Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Trang 3
Chương 96: Show love
"Tại sao Tiểu Thư lại là nhà đầu tư cho làng du lịch này vậy?" Tô Thụy vừa vào phòng liền rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Thư. Cậu gắp thức ăn, rót nước uống, xưng hô chuyển từ "Ảnh đế Hạ" đổi thành "anh Hạ", hoàn toàn không để ý đến ánh mắt trợn ngược của hai người còn lại.
"Lúc nhỏ tôi từng ở đây một thời gian, mấy năm trước quay lại giải sầu thì cảm thấy nơi này không tệ. Vừa hay chính phủ muốn xây dựng một làng du lịch tại đây, nên tôi đã nhận thầu." Tuy Hạ Thư không định giấu chuyện này, nhưng cũng chỉ giải thích một cách mơ hồ.
"Không ngờ Ảnh đế Hạ không chỉ diễn giỏi mà kinh doanh cũng rất lợi hại. Đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác." Trương Nhất Phàm nhìn Hạ Thư, nhưng ánh mắt lại cứ tập trung vào Tô Thụy đang ngồi trồng cây si ngay bên cạnh y.
"Đạo diễn Trương quá khen rồi, so với đế quốc điện ảnh của anh thì tôi còn kém xa lắm, tôi đây chỉ là tìm cho mình một nơi để dưỡng lão thôi." Hạ Thư nhìn Trương Nhất Phàm cười dịu dàng, cố hết sức thể hiện sự đơn thuần vô hại của mình.
"Anh Thư định dưỡng lão ở đây sao?" Hiển nhiên Tô Thụy không biết tâm tư của Trương Nhất Phàm, nghe thấy Hạ Thư nói muốn ở đây dưỡng lão thì mắt sáng hết cả lên. "Sau này tôi cũng sẽ tới đây ở. Mà anh biết không? Nhà tôi ở gần đây đấy."
"Tôi biết mà. Nếu cậu là hàng xóm của Tiểu Mạt thì đương nhiên sẽ lớn lên ở đây rồi, đúng không Tiểu Mạt?" Hạ Thư nhận được ánh mắt sắc bén của Trương Nhất Phàm, khẽ lau đi mồ hôi trước trán, quay sang cầu cứu Tiểu Mạt. Vậy nhưng lại bị cô gái đang ghen kia lườm đến cháy mắt.
"Tôi kích động đến quên cả việc này luôn. À phải rồi, nhắc tới đây thì tôi với Tiểu Mạt cũng tính là thanh mai trúc mã nhỉ." Tô Thụy vô tư nói, Tiểu Mạt đáng thương cũng bị Trương Nhất Phàm dùng ánh mắt hỏi thăm một phen. "Đúng rồi, Tiểu Mạt này, cậu có nhớ hồi nhỏ chúng ta hay tới phía sau núi hái quả không?"
"Nhớ chứ, có điều bây giờ núi cũng thành của người ta rồi, tôi không còn thích đi nữa." Tiểu Mạt thấy Tô Thụy nhắc đến mình thì đành mở lời. "Cũng không biết cái hộp sắt đựng ước nguyện năm đó chúng ta đã chôn vì học theo phim thần tượng giờ ra sao rồi."
"Cái hộp chôn dưới cây hòe phía sau núi ấy hả? Cậu không nói tôi cũng quên mất, tự dưng tôi cũng muốn đi xem quá." Được Tiểu Mạt nhắc nhở, Tô Thụy mới nhớ ra chuyện mình đã làm hồi lớp 7.
"Muốn đi thì đi thôi, đợi đến mai hoặc lúc nào đó bảo Tiểu Mạt đưa cậu đi là được." Hạ Thư thấy Tô Thụy có chút thất vọng liền chủ động đề nghị. "Vừa hay cậu cũng đưa Tiểu Mạt ra ngoài dạo chơi, cho cô ấy đỡ ở đây làm phiền tôi cả ngày."
"Hừ, anh nghĩ là em muốn bám theo anh lắm chắc!" Tiểu Mạt nghe vậy lập tức nổi giận. "Anh đừng tưởng đuổi em đi rồi là có cớ để không dưỡng thương cho tử tế đấy, còn lâu nhé!"
"Đúng rồi, sao anh Thư lại bị thương vậy?" Tô Thụy đã muốn hỏi về vết thương của Hạ Thư từ đầu rồi, nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp. "Trông anh thế này, chắc là gãy xương đúng không?"
"Đúng là tai nạn ngoài ý muốn, vừa hay gần đây tôi cũng không bận bịu gì, nên muốn tới đây cho khuây khỏa". Hạ Thư không biết họ có thấy tin tức về mình hay không, cho nên cũng không nói gì nhiều. "Chính xác là bị gãy xương nhưng mà cũng không có gì nghiêm trọng. Dù sao thì mặt tôi cũng chưa hốc hác đi đúng không?"
"Không ngờ Ảnh đế Hạ cũng biết nói đùa". Tuy Tô Thụy vừa ở nước ngoài về nên không biết chuyện của Hạ Thư nhưng Trương Nhất Phàm lại biết được một chút, "Với thực lực của Ảnh đế Hạ thì đừng nói là hốc hác, cho dù là cả khuôn mặt bị hủy hoại thì vẫn đè bẹp được đám nghệ sĩ chỉ hot nhờ fan. Có điều, Ảnh đế Hạ có chuyện gì phải bận tâm sao? Ra ngoài chơi cũng chẳng nói lại một tiếng, truyền thông đã bắt được tin tức rồi kìa".
"Có quá nhiều chuyện khiến tôi phải bận tâm, không biết Đạo diễn Trương muốn hỏi chuyện nào vậy?" Hạ Thư nghe câu hỏi của Trương Nhất Phàm thì không khỏi sững người. Ngay sau đó, y liền ngầm hiểu mà mỉm cười. "Truyền thông bây giờ toàn thích dắt mũi dư luận. Về cái thứ gọi là ‘chân tướng’ đó, người trong cuộc còn chưa có quyền phát ngôn, có lúc nghĩ thấy cũng khá đáng thương."
"Sao thế, truyền thông lại kiếm chuyện à?" Tuy cuộc nói chuyện giữa hai người không mấy rõ ràng, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "truyền thông", Tô Thụy tự nhiên cảm thấy chán ghét. Cậu vội vã hỏi han, "Anh Thư à, có phải bọn họ lại làm khó anh không? Đám người này đúng thật là, cả ngày chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn."
"Cũng không có gì, chỉ là chuyện anh ấy trốn khỏi bệnh viện đã bị lộ ra ngoài thôi, paparazzi bây giờ thính thật đấy." Mặc dù Tiểu Mạt rất ghét mấy bài báo vớ vẩn của đám truyền thông, nhưng lại không ngờ chuyện này còn làm liên lụy đến cả cha mẹ của Hạ Thư. Thậm chí, ngay cả bản thân Hạ Thư cũng không thể ngờ là Đại ma vương dám từ bỏ cả giới hạn cuối cùng để bức ép mình.
"Bỏ trốn? Không ngờ Ảnh đế Hạ lại thú vị như vậy đấy." Trương Nhất Phàm hứng thú quan sát Hạ Thư, đột nhiên trong mắt ánh lên một tia sáng, "Nếu như có cơ hội, mong là có thể hợp tác cùng với Ảnh đế Hạ."
"Tôi cũng luôn muốn được làm việc với Đạo diễn Trương. Nếu như có thể, tôi đương nhiên là rất sẵn lòng". Hạ Thư bị ánh mắt kỳ lạ của Trương Nhất Phàm làm cho rùng mình, nhưng vẫn gật đầu nói hùa theo. "Nói đến chuyện hợp tác, nghe nói Đạo diễn Trương có một bộ phim đã được chuẩn bị từ lâu, sắp khai máy thì phải?"
"Quay cái gì mà quay, còn chưa tìm được nam chính đây này". Vừa nhắc đến chuyện này, không ngờ Tô Thụy lại là người kích động trước, "Hại tôi chưa kịp hoàn thành khóa học đã phải bay vội về nước."
"Chẳng lẽ anh chưa bồi thường cho em hở? Không phải đã quyết định là anh đi cùng em về quê rồi thì sẽ không nhắc tới chuyện này nữa hay sao?" Trương Nhất Phàm nãy giờ vẫn luôn nghiêm mặt ngồi một bên, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, hơi nóng nảy mà tóm lấy tay của Tô Thụy. Đối phương rút tay về theo bản năng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt cười mà như không của Hạ Thư. Cậu xấu hổ lườm Trương Nhất Phàm một cái, rồi hất tay anh ta ra.
"Haiz, ánh trăng sáng trong lòng tôi ơi, thế nào mà lại phải trở thành bóng đèn của người ta rồi, thật là đau lòng." So với nụ cười của Hạ Thư thì tâm trạng của Tiểu Mạt lại có phần phức tạp. Dù nói thế nào thì Tô Thụy cũng là người mà cô yêu thầm hồi niên thiếu, tại sao chỉ chớp mắt đã nắm tay kẻ khác rồi.
"Ra tay là phải càng nhanh càng tốt, nếu không thì chỉ có nước ngồi khóc thôi. Lần tới gặp người mình thích thì nhớ nói sớm vào". Trương Nhất Phàm bị đẩy ra cũng không có một chút gì gọi là biết lỗi, ngược lại còn chủ động dính sát Tô Thụy hơn, cố ý kích thích Tiểu Mạt. Là một kẻ có tính chiếm hữu cao, anh ta vẫn còn ghim chuyện Tiểu Mạt vừa gặp đã ôm chầm lấy Tô Thụy. "Có điều Tô Thụy, em cũng không có cửa đâu, sau này đừng có ôm ôm ấp ấp nữa đấy."
"Trương Nhất Phàm! Anh đang nói linh tinh gì trước mặt thần tượng của em thế hả? Về nhà ngủ riêng đi!" Tô Thụy đỏ bừng mặt khi nghe Trương Nhất Phàm càng nói càng quá đà. Cậu thật sự muốn vả cho anh ta một phát ngã xuống gầm bàn, cũng chẳng màng đến còn có hai người đang ngồi xem cảnh tượng hay ho này nữa, thẳng tay đập bàn rồi hét lên một tiếng.
"Ngủ riêng..." Tiểu Mạt kinh ngạc, vô thức lặp lại hai chữ này một lần nữa. Cô bị Hạ Thư liếc một cái mới biết rằng mình đã thất lễ, vội vàng ngậm miệng.
"Tiểu Thụy, chúng ta có gì thì cứ từ từ nói. Không phải em không biết khi ngủ mình có tật xấu thế nào. Anh ra ngoài ngủ, nhỡ em đạp chăn ra rồi bị cảm thì phải làm sao đây?" Nếu bàn đến việc nước đến mông rồi vẫn còn bình thản thì chắc chắn Trương Nhất Phàm là vô địch. Dường như anh ta không trông thấy vẻ mặt đen thui như cái đít nồi của Tô Thụy nên đã thừa cơ rắc ra một đống thức ăn cho chó.
"Trương Nhất Phàm, chúng ta chia tay, chia tay! Lần này anh có nói gì đi nữa thì cũng vô ích thôi. Anh biết rõ ràng là em thích Hạ Thư nhiều đến thế nào mà lại khiến em xấu hổ trước mặt anh ấy. Anh nói xem có đáng không?" Tô Thụy thật sự muốn phát điên rồi, thật đúng là có câu nói không sai, ba ngày không đánh là được đà lấn tới.
"Thật ra tôi không để bụng đâu, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ nữa. Tình cảm của hai người tốt thật đấy. Có điều, hành động tình tứ như vậy mà làm ở chốn công cộng thì tôi không khuyến khích đâu. Dù sao nó cũng có tính sát thương khá lớn đối với hội FA chúng tôi lắm." Hạ Thư thấy tình hình đã dần mất kiểm soát, vội vã mở lời.
"Chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước đã có được không, tôi đói rồi". Đến cả Tiểu Mạt cũng không kịp đau lòng, nhanh chóng lên tiếng. "Nào nào, Tô Thụy mau ngồi xuống đi, có vấn đề gì thì hai người về nhà đóng cửa bảo nhau, Đạo diễn Trương không chạy nổi đâu."
"Được rồi được rồi, anh không đùa nữa, chúng ta ăn cơm thôi, đừng để đói quá lại đau dạ dày". Trương Nhất Phàm thấy hai người họ đều đang nói đỡ cho mình bèn tiến đến kéo lấy tay Tô Thụy, "Vả lại, anh e là Ảnh đế Hạ vừa thấy chúng ta thì cũng đã biết mối quan hệ giữa chúng ta là gì rồi, thà cứ nói ra luôn cho cậu ấy ngưỡng mộ. Còn hơn là cứ che giấu, nhỉ!"
"Anh chỉ được cái mồm thôi. Được rồi, ăn cơm đi đã. Có chuyện gì về nhà nói sau." Dù sao thì cũng có người khác ở đây, Tô Thụy đùa cho có rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
"Lúc nhỏ tôi từng ở đây một thời gian, mấy năm trước quay lại giải sầu thì cảm thấy nơi này không tệ. Vừa hay chính phủ muốn xây dựng một làng du lịch tại đây, nên tôi đã nhận thầu." Tuy Hạ Thư không định giấu chuyện này, nhưng cũng chỉ giải thích một cách mơ hồ.
"Không ngờ Ảnh đế Hạ không chỉ diễn giỏi mà kinh doanh cũng rất lợi hại. Đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác." Trương Nhất Phàm nhìn Hạ Thư, nhưng ánh mắt lại cứ tập trung vào Tô Thụy đang ngồi trồng cây si ngay bên cạnh y.
"Đạo diễn Trương quá khen rồi, so với đế quốc điện ảnh của anh thì tôi còn kém xa lắm, tôi đây chỉ là tìm cho mình một nơi để dưỡng lão thôi." Hạ Thư nhìn Trương Nhất Phàm cười dịu dàng, cố hết sức thể hiện sự đơn thuần vô hại của mình.
"Anh Thư định dưỡng lão ở đây sao?" Hiển nhiên Tô Thụy không biết tâm tư của Trương Nhất Phàm, nghe thấy Hạ Thư nói muốn ở đây dưỡng lão thì mắt sáng hết cả lên. "Sau này tôi cũng sẽ tới đây ở. Mà anh biết không? Nhà tôi ở gần đây đấy."
"Tôi biết mà. Nếu cậu là hàng xóm của Tiểu Mạt thì đương nhiên sẽ lớn lên ở đây rồi, đúng không Tiểu Mạt?" Hạ Thư nhận được ánh mắt sắc bén của Trương Nhất Phàm, khẽ lau đi mồ hôi trước trán, quay sang cầu cứu Tiểu Mạt. Vậy nhưng lại bị cô gái đang ghen kia lườm đến cháy mắt.
"Tôi kích động đến quên cả việc này luôn. À phải rồi, nhắc tới đây thì tôi với Tiểu Mạt cũng tính là thanh mai trúc mã nhỉ." Tô Thụy vô tư nói, Tiểu Mạt đáng thương cũng bị Trương Nhất Phàm dùng ánh mắt hỏi thăm một phen. "Đúng rồi, Tiểu Mạt này, cậu có nhớ hồi nhỏ chúng ta hay tới phía sau núi hái quả không?"
"Nhớ chứ, có điều bây giờ núi cũng thành của người ta rồi, tôi không còn thích đi nữa." Tiểu Mạt thấy Tô Thụy nhắc đến mình thì đành mở lời. "Cũng không biết cái hộp sắt đựng ước nguyện năm đó chúng ta đã chôn vì học theo phim thần tượng giờ ra sao rồi."
"Cái hộp chôn dưới cây hòe phía sau núi ấy hả? Cậu không nói tôi cũng quên mất, tự dưng tôi cũng muốn đi xem quá." Được Tiểu Mạt nhắc nhở, Tô Thụy mới nhớ ra chuyện mình đã làm hồi lớp 7.
"Muốn đi thì đi thôi, đợi đến mai hoặc lúc nào đó bảo Tiểu Mạt đưa cậu đi là được." Hạ Thư thấy Tô Thụy có chút thất vọng liền chủ động đề nghị. "Vừa hay cậu cũng đưa Tiểu Mạt ra ngoài dạo chơi, cho cô ấy đỡ ở đây làm phiền tôi cả ngày."
"Hừ, anh nghĩ là em muốn bám theo anh lắm chắc!" Tiểu Mạt nghe vậy lập tức nổi giận. "Anh đừng tưởng đuổi em đi rồi là có cớ để không dưỡng thương cho tử tế đấy, còn lâu nhé!"
"Đúng rồi, sao anh Thư lại bị thương vậy?" Tô Thụy đã muốn hỏi về vết thương của Hạ Thư từ đầu rồi, nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp. "Trông anh thế này, chắc là gãy xương đúng không?"
"Đúng là tai nạn ngoài ý muốn, vừa hay gần đây tôi cũng không bận bịu gì, nên muốn tới đây cho khuây khỏa". Hạ Thư không biết họ có thấy tin tức về mình hay không, cho nên cũng không nói gì nhiều. "Chính xác là bị gãy xương nhưng mà cũng không có gì nghiêm trọng. Dù sao thì mặt tôi cũng chưa hốc hác đi đúng không?"
"Không ngờ Ảnh đế Hạ cũng biết nói đùa". Tuy Tô Thụy vừa ở nước ngoài về nên không biết chuyện của Hạ Thư nhưng Trương Nhất Phàm lại biết được một chút, "Với thực lực của Ảnh đế Hạ thì đừng nói là hốc hác, cho dù là cả khuôn mặt bị hủy hoại thì vẫn đè bẹp được đám nghệ sĩ chỉ hot nhờ fan. Có điều, Ảnh đế Hạ có chuyện gì phải bận tâm sao? Ra ngoài chơi cũng chẳng nói lại một tiếng, truyền thông đã bắt được tin tức rồi kìa".
"Có quá nhiều chuyện khiến tôi phải bận tâm, không biết Đạo diễn Trương muốn hỏi chuyện nào vậy?" Hạ Thư nghe câu hỏi của Trương Nhất Phàm thì không khỏi sững người. Ngay sau đó, y liền ngầm hiểu mà mỉm cười. "Truyền thông bây giờ toàn thích dắt mũi dư luận. Về cái thứ gọi là ‘chân tướng’ đó, người trong cuộc còn chưa có quyền phát ngôn, có lúc nghĩ thấy cũng khá đáng thương."
"Sao thế, truyền thông lại kiếm chuyện à?" Tuy cuộc nói chuyện giữa hai người không mấy rõ ràng, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "truyền thông", Tô Thụy tự nhiên cảm thấy chán ghét. Cậu vội vã hỏi han, "Anh Thư à, có phải bọn họ lại làm khó anh không? Đám người này đúng thật là, cả ngày chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn."
"Cũng không có gì, chỉ là chuyện anh ấy trốn khỏi bệnh viện đã bị lộ ra ngoài thôi, paparazzi bây giờ thính thật đấy." Mặc dù Tiểu Mạt rất ghét mấy bài báo vớ vẩn của đám truyền thông, nhưng lại không ngờ chuyện này còn làm liên lụy đến cả cha mẹ của Hạ Thư. Thậm chí, ngay cả bản thân Hạ Thư cũng không thể ngờ là Đại ma vương dám từ bỏ cả giới hạn cuối cùng để bức ép mình.
"Bỏ trốn? Không ngờ Ảnh đế Hạ lại thú vị như vậy đấy." Trương Nhất Phàm hứng thú quan sát Hạ Thư, đột nhiên trong mắt ánh lên một tia sáng, "Nếu như có cơ hội, mong là có thể hợp tác cùng với Ảnh đế Hạ."
"Tôi cũng luôn muốn được làm việc với Đạo diễn Trương. Nếu như có thể, tôi đương nhiên là rất sẵn lòng". Hạ Thư bị ánh mắt kỳ lạ của Trương Nhất Phàm làm cho rùng mình, nhưng vẫn gật đầu nói hùa theo. "Nói đến chuyện hợp tác, nghe nói Đạo diễn Trương có một bộ phim đã được chuẩn bị từ lâu, sắp khai máy thì phải?"
"Quay cái gì mà quay, còn chưa tìm được nam chính đây này". Vừa nhắc đến chuyện này, không ngờ Tô Thụy lại là người kích động trước, "Hại tôi chưa kịp hoàn thành khóa học đã phải bay vội về nước."
"Chẳng lẽ anh chưa bồi thường cho em hở? Không phải đã quyết định là anh đi cùng em về quê rồi thì sẽ không nhắc tới chuyện này nữa hay sao?" Trương Nhất Phàm nãy giờ vẫn luôn nghiêm mặt ngồi một bên, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, hơi nóng nảy mà tóm lấy tay của Tô Thụy. Đối phương rút tay về theo bản năng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt cười mà như không của Hạ Thư. Cậu xấu hổ lườm Trương Nhất Phàm một cái, rồi hất tay anh ta ra.
"Haiz, ánh trăng sáng trong lòng tôi ơi, thế nào mà lại phải trở thành bóng đèn của người ta rồi, thật là đau lòng." So với nụ cười của Hạ Thư thì tâm trạng của Tiểu Mạt lại có phần phức tạp. Dù nói thế nào thì Tô Thụy cũng là người mà cô yêu thầm hồi niên thiếu, tại sao chỉ chớp mắt đã nắm tay kẻ khác rồi.
"Ra tay là phải càng nhanh càng tốt, nếu không thì chỉ có nước ngồi khóc thôi. Lần tới gặp người mình thích thì nhớ nói sớm vào". Trương Nhất Phàm bị đẩy ra cũng không có một chút gì gọi là biết lỗi, ngược lại còn chủ động dính sát Tô Thụy hơn, cố ý kích thích Tiểu Mạt. Là một kẻ có tính chiếm hữu cao, anh ta vẫn còn ghim chuyện Tiểu Mạt vừa gặp đã ôm chầm lấy Tô Thụy. "Có điều Tô Thụy, em cũng không có cửa đâu, sau này đừng có ôm ôm ấp ấp nữa đấy."
"Trương Nhất Phàm! Anh đang nói linh tinh gì trước mặt thần tượng của em thế hả? Về nhà ngủ riêng đi!" Tô Thụy đỏ bừng mặt khi nghe Trương Nhất Phàm càng nói càng quá đà. Cậu thật sự muốn vả cho anh ta một phát ngã xuống gầm bàn, cũng chẳng màng đến còn có hai người đang ngồi xem cảnh tượng hay ho này nữa, thẳng tay đập bàn rồi hét lên một tiếng.
"Ngủ riêng..." Tiểu Mạt kinh ngạc, vô thức lặp lại hai chữ này một lần nữa. Cô bị Hạ Thư liếc một cái mới biết rằng mình đã thất lễ, vội vàng ngậm miệng.
"Tiểu Thụy, chúng ta có gì thì cứ từ từ nói. Không phải em không biết khi ngủ mình có tật xấu thế nào. Anh ra ngoài ngủ, nhỡ em đạp chăn ra rồi bị cảm thì phải làm sao đây?" Nếu bàn đến việc nước đến mông rồi vẫn còn bình thản thì chắc chắn Trương Nhất Phàm là vô địch. Dường như anh ta không trông thấy vẻ mặt đen thui như cái đít nồi của Tô Thụy nên đã thừa cơ rắc ra một đống thức ăn cho chó.
"Trương Nhất Phàm, chúng ta chia tay, chia tay! Lần này anh có nói gì đi nữa thì cũng vô ích thôi. Anh biết rõ ràng là em thích Hạ Thư nhiều đến thế nào mà lại khiến em xấu hổ trước mặt anh ấy. Anh nói xem có đáng không?" Tô Thụy thật sự muốn phát điên rồi, thật đúng là có câu nói không sai, ba ngày không đánh là được đà lấn tới.
"Thật ra tôi không để bụng đâu, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ nữa. Tình cảm của hai người tốt thật đấy. Có điều, hành động tình tứ như vậy mà làm ở chốn công cộng thì tôi không khuyến khích đâu. Dù sao nó cũng có tính sát thương khá lớn đối với hội FA chúng tôi lắm." Hạ Thư thấy tình hình đã dần mất kiểm soát, vội vã mở lời.
"Chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước đã có được không, tôi đói rồi". Đến cả Tiểu Mạt cũng không kịp đau lòng, nhanh chóng lên tiếng. "Nào nào, Tô Thụy mau ngồi xuống đi, có vấn đề gì thì hai người về nhà đóng cửa bảo nhau, Đạo diễn Trương không chạy nổi đâu."
"Được rồi được rồi, anh không đùa nữa, chúng ta ăn cơm thôi, đừng để đói quá lại đau dạ dày". Trương Nhất Phàm thấy hai người họ đều đang nói đỡ cho mình bèn tiến đến kéo lấy tay Tô Thụy, "Vả lại, anh e là Ảnh đế Hạ vừa thấy chúng ta thì cũng đã biết mối quan hệ giữa chúng ta là gì rồi, thà cứ nói ra luôn cho cậu ấy ngưỡng mộ. Còn hơn là cứ che giấu, nhỉ!"
"Anh chỉ được cái mồm thôi. Được rồi, ăn cơm đi đã. Có chuyện gì về nhà nói sau." Dù sao thì cũng có người khác ở đây, Tô Thụy đùa cho có rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.