kiêu gần như là cắn răng: “Khéo thật, tôi cũng vậy.”
Mà đúng lúc này, Tô Linh vừa nãy còn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu thản nhiên, trên mặt cũng không có biểu cảm gì: “Đến nhà tôi đi.”
Thẩm Tử Kiêu nhéo lông mày: “Không được.”
Tô Linh giương mắt: “Phía trước là nhà tôi rồi, không cần thiết phải bỏ gần tìm xa, hơn nữa…”
Cô thả chậm ngữ điệu, xoay người, nhìn Thẩm Tử Kiêu, chậm rãi mở miệng: “Anh là đàn ông, ôi chao, chẳng lẽ còn sợ tôi làm gì anh sao?”
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày: “Cô nên sợ tôi sẽ làm gì cô đấy.”
Tô Linh cười, ngữ khí thản nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tử Kiêu, hỏi: “Anh sẽ sao?”
“Hắt xì.”
Hoàng Dịch Hạc đỗ xe dưới tầng khu nhà ở của Tô Linh, quay đầu, mặt không chút cảm xúc nói: “Tới rồi, hai người đều xuống xe cho tôi.”
Là bắt nạt con cẩu độc thân Hoàng Dịch Hạc tôi đúng không?
Tôi cả một buổi tối thở hổn hển chạy tới đón tổ tông mấy người, kết quả các người ngang nhiên ở trên xe tôi **?
Thẩm Tử Kiêu nhìn Hoàng Dịch Hạc.
Hoàng Dịch Hạc phá lệ hiên ngang: “Nhìn tôi cũng vô dụng, lát nữa tôi phải đi bar chơi với mấy em gái xinh đẹp, mới không muốn quan tâm anh.”
Mà Tô Linh giờ phút này đã xuống xe, lưu loát mở của xe bên chỗ Thẩm Tử Kiêu, rũ mắt xuống nói: “Cần tôi đỡ không?”
***
Nước lạnh từ trên đỉnh đầu Thẩm Tử Kiêu chảy xuống.
Cơn ớn lạnh thấu xương cuối cùng cũng kéo một chút lý trí cùng suy nghĩ của Thẩm Tử Kiêu trở về.
Anh bắt đầu nhớ lại câu hỏi kia của Tô Linh.
Lúc bản thân hỏi Tô Linh, có sợ mình sẽ làm ra chuyện khác người gì hay không, Tô Linh hỏi ngược lại: “Anh sẽ sao?”
Thẩm Tử Kiêu là một người không thích nói dối, nhưng nếu lúc đó để anh trả lời, anh cũng có thể chắc chắn, đáp án nhất định là sẽ không.
Tự chủ cùng nhân cách mấu chốt của Thẩm Tử Kiêu, không cho phép anh làm ra chuyện vượt quá giới hạn với Tô Linh.
Nhưng có một chuyện, Thẩm Tử Kiêu lại ý thức được vô cùng rõ ràng. Khi hơi nóng dâng lên, khi ý thức cùng suy nghĩ trở nên mơ hồ không rõ.
Khi nước lạnh từ đỉnh đầu giội xuống, tiếng nước của vòi hoa sen ào ào vang lên.
Trong đầu anh xuất hiện một khuôn mặt. Là Tô Linh.
Sẽ chỉ là Tô Linh.
Thẩm Tử Kiêu đã vào phòng tắm khoảng 20 phút rồi.
Tô Linh ngồi trong phòng khách, vừa vuốt lông của Nhị Ma Tử đang nằm trên đùi mình, vừa đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy trong lòng như lửa đốt, cảm giác khó chịu lập tức nảy lên trong đầu, càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không biết ngọn lửa không tên trong lòng mình rốt cuộc là đến từ đâu. Là sau khi biết Thẩm Tử Kiêu khác thường?
Hay là lúc Hàng Dịch Hạc hỏi Thẩm Tử Kiêu, có cần giúp anh gọi người?
Có lẽ là do khí chất của Thẩm Tử Kiêu và các tên ăn chơi như Trần Khải quá khác nhau, nên Tô Linh thậm chí đã quên mất, anh nguyên bản chính là người
cùng hội cùng thuyền với những tiểu thiếu gia suốt ngày ăn chơi đàng điếm.
Hơn nữa Hoàng Dịch Hạc còn nói lát nữa muốn đi quán bar thâu đêm với các em gái xinh đẹp!
Quả nhiên!
Đàn ông đều là đại móng heo!
Trong đầu Tô Linh làm một phép quy đổi đơn giản:
Trần Khải trái ôm phải ấp các em gái xinh đẹp trong Dạ Đằng. Hoàng Dịch Hạc thích đi bar thâu đêm cùng các em gái.
Vậy chẳng khác nào---
Thẩm Tử Kiêu thích trái ôm phải ấp các em gái xinh đẹp hơn nữa còn cùng bọn họ thâu đêm!
Nếu Thẩm Tử Kiêu lại ở trong căn phòng đó lâu thêm chút nữa, nếu mình và Tưởng Hách không đẩy cửa thư phòng ra. Tưởng Mộ Lăng ở trong phòng với ánh mắt quyến rũ có phải hay không sẽ…
Càng nghĩ càng giận!
Tô Linh nổi giận xách Nhị Ma Tử từ trên đùi mình xuống, khom lưng dạy dỗ: “Em không được chơi với đồ móng heo kia nữa, anh ta chính là lừa gạt tình cảm của con mèo nhỏ đơn thuần như em đấy!”
Nhị Ma Tử:?
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, ngay sau đó, tay nắm cửa truyền đến âm thanh.
Thẩm Tử Kiêu từ trong phòng tắm đi ra, những giọt nước ướt át lăn xuống cổ anh, áo phông trắng dính hơi nước, dán chặt vào thắt lưng, còn có chút xuyên thấu.
Anh vừa ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận bừng bừng của Tô Linh.
Không đợi Thẩm Tử Kiêu hỏi Tô Linh làm sao vậy, đã nghe thấy âm thanh có chút căm phẫn của cô truyền đến.
“Tra nam!”
Thẩm Tử Kiêu:…
Vì sao tôi chỉ tắm rửa một cái đã thành tra nam rồi?
Thẩm Tử Kiêu cười, mắt nhìn khuôn mặt phồng má tức giận của Tô Linh, ngồi xuống sô pha đối diện cô, hỏi: “Không vui sao?”
Tô Linh thở phì phì quay đầu, không nhìn anh, trong giọng nói đều mang theo vài phần ghen tuông: “Không có, tôi chính là đang nghĩ, hôm nay tôi có phải
không nên đi tìm anh, biết đâu để anh lại trong thư phòng anh còn vui hơn.” Thẩm Tử Tiêu khẽ nhếch chân mày.
Tô Linh vẫn còn tiếp tục cằn nhằn: “Tôi lo anh khó chịu để anh về nhà tôi anh còn không vui, thế nào cũng phải dính lấy Hoàng Dịch Hạc để đi cùng anh ta.”
Tô Linh ôm cánh tay, càng nói càng tức: “Có phải là cảm thấy tôi đang cản không cho anh đi bar thâu đêm cùng mấy em gái xinh đẹp, vì vậy mới mất hứng!”
“Tra nam!”
Thẩm Tử Kiêu không nói chuyện, nghiêng đầu nhướng mắt, nhìn chằm chằm Tô Linh.
Người không tim không phổi này, thật đúng là không biết mình vất vả kìm nén mới không chạm vào cô.
Sao cô ngược lại nổi giận trước rồi? Nhưng là—
Thẩm Tử Kiêu cười, hơi hơi giương mắt, hỏi: “Sao lại ghen?”
Rất rõ ràng, bên trong trang viên Minh Yến được trang hoàng một cách tỉ mỉ, tinh xảo đến từng cm, và mỗi chỗ đặt một món đồ trang trí.
Chỉ là bố cục và phong cách của căn phòng cùng lư hương không chút tương xứng.
Thậm chí căn cứ vào mùi hương trong phòng, mùi hương này cũng là vừa mới đốt chưa được bao lâu, dường như là có thể dự tính được đúng lúc anh đến.
Trước kia Thẩm Tử Kiêu chưa xuất ngũ, cũng nghe nói đến một số mánh khóe bẩn thỉu, đơn giản là thêm một số chất kích thích hoặc ma tuý vào trong mùi hương để đạt được mục đích xấu xa.
Hơn nữa sự xuất hiện của Tưởng Mộ Lăng có chút bất ngờ, Thẩm Tử Kiêu rất nhanh đã có thể nhận ra mục đích của Tưởng Hách.
Chẳng qua là…
Tưởng Hách làm vậy là vì cái gì?
Từ trước đến nay Thẩm Tử Kiêu không thích làm những việc vô dụng, hơn nữa lúc An Hiểu Chi bị bắt, anh ta đã hơi kỳ lạ, người rõ ràng đã qua huấn luyện chuyên nghiệp như này, rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Sau khi đi vào trang viên Minh Yến, trong đầu anh đã có suy đoán. Thuộc hạ của Tưởng Hách, chuyên nghiệp hơn mức bình thường.
Phương thức huấn luyện loại này, không giống sự nghiêm khắc của một đứa con trai nhà giàu đối với thuộc hạ của mình, càng giống như huấn luyện theo xu hướng quân sự hoá mới có thể đạt tới mức độ đó.
Thế nhưng một đứa con riêng giàu có, huấn luyện thuộc hạ của mình thành như vậy, để làm gì?
Hơn nữa rất kỳ lạ chính là, vì sao Tưởng Mộ Lăng có khuôn mặt tương tự Tô Linh?
Vì vậy Thẩm Tử Kiêu quyết định ngồi lại trong thư phòng thêm một lát.
Mặc dù sự tiếp cận của Tưởng Mộ Lăng là có chủ đích, nhưng từ trên người cô ta cũng có thể lấy được ít manh mối.
Hơn nữa mùi hương này vừa mới châm lửa, nếu có thể tận dụng đúng thời gian, hẳn là sẽ không ảnh hưởng nhiều đến bản thân.
Nhưng Thẩm Tử Kiêu rõ ràng đã đánh giá thấp liều lượng của mùi hương, lúc này tuy rằng anh chưa đến nỗi mất đi lý trí, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được từng cơn đau nhức ở huyệt Thái Dương, lây lan đến toàn bộ thần kinh. Từ trong người nổi lên từng trận khô nóng, dù cho có nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên, cũng khó kiểm soát được.
Huống chi Tô Linh còn ở ngay bên cạnh, nghiêng đầu toàn thân tê liệt, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vô tình cọ vào cánh tay của Thẩm Tử Kiêu, mái tóc dài đen nhánh xoã xuống, vài sợi cọ vào cánh tay anh.
Thật là muốn chết.
Vì vậy Thẩm Tử Kiêu đè ép xương mày, nhẫn nhịn nói: “Tô Linh, ngồi lên phía trước đi.”
Hoàng Dịch Hạc nghe vậy, cũng nghe ra giọng điệu của Thẩm Tử Kiêu dường như có chút không thoải mái, anh ta giảm tốc độ xe, dừng lại sát bên lề đường.
Tô Linh nghi ngờ xoay người lại, chống hai tay lên ghế, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cúi người nhìn tình trạng của Thẩm Tử Kiêu, chân mày hơi nhíu lại, có chút lo lắng hỏi: “Sao thế? Miệng vết thương lại nứt ra phải không…” Thẩm Tử Kiêu giương mắt lên.
Khoảng cách của anh và Tô Linh nếu gần hơn chút nữa, thì chỉ cần hơi ngẩng đầu, đã có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cùng làn da trắng nõn. Lúc hít thở, còn có thể ngửi được mùi thơm trên tóc của cô.
Cho dù Tô Linh cái gì cũng chưa làm, đều giống như không tiếng động mà trêu chọc.
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, nhướng mi, tay phải nắm chặt, gân xanh nổi lên. Anh gần như cắn răng, gằn từng tiếng nói: “Tô Linh, đi lên trước ngồi.”
Tô Linh nhìn sắc mặt lúc này của Thẩm Tử Kiêu, cùng đôi mắt có phần đỏ ngầu của anh, hơi thở ngày càng nặng nề và kiềm nén, kết hợp với sự khác thường lúc nãy trong thư phòng, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân.
Cô lập tức thẳng người, lùi ra sau một khoảng, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng.
Tô Linh cắn môi dưới, mất tự nhiên xoay người, mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ, sau đó nổi giận mắng: “Tên khốn nạn Tưởng Hách!”
Hoàng Dịch Hạc cũng phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Tử Kiêu, anh ta hiển nhiên biết Tưởng Hách là loại người mà bất kì thủ đoạn xấu xa và ác độc nào cũng dùng, lập tức hiểu ra Thẩm Tử Kiêu là dính phải thứ không sạch sẽ.
Nhưng loại thuốc này, cực kỳ khó chịu, hoặc là rửa ruột, hoặc là đợi thuốc phát huy hết tác dụng, hoặc là…
Hoàng Dịch Hạc khởi động xe, hỏi một câu phát ra từ trong nội tâm: “Là như vậy, anh Kiêu, anh xem hay là tôi gọi cho anh một…”
Hoàng Dịch Hạc còn chưa nói hết câu, liền bị một ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Tử Kiêu phóng qua chặn lại.
Hoàng Dịch Hạc không chút nghi ngờ, nếu như mình nói hết câu, có khả năng ngày mai trên báo chí sẽ đưa tin, phát hiện bản thân chết bất đắc kỳ tử trên đường phố này.
Thẩm Tử Kiêu cũng không hít phải nhiều mùi hương, cho nên hậu quả cũng không nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng của người khác, vẫn có thể nằm trong phạm vi khống chế của mình.
Hơn nữa Tô Linh sau khi ngồi xuống ghế phụ, độ nóng dường như không hiểu sao đã dịu đi, tuy là vẫn đang có xu hướng tăng lên, nhưng cũng không khó khống chế.
Vì vậy Thẩm Tử Kiêu trầm giọng nói: “Không cần, đi về nhà anh.”
Thân hình dũng mãnh của Hoàng Dịch Hạc run lên: “Anh Kiêu, tôi vẫn thích phụ nữ hơn.”
Huyệt Thái Dương của Thẩm Tử Kiêu thình thịch nhảy lên, nhìn tấm lưng cứng đờ của Hoàng Dịch Hạc, thậm chí cả biểu cảm hiên ngang trên mặt cùng dòng chữ “bản thân cuối cùng cũng bị huỷ hoại”, giọng điệu có mấy phần bi thương.
Thẩm Tử Kiêu gần như là cắn răng: “Khéo thật, tôi cũng vậy.”
Mà đúng lúc này, Tô Linh vừa nãy còn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu thản nhiên, trên mặt cũng không có biểu cảm gì: “Đến nhà tôi đi.”
Thẩm Tử Kiêu nhéo lông mày: “Không được.”
Tô Linh giương mắt: “Phía trước là nhà tôi rồi, không cần thiết phải bỏ gần tìm xa, hơn nữa…”
Cô thả chậm ngữ điệu, xoay người, nhìn Thẩm Tử Kiêu, chậm rãi mở miệng: “Anh là đàn ông, ôi chao, chẳng lẽ còn sợ tôi làm gì anh sao?”
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày: “Cô nên sợ tôi sẽ làm gì cô đấy.”
Tô Linh cười, ngữ khí thản nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tử Kiêu, hỏi: “Anh sẽ sao?”
“Hắt xì.”
Hoàng Dịch Hạc đỗ xe dưới tầng khu nhà ở của Tô Linh, quay đầu, mặt không chút cảm xúc nói: “Tới rồi, hai người đều xuống xe cho tôi.”
Là bắt nạt con cẩu độc thân Hoàng Dịch Hạc tôi đúng không?
Tôi cả một buổi tối thở hổn hển chạy tới đón tổ tông mấy người, kết quả các người ngang nhiên ở trên xe tôi **?
Thẩm Tử Kiêu nhìn Hoàng Dịch Hạc.
Hoàng Dịch Hạc phá lệ hiên ngang: “Nhìn tôi cũng vô dụng, lát nữa tôi phải đi bar chơi với mấy em gái xinh đẹp, mới không muốn quan tâm anh.”
Mà Tô Linh giờ phút này đã xuống xe, lưu loát mở của xe bên chỗ Thẩm Tử Kiêu, rũ mắt xuống nói: “Cần tôi đỡ không?”
***
Nước lạnh từ trên đỉnh đầu Thẩm Tử Kiêu chảy xuống.
Cơn ớn lạnh thấu xương cuối cùng cũng kéo một chút lý trí cùng suy nghĩ của Thẩm Tử Kiêu trở về.
Anh bắt đầu nhớ lại câu hỏi kia của Tô Linh.
Lúc bản thân hỏi Tô Linh, có sợ mình sẽ làm ra chuyện khác người gì hay không, Tô Linh hỏi ngược lại: “Anh sẽ sao?”
Thẩm Tử Kiêu là một người không thích nói dối, nhưng nếu lúc đó để anh trả lời, anh cũng có thể chắc chắn, đáp án nhất định là sẽ không.
Tự chủ cùng nhân cách mấu chốt của Thẩm Tử Kiêu, không cho phép anh làm ra chuyện vượt quá giới hạn với Tô Linh.
Nhưng có một chuyện, Thẩm Tử Kiêu lại ý thức được vô cùng rõ ràng. Khi hơi nóng dâng lên, khi ý thức cùng suy nghĩ trở nên mơ hồ không rõ.
Khi nước lạnh từ đỉnh đầu giội xuống, tiếng nước của vòi hoa sen ào ào vang lên.
Trong đầu anh xuất hiện một khuôn mặt. Là Tô Linh.
Sẽ chỉ là Tô Linh.
Thẩm Tử Kiêu đã vào phòng tắm khoảng 20 phút rồi.
Tô Linh ngồi trong phòng khách, vừa vuốt lông của Nhị Ma Tử đang nằm trên đùi mình, vừa đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy trong lòng như lửa đốt, cảm giác khó chịu lập tức nảy lên trong đầu, càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không biết ngọn lửa không tên trong lòng mình rốt cuộc là đến từ đâu. Là sau khi biết Thẩm Tử Kiêu khác thường?
Hay là lúc Hàng Dịch Hạc hỏi Thẩm Tử Kiêu, có cần giúp anh gọi người?
Có lẽ là do khí chất của Thẩm Tử Kiêu và các tên ăn chơi như Trần Khải quá khác nhau, nên Tô Linh thậm chí đã quên mất, anh nguyên bản chính là người
cùng hội cùng thuyền với những tiểu thiếu gia suốt ngày ăn chơi đàng điếm.
Hơn nữa Hoàng Dịch Hạc còn nói lát nữa muốn đi quán bar thâu đêm với các em gái xinh đẹp!
Quả nhiên!
Đàn ông đều là đại móng heo!
Trong đầu Tô Linh làm một phép quy đổi đơn giản:
Trần Khải trái ôm phải ấp các em gái xinh đẹp trong Dạ Đằng. Hoàng Dịch Hạc thích đi bar thâu đêm cùng các em gái.
Vậy chẳng khác nào---
Thẩm Tử Kiêu thích trái ôm phải ấp các em gái xinh đẹp hơn nữa còn cùng bọn họ thâu đêm!
Nếu Thẩm Tử Kiêu lại ở trong căn phòng đó lâu thêm chút nữa, nếu mình và Tưởng Hách không đẩy cửa thư phòng ra. Tưởng Mộ Lăng ở trong phòng với ánh mắt quyến rũ có phải hay không sẽ…
Càng nghĩ càng giận!
Tô Linh nổi giận xách Nhị Ma Tử từ trên đùi mình xuống, khom lưng dạy dỗ: “Em không được chơi với đồ móng heo kia nữa, anh ta chính là lừa gạt tình cảm của con mèo nhỏ đơn thuần như em đấy!”
Nhị Ma Tử:?
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, ngay sau đó, tay nắm cửa truyền đến âm thanh.
Thẩm Tử Kiêu từ trong phòng tắm đi ra, những giọt nước ướt át lăn xuống cổ anh, áo phông trắng dính hơi nước, dán chặt vào thắt lưng, còn có chút xuyên thấu.
Anh vừa ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận bừng bừng của Tô Linh.
Không đợi Thẩm Tử Kiêu hỏi Tô Linh làm sao vậy, đã nghe thấy âm thanh có chút căm phẫn của cô truyền đến.
“Tra nam!”
Thẩm Tử Kiêu:…
Vì sao tôi chỉ tắm rửa một cái đã thành tra nam rồi?
Thẩm Tử Kiêu cười, mắt nhìn khuôn mặt phồng má tức giận của Tô Linh, ngồi xuống sô pha đối diện cô, hỏi: “Không vui sao?”
Tô Linh thở phì phì quay đầu, không nhìn anh, trong giọng nói đều mang theo vài phần ghen tuông: “Không có, tôi chính là đang nghĩ, hôm nay tôi có phải
không nên đi tìm anh, biết đâu để anh lại trong thư phòng anh còn vui hơn.” Thẩm Tử Tiêu khẽ nhếch chân mày.
Tô Linh vẫn còn tiếp tục cằn nhằn: “Tôi lo anh khó chịu để anh về nhà tôi anh còn không vui, thế nào cũng phải dính lấy Hoàng Dịch Hạc để đi cùng anh ta.”
Tô Linh ôm cánh tay, càng nói càng tức: “Có phải là cảm thấy tôi đang cản không cho anh đi bar thâu đêm cùng mấy em gái xinh đẹp, vì vậy mới mất hứng!”
“Tra nam!”
Thẩm Tử Kiêu không nói chuyện, nghiêng đầu nhướng mắt, nhìn chằm chằm Tô Linh.
Người không tim không phổi này, thật đúng là không biết mình vất vả kìm nén mới không chạm vào cô.
Sao cô ngược lại nổi giận trước rồi? Nhưng là—
Thẩm Tử Kiêu cười, hơi hơi giương mắt, hỏi: “Sao lại ghen?”