Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh - Trang 2
Chương 12
Xu Mạn ở trong nhà người đàn ông hơn hai năm, chưa từng được đi nơi nào khác, mãi mới được ra ngoài một lần, cái gì cô cũng tò mò không thôi.
Cũng may người đàn ông không vứt bỏ cô, nhưng nếu như anh biết tất cả điều này là do mình gây ra, liệu sẽ có phản ứng gì?
Tức giận?
Hay là không dám tin, hoặc là sợ hãi mình sẽ hút máu anh?
Dù sao thì người ở thế giới nãy cũng không tin chuyện yêu ma quỷ thần.
Cao Khang Hạo bỏ hành lý vào trong cốp xe, Thẩm Thanh Yến ôm chậu hoa đứng một bên nói: “Sau khi camera theo dõi được lắp đặt, đến lúc đó liên kết với cả điện thoại anh nữa, lúc tôi bận thì anh giúp tôi để ý một chút.”.
“Được.” Cao Khang Hạo thoải mái đồng ý.
Thẩm Thanh Yến lại nhớ lại một chuyện: “Ngày mai lúc lắp camera, nói với nhân viên lắp đặt là đừng làm ồn, tôi nghi ngờ người kia vẫn chưa đi xa, chúng ta tạm thời không nên rút dây động rừng.”
Cao Khang Hạo gật đầu đồng ý: “Đối phương ngay cả dấu vân tay cũng không lưu lại, nói không chừng còn biết phản trinh sát, vừa nhìn đã biết là một tay già đời kiêu căng ngạo mạn rồi. Nhưng xét thấy hành vi năm lần bảy lượt ở nhà cậu, còn trộm mặc quần áo cậu của cô ta thì lại giống như fan cuồng của cậu hơn. Ông chủ yên tâm, lần này trừ khi mất điện hoặc camera hỏng, bằng không thì tên trộm này trốn không thoát đâu.”
Cảnh sát đến hiện trường cũng không tra được gì, nếu như không phải anh ấy hiểu rõ tính tình của Thẩm Thanh Yến thì Cao Khang Hạo cũng sẽ cho rằng đây là vở kịch do Thẩm Thanh Yến tự biên tự diễn.
Giờ tôi có mấy khi xuất hiện trước công chúng đâu, sao có thể có nhiều fan cuồng như vậy được.” Thẩm Thanh Yến tự trêu mình nói: “Đêm nay vất vả rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Thẩm Thanh Yến và Cao Khang Hạo hẹn mai đến lắp camera theo dõi thì đặt chậu hoa lan ở ghế phó lái, còn mình ngồi ở ghế lái, thắt dây an toàn, vững vàng lái xe ra khỏi ga ra.
Nghe được âm mưu này, Xu Mạn hoảng sợ đến mức cắm rễ sâu hơn vào trong đất, con người đúng là loài xảo quyệt nhất mà. May là gần đây cô xem không ít các vụ án trên chuyên mục pháp luật, biết được rằng lắp cái máy camera theo dõi kia thì dù có đi bao xa thì cũng có thể nhìn thấy tình hình trong nhà.
Nghĩ đến việc người đàn ông lại dùng thứ đồ này để đối phó với mình, Xu Mạn tức giận ra sức hút một ngụm đất.
Cũng không biết liệu có phải người đàn ông cảm nhận được sự phẫn nộ của cô hay không, còn nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, dọa Xu Mạn sợ đến mức nhất thời quên cả phát cáu.
Nhưng rõ ràng là cô đã nghĩ nhiều rồi, Thẩm Thanh Yến chỉ là vừa trải qua cảm giác mất đi song tìm lại được, trong lòng vẫn còn sợ hãi, muốn xác nhận lại một lần nữa xem hoa lan có còn hay không mà thôi.
Theo lý mà nói, nếu người kia đã có thể chạy thoát, lại còn nhổ cả hoa lan trong chậu ra ngoài, sao lại không mang hoa theo? Là bởi vì ban đầu không có ý định chạy trốn, mình trở về đột ngột làm đối phương giật mình, vậy nên là cô ta/anh ta mới không kịp mang theo gốc hoa lan quý giá đi sao?
Hoặc là có lẽ anh ta/cô ta chỉ muốn phá hoại, ra oai với mình chứ không hề muốn trộm đồ. Nếu không thì cũng không thể cứ đợi mình về bắt anh ta/cô ta được.
Chậu hoa của mình vốn ở trong phòng ngủ, sao lại chuyển ra ngoài ban công?
Thẩm Thanh Yến càng nghĩ càng thấy khó hiểu, nghi ngờ trong lòng anh càng ngày càng lớn, nhưng dù sao đi nữa, anh cũng không thể để đối phương tiếp tục càn quấy nữa, hoa lan anh cất công chăm sóc suýt chút nữa đã trở thành vật hy sinh…
Thẩm Thanh Yến không khỏi nắm chặt tay lái.
Đến Hồ Thiên Nga, Thẩm Thanh Yến đặt hoa lan trong phòng ngủ trên tầng.
Xu Mạn vẫn luôn ở trong căn hộ với người đàn ông, đây cũng là lần đầu tiên Xu Mạn đến ngôi nhà này của anh. Nơi này rộng hơn căn hộ kia nhiều, cả ngôi nhà là một tòa biệt thự nhỏ, còn có cả sân, không gian phòng ốc cũng to hơn nhiều.
Nhưng bởi vì quá rộng rãi, nên ngược lại lại cảm thấy lạnh lẽo, không có hơi người.
So với ở đây Xu Mạn càng thích chen chúc trong căn hộ kia với anh hơn.
Nhưng nguyên nhân người đàn ông không hay ở lại đây hình như là có liên quan đến một người phụ nữ, Xu Mạn nghe được một số chuyện vụn vặt từ người thân và bạn bè của anh.
Nghe nói người đàn ông này đã từng thầm mến thanh mai trúc mã của mình, đối phương là con nhà danh giá, là mối tình đầu trong lòng anh. Nhưng lúc đó người đàn ông vẫn còn là một người mới đang lăn lộn trong giới giải trí, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm tỏ tình với nữ thần của mình nhưng cuối cùng lại bị nữ thần từ chối.
Người đàn ông bị ảnh hưởng nặng nề, vượt qua thời kỳ thất tình tối tăm, hóa đau thương thành động lực, đạt được những thành tựu đỉnh cao trong lĩnh vực phim điện ảnh và phim truyền hình. Sau khi thành công, người đàn ông hào phóng chi 50 triệu nhân dân tệ mua một căn biệt thự cao cấp ở Hồ Thiên Nga xinh đẹp, hàng xóm vừa hay chính là mối tình đầu của anh.
Có thể sống gần mối tình đầu, người đàn ông cho rằng cuối cùng cũng có thể theo đuổi lại tình yêu của mình, nhưng không ngờ mối tình đầu của anh lại gả cho người khác, trái tim anh như vỡ vụn.
Bởi vì không muốn nhìn thấy mối tình đầu ngày ngày ở trước mặt mình thể hiện tình cảm với chồng, cuối cùng người đàn ông đã nén đau thương rời khỏi nơi này, mua một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố tự an ủi chính mình.
Đúng là một câu chuyện tình yêu thê lương khiến người ta thổn thức.
Xu Mạn cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối và xót xa cho anh, một người ấm áp như vậy xứng đáng có một tình yêu đẹp đẽ và hạnh phúc.
Mà giờ đây, cái người đàn ông đau buồn kia đang thoải mái nằm trong bồn tắm lớn, nghe nhạc, thưởng thức rượu vang. Đã rất lâu rồi anh chưa dừng lại để tận hưởng cuộc sống rồi, lần này lịch trình của anh rất sít sao, anh bôn ba ở bên ngoài lâu như vậy, vừa về đến nhà lại bị giày vò bởi bao nhiêu chuyện, anh cần thả lỏng cơ thể mệt mỏi và tinh thần căng thẳng của mình.
Sau khi tắm xong, người đàn ông nằm trên giường, một lúc sau thì tắt đèn đi ngủ.
Mọi thứ đều trở nên im lặng.
Hoàn cảnh ở đây so với chỗ căn hộ yên tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn không nghe thấy tiếng ồn của người hay xe cộ.
Xu Mạn mệt mỏi cắm rễ vào trong đất, nụ hoa của cô bị đè ép, linh lực bị tổn hại, vừa lên xe đã thấy chóng mặt, lẽ ra cô nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lúc này cô không thể nào ngủ được.
Cô nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi căng thẳng của người đàn ông, luôn cảm thấy mình đã sai rồi.
Xu Mạn do dự hết lần này đến lần khác, quyết định tiến vào giấc mơ một chuyến.
Ánh trăng trong trẻo dịu nhẹ bao phủ biển hoa lan đang nở rộ, Thẩm Thanh Yến đứng giữa cánh đồng hoa, có chút hoảng hốt, anh cảm thấy bản thân mình dường như đợi ở đây rất lâu, nhưng anh nhớ rõ ràng chuyện này chỉ mới xảy ra trong nháy mắt.
Anh nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia biến mất từ đây, bản thân không đuổi kịp.
Anh cũng quên mất tại sao mình lại muốn đuổi theo cô, lớp sương mù mỏng manh dần cuộn lên, bao phủ cả biển hoa.
Cuối biển hoa, nơi trăng lên, một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía này. Cô đi ngược ánh trăng, bước trên cánh đồng hoa, người vẫn còn mặc chiếc áo gió rộng thùng thình đó.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến cũng dần dịu đi, ánh mắt nhìn người đang đi đến cũng dịu dàng tựa ánh trăng.
Đợi cô đến gần, Thẩm Thanh Yến hỏi: “Cô đi đâu vậy? Tôi ở đây đợi cô lâu lắm rồi.”
Xu Mạn không ngờ anh vẫn ở trong giấc mơ này, bình thường chỉ khi con người cực kỳ cố chấp với chuyện nào đó, mới mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ.
Xu Mạn hơi nghiêng người về phía trước mặt anh, chớp mắt hỏi lại anh: “Anh rất để ý đến tôi sao?”
Thẩm Thanh Yến nhất thời không nói nên lời.
Cô lại hỏi: “Nếu như tôi làm chuyện xấu, còn lừa gạt anh, anh có ghét tôi không?”
Thẩm Thanh Yến không ngờ cô vừa tới đã hỏi anh một câu hỏi khó như vậy, nhưng mà nhìn khuôn mặt nghiêm túc, còn có chút căng thẳng của cô, không hề giống với hỏi cho vui, anh đáp: “Còn phải xem kia là chuyện xấu gì, nếu như vi phạm pháp luật, tổn thương đến người vô tội, thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm tương ứng rồi.”
Nghe đến đây, Xu Mạn bắt đầu do dự, cô khiến anh gọi cả cảnh sát đến, đây liệu có xem như vi phạm pháp luật không? Mặc dù cô không hại chết người, nhưng trong lúc vô tình lại hại chết mấy con cá vàng vô tội.
Thẩm Thanh Yến nhìn thấy cô nhăn mày, rối rắm lại có chút sợ hãi, dường như thấy bản thân mình nói quá nghiêm túc, bèn nhẹ nhàng nói: “Biết sai có thể sửa, cũng coi như không phải quá xấu. Cô… đã làm chuyện xấu gì sao?”
Xu Mạn còn đang do dự xem có nên thẳng thắn hay không thì bỗng ngửi được quanh đây có hơi thở ngày càng nồng đậm của con mồi, mắt cô lóe sáng, đuổi theo hướng con mồi.
Thẩm Thanh Yến nhất thời không kịp phản ứng, vừa nãy ánh mắt của cô gái đột ngột thay đổi, con ngươi đen xinh đẹp hơi nheo nheo lại, trông có chút giống một… con vật nhỏ hung hãn và nguy hiểm.
Tiếc là anh còn chưa kịp nhìn kỹ thì đối phương đã biến mất như một cơn gió.
Xu Mạn đang buồn vì linh lực bị hao tổn, con mồi dâng đến tận cửa rồi, sao cô có thể từ bỏ được?
Người gặp ác mộng là một cô gái trẻ, trông rất xinh đẹp, trong mơ cô ấy đang bị một ông già vừa xấu vừa béo ngược đãi. Nỗi oán hận trong giấc mơ này rất sâu, xung quanh đều là sương đen dày đặc.
Xu Mạn thành thạo luyện hóa Mộng Yểm kia, vì oán niệm quá sâu, cô phải tốn không ít công sức mới có thể luyện thành linh châu, nuốt vào bụng. Mặc dù quá trình luyện hóa có chút phức tạp, nhưng linh khí của con Mộng Yểm này thực sự rất dồi dào, đối với cô thì không khác gì thuốc tiên.
Nghe nói đây là nơi tập hợp những người không phú cũng quý, xem ra giao dịch bẩn thỉu ở đây chắc chắn không ít, phải chăng người phụ nữ xinh đẹp này bị tên già kia cướp về hay sao?
Xu Mạn cũng không nghĩ nhiều, mặc dù Mộng Mô và Mộng Yểm một là tiên thú, một là ma thú, nhưng điểm giống nhau đều sống nhờ vào giấc mơ. Khi giấc mơ không còn, bọn họ cũng sẽ không dây dưa gì với con người nữa.
Cô đã từng thấy giấc mơ của rất nhiều người, cũng thấy được không ít chuyện đau buồn, đáng tiếc của đời người, thời gian đầu cô cũng từng nghĩ đến việc giúp đỡ họ nhưng vì cách thức tồn tại không giống nhau, nên dù muốn cũng không giúp được gì cả. Sau này thấy nhiều rồi, dần dần cũng trở nên tê liệt với những chuyện này.
Ở kiếp này, vì cô đồng thời có cả đặc tính của hoa lan yêu, nên mới có thể tồn tại ngoài giấc mơ.
Tuy nhiên có một số chuyện cũng có nhân quả báo ứng, quá mức liều lĩnh ngược lại sẽ mất nhiều hơn được, một yêu tinh ngay cả chính mình còn khó có thể bảo toàn, vẫn nên yên phận chữa trị vết thương của bản thân thì hơn.
Xu Mạn ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng an ủi cô gái kia, sau cô gái chìm vào giấc ngủ yên bình, mới đứng dậy rời khỏi giấc mơ của cô gái.
Làm xong hết mọi chuyện, Xu Mạn mới quay lại giấc mơ của Thẩm Thanh Yến.
Nhưng lúc cô đi qua cảnh vô mộng, lại không thấy Thẩm Thanh Yến đâu cả, Xu Mạn bỗng có một dự cảm chẳng lành…
Cũng may người đàn ông không vứt bỏ cô, nhưng nếu như anh biết tất cả điều này là do mình gây ra, liệu sẽ có phản ứng gì?
Tức giận?
Hay là không dám tin, hoặc là sợ hãi mình sẽ hút máu anh?
Dù sao thì người ở thế giới nãy cũng không tin chuyện yêu ma quỷ thần.
Cao Khang Hạo bỏ hành lý vào trong cốp xe, Thẩm Thanh Yến ôm chậu hoa đứng một bên nói: “Sau khi camera theo dõi được lắp đặt, đến lúc đó liên kết với cả điện thoại anh nữa, lúc tôi bận thì anh giúp tôi để ý một chút.”.
“Được.” Cao Khang Hạo thoải mái đồng ý.
Thẩm Thanh Yến lại nhớ lại một chuyện: “Ngày mai lúc lắp camera, nói với nhân viên lắp đặt là đừng làm ồn, tôi nghi ngờ người kia vẫn chưa đi xa, chúng ta tạm thời không nên rút dây động rừng.”
Cao Khang Hạo gật đầu đồng ý: “Đối phương ngay cả dấu vân tay cũng không lưu lại, nói không chừng còn biết phản trinh sát, vừa nhìn đã biết là một tay già đời kiêu căng ngạo mạn rồi. Nhưng xét thấy hành vi năm lần bảy lượt ở nhà cậu, còn trộm mặc quần áo cậu của cô ta thì lại giống như fan cuồng của cậu hơn. Ông chủ yên tâm, lần này trừ khi mất điện hoặc camera hỏng, bằng không thì tên trộm này trốn không thoát đâu.”
Cảnh sát đến hiện trường cũng không tra được gì, nếu như không phải anh ấy hiểu rõ tính tình của Thẩm Thanh Yến thì Cao Khang Hạo cũng sẽ cho rằng đây là vở kịch do Thẩm Thanh Yến tự biên tự diễn.
Giờ tôi có mấy khi xuất hiện trước công chúng đâu, sao có thể có nhiều fan cuồng như vậy được.” Thẩm Thanh Yến tự trêu mình nói: “Đêm nay vất vả rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Thẩm Thanh Yến và Cao Khang Hạo hẹn mai đến lắp camera theo dõi thì đặt chậu hoa lan ở ghế phó lái, còn mình ngồi ở ghế lái, thắt dây an toàn, vững vàng lái xe ra khỏi ga ra.
Nghe được âm mưu này, Xu Mạn hoảng sợ đến mức cắm rễ sâu hơn vào trong đất, con người đúng là loài xảo quyệt nhất mà. May là gần đây cô xem không ít các vụ án trên chuyên mục pháp luật, biết được rằng lắp cái máy camera theo dõi kia thì dù có đi bao xa thì cũng có thể nhìn thấy tình hình trong nhà.
Nghĩ đến việc người đàn ông lại dùng thứ đồ này để đối phó với mình, Xu Mạn tức giận ra sức hút một ngụm đất.
Cũng không biết liệu có phải người đàn ông cảm nhận được sự phẫn nộ của cô hay không, còn nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, dọa Xu Mạn sợ đến mức nhất thời quên cả phát cáu.
Nhưng rõ ràng là cô đã nghĩ nhiều rồi, Thẩm Thanh Yến chỉ là vừa trải qua cảm giác mất đi song tìm lại được, trong lòng vẫn còn sợ hãi, muốn xác nhận lại một lần nữa xem hoa lan có còn hay không mà thôi.
Theo lý mà nói, nếu người kia đã có thể chạy thoát, lại còn nhổ cả hoa lan trong chậu ra ngoài, sao lại không mang hoa theo? Là bởi vì ban đầu không có ý định chạy trốn, mình trở về đột ngột làm đối phương giật mình, vậy nên là cô ta/anh ta mới không kịp mang theo gốc hoa lan quý giá đi sao?
Hoặc là có lẽ anh ta/cô ta chỉ muốn phá hoại, ra oai với mình chứ không hề muốn trộm đồ. Nếu không thì cũng không thể cứ đợi mình về bắt anh ta/cô ta được.
Chậu hoa của mình vốn ở trong phòng ngủ, sao lại chuyển ra ngoài ban công?
Thẩm Thanh Yến càng nghĩ càng thấy khó hiểu, nghi ngờ trong lòng anh càng ngày càng lớn, nhưng dù sao đi nữa, anh cũng không thể để đối phương tiếp tục càn quấy nữa, hoa lan anh cất công chăm sóc suýt chút nữa đã trở thành vật hy sinh…
Thẩm Thanh Yến không khỏi nắm chặt tay lái.
Đến Hồ Thiên Nga, Thẩm Thanh Yến đặt hoa lan trong phòng ngủ trên tầng.
Xu Mạn vẫn luôn ở trong căn hộ với người đàn ông, đây cũng là lần đầu tiên Xu Mạn đến ngôi nhà này của anh. Nơi này rộng hơn căn hộ kia nhiều, cả ngôi nhà là một tòa biệt thự nhỏ, còn có cả sân, không gian phòng ốc cũng to hơn nhiều.
Nhưng bởi vì quá rộng rãi, nên ngược lại lại cảm thấy lạnh lẽo, không có hơi người.
So với ở đây Xu Mạn càng thích chen chúc trong căn hộ kia với anh hơn.
Nhưng nguyên nhân người đàn ông không hay ở lại đây hình như là có liên quan đến một người phụ nữ, Xu Mạn nghe được một số chuyện vụn vặt từ người thân và bạn bè của anh.
Nghe nói người đàn ông này đã từng thầm mến thanh mai trúc mã của mình, đối phương là con nhà danh giá, là mối tình đầu trong lòng anh. Nhưng lúc đó người đàn ông vẫn còn là một người mới đang lăn lộn trong giới giải trí, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm tỏ tình với nữ thần của mình nhưng cuối cùng lại bị nữ thần từ chối.
Người đàn ông bị ảnh hưởng nặng nề, vượt qua thời kỳ thất tình tối tăm, hóa đau thương thành động lực, đạt được những thành tựu đỉnh cao trong lĩnh vực phim điện ảnh và phim truyền hình. Sau khi thành công, người đàn ông hào phóng chi 50 triệu nhân dân tệ mua một căn biệt thự cao cấp ở Hồ Thiên Nga xinh đẹp, hàng xóm vừa hay chính là mối tình đầu của anh.
Có thể sống gần mối tình đầu, người đàn ông cho rằng cuối cùng cũng có thể theo đuổi lại tình yêu của mình, nhưng không ngờ mối tình đầu của anh lại gả cho người khác, trái tim anh như vỡ vụn.
Bởi vì không muốn nhìn thấy mối tình đầu ngày ngày ở trước mặt mình thể hiện tình cảm với chồng, cuối cùng người đàn ông đã nén đau thương rời khỏi nơi này, mua một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố tự an ủi chính mình.
Đúng là một câu chuyện tình yêu thê lương khiến người ta thổn thức.
Xu Mạn cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối và xót xa cho anh, một người ấm áp như vậy xứng đáng có một tình yêu đẹp đẽ và hạnh phúc.
Mà giờ đây, cái người đàn ông đau buồn kia đang thoải mái nằm trong bồn tắm lớn, nghe nhạc, thưởng thức rượu vang. Đã rất lâu rồi anh chưa dừng lại để tận hưởng cuộc sống rồi, lần này lịch trình của anh rất sít sao, anh bôn ba ở bên ngoài lâu như vậy, vừa về đến nhà lại bị giày vò bởi bao nhiêu chuyện, anh cần thả lỏng cơ thể mệt mỏi và tinh thần căng thẳng của mình.
Sau khi tắm xong, người đàn ông nằm trên giường, một lúc sau thì tắt đèn đi ngủ.
Mọi thứ đều trở nên im lặng.
Hoàn cảnh ở đây so với chỗ căn hộ yên tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn không nghe thấy tiếng ồn của người hay xe cộ.
Xu Mạn mệt mỏi cắm rễ vào trong đất, nụ hoa của cô bị đè ép, linh lực bị tổn hại, vừa lên xe đã thấy chóng mặt, lẽ ra cô nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lúc này cô không thể nào ngủ được.
Cô nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi căng thẳng của người đàn ông, luôn cảm thấy mình đã sai rồi.
Xu Mạn do dự hết lần này đến lần khác, quyết định tiến vào giấc mơ một chuyến.
Ánh trăng trong trẻo dịu nhẹ bao phủ biển hoa lan đang nở rộ, Thẩm Thanh Yến đứng giữa cánh đồng hoa, có chút hoảng hốt, anh cảm thấy bản thân mình dường như đợi ở đây rất lâu, nhưng anh nhớ rõ ràng chuyện này chỉ mới xảy ra trong nháy mắt.
Anh nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia biến mất từ đây, bản thân không đuổi kịp.
Anh cũng quên mất tại sao mình lại muốn đuổi theo cô, lớp sương mù mỏng manh dần cuộn lên, bao phủ cả biển hoa.
Cuối biển hoa, nơi trăng lên, một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía này. Cô đi ngược ánh trăng, bước trên cánh đồng hoa, người vẫn còn mặc chiếc áo gió rộng thùng thình đó.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến cũng dần dịu đi, ánh mắt nhìn người đang đi đến cũng dịu dàng tựa ánh trăng.
Đợi cô đến gần, Thẩm Thanh Yến hỏi: “Cô đi đâu vậy? Tôi ở đây đợi cô lâu lắm rồi.”
Xu Mạn không ngờ anh vẫn ở trong giấc mơ này, bình thường chỉ khi con người cực kỳ cố chấp với chuyện nào đó, mới mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ.
Xu Mạn hơi nghiêng người về phía trước mặt anh, chớp mắt hỏi lại anh: “Anh rất để ý đến tôi sao?”
Thẩm Thanh Yến nhất thời không nói nên lời.
Cô lại hỏi: “Nếu như tôi làm chuyện xấu, còn lừa gạt anh, anh có ghét tôi không?”
Thẩm Thanh Yến không ngờ cô vừa tới đã hỏi anh một câu hỏi khó như vậy, nhưng mà nhìn khuôn mặt nghiêm túc, còn có chút căng thẳng của cô, không hề giống với hỏi cho vui, anh đáp: “Còn phải xem kia là chuyện xấu gì, nếu như vi phạm pháp luật, tổn thương đến người vô tội, thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm tương ứng rồi.”
Nghe đến đây, Xu Mạn bắt đầu do dự, cô khiến anh gọi cả cảnh sát đến, đây liệu có xem như vi phạm pháp luật không? Mặc dù cô không hại chết người, nhưng trong lúc vô tình lại hại chết mấy con cá vàng vô tội.
Thẩm Thanh Yến nhìn thấy cô nhăn mày, rối rắm lại có chút sợ hãi, dường như thấy bản thân mình nói quá nghiêm túc, bèn nhẹ nhàng nói: “Biết sai có thể sửa, cũng coi như không phải quá xấu. Cô… đã làm chuyện xấu gì sao?”
Xu Mạn còn đang do dự xem có nên thẳng thắn hay không thì bỗng ngửi được quanh đây có hơi thở ngày càng nồng đậm của con mồi, mắt cô lóe sáng, đuổi theo hướng con mồi.
Thẩm Thanh Yến nhất thời không kịp phản ứng, vừa nãy ánh mắt của cô gái đột ngột thay đổi, con ngươi đen xinh đẹp hơi nheo nheo lại, trông có chút giống một… con vật nhỏ hung hãn và nguy hiểm.
Tiếc là anh còn chưa kịp nhìn kỹ thì đối phương đã biến mất như một cơn gió.
Xu Mạn đang buồn vì linh lực bị hao tổn, con mồi dâng đến tận cửa rồi, sao cô có thể từ bỏ được?
Người gặp ác mộng là một cô gái trẻ, trông rất xinh đẹp, trong mơ cô ấy đang bị một ông già vừa xấu vừa béo ngược đãi. Nỗi oán hận trong giấc mơ này rất sâu, xung quanh đều là sương đen dày đặc.
Xu Mạn thành thạo luyện hóa Mộng Yểm kia, vì oán niệm quá sâu, cô phải tốn không ít công sức mới có thể luyện thành linh châu, nuốt vào bụng. Mặc dù quá trình luyện hóa có chút phức tạp, nhưng linh khí của con Mộng Yểm này thực sự rất dồi dào, đối với cô thì không khác gì thuốc tiên.
Nghe nói đây là nơi tập hợp những người không phú cũng quý, xem ra giao dịch bẩn thỉu ở đây chắc chắn không ít, phải chăng người phụ nữ xinh đẹp này bị tên già kia cướp về hay sao?
Xu Mạn cũng không nghĩ nhiều, mặc dù Mộng Mô và Mộng Yểm một là tiên thú, một là ma thú, nhưng điểm giống nhau đều sống nhờ vào giấc mơ. Khi giấc mơ không còn, bọn họ cũng sẽ không dây dưa gì với con người nữa.
Cô đã từng thấy giấc mơ của rất nhiều người, cũng thấy được không ít chuyện đau buồn, đáng tiếc của đời người, thời gian đầu cô cũng từng nghĩ đến việc giúp đỡ họ nhưng vì cách thức tồn tại không giống nhau, nên dù muốn cũng không giúp được gì cả. Sau này thấy nhiều rồi, dần dần cũng trở nên tê liệt với những chuyện này.
Ở kiếp này, vì cô đồng thời có cả đặc tính của hoa lan yêu, nên mới có thể tồn tại ngoài giấc mơ.
Tuy nhiên có một số chuyện cũng có nhân quả báo ứng, quá mức liều lĩnh ngược lại sẽ mất nhiều hơn được, một yêu tinh ngay cả chính mình còn khó có thể bảo toàn, vẫn nên yên phận chữa trị vết thương của bản thân thì hơn.
Xu Mạn ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng an ủi cô gái kia, sau cô gái chìm vào giấc ngủ yên bình, mới đứng dậy rời khỏi giấc mơ của cô gái.
Làm xong hết mọi chuyện, Xu Mạn mới quay lại giấc mơ của Thẩm Thanh Yến.
Nhưng lúc cô đi qua cảnh vô mộng, lại không thấy Thẩm Thanh Yến đâu cả, Xu Mạn bỗng có một dự cảm chẳng lành…