Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh - Trang 2
Chương 36
Xu Mạn giống như đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt tại trận, toan để chứng cứ lại đúng chỗ.
Thế nhưng, tất cả đều vô ích.
Thẩm Thanh Yến đóng cửa phòng đi đến, nhìn thấy áo mưa trong tủ kính bị lấy ra, quả thật không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.
“Em chỉ muốn nếm thử chút, hương vị của loại kẹo này.” Cô có chút chột dạ giải thích.
Nhưng mà, muốn ăn hai viên kẹo là sai sao? Tại sao vẻ mặt của anh lại kỳ lạ như vậy?
Xu Mạn không hiểu, chỉ đành lén đưa mắt đánh giá sắc mặt người đàn ông trước mặt, quả thật vô cùng khó coi.
Kẹo? Anh biết mà, tiểu yêu tinh này nhất định hiểu lầm cái gì đó.
Rốt cuộc là sao cô có thể coi áo mưa thành kẹo được??
Thẩm Thanh Yến không nói lên lời.
Anh không tự nhiên ho nhẹ một cái: “Cái này không phải kẹo, không thể ăn.”
“Ồ~” Xu Mạn có chút thất vọng, sau đó chỉ vào chữ tiếng Anh bên ngoài bao bì áo mưa, tò mò hỏi: “Vậy cái đồ nhỏ nhỏ được bọc trong đó là gì vậy?”
Thẩm Thanh Yến cân nhắc, chọn cách giải thích rất hàm súc: “Cái này… là cái đàn ông mới có thể dùng, em đừng động vào, không thể mở ra nữa, biết chưa?”
Xu Mạn cái hiểu cái không gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Yến một lượt, dường như có chút hiểu ra nói: “Vậy có nghĩa là anh có thể dùng được? Dùng thế nào? Cho em xem với.”
Cho em xem…
Chết tiệt!
Thẩm Thanh Yến nhìn đôi môi đỏ mỏng lúc đóng lúc mở, yết hầu lên xuống, bỗng cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, khiến anh khô nóng, anh đưa tay xoa đôi môi có chút không thành thật kia.
Cánh môi mềm mại kia bị tay anh miết có chút thay đổi hình dạng, nhìn qua càng giống như quả anh đào chín mọng, trơn bóng no đủ, anh thật muốn nếm thử phần thịt quả ngọt ngào.
Đồng thời ngăn lời nói trêu ghẹo của cô.
“Anh Thanh… Yến…” Giọng nói của Xu Mạn thay đổi vì bị anh miết môi.
Thẩm Thanh Yến lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt thoáng hiện ra vẻ hoảng sợ, không khỏi lại cảm thấy buồn cười, đã sợ hãi như vậy, thế mà vẫn còn luôn trêu chọc anh.
“Ngoan ngoãn xem “Peppa Pig” đi, lần sau còn nghịch ngợm như vậy, anh sẽ phạt em.” Ngón tay Thẩm Thanh Yến không nặng không nhẹ vuốt cánh môi của cô lần nữa, lúc này mới rời khỏi phòng.
Thế nhưng, cũng không biết có phải là do Xu Mạn gặp ảo giác không, cô luôn cảm thấy bước chân Thẩm Thanh Yến có chút vội vã, có vẻ như là chạy trối chết.
Vẻ mặt Xu Mạn mờ mịt, nhưng vừa rồi cô quả thật có chút căng thẳng, cô suýt chút nữa tưởng rằng Thẩm Thanh Yến định ăn cô…
Đúng vậy, loại cảm giác này quá mãnh liệt.
Xu Mạn cũng không cảm thấy cô có chỗ nào nghịch ngợm, ngày trước anh cũng chưa từng nói không được động vào “đồ đàn ông dùng”. Hơn nữa, cô giờ đã không xem “Peppa Pig” nữa rồi.
Thẩm Thanh Yến ra khỏi phòng Xu Mạn, không ngờ vừa định thở phào một hơi thì gặp được Vân Tụ ở phòng cách vách đi tới.
Cậu Vân ăn vận chỉnh tề, trên tay vắt một cái áo, nhìn thấy Thẩm Thanh Yến bước ra khỏi phòng bên cạnh, cũng có chút sửng sốt.
Sau đó, Vân Tụ bỗng có một thâm ý khác nở nụ cười, anh ta vắt áo khoác qua vai, đi về phía Thẩm Thanh Yến, dáng vẻ bất cần đời.
“Ôi? Anh Thanh Yến hôm nay sắc mặt sao hồng vậy? Sốt rồi sao?”
Bị tiểu yêu tinh hại đến mức nhếch nhác như này anh đã có chút buồn bực, không ngờ vừa ra ngoài lại gặp phải Vân Tụ độc mồm độc miệng.
Thẩm Thanh Yến điều chỉnh lại cảm xúc, rất nhanh liền trở lại dáng vẻ tao nhã như mọi ngày, làm như không có chuyện gì nói: “Mặc quá nhiều nên có chút nóng, khó có được lần cậu đến đúng giờ như vậy.”
Vân Tụ đẩy cửa phòng, không tập trung nói: “Xem anh nói kìa, cứ như thể tôi thích tỏ vẻ vậy.”
Thẩm Thanh Yến chỉ cười cười: “Tôi về phòng trước, ngày mai gặp.”
Thẩm Thanh Yến kéo hành lý vào phòng mình, sau khi đóng cửa thì đi rửa mặt. Cảm xúc của anh đều bị tiểu yêu tinh làm cho rối loạn, cần bình tĩnh trước.
Lúc này anh mới nghĩ lại, bản thân bị Xu Mạn trêu chọc một hồi, vốn dĩ có chuyện muốn nói với cô, kết quả đều quên hết sạch.
Vân Tụ nhìn chằm chằm căn phòng bên cạnh mình mấy phút, nhớ đến khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Thanh Yến, trong lòng lại dâng lên nỗi nghi ngờ – Thật sự là anh em sao?
Buổi sáng ngày thứ hai, mọi người đi theo tổ tiết mục ghi hình, khách mời mùa hai có chút thay đổi, Mã Tiểu Phương bởi vì sức khỏe có vấn đề nên không thể tham gia, vốn dĩ chương trình có 6 vị khách mời, giờ thành 5 người.
Địa điểm quay tập một là ở nhà thi đấu thể thao, ngày quay đầu tiên cũng không nặng, mọi người cười đùa trêu chọc nên trôi qua rất nhanh.
Bởi vì “Sự kiện em gái” ở mùa một quá mức giật giân, nhân viên công tác vô cùng tò mò về em gái của Thẩm Thanh Yến. Chẳng qua lần này chính thức gặp mặt Xu Mạn, mọi người không khỏi cảm thán gene nhà này, hai anh em nhà họ đều đẹp quá.
Xu Mạn không nói nhiều, khi mọi người hỏi cô, cô mới nói hai câu, tính cách ngoan ngoãn này, cùng với người lần trước quay được ở nhà Thẩm Thanh Yến hoàn toàn không giống nhau.
Đương nhiên, Xu Mạn không nói chuyện, một phần là bởi vì tối qua Thẩm Thanh Yến đã dặn, cô nói chuyện với họ dễ bị họ lợi dụng, còn một nguyên nhân khác cũng bởi vì sợ lỡ lời, đến lúc đó lại gây thêm phiền phức cho Thẩm Thanh Yến.
Hiện trường ghi hình chương trình đối với Xu Mạn có chút nhàm chán, vì cô không quá hiểu về thế giới này, có một số chuyện hoàn toàn không thể hiểu được, trông vô vị chết đi được. Tầm mắt của cô vẫn luôn ở trên người Thẩm Thanh Yến, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười phá lên của bọn họ, cô chẳng muốn cười chút nào.
Còn cả nữ minh tinh tên Liễu Hàm kia, cứ hở chút là hô lên rồi nghiêng người về phía Thẩm Thanh Yến, Xu Mạn nhìn đến múc có chút khó chịu.
Cũng may mỗi lần như vậy Thẩm Thanh Yến đều có thể vô cùng khéo léo né tránh.
Buổi chiều thời điểm chuẩn bị kết thúc, có thời gian tạm nghỉ giữa các phần, phần tiếp theo phải làm là phỏng vấn, nội dung phỏng vấn đại khái là tổng kết biểu hiện và trạng thái của mỗi người trong ngày đầu tiên.
Thẩm Thanh Yến đi thẳng về phía Xu Mạn, thấy tâm trạng hoa lan nhỏ của anh có chút không vui, Thẩm Thanh Yến còn tưởng rằng bởi vì bản thân bận bịu mà bỏ rơi cô, khiến cô tức giận.
Vì thế, Thẩm Thanh Yến đi qua, vỗ nhẹ đầu cô: “Sao thế? Ở một mình chán quá à?”
Xu Mạn có chút chán nản lắc đầu, bởi vì cô phát hiện Thẩm Thanh Yến cũng không phải vật sở hữu của riêng mình cô.
Đời trước cô vẫn luôn ở bên người Thanh Huyền tiên quân, hơn nữa ở Lăng Tiêu Đạo Thanh Huyền tiên quân nổi tiếng là cao ngạo lạnh lùng, cũng không xuất hiện cảm giác mất mát như bây giờ.
Là cô quá tham lam sao?
Cô không muốn Thẩm Thanh Yến cười với người khác đẹp như vậy, cũng không thích người khác lại gần Thẩm Thanh Yến… Cảm giác này khiến cô cảm thấy trong mắt Thẩm Thanh Yến cô không có gì đặc biệt.
Cũng đúng, cô thường xuyên vì không hiểu quy tắc, khiến anh bất lực.
Nghĩ như vậy, trong lòng Xu Mạn càng thêm khó chịu.
Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, hóa ra tiểu yêu tinh cũng có lúc chán nản như vậy.
“Được rồi, đừng buồn nữa. Công việc hôm nay rất nhanh sẽ kết thúc rồi, tối nay anh đưa em đi giải sầu để bồi thường việc hôm nay anh không ở cùng em, được không?” Thẩm Thanh Yến sờ đầu cô, dịu dàng hỏi.
Lúc này Xu Mạn mới ngẩng đầu nói được.
Thẩm Thanh Yến ngồi với cô một lúc, nhân viên tổ tiết mục rất nhanh đến gọi anh: “Thầy Thẩm, bây giờ đến lượt anh rồi.”
Thẩm Thanh Yến rất phối hợp đáp lời nhân viên công tác, sau đó nói với Xu Mạn: “Đợi anh một chút nữa, anh trở lại nhanh thôi.”
Sau khi Thẩm Thanh Yến đi, Xu Mạn liền chống má, ngẩn người.
“Hi! Em là em gái của tiền bối Thẩm sao? Thật sự rất khác với lần trước gặp mặt.” Xu Mạn đang ngẩn người đến xuất thần, bỗng nghe thấy một giọng nữ nũng nịu.
Xu Mạn nghiêng đầu nhìn đối phương, người đến chính là nữ minh tinh ghi hình tiết mục cùng Thẩm Thanh Yến – Liễu Hàm.
Liễu Hàm thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, lại nói: “Em với tiền bối Thẩm thật sự là anh em sao? Tại sao họ của em với anh ấy không giống nhau?”
“Tại sao lại phải giống nhau?” Xu Mạn vốn dĩ đang mất hứng, nhìn thấy nữ minh tinh kia lại càng không vui.
Liễu Hàm bị câu hỏi thẳng của cô chặn họng, thế nhưng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chị chỉ tò mò một chút thôi mà, bởi vì quan hệ anh em bình thường không tốt như hai người, đáng tiếc đoạn ghi hình lần trước không được phát lên, bằng không nhất định có thể lên hot search.”
“Chẳng qua, thật sự không ngờ tiền bối Thẩm lần này còn dẫn theo em đi ghi hình cùng nha! Em định ra mắt sao? Nhưng giờ người mới không dễ lăn lộn, cho dù có tài nguyên của tiền bối Thẩm, nếu không có thành tích thì cũng chẳng thể nổi lên được.”
“Hơn nữa, tiền bối Thẩm dẫn theo em, cũng khá mạo hiểm. Tiền bối từ trước đến nay đều kín tiếng, danh tiếng cũng tốt, nếu như mang theo em, chắc chắn anh ấy cũng phải trả tiền lăng xê, điều này không phù hợp với hình tượng của tiền bối từ trước đến nay…”
Liễu Hàm ở bên tai Xu Mạn nói không ngừng, trong suy nghĩ của cô ta đã coi Xu Mạn là người mới chuẩn bị ra mắt. Dù sao vừa nãy đạo diễn Dương còn tìm Thẩm Thanh Yến nói chuyện, Liễu Hàm trong chương trình này, vị trí chính là một người mới ngọt ngào ngốc nghếch dễ thương, nếu như thật sự có thêm một Xu Mạn, chẳng phải là xung đột thiết lập tính cách với cô sao?
Dù thế nào, Liễu Hàm cũng không mong muốn cục diện này xuất hiện.
Chẳng qua, cô đương nhiên không thể nói quá rõ ràng, chỉ dám nói bóng nói gió những lời này thôi. Giả ý là quan tâm đến thần tượng Thẩm Thanh Yến của cô, thực tế muốn Xu Mạn biết đường rút lui, ít hơn một mối đe doạ cho mình.
Đáng tiếc cô ta vẫn quá non, nói ra những lời này, tâm tư của cô ta rất dễ bị nhìn thấu.
Xu Mạn không thích nghe cô ta thao thao bất tuyệt, hơn nữa có rất nhiều lời khó hiểu, nghe đau cả đầu. Chẳng qua, Xu Mạn vẫn nghe ra hai trọng điểm trong những lời nói không rõ ràng của cô ta:
Liễu Hàm rất không hi vọng bản thân mình sẽ tham gia chương trình này, Liễu Hàm rất thích anh Thanh Yến, ba câu đều không rời “tiền bối Thẩm”.
Xu Mạn nhìn về phía cô ta, học theo dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thanh Yến nói: “Đề nghị của cô tôi biết rồi. Chẳng qua tôi cũng muốn nhắc nhở cô một chút, nam nữ khác biệt, cứ coi như cô thích anh Thanh Yến, cũng không nên lúc nào cũng cố ý lại gần anh ấy, như vậy là bất lịch sự.”
Liễu Hàm đỏ mặt, nhất thời quên mất phản bác.
Mất một lúc cô ta mới định hình lại, vội vàng đen mặt giải thích: “Chị không cố ý lại gần tiền bối Thẩm. Em đừng nói linh tinh.”
Đúng lúc người đại diện đến tìm cô ta, hơn nữa nhắc nhở cô ta nên trả lời phỏng vấn thế nào, Liễu Hàm chỉ đành nén nỗi không vui trong lòng rời đi.
“Hi~Xu Mạn! Không gọi sai tên cô chứ.” Vân Tụ đi tới ngồi vào vị trí Liễu Hàm đã ngồi trước đó, đánh giá người con gái trước mắt một lượt.
Có thể do ấn tượng đầu tiên quá sâu sắc, Vân Tụ luôn cảm thấy cô hẳn rất mê người, quyến rũ.
Khác với lần trước gặp mặt ở trong nhà Thẩm Thanh Yến, người con gái trước mắt ăn mặc ngăn nắp chỉnh tề, khuôn mặt không trang điểm, nhưng da cô rất đẹp, vô cùng mịn màng, hoàn toàn không cần dựa vào đồ trang điểm.
Dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, ngược lại có một cảm giác thanh thuần, bắt mắt.
Trên người cô có mùi hương nhẹ nhàng, giống như mùi hoa, không giống mùi nước hoa, rất dễ ngửi, có chút thanh mát.
Cô gái đề phòng đánh giá anh ta, đôi mắt cô vô cùng xinh đẹp, đồng tử rất đen, phảng phất chỉ cần một ánh mắt có thể khiến người khác ngã quỵ. Thế nhưng, bị một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm như thể đối phương người xấu, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vân Tụ nhất thời dở khóc dở cười, anh ta tốt xấu gì cũng là minh tinh thần tượng có cả triệu fan, sao lại bị đề phòng như đề phòng người xấu thế này?
Anh ta cười nói: “Yên tâm, anh Thanh Yến của cô là bạn tốt của tôi, cho dù tôi có gan lớn, cũng sẽ không đánh chủ ý lên em gái của bạn bè đâu, cô nói có phải không?”
Xu Mạn nghĩ ngợi, hình như có chút đạo lý.
Vân Tụ từ trong túi lấy ra hai thanh socola, đưa cho cô một thanh, thuận miệng hỏi: “Cô sợ béo không?”
Xu Mạn liếc nhìn, không nhận, Vân Tụ để trên ghế, tự mình bóc một thanh ra ăn. Mùi socola thơm nồng dần khuếch tán trong không khí, Xu Mạn nhìn thanh socola trên ghế, lại nhìn người đàn ông trước mắt.
Vân Tụ bị cô chọc cười, nói: “Muốn ăn thì ăn đi! Không có độc đâu.”
Xu Mạn lúc này mới bóc ra cắn một miếng, hương vị thật nồng, một chín một mười với Pure&love.
Vân Tụ vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến: “Nói ra có chút thú vị, tôi với Thanh Yến quen nhau cũng mười năm rồi, lần đầu tiên biết cậu ta còn có một người em gái.”
Chẳng qua khi anh ta nói xong, Xu Mạn không để ý đến anh ta.
Vân Tụ thấy Xu Mạn không tiếp lời, đổi đề tài nói: “Cô xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?”
Xu Mạn lắc đầu, cô có Thẩm Thanh Yến là đủ rồi.
“Cô thật sự tích chữ như vàng, không thích nói chuyện? Hay là không thích nói chuyện với tôi? Nếu như là cái sau, vậy tôi sẽ rất buồn đó.” Vân Tụ có thể coi là một tay chơi, rất rõ làm thế nào để tiếp cận phái nữ.
Nhưng với nhan sắc và gia thế của anh ta, đại đa số trường hợp, đều không cần chủ động bắt chuyện, cũng không cần anh ta phí quá nhiều lời, đã có thể tóm gọn trái tim phái nữ.
Nhưng cô gái trước mắt này có chút đặc biệt, đôi mắt của cô vô cùng trong trẻo, ngược lại khiến Vân Tụ cảm thấy bản thân giống như sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ.
Anh ta nhìn chiếc đàn piano cách đó không xa, bỗng chỉ tay về phía đó, hỏi Xu Mạn: “Cô cứ ngồi đây như vậy cũng rất vô vị, đi với tôi qua đó không, tôi đàn cho cô nghe.”
Xu Mạn không đi cùng anh ta, Vân Tụ cũng không gấp, tự mình đi qua trước, bàn tay đặt trên phím đàn đàn vài nốt đơn giản. Bản piano đơn giản mà sống động hấp dẫn sự chú ý của Xu Mạn, cô tò mò nhìn người thanh niên đang cười rạng rỡ với cô, do dự một chút, vẫn đi qua đó.
Dù sao anh ta nói cũng đúng, Thẩm Thanh Yến cũng chưa trở lại, ngồi đó đợi cũng nhàm chán, cô rất tò mò cái gọi là đàn piano kia.
Xu Mạn đứng bên cạnh, nhìn các ngón linh hoạt đánh trên những phím đàn đen trắng. Giai điệu vui vẻ truyền ra từ đôi tay của anh ta.
Vân Tụ cố ý khoe kỹ năng, còn đặc biệt đánh bài “Bản hùng ca Croatia”, mười ngón tay trên phím đàn chưa từng dừng lại, Xu Mạn liên tiếp gật đầu.
Vân Tụ thấy vẻ mặt của cô vô cùng thích thú, liền cười nói: “Muốn thử một chút không?”
Xu Mạn có chút do dự.
Vân Tụ liền ngồi dịch ra một chút cho cô ngồi bên cạnh: “Đến đây đi! Tôi dạy cô.”
Xu Mạn thấy anh ta cười chân thành, lại còn là bạn của Thẩm Thanh Yến, vừa nãy còn cho cô socola, chắc là một người nhiệt tình tốt bụng. Cô cũng cảm thấy đàn piano thú vị, đi qua ngồi bên cạnh anh ta.
Vân Tụ dạy cô để tay lên đàn: “Cô thử đàn xem, đánh bừa cũng được.”
Xu Mạn bán tín bán nghi ấn thử, theo sau đó phím đàn phát ra một tiếng “do”, cô mở to mắt, cảm thấy những đồ thú vị của con người thật nhiều.
Đồ v.ật to lớn này so với đàn cổ của Thanh Huyền tiên quân còn vui hơn.
Vân Tụ thấy mắt cô mở lớn vô cùng đáng yêu, rất muốn xem lại lần nữa, liền nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Xu Mạn nghe lời cổ vũ của anh ta đánh thêm vài nốt, mỗi lần đánh, vẻ mặt trên cô đều sống động như những phím đàn. Vân Tụ ngửi thấy mùi hương thanh nhã trên người cô, trong lòng dâng lên cảm giác rung động xa lạ.
Thẩm Thanh Yến xong việc quay trở lại, liền nhìn thấy tiểu yêu tinh của anh ngồi cạnh tay chơi Vân Tụ, cùng nhau đánh đàn.
Khó trách vừa nãy anh nghe thấy tiếng đàn piano không hoàn chỉnh.
Hình ảnh hai người ngồi cạnh nhau đánh đàn trước mắt quả thật gai mắt không nói lên lời. Lòng Thẩm Thanh Yến trào ra một cảm giác chua chua cùng với… ghen tị.
Tiểu yêu tinh anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, giờ lại bị một con heo nhòm ngó, không, là bị một con sói them thuồng mới đúng!
Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Yến biến mất, hình tượng tao nhã dịu dàng biến thành uy nghiêm.
Anh nghiêm túc gọi một tiếng: “Mạn Mạn!”
Xu Mạn nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu lại, hơi kinh ngạc, bởi vì Thẩm Thanh Yến vẫn luôn gọi cô là “Xu Mạn”, đây là lần đầu tiên anh gọi cô là “Mạn Mạn”.
Xu Mạn đứng dậy, nói một tiếng cảm ơn với Vân Tụ.
Vân Tụ cười vô cùng đẹp mắt trả lời: “Không cần khách sao, có thể cùng mỹ nữ cùng nhau đánh đàn, là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Thanh Yến đứng cách đấy không xa thấy một màn như vậy mặt càng đen hơn.
Xu Mạn đi đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, thấy anh không vui, không khỏi có chút buồn bực: Chẳng lẽ không vui cũng có thể lây truyền sao? Hay là người lúc nãy tìm anh, nói với anh một chuyện khiến anh không vui?
Vân Tụ cũng đứng lên đi qua, không tiếc lời khen ngợi: “Thanh Yến, em gái của cậu đáng yêu thật đó, từ trước đến nay tôi vẫn chưa gặp được tiểu mỹ nữ nào đáng yêu như vậy.”
Cách xưng hô “Em gái” này vẫn luôn nghẹn trong lòng Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến đâu ra đấy nói: “Cảm ơn lời khen của cậu, chẳng qua tiểu mỹ nữ đáng yêu trong mắt cậu có chút nhiều.”
Vân Tụ cười nói: “Không, cô ấy là đáng yêu nhất.”
Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm Vân Tụ hai giây, nghiêm mặt nói: “Em ấy đáng yêu, cũng là của nhà chúng tôi, cậu bớt đánh chủ ý lên người em ấy đi.”
Vân Tụ giang hai tay: “Cậu đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ khen ngợi một chút thôi mà.”
Xu Mạn cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến có chút nghiêm trọng, bèn kéo góc tay áo của anh nói: “Anh sao vậy?”
Thẩm Thanh Yến thấy cô kéo góc tay áo anh, quả quyết nắm lấy tay của cô.
Xu Mạn cảm thấy anh Thanh Yến của cô có chút không bình thường, anh rất ít khi nắm chặt tay mình như vậy.
Tiểu yêu tinh kinh ngạc không thôi nhìn về phía Thẩm Thanh Yến thất thường, Thẩm Thanh Yến làm bộ như không hiểu vẻ mặt kinh ngạc của cô, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên thu thập một chút rồi đi ăn cơm thôi.”
Nói xong, Thẩm Thanh Yến trực tiếp kéo Xu Mạn rời đi.
Ừm, cứ nắm tay đi như vậy, trong lòng cuối cùng dễ chịu hơn đôi chút.
Tiểu yêu tinh của anh, sao có thể để tên sói xám trăng hoa như Vân Tụ lừa mất được.
Chẳng qua, tiểu yêu tinh của anh quá đơn thuần, rất dễ bị người khác lợi dụng. Nghĩ đến việc cô ngồi cạnh tên sói xám kia, suốt ngày vô thức tán tỉnh theo bản năng, Thẩm Thanh Yến tự mình thêm vào cảnh cô trêu ghẹo mình, sau đó đổi khuôn mặt mình thành mặt Vân Tụ phong lưu đào hoa kia…
Cả người Thẩm Thanh Yến đều cảm thấy không ổn.
Hình ảnh kia chỉ tưởng tượng thôi đã khó chịu.
Xu Mạn cảm thấy bàn tay của mình sắp bị Thẩm Thanh Yến bóp nát, cô giãy giụa một chút, đan ngón tay vào tay anh, như vậy không đến mức bị anh nắm quá đau.
Thẩm Thanh Yến cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh luồn qua kẽ tay của mình, khó chịu trong lòng dần dần tan biến. Anh hỏi:”Em rất thích đánh đàn piano sao?”
Xu Mạn nghĩ ngợi, thật ra cũng không phải đặc biệt thích, cô chỉ cảm thấy người đánh đàn kia có chút thú vị. Vì thế, cô thành thật nói: “Em chỉ cảm thấy đánh lên nghe rất hay.”
Thẩm Thanh Yến nghe câu trả lời, khó chịu trong lòng lại dâng lên.
“Anh cũng biết đánh đàn, trở về anh đánh cho em nghe. Còn có, từ nay về sau không được để người khác ngồi quá gần em. Nhất là người khác giới, có người nghĩ cách muốn lại gần em, là bởi vì người đó có ý nghĩ không thuần khiết.” Thẩm Thanh Yến nghiêm mặt nói, lại không nhịn được kéo tiểu yêu tinh của anh lại gần, sợ cô bị người khác lừa đi mất.
Xu Mạn nghe xong có chút lưỡng lự hỏi: “Cái gì là ý nghĩ không thuần khiết?”
Thẩm Thanh Yến ngẩn người, tự động tưởng tượng ra hình ảnh các chiêu trò của tay chơi đào hoa Vân Tụ, vô cùng nghiêm túc nói: “Ví dụ như là có thể lừa em yêu người ta, đưa em lên giường, lừa gạt thân thể em, lừa gạt tình cảm của em…”
Xu Mạn nghe xong, rất lâu cũng không nói gì.
Thẩm Thanh Yến nghĩ rằng do bản thân mình nói quá khoa trương dọa cô sợ, dù sao tiểu yêu tinh thuần khiết cái gì cũng không hiểu, thậm chí ngay cả cái gì là tình yêu chân chính cũng không rõ.
Anh còn đang nghĩ làm thế nào để an ủi cô, nói với cô không cần sợ, anh sẽ bảo vệ cô…
Lúc này, tiểu yêu tinh lại thở dài nói, buồn rầu nói: “Anh Thanh Yến, thảm rồi.”
Thẩm Thanh Yến căng thẳng: Thảm rồi? Nhất kiến chung tình với tên sói xám kia rồi sao???
… “Em có ý nghĩ không thuần khiết với anh rồi.”
Thế nhưng, tất cả đều vô ích.
Thẩm Thanh Yến đóng cửa phòng đi đến, nhìn thấy áo mưa trong tủ kính bị lấy ra, quả thật không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.
“Em chỉ muốn nếm thử chút, hương vị của loại kẹo này.” Cô có chút chột dạ giải thích.
Nhưng mà, muốn ăn hai viên kẹo là sai sao? Tại sao vẻ mặt của anh lại kỳ lạ như vậy?
Xu Mạn không hiểu, chỉ đành lén đưa mắt đánh giá sắc mặt người đàn ông trước mặt, quả thật vô cùng khó coi.
Kẹo? Anh biết mà, tiểu yêu tinh này nhất định hiểu lầm cái gì đó.
Rốt cuộc là sao cô có thể coi áo mưa thành kẹo được??
Thẩm Thanh Yến không nói lên lời.
Anh không tự nhiên ho nhẹ một cái: “Cái này không phải kẹo, không thể ăn.”
“Ồ~” Xu Mạn có chút thất vọng, sau đó chỉ vào chữ tiếng Anh bên ngoài bao bì áo mưa, tò mò hỏi: “Vậy cái đồ nhỏ nhỏ được bọc trong đó là gì vậy?”
Thẩm Thanh Yến cân nhắc, chọn cách giải thích rất hàm súc: “Cái này… là cái đàn ông mới có thể dùng, em đừng động vào, không thể mở ra nữa, biết chưa?”
Xu Mạn cái hiểu cái không gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Yến một lượt, dường như có chút hiểu ra nói: “Vậy có nghĩa là anh có thể dùng được? Dùng thế nào? Cho em xem với.”
Cho em xem…
Chết tiệt!
Thẩm Thanh Yến nhìn đôi môi đỏ mỏng lúc đóng lúc mở, yết hầu lên xuống, bỗng cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, khiến anh khô nóng, anh đưa tay xoa đôi môi có chút không thành thật kia.
Cánh môi mềm mại kia bị tay anh miết có chút thay đổi hình dạng, nhìn qua càng giống như quả anh đào chín mọng, trơn bóng no đủ, anh thật muốn nếm thử phần thịt quả ngọt ngào.
Đồng thời ngăn lời nói trêu ghẹo của cô.
“Anh Thanh… Yến…” Giọng nói của Xu Mạn thay đổi vì bị anh miết môi.
Thẩm Thanh Yến lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt thoáng hiện ra vẻ hoảng sợ, không khỏi lại cảm thấy buồn cười, đã sợ hãi như vậy, thế mà vẫn còn luôn trêu chọc anh.
“Ngoan ngoãn xem “Peppa Pig” đi, lần sau còn nghịch ngợm như vậy, anh sẽ phạt em.” Ngón tay Thẩm Thanh Yến không nặng không nhẹ vuốt cánh môi của cô lần nữa, lúc này mới rời khỏi phòng.
Thế nhưng, cũng không biết có phải là do Xu Mạn gặp ảo giác không, cô luôn cảm thấy bước chân Thẩm Thanh Yến có chút vội vã, có vẻ như là chạy trối chết.
Vẻ mặt Xu Mạn mờ mịt, nhưng vừa rồi cô quả thật có chút căng thẳng, cô suýt chút nữa tưởng rằng Thẩm Thanh Yến định ăn cô…
Đúng vậy, loại cảm giác này quá mãnh liệt.
Xu Mạn cũng không cảm thấy cô có chỗ nào nghịch ngợm, ngày trước anh cũng chưa từng nói không được động vào “đồ đàn ông dùng”. Hơn nữa, cô giờ đã không xem “Peppa Pig” nữa rồi.
Thẩm Thanh Yến ra khỏi phòng Xu Mạn, không ngờ vừa định thở phào một hơi thì gặp được Vân Tụ ở phòng cách vách đi tới.
Cậu Vân ăn vận chỉnh tề, trên tay vắt một cái áo, nhìn thấy Thẩm Thanh Yến bước ra khỏi phòng bên cạnh, cũng có chút sửng sốt.
Sau đó, Vân Tụ bỗng có một thâm ý khác nở nụ cười, anh ta vắt áo khoác qua vai, đi về phía Thẩm Thanh Yến, dáng vẻ bất cần đời.
“Ôi? Anh Thanh Yến hôm nay sắc mặt sao hồng vậy? Sốt rồi sao?”
Bị tiểu yêu tinh hại đến mức nhếch nhác như này anh đã có chút buồn bực, không ngờ vừa ra ngoài lại gặp phải Vân Tụ độc mồm độc miệng.
Thẩm Thanh Yến điều chỉnh lại cảm xúc, rất nhanh liền trở lại dáng vẻ tao nhã như mọi ngày, làm như không có chuyện gì nói: “Mặc quá nhiều nên có chút nóng, khó có được lần cậu đến đúng giờ như vậy.”
Vân Tụ đẩy cửa phòng, không tập trung nói: “Xem anh nói kìa, cứ như thể tôi thích tỏ vẻ vậy.”
Thẩm Thanh Yến chỉ cười cười: “Tôi về phòng trước, ngày mai gặp.”
Thẩm Thanh Yến kéo hành lý vào phòng mình, sau khi đóng cửa thì đi rửa mặt. Cảm xúc của anh đều bị tiểu yêu tinh làm cho rối loạn, cần bình tĩnh trước.
Lúc này anh mới nghĩ lại, bản thân bị Xu Mạn trêu chọc một hồi, vốn dĩ có chuyện muốn nói với cô, kết quả đều quên hết sạch.
Vân Tụ nhìn chằm chằm căn phòng bên cạnh mình mấy phút, nhớ đến khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Thanh Yến, trong lòng lại dâng lên nỗi nghi ngờ – Thật sự là anh em sao?
Buổi sáng ngày thứ hai, mọi người đi theo tổ tiết mục ghi hình, khách mời mùa hai có chút thay đổi, Mã Tiểu Phương bởi vì sức khỏe có vấn đề nên không thể tham gia, vốn dĩ chương trình có 6 vị khách mời, giờ thành 5 người.
Địa điểm quay tập một là ở nhà thi đấu thể thao, ngày quay đầu tiên cũng không nặng, mọi người cười đùa trêu chọc nên trôi qua rất nhanh.
Bởi vì “Sự kiện em gái” ở mùa một quá mức giật giân, nhân viên công tác vô cùng tò mò về em gái của Thẩm Thanh Yến. Chẳng qua lần này chính thức gặp mặt Xu Mạn, mọi người không khỏi cảm thán gene nhà này, hai anh em nhà họ đều đẹp quá.
Xu Mạn không nói nhiều, khi mọi người hỏi cô, cô mới nói hai câu, tính cách ngoan ngoãn này, cùng với người lần trước quay được ở nhà Thẩm Thanh Yến hoàn toàn không giống nhau.
Đương nhiên, Xu Mạn không nói chuyện, một phần là bởi vì tối qua Thẩm Thanh Yến đã dặn, cô nói chuyện với họ dễ bị họ lợi dụng, còn một nguyên nhân khác cũng bởi vì sợ lỡ lời, đến lúc đó lại gây thêm phiền phức cho Thẩm Thanh Yến.
Hiện trường ghi hình chương trình đối với Xu Mạn có chút nhàm chán, vì cô không quá hiểu về thế giới này, có một số chuyện hoàn toàn không thể hiểu được, trông vô vị chết đi được. Tầm mắt của cô vẫn luôn ở trên người Thẩm Thanh Yến, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười phá lên của bọn họ, cô chẳng muốn cười chút nào.
Còn cả nữ minh tinh tên Liễu Hàm kia, cứ hở chút là hô lên rồi nghiêng người về phía Thẩm Thanh Yến, Xu Mạn nhìn đến múc có chút khó chịu.
Cũng may mỗi lần như vậy Thẩm Thanh Yến đều có thể vô cùng khéo léo né tránh.
Buổi chiều thời điểm chuẩn bị kết thúc, có thời gian tạm nghỉ giữa các phần, phần tiếp theo phải làm là phỏng vấn, nội dung phỏng vấn đại khái là tổng kết biểu hiện và trạng thái của mỗi người trong ngày đầu tiên.
Thẩm Thanh Yến đi thẳng về phía Xu Mạn, thấy tâm trạng hoa lan nhỏ của anh có chút không vui, Thẩm Thanh Yến còn tưởng rằng bởi vì bản thân bận bịu mà bỏ rơi cô, khiến cô tức giận.
Vì thế, Thẩm Thanh Yến đi qua, vỗ nhẹ đầu cô: “Sao thế? Ở một mình chán quá à?”
Xu Mạn có chút chán nản lắc đầu, bởi vì cô phát hiện Thẩm Thanh Yến cũng không phải vật sở hữu của riêng mình cô.
Đời trước cô vẫn luôn ở bên người Thanh Huyền tiên quân, hơn nữa ở Lăng Tiêu Đạo Thanh Huyền tiên quân nổi tiếng là cao ngạo lạnh lùng, cũng không xuất hiện cảm giác mất mát như bây giờ.
Là cô quá tham lam sao?
Cô không muốn Thẩm Thanh Yến cười với người khác đẹp như vậy, cũng không thích người khác lại gần Thẩm Thanh Yến… Cảm giác này khiến cô cảm thấy trong mắt Thẩm Thanh Yến cô không có gì đặc biệt.
Cũng đúng, cô thường xuyên vì không hiểu quy tắc, khiến anh bất lực.
Nghĩ như vậy, trong lòng Xu Mạn càng thêm khó chịu.
Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, hóa ra tiểu yêu tinh cũng có lúc chán nản như vậy.
“Được rồi, đừng buồn nữa. Công việc hôm nay rất nhanh sẽ kết thúc rồi, tối nay anh đưa em đi giải sầu để bồi thường việc hôm nay anh không ở cùng em, được không?” Thẩm Thanh Yến sờ đầu cô, dịu dàng hỏi.
Lúc này Xu Mạn mới ngẩng đầu nói được.
Thẩm Thanh Yến ngồi với cô một lúc, nhân viên tổ tiết mục rất nhanh đến gọi anh: “Thầy Thẩm, bây giờ đến lượt anh rồi.”
Thẩm Thanh Yến rất phối hợp đáp lời nhân viên công tác, sau đó nói với Xu Mạn: “Đợi anh một chút nữa, anh trở lại nhanh thôi.”
Sau khi Thẩm Thanh Yến đi, Xu Mạn liền chống má, ngẩn người.
“Hi! Em là em gái của tiền bối Thẩm sao? Thật sự rất khác với lần trước gặp mặt.” Xu Mạn đang ngẩn người đến xuất thần, bỗng nghe thấy một giọng nữ nũng nịu.
Xu Mạn nghiêng đầu nhìn đối phương, người đến chính là nữ minh tinh ghi hình tiết mục cùng Thẩm Thanh Yến – Liễu Hàm.
Liễu Hàm thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, lại nói: “Em với tiền bối Thẩm thật sự là anh em sao? Tại sao họ của em với anh ấy không giống nhau?”
“Tại sao lại phải giống nhau?” Xu Mạn vốn dĩ đang mất hứng, nhìn thấy nữ minh tinh kia lại càng không vui.
Liễu Hàm bị câu hỏi thẳng của cô chặn họng, thế nhưng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chị chỉ tò mò một chút thôi mà, bởi vì quan hệ anh em bình thường không tốt như hai người, đáng tiếc đoạn ghi hình lần trước không được phát lên, bằng không nhất định có thể lên hot search.”
“Chẳng qua, thật sự không ngờ tiền bối Thẩm lần này còn dẫn theo em đi ghi hình cùng nha! Em định ra mắt sao? Nhưng giờ người mới không dễ lăn lộn, cho dù có tài nguyên của tiền bối Thẩm, nếu không có thành tích thì cũng chẳng thể nổi lên được.”
“Hơn nữa, tiền bối Thẩm dẫn theo em, cũng khá mạo hiểm. Tiền bối từ trước đến nay đều kín tiếng, danh tiếng cũng tốt, nếu như mang theo em, chắc chắn anh ấy cũng phải trả tiền lăng xê, điều này không phù hợp với hình tượng của tiền bối từ trước đến nay…”
Liễu Hàm ở bên tai Xu Mạn nói không ngừng, trong suy nghĩ của cô ta đã coi Xu Mạn là người mới chuẩn bị ra mắt. Dù sao vừa nãy đạo diễn Dương còn tìm Thẩm Thanh Yến nói chuyện, Liễu Hàm trong chương trình này, vị trí chính là một người mới ngọt ngào ngốc nghếch dễ thương, nếu như thật sự có thêm một Xu Mạn, chẳng phải là xung đột thiết lập tính cách với cô sao?
Dù thế nào, Liễu Hàm cũng không mong muốn cục diện này xuất hiện.
Chẳng qua, cô đương nhiên không thể nói quá rõ ràng, chỉ dám nói bóng nói gió những lời này thôi. Giả ý là quan tâm đến thần tượng Thẩm Thanh Yến của cô, thực tế muốn Xu Mạn biết đường rút lui, ít hơn một mối đe doạ cho mình.
Đáng tiếc cô ta vẫn quá non, nói ra những lời này, tâm tư của cô ta rất dễ bị nhìn thấu.
Xu Mạn không thích nghe cô ta thao thao bất tuyệt, hơn nữa có rất nhiều lời khó hiểu, nghe đau cả đầu. Chẳng qua, Xu Mạn vẫn nghe ra hai trọng điểm trong những lời nói không rõ ràng của cô ta:
Liễu Hàm rất không hi vọng bản thân mình sẽ tham gia chương trình này, Liễu Hàm rất thích anh Thanh Yến, ba câu đều không rời “tiền bối Thẩm”.
Xu Mạn nhìn về phía cô ta, học theo dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thanh Yến nói: “Đề nghị của cô tôi biết rồi. Chẳng qua tôi cũng muốn nhắc nhở cô một chút, nam nữ khác biệt, cứ coi như cô thích anh Thanh Yến, cũng không nên lúc nào cũng cố ý lại gần anh ấy, như vậy là bất lịch sự.”
Liễu Hàm đỏ mặt, nhất thời quên mất phản bác.
Mất một lúc cô ta mới định hình lại, vội vàng đen mặt giải thích: “Chị không cố ý lại gần tiền bối Thẩm. Em đừng nói linh tinh.”
Đúng lúc người đại diện đến tìm cô ta, hơn nữa nhắc nhở cô ta nên trả lời phỏng vấn thế nào, Liễu Hàm chỉ đành nén nỗi không vui trong lòng rời đi.
“Hi~Xu Mạn! Không gọi sai tên cô chứ.” Vân Tụ đi tới ngồi vào vị trí Liễu Hàm đã ngồi trước đó, đánh giá người con gái trước mắt một lượt.
Có thể do ấn tượng đầu tiên quá sâu sắc, Vân Tụ luôn cảm thấy cô hẳn rất mê người, quyến rũ.
Khác với lần trước gặp mặt ở trong nhà Thẩm Thanh Yến, người con gái trước mắt ăn mặc ngăn nắp chỉnh tề, khuôn mặt không trang điểm, nhưng da cô rất đẹp, vô cùng mịn màng, hoàn toàn không cần dựa vào đồ trang điểm.
Dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, ngược lại có một cảm giác thanh thuần, bắt mắt.
Trên người cô có mùi hương nhẹ nhàng, giống như mùi hoa, không giống mùi nước hoa, rất dễ ngửi, có chút thanh mát.
Cô gái đề phòng đánh giá anh ta, đôi mắt cô vô cùng xinh đẹp, đồng tử rất đen, phảng phất chỉ cần một ánh mắt có thể khiến người khác ngã quỵ. Thế nhưng, bị một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm như thể đối phương người xấu, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vân Tụ nhất thời dở khóc dở cười, anh ta tốt xấu gì cũng là minh tinh thần tượng có cả triệu fan, sao lại bị đề phòng như đề phòng người xấu thế này?
Anh ta cười nói: “Yên tâm, anh Thanh Yến của cô là bạn tốt của tôi, cho dù tôi có gan lớn, cũng sẽ không đánh chủ ý lên em gái của bạn bè đâu, cô nói có phải không?”
Xu Mạn nghĩ ngợi, hình như có chút đạo lý.
Vân Tụ từ trong túi lấy ra hai thanh socola, đưa cho cô một thanh, thuận miệng hỏi: “Cô sợ béo không?”
Xu Mạn liếc nhìn, không nhận, Vân Tụ để trên ghế, tự mình bóc một thanh ra ăn. Mùi socola thơm nồng dần khuếch tán trong không khí, Xu Mạn nhìn thanh socola trên ghế, lại nhìn người đàn ông trước mắt.
Vân Tụ bị cô chọc cười, nói: “Muốn ăn thì ăn đi! Không có độc đâu.”
Xu Mạn lúc này mới bóc ra cắn một miếng, hương vị thật nồng, một chín một mười với Pure&love.
Vân Tụ vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến: “Nói ra có chút thú vị, tôi với Thanh Yến quen nhau cũng mười năm rồi, lần đầu tiên biết cậu ta còn có một người em gái.”
Chẳng qua khi anh ta nói xong, Xu Mạn không để ý đến anh ta.
Vân Tụ thấy Xu Mạn không tiếp lời, đổi đề tài nói: “Cô xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?”
Xu Mạn lắc đầu, cô có Thẩm Thanh Yến là đủ rồi.
“Cô thật sự tích chữ như vàng, không thích nói chuyện? Hay là không thích nói chuyện với tôi? Nếu như là cái sau, vậy tôi sẽ rất buồn đó.” Vân Tụ có thể coi là một tay chơi, rất rõ làm thế nào để tiếp cận phái nữ.
Nhưng với nhan sắc và gia thế của anh ta, đại đa số trường hợp, đều không cần chủ động bắt chuyện, cũng không cần anh ta phí quá nhiều lời, đã có thể tóm gọn trái tim phái nữ.
Nhưng cô gái trước mắt này có chút đặc biệt, đôi mắt của cô vô cùng trong trẻo, ngược lại khiến Vân Tụ cảm thấy bản thân giống như sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ.
Anh ta nhìn chiếc đàn piano cách đó không xa, bỗng chỉ tay về phía đó, hỏi Xu Mạn: “Cô cứ ngồi đây như vậy cũng rất vô vị, đi với tôi qua đó không, tôi đàn cho cô nghe.”
Xu Mạn không đi cùng anh ta, Vân Tụ cũng không gấp, tự mình đi qua trước, bàn tay đặt trên phím đàn đàn vài nốt đơn giản. Bản piano đơn giản mà sống động hấp dẫn sự chú ý của Xu Mạn, cô tò mò nhìn người thanh niên đang cười rạng rỡ với cô, do dự một chút, vẫn đi qua đó.
Dù sao anh ta nói cũng đúng, Thẩm Thanh Yến cũng chưa trở lại, ngồi đó đợi cũng nhàm chán, cô rất tò mò cái gọi là đàn piano kia.
Xu Mạn đứng bên cạnh, nhìn các ngón linh hoạt đánh trên những phím đàn đen trắng. Giai điệu vui vẻ truyền ra từ đôi tay của anh ta.
Vân Tụ cố ý khoe kỹ năng, còn đặc biệt đánh bài “Bản hùng ca Croatia”, mười ngón tay trên phím đàn chưa từng dừng lại, Xu Mạn liên tiếp gật đầu.
Vân Tụ thấy vẻ mặt của cô vô cùng thích thú, liền cười nói: “Muốn thử một chút không?”
Xu Mạn có chút do dự.
Vân Tụ liền ngồi dịch ra một chút cho cô ngồi bên cạnh: “Đến đây đi! Tôi dạy cô.”
Xu Mạn thấy anh ta cười chân thành, lại còn là bạn của Thẩm Thanh Yến, vừa nãy còn cho cô socola, chắc là một người nhiệt tình tốt bụng. Cô cũng cảm thấy đàn piano thú vị, đi qua ngồi bên cạnh anh ta.
Vân Tụ dạy cô để tay lên đàn: “Cô thử đàn xem, đánh bừa cũng được.”
Xu Mạn bán tín bán nghi ấn thử, theo sau đó phím đàn phát ra một tiếng “do”, cô mở to mắt, cảm thấy những đồ thú vị của con người thật nhiều.
Đồ v.ật to lớn này so với đàn cổ của Thanh Huyền tiên quân còn vui hơn.
Vân Tụ thấy mắt cô mở lớn vô cùng đáng yêu, rất muốn xem lại lần nữa, liền nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Xu Mạn nghe lời cổ vũ của anh ta đánh thêm vài nốt, mỗi lần đánh, vẻ mặt trên cô đều sống động như những phím đàn. Vân Tụ ngửi thấy mùi hương thanh nhã trên người cô, trong lòng dâng lên cảm giác rung động xa lạ.
Thẩm Thanh Yến xong việc quay trở lại, liền nhìn thấy tiểu yêu tinh của anh ngồi cạnh tay chơi Vân Tụ, cùng nhau đánh đàn.
Khó trách vừa nãy anh nghe thấy tiếng đàn piano không hoàn chỉnh.
Hình ảnh hai người ngồi cạnh nhau đánh đàn trước mắt quả thật gai mắt không nói lên lời. Lòng Thẩm Thanh Yến trào ra một cảm giác chua chua cùng với… ghen tị.
Tiểu yêu tinh anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, giờ lại bị một con heo nhòm ngó, không, là bị một con sói them thuồng mới đúng!
Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Yến biến mất, hình tượng tao nhã dịu dàng biến thành uy nghiêm.
Anh nghiêm túc gọi một tiếng: “Mạn Mạn!”
Xu Mạn nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu lại, hơi kinh ngạc, bởi vì Thẩm Thanh Yến vẫn luôn gọi cô là “Xu Mạn”, đây là lần đầu tiên anh gọi cô là “Mạn Mạn”.
Xu Mạn đứng dậy, nói một tiếng cảm ơn với Vân Tụ.
Vân Tụ cười vô cùng đẹp mắt trả lời: “Không cần khách sao, có thể cùng mỹ nữ cùng nhau đánh đàn, là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Thanh Yến đứng cách đấy không xa thấy một màn như vậy mặt càng đen hơn.
Xu Mạn đi đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, thấy anh không vui, không khỏi có chút buồn bực: Chẳng lẽ không vui cũng có thể lây truyền sao? Hay là người lúc nãy tìm anh, nói với anh một chuyện khiến anh không vui?
Vân Tụ cũng đứng lên đi qua, không tiếc lời khen ngợi: “Thanh Yến, em gái của cậu đáng yêu thật đó, từ trước đến nay tôi vẫn chưa gặp được tiểu mỹ nữ nào đáng yêu như vậy.”
Cách xưng hô “Em gái” này vẫn luôn nghẹn trong lòng Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến đâu ra đấy nói: “Cảm ơn lời khen của cậu, chẳng qua tiểu mỹ nữ đáng yêu trong mắt cậu có chút nhiều.”
Vân Tụ cười nói: “Không, cô ấy là đáng yêu nhất.”
Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm Vân Tụ hai giây, nghiêm mặt nói: “Em ấy đáng yêu, cũng là của nhà chúng tôi, cậu bớt đánh chủ ý lên người em ấy đi.”
Vân Tụ giang hai tay: “Cậu đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ khen ngợi một chút thôi mà.”
Xu Mạn cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến có chút nghiêm trọng, bèn kéo góc tay áo của anh nói: “Anh sao vậy?”
Thẩm Thanh Yến thấy cô kéo góc tay áo anh, quả quyết nắm lấy tay của cô.
Xu Mạn cảm thấy anh Thanh Yến của cô có chút không bình thường, anh rất ít khi nắm chặt tay mình như vậy.
Tiểu yêu tinh kinh ngạc không thôi nhìn về phía Thẩm Thanh Yến thất thường, Thẩm Thanh Yến làm bộ như không hiểu vẻ mặt kinh ngạc của cô, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên thu thập một chút rồi đi ăn cơm thôi.”
Nói xong, Thẩm Thanh Yến trực tiếp kéo Xu Mạn rời đi.
Ừm, cứ nắm tay đi như vậy, trong lòng cuối cùng dễ chịu hơn đôi chút.
Tiểu yêu tinh của anh, sao có thể để tên sói xám trăng hoa như Vân Tụ lừa mất được.
Chẳng qua, tiểu yêu tinh của anh quá đơn thuần, rất dễ bị người khác lợi dụng. Nghĩ đến việc cô ngồi cạnh tên sói xám kia, suốt ngày vô thức tán tỉnh theo bản năng, Thẩm Thanh Yến tự mình thêm vào cảnh cô trêu ghẹo mình, sau đó đổi khuôn mặt mình thành mặt Vân Tụ phong lưu đào hoa kia…
Cả người Thẩm Thanh Yến đều cảm thấy không ổn.
Hình ảnh kia chỉ tưởng tượng thôi đã khó chịu.
Xu Mạn cảm thấy bàn tay của mình sắp bị Thẩm Thanh Yến bóp nát, cô giãy giụa một chút, đan ngón tay vào tay anh, như vậy không đến mức bị anh nắm quá đau.
Thẩm Thanh Yến cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh luồn qua kẽ tay của mình, khó chịu trong lòng dần dần tan biến. Anh hỏi:”Em rất thích đánh đàn piano sao?”
Xu Mạn nghĩ ngợi, thật ra cũng không phải đặc biệt thích, cô chỉ cảm thấy người đánh đàn kia có chút thú vị. Vì thế, cô thành thật nói: “Em chỉ cảm thấy đánh lên nghe rất hay.”
Thẩm Thanh Yến nghe câu trả lời, khó chịu trong lòng lại dâng lên.
“Anh cũng biết đánh đàn, trở về anh đánh cho em nghe. Còn có, từ nay về sau không được để người khác ngồi quá gần em. Nhất là người khác giới, có người nghĩ cách muốn lại gần em, là bởi vì người đó có ý nghĩ không thuần khiết.” Thẩm Thanh Yến nghiêm mặt nói, lại không nhịn được kéo tiểu yêu tinh của anh lại gần, sợ cô bị người khác lừa đi mất.
Xu Mạn nghe xong có chút lưỡng lự hỏi: “Cái gì là ý nghĩ không thuần khiết?”
Thẩm Thanh Yến ngẩn người, tự động tưởng tượng ra hình ảnh các chiêu trò của tay chơi đào hoa Vân Tụ, vô cùng nghiêm túc nói: “Ví dụ như là có thể lừa em yêu người ta, đưa em lên giường, lừa gạt thân thể em, lừa gạt tình cảm của em…”
Xu Mạn nghe xong, rất lâu cũng không nói gì.
Thẩm Thanh Yến nghĩ rằng do bản thân mình nói quá khoa trương dọa cô sợ, dù sao tiểu yêu tinh thuần khiết cái gì cũng không hiểu, thậm chí ngay cả cái gì là tình yêu chân chính cũng không rõ.
Anh còn đang nghĩ làm thế nào để an ủi cô, nói với cô không cần sợ, anh sẽ bảo vệ cô…
Lúc này, tiểu yêu tinh lại thở dài nói, buồn rầu nói: “Anh Thanh Yến, thảm rồi.”
Thẩm Thanh Yến căng thẳng: Thảm rồi? Nhất kiến chung tình với tên sói xám kia rồi sao???
… “Em có ý nghĩ không thuần khiết với anh rồi.”