Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Chương 62: Tưởng Chính Trì và Chu Thần Diệp đánh nhau
Đối với anh, cô mãi mãi không có khuyết điểm gì….
Nguyễn Nam Tô đã quá mệt mỏi, sau khi tỉnh dậy không bao lâu thì lại ngủ say trong vòng tay anh.
Gió xuân thổi bay một góc rèm cửa sổ, Tưởng Chính Trì nhìn ra bên ngoài, trong lòng tự ngẫm nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay chắc sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chờ Nguyễn Nam Tô ngủ say, anh cẩn thận đặt cơ thể cô lên tấm nệm mềm mại, sau đó đi vào phòng khách.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chuyện Tưởng Chính Trì từng suy đoán trong lòng qua khoảng bốn tiếng sau đã có đáp án.
Tin nhắn nhắc nhở vang lên, Nguyễn Nam Tô vẫn chưa tỉnh dậy.
Là tin nhắn do Chu Thần Diệp gửi tới, nội dung rất đơn giản, chỉ có vài chữ ít ỏi: [Ra gặp mặt một lần đi.]
Tưởng Chính Trì đọc rõ từng chữ một, sau đó cầm lấy một chiếc áo khoác đi ra ngoài.
Trước cửa đỗ một chiếc Cayenne màu đen, qua tấm cửa sổ xe màu nâu, Tưởng Chính Trì không thấy rõ người bên trong là ai, nhưng anh có thể đoán được.
Người đàn ông thong thả bước đến trước chiếc xe, kìm nén cảm xúc trong mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Chu Thần Diệp hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt sắc bén tựa như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía anh.
Tưởng Chính Trì mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, góc áo bị gió thổi bay, anh đứng thẳng tắp ở nơi đó, khuôn mặt ôn hòa mang lại cảm giác trong veo không gợn sóng.
“Chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm.” Chu Thần Diệp dập tắt điếu thuốc đang cháy dở trong tay, rít ra mấy chữ từ kẽ răng.
Tưởng Chính Trì gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
Chu Thần Diệp mở cửa xe xuống, nửa người trên dựa vào đường cong mượt mà của chiếc Cayenne, vẻ mặt lạnh lùng như sương tuyết không thể tan chảy vào mùa đông.
Anh ta đã quen ngạo mạn phách lối, khắp người toát ra khí chất kiêu ngạo và ngỗ ngược, hoàn toàn khác hẳn với sự dịu dàng và tao nhã của Tưởng Chính Trì.
Sắc mặt Tưởng Chính Trì vẫn rất bình tĩnh, dáng vẻ ung dung thản nhiên kia tựa như không hề làm chuyện gì trái với lương tâm.
Chu Thần Diệp lái xe bốn tiếng mới đến được đây, trên đường đi anh ta đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh khi đối phương nhìn thấy mình sẽ phản ứng như thế nào, cho dù không có chút đau lòng hối hận thì cũng nên cảm thấy có lỗi.
Nhưng Tưởng Chính Trì không hề, trên gương mặt anh không có chút gì là xấu hổ.
“Tưởng Chính Trì.” Chu Thần Diệp nghiến răng gọi cả tên lẫn họ của anh: “Cậu không có gì muốn giải thích với tôi sao?”
“Không có.”
Không có, dĩ nhiên anh sẽ nói không có.
Chu Thần Diệp nghe thấy câu này thì nhất thời nổi giận, không chút nghĩ ngợi giơ nắm đấm lên.
“Bụp” một tiếng, cú đấm này đánh trúng vào má trái Tưởng Chính Trì, lực mạnh đến mức thậm chí anh ta phải lui về phía sau hai bước mới ổn định được cơ thể.
Một giây sau, giữa răng và môi Tưởng Chính Trì tràn ra mùi máu tươi nồng nặc, anh dùng đầu ngón tay lau vết máu trên khóe miệng, không hề đánh trả mà chỉ ngẩng đầu cười khẩy giễu cợt: “Hết giận chưa?”
Với bản lĩnh của mình, anh hoàn toàn có thể né được cú đấm này, nhưng anh không làm thế mà chỉ đứng đó tiếp nhận.
“Hết giận?” Chu Thần Diệp cực kỳ tức giận, khuôn mặt gần như méo mó, “Tôi coi cậu là bạn bè, còn cậu thì sao? Tưởng Chính Trì, con mẹ nó cậu đã cướp vợ của tôi mà còn dám hỏi tôi hết giận hay chưa?”
Nói xong, anh ta giơ tay lên định đấm thêm cú thứ hai.
Nhưng lần này người đàn ông không ngồi chờ chết nữa mà nghiêng người tránh đi sự công kích của anh ta, trở tay đỡ được nắm đấm của anh ta, còn dùng tay kia đánh trả lại.
Âm thanh nặng nề như vừa rồi lại vang lên, Chu Thần Diệp cảm giác trên mặt đau rát vô cùng.
“Nếu cậu đã nhắc tới cô ấy, vậy thì để tôi giúp cô ấy tính toán cho xong món nợ này.” Tưởng Chính Trì vén ống tay áo lên, trông cực bình tĩnh: “Cú đấm vừa rồi coi như tôi đấm thay cô ấy.”
------oOo------