Anh Đến Từ Vực Sâu - Trang 3
Quyển 4 - Chương 94
Edit: OnlyU
Lý Toản cười ra tiếng, hắn ngồi thẳng người lên, khẽ hôn lên cổ Giang Hành, cảm nhận được hơi thở nóng rực trên đỉnh đầu, hắn chỉ hôn mấy giây rồi tách ra, nhưng vai bỗng bị một bàn tay to giữ lại khiến hắn không thể lùi ra, không thể thoát khỏi người bị hắn trêu chọc nổi dục vọng.
“Làm gì có chuyện tốt cả người thoát thân như vậy.” Giang Hành thì thầm bên môi hắn.
Lý Toản càng cười tươi: “Trách anh tự chủ quá kém… ưm.”
Môi bị hôn lên, nụ cười bị đối phương nuốt lấy, Lý Toản nheo mắt, tâm trạng rất tốt nghênh đón tình cảm nồng nhiệt ùn ùn kéo đến của Giang Hành. Một tay như bị kẹp chặt, nắm lấy cánh tay Giang Hành như dây leo quấn lên người hắn, tay kia vòng ra ôm lấy tấm lưng dày rộng của y.
Cách lớp áo sơ mi lụa mỏng manh, lòng bàn tay cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực của đối phương, bắp thịt đầy đặn rắn chắc, bàn tay từ từ di chuyển lên, giống như đang miêu tả cơ thể của người yêu, cạ vào lớp áo mỏng, xoa xoa cần cổ, lòng bàn tay vẫn còn cảm xúc khi tiếp xúc da thịt, sau đó lại vươn tay lên xuyên vào mái tóc, năm ngón tay xòe ra rồi nắm lại, kèm theo một nhúm tóc.
Mũi miệng toàn là hơi thở của Giang Hành, môi lưỡi quấn quít kịch liệt giống như rót rượu mạnh, ngay cả hô hấp cũng không thể phân biệt được là của ai, hai người khao khát hòa quyện cơ thể vào nhau, khiến cơ thể và linh hồn hòa thành một.
Vừa bắt đầu đã dữ dội, môi bị cắn rách da, đầu lưỡi nếm được mùi máu, sau đó khúc nhạc dạo lên đến đỉnh điểm. Sấm rền gió cuốn qua đi là đến gió êm biển lặng, tựa như dã thú gặm cắn đã trở nên nhã nhặn, chỉ còn dịu dàng triền miên đầy tình cảm, dã thú mất lý trí rốt cuộc đã mặc xong lớp da người, tiến hóa thành con người.
Giang Hành liếm liếm bờ môi rách da của Lý Toản, vì yêu thích mà hai mắt từ máu xám nhạt biến thành xám đậm, tựa như đang cất chứa một thế giới thần bí khác. Y còn muốn hôn tiếp, nhưng kết quả của việc không biết thỏa mãn chính là da đầu bỗng đau đớn, Lý Toản nắm tóc y kéo ra sau.
“Một vừa hai phải.” Hắn khàn khàn, liếc nhìn Giang Hành nói: “Anh là chó hả? Lần nào cũng cắn rách da.”
Giang Hành hơi ngửa ra sau theo lực tay của Lý Toản, cần cổ căng lên thành đường cong quyến rũ, hầu kết lộ rõ, hai xương quai xanh hơi lõm xuống thành hõm xương khêu gợi, trên hõm xương ngực có một mặt dây chuyền bạc hình đầu đạn.
Trước khi đến đây y đã tắm rửa, xịt nước hoa, thay quần áo, tốn tâm sức phối đồ, dây chuyền bạc ngày thường chưa từng thấy chính là bằng chứng chính xác nhất.
Giang Hành nhìn Lý Toản nói: “Em cắn lại đi, anh bảo đảm không phản kháng.” Y cong khóe môi, bổ sung một câu: “Cắn ở đâu cũng được.”
Lý Toản tê cả da đầu, một dòng điện chợt chạy dọc sống lưng, gần như không chống đỡ nổi Giang Hành tung các chiêu quyến rũ hắn. Hàm răng hắn hơi ngứa, cuối cùng hắn buông Giang Hành ra, mí mắt rũ xuống, lướt mắt thấy vị trí nào đó đang phản ứng của cả hai người, nhưng cuối cùng không đến nỗi hoang dâm ngay trong phòng làm việc.
“Tôi bận rộn.” Lý Toản ngẩng đầu nhìn Giang Hành: “Hôm nay thứ bảy, đáng lẽ hiện giờ chúng ta đang trải qua hai ngày nghỉ ở khách sạn ven biển. Đặt phòng nhìn ra biển, có cửa sổ sát đất thật lớn, buổi sáng có thể thấy mặt trời mọc.”
“Ừm.” Giang Hành nghe hắn miêu tả, ngón tay không an phận trêu đùa mu bàn tay Lý Toản.
Hắn nói tiếp: “Tôi có chuẩn bị ít đồ trên tủ đầu giường trong phòng.”
Lúc đầu Giang Hành không quá để ý, đến khi đợi một lúc lâu không thấy Lý Toản nói tiếp, y ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm gương mặt hắn: “Không phải như anh nghĩ đó chứ.”
Lý Toản xoa cằm đáp: “Là như anh nghĩ.” Hắn nhẹ bẫng nói: “Tôi rất muốn thử xem sao, thất bại hay thành công đều được, chỉ muốn thử một lần. Đáng tiếc hai ngày nghỉ bị hủy, không có ngày nghỉ rồi.”
Nét mặt Giang Hành như nứt ra, hai vai từ từ rũ xuống, y buông Lý Toản ra, không dám tin cào cào tóc, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ: “Mẹ nó!”
Vừa buồn phiền vừa chán nản, y thật sự kinh ngạc, những lần ấm ức trong đời ít đến nỗi có để đếm trên đầu ngón tay đều đến từ Lý Toản.
Hắn đang gác tay chống cằm, tréo chân thưởng thức dáng vẻ ảo não của Giang Hành, cảm thấy mỹ mãn rồi mới giở hồ sơ ra: “Tôi làm việc. Anh cứ tự nhiên đi.”
Giang Hành vươn chân dài móc lấy cái ghế kéo lại gần rồi ngồi xuống, sau đó lấy di động ra chơi game.
Hắn liếc mắt, khóe mắt thấy được là một trò bắn bong bóng, nhàm chán khiến người ta khiếp sợ. Hết ý kiến, hắn không để ý nữa mà tập trung vào hồ sơ vụ án.
Một người chăm chỉ làm việc, một người chơi game, cũng là hòa thuận ở chung.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thẳng đến đêm khuya, bóng đèn trong phân cục từ từ tắt, còn lại Đội hình sự vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Trần Tiệp duỗi người, ngáp một cái, cô uống hai hộp cà phê giá rẻ rồi mà vẫn buồn ngủ như cũ, đầu óc chậm chạp quả thật không chịu nổi nữa. Cô hỏi Quý Thành Lĩnh, người nhận việc gọi điện thoại đến các phân khu khác hỏi các vụ án chưa kết về tài xế xe chui hoặc xe taxi bị tấn công.
“Bên cậu tiến triển thế nào rồi?”
Quý Thành Lĩnh như bị lây cũng ngáp một cái: “Haaa… Có chút kết quả. Khu Ninh An có một vụ tấn công vẫn chưa kết án, người tố cáo là một tài xế xe chui, trong hồ sơ vụ án ghi lại, đầu năm nay người này đón khách thì gặp cướp, lúc đi ngang qua khu Kim Đường thì nữ hành khách đột nhiên siết cổ tài xế. Tài xế mạng lớn không chết mà chỉ bị siết cổ bất tỉnh, mười mấy phút sau tỉnh lại phát hiện cả người và xe không ở khu Kim Đường mà ở một quận náo nhiệt.”
“Tài xế vội vàng chạy đi báo cảnh sát, bị tra ra là lái xe phi pháp lại muốn hủy bản án, có điều vì là xe chui trái luật nên không hủy án được. Sau khi lưu hồ sơ vụ án, điều tra được ví tiền của tài xế đã mất, cảnh sát kết luận vụ án là cướp tài sản.”
“Tôi xem với.” Trần Tiệp đến gần máy tính của Quý Thành Lĩnh: “Kẻ tình nghi là nữ, tóc dài nhuộm xanh đậm, áo len, váy ngắn và giày AJ, tuổi tác tầm 27 – 28, cao khoảng 1m7, cao gầy trắng trẻo xinh đẹp… Đặc điểm giống cô gái mà nhân chứng miêu tả.”
Quý Thành Lĩnh hỏi lại: “Bên cô có tiến triển gì không?”
Nét mặt Trần Tiệp đờ đẫn, hai mắt vì thức đêm mà đỏ hòng: “Chúng ta lấy băng ghi hình camera giám sát tổng cộng 25 điểm, từ khu dân cư cũ đến khách sạn ven biển, từ bãi biển thẳng đến đại lộ tổng cộng 20 camera giám sát. Có vài camera giám sát đường lớn, vài cái ở khu dân cư tự lắp, sau khi sàng lọc còn 15 băng ghi hình có xuất hiện kẻ tình nghi. Sau đó là con đường đi ra biển, trên đường có nhiều cửa hàng đặc sắc nên đông người, camera giám sát khá nhiều, xuống chút nữa là khách sạn ven biển và bãi biển, ở đó càng đông nghịt toàn người là người, thần kỳ là camera giám sát lác đác vài cái.”
“Camera giám sát ở đại lộ nhiều, cũng không nhiều người xuất hiện ở đó tầm 2 – 3 giờ sáng nên cơ bản xác minh được danh tính, toàn là ngư dân.” Trần Tiệp lần lượt ấn mở băng ghi hình, sau đó tắt, bấm mở một tệp hình ảnh: “Camera giám sát quan trọng nhất bị sét đánh hỏng, mà những người xuất hiện trong băng ghi hình camera ngoài đường đều loại trừ hiềm nghi.”
Quý Thành Lĩnh: “Sau khi hung thủ giết Cát Hướng Địch không ra bãi biển? Không đúng…” Cậu nhớ lại địa hình nơi đó, khu dân cư và bãi biển được ngăn cách bởi rừng và biển, hai bên những con đường quanh co được rào chắn bằng những tấm ván gỗ và dây kẽm đơn giản thành hàng rào, có thể dễ dàng đi qua hoặc vượt qua hàng rào đi vào rừng.
“Hung thủ vượt rừng đi ra biển?”
Trần Tiệp phối hợp mở hình lên: “Đây là hình ảnh chụp hàng rào bị tháo dở gần trạm xe bus, cỏ dại mọc lan tràn nhưng lại có nhiều bước chân. Đã hỏi cư dân, họ nói vẫn có ngư dân địa phương đi vào rừng leo qua vách đá đến bãi biển bắt cá, đó là góc chết, buổi tối bãi cát bị thủy triều bao phủ nên cấm du khách đến chơi.”
“Nhưng ở đó có neo một thuyền đánh cá, trên thuyền đánh cá có xuồng cao su. Chủ chiếc thuyền đánh cá nói anh ta bị mất xuồng cao su, vừa lúc gặp cảnh sát đến tra án nên báo cảnh sát luôn. Trùng hợp hơn là người dọn vệ sinh nhặt rác ven biển phát hiện xuồng cao su bị xì hơi trong đống rác. Nói cách khác, hung thủ có thể đã né tránh tất cả camera giám sát, đi qua rừng núi nhỏ, trộm xuồng cao su trên thuyền đánh cá vượt biển, cuối cùng đi đến bãi biển.”
“Lúc đó bãi biển chỉ có vài người, thế nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy cả con đường với hàng loạt quán nướng, hàng trái cây, và cả đám đông đang vui chơi náo nhiệt. Khi đó hung thủ lên bờ, thay quần áo sạch đi đến trà trộn vào đám đông, không ai hoài nghi hung thủ.”
Quý Thành Lĩnh hít một hơi lạnh, lập tức nhận ra điểm khác thường: “Tại sao hung thủ quen thuộc địa hình nơi đó?”
Hết chương 94
Lý Toản cười ra tiếng, hắn ngồi thẳng người lên, khẽ hôn lên cổ Giang Hành, cảm nhận được hơi thở nóng rực trên đỉnh đầu, hắn chỉ hôn mấy giây rồi tách ra, nhưng vai bỗng bị một bàn tay to giữ lại khiến hắn không thể lùi ra, không thể thoát khỏi người bị hắn trêu chọc nổi dục vọng.
“Làm gì có chuyện tốt cả người thoát thân như vậy.” Giang Hành thì thầm bên môi hắn.
Lý Toản càng cười tươi: “Trách anh tự chủ quá kém… ưm.”
Môi bị hôn lên, nụ cười bị đối phương nuốt lấy, Lý Toản nheo mắt, tâm trạng rất tốt nghênh đón tình cảm nồng nhiệt ùn ùn kéo đến của Giang Hành. Một tay như bị kẹp chặt, nắm lấy cánh tay Giang Hành như dây leo quấn lên người hắn, tay kia vòng ra ôm lấy tấm lưng dày rộng của y.
Cách lớp áo sơ mi lụa mỏng manh, lòng bàn tay cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực của đối phương, bắp thịt đầy đặn rắn chắc, bàn tay từ từ di chuyển lên, giống như đang miêu tả cơ thể của người yêu, cạ vào lớp áo mỏng, xoa xoa cần cổ, lòng bàn tay vẫn còn cảm xúc khi tiếp xúc da thịt, sau đó lại vươn tay lên xuyên vào mái tóc, năm ngón tay xòe ra rồi nắm lại, kèm theo một nhúm tóc.
Mũi miệng toàn là hơi thở của Giang Hành, môi lưỡi quấn quít kịch liệt giống như rót rượu mạnh, ngay cả hô hấp cũng không thể phân biệt được là của ai, hai người khao khát hòa quyện cơ thể vào nhau, khiến cơ thể và linh hồn hòa thành một.
Vừa bắt đầu đã dữ dội, môi bị cắn rách da, đầu lưỡi nếm được mùi máu, sau đó khúc nhạc dạo lên đến đỉnh điểm. Sấm rền gió cuốn qua đi là đến gió êm biển lặng, tựa như dã thú gặm cắn đã trở nên nhã nhặn, chỉ còn dịu dàng triền miên đầy tình cảm, dã thú mất lý trí rốt cuộc đã mặc xong lớp da người, tiến hóa thành con người.
Giang Hành liếm liếm bờ môi rách da của Lý Toản, vì yêu thích mà hai mắt từ máu xám nhạt biến thành xám đậm, tựa như đang cất chứa một thế giới thần bí khác. Y còn muốn hôn tiếp, nhưng kết quả của việc không biết thỏa mãn chính là da đầu bỗng đau đớn, Lý Toản nắm tóc y kéo ra sau.
“Một vừa hai phải.” Hắn khàn khàn, liếc nhìn Giang Hành nói: “Anh là chó hả? Lần nào cũng cắn rách da.”
Giang Hành hơi ngửa ra sau theo lực tay của Lý Toản, cần cổ căng lên thành đường cong quyến rũ, hầu kết lộ rõ, hai xương quai xanh hơi lõm xuống thành hõm xương khêu gợi, trên hõm xương ngực có một mặt dây chuyền bạc hình đầu đạn.
Trước khi đến đây y đã tắm rửa, xịt nước hoa, thay quần áo, tốn tâm sức phối đồ, dây chuyền bạc ngày thường chưa từng thấy chính là bằng chứng chính xác nhất.
Giang Hành nhìn Lý Toản nói: “Em cắn lại đi, anh bảo đảm không phản kháng.” Y cong khóe môi, bổ sung một câu: “Cắn ở đâu cũng được.”
Lý Toản tê cả da đầu, một dòng điện chợt chạy dọc sống lưng, gần như không chống đỡ nổi Giang Hành tung các chiêu quyến rũ hắn. Hàm răng hắn hơi ngứa, cuối cùng hắn buông Giang Hành ra, mí mắt rũ xuống, lướt mắt thấy vị trí nào đó đang phản ứng của cả hai người, nhưng cuối cùng không đến nỗi hoang dâm ngay trong phòng làm việc.
“Tôi bận rộn.” Lý Toản ngẩng đầu nhìn Giang Hành: “Hôm nay thứ bảy, đáng lẽ hiện giờ chúng ta đang trải qua hai ngày nghỉ ở khách sạn ven biển. Đặt phòng nhìn ra biển, có cửa sổ sát đất thật lớn, buổi sáng có thể thấy mặt trời mọc.”
“Ừm.” Giang Hành nghe hắn miêu tả, ngón tay không an phận trêu đùa mu bàn tay Lý Toản.
Hắn nói tiếp: “Tôi có chuẩn bị ít đồ trên tủ đầu giường trong phòng.”
Lúc đầu Giang Hành không quá để ý, đến khi đợi một lúc lâu không thấy Lý Toản nói tiếp, y ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm gương mặt hắn: “Không phải như anh nghĩ đó chứ.”
Lý Toản xoa cằm đáp: “Là như anh nghĩ.” Hắn nhẹ bẫng nói: “Tôi rất muốn thử xem sao, thất bại hay thành công đều được, chỉ muốn thử một lần. Đáng tiếc hai ngày nghỉ bị hủy, không có ngày nghỉ rồi.”
Nét mặt Giang Hành như nứt ra, hai vai từ từ rũ xuống, y buông Lý Toản ra, không dám tin cào cào tóc, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ: “Mẹ nó!”
Vừa buồn phiền vừa chán nản, y thật sự kinh ngạc, những lần ấm ức trong đời ít đến nỗi có để đếm trên đầu ngón tay đều đến từ Lý Toản.
Hắn đang gác tay chống cằm, tréo chân thưởng thức dáng vẻ ảo não của Giang Hành, cảm thấy mỹ mãn rồi mới giở hồ sơ ra: “Tôi làm việc. Anh cứ tự nhiên đi.”
Giang Hành vươn chân dài móc lấy cái ghế kéo lại gần rồi ngồi xuống, sau đó lấy di động ra chơi game.
Hắn liếc mắt, khóe mắt thấy được là một trò bắn bong bóng, nhàm chán khiến người ta khiếp sợ. Hết ý kiến, hắn không để ý nữa mà tập trung vào hồ sơ vụ án.
Một người chăm chỉ làm việc, một người chơi game, cũng là hòa thuận ở chung.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thẳng đến đêm khuya, bóng đèn trong phân cục từ từ tắt, còn lại Đội hình sự vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Trần Tiệp duỗi người, ngáp một cái, cô uống hai hộp cà phê giá rẻ rồi mà vẫn buồn ngủ như cũ, đầu óc chậm chạp quả thật không chịu nổi nữa. Cô hỏi Quý Thành Lĩnh, người nhận việc gọi điện thoại đến các phân khu khác hỏi các vụ án chưa kết về tài xế xe chui hoặc xe taxi bị tấn công.
“Bên cậu tiến triển thế nào rồi?”
Quý Thành Lĩnh như bị lây cũng ngáp một cái: “Haaa… Có chút kết quả. Khu Ninh An có một vụ tấn công vẫn chưa kết án, người tố cáo là một tài xế xe chui, trong hồ sơ vụ án ghi lại, đầu năm nay người này đón khách thì gặp cướp, lúc đi ngang qua khu Kim Đường thì nữ hành khách đột nhiên siết cổ tài xế. Tài xế mạng lớn không chết mà chỉ bị siết cổ bất tỉnh, mười mấy phút sau tỉnh lại phát hiện cả người và xe không ở khu Kim Đường mà ở một quận náo nhiệt.”
“Tài xế vội vàng chạy đi báo cảnh sát, bị tra ra là lái xe phi pháp lại muốn hủy bản án, có điều vì là xe chui trái luật nên không hủy án được. Sau khi lưu hồ sơ vụ án, điều tra được ví tiền của tài xế đã mất, cảnh sát kết luận vụ án là cướp tài sản.”
“Tôi xem với.” Trần Tiệp đến gần máy tính của Quý Thành Lĩnh: “Kẻ tình nghi là nữ, tóc dài nhuộm xanh đậm, áo len, váy ngắn và giày AJ, tuổi tác tầm 27 – 28, cao khoảng 1m7, cao gầy trắng trẻo xinh đẹp… Đặc điểm giống cô gái mà nhân chứng miêu tả.”
Quý Thành Lĩnh hỏi lại: “Bên cô có tiến triển gì không?”
Nét mặt Trần Tiệp đờ đẫn, hai mắt vì thức đêm mà đỏ hòng: “Chúng ta lấy băng ghi hình camera giám sát tổng cộng 25 điểm, từ khu dân cư cũ đến khách sạn ven biển, từ bãi biển thẳng đến đại lộ tổng cộng 20 camera giám sát. Có vài camera giám sát đường lớn, vài cái ở khu dân cư tự lắp, sau khi sàng lọc còn 15 băng ghi hình có xuất hiện kẻ tình nghi. Sau đó là con đường đi ra biển, trên đường có nhiều cửa hàng đặc sắc nên đông người, camera giám sát khá nhiều, xuống chút nữa là khách sạn ven biển và bãi biển, ở đó càng đông nghịt toàn người là người, thần kỳ là camera giám sát lác đác vài cái.”
“Camera giám sát ở đại lộ nhiều, cũng không nhiều người xuất hiện ở đó tầm 2 – 3 giờ sáng nên cơ bản xác minh được danh tính, toàn là ngư dân.” Trần Tiệp lần lượt ấn mở băng ghi hình, sau đó tắt, bấm mở một tệp hình ảnh: “Camera giám sát quan trọng nhất bị sét đánh hỏng, mà những người xuất hiện trong băng ghi hình camera ngoài đường đều loại trừ hiềm nghi.”
Quý Thành Lĩnh: “Sau khi hung thủ giết Cát Hướng Địch không ra bãi biển? Không đúng…” Cậu nhớ lại địa hình nơi đó, khu dân cư và bãi biển được ngăn cách bởi rừng và biển, hai bên những con đường quanh co được rào chắn bằng những tấm ván gỗ và dây kẽm đơn giản thành hàng rào, có thể dễ dàng đi qua hoặc vượt qua hàng rào đi vào rừng.
“Hung thủ vượt rừng đi ra biển?”
Trần Tiệp phối hợp mở hình lên: “Đây là hình ảnh chụp hàng rào bị tháo dở gần trạm xe bus, cỏ dại mọc lan tràn nhưng lại có nhiều bước chân. Đã hỏi cư dân, họ nói vẫn có ngư dân địa phương đi vào rừng leo qua vách đá đến bãi biển bắt cá, đó là góc chết, buổi tối bãi cát bị thủy triều bao phủ nên cấm du khách đến chơi.”
“Nhưng ở đó có neo một thuyền đánh cá, trên thuyền đánh cá có xuồng cao su. Chủ chiếc thuyền đánh cá nói anh ta bị mất xuồng cao su, vừa lúc gặp cảnh sát đến tra án nên báo cảnh sát luôn. Trùng hợp hơn là người dọn vệ sinh nhặt rác ven biển phát hiện xuồng cao su bị xì hơi trong đống rác. Nói cách khác, hung thủ có thể đã né tránh tất cả camera giám sát, đi qua rừng núi nhỏ, trộm xuồng cao su trên thuyền đánh cá vượt biển, cuối cùng đi đến bãi biển.”
“Lúc đó bãi biển chỉ có vài người, thế nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy cả con đường với hàng loạt quán nướng, hàng trái cây, và cả đám đông đang vui chơi náo nhiệt. Khi đó hung thủ lên bờ, thay quần áo sạch đi đến trà trộn vào đám đông, không ai hoài nghi hung thủ.”
Quý Thành Lĩnh hít một hơi lạnh, lập tức nhận ra điểm khác thường: “Tại sao hung thủ quen thuộc địa hình nơi đó?”
Hết chương 94