Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Trang 3
Chương 10: Cùng nhau ăn lẩu
"Vừa nãy tôi nghe đạo diễn nói, chiều nay Ảnh đế Hạ có cảnh quay cơ mà, sao bây giờ lại rời đi vậy?" Không khí trong xe bỗng trở nên lúng túng khó tả. Hạ Thư ngồi ở ghế sau đã gần như sắp nhìn xuyên qua cả lưng ghế để nhìn thấu Trình Chinh rồi. Nghĩ đến vẻ lạnh lùng của Trình Chinh, Tống Dương chỉ có thể lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng này.
"Việc quay phim có chút thay đổi, cảnh của tôi được dời sang sáng mai."
Hạ Thư miễn cưỡng liếc mắt nhìn Tống Dương một cái, cười ứng phó: "Anh Tống đi dạo cả một buổi sáng, không biết đã tìm được cảm hứng chưa?"
"Trong lòng cũng có một vài nét sơ lược rồi, nhưng có lẽ về sau vẫn còn cần chạy qua bên này vài lần."
Tống Dương liếc mắt nhìn vẻ mất tự nhiên của Trình Chinh, dường như ý thức được điều gì đó, đành lên tiếng nhấn mạnh: "Về sau cứ gọi tôi là Tống Dương được rồi, gọi anh Tống có vẻ không được tự nhiên cho lắm."
"Được, Tống Dương!" Mặc dù không quen miệng nhưng Hạ Thư vẫn đồng ý. Dù sao thì theo ý trong câu nói của Tống Dương, có lẽ sau này hai người bọn họ vẫn phải gặp mặt nhau. "Sau này anh cũng đừng gọi tôi là Ảnh đế Hạ nữa, tôi rất ngại…"
"Được, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Hạ nhé!"
Hạ Thư đang định đồng ý thì Tống Dương lại tiếp tục lên tiếng: "Cậu nhỏ hơn Trình Chinh chín tuổi, tôi nhỏ hơn Trình Chinh ba tuổi, gọi cậu là Tiểu Hạ cũng không sai, đúng không?"
"Thật sự tôi không nhìn ra được là anh lại lớn tuổi hơn tôi đó. Vậy từ giờ về sau, tôi vẫn nên gọi anh là anh Tống cho phải phép. Không thể không biết lớn nhỏ gì được…" Tuy lúc này trong lòng Hạ Thư thấy không thoải mái, nhưng vì ngại đôi bên đều khó xử nên vẫn mỉm cười nhận người anh trai này. Cuối cùng, y theo bản năng nhìn thoáng qua Trình Chinh đang lái xe.
"Tống Dương, bao giờ em mới sửa được cái tật hay buôn dưa lê này đây? Em mà còn lắm lời nữa, anh sẽ đuổi em xuống xe đấy!" Trình Chinh, người phụ trách đóng băng bầu không khí, dường như cuối cùng cũng nhớ ra mình là một người sống. Hắn liếc sang, trừng mắt uy hiếp Tống Dương.
"Anh yêu à, anh thật sự nỡ đuổi người ta xuống xe sao? Người ta sẽ đau lòng lắm đó…" Tống Dương làm ra vẻ như vừa nghe được chuyện gì đáng sợ lắm. Cậu ta không thèm để ý đến Hạ Thư đang ngồi đằng sau, quay đầu sang, ấm ức nhìn Trình Chinh mà làm nũng.
"Đang ở bên ngoài, chú ý địa điểm." Trình Chinh không những không bị những lời nũng nịu của Tống Dương dọa sợ, mà thái độ còn đột nhiên trở nên rất tốt. Nhân lúc dừng đèn đỏ, hắn còn giơ tay vỗ đầu Tống Dương. Hạ Thư ngồi phía sau nhìn mà nổi da gà khắp người.
"Khụ khụ!" Vì muốn nhắc nhở cho bọn họ biết phía sau vẫn có người, cho nên Hạ Thư ho đến mức phát sặc. Tống Dương không nhịn được mà quay đầu lại, ngay cả Trình Chinh cũng nhíu mày.
"Có phải cậu khó chịu trong người không?"
Tống Dương lo lắng nhìn hai mắt ửng đỏ của Hạ Thư, hỏi dò: "Phía trước có hàng thuốc, có muốn xuống đó mua ít thuốc không?"
"Không sao đâu, có thể là cậu ấy bị sặc bởi nước miếng của chính mình mà thôi." Trình Chinh rất hiếm khi lên tiếng, nhưng một câu này của hắn thật sự khiến cho Hạ Thư suýt nữa sặc chết. Y đỏ bừng mặt, tức giận nhìn Trình Chinh.
…
"Anh thật sự muốn em chết sặc à... Bảo anh buông ra, anh không nghe thấy hả?"
Người bị hôn – Hạ Thư đẩy Trình Chinh ra, giận dữ nhìn hắn, một lúc sau mới ai oán một câu: "Ông đây sắp bị nước miếng của anh làm sặc chết rồi…"
"Ha ha! Em đúng thật là…" Trình Chinh còn đang nghĩ xem nên dỗ tên nhóc kia kiểu gì thì nghe y nói thế, lập tức cười lăn cười bò. Thấy mặt của Hạ Thư chuyển từ hồng sang đen, hắn mới kéo y vào lòng, vuốt tóc y an ủi.
"Trình Chinh, anh nhớ kĩ cho em. Về sau cho dù em bị nước miếng của mình làm sặc chết thì cũng không thèm uống nước miếng của anh…" Hạ Thư thở hổn hển, miệng quát to, nhưng y luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Chỉ là y chưa kịp ngẫm nghĩ thì miệng đã bị Trình Chinh chặn lại…
…
"Tiểu Hạ, đến nơi rồi." Tống Dương vốn định mở cửa xe, nhưng thấy Hạ Thư không có phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi, trên mặt lộ ra vẻ đau buồn khó tả. Cậu ta đành liếc mắt nhìn Trình Chinh để xin giúp đỡ, kết quả là đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ. Rơi vào đường cùng, Tống Dương đành tự mình mở miệng.
"Hả?" Hạ Thư đang rơi vào trong hồi ức cũ, đột nhiên bị cắt ngang khiến y giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ, sau đó đảo mắt nhìn bên ngoài xe một vòng. Lúc này, y mới nhận ra là đã đến nơi, chỉ có thể lúng túng giải thích cho chính mình: "Vừa rồi tôi vẫn đang nghĩ về vai diễn ngày mai nên không phản ứng kịp, thật ngại quá..."
"Không sao đâu, mau xuống đi! Tôi đói sắp chết đây… Tôi thèm ăn lẩu ở đây rất lâu rồi nhưng vẫn không có thời gian, lần này nhất định phải ăn một bữa cho đã đời!" Tống Dương thật ra cũng rất lịch sự, anh ta không để cho Hạ Thư phải cảm thấy xấu hổ.
"Cậu cũng nên ăn ít đi thì hơn, cẩn thận nếu bụng bự ra thì chẳng ma nào thèm đâu." Trình Chinh lại phát huy bản chất độc mồm của mình một lần nữa. Hắn nói một câu đã khiến cho Tống Dương bất mãn, thiếu chút nữa nhào lên cắn cho Trình Chinh vài phát.
"Trình Chinh, đừng ăn nữa. Tìm một sân tập đi, chúng ta đấu solo..." Vóc người vẫn luôn là gót chân Asin của Tống Dương. Khi học cấp ba, cậu ta còn cho rằng, dựa vào gương mặt của mình thì chỉ cần nói một câu, hoa khôi trường nhất định sẽ ngoan ngoãn đồng ý hẹn hò với mình. Kết quả, cậu ta lại bị người ta từ chối một cách tuyệt tình.
Hoa khôi nói: "Thật xin lỗi, bạn Tống… Mình thích bạn trai có dáng người cao gầy như Trình Chinh hơn. Cậu là người tốt, nhưng rất tiếc chúng ta không hợp…"
Ồ, đúng rồi, khi đó Tống Dương cao một mét bảy mươi, nặng 85 cân.
"Muốn đấu thì cậu tự đi mà đấu. Tôi còn phải đi ăn, đói chết được." Trình Chinh liếc nhìn dáng vẻ ấu trĩ của cậu ta một cái, sau đó đi thẳng vào trong tiệm.
Tiệm lẩu này cũng không phải nơi xa hoa gì, chỉ là một đầu bếp về hưu tự mở quán ở nhà mình mà thôi. Bởi vì buôn bán đắt hàng nên cửa tiệm cũng đã mở rộng gấp mấy lần, cũng có quy mô hơn. Hiện giờ đầu bếp đó đã nghỉ, cửa tiệm này do con trai ông ấy quản lý.
"Không biết sức khỏe của bác Trần dạo này thế nào…" Mặc dù cũng sắp mười năm không tới đây, nhưng Hạ Thư vừa vào sân đã lập tức có cảm giác thân thiết. Trước đây, khi y và Trình Chinh có thời gian rảnh thì sẽ tới đây ăn lẩu. Hơn nữa bác Trần – chủ nhân nơi này rất thích tính cách thông minh, lanh lợi của y, còn nói đùa rằng muốn nhận y làm đệ tử.
"Bác Trần đã về hưu lâu rồi, hiện giờ con trai của bác ấy đang quản lý cửa tiệm này. Tôi đến đây mấy lần cũng không gặp được bác, nghe nói là ra ngoài du lịch…" Từ sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Trình Chinh nói chuyện ôn hòa với Hạ Thư. Điều này khiến y có chút khó tin nhìn hắn, một lúc sau mới lặng lẽ thở dài.
"Ôi, nghe hai người nói thì hình như hai người quen ông chủ ở đây đúng không? Sao anh không nói trước cho em biết, em cũng muốn làm thân với chủ quán…" Tống Dương nãy giờ không chen miệng vào được cũng bắt đầu lên tiếng, oán trách nhìn Trình Chinh, cần một lời giải thích.
"Bây giờ quan hệ của em với chủ quán không phải rất tốt à? Người anh quen là ông chủ cũ, ông ấy cũng đã nghỉ rồi. Hay là, anh cho em địa chỉ để em tự đi tìm ông chủ cũ nhé, bọn anh vào ăn trước." Trình Chinh thản nhiên đáp lại câu hỏi đầy giận dỗi của Tống Dương. Hạ Thư đứng bên cạnh nhìn hai người lời qua tiếng lại, bỗng cảm thấy lòng mình giống như đang bị hàng nghìn mũi kim châm vào, chỉ có thể miễn cưỡng làm bộ tươi cười.
"Ồ, Tiểu Tống tới rồi sao? Hôm nay muốn ăn gì vậy?" Đúng lúc ông chủ Trần Bì đi ra, nhìn thấy ba người đứng ở trong sân thì nhiệt tình chào đón.
"Tới chỗ của anh thì đương nhiên là phải ăn lẩu rồi. Nhưng tôi cảm thấy rất có hứng thú với món ngó sen nhồi gạo nếp mật ong mà anh vừa nghiên cứu ra đó, lát nữa cho chúng tôi một suất nhé." Tống Dương nói chuyện cùng ông chủ, đồng thời ba người bọn họ cũng được dẫn vào một căn phòng đón nắng, ánh mặt trời rực rỡ hắt lên mặt bàn.
"Lẩu như cũ hả?" Sau khi ba người ngồi xuống, ông chủ đưa cho Hạ Thư một tờ thực đơn, sau đó quay đầu hỏi ý kiến Tống Dương theo thói quen, coi như không nhìn thấy Trình Chinh.
"Hai chúng tôi thì vẫn như cũ. Anh hỏi xem Tiểu Hạ muốn ăn gì là được!" Có vẻ như ngoại trừ Hạ Thư thì không có ai kinh ngạc với kiểu hỏi han này.
"Đổi nước lẩu thành Uyên Ương đi, đồ của tôi đem hai phần lên là được."
Tuy trong thực đơn vẫn là những món ăn quen thuộc, nhưng Hạ Thư vẫn do dự không biết y nên ăn món giống Trình Chinh không, hay là chọn một món khác y không thích ăn? Hạ Thư đang suy nghĩ nên làm sao thì Trình Chinh ở bên kia đã lên tiếng.
"Như vậy được chứ?" Tuy Trình Chinh đã giúp Hạ Thư chọn, nhưng nghĩ đến cảm nhận của khách, Trần Bì vẫn hỏi lại Hạ Thư một lần.
"Cũng được, à đúng rồi, sữa đậu lạnh của bác Trần làm còn bán không? Nếu có thì lấy giúp tôi một chai!" Hạ Thư nhớ đến bộ dạng cay đến chảy nước mắt của Trình Chinh mỗi lần đi ăn lẩu thì lại buồn cười. Cũng may là sữa đậu lạnh của bác Trần làm lại là món phối hợp giúp giảm cay vô cùng tuyệt vời.
"Cậu cũng biết đến sữa đậu lạnh à? Chẳng lẽ là khách quen của cha tôi?"
Trần Bì vừa nghe Hạ Thư nhắc đến sữa đậu lạnh thì hai mắt sáng rực lên, như thể gặp được người thân vậy: "Mấy năm nay chúng tôi tìm một nhà làm sữa đậu cũng khá ngon nên nhập hàng trực tiếp từ đó luôn. Tự mình làm sữa đậu quá mất công, mà cũng chỉ có khách quen cũ mới biết được…"
"Tuy cũng đã gần mười năm tôi chưa đến đây, nhưng hồi trước cứ khoảng một tháng tôi lại tới một lần. Tôi nhớ bác Trần từng nói bình thường bác ấy sẽ làm sữa đậu cho nhà mình, tôi nghĩ hẳn là sẽ còn một ít chứ? Không biết ông chủ có thể bỏ thứ mình yêu thích được không?" Hạ Thư đã thèm sữa đậu của tiệm này lâu rồi. Trước đây y không dám tới, lần này tới mà không được uống thì thật là đáng tiếc.
"Được, dù sao thì cậu cũng đã lên tiếng rồi, còn là khách quen của tiệm chúng tôi nữa. Cho nên tôi đây phá lệ một lần, lát nữa sẽ lấy cho cậu một chai." Trần Bì nhìn Hạ Thư cũng cảm thấy hơi quen mắt, lại thấy y khiến cho người ta yêu thích nên thoải mái đồng ý.
"Thì ra tiệm này còn có thực đơn bí mật nha… Em với anh tới đây nhiều lần như vậy rồi mà anh lại không nói cho em biết, như thế là không được đâu…" Tống Dương lên tiếng phàn nàn, nửa đùa nửa thật.
"Cũng có phải cái gì đặc biệt lắm đâu, không phải bình thường cậu thích ăn lẩu uống trà đá à?" Trình Chinh nhìn cậu ta coi như an ủi, còn bày sẵn bát đũa ra trước mặt cho cậu ta. Hạ Thư luôn nhìn không rời mắt, y hoài nghi mình đã gặp phải một Trình Chinh giả rồi. Trước đây, khi ở trước mặt hắn, y cũng không dám quá đáng như vậy…
Nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là đã từng mà thôi… Vừa nghĩ đến đây, Hạ Thư lại không nhịn được mà cảm thấy buồn bã.
"Việc quay phim có chút thay đổi, cảnh của tôi được dời sang sáng mai."
Hạ Thư miễn cưỡng liếc mắt nhìn Tống Dương một cái, cười ứng phó: "Anh Tống đi dạo cả một buổi sáng, không biết đã tìm được cảm hứng chưa?"
"Trong lòng cũng có một vài nét sơ lược rồi, nhưng có lẽ về sau vẫn còn cần chạy qua bên này vài lần."
Tống Dương liếc mắt nhìn vẻ mất tự nhiên của Trình Chinh, dường như ý thức được điều gì đó, đành lên tiếng nhấn mạnh: "Về sau cứ gọi tôi là Tống Dương được rồi, gọi anh Tống có vẻ không được tự nhiên cho lắm."
"Được, Tống Dương!" Mặc dù không quen miệng nhưng Hạ Thư vẫn đồng ý. Dù sao thì theo ý trong câu nói của Tống Dương, có lẽ sau này hai người bọn họ vẫn phải gặp mặt nhau. "Sau này anh cũng đừng gọi tôi là Ảnh đế Hạ nữa, tôi rất ngại…"
"Được, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Hạ nhé!"
Hạ Thư đang định đồng ý thì Tống Dương lại tiếp tục lên tiếng: "Cậu nhỏ hơn Trình Chinh chín tuổi, tôi nhỏ hơn Trình Chinh ba tuổi, gọi cậu là Tiểu Hạ cũng không sai, đúng không?"
"Thật sự tôi không nhìn ra được là anh lại lớn tuổi hơn tôi đó. Vậy từ giờ về sau, tôi vẫn nên gọi anh là anh Tống cho phải phép. Không thể không biết lớn nhỏ gì được…" Tuy lúc này trong lòng Hạ Thư thấy không thoải mái, nhưng vì ngại đôi bên đều khó xử nên vẫn mỉm cười nhận người anh trai này. Cuối cùng, y theo bản năng nhìn thoáng qua Trình Chinh đang lái xe.
"Tống Dương, bao giờ em mới sửa được cái tật hay buôn dưa lê này đây? Em mà còn lắm lời nữa, anh sẽ đuổi em xuống xe đấy!" Trình Chinh, người phụ trách đóng băng bầu không khí, dường như cuối cùng cũng nhớ ra mình là một người sống. Hắn liếc sang, trừng mắt uy hiếp Tống Dương.
"Anh yêu à, anh thật sự nỡ đuổi người ta xuống xe sao? Người ta sẽ đau lòng lắm đó…" Tống Dương làm ra vẻ như vừa nghe được chuyện gì đáng sợ lắm. Cậu ta không thèm để ý đến Hạ Thư đang ngồi đằng sau, quay đầu sang, ấm ức nhìn Trình Chinh mà làm nũng.
"Đang ở bên ngoài, chú ý địa điểm." Trình Chinh không những không bị những lời nũng nịu của Tống Dương dọa sợ, mà thái độ còn đột nhiên trở nên rất tốt. Nhân lúc dừng đèn đỏ, hắn còn giơ tay vỗ đầu Tống Dương. Hạ Thư ngồi phía sau nhìn mà nổi da gà khắp người.
"Khụ khụ!" Vì muốn nhắc nhở cho bọn họ biết phía sau vẫn có người, cho nên Hạ Thư ho đến mức phát sặc. Tống Dương không nhịn được mà quay đầu lại, ngay cả Trình Chinh cũng nhíu mày.
"Có phải cậu khó chịu trong người không?"
Tống Dương lo lắng nhìn hai mắt ửng đỏ của Hạ Thư, hỏi dò: "Phía trước có hàng thuốc, có muốn xuống đó mua ít thuốc không?"
"Không sao đâu, có thể là cậu ấy bị sặc bởi nước miếng của chính mình mà thôi." Trình Chinh rất hiếm khi lên tiếng, nhưng một câu này của hắn thật sự khiến cho Hạ Thư suýt nữa sặc chết. Y đỏ bừng mặt, tức giận nhìn Trình Chinh.
…
"Anh thật sự muốn em chết sặc à... Bảo anh buông ra, anh không nghe thấy hả?"
Người bị hôn – Hạ Thư đẩy Trình Chinh ra, giận dữ nhìn hắn, một lúc sau mới ai oán một câu: "Ông đây sắp bị nước miếng của anh làm sặc chết rồi…"
"Ha ha! Em đúng thật là…" Trình Chinh còn đang nghĩ xem nên dỗ tên nhóc kia kiểu gì thì nghe y nói thế, lập tức cười lăn cười bò. Thấy mặt của Hạ Thư chuyển từ hồng sang đen, hắn mới kéo y vào lòng, vuốt tóc y an ủi.
"Trình Chinh, anh nhớ kĩ cho em. Về sau cho dù em bị nước miếng của mình làm sặc chết thì cũng không thèm uống nước miếng của anh…" Hạ Thư thở hổn hển, miệng quát to, nhưng y luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Chỉ là y chưa kịp ngẫm nghĩ thì miệng đã bị Trình Chinh chặn lại…
…
"Tiểu Hạ, đến nơi rồi." Tống Dương vốn định mở cửa xe, nhưng thấy Hạ Thư không có phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi, trên mặt lộ ra vẻ đau buồn khó tả. Cậu ta đành liếc mắt nhìn Trình Chinh để xin giúp đỡ, kết quả là đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ. Rơi vào đường cùng, Tống Dương đành tự mình mở miệng.
"Hả?" Hạ Thư đang rơi vào trong hồi ức cũ, đột nhiên bị cắt ngang khiến y giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ, sau đó đảo mắt nhìn bên ngoài xe một vòng. Lúc này, y mới nhận ra là đã đến nơi, chỉ có thể lúng túng giải thích cho chính mình: "Vừa rồi tôi vẫn đang nghĩ về vai diễn ngày mai nên không phản ứng kịp, thật ngại quá..."
"Không sao đâu, mau xuống đi! Tôi đói sắp chết đây… Tôi thèm ăn lẩu ở đây rất lâu rồi nhưng vẫn không có thời gian, lần này nhất định phải ăn một bữa cho đã đời!" Tống Dương thật ra cũng rất lịch sự, anh ta không để cho Hạ Thư phải cảm thấy xấu hổ.
"Cậu cũng nên ăn ít đi thì hơn, cẩn thận nếu bụng bự ra thì chẳng ma nào thèm đâu." Trình Chinh lại phát huy bản chất độc mồm của mình một lần nữa. Hắn nói một câu đã khiến cho Tống Dương bất mãn, thiếu chút nữa nhào lên cắn cho Trình Chinh vài phát.
"Trình Chinh, đừng ăn nữa. Tìm một sân tập đi, chúng ta đấu solo..." Vóc người vẫn luôn là gót chân Asin của Tống Dương. Khi học cấp ba, cậu ta còn cho rằng, dựa vào gương mặt của mình thì chỉ cần nói một câu, hoa khôi trường nhất định sẽ ngoan ngoãn đồng ý hẹn hò với mình. Kết quả, cậu ta lại bị người ta từ chối một cách tuyệt tình.
Hoa khôi nói: "Thật xin lỗi, bạn Tống… Mình thích bạn trai có dáng người cao gầy như Trình Chinh hơn. Cậu là người tốt, nhưng rất tiếc chúng ta không hợp…"
Ồ, đúng rồi, khi đó Tống Dương cao một mét bảy mươi, nặng 85 cân.
"Muốn đấu thì cậu tự đi mà đấu. Tôi còn phải đi ăn, đói chết được." Trình Chinh liếc nhìn dáng vẻ ấu trĩ của cậu ta một cái, sau đó đi thẳng vào trong tiệm.
Tiệm lẩu này cũng không phải nơi xa hoa gì, chỉ là một đầu bếp về hưu tự mở quán ở nhà mình mà thôi. Bởi vì buôn bán đắt hàng nên cửa tiệm cũng đã mở rộng gấp mấy lần, cũng có quy mô hơn. Hiện giờ đầu bếp đó đã nghỉ, cửa tiệm này do con trai ông ấy quản lý.
"Không biết sức khỏe của bác Trần dạo này thế nào…" Mặc dù cũng sắp mười năm không tới đây, nhưng Hạ Thư vừa vào sân đã lập tức có cảm giác thân thiết. Trước đây, khi y và Trình Chinh có thời gian rảnh thì sẽ tới đây ăn lẩu. Hơn nữa bác Trần – chủ nhân nơi này rất thích tính cách thông minh, lanh lợi của y, còn nói đùa rằng muốn nhận y làm đệ tử.
"Bác Trần đã về hưu lâu rồi, hiện giờ con trai của bác ấy đang quản lý cửa tiệm này. Tôi đến đây mấy lần cũng không gặp được bác, nghe nói là ra ngoài du lịch…" Từ sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Trình Chinh nói chuyện ôn hòa với Hạ Thư. Điều này khiến y có chút khó tin nhìn hắn, một lúc sau mới lặng lẽ thở dài.
"Ôi, nghe hai người nói thì hình như hai người quen ông chủ ở đây đúng không? Sao anh không nói trước cho em biết, em cũng muốn làm thân với chủ quán…" Tống Dương nãy giờ không chen miệng vào được cũng bắt đầu lên tiếng, oán trách nhìn Trình Chinh, cần một lời giải thích.
"Bây giờ quan hệ của em với chủ quán không phải rất tốt à? Người anh quen là ông chủ cũ, ông ấy cũng đã nghỉ rồi. Hay là, anh cho em địa chỉ để em tự đi tìm ông chủ cũ nhé, bọn anh vào ăn trước." Trình Chinh thản nhiên đáp lại câu hỏi đầy giận dỗi của Tống Dương. Hạ Thư đứng bên cạnh nhìn hai người lời qua tiếng lại, bỗng cảm thấy lòng mình giống như đang bị hàng nghìn mũi kim châm vào, chỉ có thể miễn cưỡng làm bộ tươi cười.
"Ồ, Tiểu Tống tới rồi sao? Hôm nay muốn ăn gì vậy?" Đúng lúc ông chủ Trần Bì đi ra, nhìn thấy ba người đứng ở trong sân thì nhiệt tình chào đón.
"Tới chỗ của anh thì đương nhiên là phải ăn lẩu rồi. Nhưng tôi cảm thấy rất có hứng thú với món ngó sen nhồi gạo nếp mật ong mà anh vừa nghiên cứu ra đó, lát nữa cho chúng tôi một suất nhé." Tống Dương nói chuyện cùng ông chủ, đồng thời ba người bọn họ cũng được dẫn vào một căn phòng đón nắng, ánh mặt trời rực rỡ hắt lên mặt bàn.
"Lẩu như cũ hả?" Sau khi ba người ngồi xuống, ông chủ đưa cho Hạ Thư một tờ thực đơn, sau đó quay đầu hỏi ý kiến Tống Dương theo thói quen, coi như không nhìn thấy Trình Chinh.
"Hai chúng tôi thì vẫn như cũ. Anh hỏi xem Tiểu Hạ muốn ăn gì là được!" Có vẻ như ngoại trừ Hạ Thư thì không có ai kinh ngạc với kiểu hỏi han này.
"Đổi nước lẩu thành Uyên Ương đi, đồ của tôi đem hai phần lên là được."
Tuy trong thực đơn vẫn là những món ăn quen thuộc, nhưng Hạ Thư vẫn do dự không biết y nên ăn món giống Trình Chinh không, hay là chọn một món khác y không thích ăn? Hạ Thư đang suy nghĩ nên làm sao thì Trình Chinh ở bên kia đã lên tiếng.
"Như vậy được chứ?" Tuy Trình Chinh đã giúp Hạ Thư chọn, nhưng nghĩ đến cảm nhận của khách, Trần Bì vẫn hỏi lại Hạ Thư một lần.
"Cũng được, à đúng rồi, sữa đậu lạnh của bác Trần làm còn bán không? Nếu có thì lấy giúp tôi một chai!" Hạ Thư nhớ đến bộ dạng cay đến chảy nước mắt của Trình Chinh mỗi lần đi ăn lẩu thì lại buồn cười. Cũng may là sữa đậu lạnh của bác Trần làm lại là món phối hợp giúp giảm cay vô cùng tuyệt vời.
"Cậu cũng biết đến sữa đậu lạnh à? Chẳng lẽ là khách quen của cha tôi?"
Trần Bì vừa nghe Hạ Thư nhắc đến sữa đậu lạnh thì hai mắt sáng rực lên, như thể gặp được người thân vậy: "Mấy năm nay chúng tôi tìm một nhà làm sữa đậu cũng khá ngon nên nhập hàng trực tiếp từ đó luôn. Tự mình làm sữa đậu quá mất công, mà cũng chỉ có khách quen cũ mới biết được…"
"Tuy cũng đã gần mười năm tôi chưa đến đây, nhưng hồi trước cứ khoảng một tháng tôi lại tới một lần. Tôi nhớ bác Trần từng nói bình thường bác ấy sẽ làm sữa đậu cho nhà mình, tôi nghĩ hẳn là sẽ còn một ít chứ? Không biết ông chủ có thể bỏ thứ mình yêu thích được không?" Hạ Thư đã thèm sữa đậu của tiệm này lâu rồi. Trước đây y không dám tới, lần này tới mà không được uống thì thật là đáng tiếc.
"Được, dù sao thì cậu cũng đã lên tiếng rồi, còn là khách quen của tiệm chúng tôi nữa. Cho nên tôi đây phá lệ một lần, lát nữa sẽ lấy cho cậu một chai." Trần Bì nhìn Hạ Thư cũng cảm thấy hơi quen mắt, lại thấy y khiến cho người ta yêu thích nên thoải mái đồng ý.
"Thì ra tiệm này còn có thực đơn bí mật nha… Em với anh tới đây nhiều lần như vậy rồi mà anh lại không nói cho em biết, như thế là không được đâu…" Tống Dương lên tiếng phàn nàn, nửa đùa nửa thật.
"Cũng có phải cái gì đặc biệt lắm đâu, không phải bình thường cậu thích ăn lẩu uống trà đá à?" Trình Chinh nhìn cậu ta coi như an ủi, còn bày sẵn bát đũa ra trước mặt cho cậu ta. Hạ Thư luôn nhìn không rời mắt, y hoài nghi mình đã gặp phải một Trình Chinh giả rồi. Trước đây, khi ở trước mặt hắn, y cũng không dám quá đáng như vậy…
Nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là đã từng mà thôi… Vừa nghĩ đến đây, Hạ Thư lại không nhịn được mà cảm thấy buồn bã.