Anh Đến Từ Vực Sâu - Trang 3
Quyển 5 - Chương 151
Khách sạn Hoàng Quan khu Tân Châu, khu vực nhà hàng, cửa inox hai bên đại sảnh được mở ra thông đến các nhà hàng Trung Tây, đại sảnh yến tiệc rộng lớn và phòng ăn buffet, thang máy và cầu thang đối diện với hành lang bên ngoài phòng ăn riêng.
Bên trong tiếng người huyên náo, vừa đóng cửa hành lang lập tức yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc này cánh cửa phòng ăn riêng kín đáo nhất trên hành lang mở ra, Giang Hành đi ra, đóng cửa lại ngăn chặn tất cả tiếng mời rượu ồn ào trong phòng, bên tai thoáng chốc yên tĩnh đi không ít. Y dạo bước đi đến khu nghỉ ngơi hút thuốc, dựa vào cửa sổ giải tỏa buồn bực trong lồng ngực.
Giang Hành lấy một viên kẹo cứng trong túi ra, đây là kẹo cai thuốc của Lý Toản, không biết giấu trong quần áo y khi nào, Giang Hành xé mạnh vỏ kẹo rồi nhét viên kẹo vào miệng, vị ngọt thanh mát chảy xuôi đầu lưỡi, khiến y nhớ lại nụ hôn của Lý Toản.
Khóe môi y lộ ý cười nhẹ, nhưng sự yên tĩnh tranh thủ lúc rảnh rỗi có được đã nhanh chóng bị phá vỡ, có người bạo lực đóng sập cửa, đi vào khu hút thuốc, hùng hùng hổ hổ, vài từ địa phương xen lẫn tiếng phổ thông, hình như còn có người khác bên cạnh đang khúm núm lấy lòng, hy vọng ông chủ có thể nghỉ ngơi xả giận.
“Tôi đánh chết anh bây giờ! Anh muốn tôi chết cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng làm cái gì? Đừng tưởng tôi không biết tâm tư anh!”
“Tôi không thể quyết định, Trịnh tổng quy định rõ ràng phải ở khách sạn Hoàng Quan, phải ở khu Tân Châu, không được đi đâu hết, trừ phi gọi thầu công trình kết thúc.” Người kia đáp.
“Ý anh là bây giờ chỉ nghe lời mẹ tôi, còn lời tôi chỉ là cái rắm?”
“Không phải như vậy… Nhưng Trịnh tổng mới là người trả tiền lương.”
“Anh…”
Nghe giọng nói nóng nảy của người trẻ tuổi thì có vẻ như cậu ta phát cáu thật rồi, nhưng thấy cấp dưới khó chơi bèn đổi cách thức thương lượng: “Anh cũng đã xem bản tin, nghe được tin đồn trong giới chúng ta rồi đó, những người tham gia đấu thầu đều chết hết! Anh từng thấy ai bị chết thê thảm như vậy chưa? Còn có Dữu Hồng Anh của công thương nghiệp Vạn Ngân nữa, hai ngày trước ngay tại khách sạn này nè, bị người phục kích, máu chảy thành sông, suýt chút nữa bỏ mạng rồi!”
“Còn dám nói khách sạn này có an ninh tốt nhất, giờ thì sao?”
“Tôi mặc kệ, dù không thể rời khỏi thành phố Việt Giang thì ít nhất phải đổi khách sạn khác, ở đây quá nguy hiểm.”
“Nhưng thật sự thì thành phố Việt Giang chỉ có khách sạn Hoàng Quan là an toàn nhất.” Người kia đáp.
“Đồ ngoan cố nhà anh…”
“Chú ý ồn ào.”
Câu “chào hỏi” thình lình vang lên cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người, cả hai nhìn về phía Giang Hành, đều không nhận ra đối phương là ai.
Triệu Hi lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Giang Hành vẫn bất động bên cửa sổ, y chỉ nói tên, đương nhiên Triệu Hi ăn chơi trác táng vẫn không biết y là ai, nhưng thư ký bên cạnh vội nhỏ giọng nhắc nhở: “Giang thị ở đảo Hong Kong, gia chủ nắm quyền hành trong tay, địa vị ngang hàng với Trịnh tổng và Triệu tổng.”
Nói đến “Giang thị ở đảo Hong Kong”, Triệu Hi cũng đã nhớ ra Giang Hành là ai, đó chính là người mà cha mẹ cậu ta cũng phải tươi cười chào đón, đồng thời là bóng ma cả đời đối với đám thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng như cậu ta.
Triệu Hi vội vã bước nhanh đến, chìa tay ra nói: “Chào ngài, Giang sinh, không ngờ có thể gặp ngài ở đây, tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, luôn tìm cơ hội làm quen, đáng tiếc vẫn vô duyên. Bây giờ nhìn lại, xem ra là duyên phận chưa tới mà thôi, chứ duyên đến rồi thì người đang tha hương cũng có thể gặp nhau.”
Giang Hành như cười như không, cũng không có ý bắt tay đối phương.
Triệu Hi không hề lúng túng thu tay lại, tiếp tục nhiệt tình cười nói: “Ngài cũng ở đây sao?”
“Địa Ốc Trường Hồng cũng có ý với công trình Thanh Sơn, không ngờ cậu lại là người đại diện… Vừa nãy tình cờ nghe được hai người nói chuyện, ngại quá.” Giang Hành xin lỗi mà chẳng thấy thành ý gì.
“Là chúng tôi không chú ý, tranh cãi ầm ĩ ở nơi công cộng, quấy rầy sự yên tĩnh của ngài.”
Hành tung của Giang Hành là một ẩn số, nghe nói năm ngoái vẫn còn ở nước Anh chăn thả, hiện giờ lại xuất hiện đúng lúc ở thành phố Việt Giang, không phải là nhắm tới công trình Thanh Sơn đó chứ?
Đầu óc Triệu Hi suy nghĩ nhanh, càng bám chặt lấy Giang Hành nói chuyện phiếm, phần lớn là mấy lời khách sáo và vô bổ, đáng tiếc công lực không đủ, mục đích rõ ràng, khuyết điểm lộ liễu.
Giang Hành lựa lúc thích hợp cắt ngang lời cậu ta: “Dữu Hồng Anh của công thương nghiệp Vạn Ngân cũng ở khách sạn này, nghe nói bị tấn công, vệ sĩ còn không thấy được mặt kẻ tấn công.”
Triệu Hi hít một hơi: “Đúng, đúng vậy… Rất nguy hiểm, Giang sinh không sợ?”
Giang Hành đáp: “Tôi chuẩn bị đi.”
Gương mặt Triệu Hi giật giật, âm thầm lườm thư ký một cái muốn cháy mắt, người ta là tai to mặt lớn còn sợ hãi chạy thoát thân, vậy mà tên ngoan cố này chỉ nghe “ý chỉ” của Trịnh nữ sĩ, không chịu thay đổi.
Thư ký cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Giang Hành làm như lơ đãng hỏi: “Cậu sợ?”
Triệu Hi xấu hổ cười cười.
Giang Hành mỉm cười: “Sợ chết là cảm xúc bình thường của con người, chẳng lẽ tôi không sợ? Thư ký của cậu nói không sai, an ninh ở khách sạn Hoàng Quan đúng là tốt nhất thành phố Việt Giang.”
Ngụ ý an ninh ở khách sạn khác còn tệ hơn.
Thư ký liên tục gật đầu: “Nói không chừng nhờ Dữu Hồng Anh ở khách sạn Hoàng Quan mới may mắn tránh được một kiếp, cậu xem Lâm Thành Đào cũng ở phòng tổng thống khách sạn 5 sao, cuối cùng bị giết, đâu có giống?”
Triệu Hi mặt ủ mày chau, thực sự rất tiếc cái mạng này.
Giang Hành đúng lúc nói: “Xét vấn đề an ninh các khách sạn ở thành phố Việt Giang thì đúng là Hoàng Quan tốt nhất, nhưng xét toàn bộ các nơi ở trong thành phố Việt Giang thì Hoàng Quan còn chưa đủ điều kiện được xếp hạng.”
Hai mắt Triệu Hi lập tức sáng lên: “Giang sinh, ngài biết nơi nào an toàn nhất sao? Bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng trả… trả gấp đôi!”
Ý cười trên mặt Giang Hành càng sâu hơn: “Tôi ở khu biệt thự Tân Châu.”
Triệu Hi thất vọng, ra là biệt thự tư nhân.
“Tòa nhà dân cư trong cùng một cộng đồng chính là tòa nhà của cảnh sát, nơi các cảnh sát đã nghỉ hưu và gia đình của họ sinh sống.”
Khu dân cư cảnh sát! Triệu Hi vội vã cầm tay Giang Hành nói: “Giang sinh, Giang gia và Triệu gia là thế gia, cha mẹ tôi cực kỳ tán thưởng ngài, ở nhà thường nói về tình bạn vong niên với ngài, bàn về vai vế thì tôi còn phải gọi ngài một tiếng thế bá…”
“Khách sáo thì miễn đi, cậu muốn ở thì ở.” Giang Hành lặng lẽ rút tay về, đưa chìa khóa cho đối phương, tiện thể nói địa chỉ biệt thự.
Triệu Hi phấn chấn tinh thần, mời Giang Hành cùng dùng bữa: “Trên bàn tiệc có một bác là người bên cục quy hoạch, Giang sinh muốn gặp không?”
Y từ chối khéo léo: “Còn có người chờ.”
Ánh mắt Triệu Hi chợt lóe, thế mà không có hứng thú? Cậu ta không đoán ra, hay là y không có hứng thú với công trình?
Triệu Hi đoán không ra Giang Hành nghĩ gì, lập tức từ bỏ không đoán nữa, quá mệt não, dù sao tính mạng cậu ta được bảo đảm an toàn là được, Giang Hành là người rất có năng lực.
Triệu Hi cười ha ha nói không quấy rầy sự yên tĩnh của Giang Hành nữa rồi cùng thư ký rời đi.
Giang Hành rời khỏi khu hút thuốc, không quay lại phòng riêng mà đi thẳng xuống đại sảnh dưới lầu, lúc này chợt nhận điện thoại của trợ lý: “Ông chủ, ngài đừng nói với tôi là ngài bàn chuyện hợp tác nửa chừng thì bỏ chạy nha.”
“Cậu phụ trách đàm phán, cuối cùng tôi ký tên, tôi có ở đó hay không cũng chẳng sao.” Giang Hành đến quảng trường lớn trước khách sạn, đèn đường sáng trưng, đèn nê ông phố thị đủ mọi màu sắc, bầu trời đen đến nỗi biến thành màu xanh đen. Y nói tiếp: “Giải quyết chuyện hợp tác đêm nay.”
Trợ lý phàn nàn: “Vậy phải nhường chút lời khi vốn trên cơ bản có thể có lời, lỗ rồi.”
Ăn lời ít một chút thì tính là lỗ cái gì?
Giang Hành lười phản ứng với bất mãn của trợ lý, y xoay người đi về phía lối vào ga tàu điện ngầm, khi đi qua đèn giao thông, y quay đầu nhìn về phía vị trí phòng ăn riêng, trước cửa sổ sát đất xuất hiện hai bóng người, tựa hồ đang nhìn về phía lối vào ga tàu điện xa xa.
Không cần đoán cũng biết hai bóng người đó chính là Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc.
***
Khu nhà ở Đông Thành, trong phòng khách, Lý Toản chau mày mất kiên nhẫn, khó khăn gõ bàn phím.
Giang Hành ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhàm chán lướt table, tiếng nhạc trò chơi thường vang lên, càng châm thêm lửa cho cơn bực tức nóng nảy trong lòng Lý Toản.
“Có thể yên tĩnh một chút không?” Rốt cuộc hắn không nhịn được lên tiếng.
Giang Hành vẫn không nhìn lên: “Cáu kỉnh vậy, đang bận rộn việc gì?”
Lý Toản cầm cái bật lửa mạ bạc trên bàn ném trả Giang Hành, sau đó cầm viên kẹo bạc hà trong bát thủy tinh bên cạnh lên ném vào miệng dùng sức nhai, cuối cùng mới thuật lại nội dụng thẩm vấn Dữu Hồng Anh cho y nghe.
“Nói đơn giản một chút, vẫn là có liên quan đến vụ án Hồng quán Thanh Sơn.”
“Dính dáng rất rộng, thiếu manh mối, hồ sơ trước kia không dùng được, một vài điểm đột phá đã làm xong có lẽ cần phải xem xét lại lần nữa, có khả năng phải hủy bỏ, ví dụ như hướng điều tra từ Triệu Hi.”
Giang Hành đặt tablet xuống, cúi người đến gần, gác cằm lên vai Lý Toản, nhìn phân tính trong máy tính của hắn: “Vụ án thoạt nhìn rắc rối phức tạp, thực tế gỡ ra đến cuối lại là cùng một điểm xuất phát, có hai tuyến, một là Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào bị giết, một là Dữu Hồng Anh nói thủ phạm thật phía sau màn, ông chủ Hồng quán.”
“Nếu nói động cơ giết Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào là vì báo thù, chúng ta gọi hung thủ là bên A, ông chủ Hồng quán là bên B, điểm giống nhau giữa chúng là Hồng quán, mà trong những manh mối chúng ta tra được hiện tại thì còn có một “tiểu Hồng quán” không bị phơi bày ra ánh sáng.”
Lý Toản hỏi: “Ý anh là Dòng nữ thánh Maria?”
“Giống họ “Trình” của Trình Vạn Khoa, cùng cách thức huy chương, hoạt động từ thiện có lúc cũng dễ dàng bị thao túng thành vùng xám, dòng nữ chuyên thu nhận bé gái mồ côi, không phải rất giống sao?”
Giang Hành nói tiếp: “Có lẽ bên A có dính dáng đến tiểu Hồng quán, người báo thù, nguyên nhân báo thù có quan hệ nhất định với Hồng quán Thanh Sơn, không còn nghi ngờ gì, điều tra theo hướng này chắc chắn có kết quả. Thứ nhì là bên B, em đã chỉnh sửa rất rõ ràng, chỉ cần tìm ra được con “hổ” kia là có thể phá giải được tất cả bí ẩn.”
“Mấu chốt là không có manh mối tìm ra con “hổ” này.”
“Vậy tra xem vì sao Dữu Hồng Anh bị cảnh cáo.” Giang Hành nói.
“Quay về điểm ban đầu?”
Giang Hành chỉ ngón trỏ vào một cái tên khoanh tròn ở góc màn hình, nét mặt Lý Toản trở nên kỳ quái: “Lâu Cát?”
“Dữu Hồng Anh miên tả sát thủ rất giống Lâu Cát.”
Lý Toản: “Đúng là vậy.”
“Em từng gặp Lâu Cát trong căn hộ nơi Trình Nam và Ngô Vĩnh Vượng tự sát.”
“Vậy nên?”
“Em có từng nghĩ hắn cũng đến hiện trường Lâm Thành Đào bị giết?” Giang Hành lật báo cáo khám nghiệm tử thi ở trang trước: “Một trong hai vệ sĩ của Lâm Thành Đào bị bắn ngay giữa lông mày tử vong, so với Lâm Thành Đào bị cắt cổ họng thì chết kiểu này hoàn toàn khác biệt, có lẽ là hai hung thủ.”
“Ý anh là Lâu Cát có dính đến cái chết của Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào, nếu như không có phe thứ ba xen vào, hai người kia sẽ bị tập kích như Dữu Hồng Anh, bị cảnh cáo, chứng tỏ bọn họ đã làm gì đó chọc giận ông chủ Hồng quán. Nhưng Dữu Hồng Anh từng tham dự Hồng quán Thanh Sơn, hung thủ cũng xếp tên cô ta vào danh sách báo thù, cô ta chưa hoàn toàn hết nguy hiểm. Về phần Lâu Cát…”
Lý Toản chợt nhớ lại lúc đứng dưới tán cây đại thụ ở sào huyệt Kangbo Tam Giác Vàng, Lâu Cát nói cho hắn biết chân tướng về hung thủ giết hại cha mẹ và đồng đội hắn.
“Có lã hắn là chó săn bán mạng cho ông chủ phía sau Hồng quán, cũng có thể hắn chỉ đơn thuần là lính đánh thuê.”
Bên trong tiếng người huyên náo, vừa đóng cửa hành lang lập tức yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc này cánh cửa phòng ăn riêng kín đáo nhất trên hành lang mở ra, Giang Hành đi ra, đóng cửa lại ngăn chặn tất cả tiếng mời rượu ồn ào trong phòng, bên tai thoáng chốc yên tĩnh đi không ít. Y dạo bước đi đến khu nghỉ ngơi hút thuốc, dựa vào cửa sổ giải tỏa buồn bực trong lồng ngực.
Giang Hành lấy một viên kẹo cứng trong túi ra, đây là kẹo cai thuốc của Lý Toản, không biết giấu trong quần áo y khi nào, Giang Hành xé mạnh vỏ kẹo rồi nhét viên kẹo vào miệng, vị ngọt thanh mát chảy xuôi đầu lưỡi, khiến y nhớ lại nụ hôn của Lý Toản.
Khóe môi y lộ ý cười nhẹ, nhưng sự yên tĩnh tranh thủ lúc rảnh rỗi có được đã nhanh chóng bị phá vỡ, có người bạo lực đóng sập cửa, đi vào khu hút thuốc, hùng hùng hổ hổ, vài từ địa phương xen lẫn tiếng phổ thông, hình như còn có người khác bên cạnh đang khúm núm lấy lòng, hy vọng ông chủ có thể nghỉ ngơi xả giận.
“Tôi đánh chết anh bây giờ! Anh muốn tôi chết cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng làm cái gì? Đừng tưởng tôi không biết tâm tư anh!”
“Tôi không thể quyết định, Trịnh tổng quy định rõ ràng phải ở khách sạn Hoàng Quan, phải ở khu Tân Châu, không được đi đâu hết, trừ phi gọi thầu công trình kết thúc.” Người kia đáp.
“Ý anh là bây giờ chỉ nghe lời mẹ tôi, còn lời tôi chỉ là cái rắm?”
“Không phải như vậy… Nhưng Trịnh tổng mới là người trả tiền lương.”
“Anh…”
Nghe giọng nói nóng nảy của người trẻ tuổi thì có vẻ như cậu ta phát cáu thật rồi, nhưng thấy cấp dưới khó chơi bèn đổi cách thức thương lượng: “Anh cũng đã xem bản tin, nghe được tin đồn trong giới chúng ta rồi đó, những người tham gia đấu thầu đều chết hết! Anh từng thấy ai bị chết thê thảm như vậy chưa? Còn có Dữu Hồng Anh của công thương nghiệp Vạn Ngân nữa, hai ngày trước ngay tại khách sạn này nè, bị người phục kích, máu chảy thành sông, suýt chút nữa bỏ mạng rồi!”
“Còn dám nói khách sạn này có an ninh tốt nhất, giờ thì sao?”
“Tôi mặc kệ, dù không thể rời khỏi thành phố Việt Giang thì ít nhất phải đổi khách sạn khác, ở đây quá nguy hiểm.”
“Nhưng thật sự thì thành phố Việt Giang chỉ có khách sạn Hoàng Quan là an toàn nhất.” Người kia đáp.
“Đồ ngoan cố nhà anh…”
“Chú ý ồn ào.”
Câu “chào hỏi” thình lình vang lên cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người, cả hai nhìn về phía Giang Hành, đều không nhận ra đối phương là ai.
Triệu Hi lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Giang Hành vẫn bất động bên cửa sổ, y chỉ nói tên, đương nhiên Triệu Hi ăn chơi trác táng vẫn không biết y là ai, nhưng thư ký bên cạnh vội nhỏ giọng nhắc nhở: “Giang thị ở đảo Hong Kong, gia chủ nắm quyền hành trong tay, địa vị ngang hàng với Trịnh tổng và Triệu tổng.”
Nói đến “Giang thị ở đảo Hong Kong”, Triệu Hi cũng đã nhớ ra Giang Hành là ai, đó chính là người mà cha mẹ cậu ta cũng phải tươi cười chào đón, đồng thời là bóng ma cả đời đối với đám thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng như cậu ta.
Triệu Hi vội vã bước nhanh đến, chìa tay ra nói: “Chào ngài, Giang sinh, không ngờ có thể gặp ngài ở đây, tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, luôn tìm cơ hội làm quen, đáng tiếc vẫn vô duyên. Bây giờ nhìn lại, xem ra là duyên phận chưa tới mà thôi, chứ duyên đến rồi thì người đang tha hương cũng có thể gặp nhau.”
Giang Hành như cười như không, cũng không có ý bắt tay đối phương.
Triệu Hi không hề lúng túng thu tay lại, tiếp tục nhiệt tình cười nói: “Ngài cũng ở đây sao?”
“Địa Ốc Trường Hồng cũng có ý với công trình Thanh Sơn, không ngờ cậu lại là người đại diện… Vừa nãy tình cờ nghe được hai người nói chuyện, ngại quá.” Giang Hành xin lỗi mà chẳng thấy thành ý gì.
“Là chúng tôi không chú ý, tranh cãi ầm ĩ ở nơi công cộng, quấy rầy sự yên tĩnh của ngài.”
Hành tung của Giang Hành là một ẩn số, nghe nói năm ngoái vẫn còn ở nước Anh chăn thả, hiện giờ lại xuất hiện đúng lúc ở thành phố Việt Giang, không phải là nhắm tới công trình Thanh Sơn đó chứ?
Đầu óc Triệu Hi suy nghĩ nhanh, càng bám chặt lấy Giang Hành nói chuyện phiếm, phần lớn là mấy lời khách sáo và vô bổ, đáng tiếc công lực không đủ, mục đích rõ ràng, khuyết điểm lộ liễu.
Giang Hành lựa lúc thích hợp cắt ngang lời cậu ta: “Dữu Hồng Anh của công thương nghiệp Vạn Ngân cũng ở khách sạn này, nghe nói bị tấn công, vệ sĩ còn không thấy được mặt kẻ tấn công.”
Triệu Hi hít một hơi: “Đúng, đúng vậy… Rất nguy hiểm, Giang sinh không sợ?”
Giang Hành đáp: “Tôi chuẩn bị đi.”
Gương mặt Triệu Hi giật giật, âm thầm lườm thư ký một cái muốn cháy mắt, người ta là tai to mặt lớn còn sợ hãi chạy thoát thân, vậy mà tên ngoan cố này chỉ nghe “ý chỉ” của Trịnh nữ sĩ, không chịu thay đổi.
Thư ký cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Giang Hành làm như lơ đãng hỏi: “Cậu sợ?”
Triệu Hi xấu hổ cười cười.
Giang Hành mỉm cười: “Sợ chết là cảm xúc bình thường của con người, chẳng lẽ tôi không sợ? Thư ký của cậu nói không sai, an ninh ở khách sạn Hoàng Quan đúng là tốt nhất thành phố Việt Giang.”
Ngụ ý an ninh ở khách sạn khác còn tệ hơn.
Thư ký liên tục gật đầu: “Nói không chừng nhờ Dữu Hồng Anh ở khách sạn Hoàng Quan mới may mắn tránh được một kiếp, cậu xem Lâm Thành Đào cũng ở phòng tổng thống khách sạn 5 sao, cuối cùng bị giết, đâu có giống?”
Triệu Hi mặt ủ mày chau, thực sự rất tiếc cái mạng này.
Giang Hành đúng lúc nói: “Xét vấn đề an ninh các khách sạn ở thành phố Việt Giang thì đúng là Hoàng Quan tốt nhất, nhưng xét toàn bộ các nơi ở trong thành phố Việt Giang thì Hoàng Quan còn chưa đủ điều kiện được xếp hạng.”
Hai mắt Triệu Hi lập tức sáng lên: “Giang sinh, ngài biết nơi nào an toàn nhất sao? Bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng trả… trả gấp đôi!”
Ý cười trên mặt Giang Hành càng sâu hơn: “Tôi ở khu biệt thự Tân Châu.”
Triệu Hi thất vọng, ra là biệt thự tư nhân.
“Tòa nhà dân cư trong cùng một cộng đồng chính là tòa nhà của cảnh sát, nơi các cảnh sát đã nghỉ hưu và gia đình của họ sinh sống.”
Khu dân cư cảnh sát! Triệu Hi vội vã cầm tay Giang Hành nói: “Giang sinh, Giang gia và Triệu gia là thế gia, cha mẹ tôi cực kỳ tán thưởng ngài, ở nhà thường nói về tình bạn vong niên với ngài, bàn về vai vế thì tôi còn phải gọi ngài một tiếng thế bá…”
“Khách sáo thì miễn đi, cậu muốn ở thì ở.” Giang Hành lặng lẽ rút tay về, đưa chìa khóa cho đối phương, tiện thể nói địa chỉ biệt thự.
Triệu Hi phấn chấn tinh thần, mời Giang Hành cùng dùng bữa: “Trên bàn tiệc có một bác là người bên cục quy hoạch, Giang sinh muốn gặp không?”
Y từ chối khéo léo: “Còn có người chờ.”
Ánh mắt Triệu Hi chợt lóe, thế mà không có hứng thú? Cậu ta không đoán ra, hay là y không có hứng thú với công trình?
Triệu Hi đoán không ra Giang Hành nghĩ gì, lập tức từ bỏ không đoán nữa, quá mệt não, dù sao tính mạng cậu ta được bảo đảm an toàn là được, Giang Hành là người rất có năng lực.
Triệu Hi cười ha ha nói không quấy rầy sự yên tĩnh của Giang Hành nữa rồi cùng thư ký rời đi.
Giang Hành rời khỏi khu hút thuốc, không quay lại phòng riêng mà đi thẳng xuống đại sảnh dưới lầu, lúc này chợt nhận điện thoại của trợ lý: “Ông chủ, ngài đừng nói với tôi là ngài bàn chuyện hợp tác nửa chừng thì bỏ chạy nha.”
“Cậu phụ trách đàm phán, cuối cùng tôi ký tên, tôi có ở đó hay không cũng chẳng sao.” Giang Hành đến quảng trường lớn trước khách sạn, đèn đường sáng trưng, đèn nê ông phố thị đủ mọi màu sắc, bầu trời đen đến nỗi biến thành màu xanh đen. Y nói tiếp: “Giải quyết chuyện hợp tác đêm nay.”
Trợ lý phàn nàn: “Vậy phải nhường chút lời khi vốn trên cơ bản có thể có lời, lỗ rồi.”
Ăn lời ít một chút thì tính là lỗ cái gì?
Giang Hành lười phản ứng với bất mãn của trợ lý, y xoay người đi về phía lối vào ga tàu điện ngầm, khi đi qua đèn giao thông, y quay đầu nhìn về phía vị trí phòng ăn riêng, trước cửa sổ sát đất xuất hiện hai bóng người, tựa hồ đang nhìn về phía lối vào ga tàu điện xa xa.
Không cần đoán cũng biết hai bóng người đó chính là Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc.
***
Khu nhà ở Đông Thành, trong phòng khách, Lý Toản chau mày mất kiên nhẫn, khó khăn gõ bàn phím.
Giang Hành ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhàm chán lướt table, tiếng nhạc trò chơi thường vang lên, càng châm thêm lửa cho cơn bực tức nóng nảy trong lòng Lý Toản.
“Có thể yên tĩnh một chút không?” Rốt cuộc hắn không nhịn được lên tiếng.
Giang Hành vẫn không nhìn lên: “Cáu kỉnh vậy, đang bận rộn việc gì?”
Lý Toản cầm cái bật lửa mạ bạc trên bàn ném trả Giang Hành, sau đó cầm viên kẹo bạc hà trong bát thủy tinh bên cạnh lên ném vào miệng dùng sức nhai, cuối cùng mới thuật lại nội dụng thẩm vấn Dữu Hồng Anh cho y nghe.
“Nói đơn giản một chút, vẫn là có liên quan đến vụ án Hồng quán Thanh Sơn.”
“Dính dáng rất rộng, thiếu manh mối, hồ sơ trước kia không dùng được, một vài điểm đột phá đã làm xong có lẽ cần phải xem xét lại lần nữa, có khả năng phải hủy bỏ, ví dụ như hướng điều tra từ Triệu Hi.”
Giang Hành đặt tablet xuống, cúi người đến gần, gác cằm lên vai Lý Toản, nhìn phân tính trong máy tính của hắn: “Vụ án thoạt nhìn rắc rối phức tạp, thực tế gỡ ra đến cuối lại là cùng một điểm xuất phát, có hai tuyến, một là Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào bị giết, một là Dữu Hồng Anh nói thủ phạm thật phía sau màn, ông chủ Hồng quán.”
“Nếu nói động cơ giết Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào là vì báo thù, chúng ta gọi hung thủ là bên A, ông chủ Hồng quán là bên B, điểm giống nhau giữa chúng là Hồng quán, mà trong những manh mối chúng ta tra được hiện tại thì còn có một “tiểu Hồng quán” không bị phơi bày ra ánh sáng.”
Lý Toản hỏi: “Ý anh là Dòng nữ thánh Maria?”
“Giống họ “Trình” của Trình Vạn Khoa, cùng cách thức huy chương, hoạt động từ thiện có lúc cũng dễ dàng bị thao túng thành vùng xám, dòng nữ chuyên thu nhận bé gái mồ côi, không phải rất giống sao?”
Giang Hành nói tiếp: “Có lẽ bên A có dính dáng đến tiểu Hồng quán, người báo thù, nguyên nhân báo thù có quan hệ nhất định với Hồng quán Thanh Sơn, không còn nghi ngờ gì, điều tra theo hướng này chắc chắn có kết quả. Thứ nhì là bên B, em đã chỉnh sửa rất rõ ràng, chỉ cần tìm ra được con “hổ” kia là có thể phá giải được tất cả bí ẩn.”
“Mấu chốt là không có manh mối tìm ra con “hổ” này.”
“Vậy tra xem vì sao Dữu Hồng Anh bị cảnh cáo.” Giang Hành nói.
“Quay về điểm ban đầu?”
Giang Hành chỉ ngón trỏ vào một cái tên khoanh tròn ở góc màn hình, nét mặt Lý Toản trở nên kỳ quái: “Lâu Cát?”
“Dữu Hồng Anh miên tả sát thủ rất giống Lâu Cát.”
Lý Toản: “Đúng là vậy.”
“Em từng gặp Lâu Cát trong căn hộ nơi Trình Nam và Ngô Vĩnh Vượng tự sát.”
“Vậy nên?”
“Em có từng nghĩ hắn cũng đến hiện trường Lâm Thành Đào bị giết?” Giang Hành lật báo cáo khám nghiệm tử thi ở trang trước: “Một trong hai vệ sĩ của Lâm Thành Đào bị bắn ngay giữa lông mày tử vong, so với Lâm Thành Đào bị cắt cổ họng thì chết kiểu này hoàn toàn khác biệt, có lẽ là hai hung thủ.”
“Ý anh là Lâu Cát có dính đến cái chết của Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào, nếu như không có phe thứ ba xen vào, hai người kia sẽ bị tập kích như Dữu Hồng Anh, bị cảnh cáo, chứng tỏ bọn họ đã làm gì đó chọc giận ông chủ Hồng quán. Nhưng Dữu Hồng Anh từng tham dự Hồng quán Thanh Sơn, hung thủ cũng xếp tên cô ta vào danh sách báo thù, cô ta chưa hoàn toàn hết nguy hiểm. Về phần Lâu Cát…”
Lý Toản chợt nhớ lại lúc đứng dưới tán cây đại thụ ở sào huyệt Kangbo Tam Giác Vàng, Lâu Cát nói cho hắn biết chân tướng về hung thủ giết hại cha mẹ và đồng đội hắn.
“Có lã hắn là chó săn bán mạng cho ông chủ phía sau Hồng quán, cũng có thể hắn chỉ đơn thuần là lính đánh thuê.”