Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Chương 44: Đau lòng nhất là cô hờ hững và phớt lờ
Chu Thần Diệp ra lệnh cho trợ lý đi mua một thẻ sim mới trong thời gian nhanh nhất có thể.
Anh ta cắm thẻ sim mới vào điện thoại di động, sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Lúc đó đang là buổi trưa, trời lại sang xuân, ánh nắng tươi đẹp bên ngoài chiếu vào phòng làm việc làm cho căn phòng cũng ấm lên, nhưng không biết sao anh ta lại cảm thấy cả người lạnh ngắt.
Chu Thần Diệp đứng trước cửa sổ, cảm giác như đang đặt mình trong gió tuyết mùa đông khắc nghiệt, lạnh đến thấu xương.
Anh ta bấm dãy số không biết đã thuộc lòng tự lúc nào, ngón tay lại run rẩy một cách kỳ lạ.
Cũng không biết là bởi vì lạnh lẽo hay nội tâm hoảng loạn, khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, nước mắt của anh ta rơi xuống, đập vào bệ cửa sổ.
“Alo.” Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên ở đầu bên kia điện thoại, rất quen thuộc đối với anh ta.
Chu Thần Diệp cắn chặt hàm răng run rẩy, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Cô vẫn chưa chết, thật sự còn ở trên thế giới này……
Nguyễn Nam Tô không nghe thấy đối phương lên tiếng, lại nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi bên kia là?”
Chu Thần Diệp vẫn không nói lời nào, không biết vì kích động nói không nên lời hay là không dám nói.
Anh ta sợ cô vừa nghe ra là giọng của mình thì lập tức cúp máy, thậm chí còn không cho anh ta cơ hội nói chuyện.
Nguyễn Nam Tô tưởng đối phương gọi nhầm, cũng không hỏi tiếp nữa, định cúp máy. Nhưng trước khi cúp máy lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Đừng cúp…”
Trong nháy mắt, sắc mặt cô thay đổi hẳn.
Tâm trạng tốt đẹp của cô trong phút chốc trầm xuống, cô vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, nhưng trong giọng nói lại không hề lộ vẻ kinh ngạc, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh nói: “Là anh à.”
Là anh à…
Chu Thần Diệp nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, trong lòng đau nhói.
“Tô Tô…” Khóe mắt của anh ta đỏ bừng, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy: “Em… em…”
Cứ ‘em’ một lúc lâu nhưng không nói ra được câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, anh ta cố nén cảm xúc sụp đổ, hỏi: “Gần đây em khỏe không?”
“Rất khỏe.” Nguyễn Nam Tô bình thản trả lời, không nổi giận với anh ta cũng không so đo chuyện quá khứ, thái độ lạnh nhạt tựa như một người xa lạ: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Cô biết sớm muộn gì Chu Thần Diệp cũng sẽ biết sự thật cô còn sống, dù sao cô cũng muốn trở lại Đông thành, chỉ là không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
“Đừng, đừng cúp…” Chu Thần Diệp cầu xin, “Tô Tô, bây giờ em đang ở đâu?”
“Anh Chu, đây là chuyện không liên quan đến anh.”
Không liên quan gì đến anh ta?
Thì ra đau đớn nhất không phải là sự căm hận hay trả thù của cô, mà là sự hờ hững và phớt lờ của cô.
Chu Thần Diệp há miệng, còn muốn nói gì đó thì đối phương đã cúp điện thoại.
Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi tiếp.
Nhưng gọi liên tục ba lần vẫn không được, cuối cùng mới ý thức được số điện thoại mới của mình đã bị cô chặn.
Nguyễn Nam Tô cúp điện thoại, chặn luôn số điện thoại kia rồi ra khỏi phòng ngủ.
Cô nhìn thấy Tưởng Chính Trì đang ngồi trên sô pha, vẫn đang nghiên cứu quyển sách có liên quan đến y học của anh.
Một quyển sách lật qua lật lại, cũng không biết đã đọc bao nhiêu lần.
Nguyễn Nam Tô nhẹ nhàng bước tới bên cạnh anh, đứng ở phía sau khẽ gọi tên anh: “Chính Trì…”
Người đàn ông đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt cô: “Hửm?”
Cô vòng qua sô pha ngồi xuống bên cạnh anh, hé miệng muốn nói lại thôi.
Tưởng Chính Trì mỉm cười dịu dàng, nhìn thấu tâm sự của cô: “Sao vậy, có chuyện gì muốn nói với anh à?”
“Vừa rồi…” Nguyễn Nam Tô cúi đầu, giọng rầu rĩ nói, “Chu Thần Diệp gọi điện thoại cho em.”
------oOo------