Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh - Trang 2

Chương 27



Một luồng hơi nóng khác hoàn toàn với thời tiết đầu mùa xuân ập đến, Xu Mạn nhìn về phía hơi nóng tản ra, một làn khói dày đặc như Mộng Yểm dữ tợn ập tới chỗ bọn họ.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp tầng bỗng vang lên tiếng nổ, mọi người trong văn phòng lập tức ùn ùn lao ra, kèm theo đó là tiếng kêu đầy kinh hãi, ai cũng cố gắng lao thẳng vào lối cửa thoát hiểm, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Xu Mạn bị những người chạy tới xô đẩy, gần như không đứng vững, Cao Khang Hạo nhanh chóng kéo Xu Mạn về phía tường, dán người vào tường nói: “Cô trước tiên cứ đi theo mọi người đi, đừng đi thang máy, cùng mọi người chạy theo cửa thoát hiểm, giờ tôi đi tìm ông chủ…”
“Tôi cũng muốn đi tìm anh ấy!” Xu Mạn ngắt lời anh ấy, áp sát người vào tường tiếp tục đi về phía trước.
Cô lấy di động ra, gọi điện cho Thẩm Thanh Yến, đáng tiếc bên kia không có ai nghe máy. Cô không khỏi cảm thấy hoảng loạn, cô không thể để cho Thẩm Thanh Yến có chuyện, cô còn muốn sống với anh cả đời này.
Nếu như…
Không! Không có nếu như, cô nhất định phải tìm được anh.
Thế nhưng kiếp này cô không thể sử dụng pháp thuật giống như kiếp trước, không thể dùng linh lực để tìm vị trí Thẩm Thanh Yến.
Cô bước nhanh về phía trước, làn khói đen đang tràn về phía bên này. Cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trong không khí đang dần tăng lên. Nơi này thật sự quá nguy hiểm, cô nhất định phải nhanh chóng tìm thấy Thẩm Thanh Yến.
Cao Khang Hạo thấy thái độ cô kiên quyết, bước đi lại vội vàng, vào thời khắc gặp nguy hiểm lại thể hiện sự quả cảm với kiên quyết khác hoàn toàn trước đó, anh ấy bỗng có cái nhìn rất mới đối với cô.
Cao Khang Hạo vừa đuổi theo Xu Mạn, vừa gọi điện, điện thoại Thẩm Thanh Yến vẫn mãi không có người nghe, anh ấy cũng sốt ruột không thôi, lại gọi điện cho tổng biên tập Mary, cũng không biết có người nghe. Cảnh tượng lúc này hỗn loạn như thế, cũng không biết bọn họ rốt cuộc ở chỗ nào, đã thoát ra ngoài hay chưa.
Nhưng thang máy bọn họ đi lên là nơi gần studio “Beauty Fashion” nhất, cửa thoát hiểm ở ngay bên cạnh thang máy. Bọn họ muốn thoát ra ngoài, chắn hẳn sẽ lựa chọn chỗ này đầu tiên.
Cao Khang Hạo với Thẩm Thanh Yến đã đến studio “Beauty Fashion”  rất nhiều lần, cũng xem như là quen đường quen nẻo. Cao Khang Hạo đưa Xu Mạn đi tìm vị trí của studio, người ở trong đang vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Cao Khang Hạo vội tóm lấy một người hỏi: “Tiểu Lý, ông chủ chúng tôi đâu?”
Tiểu Lý như sắp khóc đến nơi, lo lắng nói: “Tôi cũng không thấy, vừa nãy anh ấy vẫn luôn ở chỗ bên kia chụp ảnh, thầy Thẩm vừa chụp xong thì đi với chị Mary rồi. Khụ khụ! Mau chạy đi! Ra ngoài rồi nói!”
Tiểu Lý nói xong thì vội vàng chạy về phía cửa thoát hiểm.
Mà đúng lúc này, Xu Mạn vận dụng linh lực, lòng bàn tay biến ra một cánh hoa lan. Xung quanh cánh hoa kia là một luồng ánh sáng yếu ớt xoay tròn, trông vô cùng kỳ lạ.
Cao Khang Hạo cũng đoán có phải Thẩm Thanh Yến và Mary đã thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài rồi không, bây giờ ở đâu cũng loạn cào cào, bọn họ gấp gáp chạy trốn, có lẽ là không có thời gian nghe điện thoại.
“Xu Mạn, chúng ta cũng đi mau đi…” Nếu không đi, khói ngày càng dày, thì sẽ không đi được nữa.
Cao Khang Hạo đi đến kéo Xu Mạn, nhưng bỗng nhận ra một người đàn ông cao to như anh ấy thế mà lại không kéo được cô gái trông yếu đuối kia.
Xu Mạn nắm chặt tay, cánh hoa kia cũng biến mất: “Anh Thanh Yến vẫn chưa đi, anh ấy ở chỗ này, tôi phải đi tìm anh ấy!” Cô quay đầu nhìn Cao Khang Hạo, giọng điệu rất chắc chắn, nói xong lại đi về phía studio.
Cũng không biết có phải do anh ấy hoa mắt hay không, mà anh ấy thấy lúc nãy mắt Xu Mạn vừa đen vừa sáng, bên trong như có một tia sáng lóe lên, trông đặc biệt kỳ quái.
Nhưng Cao Khang Hạo cũng không có sức lực nghĩ nhiều, anh ấy nhanh chóng lấy tay che mũi và miệng, hiện tại người trong studio cũng chạy gần hết rồi, anh ấy vừa đuổi theo Xu Mạn vừa sốt ruột nói: “Ông chủ có lẽ là đã nhân lúc hỗn loạn chạy xuống từ lâu rồi, cô mà có chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với ông chủ? Cậu ấy cũng sẽ đau…”
“Anh ấy vẫn chưa đi! Tôi cảm nhận được hơi thở của anh ấy.” Vẻ mặt Xu Mạn nghiêm trọng, đuổi theo hơi thở quen thuộc kia. Kiếp này Linh lực của cô có hạn, không chống đỡ được lâu, nhất định phải nhanh chóng tìm được Thẩm Thanh Yến.
Cao Khang Hạo không biết sao cô lại thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy, bên ngoài khói ngày càng dày đặc, Cao Khang Hạo vừa tức vừa lo, vội vàng đuổi theo, quyết định lần này dù thế nào cũng phải phải đánh ngất cô khiêng ra ngoài.
Tiếc là Cao Khang Hạo nhận ra Xu Mạn trông thì mềm mại yếu đuối, thế nhưng anh ấy lại không theo kịp bước chân của cô.
Hơn nữa anh ấy cách Xu Mạn ngày càng xa, làn khói dày đặc trong không khí càng thêm nghẹt thở, có lẽ do mùi hương thơm mát lành lạnh trên người đối phương có lẽ làm giảm bớt mùi khói dày đặc kia trong không khí. Thật muốn biết cô ấy dùng nước hoa nhãn hiệu nào.
“Anh Thanh Yến? Thẩm Thanh Yến.”
Giọng nói trong trẻo vang lên trong studio đầy khói, tách biệt hoàn toàn với tiếng lửa bốc cháy ngoài kia.
Thẩm Thanh Yến dùng tay đỡ lấy đồ vật nặng đang đè lên anh với Mary, vừa nãy sau khi chụp ảnh xong, Thẩm Thanh Yến nghĩ Xu Mạn một lúc lâu nữa mới đến, bèn đi vào phòng làm việc phía trong với Mary nói về tiệc từ thiện vào tháng 3.
Loại hoạt động này ngày trước Thẩm Thanh Yến không hề thích tham gia, nhưng gần đây anh muốn mua nhà cho hoa lan nhỏ, cũng muốn nhân cơ hội này xem xem có thể đàm phán thêm vài tài nguyên tốt không.
Mary là tổng biên tập tạp chí thời trang hạng nhất trong nước, có thể coi là người hô mưa gọi gió trong giới thời trang, có quan hệ rộng rãi cùng vô số tài nguyên, dù là những diễn viên có tên tuổi hay là minh tinh lưu lượng, đều có quan hệ đều không tồi với cô ấy.
Chỉ là không ai ngờ rằng bọn họ đang nói chuyện vui vẻ ở trong này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng nổ lớn, cả căn phòng rung lắc, giá sách phía sau Mary cũng bị chấn động, mất cân bằng đổ xuống, sắp đè lên người Mary.
May mắn lúc đó, Thẩm Thanh Yến nhanh tay lẹ mắt, chống được một góc của giá sách. Nhưng không may một mảnh kính vỡ vẫn cứa phải chân Mary, Mary có chứng sợ máu, ngã ngồi dưới đất nửa ngày cũng không đứng lên được.
Khói đen ở bên ngoài càng ngày càng dày đặc, đúng lúc Thẩm Thanh Yến khó mà có thể chống đỡ được, bỗng trong làn khói đen truyền đến mùi hương hoa lan quen thuộc.
Mùi hương lành lạnh thanh mát cũng làm dịu đi mùi khói nghẹt thở.
Xu Mạn?
Anh dường như nghe thấy tiếng của Xu Mạn, giống như từ chân trời truyền đến, Thẩm Thanh Yến có chút hoảng hốt, do mình hít quá nhiều khí độc nên mới sinh ra ảo giác sao?
Không đúng!
Là Xu Mạn, hoa lan nhỏ của anh đến rồi!
“Xu Mạn!” Thẩm Thanh Yến gọi cô.
Cảm xúc trong lòng Thẩm Thanh Yến phức tạp khó tả, anh vừa vui sướng lại vừa lo lắng, nơi này nguy hiểm như vậy, cô còn qua đây làm gì.
“Anh Thanh Yến!” Xu Mạn nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Yến, bèn đi về phía đó, quả nhiên cô tìm đúng chỗ rồi.
Cao Khang Hạo cũng không ngờ Thẩm Thanh Yến với Mary vẫn còn ở đây, hơn nữa Mary còn bị thương. Cao Khang Hạo thấy thế vội vàng cùng Thẩm Thanh Yến đỡ giá sách lên, để Mary ra ngoài.
Sau khi cứu được Mary, Thẩm Thanh Yến vội nói: “Trong này nguy hiểm, chúng ta ra ngoài đã rồi nói sau. Chân Mary bị thủy tinh rạch làm bị thương rồi, anh cõng cô ấy, chú ý an toàn.”
Cao Khang Hạo không nói hai lời cõng Mary lên chạy ra ngoài.
Khói đen càng ngày càng nhiều, khí độc tràn khắp bốn phía, lan đến mọi góc, còn kèm theo lửa cháy, giống như con Mộng Yểm đáng sợ nhất, lúc nào cũng có thể cắn nuốt bọn họ, thậm chí ngay cả đường đi cũng không phân biệt rõ.
Xu Mạn lại vận dụng linh lực, lần này cô biến ra một đóa hoa lan. Rất nhanh, làn khói gay mũi trong không khí dần dần hòa cùng mùi hương hoa lan thanh mát, cảm giác ngột ngạt cũng dần dịu đi.
Thẩm Thanh Yến ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, anh không khỏi nhìn về phía Xu Mạn. Đáng tiếc trong làn khói đen dày đặc này, khuôn mặt Xu Mạn giống như bị một tầng sương che đi, không thể nào nhìn rõ.
Nhưng lòng bàn tay anh đang nắm càng ngày càng lạnh, lòng Thẩm Thanh Yến bỗng có một dự cảm không lành: “Xu Mạn!”
Xu Mạn không đáp lại anh, hiện giờ cô rất mệt, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.
Ngày trước Thẩm Thanh Yến từng diễn phim điện ảnh về phòng cháy chữa cháy, cũng học được không ít kiến thức trong lĩnh vực này. Anh nhìn thấy nhà vệ sinh ở bên cạnh, dứt khoát ôm Xu Mạn qua đó, dùng nước làm ướt cả người anh với Xu Mạn, sau đó ôm cô chạy xuống tầng.
Cao Khang Hạo cõng Mary đi phía trước đang cảm thấy bản thân khó chịu sắp không trụ được nữa, bỗng ngửi được mùi hương thanh mát, giật mình, rùng mình tỉnh táo hẳn.
Mọi người chạy xuống đến tầng 15 thì gặp được nhân viên cứu hỏa, nhưng giờ bọn họ đã thoát ra khỏi tầng 18 -nơi phát sinh ra sự cố, bèn nhanh chóng di tản xuống dưới tầng theo sự chỉ huy của người phụ trách.
Mary được xe cứu thương đưa đi, sau khi xuống tầng, Cao Khang Hạo với Thẩm Thanh Yến bèn tách ra.
Mùi hương quen thuộc biến mất, người trong lồng n.gực cũng dần nhắm mắt lại.
“Xu Mạn!” Tiếng xe cứu hỏa cùng tiếng mọi người huyên náo ầm ĩ khắp nơi, Thẩm Thanh Yến lần đầu tiên nhận ra bản thân lại sợ hãi mất đi như thế, cảm giác hoảng loạn chưa từng có bao trùm lấy trái tim anh, tim anh đau đớn quặn thắt từng cơn.
Thế nhưng anh không thể xin giúp đỡ từ người khác, bởi vì hoa lan nhỏ của anh không phải người.
Anh đặt Xu Mạn ở một nơi người khác không để mắt tới, để cô nằm thẳng trên mặt đất, một tay dùng ngón trỏ với với cái bóp chặt mũi cô, tay khác nâng đầu cô lên, tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô.
Xu Mạn có chút mê mang, cô không biết bản thân đang ở đâu, cô nghe thấy tiếng ồn ào chói tai, cũng nghe thấy có người gọi mình.
Thời gian như quay ngược trở lại, dường như cô đã quay lại lúc cuộc ác chiến kia xảy ra, cô đối đầu với Hữu hộ pháp của Ma tôn, để chủ nhân của cô quyết chiến với Ma tôn.
Cô chỉ có mấy trăm năm tu vi, không phải là đối thủ của kẻ có mấy nghìn năm tu vi, cô và Hữu hộ pháp huyết chiến ba ngày ba đêm, bị địch đánh trúng Mệnh môn. Trước khi chết, một tia linh khí quen thuộc đã giúp cô giữ lại sợi tàn hồn cuối cùng.
Xu Mạn dường như lại cảm nhận được tia linh khí kia, tia linh khi đó đang theo đường miệng truyền vào thân thể cô, cô không khỏi hé miệng…
Chương trước Chương tiếp
Loading...