Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Trang 3
Chương 94: Sợ tè cả ra quần
"Alo, cho hỏi anh có phải là Đỗ Du Lâm không?" Đỗ Du Lâm vừa được nhận vào làm chính thức. Lâu lắm rồi tâm trạng cậu mới vui như vậy, dù có số lạ gọi đến cũng không mấy để ý, không biết là sắp có tại họa ập tới.
"Vâng, tôi là Đỗ Du Lâm, phóng viên của tờ Tuần San Mới Mẻ, cho hỏi có chuyện gì không?" Cho dù cách cả một chiếc điện thoại, nhưng người bên kia cũng có thể nhận thấy được tâm trạng của Đỗ Du Lâm đang rất tốt.
"Tôi là Trình Chinh, chắc cậu biết tôi nhỉ, trước đó chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện. Cậu có còn nhớ đã đồng ý với tôi chuyện gì không?" Trình Chinh thấy đoạn ghi âm trên Weibo, suýt đã nổi điên. Vốn dĩ hắn chẳng cần phải tự mình đi chất vấn chuyện này, nhưng lại không đợi được thêm phút giây nào nữa, bởi vậy mới lập tức gọi điện cho Đỗ Du Lâm.
"À à, là Tổng Giám đốc Trình ạ, tôi không nghe ra là giọng anh, thật ngại quá!" Đỗ Du Lâm vừa nghe thấy hai chữ "Trình Chinh", lập tức thấy căng thẳng, nếu không phải trước đó Lý Minh Vũ đã cam đoan là sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì thì cậu đã sợ tè ra quần luôn rồi. "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Xem ra Phóng viên Đỗ là người hay quên nhỉ, vậy để tôi nhắc lại cho cậu nhớ nhé." Nếu không phải vì cách một cái điện thoại thì Trình Chinh cũng không dám đảm bảo là giờ Đỗ Du Lâm có còn nguyên vẹn mà ngồi đó được không nữa. "Khi đó có phải Phóng viên Đỗ đã thu âm những thứ không nên thu âm không nhỉ? Lúc đó chẳng phải cậu đã đồng ý với tôi rằng sẽ không tiết lộ ra ngoài rồi sao? Vậy bây giờ đoạn ghi âm trên Weibo là như thế nào vậy?"
"Ah... Chuyện đó ạ... là như thế này..." Cũng may là hai người không gặp nhau trực tiếp, nếu không Đỗ Du Lâm đã thất thố rồi. Cậu ta cuống cuồng lấy một cái cớ, "Tôi cũng đâu có biết đâu, chuyện này không phải do tôi làm, máy ghi âm của công ty tôi là đồ dùng chung, cho nên... Anh thấy đấy..."
"Phóng viên Đỗ, với tài ăn nói này của cậu thì có vẻ không thích hợp với nghề phóng viên thì phải. Có cần tôi khiến lời nói dối của cậu càng thêm trọn vẹn không?" Trình Chinh sắp bị Đỗ Du Lâm làm cho bực đến bật cười. Còn chưa thống nhất lời khai man hẳn hoi đã dám phát tán đoạn ghi âm ra ngoài, gan cũng lớn đấy. "Cậu thật sự nghĩ là tôi không dám làm gì cậu à?"
"Không! Không có! Sao tôi dám chứ, cho dù anh có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám. Nhưng mà chuyện này, thật sự là..." Đỗ Du Lâm biết rằng tòa soạn sẽ không đuổi mình, nhưng khi đối mặt với Trình Chinh, cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Nếu không phải sợ sau này sống không yên thì thật sự cậu ta chỉ muốn tắt máy luôn thôi.
"Được rồi, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa. Nói! Là ai đã sai cậu làm như vậy. Đừng ngụy biện, bản thân cậu cũng không có cái gan lớn thế đâu. Còn nữa, đừng có giở trò mèo với tôi, chỉ cần tôi muốn thì việc dồn cậu đến đường cùng là chuyện quá dễ dàng. Đương nhiên, ngược lại, tôi cũng có thể khiến cậu có một tiền đồ rực rỡ. Cậu hãy nghĩ cho kỹ đi, tôi không ép." Trình Chinh thấy mình đang lãng phí thời gian để nói chuyện với Đỗ Du Lâm. Hắn dứt khoát nói rõ luôn mục đích của mình.
"Tổng Giám đốc Trình, câu này của anh..." Lúc này, bản thân Đỗ Du Lâm đang đấu tranh dữ dội. Cậu thật sự hận chết cái mồm lắm chuyện của mình. Nếu cậu không cho chủ biên biết chuyện này, nếu không nghĩ dựa vào việc kia sẽ được trở thành phóng viên chính thức thì mọi chuyện đã không đến bước đường này. Bản thân cậu cũng chỉ là một tên tay sai, nhưng cuối cùng lại phải làm bia đỡ đạn cho người ta. "Chậc..."
"Hiện tại thì chuyện này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu, tôi mong là cậu có thể xác định rõ vị trí của mình. Nếu không, không chỉ cậu khó xử mà chúng tôi cũng rất khó xử. Tôi không quan tâm mục đích ban đầu của cậu là gì. Nhưng một khi đã làm thì cậu phải trả giá, đây chính là hiện thực. Còn nữa, để tôi nói rõ cho cậu biết, tôi có thể đoán ra được người đứng sau cậu là ai. Bây giờ, điều mà tôi muốn chỉ là sự thành thực, thẳng thắn của cậu mà thôi." Lợi ích từ đoạn ghi âm rõ ràng đến thế, chỉ cần dùng đầu suy nghĩ là có thể hiểu được ngay do ai làm. Nhưng điều Trình Chinh không thể tha thứ chính là lời nói dối của cậu ta.
"Tổng Giám đốc Trình, tôi nói. Tôi chỉ là một tên tay sai thôi. Đều tại lúc đầu tôi bị ma xui quỷ khiến, để bảo vệ công việc này nên mới giao đoạn ghi âm cho chủ biên. Tôi biết tôi sai rồi, tôi đã biết sai rồi! Tôi có thể từ chức nhưng sau này tôi vẫn muốn sống, anh có thể đừng đuổi cùng giết tận được không? Tôi cầu xin anh đó!" Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Đỗ Du Lâm đã sụp đổ. Hai tay nắm chặt lấy điện thoại, cậu ta nghẹn ngào cầu khẩn.
"Tôi cũng không muốn làm khó cậu, nhưng chính cậu lại không muốn đi đường ngay." Trình Chinh thấy Đỗ Du Lâm khóc lóc cầu xin thì cảm thấy bối rối thay. "Thế này đi, cậu giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không truy cứu nữa."
"Chuyện gì ạ, chỉ cần tôi có thể giúp..." Đỗ Du Lâm mới nói được nửa câu liền tự thấy mình vẫn chưa đủ thành ý, bèn vội vã sửa lời: "Tôi nhất định sẽ giúp anh. Anh nói đi, chỉ cần anh nói là được."
"Không cần vội, cũng không phải việc gì to tát." Sợ Đỗ Du Lâm khóc thật, giọng của Trình Chinh cũng mềm mỏng hơn, "Cậu chỉ cần hẹn người đứng phía sau chuyện này đi ăn một bữa là được rồi."
"Tôi... không biết, đoạn ghi âm đó tôi đã đưa cho chủ biên. Tôi thật sự không biết gì hết!" Đỗ Du Lâm không hề nói dối, tên nhóc này đúng thật là bị chủ biên gài bẫy. Cậu ta càng lúc càng căng thẳng, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Tổng Giám đốc Trình, xin anh bỏ qua cho tôi lần này đi. Tôi thật sự không hẹn nổi đâu."
"Cậu hẹn được, tin tôi đi." Trình Chinh biết Đỗ Du Lâm không thể gặp được kẻ thật sự đứng phía sau điều khiển. Nhưng chỉ cần cố gắng thì không chuyện gì là không thể. "Cậu đi tìm chủ biên của cậu, sau đó..."
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi!" Đỗ Du Lâm gật đầu lia lịa, được sự cho phép của Trình Chinh liền vội vàng tắt máy. Cậu ta nằm dài trên ghế, mãi không bò dậy nổi.
Một lúc lâu sau Đỗ Du Lâm mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy khỏi ghế. Cậu ta thất tha thất thểu tiến về phía cửa, miệng thì lẩm bẩm cũng không rõ là đang nói gì, đâm phải đồng nghiệp ở hành lang cũng chẳng phản ứng lại, thậm chí còn quên không gõ cửa, xông thẳng vào phòng làm việc của chủ biên.
"Đỗ... Du Lâm, sao cậu vào mà không gõ cửa?" Chủ biên vừa định nổi cáu nhưng lại nhớ tới chuyện Đỗ Du Lâm đã giúp mình tiếp cận được người đó, sự tức giận trên khuôn mặt lập tức biến mất. Gã tươi cười, nhìn cậu thanh niên với sắc mặt trắng bệch trước mắt một cách hiền hòa: "Có chuyện gì à? Trông sắc mặt cậu không tốt lắm. Ngủ không ngon sao?"
"Chủ biên,... có chuyện rồi, anh phải cứu em với. Nếu anh không cứu... thì em sẽ chết mất!" Đỗ Du Lâm căn bản không để ý tới câu thăm hỏi của chủ biên, nói như sắp khóc tới nơi.
"Đã xảy ra chuyện gì, cậu nói đi xem nào!" Chủ biên bị Đỗ Du Lâm làm cho sửng sốt, trong lòng cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Thấy cậu ta mãi không chịu nói, gã không nhịn được mà mở lời.
"Trình Chinh vừa mới gọi điện thoại cho em, nói là muốn em chịu trách nhiệm với hành động của mình. Em sợ anh ta nhắm vào mình lắm. Làm thế nào bây giờ, anh phải giúp em. Đoạn ghi âm kia là do chính em thu âm được đó." Đỗ Du Lâm nói theo lời dặn của Trình Chinh với sự thành khẩn, đến cuối cũng không quên nhắc chủ biên về công lao của mình.
"Cậu đừng gấp, lúc tung tin lên tôi đã hứa với cậu rồi, nhất định sẽ bảo đảm lợi ích của cậu. Bây giờ cũng vậy, cậu đừng có lo." Vừa nghe là chủ biên đã hiểu ý của Đỗ Du Lâm. Thật ra gã đã dự liệu được sớm muộn gì cũng có lúc thế này, chỉ có điều phản ứng này của Đỗ Du Lâm cũng hơi thái quá. Suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là phóng viên thực tập, ngoài động viên thì cũng chẳng còn cách nào khác. "Thật ra tôi cũng không ngại nói cho cậu biết: người đứng sau tôi cũng chả kém hơn Trình Chinh. Anh ta không dám làm gì cậu đâu."
"Em… không phải em không tin chủ biên. Nhưng mà... Trình Chinh không chừa cho em đường lui. Anh có thể đưa em tới gặp người đó được không. Để em yên tâm hơn thôi." Đỗ Du Lâm cũng không màng tới sự tôn trọng dành cho chủ biên nữa, nói thẳng điều kiện ra. "Em không hề có ý gì khác, chỉ là muốn an tâm hơn thôi."
"Du Lâm, tôi cũng đã bảo đảm rồi, cậu còn điều gì phải lo lắng nữa đây. Vả lại, có những người không phải cậu muốn gặp là gặp được đâu, tôi khuyên cậu hãy về làm việc cho tốt đi!" Chủ biên vẫn chỉ cho rằng, Đỗ Du Lâm bị dọa đến choáng váng. Gã nhìn cậu ta bằng ánh mắt châm chọc, cúi đầu tiếp tục đọc bản thảo, "Được rồi, cậu quay về đi."
"Không, chủ biên. Em xin anh đấy, có được không? Còn có vài lời em muốn nói trực tiếp với người đó nữa." Đương nhiên Đỗ Du Lâm không quên mục đích của mình, cậu ta sống chết cũng không từ bỏ. "Nếu như anh hẹn giúp em… Em… Thật ra em biết Hạ Thư đang ở đâu. Chỉ cần anh có thể giúp em hẹn người đó, em sẽ nói cho mọi người biết!"
"Cậu nói thật chứ?" Chủ biên thấy thái độ dứt khoát của Đỗ Du Lâm thì cảm thấy cậu ta không giống đang nói dối nên cũng có chút dao động. Có điều, gã cũng không lừa cậu ta, thật sự người kia không phải là người cứ muốn gặp là gặp được. "Tôi có thể hỏi giúp cậu, cậu về làm việc trước đi."
"Vâng, em sẽ đợi tin của anh ạ." Sau khi đạt được mục đích, Đỗ Du Lâm cũng không dây dưa nhiều nữa mà rời đi ngay.
"Vâng, tôi là Đỗ Du Lâm, phóng viên của tờ Tuần San Mới Mẻ, cho hỏi có chuyện gì không?" Cho dù cách cả một chiếc điện thoại, nhưng người bên kia cũng có thể nhận thấy được tâm trạng của Đỗ Du Lâm đang rất tốt.
"Tôi là Trình Chinh, chắc cậu biết tôi nhỉ, trước đó chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện. Cậu có còn nhớ đã đồng ý với tôi chuyện gì không?" Trình Chinh thấy đoạn ghi âm trên Weibo, suýt đã nổi điên. Vốn dĩ hắn chẳng cần phải tự mình đi chất vấn chuyện này, nhưng lại không đợi được thêm phút giây nào nữa, bởi vậy mới lập tức gọi điện cho Đỗ Du Lâm.
"À à, là Tổng Giám đốc Trình ạ, tôi không nghe ra là giọng anh, thật ngại quá!" Đỗ Du Lâm vừa nghe thấy hai chữ "Trình Chinh", lập tức thấy căng thẳng, nếu không phải trước đó Lý Minh Vũ đã cam đoan là sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì thì cậu đã sợ tè ra quần luôn rồi. "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Xem ra Phóng viên Đỗ là người hay quên nhỉ, vậy để tôi nhắc lại cho cậu nhớ nhé." Nếu không phải vì cách một cái điện thoại thì Trình Chinh cũng không dám đảm bảo là giờ Đỗ Du Lâm có còn nguyên vẹn mà ngồi đó được không nữa. "Khi đó có phải Phóng viên Đỗ đã thu âm những thứ không nên thu âm không nhỉ? Lúc đó chẳng phải cậu đã đồng ý với tôi rằng sẽ không tiết lộ ra ngoài rồi sao? Vậy bây giờ đoạn ghi âm trên Weibo là như thế nào vậy?"
"Ah... Chuyện đó ạ... là như thế này..." Cũng may là hai người không gặp nhau trực tiếp, nếu không Đỗ Du Lâm đã thất thố rồi. Cậu ta cuống cuồng lấy một cái cớ, "Tôi cũng đâu có biết đâu, chuyện này không phải do tôi làm, máy ghi âm của công ty tôi là đồ dùng chung, cho nên... Anh thấy đấy..."
"Phóng viên Đỗ, với tài ăn nói này của cậu thì có vẻ không thích hợp với nghề phóng viên thì phải. Có cần tôi khiến lời nói dối của cậu càng thêm trọn vẹn không?" Trình Chinh sắp bị Đỗ Du Lâm làm cho bực đến bật cười. Còn chưa thống nhất lời khai man hẳn hoi đã dám phát tán đoạn ghi âm ra ngoài, gan cũng lớn đấy. "Cậu thật sự nghĩ là tôi không dám làm gì cậu à?"
"Không! Không có! Sao tôi dám chứ, cho dù anh có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám. Nhưng mà chuyện này, thật sự là..." Đỗ Du Lâm biết rằng tòa soạn sẽ không đuổi mình, nhưng khi đối mặt với Trình Chinh, cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Nếu không phải sợ sau này sống không yên thì thật sự cậu ta chỉ muốn tắt máy luôn thôi.
"Được rồi, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa. Nói! Là ai đã sai cậu làm như vậy. Đừng ngụy biện, bản thân cậu cũng không có cái gan lớn thế đâu. Còn nữa, đừng có giở trò mèo với tôi, chỉ cần tôi muốn thì việc dồn cậu đến đường cùng là chuyện quá dễ dàng. Đương nhiên, ngược lại, tôi cũng có thể khiến cậu có một tiền đồ rực rỡ. Cậu hãy nghĩ cho kỹ đi, tôi không ép." Trình Chinh thấy mình đang lãng phí thời gian để nói chuyện với Đỗ Du Lâm. Hắn dứt khoát nói rõ luôn mục đích của mình.
"Tổng Giám đốc Trình, câu này của anh..." Lúc này, bản thân Đỗ Du Lâm đang đấu tranh dữ dội. Cậu thật sự hận chết cái mồm lắm chuyện của mình. Nếu cậu không cho chủ biên biết chuyện này, nếu không nghĩ dựa vào việc kia sẽ được trở thành phóng viên chính thức thì mọi chuyện đã không đến bước đường này. Bản thân cậu cũng chỉ là một tên tay sai, nhưng cuối cùng lại phải làm bia đỡ đạn cho người ta. "Chậc..."
"Hiện tại thì chuyện này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu, tôi mong là cậu có thể xác định rõ vị trí của mình. Nếu không, không chỉ cậu khó xử mà chúng tôi cũng rất khó xử. Tôi không quan tâm mục đích ban đầu của cậu là gì. Nhưng một khi đã làm thì cậu phải trả giá, đây chính là hiện thực. Còn nữa, để tôi nói rõ cho cậu biết, tôi có thể đoán ra được người đứng sau cậu là ai. Bây giờ, điều mà tôi muốn chỉ là sự thành thực, thẳng thắn của cậu mà thôi." Lợi ích từ đoạn ghi âm rõ ràng đến thế, chỉ cần dùng đầu suy nghĩ là có thể hiểu được ngay do ai làm. Nhưng điều Trình Chinh không thể tha thứ chính là lời nói dối của cậu ta.
"Tổng Giám đốc Trình, tôi nói. Tôi chỉ là một tên tay sai thôi. Đều tại lúc đầu tôi bị ma xui quỷ khiến, để bảo vệ công việc này nên mới giao đoạn ghi âm cho chủ biên. Tôi biết tôi sai rồi, tôi đã biết sai rồi! Tôi có thể từ chức nhưng sau này tôi vẫn muốn sống, anh có thể đừng đuổi cùng giết tận được không? Tôi cầu xin anh đó!" Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Đỗ Du Lâm đã sụp đổ. Hai tay nắm chặt lấy điện thoại, cậu ta nghẹn ngào cầu khẩn.
"Tôi cũng không muốn làm khó cậu, nhưng chính cậu lại không muốn đi đường ngay." Trình Chinh thấy Đỗ Du Lâm khóc lóc cầu xin thì cảm thấy bối rối thay. "Thế này đi, cậu giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không truy cứu nữa."
"Chuyện gì ạ, chỉ cần tôi có thể giúp..." Đỗ Du Lâm mới nói được nửa câu liền tự thấy mình vẫn chưa đủ thành ý, bèn vội vã sửa lời: "Tôi nhất định sẽ giúp anh. Anh nói đi, chỉ cần anh nói là được."
"Không cần vội, cũng không phải việc gì to tát." Sợ Đỗ Du Lâm khóc thật, giọng của Trình Chinh cũng mềm mỏng hơn, "Cậu chỉ cần hẹn người đứng phía sau chuyện này đi ăn một bữa là được rồi."
"Tôi... không biết, đoạn ghi âm đó tôi đã đưa cho chủ biên. Tôi thật sự không biết gì hết!" Đỗ Du Lâm không hề nói dối, tên nhóc này đúng thật là bị chủ biên gài bẫy. Cậu ta càng lúc càng căng thẳng, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Tổng Giám đốc Trình, xin anh bỏ qua cho tôi lần này đi. Tôi thật sự không hẹn nổi đâu."
"Cậu hẹn được, tin tôi đi." Trình Chinh biết Đỗ Du Lâm không thể gặp được kẻ thật sự đứng phía sau điều khiển. Nhưng chỉ cần cố gắng thì không chuyện gì là không thể. "Cậu đi tìm chủ biên của cậu, sau đó..."
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi!" Đỗ Du Lâm gật đầu lia lịa, được sự cho phép của Trình Chinh liền vội vàng tắt máy. Cậu ta nằm dài trên ghế, mãi không bò dậy nổi.
Một lúc lâu sau Đỗ Du Lâm mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy khỏi ghế. Cậu ta thất tha thất thểu tiến về phía cửa, miệng thì lẩm bẩm cũng không rõ là đang nói gì, đâm phải đồng nghiệp ở hành lang cũng chẳng phản ứng lại, thậm chí còn quên không gõ cửa, xông thẳng vào phòng làm việc của chủ biên.
"Đỗ... Du Lâm, sao cậu vào mà không gõ cửa?" Chủ biên vừa định nổi cáu nhưng lại nhớ tới chuyện Đỗ Du Lâm đã giúp mình tiếp cận được người đó, sự tức giận trên khuôn mặt lập tức biến mất. Gã tươi cười, nhìn cậu thanh niên với sắc mặt trắng bệch trước mắt một cách hiền hòa: "Có chuyện gì à? Trông sắc mặt cậu không tốt lắm. Ngủ không ngon sao?"
"Chủ biên,... có chuyện rồi, anh phải cứu em với. Nếu anh không cứu... thì em sẽ chết mất!" Đỗ Du Lâm căn bản không để ý tới câu thăm hỏi của chủ biên, nói như sắp khóc tới nơi.
"Đã xảy ra chuyện gì, cậu nói đi xem nào!" Chủ biên bị Đỗ Du Lâm làm cho sửng sốt, trong lòng cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Thấy cậu ta mãi không chịu nói, gã không nhịn được mà mở lời.
"Trình Chinh vừa mới gọi điện thoại cho em, nói là muốn em chịu trách nhiệm với hành động của mình. Em sợ anh ta nhắm vào mình lắm. Làm thế nào bây giờ, anh phải giúp em. Đoạn ghi âm kia là do chính em thu âm được đó." Đỗ Du Lâm nói theo lời dặn của Trình Chinh với sự thành khẩn, đến cuối cũng không quên nhắc chủ biên về công lao của mình.
"Cậu đừng gấp, lúc tung tin lên tôi đã hứa với cậu rồi, nhất định sẽ bảo đảm lợi ích của cậu. Bây giờ cũng vậy, cậu đừng có lo." Vừa nghe là chủ biên đã hiểu ý của Đỗ Du Lâm. Thật ra gã đã dự liệu được sớm muộn gì cũng có lúc thế này, chỉ có điều phản ứng này của Đỗ Du Lâm cũng hơi thái quá. Suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là phóng viên thực tập, ngoài động viên thì cũng chẳng còn cách nào khác. "Thật ra tôi cũng không ngại nói cho cậu biết: người đứng sau tôi cũng chả kém hơn Trình Chinh. Anh ta không dám làm gì cậu đâu."
"Em… không phải em không tin chủ biên. Nhưng mà... Trình Chinh không chừa cho em đường lui. Anh có thể đưa em tới gặp người đó được không. Để em yên tâm hơn thôi." Đỗ Du Lâm cũng không màng tới sự tôn trọng dành cho chủ biên nữa, nói thẳng điều kiện ra. "Em không hề có ý gì khác, chỉ là muốn an tâm hơn thôi."
"Du Lâm, tôi cũng đã bảo đảm rồi, cậu còn điều gì phải lo lắng nữa đây. Vả lại, có những người không phải cậu muốn gặp là gặp được đâu, tôi khuyên cậu hãy về làm việc cho tốt đi!" Chủ biên vẫn chỉ cho rằng, Đỗ Du Lâm bị dọa đến choáng váng. Gã nhìn cậu ta bằng ánh mắt châm chọc, cúi đầu tiếp tục đọc bản thảo, "Được rồi, cậu quay về đi."
"Không, chủ biên. Em xin anh đấy, có được không? Còn có vài lời em muốn nói trực tiếp với người đó nữa." Đương nhiên Đỗ Du Lâm không quên mục đích của mình, cậu ta sống chết cũng không từ bỏ. "Nếu như anh hẹn giúp em… Em… Thật ra em biết Hạ Thư đang ở đâu. Chỉ cần anh có thể giúp em hẹn người đó, em sẽ nói cho mọi người biết!"
"Cậu nói thật chứ?" Chủ biên thấy thái độ dứt khoát của Đỗ Du Lâm thì cảm thấy cậu ta không giống đang nói dối nên cũng có chút dao động. Có điều, gã cũng không lừa cậu ta, thật sự người kia không phải là người cứ muốn gặp là gặp được. "Tôi có thể hỏi giúp cậu, cậu về làm việc trước đi."
"Vâng, em sẽ đợi tin của anh ạ." Sau khi đạt được mục đích, Đỗ Du Lâm cũng không dây dưa nhiều nữa mà rời đi ngay.