Anh Đến Từ Vực Sâu - Trang 3
Quyển 5 - Chương 137
“Ổ mại dâ.m?” Lý Toản nhướng mày.
Giang Hành cầm di động, mở trang Baidu lên: “Hồng quán trong trấn Thanh Sơn được xây dựng vào năm 2005, khách khứa nườm nượp, thời điểm phát triển nhất, đây là nơi tạo thu nhập chủ yếu trong trấn Thanh Sơn, các ông chủ lớn toàn quốc nhất định phải đến đây vui chơi. Chợ đen Việt Giang có câu châm ngôn “Thanh Sơn Hồng quán, *hành vu tiêu tương, tứ phương cực lạc”. Hồng quán sụp đổ, lúc này phố Khanh Thủy mới phất lên.”
*Tiêu Tương quán và Hành Vu viện là nơi ở của Đại Ngọc và Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng.
“13 năm trước?”
Lúc đó Lý Toản vẫn chưa làm cảnh sát, không biết rõ chuyện Hồng quán cũng là bình thường thôi, vả lại trấn Thanh Sơn là nông thôn kết hợp thành thị, nằm trong phạm vi quản lý của khu Tú Sơn, do đó hồ sơ liên quan không nằm ở phân cục Đông Thành.
“Năm 2009 là thời kỳ phát triển mạnh nhất, năm 2010 mời đầu tư tài chính, chính phủ khu liên hợp trấn Thanh Sơn mời thầu khu đất này, xây dựng khu thắng cảnh du lịch, sơn trang nghỉ dưỡng, dự định xây dựng một nơi tương tự sơn trang chủ đề cho những kẻ có tiền vui chơi. Mùa xuân năm 2013 xảy ra chuyện, hai năm sau công trình bị dừng, biến thành công trình dở dang, kinh tế trấn Thanh Sơn bị ảnh hưởng mạnh, chưa gượng dậy nổi.”
Giang Hành cong khóe miệng cười mỉm, nhìn chằm chằm tòa nhà bỏ hoang, ánh mắt sắc bén cay nghiệt: “Đối với thành phố Việt Giang, đối với chính quyền toàn bộ tỉnh Quảng, Hồng quán trấn Thanh Sơn là một nơi khó nói, là địa phương không lộ ra trước ánh sáng.”
Lý Toản: “Hửm?” Hắn tập trung quan sát địa hình xung quanh, thấy một cánh cửa bằng dây thép gai trên hàng rào kẽm gai bèn đi đến chỗ đó, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Giang Hành: “Quan chức thương nhân cấu kết. Xã hội đen. Cô nhi. Mại d.â.m trẻ em.”
Những từ ngữ nặng như ngàn cân hung hăng đập vào ngực Lý Toản, hắn quay phắt đầu lại, ánh mắt như phi dao về phía Giang Hành, giọng nói nghiêm nghị trầm thấp: “Anh nên biết cái gì nói được, cái gì không nên nói.”
Giang Hành lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi màu xám nhạt như sương như khói, khó nhận ra tâm trạng.
Lý Toản cau chặt lông mày: “Không phải lời đồn thêm mắm dặm muối?”
Giang Hành lắc đầu: “Tin tức có được từ đường dây nội bộ độc nhất vô nhị.”
Y đi tới, nhìn sơ qua cửa thép gai, sau đó giơ chân hung hăng đá một cú mở ra, “rầm” một tiếng, bụi bay lên bốn phía. Y lùi ra sau một bước, ôm vai Lý Toản nói: “Đi thôi, đại đội trưởng Lý, đi vào nhìn xem địa chỉ cũ của Hồng quán nào.”
Lý Toản hỏi: “Trấn Thanh Sơn được phân cho thành phố Việt Giang quản lý từ khi nào?”
“Mười năm trước.”
“Năm 2008? Đúng thời điểm Hồng quán phát triển nhất, muốn xử lý không dễ.” Hắn dự định sau khi quay về sẽ hỏi lại Trần Tiệp, trước kia cô làm trong đội chống tệ nạn, có lẽ biết sơ về vụ án này.
Giang Hành nói tiếp: “Mới vừa phân qua đây, trước đó nó vẫn là khu vực do thành phố bên cạnh quản lý. Khi đó nền công nghiệp t.ình dục ở thành phố kế bên rất phát triển, đặc biệt là ở khu đất giáp ranh, do thiếu quản lý, dễ dàng phát triển nhất chính là ngành công nghiệp dây chuyền mại d.â.m, cờ bạc, ma túy. Đặc biệt là tình d.ục, ngành kinh doanh bao lời không lo lỗ, lừa gạt phụ nữ, bé trai bé gái da mịn thịt mềm, tịch thu CMND rồi đánh đập vài trận, vừa ban ơn vừa ra oai, cuối cùng ép bọn họ xuống biển. Sau khi làm ăn bắt đầu phất lên thì qua lại với quan lại quyền quý, thám thính tin tức, bắt chẹt nhược điểm, bắt đầu kinh doanh ngành nghề thiếu đạo đức khác tương đương mở con đường riêng, phát triển cực nhanh như ngồi tên lửa.”
Như vậy mới có thể trong vòng vài năm mua đất, xây tòa nhà chọc trời, tạo ra sơn trang nghỉ dưỡng.
Lý Toản hỏi: “Có thể kể tỉ mỉ hơn không? Ví dụ như trước đây làm thế nào một mẻ hốt gọn.”
Giang Hành lắc đầu: “Chỉ biết nhiêu đây thôi. Muốn biết nhiều hơn phải xem hồ sơ cảnh sát.”
Lý Toản liếc mắt nhìn y, Giang Hành xòe tay: “Em đừng nhìn anh như vậy, honey, chồng em không thể làm chuyện vi phạm pháp luật, tránh cho em khỏi phải phòng không gối chiếc.”
“Anh đã làm không ít chuyện trái pháp luật rồi, thêm một việc cũng chẳng sao.”
“Anh hoàn lương.”
Giang Hành cười khì khì, đẩy Lý Toản đi qua tòa nhà cao tầng, hướng phía dưới nhìn ra xa, trông thấy sơn trang nghỉ dưỡng chiếm diện tích hơn ba trăm mẫu ở vùng bình nguyên bên dưới, từng căn biệt thự nằm xen nhau cao thấp không đều nhưng khá bắt mắt, bụi cây xếp tầng xen kẽ, nếu không phải vì không có chút hơi người nào thì chắc chắn biển người nơi đây sẽ như sóng biển cuộn trào.
Hai người đi xuống phía dưới, men theo một con đường đầy đá vụn, hai bên là cỏ dại rậm rạp, có lẽ vì kế bên còn có một cô nhi viện, bọn nhỏ hay chạy chơi nên giẫm ra tầm 10 con đường nhỏ trong bụi cỏ.
Sơn trang nghỉ dưỡng có kiến trúc hình bát quái, biệt thự đều là phong cách Châu Âu, vì xây dựng nửa chừng thì ngừng nên có thể thấy được mũi khoan rải rác khắp nơi, các công cụ như thùng nước và xi măng kết khối, bên ngoài tường còn chưa xây lên, gạch chất đống phía đông.
Nơi đặc biệt nhất trong sơn trang là một tòa nhà nhỏ sáu tầng đã tháo dỡ một bên ở phía đông nam, có thể nhìn ra chiều dài năm gian phòng, tường gạch tróc sơn nghiêm trọng, hiện lên màu xám trắng, không nhìn ra màu sắc vốn có của nó.
Bên trái tòa nhà nhỏ này còn có một căn nhà nhỏ bốn tầng, bề rộng tầm ba gian phòng, tuy nó cũng bong tróc sơn nghiêm trọng nhưng vẫn chưa phá bỏ, nhìn tường rào bên ngoài còn thấy được lờ mờ tranh ảnh thú vị, nhân vật cổ tích, có thể suy đoán đây là một nhà trẻ hoặc là viện mồ côi.
Lông mày Lý Toản cau chặt, trái tim bị chèn ép, cảm giác không rõ.
Quả nhiên, Giang Hành chỉ vào hai tòa nhà nhỏ nói: “Căn nhà này là Hồng quán cũ, còn căn nhà này là viện mồ côi Tú Sơn trước đây, tên ban đầu là viện mồ côi Thanh Sơn.”
Ngay sau đó, y chỉ về phía ngược lại: “Mấy tòa nhà đó là xây dựng sau này, đổi tên thành viện mồ côi Tú Sơn, là cô nhi viện bình thường.”
“Có nên đi vào xem hay không?” Y nói tiếp.
Lý Toản nhìn chằm chằm hai tòa nhà nhỏ trước mặt, nét mặt nghiêm trọng: “Giang Hành, anh có biết em tìm thấy gì trong phòng chứa đồng hồ nước ở tòa nhà mười lăm tầng kia không? Ngoại trừ búp bê, còn có những vật khác.”
Giang Hành: “Là cái gì?”
Lý Toản đáp: “Một cái huy hiệu viền vàng nền đỏ, đã bị phai màu gỉ sét, có điều vẫn nhìn ra được mấy chữ khắc trên đó, viện mồ côi Thanh Sơn.”
Lông mày Giang Hành không khỏi cũng nhăn lại: “Người chết có liên quan đến viện mồ côi Thanh Sơn? Cô gái là trẻ trong viện mồ côi, là khách của Hồng quán hay là nhân viên công tác?”
Lý Toản lắc đầu: “Em vốn định đi một vòng trong trấn Thanh Sơn, tìm xem có viện mồ côi nào tên Thanh Sơn vào hỏi vài câu, ai mà ngờ lại đào ra thêm một việc.”
Hắn cong đầu ngón chân, đi về phía viện mồ côi.
“Đi đến xem tòa nhà này trước.”
Cùng lúc đó, trên đường lớn có một chiếc Dongfeng Citroën chậm rãi chạy về phía phân cục Đông Thành, trong xe, Trần Tiệp quan sát đống vật chứng mà Lý Toản thu thập được, cô cầm túi vật chứng trong suốt lên, bên trong đựng một cái huy hiệu gỉ sét phai màu.
“Nhìn cái gì chăm chú vậy?” Quý Thành Lĩnh hiếu kỳ, nhích đến gần nhìn cái huy hiệu, khó khăn lắm mới nhìn ra mấy chữ bên trên: “Viện mồ côi… Thanh Sơn? Sao trấn Thanh Sơn lại có hai viện mồ côi? Cũng nhiều quá à nha.”
Trần Tiệp đang ngẫm nghĩ điều gì đó: “Đừng ồn ào, tôi sắp nghĩ ra điểm mấu chốt, sắp rồi.”
Quý Thành Lĩnh liếc mắt nhìn Trần Tiệp, thấy cô cau chặt lông mày, bộ dạng lâm vào trầm tư, cậu không khỏi tò mò khoanh tay nhìn cô, đợi xem cô sẽ nói đáp án gì.
Chiếc Dongfeng Citroën gặp đèn đỏ phải dừng lại, dòng xe trước sau như bị ấn cái nút tạm dừng, chỉ có xe hơi hai bên di chuyển, nhưng xe cộ không nhiều, dù sao đây không phải là quốc lộ nhiều xe cộ.
Quý Thành Lĩnh chán muốn chết nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cái tên nông thôn kết hợp thành thị rất dễ khiến người ta ngộ nhận là làng đô thị, kỳ thật nó thuộc vùng ngoại thành, phát triển kinh tế và cơ sở hàng tầng một cái trên trời một cái dưới đất.
Không nói đâu xa, chỉ nhìn xung quanh đây thôi, con đường dài đằng đẵng mà hai bên đường đều là đồng ruộng bỏ hoang, xa xa là một hai nhà xưởng thình lình xuất hiện, trống trải vắng vẻ, bầu trời mênh mông bát ngát.
Nếu như là một ngày thời tiết tốt một chút như ngày xuân hay mùa hè, thì lái xe trên con đường quốc lộ này sẽ đón gió mát phất qua, khá là thoải mái. Có điều tiếc là bây giờ đang cuối thu, thứ lọt vào tầm mắt chỉ là cỏ dại cành khô héo úa tạp nham, xa xa không một bóng người, một mình cô độc.
Đột nhiên một chiếc xe dừng bên cạnh, Quý Thành Lĩnh mê xe cộ nên nhìn lâu một chút, Maserati 2018 phiên bản kinh điển giới hạn, trong nước vẫn chưa bán, không ngờ ở nơi nghèo nàn này lại gặp được chiếc xe sang trọng, xem ra nơi nào cũng có người ngọa hổ tàng long.
Đèn giao thông chuyển xanh, xe hơi lăn bánh, Quý Thành Lĩnh nghe Trần Tiệp thình lình vỗ tay một cái: “A!”
Quý Thành Lĩnh: “Búp bê cử động hả?”
“Tôi nhớ ra rồi.” Hai mắt Trần Tiệp sáng lên: “Viện mồ côi Thanh Sơn! Hồng quán trấn Thanh Sơn! Tôi đã nói mà, ban nãy có cảm giác quen thuộc không bỏ qua được, thì ra là Hồng quán trấn Thanh Sơn!”
Quý Thành Lĩnh chả hiểu mô tê gì: “Hồng quán cái gì?”
“Là động tiêu tiền!” Giọng nói cô là lạ: “Là động tiêu tiền đứng đầu tỉnh Quảng, phấn hồng bạch cốt, cậu không biết? À, xin lỗi, tôi quên, lúc đó cậu còn là thằng nhóc cả ngày chỉ lo nghĩ xem làm cách nào dâng tặng nụ hôn đầu tiên cho mối tình đầu ngây thơ.”
Không nói tổn thương người ta thì không phải là Trần Tiệp, Quý Thành Lĩnh đã quen rồi.
Cậu quan tâm đến Hồng quán Thanh Sơn, động tiêu tiền phấn hồng bạch cốt gì gì đó hơn: “Nghe là biết không đứng đắn, cô nói mau đi.”
“Động tiêu tiền, người trưởng thành cũng biết có ý gì. Phấn hồng bạch cốt, trong lầu cung phụng hồng phấn giai nhân, lụa mỏng hoàng kim, tiêu hồn thực cốt, dưới lầu chôn lấp thi thể, xương trắng chồng chất, vô số oan hồn uổng mạng. Đây là bài hát lưu hành trong giới pháp y và giới bắt mại dâm thành phố Việt Giang khi khám xét Hồng quán lúc đó.”
Trần Tiệp nói tiếp: “Lúc đó liên lụy rất rộng, phố Khanh Thủy, vụ buôn lậu Minh Loan, so với vụ án này thì chả là cái đinh gì.”
“Vụ này bị liệt vào hồ sơ tuyệt mật, coi là vết nhơ cực đại, vì chân tướng quá tàn khốc, cậu lên mạng tra không ra chi tiết đâu. Sau này chỉ có giới bắt tệ nạn nhận chức sớm chúng tôi mới có hân hạnh biết được vụ án này.”
“Bắt đầu vào năm 2005, đóng đô ở trấn Thanh Sơn không ai quản lí tám năm, cho đến năm 2013 bị tố cáo, phát hiện giao dịch cực kỳ dơ bẩn hắc ám kinh người. Viện mồ côi Thanh Sơn ngay bên cạnh Hồng quán, đó là sân sau của Hồng quán, cậu có biết ngựa gầy Dương Châu thời xưa không?”
*Ngựa gầy: Thời Minh Thanh ở Trung Quốc có một nghề nghiệp kỳ dị, đầu tiên bỏ vốn mua những bé gái diện mạo xinh đẹp trong những gia đình nghèo khó về, dạy dỗ ca múa, cầm kỳ thi họa, đến khi trưởng thành sẽ bán cho những người giàu có làm thiếp, hoặc vào lầu xanh để kiếm lời. Vì các bé gái nghèo thường gầy yếu, vì vậy có tên “ngựa gầy”. Thời Minh Thanh, “nuôi ngựa gầy” là kiểu đầu tư thu lợi nhuận kếch sù, có một số người lớn chuyên làm nghề này.
Quý Thành Lĩnh nuốt nước miếng, không thể tin nổi, nhưng có thể mường tượng được vụ án đen tối mà Trần Tiệp đang vạch trần lúc này.
“Tìm kiếm trẻ mồ côi xinh đẹp khắp nơi về nuôi trong viện mồ côi, nuôi dưỡng cho ăn cho uống đầy đủ, sau đó chích hoocmon nữ và ức chế sinh trưởng, bé trai bé gái đều có, sắp xếp hồ sơ thứ tự, phân cấp bậc, hàng tốt một là nuôi đến 10 tuổi, hai là bị mấy lão có tiền biế.n thái mua đi, rơi vào ngành mại d.â.m từ rất sớm. Theo lời đàn anh, Hồng quán có một bản danh sách đỏ, bị gọi đùa là danh sách hậu cung hoàng đế, ghi lại người nhỏ nhất là… 7 tuổi.”
“Cầm thú!”
“Mới nhiêu đó đã không chịu được rồi? Còn có cái càng cầm thú hơn.”
Trần Tiệp trào phúng Quý Thành Lĩnh, hoàn toàn không nói trước đây khi xem hết hồ sơ vụ án, cô đã bị ám ảnh tâm lý, liên tục bị ác mộng, trị liệu tâm lý kéo dài mấy tháng mới hết bị ám ảnh.
Không có gì khiến người ta khiếp đảm hơn đối đầu trực diện tội ác.
“Phong tỏa Hồng quán, sau khi cứu các nạn nhân, chúng ta phát hiện bảy tám thi thể dưới tầng hầm, đại khái mười bảy mười tám tuổi, trong đó có một thi thể chừng mười tuổi, đều là bị ngược đãi đến chết. Cảnh sát lại phát hiện độ cao nền xi măng tầng hầm không bình thường, sau khi đào lên, chín cái hố xếp lớp hiện ra, mỗi hố xếp chồng hai người, dàn bốn hàng, tổng cộng sáu mươi ba bộ xương trắng.”
“Cậu có thể tượng tượng lúc đó sóng to gió lớn đến cỡ nào.”“Ổ mại dâ.m?” Lý Toản nhướng mày.
Giang Hành cầm di động, mở trang Baidu lên: “Hồng quán trong trấn Thanh Sơn được xây dựng vào năm 2005, khách khứa nườm nượp, thời điểm phát triển nhất, đây là nơi tạo thu nhập chủ yếu trong trấn Thanh Sơn, các ông chủ lớn toàn quốc nhất định phải đến đây vui chơi. Chợ đen Việt Giang có câu châm ngôn “Thanh Sơn Hồng quán, *hành vu tiêu tương, tứ phương cực lạc”. Hồng quán sụp đổ, lúc này phố Khanh Thủy mới phất lên.”
*Tiêu Tương quán và Hành Vu viện là nơi ở của Đại Ngọc và Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng.
“13 năm trước?”
Lúc đó Lý Toản vẫn chưa làm cảnh sát, không biết rõ chuyện Hồng quán cũng là bình thường thôi, vả lại trấn Thanh Sơn là nông thôn kết hợp thành thị, nằm trong phạm vi quản lý của khu Tú Sơn, do đó hồ sơ liên quan không nằm ở phân cục Đông Thành.
“Năm 2009 là thời kỳ phát triển mạnh nhất, năm 2010 mời đầu tư tài chính, chính phủ khu liên hợp trấn Thanh Sơn mời thầu khu đất này, xây dựng khu thắng cảnh du lịch, sơn trang nghỉ dưỡng, dự định xây dựng một nơi tương tự sơn trang chủ đề cho những kẻ có tiền vui chơi. Mùa xuân năm 2013 xảy ra chuyện, hai năm sau công trình bị dừng, biến thành công trình dở dang, kinh tế trấn Thanh Sơn bị ảnh hưởng mạnh, chưa gượng dậy nổi.”
Giang Hành cong khóe miệng cười mỉm, nhìn chằm chằm tòa nhà bỏ hoang, ánh mắt sắc bén cay nghiệt: “Đối với thành phố Việt Giang, đối với chính quyền toàn bộ tỉnh Quảng, Hồng quán trấn Thanh Sơn là một nơi khó nói, là địa phương không lộ ra trước ánh sáng.”
Lý Toản: “Hửm?” Hắn tập trung quan sát địa hình xung quanh, thấy một cánh cửa bằng dây thép gai trên hàng rào kẽm gai bèn đi đến chỗ đó, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Giang Hành: “Quan chức thương nhân cấu kết. Xã hội đen. Cô nhi. Mại d.â.m trẻ em.”
Những từ ngữ nặng như ngàn cân hung hăng đập vào ngực Lý Toản, hắn quay phắt đầu lại, ánh mắt như phi dao về phía Giang Hành, giọng nói nghiêm nghị trầm thấp: “Anh nên biết cái gì nói được, cái gì không nên nói.”
Giang Hành lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi màu xám nhạt như sương như khói, khó nhận ra tâm trạng.
Lý Toản cau chặt lông mày: “Không phải lời đồn thêm mắm dặm muối?”
Giang Hành lắc đầu: “Tin tức có được từ đường dây nội bộ độc nhất vô nhị.”
Y đi tới, nhìn sơ qua cửa thép gai, sau đó giơ chân hung hăng đá một cú mở ra, “rầm” một tiếng, bụi bay lên bốn phía. Y lùi ra sau một bước, ôm vai Lý Toản nói: “Đi thôi, đại đội trưởng Lý, đi vào nhìn xem địa chỉ cũ của Hồng quán nào.”
Lý Toản hỏi: “Trấn Thanh Sơn được phân cho thành phố Việt Giang quản lý từ khi nào?”
“Mười năm trước.”
“Năm 2008? Đúng thời điểm Hồng quán phát triển nhất, muốn xử lý không dễ.” Hắn dự định sau khi quay về sẽ hỏi lại Trần Tiệp, trước kia cô làm trong đội chống tệ nạn, có lẽ biết sơ về vụ án này.
Giang Hành nói tiếp: “Mới vừa phân qua đây, trước đó nó vẫn là khu vực do thành phố bên cạnh quản lý. Khi đó nền công nghiệp t.ình dục ở thành phố kế bên rất phát triển, đặc biệt là ở khu đất giáp ranh, do thiếu quản lý, dễ dàng phát triển nhất chính là ngành công nghiệp dây chuyền mại d.â.m, cờ bạc, ma túy. Đặc biệt là tình d.ục, ngành kinh doanh bao lời không lo lỗ, lừa gạt phụ nữ, bé trai bé gái da mịn thịt mềm, tịch thu CMND rồi đánh đập vài trận, vừa ban ơn vừa ra oai, cuối cùng ép bọn họ xuống biển. Sau khi làm ăn bắt đầu phất lên thì qua lại với quan lại quyền quý, thám thính tin tức, bắt chẹt nhược điểm, bắt đầu kinh doanh ngành nghề thiếu đạo đức khác tương đương mở con đường riêng, phát triển cực nhanh như ngồi tên lửa.”
Như vậy mới có thể trong vòng vài năm mua đất, xây tòa nhà chọc trời, tạo ra sơn trang nghỉ dưỡng.
Lý Toản hỏi: “Có thể kể tỉ mỉ hơn không? Ví dụ như trước đây làm thế nào một mẻ hốt gọn.”
Giang Hành lắc đầu: “Chỉ biết nhiêu đây thôi. Muốn biết nhiều hơn phải xem hồ sơ cảnh sát.”
Lý Toản liếc mắt nhìn y, Giang Hành xòe tay: “Em đừng nhìn anh như vậy, honey, chồng em không thể làm chuyện vi phạm pháp luật, tránh cho em khỏi phải phòng không gối chiếc.”
“Anh đã làm không ít chuyện trái pháp luật rồi, thêm một việc cũng chẳng sao.”
“Anh hoàn lương.”
Giang Hành cười khì khì, đẩy Lý Toản đi qua tòa nhà cao tầng, hướng phía dưới nhìn ra xa, trông thấy sơn trang nghỉ dưỡng chiếm diện tích hơn ba trăm mẫu ở vùng bình nguyên bên dưới, từng căn biệt thự nằm xen nhau cao thấp không đều nhưng khá bắt mắt, bụi cây xếp tầng xen kẽ, nếu không phải vì không có chút hơi người nào thì chắc chắn biển người nơi đây sẽ như sóng biển cuộn trào.
Hai người đi xuống phía dưới, men theo một con đường đầy đá vụn, hai bên là cỏ dại rậm rạp, có lẽ vì kế bên còn có một cô nhi viện, bọn nhỏ hay chạy chơi nên giẫm ra tầm 10 con đường nhỏ trong bụi cỏ.
Sơn trang nghỉ dưỡng có kiến trúc hình bát quái, biệt thự đều là phong cách Châu Âu, vì xây dựng nửa chừng thì ngừng nên có thể thấy được mũi khoan rải rác khắp nơi, các công cụ như thùng nước và xi măng kết khối, bên ngoài tường còn chưa xây lên, gạch chất đống phía đông.
Nơi đặc biệt nhất trong sơn trang là một tòa nhà nhỏ sáu tầng đã tháo dỡ một bên ở phía đông nam, có thể nhìn ra chiều dài năm gian phòng, tường gạch tróc sơn nghiêm trọng, hiện lên màu xám trắng, không nhìn ra màu sắc vốn có của nó.
Bên trái tòa nhà nhỏ này còn có một căn nhà nhỏ bốn tầng, bề rộng tầm ba gian phòng, tuy nó cũng bong tróc sơn nghiêm trọng nhưng vẫn chưa phá bỏ, nhìn tường rào bên ngoài còn thấy được lờ mờ tranh ảnh thú vị, nhân vật cổ tích, có thể suy đoán đây là một nhà trẻ hoặc là viện mồ côi.
Lông mày Lý Toản cau chặt, trái tim bị chèn ép, cảm giác không rõ.
Quả nhiên, Giang Hành chỉ vào hai tòa nhà nhỏ nói: “Căn nhà này là Hồng quán cũ, còn căn nhà này là viện mồ côi Tú Sơn trước đây, tên ban đầu là viện mồ côi Thanh Sơn.”
Ngay sau đó, y chỉ về phía ngược lại: “Mấy tòa nhà đó là xây dựng sau này, đổi tên thành viện mồ côi Tú Sơn, là cô nhi viện bình thường.”
“Có nên đi vào xem hay không?” Y nói tiếp.
Lý Toản nhìn chằm chằm hai tòa nhà nhỏ trước mặt, nét mặt nghiêm trọng: “Giang Hành, anh có biết em tìm thấy gì trong phòng chứa đồng hồ nước ở tòa nhà mười lăm tầng kia không? Ngoại trừ búp bê, còn có những vật khác.”
Giang Hành: “Là cái gì?”
Lý Toản đáp: “Một cái huy hiệu viền vàng nền đỏ, đã bị phai màu gỉ sét, có điều vẫn nhìn ra được mấy chữ khắc trên đó, viện mồ côi Thanh Sơn.”
Lông mày Giang Hành không khỏi cũng nhăn lại: “Người chết có liên quan đến viện mồ côi Thanh Sơn? Cô gái là trẻ trong viện mồ côi, là khách của Hồng quán hay là nhân viên công tác?”
Lý Toản lắc đầu: “Em vốn định đi một vòng trong trấn Thanh Sơn, tìm xem có viện mồ côi nào tên Thanh Sơn vào hỏi vài câu, ai mà ngờ lại đào ra thêm một việc.”
Hắn cong đầu ngón chân, đi về phía viện mồ côi.
“Đi đến xem tòa nhà này trước.”
Cùng lúc đó, trên đường lớn có một chiếc Dongfeng Citroën chậm rãi chạy về phía phân cục Đông Thành, trong xe, Trần Tiệp quan sát đống vật chứng mà Lý Toản thu thập được, cô cầm túi vật chứng trong suốt lên, bên trong đựng một cái huy hiệu gỉ sét phai màu.
“Nhìn cái gì chăm chú vậy?” Quý Thành Lĩnh hiếu kỳ, nhích đến gần nhìn cái huy hiệu, khó khăn lắm mới nhìn ra mấy chữ bên trên: “Viện mồ côi… Thanh Sơn? Sao trấn Thanh Sơn lại có hai viện mồ côi? Cũng nhiều quá à nha.”
Trần Tiệp đang ngẫm nghĩ điều gì đó: “Đừng ồn ào, tôi sắp nghĩ ra điểm mấu chốt, sắp rồi.”
Quý Thành Lĩnh liếc mắt nhìn Trần Tiệp, thấy cô cau chặt lông mày, bộ dạng lâm vào trầm tư, cậu không khỏi tò mò khoanh tay nhìn cô, đợi xem cô sẽ nói đáp án gì.
Chiếc Dongfeng Citroën gặp đèn đỏ phải dừng lại, dòng xe trước sau như bị ấn cái nút tạm dừng, chỉ có xe hơi hai bên di chuyển, nhưng xe cộ không nhiều, dù sao đây không phải là quốc lộ nhiều xe cộ.
Quý Thành Lĩnh chán muốn chết nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cái tên nông thôn kết hợp thành thị rất dễ khiến người ta ngộ nhận là làng đô thị, kỳ thật nó thuộc vùng ngoại thành, phát triển kinh tế và cơ sở hàng tầng một cái trên trời một cái dưới đất.
Không nói đâu xa, chỉ nhìn xung quanh đây thôi, con đường dài đằng đẵng mà hai bên đường đều là đồng ruộng bỏ hoang, xa xa là một hai nhà xưởng thình lình xuất hiện, trống trải vắng vẻ, bầu trời mênh mông bát ngát.
Nếu như là một ngày thời tiết tốt một chút như ngày xuân hay mùa hè, thì lái xe trên con đường quốc lộ này sẽ đón gió mát phất qua, khá là thoải mái. Có điều tiếc là bây giờ đang cuối thu, thứ lọt vào tầm mắt chỉ là cỏ dại cành khô héo úa tạp nham, xa xa không một bóng người, một mình cô độc.
Đột nhiên một chiếc xe dừng bên cạnh, Quý Thành Lĩnh mê xe cộ nên nhìn lâu một chút, Maserati 2018 phiên bản kinh điển giới hạn, trong nước vẫn chưa bán, không ngờ ở nơi nghèo nàn này lại gặp được chiếc xe sang trọng, xem ra nơi nào cũng có người ngọa hổ tàng long.
Đèn giao thông chuyển xanh, xe hơi lăn bánh, Quý Thành Lĩnh nghe Trần Tiệp thình lình vỗ tay một cái: “A!”
Quý Thành Lĩnh: “Búp bê cử động hả?”
“Tôi nhớ ra rồi.” Hai mắt Trần Tiệp sáng lên: “Viện mồ côi Thanh Sơn! Hồng quán trấn Thanh Sơn! Tôi đã nói mà, ban nãy có cảm giác quen thuộc không bỏ qua được, thì ra là Hồng quán trấn Thanh Sơn!”
Quý Thành Lĩnh chả hiểu mô tê gì: “Hồng quán cái gì?”
“Là động tiêu tiền!” Giọng nói cô là lạ: “Là động tiêu tiền đứng đầu tỉnh Quảng, phấn hồng bạch cốt, cậu không biết? À, xin lỗi, tôi quên, lúc đó cậu còn là thằng nhóc cả ngày chỉ lo nghĩ xem làm cách nào dâng tặng nụ hôn đầu tiên cho mối tình đầu ngây thơ.”
Không nói tổn thương người ta thì không phải là Trần Tiệp, Quý Thành Lĩnh đã quen rồi.
Cậu quan tâm đến Hồng quán Thanh Sơn, động tiêu tiền phấn hồng bạch cốt gì gì đó hơn: “Nghe là biết không đứng đắn, cô nói mau đi.”
“Động tiêu tiền, người trưởng thành cũng biết có ý gì. Phấn hồng bạch cốt, trong lầu cung phụng hồng phấn giai nhân, lụa mỏng hoàng kim, tiêu hồn thực cốt, dưới lầu chôn lấp thi thể, xương trắng chồng chất, vô số oan hồn uổng mạng. Đây là bài hát lưu hành trong giới pháp y và giới bắt mại dâm thành phố Việt Giang khi khám xét Hồng quán lúc đó.”
Trần Tiệp nói tiếp: “Lúc đó liên lụy rất rộng, phố Khanh Thủy, vụ buôn lậu Minh Loan, so với vụ án này thì chả là cái đinh gì.”
“Vụ này bị liệt vào hồ sơ tuyệt mật, coi là vết nhơ cực đại, vì chân tướng quá tàn khốc, cậu lên mạng tra không ra chi tiết đâu. Sau này chỉ có giới bắt tệ nạn nhận chức sớm chúng tôi mới có hân hạnh biết được vụ án này.”
“Bắt đầu vào năm 2005, đóng đô ở trấn Thanh Sơn không ai quản lí tám năm, cho đến năm 2013 bị tố cáo, phát hiện giao dịch cực kỳ dơ bẩn hắc ám kinh người. Viện mồ côi Thanh Sơn ngay bên cạnh Hồng quán, đó là sân sau của Hồng quán, cậu có biết ngựa gầy Dương Châu thời xưa không?”
*Ngựa gầy: Thời Minh Thanh ở Trung Quốc có một nghề nghiệp kỳ dị, đầu tiên bỏ vốn mua những bé gái diện mạo xinh đẹp trong những gia đình nghèo khó về, dạy dỗ ca múa, cầm kỳ thi họa, đến khi trưởng thành sẽ bán cho những người giàu có làm thiếp, hoặc vào lầu xanh để kiếm lời. Vì các bé gái nghèo thường gầy yếu, vì vậy có tên “ngựa gầy”. Thời Minh Thanh, “nuôi ngựa gầy” là kiểu đầu tư thu lợi nhuận kếch sù, có một số người lớn chuyên làm nghề này.
Quý Thành Lĩnh nuốt nước miếng, không thể tin nổi, nhưng có thể mường tượng được vụ án đen tối mà Trần Tiệp đang vạch trần lúc này.
“Tìm kiếm trẻ mồ côi xinh đẹp khắp nơi về nuôi trong viện mồ côi, nuôi dưỡng cho ăn cho uống đầy đủ, sau đó chích hoocmon nữ và ức chế sinh trưởng, bé trai bé gái đều có, sắp xếp hồ sơ thứ tự, phân cấp bậc, hàng tốt một là nuôi đến 10 tuổi, hai là bị mấy lão có tiền biế.n thái mua đi, rơi vào ngành mại d.â.m từ rất sớm. Theo lời đàn anh, Hồng quán có một bản danh sách đỏ, bị gọi đùa là danh sách hậu cung hoàng đế, ghi lại người nhỏ nhất là… 7 tuổi.”
“Cầm thú!”
“Mới nhiêu đó đã không chịu được rồi? Còn có cái càng cầm thú hơn.”
Trần Tiệp trào phúng Quý Thành Lĩnh, hoàn toàn không nói trước đây khi xem hết hồ sơ vụ án, cô đã bị ám ảnh tâm lý, liên tục bị ác mộng, trị liệu tâm lý kéo dài mấy tháng mới hết bị ám ảnh.
Không có gì khiến người ta khiếp đảm hơn đối đầu trực diện tội ác.
“Phong tỏa Hồng quán, sau khi cứu các nạn nhân, chúng ta phát hiện bảy tám thi thể dưới tầng hầm, đại khái mười bảy mười tám tuổi, trong đó có một thi thể chừng mười tuổi, đều là bị ngược đãi đến chết. Cảnh sát lại phát hiện độ cao nền xi măng tầng hầm không bình thường, sau khi đào lên, chín cái hố xếp lớp hiện ra, mỗi hố xếp chồng hai người, dàn bốn hàng, tổng cộng sáu mươi ba bộ xương trắng.”
“Cậu có thể tượng tượng lúc đó sóng to gió lớn đến cỡ nào.”
Giang Hành cầm di động, mở trang Baidu lên: “Hồng quán trong trấn Thanh Sơn được xây dựng vào năm 2005, khách khứa nườm nượp, thời điểm phát triển nhất, đây là nơi tạo thu nhập chủ yếu trong trấn Thanh Sơn, các ông chủ lớn toàn quốc nhất định phải đến đây vui chơi. Chợ đen Việt Giang có câu châm ngôn “Thanh Sơn Hồng quán, *hành vu tiêu tương, tứ phương cực lạc”. Hồng quán sụp đổ, lúc này phố Khanh Thủy mới phất lên.”
*Tiêu Tương quán và Hành Vu viện là nơi ở của Đại Ngọc và Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng.
“13 năm trước?”
Lúc đó Lý Toản vẫn chưa làm cảnh sát, không biết rõ chuyện Hồng quán cũng là bình thường thôi, vả lại trấn Thanh Sơn là nông thôn kết hợp thành thị, nằm trong phạm vi quản lý của khu Tú Sơn, do đó hồ sơ liên quan không nằm ở phân cục Đông Thành.
“Năm 2009 là thời kỳ phát triển mạnh nhất, năm 2010 mời đầu tư tài chính, chính phủ khu liên hợp trấn Thanh Sơn mời thầu khu đất này, xây dựng khu thắng cảnh du lịch, sơn trang nghỉ dưỡng, dự định xây dựng một nơi tương tự sơn trang chủ đề cho những kẻ có tiền vui chơi. Mùa xuân năm 2013 xảy ra chuyện, hai năm sau công trình bị dừng, biến thành công trình dở dang, kinh tế trấn Thanh Sơn bị ảnh hưởng mạnh, chưa gượng dậy nổi.”
Giang Hành cong khóe miệng cười mỉm, nhìn chằm chằm tòa nhà bỏ hoang, ánh mắt sắc bén cay nghiệt: “Đối với thành phố Việt Giang, đối với chính quyền toàn bộ tỉnh Quảng, Hồng quán trấn Thanh Sơn là một nơi khó nói, là địa phương không lộ ra trước ánh sáng.”
Lý Toản: “Hửm?” Hắn tập trung quan sát địa hình xung quanh, thấy một cánh cửa bằng dây thép gai trên hàng rào kẽm gai bèn đi đến chỗ đó, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Giang Hành: “Quan chức thương nhân cấu kết. Xã hội đen. Cô nhi. Mại d.â.m trẻ em.”
Những từ ngữ nặng như ngàn cân hung hăng đập vào ngực Lý Toản, hắn quay phắt đầu lại, ánh mắt như phi dao về phía Giang Hành, giọng nói nghiêm nghị trầm thấp: “Anh nên biết cái gì nói được, cái gì không nên nói.”
Giang Hành lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi màu xám nhạt như sương như khói, khó nhận ra tâm trạng.
Lý Toản cau chặt lông mày: “Không phải lời đồn thêm mắm dặm muối?”
Giang Hành lắc đầu: “Tin tức có được từ đường dây nội bộ độc nhất vô nhị.”
Y đi tới, nhìn sơ qua cửa thép gai, sau đó giơ chân hung hăng đá một cú mở ra, “rầm” một tiếng, bụi bay lên bốn phía. Y lùi ra sau một bước, ôm vai Lý Toản nói: “Đi thôi, đại đội trưởng Lý, đi vào nhìn xem địa chỉ cũ của Hồng quán nào.”
Lý Toản hỏi: “Trấn Thanh Sơn được phân cho thành phố Việt Giang quản lý từ khi nào?”
“Mười năm trước.”
“Năm 2008? Đúng thời điểm Hồng quán phát triển nhất, muốn xử lý không dễ.” Hắn dự định sau khi quay về sẽ hỏi lại Trần Tiệp, trước kia cô làm trong đội chống tệ nạn, có lẽ biết sơ về vụ án này.
Giang Hành nói tiếp: “Mới vừa phân qua đây, trước đó nó vẫn là khu vực do thành phố bên cạnh quản lý. Khi đó nền công nghiệp t.ình dục ở thành phố kế bên rất phát triển, đặc biệt là ở khu đất giáp ranh, do thiếu quản lý, dễ dàng phát triển nhất chính là ngành công nghiệp dây chuyền mại d.â.m, cờ bạc, ma túy. Đặc biệt là tình d.ục, ngành kinh doanh bao lời không lo lỗ, lừa gạt phụ nữ, bé trai bé gái da mịn thịt mềm, tịch thu CMND rồi đánh đập vài trận, vừa ban ơn vừa ra oai, cuối cùng ép bọn họ xuống biển. Sau khi làm ăn bắt đầu phất lên thì qua lại với quan lại quyền quý, thám thính tin tức, bắt chẹt nhược điểm, bắt đầu kinh doanh ngành nghề thiếu đạo đức khác tương đương mở con đường riêng, phát triển cực nhanh như ngồi tên lửa.”
Như vậy mới có thể trong vòng vài năm mua đất, xây tòa nhà chọc trời, tạo ra sơn trang nghỉ dưỡng.
Lý Toản hỏi: “Có thể kể tỉ mỉ hơn không? Ví dụ như trước đây làm thế nào một mẻ hốt gọn.”
Giang Hành lắc đầu: “Chỉ biết nhiêu đây thôi. Muốn biết nhiều hơn phải xem hồ sơ cảnh sát.”
Lý Toản liếc mắt nhìn y, Giang Hành xòe tay: “Em đừng nhìn anh như vậy, honey, chồng em không thể làm chuyện vi phạm pháp luật, tránh cho em khỏi phải phòng không gối chiếc.”
“Anh đã làm không ít chuyện trái pháp luật rồi, thêm một việc cũng chẳng sao.”
“Anh hoàn lương.”
Giang Hành cười khì khì, đẩy Lý Toản đi qua tòa nhà cao tầng, hướng phía dưới nhìn ra xa, trông thấy sơn trang nghỉ dưỡng chiếm diện tích hơn ba trăm mẫu ở vùng bình nguyên bên dưới, từng căn biệt thự nằm xen nhau cao thấp không đều nhưng khá bắt mắt, bụi cây xếp tầng xen kẽ, nếu không phải vì không có chút hơi người nào thì chắc chắn biển người nơi đây sẽ như sóng biển cuộn trào.
Hai người đi xuống phía dưới, men theo một con đường đầy đá vụn, hai bên là cỏ dại rậm rạp, có lẽ vì kế bên còn có một cô nhi viện, bọn nhỏ hay chạy chơi nên giẫm ra tầm 10 con đường nhỏ trong bụi cỏ.
Sơn trang nghỉ dưỡng có kiến trúc hình bát quái, biệt thự đều là phong cách Châu Âu, vì xây dựng nửa chừng thì ngừng nên có thể thấy được mũi khoan rải rác khắp nơi, các công cụ như thùng nước và xi măng kết khối, bên ngoài tường còn chưa xây lên, gạch chất đống phía đông.
Nơi đặc biệt nhất trong sơn trang là một tòa nhà nhỏ sáu tầng đã tháo dỡ một bên ở phía đông nam, có thể nhìn ra chiều dài năm gian phòng, tường gạch tróc sơn nghiêm trọng, hiện lên màu xám trắng, không nhìn ra màu sắc vốn có của nó.
Bên trái tòa nhà nhỏ này còn có một căn nhà nhỏ bốn tầng, bề rộng tầm ba gian phòng, tuy nó cũng bong tróc sơn nghiêm trọng nhưng vẫn chưa phá bỏ, nhìn tường rào bên ngoài còn thấy được lờ mờ tranh ảnh thú vị, nhân vật cổ tích, có thể suy đoán đây là một nhà trẻ hoặc là viện mồ côi.
Lông mày Lý Toản cau chặt, trái tim bị chèn ép, cảm giác không rõ.
Quả nhiên, Giang Hành chỉ vào hai tòa nhà nhỏ nói: “Căn nhà này là Hồng quán cũ, còn căn nhà này là viện mồ côi Tú Sơn trước đây, tên ban đầu là viện mồ côi Thanh Sơn.”
Ngay sau đó, y chỉ về phía ngược lại: “Mấy tòa nhà đó là xây dựng sau này, đổi tên thành viện mồ côi Tú Sơn, là cô nhi viện bình thường.”
“Có nên đi vào xem hay không?” Y nói tiếp.
Lý Toản nhìn chằm chằm hai tòa nhà nhỏ trước mặt, nét mặt nghiêm trọng: “Giang Hành, anh có biết em tìm thấy gì trong phòng chứa đồng hồ nước ở tòa nhà mười lăm tầng kia không? Ngoại trừ búp bê, còn có những vật khác.”
Giang Hành: “Là cái gì?”
Lý Toản đáp: “Một cái huy hiệu viền vàng nền đỏ, đã bị phai màu gỉ sét, có điều vẫn nhìn ra được mấy chữ khắc trên đó, viện mồ côi Thanh Sơn.”
Lông mày Giang Hành không khỏi cũng nhăn lại: “Người chết có liên quan đến viện mồ côi Thanh Sơn? Cô gái là trẻ trong viện mồ côi, là khách của Hồng quán hay là nhân viên công tác?”
Lý Toản lắc đầu: “Em vốn định đi một vòng trong trấn Thanh Sơn, tìm xem có viện mồ côi nào tên Thanh Sơn vào hỏi vài câu, ai mà ngờ lại đào ra thêm một việc.”
Hắn cong đầu ngón chân, đi về phía viện mồ côi.
“Đi đến xem tòa nhà này trước.”
Cùng lúc đó, trên đường lớn có một chiếc Dongfeng Citroën chậm rãi chạy về phía phân cục Đông Thành, trong xe, Trần Tiệp quan sát đống vật chứng mà Lý Toản thu thập được, cô cầm túi vật chứng trong suốt lên, bên trong đựng một cái huy hiệu gỉ sét phai màu.
“Nhìn cái gì chăm chú vậy?” Quý Thành Lĩnh hiếu kỳ, nhích đến gần nhìn cái huy hiệu, khó khăn lắm mới nhìn ra mấy chữ bên trên: “Viện mồ côi… Thanh Sơn? Sao trấn Thanh Sơn lại có hai viện mồ côi? Cũng nhiều quá à nha.”
Trần Tiệp đang ngẫm nghĩ điều gì đó: “Đừng ồn ào, tôi sắp nghĩ ra điểm mấu chốt, sắp rồi.”
Quý Thành Lĩnh liếc mắt nhìn Trần Tiệp, thấy cô cau chặt lông mày, bộ dạng lâm vào trầm tư, cậu không khỏi tò mò khoanh tay nhìn cô, đợi xem cô sẽ nói đáp án gì.
Chiếc Dongfeng Citroën gặp đèn đỏ phải dừng lại, dòng xe trước sau như bị ấn cái nút tạm dừng, chỉ có xe hơi hai bên di chuyển, nhưng xe cộ không nhiều, dù sao đây không phải là quốc lộ nhiều xe cộ.
Quý Thành Lĩnh chán muốn chết nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cái tên nông thôn kết hợp thành thị rất dễ khiến người ta ngộ nhận là làng đô thị, kỳ thật nó thuộc vùng ngoại thành, phát triển kinh tế và cơ sở hàng tầng một cái trên trời một cái dưới đất.
Không nói đâu xa, chỉ nhìn xung quanh đây thôi, con đường dài đằng đẵng mà hai bên đường đều là đồng ruộng bỏ hoang, xa xa là một hai nhà xưởng thình lình xuất hiện, trống trải vắng vẻ, bầu trời mênh mông bát ngát.
Nếu như là một ngày thời tiết tốt một chút như ngày xuân hay mùa hè, thì lái xe trên con đường quốc lộ này sẽ đón gió mát phất qua, khá là thoải mái. Có điều tiếc là bây giờ đang cuối thu, thứ lọt vào tầm mắt chỉ là cỏ dại cành khô héo úa tạp nham, xa xa không một bóng người, một mình cô độc.
Đột nhiên một chiếc xe dừng bên cạnh, Quý Thành Lĩnh mê xe cộ nên nhìn lâu một chút, Maserati 2018 phiên bản kinh điển giới hạn, trong nước vẫn chưa bán, không ngờ ở nơi nghèo nàn này lại gặp được chiếc xe sang trọng, xem ra nơi nào cũng có người ngọa hổ tàng long.
Đèn giao thông chuyển xanh, xe hơi lăn bánh, Quý Thành Lĩnh nghe Trần Tiệp thình lình vỗ tay một cái: “A!”
Quý Thành Lĩnh: “Búp bê cử động hả?”
“Tôi nhớ ra rồi.” Hai mắt Trần Tiệp sáng lên: “Viện mồ côi Thanh Sơn! Hồng quán trấn Thanh Sơn! Tôi đã nói mà, ban nãy có cảm giác quen thuộc không bỏ qua được, thì ra là Hồng quán trấn Thanh Sơn!”
Quý Thành Lĩnh chả hiểu mô tê gì: “Hồng quán cái gì?”
“Là động tiêu tiền!” Giọng nói cô là lạ: “Là động tiêu tiền đứng đầu tỉnh Quảng, phấn hồng bạch cốt, cậu không biết? À, xin lỗi, tôi quên, lúc đó cậu còn là thằng nhóc cả ngày chỉ lo nghĩ xem làm cách nào dâng tặng nụ hôn đầu tiên cho mối tình đầu ngây thơ.”
Không nói tổn thương người ta thì không phải là Trần Tiệp, Quý Thành Lĩnh đã quen rồi.
Cậu quan tâm đến Hồng quán Thanh Sơn, động tiêu tiền phấn hồng bạch cốt gì gì đó hơn: “Nghe là biết không đứng đắn, cô nói mau đi.”
“Động tiêu tiền, người trưởng thành cũng biết có ý gì. Phấn hồng bạch cốt, trong lầu cung phụng hồng phấn giai nhân, lụa mỏng hoàng kim, tiêu hồn thực cốt, dưới lầu chôn lấp thi thể, xương trắng chồng chất, vô số oan hồn uổng mạng. Đây là bài hát lưu hành trong giới pháp y và giới bắt mại dâm thành phố Việt Giang khi khám xét Hồng quán lúc đó.”
Trần Tiệp nói tiếp: “Lúc đó liên lụy rất rộng, phố Khanh Thủy, vụ buôn lậu Minh Loan, so với vụ án này thì chả là cái đinh gì.”
“Vụ này bị liệt vào hồ sơ tuyệt mật, coi là vết nhơ cực đại, vì chân tướng quá tàn khốc, cậu lên mạng tra không ra chi tiết đâu. Sau này chỉ có giới bắt tệ nạn nhận chức sớm chúng tôi mới có hân hạnh biết được vụ án này.”
“Bắt đầu vào năm 2005, đóng đô ở trấn Thanh Sơn không ai quản lí tám năm, cho đến năm 2013 bị tố cáo, phát hiện giao dịch cực kỳ dơ bẩn hắc ám kinh người. Viện mồ côi Thanh Sơn ngay bên cạnh Hồng quán, đó là sân sau của Hồng quán, cậu có biết ngựa gầy Dương Châu thời xưa không?”
*Ngựa gầy: Thời Minh Thanh ở Trung Quốc có một nghề nghiệp kỳ dị, đầu tiên bỏ vốn mua những bé gái diện mạo xinh đẹp trong những gia đình nghèo khó về, dạy dỗ ca múa, cầm kỳ thi họa, đến khi trưởng thành sẽ bán cho những người giàu có làm thiếp, hoặc vào lầu xanh để kiếm lời. Vì các bé gái nghèo thường gầy yếu, vì vậy có tên “ngựa gầy”. Thời Minh Thanh, “nuôi ngựa gầy” là kiểu đầu tư thu lợi nhuận kếch sù, có một số người lớn chuyên làm nghề này.
Quý Thành Lĩnh nuốt nước miếng, không thể tin nổi, nhưng có thể mường tượng được vụ án đen tối mà Trần Tiệp đang vạch trần lúc này.
“Tìm kiếm trẻ mồ côi xinh đẹp khắp nơi về nuôi trong viện mồ côi, nuôi dưỡng cho ăn cho uống đầy đủ, sau đó chích hoocmon nữ và ức chế sinh trưởng, bé trai bé gái đều có, sắp xếp hồ sơ thứ tự, phân cấp bậc, hàng tốt một là nuôi đến 10 tuổi, hai là bị mấy lão có tiền biế.n thái mua đi, rơi vào ngành mại d.â.m từ rất sớm. Theo lời đàn anh, Hồng quán có một bản danh sách đỏ, bị gọi đùa là danh sách hậu cung hoàng đế, ghi lại người nhỏ nhất là… 7 tuổi.”
“Cầm thú!”
“Mới nhiêu đó đã không chịu được rồi? Còn có cái càng cầm thú hơn.”
Trần Tiệp trào phúng Quý Thành Lĩnh, hoàn toàn không nói trước đây khi xem hết hồ sơ vụ án, cô đã bị ám ảnh tâm lý, liên tục bị ác mộng, trị liệu tâm lý kéo dài mấy tháng mới hết bị ám ảnh.
Không có gì khiến người ta khiếp đảm hơn đối đầu trực diện tội ác.
“Phong tỏa Hồng quán, sau khi cứu các nạn nhân, chúng ta phát hiện bảy tám thi thể dưới tầng hầm, đại khái mười bảy mười tám tuổi, trong đó có một thi thể chừng mười tuổi, đều là bị ngược đãi đến chết. Cảnh sát lại phát hiện độ cao nền xi măng tầng hầm không bình thường, sau khi đào lên, chín cái hố xếp lớp hiện ra, mỗi hố xếp chồng hai người, dàn bốn hàng, tổng cộng sáu mươi ba bộ xương trắng.”
“Cậu có thể tượng tượng lúc đó sóng to gió lớn đến cỡ nào.”“Ổ mại dâ.m?” Lý Toản nhướng mày.
Giang Hành cầm di động, mở trang Baidu lên: “Hồng quán trong trấn Thanh Sơn được xây dựng vào năm 2005, khách khứa nườm nượp, thời điểm phát triển nhất, đây là nơi tạo thu nhập chủ yếu trong trấn Thanh Sơn, các ông chủ lớn toàn quốc nhất định phải đến đây vui chơi. Chợ đen Việt Giang có câu châm ngôn “Thanh Sơn Hồng quán, *hành vu tiêu tương, tứ phương cực lạc”. Hồng quán sụp đổ, lúc này phố Khanh Thủy mới phất lên.”
*Tiêu Tương quán và Hành Vu viện là nơi ở của Đại Ngọc và Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng.
“13 năm trước?”
Lúc đó Lý Toản vẫn chưa làm cảnh sát, không biết rõ chuyện Hồng quán cũng là bình thường thôi, vả lại trấn Thanh Sơn là nông thôn kết hợp thành thị, nằm trong phạm vi quản lý của khu Tú Sơn, do đó hồ sơ liên quan không nằm ở phân cục Đông Thành.
“Năm 2009 là thời kỳ phát triển mạnh nhất, năm 2010 mời đầu tư tài chính, chính phủ khu liên hợp trấn Thanh Sơn mời thầu khu đất này, xây dựng khu thắng cảnh du lịch, sơn trang nghỉ dưỡng, dự định xây dựng một nơi tương tự sơn trang chủ đề cho những kẻ có tiền vui chơi. Mùa xuân năm 2013 xảy ra chuyện, hai năm sau công trình bị dừng, biến thành công trình dở dang, kinh tế trấn Thanh Sơn bị ảnh hưởng mạnh, chưa gượng dậy nổi.”
Giang Hành cong khóe miệng cười mỉm, nhìn chằm chằm tòa nhà bỏ hoang, ánh mắt sắc bén cay nghiệt: “Đối với thành phố Việt Giang, đối với chính quyền toàn bộ tỉnh Quảng, Hồng quán trấn Thanh Sơn là một nơi khó nói, là địa phương không lộ ra trước ánh sáng.”
Lý Toản: “Hửm?” Hắn tập trung quan sát địa hình xung quanh, thấy một cánh cửa bằng dây thép gai trên hàng rào kẽm gai bèn đi đến chỗ đó, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Giang Hành: “Quan chức thương nhân cấu kết. Xã hội đen. Cô nhi. Mại d.â.m trẻ em.”
Những từ ngữ nặng như ngàn cân hung hăng đập vào ngực Lý Toản, hắn quay phắt đầu lại, ánh mắt như phi dao về phía Giang Hành, giọng nói nghiêm nghị trầm thấp: “Anh nên biết cái gì nói được, cái gì không nên nói.”
Giang Hành lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi màu xám nhạt như sương như khói, khó nhận ra tâm trạng.
Lý Toản cau chặt lông mày: “Không phải lời đồn thêm mắm dặm muối?”
Giang Hành lắc đầu: “Tin tức có được từ đường dây nội bộ độc nhất vô nhị.”
Y đi tới, nhìn sơ qua cửa thép gai, sau đó giơ chân hung hăng đá một cú mở ra, “rầm” một tiếng, bụi bay lên bốn phía. Y lùi ra sau một bước, ôm vai Lý Toản nói: “Đi thôi, đại đội trưởng Lý, đi vào nhìn xem địa chỉ cũ của Hồng quán nào.”
Lý Toản hỏi: “Trấn Thanh Sơn được phân cho thành phố Việt Giang quản lý từ khi nào?”
“Mười năm trước.”
“Năm 2008? Đúng thời điểm Hồng quán phát triển nhất, muốn xử lý không dễ.” Hắn dự định sau khi quay về sẽ hỏi lại Trần Tiệp, trước kia cô làm trong đội chống tệ nạn, có lẽ biết sơ về vụ án này.
Giang Hành nói tiếp: “Mới vừa phân qua đây, trước đó nó vẫn là khu vực do thành phố bên cạnh quản lý. Khi đó nền công nghiệp t.ình dục ở thành phố kế bên rất phát triển, đặc biệt là ở khu đất giáp ranh, do thiếu quản lý, dễ dàng phát triển nhất chính là ngành công nghiệp dây chuyền mại d.â.m, cờ bạc, ma túy. Đặc biệt là tình d.ục, ngành kinh doanh bao lời không lo lỗ, lừa gạt phụ nữ, bé trai bé gái da mịn thịt mềm, tịch thu CMND rồi đánh đập vài trận, vừa ban ơn vừa ra oai, cuối cùng ép bọn họ xuống biển. Sau khi làm ăn bắt đầu phất lên thì qua lại với quan lại quyền quý, thám thính tin tức, bắt chẹt nhược điểm, bắt đầu kinh doanh ngành nghề thiếu đạo đức khác tương đương mở con đường riêng, phát triển cực nhanh như ngồi tên lửa.”
Như vậy mới có thể trong vòng vài năm mua đất, xây tòa nhà chọc trời, tạo ra sơn trang nghỉ dưỡng.
Lý Toản hỏi: “Có thể kể tỉ mỉ hơn không? Ví dụ như trước đây làm thế nào một mẻ hốt gọn.”
Giang Hành lắc đầu: “Chỉ biết nhiêu đây thôi. Muốn biết nhiều hơn phải xem hồ sơ cảnh sát.”
Lý Toản liếc mắt nhìn y, Giang Hành xòe tay: “Em đừng nhìn anh như vậy, honey, chồng em không thể làm chuyện vi phạm pháp luật, tránh cho em khỏi phải phòng không gối chiếc.”
“Anh đã làm không ít chuyện trái pháp luật rồi, thêm một việc cũng chẳng sao.”
“Anh hoàn lương.”
Giang Hành cười khì khì, đẩy Lý Toản đi qua tòa nhà cao tầng, hướng phía dưới nhìn ra xa, trông thấy sơn trang nghỉ dưỡng chiếm diện tích hơn ba trăm mẫu ở vùng bình nguyên bên dưới, từng căn biệt thự nằm xen nhau cao thấp không đều nhưng khá bắt mắt, bụi cây xếp tầng xen kẽ, nếu không phải vì không có chút hơi người nào thì chắc chắn biển người nơi đây sẽ như sóng biển cuộn trào.
Hai người đi xuống phía dưới, men theo một con đường đầy đá vụn, hai bên là cỏ dại rậm rạp, có lẽ vì kế bên còn có một cô nhi viện, bọn nhỏ hay chạy chơi nên giẫm ra tầm 10 con đường nhỏ trong bụi cỏ.
Sơn trang nghỉ dưỡng có kiến trúc hình bát quái, biệt thự đều là phong cách Châu Âu, vì xây dựng nửa chừng thì ngừng nên có thể thấy được mũi khoan rải rác khắp nơi, các công cụ như thùng nước và xi măng kết khối, bên ngoài tường còn chưa xây lên, gạch chất đống phía đông.
Nơi đặc biệt nhất trong sơn trang là một tòa nhà nhỏ sáu tầng đã tháo dỡ một bên ở phía đông nam, có thể nhìn ra chiều dài năm gian phòng, tường gạch tróc sơn nghiêm trọng, hiện lên màu xám trắng, không nhìn ra màu sắc vốn có của nó.
Bên trái tòa nhà nhỏ này còn có một căn nhà nhỏ bốn tầng, bề rộng tầm ba gian phòng, tuy nó cũng bong tróc sơn nghiêm trọng nhưng vẫn chưa phá bỏ, nhìn tường rào bên ngoài còn thấy được lờ mờ tranh ảnh thú vị, nhân vật cổ tích, có thể suy đoán đây là một nhà trẻ hoặc là viện mồ côi.
Lông mày Lý Toản cau chặt, trái tim bị chèn ép, cảm giác không rõ.
Quả nhiên, Giang Hành chỉ vào hai tòa nhà nhỏ nói: “Căn nhà này là Hồng quán cũ, còn căn nhà này là viện mồ côi Tú Sơn trước đây, tên ban đầu là viện mồ côi Thanh Sơn.”
Ngay sau đó, y chỉ về phía ngược lại: “Mấy tòa nhà đó là xây dựng sau này, đổi tên thành viện mồ côi Tú Sơn, là cô nhi viện bình thường.”
“Có nên đi vào xem hay không?” Y nói tiếp.
Lý Toản nhìn chằm chằm hai tòa nhà nhỏ trước mặt, nét mặt nghiêm trọng: “Giang Hành, anh có biết em tìm thấy gì trong phòng chứa đồng hồ nước ở tòa nhà mười lăm tầng kia không? Ngoại trừ búp bê, còn có những vật khác.”
Giang Hành: “Là cái gì?”
Lý Toản đáp: “Một cái huy hiệu viền vàng nền đỏ, đã bị phai màu gỉ sét, có điều vẫn nhìn ra được mấy chữ khắc trên đó, viện mồ côi Thanh Sơn.”
Lông mày Giang Hành không khỏi cũng nhăn lại: “Người chết có liên quan đến viện mồ côi Thanh Sơn? Cô gái là trẻ trong viện mồ côi, là khách của Hồng quán hay là nhân viên công tác?”
Lý Toản lắc đầu: “Em vốn định đi một vòng trong trấn Thanh Sơn, tìm xem có viện mồ côi nào tên Thanh Sơn vào hỏi vài câu, ai mà ngờ lại đào ra thêm một việc.”
Hắn cong đầu ngón chân, đi về phía viện mồ côi.
“Đi đến xem tòa nhà này trước.”
Cùng lúc đó, trên đường lớn có một chiếc Dongfeng Citroën chậm rãi chạy về phía phân cục Đông Thành, trong xe, Trần Tiệp quan sát đống vật chứng mà Lý Toản thu thập được, cô cầm túi vật chứng trong suốt lên, bên trong đựng một cái huy hiệu gỉ sét phai màu.
“Nhìn cái gì chăm chú vậy?” Quý Thành Lĩnh hiếu kỳ, nhích đến gần nhìn cái huy hiệu, khó khăn lắm mới nhìn ra mấy chữ bên trên: “Viện mồ côi… Thanh Sơn? Sao trấn Thanh Sơn lại có hai viện mồ côi? Cũng nhiều quá à nha.”
Trần Tiệp đang ngẫm nghĩ điều gì đó: “Đừng ồn ào, tôi sắp nghĩ ra điểm mấu chốt, sắp rồi.”
Quý Thành Lĩnh liếc mắt nhìn Trần Tiệp, thấy cô cau chặt lông mày, bộ dạng lâm vào trầm tư, cậu không khỏi tò mò khoanh tay nhìn cô, đợi xem cô sẽ nói đáp án gì.
Chiếc Dongfeng Citroën gặp đèn đỏ phải dừng lại, dòng xe trước sau như bị ấn cái nút tạm dừng, chỉ có xe hơi hai bên di chuyển, nhưng xe cộ không nhiều, dù sao đây không phải là quốc lộ nhiều xe cộ.
Quý Thành Lĩnh chán muốn chết nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cái tên nông thôn kết hợp thành thị rất dễ khiến người ta ngộ nhận là làng đô thị, kỳ thật nó thuộc vùng ngoại thành, phát triển kinh tế và cơ sở hàng tầng một cái trên trời một cái dưới đất.
Không nói đâu xa, chỉ nhìn xung quanh đây thôi, con đường dài đằng đẵng mà hai bên đường đều là đồng ruộng bỏ hoang, xa xa là một hai nhà xưởng thình lình xuất hiện, trống trải vắng vẻ, bầu trời mênh mông bát ngát.
Nếu như là một ngày thời tiết tốt một chút như ngày xuân hay mùa hè, thì lái xe trên con đường quốc lộ này sẽ đón gió mát phất qua, khá là thoải mái. Có điều tiếc là bây giờ đang cuối thu, thứ lọt vào tầm mắt chỉ là cỏ dại cành khô héo úa tạp nham, xa xa không một bóng người, một mình cô độc.
Đột nhiên một chiếc xe dừng bên cạnh, Quý Thành Lĩnh mê xe cộ nên nhìn lâu một chút, Maserati 2018 phiên bản kinh điển giới hạn, trong nước vẫn chưa bán, không ngờ ở nơi nghèo nàn này lại gặp được chiếc xe sang trọng, xem ra nơi nào cũng có người ngọa hổ tàng long.
Đèn giao thông chuyển xanh, xe hơi lăn bánh, Quý Thành Lĩnh nghe Trần Tiệp thình lình vỗ tay một cái: “A!”
Quý Thành Lĩnh: “Búp bê cử động hả?”
“Tôi nhớ ra rồi.” Hai mắt Trần Tiệp sáng lên: “Viện mồ côi Thanh Sơn! Hồng quán trấn Thanh Sơn! Tôi đã nói mà, ban nãy có cảm giác quen thuộc không bỏ qua được, thì ra là Hồng quán trấn Thanh Sơn!”
Quý Thành Lĩnh chả hiểu mô tê gì: “Hồng quán cái gì?”
“Là động tiêu tiền!” Giọng nói cô là lạ: “Là động tiêu tiền đứng đầu tỉnh Quảng, phấn hồng bạch cốt, cậu không biết? À, xin lỗi, tôi quên, lúc đó cậu còn là thằng nhóc cả ngày chỉ lo nghĩ xem làm cách nào dâng tặng nụ hôn đầu tiên cho mối tình đầu ngây thơ.”
Không nói tổn thương người ta thì không phải là Trần Tiệp, Quý Thành Lĩnh đã quen rồi.
Cậu quan tâm đến Hồng quán Thanh Sơn, động tiêu tiền phấn hồng bạch cốt gì gì đó hơn: “Nghe là biết không đứng đắn, cô nói mau đi.”
“Động tiêu tiền, người trưởng thành cũng biết có ý gì. Phấn hồng bạch cốt, trong lầu cung phụng hồng phấn giai nhân, lụa mỏng hoàng kim, tiêu hồn thực cốt, dưới lầu chôn lấp thi thể, xương trắng chồng chất, vô số oan hồn uổng mạng. Đây là bài hát lưu hành trong giới pháp y và giới bắt mại dâm thành phố Việt Giang khi khám xét Hồng quán lúc đó.”
Trần Tiệp nói tiếp: “Lúc đó liên lụy rất rộng, phố Khanh Thủy, vụ buôn lậu Minh Loan, so với vụ án này thì chả là cái đinh gì.”
“Vụ này bị liệt vào hồ sơ tuyệt mật, coi là vết nhơ cực đại, vì chân tướng quá tàn khốc, cậu lên mạng tra không ra chi tiết đâu. Sau này chỉ có giới bắt tệ nạn nhận chức sớm chúng tôi mới có hân hạnh biết được vụ án này.”
“Bắt đầu vào năm 2005, đóng đô ở trấn Thanh Sơn không ai quản lí tám năm, cho đến năm 2013 bị tố cáo, phát hiện giao dịch cực kỳ dơ bẩn hắc ám kinh người. Viện mồ côi Thanh Sơn ngay bên cạnh Hồng quán, đó là sân sau của Hồng quán, cậu có biết ngựa gầy Dương Châu thời xưa không?”
*Ngựa gầy: Thời Minh Thanh ở Trung Quốc có một nghề nghiệp kỳ dị, đầu tiên bỏ vốn mua những bé gái diện mạo xinh đẹp trong những gia đình nghèo khó về, dạy dỗ ca múa, cầm kỳ thi họa, đến khi trưởng thành sẽ bán cho những người giàu có làm thiếp, hoặc vào lầu xanh để kiếm lời. Vì các bé gái nghèo thường gầy yếu, vì vậy có tên “ngựa gầy”. Thời Minh Thanh, “nuôi ngựa gầy” là kiểu đầu tư thu lợi nhuận kếch sù, có một số người lớn chuyên làm nghề này.
Quý Thành Lĩnh nuốt nước miếng, không thể tin nổi, nhưng có thể mường tượng được vụ án đen tối mà Trần Tiệp đang vạch trần lúc này.
“Tìm kiếm trẻ mồ côi xinh đẹp khắp nơi về nuôi trong viện mồ côi, nuôi dưỡng cho ăn cho uống đầy đủ, sau đó chích hoocmon nữ và ức chế sinh trưởng, bé trai bé gái đều có, sắp xếp hồ sơ thứ tự, phân cấp bậc, hàng tốt một là nuôi đến 10 tuổi, hai là bị mấy lão có tiền biế.n thái mua đi, rơi vào ngành mại d.â.m từ rất sớm. Theo lời đàn anh, Hồng quán có một bản danh sách đỏ, bị gọi đùa là danh sách hậu cung hoàng đế, ghi lại người nhỏ nhất là… 7 tuổi.”
“Cầm thú!”
“Mới nhiêu đó đã không chịu được rồi? Còn có cái càng cầm thú hơn.”
Trần Tiệp trào phúng Quý Thành Lĩnh, hoàn toàn không nói trước đây khi xem hết hồ sơ vụ án, cô đã bị ám ảnh tâm lý, liên tục bị ác mộng, trị liệu tâm lý kéo dài mấy tháng mới hết bị ám ảnh.
Không có gì khiến người ta khiếp đảm hơn đối đầu trực diện tội ác.
“Phong tỏa Hồng quán, sau khi cứu các nạn nhân, chúng ta phát hiện bảy tám thi thể dưới tầng hầm, đại khái mười bảy mười tám tuổi, trong đó có một thi thể chừng mười tuổi, đều là bị ngược đãi đến chết. Cảnh sát lại phát hiện độ cao nền xi măng tầng hầm không bình thường, sau khi đào lên, chín cái hố xếp lớp hiện ra, mỗi hố xếp chồng hai người, dàn bốn hàng, tổng cộng sáu mươi ba bộ xương trắng.”
“Cậu có thể tượng tượng lúc đó sóng to gió lớn đến cỡ nào.”