Anh Hoắc, Không Hẹn Gặp Lại! - truyen full -
Chương 25
Sau khi từ nghĩa trang trở về, Hoắc Cảnh Thâm đã bình tĩnh lại.
Chỉ là, người bên cạnh chỉ không cẩn thận nhắc tới tên Giang Khả Tâm đều sẽ bị anh đuổi việc, về phần những người bạn bất kính với Giang Khả Tâm, anh cũng không gặp lại.
Những loại tin tức tình cảm cũng không có, anh giống như trở thành một người cao lãnh chính thống, phù hợp với yêu cầu người thừa kế của Hoắc lão gia.
Nhưng chỉ có trợ lý đi theo Hoắc Cảnh Thâm mới biết được, Hoắc tổng hiện tại, chính là một ma thú lạnh lùng, bất cứ khi nào đều có thể bộc phát.
Công việc hà khắc đến mức làm người ta giận sôi.
Một tháng trôi qua, anh thậm chí liên tục sa thải năm quản lý cấp cao, mỗi ngày đều tăng ca đến rạng sáng, các nhân viên cảm giác mình cũng sắp đột tử rồi.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm cũng đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn, ở lại công ty tăng ca sẽ được lương gấp năm lần, một tháng kiếm được tiền nửa năm tiêu, cho nên mệt là mệt, nhưng không có tiếng oán than dậy đất của ai.
Hiện tại lượng công việc cũng chậm rãi giảm bớt, Hoắc Cảnh Thâm cũng thỉnh thoảng dành thời gian tham gia thương yến.
Gần đây, Giang gia liên tục có việc vui.
Giang Hữu Vi mới được hai mươi phần trăm cổ phần, tập đoàn Giang thị trở thành của riêng ông ta, ông ta cũng hoàn toàn loại bỏ những đối thủ ra khỏi hội đồng quản trị.
Giang thị cũng cùng Hoắc thị hợp tác hạng mục lớn, chỉ cần hợp tác thành công thì Giang gia có thể lên một bậc thang mới.
Nửa tháng qua, Giang Hữu Vi rất hăng hái, những người trước kia ông ta phải nịnh hót hiện giờ cũng quay đầu lại nịnh hót ông ta.
Hôm nay Giang Hữu Vi tổ chức tiệc mừng thọ, mang tiểu tam Trương Diệu đến, chuẩn bị thông báo cho cuộc hôn nhân thứ hai của mình.
Trong phòng trang điểm của khách sạn, Trương Diệu mặc một chiếc sườn xám tao nhã, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, đắc ý nói: "Mấy chục vạn thợ trang điểm này makeup khá đẹp đó chứ, nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt mẹ cũng đã bị che lấp rồi.”
Giang Mạn Di mặc lễ phục màu trắng tới gần, vẻ mặt tươi cười: "Nếu giờ Mommy đi ra ngoài, mọi người nhất định sẽ nói mẹ với con là tỷ muội đây, chúc mừng Mommy từ giờ hết khổ nha."
Trương Diệu nhìn mình trong gương, thổn thức: "Hơn hai mươi năm, cuối cùng mẹ đã quang minh chính đại đứng ở bên cạnh cha con, cũng không phải chịu đựng bấy lâu sao.”
Chuyển đề tài, mắt bà ta không ngừng đắc ý: "Con gái à, ngay từ đầu đắc ý căn bản không tính là gì, còn chưa biết cuối cùng ai mới là người thắng đâu.”
"Vẫn là mẹ lợi hại, có thể làm cho mấy chục năm ba đều yêu thương. Mẹ cần phải dạy con nữa đó." Giọng nói Giang Mạn Di mang theo sự hâm mộ, một tháng qua cô ta cảm giác thấy Hoắc Cảnh Thâm rất lạnh lùng.
Cô ta thậm chí hoài nghi anh có phải đã biết chân tướng năm đó hay không.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm nếu biết chân tướng, hận bọn họ còn không kịp chứ làm sao lại đem hạng mục lớn kia đưa tới Giang gia chứ?
Trương Diệu mỉm cười, truyền thụ kinh nghiệm: "Mạn Di con phải nhớ kỹ, đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông, này mấu chốt nhất vẫn là khiến nam nhân yêu thương mình.”
"Hứa Tâm lúc trước có nhiều năng lực, ngay cả ông nội con cũng tôn trọng bà ta ba phần, nhưng phụ nữ mạnh mẽ như vậy có ích lợi gì? Không phải ba con không thích bà ta đấy sao, mỗi một lần tới chỗ mẹ ông ấy đều nói bản thân chán ghét người phụ nữ kia như thế nào, mà mẹ cái gì cũng không làm, chỉ cần lúc ông ấy đang phẫn nộ thì tỏ vẻ quan tâm, vậy là đủ rồi."
Đàn ông có vô năng cũng sẽ không thừa nhận mình vô năng, phần lớn trời sinh có tính tự tin, phụ nữ quá mạnh mẽ cho dù là một lòng vì gia đình thì đàn ông cũng sẽ không thích, bọn họ không thích bị khống chế.
"Mẹ thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ thỉnh thoảng thêm một mồi lửa khi cha con tức giận, sau đó cha con ngay tại thời điểm Hứa Tâm sinh khiến bà ta khó sinh mà chết."
Thì ra Hứa Tâm không phải c.h.ế.t ngoài ý muốn?
Trên đời này nào có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, tuy nhiên đó đều là mưu đồ đã lâu.
Chỉ là, người bên cạnh chỉ không cẩn thận nhắc tới tên Giang Khả Tâm đều sẽ bị anh đuổi việc, về phần những người bạn bất kính với Giang Khả Tâm, anh cũng không gặp lại.
Những loại tin tức tình cảm cũng không có, anh giống như trở thành một người cao lãnh chính thống, phù hợp với yêu cầu người thừa kế của Hoắc lão gia.
Nhưng chỉ có trợ lý đi theo Hoắc Cảnh Thâm mới biết được, Hoắc tổng hiện tại, chính là một ma thú lạnh lùng, bất cứ khi nào đều có thể bộc phát.
Công việc hà khắc đến mức làm người ta giận sôi.
Một tháng trôi qua, anh thậm chí liên tục sa thải năm quản lý cấp cao, mỗi ngày đều tăng ca đến rạng sáng, các nhân viên cảm giác mình cũng sắp đột tử rồi.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm cũng đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn, ở lại công ty tăng ca sẽ được lương gấp năm lần, một tháng kiếm được tiền nửa năm tiêu, cho nên mệt là mệt, nhưng không có tiếng oán than dậy đất của ai.
Hiện tại lượng công việc cũng chậm rãi giảm bớt, Hoắc Cảnh Thâm cũng thỉnh thoảng dành thời gian tham gia thương yến.
Gần đây, Giang gia liên tục có việc vui.
Giang Hữu Vi mới được hai mươi phần trăm cổ phần, tập đoàn Giang thị trở thành của riêng ông ta, ông ta cũng hoàn toàn loại bỏ những đối thủ ra khỏi hội đồng quản trị.
Giang thị cũng cùng Hoắc thị hợp tác hạng mục lớn, chỉ cần hợp tác thành công thì Giang gia có thể lên một bậc thang mới.
Nửa tháng qua, Giang Hữu Vi rất hăng hái, những người trước kia ông ta phải nịnh hót hiện giờ cũng quay đầu lại nịnh hót ông ta.
Hôm nay Giang Hữu Vi tổ chức tiệc mừng thọ, mang tiểu tam Trương Diệu đến, chuẩn bị thông báo cho cuộc hôn nhân thứ hai của mình.
Trong phòng trang điểm của khách sạn, Trương Diệu mặc một chiếc sườn xám tao nhã, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, đắc ý nói: "Mấy chục vạn thợ trang điểm này makeup khá đẹp đó chứ, nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt mẹ cũng đã bị che lấp rồi.”
Giang Mạn Di mặc lễ phục màu trắng tới gần, vẻ mặt tươi cười: "Nếu giờ Mommy đi ra ngoài, mọi người nhất định sẽ nói mẹ với con là tỷ muội đây, chúc mừng Mommy từ giờ hết khổ nha."
Trương Diệu nhìn mình trong gương, thổn thức: "Hơn hai mươi năm, cuối cùng mẹ đã quang minh chính đại đứng ở bên cạnh cha con, cũng không phải chịu đựng bấy lâu sao.”
Chuyển đề tài, mắt bà ta không ngừng đắc ý: "Con gái à, ngay từ đầu đắc ý căn bản không tính là gì, còn chưa biết cuối cùng ai mới là người thắng đâu.”
"Vẫn là mẹ lợi hại, có thể làm cho mấy chục năm ba đều yêu thương. Mẹ cần phải dạy con nữa đó." Giọng nói Giang Mạn Di mang theo sự hâm mộ, một tháng qua cô ta cảm giác thấy Hoắc Cảnh Thâm rất lạnh lùng.
Cô ta thậm chí hoài nghi anh có phải đã biết chân tướng năm đó hay không.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm nếu biết chân tướng, hận bọn họ còn không kịp chứ làm sao lại đem hạng mục lớn kia đưa tới Giang gia chứ?
Trương Diệu mỉm cười, truyền thụ kinh nghiệm: "Mạn Di con phải nhớ kỹ, đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông, này mấu chốt nhất vẫn là khiến nam nhân yêu thương mình.”
"Hứa Tâm lúc trước có nhiều năng lực, ngay cả ông nội con cũng tôn trọng bà ta ba phần, nhưng phụ nữ mạnh mẽ như vậy có ích lợi gì? Không phải ba con không thích bà ta đấy sao, mỗi một lần tới chỗ mẹ ông ấy đều nói bản thân chán ghét người phụ nữ kia như thế nào, mà mẹ cái gì cũng không làm, chỉ cần lúc ông ấy đang phẫn nộ thì tỏ vẻ quan tâm, vậy là đủ rồi."
Đàn ông có vô năng cũng sẽ không thừa nhận mình vô năng, phần lớn trời sinh có tính tự tin, phụ nữ quá mạnh mẽ cho dù là một lòng vì gia đình thì đàn ông cũng sẽ không thích, bọn họ không thích bị khống chế.
"Mẹ thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ thỉnh thoảng thêm một mồi lửa khi cha con tức giận, sau đó cha con ngay tại thời điểm Hứa Tâm sinh khiến bà ta khó sinh mà chết."
Thì ra Hứa Tâm không phải c.h.ế.t ngoài ý muốn?
Trên đời này nào có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, tuy nhiên đó đều là mưu đồ đã lâu.