Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh - Trang 2
Chương 78
Xu Mạn đứng trên đỉnh núi nhìn cánh đồng hoa lan phủ khắp núi rừng, gió đêm vi vui thổi, hương hoa say lòng người. Phong cảnh nơi đây dường như giống hệt với cảnh trong mơ, thậm chí đến từng viên đá ở biển hoa trong mơ Thẩm Thanh Yến cũng tìm người đặt làm viên đá tương tự đặt trong cánh đồng hoa.
Trước đây lúc họ mua mảnh đất này, nơi đây vẫn còn là một vùng đất hoang vu, sườn núi phủ đầy cỏ dại, khác hoàn toàn với phong cảnh mà họ nhìn thấy lúc này.
Mặt trăng đã lặn xuống sau núi, trong đêm đen lác đác một vài ngôi sao.
Những ngọn đèn đường trong bụi hoa tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu rọi những con đường lát đá giữa biển hoa.
“Có muốn xuống đi dạo chút không?” Thẩm Thanh Yến hỏi.
“Vâng!”
Thật ra giờ không phải mùa hoa lan nở, chỉ có một vài giống hoa lan nở bốn mùa mới nở. Nhưng hương hoa lan vốn thanh mát, dù chỉ có số ít nở hoa cũng có thể khiến không khí có mùi thơm thoang thoảng.
“Chẳng trách lần trước em loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa lan, anh lại không dẫn em đến bên này xem, hóa ra là muốn dành cho em bất ngờ ngày hôm nay.” Xu Mạn đi trước quay đầu lại, vui vẻ nói.
Thẩm Thanh Yến thấy cô cười hạnh phúc như vậy, cũng không khỏi mỉm cười theo cô, vẻ mặt anh ngày càng dịu dàng.
Xu Mạn lại nói: “Nhưng mà anh Thanh Yến này, em nhớ trước đây nơi này chỉ là một mảnh đất hoang vu, chắc hẳn anh phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới có thể biến nó thành cánh đồng hoa lan như này đúng không?”
Thẩm Thanh Yến nhìn cô cười: “Chỉ cần em thích, dù phải tốn bao nhiêu công sức tiền bạc cũng đều đáng giá. Hơn nữa, nó cũng rất có ý nghĩa với anh.”
Xu Mạn đối mặt với Thẩm Thanh Yến, xoay người đi lùi về phía sau, không cẩn thận giẫm phải đá bên đường, cả người mất thăng bằng, ngửa người về phía sau. Thẩm Thanh Yến thấy cô sắp ngã vội vàng kéo cô lại, một tay ôm lấy eo cô: “Cẩn thận một chút! Đi đứng hẳn hoi vào, kẻo lại bị ngã…”
“Sẽ không bị ngã đâu!” Trên mặt Xu Mạn không có chút lo lắng nào, ngược lại còn có chút đắc ý để tay lên vai Thẩm Thanh Yến, vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Thanh Yến: “Có anh ở đây, em sẽ không bị ngã xuống đất đâu.”
Thẩm Thanh Yến không nhịn được bật cười, thấy sự ranh mãnh trong mắt tiểu yêu tinh trước mặt mình, anh còn suýt chút nữa tưởng rằng vừa nãy cô cố ý, nhưng anh vẫn cứ không có cách nào với cô cả, vừa không nỡ đánh, lại không nỡ mắng.
Xu Mạn hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên má Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, kiếp này có thể gặp được anh thật tốt.”
Xúc cảm ấm áp mềm mại vẫn còn vấn vương trên má, trái tim Thẩm Thanh Yến cũng ấm áp và mềm mại theo.
Kiếp này?
Thẩm Thanh Yến nghe cô nói vậy, bỗng nhớ đến giấc mơ trong hồ sen, bèn nói: “Không chỉ kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa… chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”
“Vâng!” Xu Mạn nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Thanh Yến, trịnh trọng gật đầu.
Mặc dù cô cũng rất muốn báo đáp Thanh Huyền tiên quân, nhưng Thanh Huyền tiên quân đã thành tiên rồi, có thể sống ngàn vạn năm không chết. Cô đã bước vào vòng luân hồi, sau này e là khó có thể gặp lại Thanh Huyền tiên quân.
Nhưng may thay cô còn có Thẩm Thanh Yến, anh cũng thích cô, bao dung cô như Thanh Huyền tiên quân.
Không, Thẩm Thanh Yến còn dạy cô hiểu thế nào là tình yêu loài người, sau này cô sẽ ở bên anh mãi mãi, yêu anh như anh yêu mình, làm những chuyện vợ chồng hay làm với anh ấy.
Đáng tiếc duy nhất là ân tình Thanh Huyền tiên quân cứu cô và nuôi dưỡng cô, cô không đền đáp được.
Mong rằng Thanh Huyền tiên quân cũng có thể tìm được người lưỡng tình tương duyệt với mình trong số các tiên tử xinh đẹp, mặc dù với tính cách của Thanh Huyền tiên quân, rất khó có thể tưởng tượng cảnh ngài ấy ở chung với người khác, nhưng Xu Mạn vẫn mong có người ở bên ngài ấy, đừng để ngài ấy quá cô đơn.
Một tay Thẩm Thanh Yến ôm lấy eo cô, tay còn lại để dưới khuỷu chân Xu Mạn, bế cô lên.
Xu Mạn khẽ dựa vào vai Thẩm Thanh Yến, ngửa đầu, cẩn thận đánh giá đường nét rõ ràng trên gương mặt Thẩm Thanh Yến.
Đèn đường giữa cánh đồng hoa tỏa ra ánh sáng mờ ảo, làm nổi bật gương mặt hoàn hảo của Thẩm Thanh Yến, sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ, hàng mi dày dặn rõ ràng, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng đong đầy tình cảm ẩn dưới hàng mi…
Xu Mạn nhìn anh chăm chú hồi lâu, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Thẩm Thanh Yến không khỏi bật cười: “Trên mặt anh có gì sao? Nhìn không chớp mắt như vậy.”
Xu Mạn ừ một tiếng đồng ý như lẽ tất nhiên: “Trên mặt anh có sự đẹp trai, nhìn hoài không chán.”
Thẩm Thanh Yến khựng lại một lúc mới định hình được, bị cô khen đến dở khóc dở cười: “Em học ở đâu những lời yêu như này vậy?”
“Em nói thật mà, anh là con người đẹp nhất mà em từng gặp, vừa dịu dàng lại vừa đẹp trai.” Xu Mạn nhấn mạnh.
Thẩm Thanh Yến thấy vẻ mặt chân thành nghiêm túc của cô, bỗng nhớ đến cô từng khen Thanh Huyền tiên quân, bèn hỏi: “Vậy so với Thanh Huyền tiên quân thì sao?”
Hử?
Xu Mạn sửng sốt, tựa hồ như có chút khó xử, cô cau mày đắn đo suy nghĩ, trả lời: “Thanh Huyền tiên quân biến phép thuật, nhưng anh biết kiếm tiền.”
Rõ ràng đáp án này không làm Thẩm Thanh Yến hài lòng, anh hơi nhướng mày: “Hóa ra trong lòng em anh chỉ biết kiếm tiền thôi sao?”
“Đương nhiên không phải vậy!” Xu Mạn vội vàng giải thích: “Anh rất dịu dàng ấm áp, hơn nữa cái gì cũng biết, tối nay là buổi tối vui nhất của em.”
Xu Mạn thấy anh nhướng mày nhìn mình, bèn vòng tay ôm lấy cổ anh, dán lại gần hôn lên môi anh.
Cô biết dỗ dành người ta thật đấy.
Khóe miệng Thẩm Thanh Yến không khỏi nhếch lên lần nữa, anh ôm Xu Mạn đi thẳng về phía trước, đi mãi khi đến chỗ ghế xích đu mới dừng lại.
Hồi đầu khi còn ở Hồ Thiên Nga, Xu Mạn đã rất thích ngồi chơi xích đu ở trong sân. Nhưng Thẩm Thanh Yến cảm thấy cái xích đu đó nhỏ quá, nên lần này đã làm một cái ghế sofa lớn và treo nó lên dây xích đu, có dây sắt gia cố, đủ để hai người họ nằm trên đó.
Thẩm Thanh Yến đặt Xu Mạn lên xích đu, mình cũng nằm xuống theo, trên xích đu là một mái ngói phủ rơm, xung quanh có màn che chống muỗi.
Sau gần một đêm mệt mỏi, giờ đã là đêm khuya thanh vắng, Thẩm Thanh Yến ôm Xu Mạn, hít hà hương thơm thanh mát trên người cô, mãn nguyện nhắm mắt lại. Xu Mạn cũng hơi buồn ngủ nến không nói gì nữa, cứ thế dán sát vào Thẩm Thanh Yến, dựa vào lồng ng.ực anh nghe tiếng tim đập.
Tiếng dế kêu không ngừng trong bụi cỏ, gió đêm hiu hiu thổi, xích đu nhẹ nhàng đung đưa, đưa người vào giấc ngủ.
Sương mù dần nổi lên, Thẩm Thanh Yến vừa mở mắt lại thấy được vị Hoàng thượng giống y hệt mình kia, cùng với vị phi tử giống hệt Xu Mạn.
Anh có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng dường như bọn họ không nhìn thấy anh.
Lần này Hoàng thượng dẫn Lan Phi mình sủng ái đến đình nhỏ bên cạnh để tránh nắng, bấy giờ đang là mùa hè, trong bụi hoa đâu đâu cũng là đom đóm. Lan Phi cầm một chiếc vợt đang bắt đom đóm, không ngờ trong hoa viên lại bùng lên hỏa hoạn, ngon lửa bao trùm lấy họ.
Thẩm Thanh Yến trơ mắt đứng nhìn bọn họ bị ép nhảy xuống hồ, đúng lúc sắp bơi lên bờ thì có kẻ ác đã dẫn sấm sét đến đánh lên người Lan Phi, Hoàng thượng vì chắn tia sét cuối cùng cho Lan Phi mà chết.
Vì cứu Hoàng thượng, Lan Phi đã lấy ra nội đan mình dùng tim hóa thành cho nam nhân nuốt xuống. Mặc dù Hoàng thượng được cứu sống rồi, nhưng Lan Phi lại không còn tim nữa, phải chịu đựng giày vò ngày ngày đêm đêm.
Thẩm Thanh Yến chỉ cảm thấy tim nhói đau.
“Anh Thanh Yến?”
Thẩm Thanh Yến có chút khó chịu mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Xu Mạn.
Cuối cùng giấc mơ cũng tách khỏi hiện thực, Thẩm Thanh Yến nhìn rõ Xu Mạn ở trước mặt mình, lúc này mới như sống lại. Anh ôm chặt lấy người trước mặt, cũng may tất cả đều chỉ là một giấc mơ, Xu Mạn của anh vẫn ở đây, nhưng… vừa nãy thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Tại sao anh lại mơ như vậy chứ?
Cảm giác trong mơ thật đến nỗi Thẩm Thanh Yến thậm chí có thể cảm thấy trái tim mình đang quặn thắt.
Xu Mạn có chút khó hiểu nhìn người trước mặt: “Anh Thanh Yến, sao anh lại khóc? Có phải gặp ác mộng rồi không?”
Cô hơi nhổm người dậy, hôn lên khóe mắt Thẩm Thanh Yến, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt anh: “Nước mắt của anh lạnh và mặn, có phải mơ thấy cái gì đáng sợ lắm không? Tiếc là em có thể tiến vào giấc mơ của tất cả mọi người, chỉ có giấc mơ của anh là em không thể tùy tiện tiến vào.”
Cô chỉ có thể tiến vào giấc mơ về biển hoa lan của Thẩm Thanh Yến, những giấc mơ khác của anh cô không thể thấy gì.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Thanh Yến khóc, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Thanh Yến và Thanh Huyền tiên quân vẫn có điểm chung.
Cô cũng không thể tiến vào giấc mơ của Thanh Huyền tiên quân, cũng từng thấy Thanh Huyền tiên quân khóc khi ngủ… Hơn nữa lúc họ tỉnh đều chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Xu Mạn ôm mặt anh: “Phần lớn giấc mơ đều ngược với hiện thực, nên nếu anh mơ thấy chuyện không tốt, nói không chừng sẽ có chuyện tốt xảy ra. Anh Thanh Yến, dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên anh.”
Thẩm Thanh Yến muốn mỉm cười với cô, nhưng lúc lại không thể cười nổi.
Anh trở mình, ôm Xu Mạn vào trong lòng, tay còn lại cẩn thận v.uốt ve mặt cô, ngập tràn nhung nhớ và thương tiếc. Anh v.uốt ve mặt cô xong, lại đặt tay ở ngực trái của cô, nơi đó không có nhịp tim.
Thẩm Thanh Yến không nói gì, chỉ hôn lên môi cô. Nụ hôn này không dịu dàng như thường ngày, mà lại vô cùng lưu luyến nhớ nhung, anh liên tục hôn hai cánh môi ngọt ngào, mang theo sự h.am muốn mãnh liệt, khiến nụ hôn kéo dài và nặng nề hơn.
Anh hôn từ môi đến chân mày khóe mắt cô, hôn lên cái trán xinh đẹp, chóp mũi, hõm cổ…
Xu Mạn để tay lên lưng Thẩm Thanh Yến, ôm chặt lấy anh, một lúc sau cô mới nói: “Anh Thanh Yến?”
Một Thẩm Thanh Yến như vậy quả thật vô cùng kỳ lạ, rất khác với bình thường. Xu Mạn không biết rốt cuộc anh đã mơ thấy gì, nhưng có thể khiến anh khác thường như vậy, chắc chắn là một giấc mơ rất buồn.
“Mạn Mạn.” Thẩm Thanh Yến cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói anh có chút trầm khàn.
“Vâng?”
Thẩm Thanh Yến nhớ lại giấc mơ lúc trước của mình, lại nhớ đến lời yêu Xu Mạn từng nói với anh “Trái tim em ở trên người anh”, lúc đó anh còn cảm thấy ngọt ngào, bây giờ sự ngọt ngào đấy lại biến thành sự chua xót cùng đau đớn.
Nhìn vào đôi mắt trong veo và ngập tràn sự quan tâm kia, Thẩm Thanh Yến lại càng đau lòng.
“Mạn Mạn, anh yêu em.”
Xu Mạn chớp mắt, nghiêm túc nói: “Em cũng yêu anh, anh Thanh Yến.”
Trước đây lúc họ mua mảnh đất này, nơi đây vẫn còn là một vùng đất hoang vu, sườn núi phủ đầy cỏ dại, khác hoàn toàn với phong cảnh mà họ nhìn thấy lúc này.
Mặt trăng đã lặn xuống sau núi, trong đêm đen lác đác một vài ngôi sao.
Những ngọn đèn đường trong bụi hoa tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu rọi những con đường lát đá giữa biển hoa.
“Có muốn xuống đi dạo chút không?” Thẩm Thanh Yến hỏi.
“Vâng!”
Thật ra giờ không phải mùa hoa lan nở, chỉ có một vài giống hoa lan nở bốn mùa mới nở. Nhưng hương hoa lan vốn thanh mát, dù chỉ có số ít nở hoa cũng có thể khiến không khí có mùi thơm thoang thoảng.
“Chẳng trách lần trước em loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa lan, anh lại không dẫn em đến bên này xem, hóa ra là muốn dành cho em bất ngờ ngày hôm nay.” Xu Mạn đi trước quay đầu lại, vui vẻ nói.
Thẩm Thanh Yến thấy cô cười hạnh phúc như vậy, cũng không khỏi mỉm cười theo cô, vẻ mặt anh ngày càng dịu dàng.
Xu Mạn lại nói: “Nhưng mà anh Thanh Yến này, em nhớ trước đây nơi này chỉ là một mảnh đất hoang vu, chắc hẳn anh phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới có thể biến nó thành cánh đồng hoa lan như này đúng không?”
Thẩm Thanh Yến nhìn cô cười: “Chỉ cần em thích, dù phải tốn bao nhiêu công sức tiền bạc cũng đều đáng giá. Hơn nữa, nó cũng rất có ý nghĩa với anh.”
Xu Mạn đối mặt với Thẩm Thanh Yến, xoay người đi lùi về phía sau, không cẩn thận giẫm phải đá bên đường, cả người mất thăng bằng, ngửa người về phía sau. Thẩm Thanh Yến thấy cô sắp ngã vội vàng kéo cô lại, một tay ôm lấy eo cô: “Cẩn thận một chút! Đi đứng hẳn hoi vào, kẻo lại bị ngã…”
“Sẽ không bị ngã đâu!” Trên mặt Xu Mạn không có chút lo lắng nào, ngược lại còn có chút đắc ý để tay lên vai Thẩm Thanh Yến, vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Thanh Yến: “Có anh ở đây, em sẽ không bị ngã xuống đất đâu.”
Thẩm Thanh Yến không nhịn được bật cười, thấy sự ranh mãnh trong mắt tiểu yêu tinh trước mặt mình, anh còn suýt chút nữa tưởng rằng vừa nãy cô cố ý, nhưng anh vẫn cứ không có cách nào với cô cả, vừa không nỡ đánh, lại không nỡ mắng.
Xu Mạn hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên má Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, kiếp này có thể gặp được anh thật tốt.”
Xúc cảm ấm áp mềm mại vẫn còn vấn vương trên má, trái tim Thẩm Thanh Yến cũng ấm áp và mềm mại theo.
Kiếp này?
Thẩm Thanh Yến nghe cô nói vậy, bỗng nhớ đến giấc mơ trong hồ sen, bèn nói: “Không chỉ kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa… chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”
“Vâng!” Xu Mạn nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Thanh Yến, trịnh trọng gật đầu.
Mặc dù cô cũng rất muốn báo đáp Thanh Huyền tiên quân, nhưng Thanh Huyền tiên quân đã thành tiên rồi, có thể sống ngàn vạn năm không chết. Cô đã bước vào vòng luân hồi, sau này e là khó có thể gặp lại Thanh Huyền tiên quân.
Nhưng may thay cô còn có Thẩm Thanh Yến, anh cũng thích cô, bao dung cô như Thanh Huyền tiên quân.
Không, Thẩm Thanh Yến còn dạy cô hiểu thế nào là tình yêu loài người, sau này cô sẽ ở bên anh mãi mãi, yêu anh như anh yêu mình, làm những chuyện vợ chồng hay làm với anh ấy.
Đáng tiếc duy nhất là ân tình Thanh Huyền tiên quân cứu cô và nuôi dưỡng cô, cô không đền đáp được.
Mong rằng Thanh Huyền tiên quân cũng có thể tìm được người lưỡng tình tương duyệt với mình trong số các tiên tử xinh đẹp, mặc dù với tính cách của Thanh Huyền tiên quân, rất khó có thể tưởng tượng cảnh ngài ấy ở chung với người khác, nhưng Xu Mạn vẫn mong có người ở bên ngài ấy, đừng để ngài ấy quá cô đơn.
Một tay Thẩm Thanh Yến ôm lấy eo cô, tay còn lại để dưới khuỷu chân Xu Mạn, bế cô lên.
Xu Mạn khẽ dựa vào vai Thẩm Thanh Yến, ngửa đầu, cẩn thận đánh giá đường nét rõ ràng trên gương mặt Thẩm Thanh Yến.
Đèn đường giữa cánh đồng hoa tỏa ra ánh sáng mờ ảo, làm nổi bật gương mặt hoàn hảo của Thẩm Thanh Yến, sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ, hàng mi dày dặn rõ ràng, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng đong đầy tình cảm ẩn dưới hàng mi…
Xu Mạn nhìn anh chăm chú hồi lâu, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Thẩm Thanh Yến không khỏi bật cười: “Trên mặt anh có gì sao? Nhìn không chớp mắt như vậy.”
Xu Mạn ừ một tiếng đồng ý như lẽ tất nhiên: “Trên mặt anh có sự đẹp trai, nhìn hoài không chán.”
Thẩm Thanh Yến khựng lại một lúc mới định hình được, bị cô khen đến dở khóc dở cười: “Em học ở đâu những lời yêu như này vậy?”
“Em nói thật mà, anh là con người đẹp nhất mà em từng gặp, vừa dịu dàng lại vừa đẹp trai.” Xu Mạn nhấn mạnh.
Thẩm Thanh Yến thấy vẻ mặt chân thành nghiêm túc của cô, bỗng nhớ đến cô từng khen Thanh Huyền tiên quân, bèn hỏi: “Vậy so với Thanh Huyền tiên quân thì sao?”
Hử?
Xu Mạn sửng sốt, tựa hồ như có chút khó xử, cô cau mày đắn đo suy nghĩ, trả lời: “Thanh Huyền tiên quân biến phép thuật, nhưng anh biết kiếm tiền.”
Rõ ràng đáp án này không làm Thẩm Thanh Yến hài lòng, anh hơi nhướng mày: “Hóa ra trong lòng em anh chỉ biết kiếm tiền thôi sao?”
“Đương nhiên không phải vậy!” Xu Mạn vội vàng giải thích: “Anh rất dịu dàng ấm áp, hơn nữa cái gì cũng biết, tối nay là buổi tối vui nhất của em.”
Xu Mạn thấy anh nhướng mày nhìn mình, bèn vòng tay ôm lấy cổ anh, dán lại gần hôn lên môi anh.
Cô biết dỗ dành người ta thật đấy.
Khóe miệng Thẩm Thanh Yến không khỏi nhếch lên lần nữa, anh ôm Xu Mạn đi thẳng về phía trước, đi mãi khi đến chỗ ghế xích đu mới dừng lại.
Hồi đầu khi còn ở Hồ Thiên Nga, Xu Mạn đã rất thích ngồi chơi xích đu ở trong sân. Nhưng Thẩm Thanh Yến cảm thấy cái xích đu đó nhỏ quá, nên lần này đã làm một cái ghế sofa lớn và treo nó lên dây xích đu, có dây sắt gia cố, đủ để hai người họ nằm trên đó.
Thẩm Thanh Yến đặt Xu Mạn lên xích đu, mình cũng nằm xuống theo, trên xích đu là một mái ngói phủ rơm, xung quanh có màn che chống muỗi.
Sau gần một đêm mệt mỏi, giờ đã là đêm khuya thanh vắng, Thẩm Thanh Yến ôm Xu Mạn, hít hà hương thơm thanh mát trên người cô, mãn nguyện nhắm mắt lại. Xu Mạn cũng hơi buồn ngủ nến không nói gì nữa, cứ thế dán sát vào Thẩm Thanh Yến, dựa vào lồng ng.ực anh nghe tiếng tim đập.
Tiếng dế kêu không ngừng trong bụi cỏ, gió đêm hiu hiu thổi, xích đu nhẹ nhàng đung đưa, đưa người vào giấc ngủ.
Sương mù dần nổi lên, Thẩm Thanh Yến vừa mở mắt lại thấy được vị Hoàng thượng giống y hệt mình kia, cùng với vị phi tử giống hệt Xu Mạn.
Anh có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng dường như bọn họ không nhìn thấy anh.
Lần này Hoàng thượng dẫn Lan Phi mình sủng ái đến đình nhỏ bên cạnh để tránh nắng, bấy giờ đang là mùa hè, trong bụi hoa đâu đâu cũng là đom đóm. Lan Phi cầm một chiếc vợt đang bắt đom đóm, không ngờ trong hoa viên lại bùng lên hỏa hoạn, ngon lửa bao trùm lấy họ.
Thẩm Thanh Yến trơ mắt đứng nhìn bọn họ bị ép nhảy xuống hồ, đúng lúc sắp bơi lên bờ thì có kẻ ác đã dẫn sấm sét đến đánh lên người Lan Phi, Hoàng thượng vì chắn tia sét cuối cùng cho Lan Phi mà chết.
Vì cứu Hoàng thượng, Lan Phi đã lấy ra nội đan mình dùng tim hóa thành cho nam nhân nuốt xuống. Mặc dù Hoàng thượng được cứu sống rồi, nhưng Lan Phi lại không còn tim nữa, phải chịu đựng giày vò ngày ngày đêm đêm.
Thẩm Thanh Yến chỉ cảm thấy tim nhói đau.
“Anh Thanh Yến?”
Thẩm Thanh Yến có chút khó chịu mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Xu Mạn.
Cuối cùng giấc mơ cũng tách khỏi hiện thực, Thẩm Thanh Yến nhìn rõ Xu Mạn ở trước mặt mình, lúc này mới như sống lại. Anh ôm chặt lấy người trước mặt, cũng may tất cả đều chỉ là một giấc mơ, Xu Mạn của anh vẫn ở đây, nhưng… vừa nãy thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Tại sao anh lại mơ như vậy chứ?
Cảm giác trong mơ thật đến nỗi Thẩm Thanh Yến thậm chí có thể cảm thấy trái tim mình đang quặn thắt.
Xu Mạn có chút khó hiểu nhìn người trước mặt: “Anh Thanh Yến, sao anh lại khóc? Có phải gặp ác mộng rồi không?”
Cô hơi nhổm người dậy, hôn lên khóe mắt Thẩm Thanh Yến, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt anh: “Nước mắt của anh lạnh và mặn, có phải mơ thấy cái gì đáng sợ lắm không? Tiếc là em có thể tiến vào giấc mơ của tất cả mọi người, chỉ có giấc mơ của anh là em không thể tùy tiện tiến vào.”
Cô chỉ có thể tiến vào giấc mơ về biển hoa lan của Thẩm Thanh Yến, những giấc mơ khác của anh cô không thể thấy gì.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Thanh Yến khóc, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Thanh Yến và Thanh Huyền tiên quân vẫn có điểm chung.
Cô cũng không thể tiến vào giấc mơ của Thanh Huyền tiên quân, cũng từng thấy Thanh Huyền tiên quân khóc khi ngủ… Hơn nữa lúc họ tỉnh đều chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Xu Mạn ôm mặt anh: “Phần lớn giấc mơ đều ngược với hiện thực, nên nếu anh mơ thấy chuyện không tốt, nói không chừng sẽ có chuyện tốt xảy ra. Anh Thanh Yến, dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên anh.”
Thẩm Thanh Yến muốn mỉm cười với cô, nhưng lúc lại không thể cười nổi.
Anh trở mình, ôm Xu Mạn vào trong lòng, tay còn lại cẩn thận v.uốt ve mặt cô, ngập tràn nhung nhớ và thương tiếc. Anh v.uốt ve mặt cô xong, lại đặt tay ở ngực trái của cô, nơi đó không có nhịp tim.
Thẩm Thanh Yến không nói gì, chỉ hôn lên môi cô. Nụ hôn này không dịu dàng như thường ngày, mà lại vô cùng lưu luyến nhớ nhung, anh liên tục hôn hai cánh môi ngọt ngào, mang theo sự h.am muốn mãnh liệt, khiến nụ hôn kéo dài và nặng nề hơn.
Anh hôn từ môi đến chân mày khóe mắt cô, hôn lên cái trán xinh đẹp, chóp mũi, hõm cổ…
Xu Mạn để tay lên lưng Thẩm Thanh Yến, ôm chặt lấy anh, một lúc sau cô mới nói: “Anh Thanh Yến?”
Một Thẩm Thanh Yến như vậy quả thật vô cùng kỳ lạ, rất khác với bình thường. Xu Mạn không biết rốt cuộc anh đã mơ thấy gì, nhưng có thể khiến anh khác thường như vậy, chắc chắn là một giấc mơ rất buồn.
“Mạn Mạn.” Thẩm Thanh Yến cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói anh có chút trầm khàn.
“Vâng?”
Thẩm Thanh Yến nhớ lại giấc mơ lúc trước của mình, lại nhớ đến lời yêu Xu Mạn từng nói với anh “Trái tim em ở trên người anh”, lúc đó anh còn cảm thấy ngọt ngào, bây giờ sự ngọt ngào đấy lại biến thành sự chua xót cùng đau đớn.
Nhìn vào đôi mắt trong veo và ngập tràn sự quan tâm kia, Thẩm Thanh Yến lại càng đau lòng.
“Mạn Mạn, anh yêu em.”
Xu Mạn chớp mắt, nghiêm túc nói: “Em cũng yêu anh, anh Thanh Yến.”