Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Trang 3
Chương 99: Không thiếu cha nuôi, chỉ thiếu mẹ nuôi
"Không có khả năng?" Tuy trong lòng vẫn còn hoài nghi thân phận của nhân viên đó, nhưng khi nghe lời phủ nhận của Vương Khải, Lâm Nguyên thật sự vẫn chưa tin cho lắm, "Công ty các anh to thế, anh có thể biết rõ lịch trình của từng bộ phận, của từng người à? Có khi nào là nhớ nhầm rồi không?"
"Tuy tôi không biết lịch trình của mỗi một nhân viên, nhưng tôi trong bữa tiệc thường niên hai năm trước, cha mẹ Hạ Thư đã dùng thân phận là cha mẹ tôi tới tham gia. Khi đó làm vậy là vì sợ tin tức bị lộ sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cha mẹ Hạ Thư. Vậy thì… nhân viên kia sao lại có thể chắc chắn đó là cha mẹ của Hạ Thư được?" Kết hợp thêm lời nói của Trình Chinh lúc nãy, Vương Khải đã sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Anh lập tức ngồi thẳng dậy, vừa khéo đối diện với ánh mắt hoài nghi của Trình Chinh.
"Anh mở loa ngoài lên đi, tôi cũng muốn nghe." Thấy Vương Khải nhìn mình, Trình Chinh liền ra lệnh.
"Vương Khải, Vương Khải? Bên anh có chuyện gì à?" Lâm Nguyên nghe thấy bên kia loáng thoáng có tiếng nói, nhưng không phải là của Vương Khải, nên hỏi dò.
"Ờ... Trình Chinh cũng đang ở đây..." Mặc dù đang đối diện với ánh mắt sắc bén của Trình Chinh, nhưng Vương Khải vẫn không bật loa ngoài ngay mà giải thích cho Lâm Nguyên biết tình hình bên này trước. Có lẽ là anh sợ Trình Chinh sẽ đến cướp điện thoại nên đã vô thức lùi về sau.
"Trình Chinh cũng ở đó?" Lâm Nguyên giật mình. Nghĩ lại thì, Hạ Thư xảy ra chuyện thế này, làm sao Trình Chinh có thể thờ ơ. Có điều, có hắn giúp đỡ, có lẽ nhiều việc sẽ thuận lợi hơn. "Anh mở loa ngoài đi, sau này chúng ta vẫn sẽ cần anh ta hỗ trợ."
"Cậu!" Vương Khải không ngờ là đến Lâm Nguyên cũng nói như vậy, muốn phản bác nhưng rồi lại cảm thấy được áp lực tỏa ra từ Trình Chinh, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nhấn "loa ngoài".
"Trình Chinh có đang nghe không?" Loa ngoài vừa được mở, tiếng của Lâm Nguyên đã vang lên.
"Có, có gì thì anh cứ nói đi." Mặc dù cách một cái điện thoại nên không trông thấy Lâm Nguyên, nhưng Trình Chinh vẫn vô thức gật đầu.
"Chuyện là thế này. Hôm nay cô Phương, mẹ của Hạ Thư ấy, nói với tôi là cô ấy vô tình gặp được nhân viên làm trong công ty của Hạ Thư ở trên đường. Người đó nói với cô Phương là Hạ Thư bị tai nạn giao thông, hơn nữa còn trốn khỏi bệnh viện. Một lúc nữa tôi sẽ bay về nước. Tôi định gọi cho Vương Khải xác nhận vài chuyện." Lâm Nguyên không giấu giếm gì cả, kể lại đầu đuôi sự việc.
"Nhân viên? Hẳn là giả mạo thôi, chứ làm sao có thể có chuyện trùng hợp như thế được." Trình Chinh nghe xong liền cảm thấy có vấn đề. Hơn nữa, hắn còn đột nhiên ý thức được, đám người đó dám tiếp cận cả cha mẹ của Hạ Thư.
"Đúng, người là giả. Tuy cha mẹ Hạ Thư đã từng tham gia bữa tiệc thường niên của công ty Hạ Thư, nhưng kẻ này lại có thể nhận ra thân phận thật sự của họ thì chắc chắn là giả."
"Cậu nói là ngày mai về tới nơi à? Chừng nào vậy? Tôi sẽ tới đón mọi người." Trình Chinh sốt sắng đề xuất ý kiến.
"Thật ra tôi đã nhờ Vương Khải ra đón chúng tôi rồi. Nhưng nếu anh muốn tới thì cũng được thôi," Nghĩ tới mối quan hệ giữa Trình Chinh và Hạ Thư, Lâm Nguyên cũng cảm thấy nên giúp hai người họ một tay. "Đúng rồi, mấy hôm nay, hai người đã tìm những nơi nào rồi, để chúng tôi còn biết đường loại trừ, tránh bị lặp lại."
"Tôi..."
"Những chỗ mà Hạ Thư có thể đến ở thành phố B đều đã tìm cả rồi, bao gồm cả nhà cha mẹ Hạ Thư nữa." Vương Khải vừa mở miệng đã bị Trình Chinh giật lấy cái điện thoại.
"Anh tới nhà cha mẹ Hạ Thư rồi à?" Mấy hôm nay Vương Khải bị Trình Chinh với Đại ma vương làm cho đầu óc quay cuồng, cứ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
"Chỉ là đứng canh dưới nhà họ một đêm thôi. Không có người bật đèn. Tôi hỏi thăm thì người ta nói là họ đi du lịch rồi." Tuy không phải chuyện gì to tát, nhưng Trình Chinh vẫn giải thích đôi câu.
"Được rồi, tôi sẽ cùng cô chú loại thành phố B ra. Còn những nơi khác mà Hạ Thư có khả năng sẽ đến, khi nào chúng tôi về tới sẽ bắt đầu đi tìm." Lâm Nguyên nhận ra sự xấu hổ của Trình Chinh bèn đổi sang chủ đề khác.
"Anh có cùng đi tìm người không?" Nghĩ tới thân phận đặc biệt của Lâm Nguyên, Trình Chinh cảm thấy có chút lo lắng.
"Không sao, ra ngoài đeo khẩu trang là được rồi. Vả lại bây giờ tôi cũng đang trong kì nghỉ, chắc không có chuyện gì đâu. Tiểu Diệp sẽ không đi cùng, để cô ấy ở nhà an tâm dưỡng thai." Nhắc đến Ảnh hậu Diệp, Lâm Nguyên bất giác mỉm cười.
"Gì cơ! Ảnh hậu Diệp có thai rồi!" Vương Khải nhạy bén nắm bắt được một chuyện cực kỳ ghê gớm, không nhịn được mà hét lên một tiếng.
"Đã được bốn tháng rồi. Bởi vì ba tháng đầu thì không nên tiết lộ ra, phải chờ bây giờ mới có thể đi khoe khoang được. Tôi còn định sau khi trở về sẽ đi tìm Hạ Thư trước để nhận cha nuôi."
"Con cậu còn cần cha nuôi nữa à, thật ra tôi cũng được lắm đấy." Việc Ảnh hậu Diệp có thai không khiến Trình Chinh hứng thú lắm, nhưng việc Hạ Thư sẽ làm cha nuôi cho đứa trẻ lại khiến hắn có phần kích động. Hắn bèn vội vã mở miệng chiếm cho mình một suất.
"Cha nuôi đã có Hạ Thư làm rồi, nhưng mẹ nuôi thì lại thiếu người đấy. Anh xem xem có hứng thú không?" Lâm Nguyên cũng không từ chối mà còn trêu đùa hắn.
"Có phải chúng ta đang hơi bị lạc đề rồi không? Nói chính sự đi, nói xong rồi tôi còn đi ngủ nữa!" Vương Khải nhìn thời gian, dứt khoát lên tiếng kéo chủ đề chính về.
"Khụ khụ... Chuyện này, chúng ta sẽ nói riêng nha." Trình Chinh bị nhắc nhở liền ngại ngùng mà ho khan, lặng lẽ đổi chủ đề, "Về chuyện của Hạ Thư, anh còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Thời gian qua chúng tôi ở nước ngoài, không nghe ngóng được thông tin gì. Nếu còn chuyện gì quan trọng chưa nói đến thì hai người nói trước đi, có gì tôi còn đi giúp cô chú chuẩn bị tâm lý." Tâm lý của Lâm Nguyên mạnh mẽ thật, nhưng sau lưng còn có cha mẹ của Hạ Thư nữa. Anh ta sợ bản thân không biết ăn nói thế nào với họ.
"Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là vài cái scandal thôi. Việc tệ nhất thì cô chú đều đã biết rồi." Vì không chắc chắn rằng Hạ Thư có muốn cho Lâm Nguyên biết chuyện là con riêng hay không, nên Trình Chinh không nhắc tới.
"Đúng rồi, còn chuyện này nữa. Tôi định sau khi về sẽ để cô chú cùng Tiểu Diệp ở lại nhà chúng tôi trước rồi chúng ta sẽ đi tìm người, dù sao cũng không nên để cô chú đi lại vất vả." Lâm Nguyên biết Hạ Thư rất trân trọng cha mẹ mình. Tạm thời Hạ Thư chưa xuất hiện, anh sẽ phụ trách việc chăm sóc tốt cho chú và cô.
"Nhất định Hạ Thư sẽ đồng ý với đề nghị này của anh. Đương nhiên nếu cậu ấy biết cha mẹ mình đang vất vả vì mình, thì sẽ xuất hiện sớm thôi." Vương Khải rầu rĩ thở dài, "Có điều chỉ sợ chú với cô không đồng ý."
"Về phía cô chú thì cứ để tôi lo, tới lúc đó hai người phối hợp cho tốt là được." Lâm Nguyên đã có cách, chỉ là giờ vẫn chưa phải lúc.
"Được rồi, tới khi đó chúng tôi sẽ nhìn cậu để hành sự. Hôm nay tới đây thôi, có gì mai lại bàn tiếp?" Thấy thời gian cũng đã muộn, Trình Chinh nhắc nhở đúng lúc, "Bây giờ đã rất muộn rồi."
"Ừ, được rồi. Ngủ sớm đi nhé." Sau khi chắc chắn là không còn vấn đề gì nữa, Lâm Nguyên mới tắt máy.
"Tuy tôi không biết lịch trình của mỗi một nhân viên, nhưng tôi trong bữa tiệc thường niên hai năm trước, cha mẹ Hạ Thư đã dùng thân phận là cha mẹ tôi tới tham gia. Khi đó làm vậy là vì sợ tin tức bị lộ sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cha mẹ Hạ Thư. Vậy thì… nhân viên kia sao lại có thể chắc chắn đó là cha mẹ của Hạ Thư được?" Kết hợp thêm lời nói của Trình Chinh lúc nãy, Vương Khải đã sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Anh lập tức ngồi thẳng dậy, vừa khéo đối diện với ánh mắt hoài nghi của Trình Chinh.
"Anh mở loa ngoài lên đi, tôi cũng muốn nghe." Thấy Vương Khải nhìn mình, Trình Chinh liền ra lệnh.
"Vương Khải, Vương Khải? Bên anh có chuyện gì à?" Lâm Nguyên nghe thấy bên kia loáng thoáng có tiếng nói, nhưng không phải là của Vương Khải, nên hỏi dò.
"Ờ... Trình Chinh cũng đang ở đây..." Mặc dù đang đối diện với ánh mắt sắc bén của Trình Chinh, nhưng Vương Khải vẫn không bật loa ngoài ngay mà giải thích cho Lâm Nguyên biết tình hình bên này trước. Có lẽ là anh sợ Trình Chinh sẽ đến cướp điện thoại nên đã vô thức lùi về sau.
"Trình Chinh cũng ở đó?" Lâm Nguyên giật mình. Nghĩ lại thì, Hạ Thư xảy ra chuyện thế này, làm sao Trình Chinh có thể thờ ơ. Có điều, có hắn giúp đỡ, có lẽ nhiều việc sẽ thuận lợi hơn. "Anh mở loa ngoài đi, sau này chúng ta vẫn sẽ cần anh ta hỗ trợ."
"Cậu!" Vương Khải không ngờ là đến Lâm Nguyên cũng nói như vậy, muốn phản bác nhưng rồi lại cảm thấy được áp lực tỏa ra từ Trình Chinh, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nhấn "loa ngoài".
"Trình Chinh có đang nghe không?" Loa ngoài vừa được mở, tiếng của Lâm Nguyên đã vang lên.
"Có, có gì thì anh cứ nói đi." Mặc dù cách một cái điện thoại nên không trông thấy Lâm Nguyên, nhưng Trình Chinh vẫn vô thức gật đầu.
"Chuyện là thế này. Hôm nay cô Phương, mẹ của Hạ Thư ấy, nói với tôi là cô ấy vô tình gặp được nhân viên làm trong công ty của Hạ Thư ở trên đường. Người đó nói với cô Phương là Hạ Thư bị tai nạn giao thông, hơn nữa còn trốn khỏi bệnh viện. Một lúc nữa tôi sẽ bay về nước. Tôi định gọi cho Vương Khải xác nhận vài chuyện." Lâm Nguyên không giấu giếm gì cả, kể lại đầu đuôi sự việc.
"Nhân viên? Hẳn là giả mạo thôi, chứ làm sao có thể có chuyện trùng hợp như thế được." Trình Chinh nghe xong liền cảm thấy có vấn đề. Hơn nữa, hắn còn đột nhiên ý thức được, đám người đó dám tiếp cận cả cha mẹ của Hạ Thư.
"Đúng, người là giả. Tuy cha mẹ Hạ Thư đã từng tham gia bữa tiệc thường niên của công ty Hạ Thư, nhưng kẻ này lại có thể nhận ra thân phận thật sự của họ thì chắc chắn là giả."
"Cậu nói là ngày mai về tới nơi à? Chừng nào vậy? Tôi sẽ tới đón mọi người." Trình Chinh sốt sắng đề xuất ý kiến.
"Thật ra tôi đã nhờ Vương Khải ra đón chúng tôi rồi. Nhưng nếu anh muốn tới thì cũng được thôi," Nghĩ tới mối quan hệ giữa Trình Chinh và Hạ Thư, Lâm Nguyên cũng cảm thấy nên giúp hai người họ một tay. "Đúng rồi, mấy hôm nay, hai người đã tìm những nơi nào rồi, để chúng tôi còn biết đường loại trừ, tránh bị lặp lại."
"Tôi..."
"Những chỗ mà Hạ Thư có thể đến ở thành phố B đều đã tìm cả rồi, bao gồm cả nhà cha mẹ Hạ Thư nữa." Vương Khải vừa mở miệng đã bị Trình Chinh giật lấy cái điện thoại.
"Anh tới nhà cha mẹ Hạ Thư rồi à?" Mấy hôm nay Vương Khải bị Trình Chinh với Đại ma vương làm cho đầu óc quay cuồng, cứ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.
"Chỉ là đứng canh dưới nhà họ một đêm thôi. Không có người bật đèn. Tôi hỏi thăm thì người ta nói là họ đi du lịch rồi." Tuy không phải chuyện gì to tát, nhưng Trình Chinh vẫn giải thích đôi câu.
"Được rồi, tôi sẽ cùng cô chú loại thành phố B ra. Còn những nơi khác mà Hạ Thư có khả năng sẽ đến, khi nào chúng tôi về tới sẽ bắt đầu đi tìm." Lâm Nguyên nhận ra sự xấu hổ của Trình Chinh bèn đổi sang chủ đề khác.
"Anh có cùng đi tìm người không?" Nghĩ tới thân phận đặc biệt của Lâm Nguyên, Trình Chinh cảm thấy có chút lo lắng.
"Không sao, ra ngoài đeo khẩu trang là được rồi. Vả lại bây giờ tôi cũng đang trong kì nghỉ, chắc không có chuyện gì đâu. Tiểu Diệp sẽ không đi cùng, để cô ấy ở nhà an tâm dưỡng thai." Nhắc đến Ảnh hậu Diệp, Lâm Nguyên bất giác mỉm cười.
"Gì cơ! Ảnh hậu Diệp có thai rồi!" Vương Khải nhạy bén nắm bắt được một chuyện cực kỳ ghê gớm, không nhịn được mà hét lên một tiếng.
"Đã được bốn tháng rồi. Bởi vì ba tháng đầu thì không nên tiết lộ ra, phải chờ bây giờ mới có thể đi khoe khoang được. Tôi còn định sau khi trở về sẽ đi tìm Hạ Thư trước để nhận cha nuôi."
"Con cậu còn cần cha nuôi nữa à, thật ra tôi cũng được lắm đấy." Việc Ảnh hậu Diệp có thai không khiến Trình Chinh hứng thú lắm, nhưng việc Hạ Thư sẽ làm cha nuôi cho đứa trẻ lại khiến hắn có phần kích động. Hắn bèn vội vã mở miệng chiếm cho mình một suất.
"Cha nuôi đã có Hạ Thư làm rồi, nhưng mẹ nuôi thì lại thiếu người đấy. Anh xem xem có hứng thú không?" Lâm Nguyên cũng không từ chối mà còn trêu đùa hắn.
"Có phải chúng ta đang hơi bị lạc đề rồi không? Nói chính sự đi, nói xong rồi tôi còn đi ngủ nữa!" Vương Khải nhìn thời gian, dứt khoát lên tiếng kéo chủ đề chính về.
"Khụ khụ... Chuyện này, chúng ta sẽ nói riêng nha." Trình Chinh bị nhắc nhở liền ngại ngùng mà ho khan, lặng lẽ đổi chủ đề, "Về chuyện của Hạ Thư, anh còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Thời gian qua chúng tôi ở nước ngoài, không nghe ngóng được thông tin gì. Nếu còn chuyện gì quan trọng chưa nói đến thì hai người nói trước đi, có gì tôi còn đi giúp cô chú chuẩn bị tâm lý." Tâm lý của Lâm Nguyên mạnh mẽ thật, nhưng sau lưng còn có cha mẹ của Hạ Thư nữa. Anh ta sợ bản thân không biết ăn nói thế nào với họ.
"Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là vài cái scandal thôi. Việc tệ nhất thì cô chú đều đã biết rồi." Vì không chắc chắn rằng Hạ Thư có muốn cho Lâm Nguyên biết chuyện là con riêng hay không, nên Trình Chinh không nhắc tới.
"Đúng rồi, còn chuyện này nữa. Tôi định sau khi về sẽ để cô chú cùng Tiểu Diệp ở lại nhà chúng tôi trước rồi chúng ta sẽ đi tìm người, dù sao cũng không nên để cô chú đi lại vất vả." Lâm Nguyên biết Hạ Thư rất trân trọng cha mẹ mình. Tạm thời Hạ Thư chưa xuất hiện, anh sẽ phụ trách việc chăm sóc tốt cho chú và cô.
"Nhất định Hạ Thư sẽ đồng ý với đề nghị này của anh. Đương nhiên nếu cậu ấy biết cha mẹ mình đang vất vả vì mình, thì sẽ xuất hiện sớm thôi." Vương Khải rầu rĩ thở dài, "Có điều chỉ sợ chú với cô không đồng ý."
"Về phía cô chú thì cứ để tôi lo, tới lúc đó hai người phối hợp cho tốt là được." Lâm Nguyên đã có cách, chỉ là giờ vẫn chưa phải lúc.
"Được rồi, tới khi đó chúng tôi sẽ nhìn cậu để hành sự. Hôm nay tới đây thôi, có gì mai lại bàn tiếp?" Thấy thời gian cũng đã muộn, Trình Chinh nhắc nhở đúng lúc, "Bây giờ đã rất muộn rồi."
"Ừ, được rồi. Ngủ sớm đi nhé." Sau khi chắc chắn là không còn vấn đề gì nữa, Lâm Nguyên mới tắt máy.