Anh Đến Từ Vực Sâu - Trang 3
Quyển 4 - Chương 106
Lão Tăng đang húp mì hoành thánh, nghe vậy cắn đứt, nhai hai ba miếng rồi nuốt xuống, cân nhắc một lúc mới lên tiếng: “Hai tử thi trong rãnh hoa là người mới thuê nhà, đăng ký bằng giấy tờ giả, anh tra hồ sơ tiền án trong hệ thống cảnh sát toàn quốc, tra được tên thật của hai người này. Một người tên là Đao Vấn, người còn lại là Ban Chung Đức, người thành phố Cảnh Hồng, Tây Song Bản Nạp, từng buôn m.a túy ở Lâm Thương, tỉnh Vân Nam, bị bắt bỏ tù tầm 8 năm, có tiền án.”
“Đao Vấn, Ban Chung Đức?” Lý Toản nhớ kỹ tên hai người chết rồi nói tiếp: “Ban Chung Đức, tên này không giống người Trung Quốc.”
“Đúng vậy, hắn là con lai Trung – Thái. Mặc dù hai người này sinh ra ở thành phố Cảnh Hồng, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở vùng Tam Giác Vàng, cha mẹ của Đao Vấn làm biên thủy. Mẹ của Ban Chung Đức làm cave trong một tiệm uốn tóc ở khu vực Tam Giác Vàng, cha hắn buôn m.a túy, khi cướp một tàu hàng ở sông Mê Kông thì bị bắn chết.”
Lý Toản chà chà ngón tay, quay đầu nhìn chằm chằm lão Tăng đang ăn mì: “Từ lúc nào mà hồ sơ lưu trữ tiền án toàn quốc lại tra hết tám đời tổ tông nhà người ta vậy?”
Lại nói, vì nâng cao năng suất mà hồ sơ lưu trữ tiền án toàn quốc đều ngắn gọn, sao lại có gia đình của người phạm tội trong này? Mà hồ sơ chi tiết về hai tử thi này do nội bộ hệ thống công an Vân Nam lưu trữ, muốn điều tra, trừ phi nhờ nhân viên địa phương hỗ trợ.
Trong vòng một buổi tối, lão Tăng có thể liên lạc nhân viên nội bộ công an Lâm Thương, tỉnh Vân Nam, đồng thời điều tra tiền án lưu trữ, sau đó lại gửi hồ sơ qua đây, vậy thì hiệu suất làm việc này thật sự là cao đến nỗi khiến người khác tự ti.
Lão Tăng né ánh mắt Lý Toản, uống sạch nước canh, rút khăn giấy lau miệng rồi nói: “Cục trưởng Đồng đích thân liên hệ với bên Vân Nam, cậu nói xem, hiệu suất làm việc có thể không cao sao? Hai người chết đều có tiền án, chết trong một căn hộ cho thuê khóa kín ở thành phố Việt Giang, còn là bị bắn mỗi người một phát bởi khẩu súng kiểu mới. Thân phận không đơn giản, cái chết lại ly kỳ, liên quan đến khu Tam Giác Vàng, cậu nói xem cục trưởng Đồng có thể không gấp gáp sao?”
Lý Toản nhướng mày: “Mọi người đã biết?”
“Biết cái gì?” Lão Tăng kinh ngạc nhìn qua, đối diện với ánh mắt vô tội của Lý Toản, anh lập tức trợn to mắt, tay run run chỉ vào hắn, thất thanh nói: “Cậu, cậu sớm biết hai người này bị súng kiểu mới bắn chết?! Cậu còn gạt cả anh đây và người của khu Bắc Điền, sống chết đòi mang tử thi về khu Đông Thành!!”
Một tay Lý Toản xoa bóp eo, lặng lẽ đổi tư thế ngồi thoải mái một chút: “Tôi chỉ hơi hiếu kỳ.”
“Thu lòng hiếu kỳ của cậu lại, bằng không cục trưởng Đồng sẽ đích thân đến hầu hạ cậu.” Lão Tăng nói tiếp: “Cục thành phố Tân Châu nghe tin, đã quyết định nhận vụ này. Tối nay người bên họ sẽ đến, tử thi và các tài liệu liên quan phải đưa đi hết. Lý Toản, cậu bớt nói bậy đi. Vụ án Thẩm Bình Sa đã kết thúc, vụ án bắn chết còn lại phải chuyển cho Cục thành phố.”
Lão Tăng nói thái độ của Cục thành phố rất kiên quyết, rõ ràng chuyện này không thể thương lượng, không cho phép Lý Toản tùy hứng nhúng tay vào.
Hắn uể oải xua tay nói: “Tôi hỏi một chút thôi, thật sự không muốn xen vào.”
Ngay khi biết là súng loại mới, Lý Toản đã đoán tỷ lệ vụ án này rơi vào tay hắn không hơn 10%, hiện tại nghe lão Tăng nói rõ thân phận của hai tử thi, hắn càng hiểu rõ bản thân không có tư cách nhúng tay vào vụ án này.
Như hắn dự đoán, Cục thành phố tiếp quản.
Hai mắt nửa nhắm chỉ ngẩn ra trong chốc lát, Lý Toản thình lình hỏi: “Có phát hiện kẻ tình nghi sát hại Thẩm Bình Sa không?”
Lão Tăng: “Không có.”
Lý Toản hỏi tiếp: “Thời điểm Thẩm Bình Sa bị hại là lúc người trong làng đô thị qua lại đông nhất, ở đó là khu dân cư, không có camera giám sát sao? Không ai thấy hoặc nghe tiếng động?”
Lão Tăng đáp: “Nơi Thẩm Bình Sa bị sát hại trùng hợp là một bãi rác nhỏ có khúc quanh, chỉ có đầu hẻm là có gắn camera giám sát, bình thường không ai muốn đến gần bãi rác, dù phải đi vòng cũng không muốn đi ngang qua chỗ này, thế nên không ai chứng kiến sự việc, không ai nghe được tiếng động lạ vì siêu thị gần đó cùng lúc phát bản tin hấp dẫn khách hàng. Chúng ta đã rà soát mười mấy camera giám sát, không phát hiện được gì.”
Lý Toản: “Tiện tay giết người trong khu vực đông đúc, còn né tránh được đám đông và camera giám sát, là một người chuyên nghiệp.”
Trần Tiệp hỏi: “Ngành gì?”
Lý Toản: “Giết người diệt khẩu.”
Trần Tiệp sửng sốt: “Diệt khẩu cái gì cơ? Thẩm Bình Sa biết bí mật gì của hung thủ sao?”
Lý Toản đứng dậy, trong nháy mắt phần eo truyền đến cảm giác đau nhức chỉ có hắn tự mình biết. Hắn kiềm nén xúc động muốn đỡ lưng, cả người cứng ngắc đi vào phòng làm việc, thuận tiện trả lời câu hỏi của Trần Tiệp: “Ai mà biết. Nói không chừng là nhìn thấy thứ không nên thấy.”
Trần Tiệp chống cằm tập trung nhìn mông eo Lý Toản, ánh mắt dời xuống, nhìn kỹ hai đùi cứng còng máy móc của hắn rồi nói: “Tướng đi của lão đại, sao giống bị đau trứng đau mông vậy?”
Quý Thành Lĩnh cạn lời, Trần Tiệp mở miệng ra không là “trứng” thì cũng là “mông” đàn ông, hoàn toàn không biết bốn chữ “xấu hổ” và “rụt rè” viết như thế nào, là một đại biểu thiếu nữ thời đại mới biến chủng, nên rời cương vị công tác gần hai năm mà vẫn còn là người giỏi nhất Đội bắt tệ nạn.
Trần Tiệp nhìn quanh Đội hình sự một vòng, các nam đồng bào chạm phải ánh mắt của cô, không hẹn mà cùng dời tầm mắt lảng tránh, rụt rụt vai run lẩy bẩy như con chim cút nhỏ. Trần Tiệp lắc đầu thở dài bày tỏ tiếc nuối, Đội hình sự to lớn, thế mà trong đông đảo đồng nghiệp nam, không ai có được 1% nhạy bén của cô!
Trần Tiệp cau mày nghiêm túc suy tư, lão đại như vậy, rõ ràng có quỷ!
Vương Đang Đang mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tiệp đang cười rất d.âm đãng bên cạnh, cậu yên lặng đứng dậy, đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lý Toản. Sau khi vào phòng, hắn hỏi có chuyện gì, Vương Đang Đang lên tiếng: “Trong vụ án Vương Tân Vũ giết người liên hoàn, lúc một trong những bị hại là Chương Hi đâm vào thành cầu, camera hành trình ghi lại cô ta đang liên lạc với một người không rõ danh tính. Tôi khôi phục ghi âm, anh nghe thử xem.”
Vương Đang Đang tốn chút thời gian khôi phục đoạn ghi âm, sau đó cậu bận rộn chỉnh lý hồ sơ vụ án chồng chất, quên nói cho Lý Toản, vừa nãy nghe lão Tăng nhắc tới “Lâm Thương, tỉnh Vân Nam”, cậu mới chợt nhớ lại chuyện này.
Lý Toản nghe xong đoạn ghi âm rồi nói: “Trừ cậu ra, còn ai trong Đội kỹ thuật hình sự có thể phục hồi đoạn ghi âm này không?”
Vương Đang Đang lắc đầu: “Ngoại trừ tôi thì không còn ai.”
Cậu bình thản và tự tin nói đúng sự thật, vì cậu có bản lĩnh này. So với cảnh sát hình sự, cậu vốn thích hợp làm kỹ thuật phía sau hơn.
Lý Toản đáp: “Đoạn ghi âm để ở chỗ tôi đi… Chỉ có một phần?”
“Tôi không sao chép. Anh muốn thì cứ lấy đi.” Vương Đang Đang nói xong, nghĩ không còn gì khác bèn nói: “Đội trưởng Lý, tôi ra ngoài đây.”
“Hửm? Ừm, đi đi.”
Lý Toản vuốt vuốt máy ghi âm nhìn theo Vương Đang Đang đi ra ngoài, sau đó hắn bấm mở nghe lại một lần nữa, nghe mấy lần rồi xóa bỏ.
Sự tồn tại của đoạn ghi âm chứng minh nghi ngờ trong lòng hắn! Hắn nghi ngờ hành động bắt cóc và tự sát của Chương Hi. Một khi tách tình hình hỗn loạn lúc ấy ra, chỉ phân tích riêng hành động của Chương Hi thì sẽ phát hiện điểm bất thường.
Chương Hi mai phục ở câu lạc bộ chờ đợi phục kích Hồ Cao Phi, bắt cóc Hồ Cao Phi, chạy trên đường cao tốc nhưng lại có thể né dòng xe cộ trong vào thời điểm đông đúc nhất trong ngày, “trùng hợp” bị cảnh sát chặn trên cầu lớn Việt Giang và một loạt hành động sau đó, như là một kịch bản dày công chuẩn bị, vai chính có được diễn xuất cao siêu, diễn vô cùng xuất sắc ngoạn mục.
Đặc biệt là màn cuối cùng, người bị hại phát điên cầu xin cảnh sát nhân dân chính nghĩa trợ giúp, gửi gắm hi vọng vào người anh hùng.
Khi màn sương tuyệt vọng và tử vong bao phủ từ từ rút đi, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng phát hiện vở hài kịch này đột ngột đến cỡ nào.
Khi đó Lý Toản bận rộn phá án mà quên đi cảm giác khác thường nảy sinh từ sâu trong lòng, hiện giờ, rốt cuộc hắn có thể khẳng định – Đây là một vở kịch đã được lên kế hoạch từ lâu!
Chương Hi không phải diễn viên chính, mà hắn, Lý Toản mới là diễn viên chính!
Hắn bị coi thành tên hề nhảy nhót, bị đặt lên sân khấu do người khác dựng sẵn, bị điều khiển theo kịch bản của người khác, mà tổng đạo diễn, tổng biên kịch, ngay cả cái bóng cũng không thấy, không biết kết cục kịch bản, hắn không biết sẽ phát triển theo hướng nào.
Không biết kết cục, diễn viên tham gia lấy cái chết chào cảm ơn, Lý Toản không đoán được mục đích của kẻ chủ mưu sau màn.
Hắn gục đầu xuống bàn làm việc, trán tì xuống bàn, nhắm chặt hai mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nhớ lại hắn từng đắc tội kẻ thù nào như thế, kẻ nào tốn công tốn sức đùa bỡn hắn như thế.
Suy nghĩ mãi, kết quả không có manh mối.
Hắn đã đắc tội ai? Ai có thế lực lớn như vậy, có thể hành động được nhiều như vậy? Chuyện của Chương Hi liên lụy vụ án buôn người, kéo xuống không ít người, kẻ nào không có thực lực trong tay căn bản không chơi nổi.
Chương Hi… Người Lâm Thương, tỉnh Vân Nam?
Lý Toản mở choàng mắt, Chương Hi là người Lâm Thương, tỉnh Vân Nam, tử thi trong rãnh hoa cũng là người tỉnh Vân Nam, từng phạm tội ở Lâm Thương, bị giam 8 năm, trên người chúng có m.a túy, sau khi ra tù nhất định còn lăn lộn ở khu Tam Giác Vàng.
Tam Giác Vàng?!
Lý Toản mở máy vi tính ra, nhập các vụ án có liên quan đến khu Tam Giác Vàng trong trí nhớ, trong vụ buôn người xuất hiện một bộ phận đến từ Tam Giác Vàng, lý do du thuyền “Cá Heo số 1” xảy ra đấu súng, theo hắn nhớ là Giang Hành nói có người muốn đen ăn đen, nuốt vũ khí.
Mà người mua vũ khí vốn đến từ phiến quân bang Shan tại Tam Giác Vàng!
Lúc đó, giao dịch vũ khí là một lượng lớn súng ống kiểu mới!
Cộng thêm m.a túy đá tinh khiết chảy vào phố Khanh Thủy sáu năm trước, Giang Hành từng nhắc qua có người dựa vào số lượng m.a túy này mà đứng vững gót chân ở Tam Giác Vàng, đồng thời thành lập quân đội, quân đội này là – phiến quân bang Shan!
***
“Thủ lĩnh phiến quân bang Shan.” Giang Hành gõ chữ trả lời người liên hệ: “Tôi cần tài liệu chi tiết hơn.”
Trong máy tính, người kia trả lời mấy câu ngắn gọn rồi nhanh chóng từ bỏ, nói dăm ba câu giải quyết xong giao dịch, hai bên ngừng trao đổi. Mối liên hệ này biến mất, mối khác lại sáng lên, đều là những người chầu rìa được Giang Hành liên hệ điều tra thế lực mới nổi ở Tam Giác Vàng.
Lão Đoàn ở Thôn Tứ Môn cũng là một trong số những tai mắt.
“Đao Vấn, Ban Chung Đức?” Lý Toản nhớ kỹ tên hai người chết rồi nói tiếp: “Ban Chung Đức, tên này không giống người Trung Quốc.”
“Đúng vậy, hắn là con lai Trung – Thái. Mặc dù hai người này sinh ra ở thành phố Cảnh Hồng, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở vùng Tam Giác Vàng, cha mẹ của Đao Vấn làm biên thủy. Mẹ của Ban Chung Đức làm cave trong một tiệm uốn tóc ở khu vực Tam Giác Vàng, cha hắn buôn m.a túy, khi cướp một tàu hàng ở sông Mê Kông thì bị bắn chết.”
Lý Toản chà chà ngón tay, quay đầu nhìn chằm chằm lão Tăng đang ăn mì: “Từ lúc nào mà hồ sơ lưu trữ tiền án toàn quốc lại tra hết tám đời tổ tông nhà người ta vậy?”
Lại nói, vì nâng cao năng suất mà hồ sơ lưu trữ tiền án toàn quốc đều ngắn gọn, sao lại có gia đình của người phạm tội trong này? Mà hồ sơ chi tiết về hai tử thi này do nội bộ hệ thống công an Vân Nam lưu trữ, muốn điều tra, trừ phi nhờ nhân viên địa phương hỗ trợ.
Trong vòng một buổi tối, lão Tăng có thể liên lạc nhân viên nội bộ công an Lâm Thương, tỉnh Vân Nam, đồng thời điều tra tiền án lưu trữ, sau đó lại gửi hồ sơ qua đây, vậy thì hiệu suất làm việc này thật sự là cao đến nỗi khiến người khác tự ti.
Lão Tăng né ánh mắt Lý Toản, uống sạch nước canh, rút khăn giấy lau miệng rồi nói: “Cục trưởng Đồng đích thân liên hệ với bên Vân Nam, cậu nói xem, hiệu suất làm việc có thể không cao sao? Hai người chết đều có tiền án, chết trong một căn hộ cho thuê khóa kín ở thành phố Việt Giang, còn là bị bắn mỗi người một phát bởi khẩu súng kiểu mới. Thân phận không đơn giản, cái chết lại ly kỳ, liên quan đến khu Tam Giác Vàng, cậu nói xem cục trưởng Đồng có thể không gấp gáp sao?”
Lý Toản nhướng mày: “Mọi người đã biết?”
“Biết cái gì?” Lão Tăng kinh ngạc nhìn qua, đối diện với ánh mắt vô tội của Lý Toản, anh lập tức trợn to mắt, tay run run chỉ vào hắn, thất thanh nói: “Cậu, cậu sớm biết hai người này bị súng kiểu mới bắn chết?! Cậu còn gạt cả anh đây và người của khu Bắc Điền, sống chết đòi mang tử thi về khu Đông Thành!!”
Một tay Lý Toản xoa bóp eo, lặng lẽ đổi tư thế ngồi thoải mái một chút: “Tôi chỉ hơi hiếu kỳ.”
“Thu lòng hiếu kỳ của cậu lại, bằng không cục trưởng Đồng sẽ đích thân đến hầu hạ cậu.” Lão Tăng nói tiếp: “Cục thành phố Tân Châu nghe tin, đã quyết định nhận vụ này. Tối nay người bên họ sẽ đến, tử thi và các tài liệu liên quan phải đưa đi hết. Lý Toản, cậu bớt nói bậy đi. Vụ án Thẩm Bình Sa đã kết thúc, vụ án bắn chết còn lại phải chuyển cho Cục thành phố.”
Lão Tăng nói thái độ của Cục thành phố rất kiên quyết, rõ ràng chuyện này không thể thương lượng, không cho phép Lý Toản tùy hứng nhúng tay vào.
Hắn uể oải xua tay nói: “Tôi hỏi một chút thôi, thật sự không muốn xen vào.”
Ngay khi biết là súng loại mới, Lý Toản đã đoán tỷ lệ vụ án này rơi vào tay hắn không hơn 10%, hiện tại nghe lão Tăng nói rõ thân phận của hai tử thi, hắn càng hiểu rõ bản thân không có tư cách nhúng tay vào vụ án này.
Như hắn dự đoán, Cục thành phố tiếp quản.
Hai mắt nửa nhắm chỉ ngẩn ra trong chốc lát, Lý Toản thình lình hỏi: “Có phát hiện kẻ tình nghi sát hại Thẩm Bình Sa không?”
Lão Tăng: “Không có.”
Lý Toản hỏi tiếp: “Thời điểm Thẩm Bình Sa bị hại là lúc người trong làng đô thị qua lại đông nhất, ở đó là khu dân cư, không có camera giám sát sao? Không ai thấy hoặc nghe tiếng động?”
Lão Tăng đáp: “Nơi Thẩm Bình Sa bị sát hại trùng hợp là một bãi rác nhỏ có khúc quanh, chỉ có đầu hẻm là có gắn camera giám sát, bình thường không ai muốn đến gần bãi rác, dù phải đi vòng cũng không muốn đi ngang qua chỗ này, thế nên không ai chứng kiến sự việc, không ai nghe được tiếng động lạ vì siêu thị gần đó cùng lúc phát bản tin hấp dẫn khách hàng. Chúng ta đã rà soát mười mấy camera giám sát, không phát hiện được gì.”
Lý Toản: “Tiện tay giết người trong khu vực đông đúc, còn né tránh được đám đông và camera giám sát, là một người chuyên nghiệp.”
Trần Tiệp hỏi: “Ngành gì?”
Lý Toản: “Giết người diệt khẩu.”
Trần Tiệp sửng sốt: “Diệt khẩu cái gì cơ? Thẩm Bình Sa biết bí mật gì của hung thủ sao?”
Lý Toản đứng dậy, trong nháy mắt phần eo truyền đến cảm giác đau nhức chỉ có hắn tự mình biết. Hắn kiềm nén xúc động muốn đỡ lưng, cả người cứng ngắc đi vào phòng làm việc, thuận tiện trả lời câu hỏi của Trần Tiệp: “Ai mà biết. Nói không chừng là nhìn thấy thứ không nên thấy.”
Trần Tiệp chống cằm tập trung nhìn mông eo Lý Toản, ánh mắt dời xuống, nhìn kỹ hai đùi cứng còng máy móc của hắn rồi nói: “Tướng đi của lão đại, sao giống bị đau trứng đau mông vậy?”
Quý Thành Lĩnh cạn lời, Trần Tiệp mở miệng ra không là “trứng” thì cũng là “mông” đàn ông, hoàn toàn không biết bốn chữ “xấu hổ” và “rụt rè” viết như thế nào, là một đại biểu thiếu nữ thời đại mới biến chủng, nên rời cương vị công tác gần hai năm mà vẫn còn là người giỏi nhất Đội bắt tệ nạn.
Trần Tiệp nhìn quanh Đội hình sự một vòng, các nam đồng bào chạm phải ánh mắt của cô, không hẹn mà cùng dời tầm mắt lảng tránh, rụt rụt vai run lẩy bẩy như con chim cút nhỏ. Trần Tiệp lắc đầu thở dài bày tỏ tiếc nuối, Đội hình sự to lớn, thế mà trong đông đảo đồng nghiệp nam, không ai có được 1% nhạy bén của cô!
Trần Tiệp cau mày nghiêm túc suy tư, lão đại như vậy, rõ ràng có quỷ!
Vương Đang Đang mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tiệp đang cười rất d.âm đãng bên cạnh, cậu yên lặng đứng dậy, đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lý Toản. Sau khi vào phòng, hắn hỏi có chuyện gì, Vương Đang Đang lên tiếng: “Trong vụ án Vương Tân Vũ giết người liên hoàn, lúc một trong những bị hại là Chương Hi đâm vào thành cầu, camera hành trình ghi lại cô ta đang liên lạc với một người không rõ danh tính. Tôi khôi phục ghi âm, anh nghe thử xem.”
Vương Đang Đang tốn chút thời gian khôi phục đoạn ghi âm, sau đó cậu bận rộn chỉnh lý hồ sơ vụ án chồng chất, quên nói cho Lý Toản, vừa nãy nghe lão Tăng nhắc tới “Lâm Thương, tỉnh Vân Nam”, cậu mới chợt nhớ lại chuyện này.
Lý Toản nghe xong đoạn ghi âm rồi nói: “Trừ cậu ra, còn ai trong Đội kỹ thuật hình sự có thể phục hồi đoạn ghi âm này không?”
Vương Đang Đang lắc đầu: “Ngoại trừ tôi thì không còn ai.”
Cậu bình thản và tự tin nói đúng sự thật, vì cậu có bản lĩnh này. So với cảnh sát hình sự, cậu vốn thích hợp làm kỹ thuật phía sau hơn.
Lý Toản đáp: “Đoạn ghi âm để ở chỗ tôi đi… Chỉ có một phần?”
“Tôi không sao chép. Anh muốn thì cứ lấy đi.” Vương Đang Đang nói xong, nghĩ không còn gì khác bèn nói: “Đội trưởng Lý, tôi ra ngoài đây.”
“Hửm? Ừm, đi đi.”
Lý Toản vuốt vuốt máy ghi âm nhìn theo Vương Đang Đang đi ra ngoài, sau đó hắn bấm mở nghe lại một lần nữa, nghe mấy lần rồi xóa bỏ.
Sự tồn tại của đoạn ghi âm chứng minh nghi ngờ trong lòng hắn! Hắn nghi ngờ hành động bắt cóc và tự sát của Chương Hi. Một khi tách tình hình hỗn loạn lúc ấy ra, chỉ phân tích riêng hành động của Chương Hi thì sẽ phát hiện điểm bất thường.
Chương Hi mai phục ở câu lạc bộ chờ đợi phục kích Hồ Cao Phi, bắt cóc Hồ Cao Phi, chạy trên đường cao tốc nhưng lại có thể né dòng xe cộ trong vào thời điểm đông đúc nhất trong ngày, “trùng hợp” bị cảnh sát chặn trên cầu lớn Việt Giang và một loạt hành động sau đó, như là một kịch bản dày công chuẩn bị, vai chính có được diễn xuất cao siêu, diễn vô cùng xuất sắc ngoạn mục.
Đặc biệt là màn cuối cùng, người bị hại phát điên cầu xin cảnh sát nhân dân chính nghĩa trợ giúp, gửi gắm hi vọng vào người anh hùng.
Khi màn sương tuyệt vọng và tử vong bao phủ từ từ rút đi, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng phát hiện vở hài kịch này đột ngột đến cỡ nào.
Khi đó Lý Toản bận rộn phá án mà quên đi cảm giác khác thường nảy sinh từ sâu trong lòng, hiện giờ, rốt cuộc hắn có thể khẳng định – Đây là một vở kịch đã được lên kế hoạch từ lâu!
Chương Hi không phải diễn viên chính, mà hắn, Lý Toản mới là diễn viên chính!
Hắn bị coi thành tên hề nhảy nhót, bị đặt lên sân khấu do người khác dựng sẵn, bị điều khiển theo kịch bản của người khác, mà tổng đạo diễn, tổng biên kịch, ngay cả cái bóng cũng không thấy, không biết kết cục kịch bản, hắn không biết sẽ phát triển theo hướng nào.
Không biết kết cục, diễn viên tham gia lấy cái chết chào cảm ơn, Lý Toản không đoán được mục đích của kẻ chủ mưu sau màn.
Hắn gục đầu xuống bàn làm việc, trán tì xuống bàn, nhắm chặt hai mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nhớ lại hắn từng đắc tội kẻ thù nào như thế, kẻ nào tốn công tốn sức đùa bỡn hắn như thế.
Suy nghĩ mãi, kết quả không có manh mối.
Hắn đã đắc tội ai? Ai có thế lực lớn như vậy, có thể hành động được nhiều như vậy? Chuyện của Chương Hi liên lụy vụ án buôn người, kéo xuống không ít người, kẻ nào không có thực lực trong tay căn bản không chơi nổi.
Chương Hi… Người Lâm Thương, tỉnh Vân Nam?
Lý Toản mở choàng mắt, Chương Hi là người Lâm Thương, tỉnh Vân Nam, tử thi trong rãnh hoa cũng là người tỉnh Vân Nam, từng phạm tội ở Lâm Thương, bị giam 8 năm, trên người chúng có m.a túy, sau khi ra tù nhất định còn lăn lộn ở khu Tam Giác Vàng.
Tam Giác Vàng?!
Lý Toản mở máy vi tính ra, nhập các vụ án có liên quan đến khu Tam Giác Vàng trong trí nhớ, trong vụ buôn người xuất hiện một bộ phận đến từ Tam Giác Vàng, lý do du thuyền “Cá Heo số 1” xảy ra đấu súng, theo hắn nhớ là Giang Hành nói có người muốn đen ăn đen, nuốt vũ khí.
Mà người mua vũ khí vốn đến từ phiến quân bang Shan tại Tam Giác Vàng!
Lúc đó, giao dịch vũ khí là một lượng lớn súng ống kiểu mới!
Cộng thêm m.a túy đá tinh khiết chảy vào phố Khanh Thủy sáu năm trước, Giang Hành từng nhắc qua có người dựa vào số lượng m.a túy này mà đứng vững gót chân ở Tam Giác Vàng, đồng thời thành lập quân đội, quân đội này là – phiến quân bang Shan!
***
“Thủ lĩnh phiến quân bang Shan.” Giang Hành gõ chữ trả lời người liên hệ: “Tôi cần tài liệu chi tiết hơn.”
Trong máy tính, người kia trả lời mấy câu ngắn gọn rồi nhanh chóng từ bỏ, nói dăm ba câu giải quyết xong giao dịch, hai bên ngừng trao đổi. Mối liên hệ này biến mất, mối khác lại sáng lên, đều là những người chầu rìa được Giang Hành liên hệ điều tra thế lực mới nổi ở Tam Giác Vàng.
Lão Đoàn ở Thôn Tứ Môn cũng là một trong số những tai mắt.