Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Chương 94: Cảnh cáo anh ta không có lần sau
Vẻ mặt Tưởng Chính Trì đầy lo lắng, vươn hai tay đỡ lấy cơ thể cô, đánh giá cô từ đầu đến chân, sau khi xác định cô không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh bình tĩnh lại, dùng giọng nói ôn hòa hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không…” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, không muốn nói đến những khúc mắc khiến anh lo lắng, “Chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Hai người đứng bên này an ủi lẫn nhau, hoàn toàn phớt lờ người thứ ba bên cạnh.
Chu Thần Diệp bình tĩnh quay người lại, đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của Tưởng Chính Trì.
Khi khóe mắt nhìn thấy hai tay anh đặt trên vai Nguyễn Nam Tô, ánh mắt anh ta hơi tối xuống, quai hàm kiên nghị thoáng nghiến chặt, đáy mắt đỏ bừng.
Tưởng Chính Trì xác nhận Nguyễn Nam Tô bình yên vô sự xong mới từ từ nhìn về phía anh ta. Anh cất giọng bình tĩnh, không hề sốt sắng giống vừa rồi ở ngoài cửa nữa mà thậm chí còn ôn hòa dễ gần hơn: “Thần Diệp, với mối quan hệ hiện tại của hai người thì cậu không cần phải đưa cô ấy đến đây nữa.”
“Mối quan hệ hiện tại của chúng tôi?” Chu Thần Diệp nhướng mày, làm như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Vậy cậu nói thử xem quan hệ của chúng tôi bây giờ là thế nào?”
“Bây giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì cả.” Nguyễn Nam Tô không nhịn được nói xen vào.
Chu Thần Diệp vốn muốn dùng cuộc hôn nhân chưa kết thúc này để nói chuyện, nhưng sau khi nghĩ lại anh ta vẫn buông tay, dù sao trong lòng anh ta cũng biết rõ, cuộc hôn nhân này từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
“Em đừng khẩn trương như thế.” Anh ta nở một nụ cười giả tạo, nói với Tưởng Chính Trì, “Tôi đưa cô ấy về đây chỉ để nói vài lời với cô ấy thôi.”
“Có chuyện gì không thể nói ở bên ngoài mà phải kéo về nhà nói?”
Đây là đang chất vấn anh ta sao?
Chính anh là người dụ dỗ vợ của anh ta, tại sao bây giờ anh lại có đủ tự tin đứng đây chất vấn anh ta?
Chu Thần Diệp mím chặt đôi môi mỏng, đầu lưỡi ấn vào hàm răng, buộc mình phải kiềm chế cơn giận đang dâng trào.
“Giam giữ trái phép, nếu bị truy cứu thì tội cũng không nhẹ đâu.” Tưởng Chính Trì vẫn giữ nụ cười nho nhã lịch sự, “Thần Diệp, chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi không muốn khiến mọi chuyện trở nên khó coi.”
“Rồi sao? Cậu muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói là, không có lần sau.”
Sau khi Tưởng Chính Trì đến hội trường buổi tọa đàm, vì lo Nguyễn Nam Tô có việc không liên lạc được với mình nên anh không chỉnh điện thoại về chế độ im lặng mà để sang chế độ rung.
Khi nhìn thấy câu nói “Tới cứu em” của cô, anh lập tức mất hết lý trí, chưa kịp để lại lời giải thích nào đã vội vàng rời khỏi hội trường.
Trên đường đến đây, vì lo lắng cho cô mà trái tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh không muốn dùng các biện pháp cực đoan để giải quyết vấn đề, cũng đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng một khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì rắc rối chắc chắn sẽ không nhỏ.
Hơn nữa khi đó anh không liên lạc được với Nguyễn Nam Tô, cũng không biết trong lòng cô rốt cuộc nghĩ thế nào, cho nên anh đã không báo cảnh sát mà tự mình đến tìm cô.
Tìm được cô rồi anh sẽ hỏi thử ý kiến của cô, sau đó anh sẽ làm theo ý cô.
Chu Diệp Thần nhận ra ý tứ đe dọa ẩn trong câu nói ‘không có lần sau’ của anh, sắc mặt anh ta phủ đầy sương giá, khóe môi thoáng qua vẻ giễu cợt, cắn răng nói: “Tưởng Chính Trì, thời gian qua thế mà tôi lại không nhận ra cậu có suy nghĩ với cô ấy đấy. Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Tưởng Chính Trì khẽ nhếch môi, không tranh cãi với anh ta nữa.
Dù sao sự việc cũng đã đến bước này, tranh cãi đúng sai cũng chẳng có ích gì.
Anh cầm lấy cổ tay của người phụ nữ bên cạnh: “Tô Tô, chuyện này em muốn giải quyết thế nào, có cần báo cảnh sát không?”
“Em đã báo cảnh sát rồi…”
Nguyễn Nam Tô tựa vào lòng anh, thì thầm một câu.
Trùng hợp là, cô còn chưa kịp nói hết câu thì ngoài cửa lại có tiếng bước chân.
Ba người cùng ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy hai viên cảnh sát mặc đồng phục.