Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Chương 13: Anh đau lòng cho cô
Khó trách trên tay có cảm giác lạnh như băng.
Thì ra là anh truyền nước cho cô……
Tưởng Chính Trì mỉm cười, khẽ gật đầu với cô: “Cơ thể cô bị nhiễm gió lạnh dẫn đến cảm mạo, tôi kê cho cô một ít thuốc, nhớ uống đúng giờ.”
Anh đứng bên cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt, miêu tả ra sườn mặt hoàn mỹ không một chút tỳ vết.
“Được.” Nguyễn Nam Tô uể oải gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Tưởng Chính Trì không nhấn mạnh với cô rằng không cần phải nói lời cảm ơn.
Cô đã bệnh thành như vậy, khuôn mặt gầy yếu tái nhợt đến bệnh hoạn kia làm cho người ta chỉ nhìn đã cảm thấy đau lòng không thôi.
Cũng không biết tại sao Chu Thần Diệp có thể hạ quyết tâm đối xử với cô như thế.
Tưởng Chính Trì điều chỉnh tốc độ thuốc chậm lại một chút, lại lo lắng dặn dò: “Ngày mai tôi sẽ đến truyền nước cho cô, cô chú ý không được để nhiễm gió lạnh nữa, nếu không bệnh tình sẽ nặng thêm.”
Nguyễn Nam Tô lại gật đầu đáp lại.
Cô sốt cao chưa hạ, hơn nữa còn đau đầu, lúc này đầu óc đang cực kỳ hỗn loạn, cơ thể càng khó chịu muốn chết, ngay cả xương cốt cũng đau nhức vô cùng.
“Vậy cô nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi ra ngoài trước.”
Nói xong câu cuối cùng, Tưởng Chính Trì gọi dì Đồng ra khỏi phòng ngủ.
Anh biết hiện tại Nguyễn Nam Tô rất đau đầu, con người lúc bị bệnh sợ nhất là ồn ào, cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Dì Đồng theo sát phía sau anh đi ra ngoài. Đợi hai người đi tới dưới lầu, anh vẫn không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Chu Thần Diệp đâu?”
“Mấy ngày rồi không về.” Dì Đồng thở dài, “Cũng không gọi điện thoại về nhà, cô chủ gọi cho cậu ấy cũng không được.”
Mấy ngày……
Cho nên, ngày đó sau khi anh ta rời khỏi Thục Cẩm Hương thì vẫn chưa trở về.
“Vợ cậu ta bệnh như vậy mà cậu ta vẫn không về thăm.” Tưởng Chính Trì cười khẩy, lấy điện thoại di động trong túi quần ra, “Để tôi gọi cho cậu ta thử xem.”
Kỳ thật anh cũng không trông mong mình có thể gọi được. Dù sao dì Đồng cũng đã nói, ngay cả Nguyễn Nam Tô gọi cho anh ta cũng không được.
Nhưng ngoài dự liệu là điện thoại vừa đổ chuông được mấy tiếng thì Chu Thần Diệp đã nhận máy.
Tưởng Chính Trì giơ tay lên nhẹ nhàng xoa nắn ấn đường, cố gắng dùng giọng bình thản nói chuyện với anh ta: “Cậu đang ở đâu?”
Trước mặt dì Đồng, anh không dám nhắc tới tên Tống Ôn Ngưng. Nếu không, để bà ấy nói lại với Nguyễn Nam Tô thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của cô.
“Ở bên ngoài có chút chuyện, sao vậy?”
“Vợ cậu bị bệnh.” Giọng của Tưởng Chính Trì hơi lạnh đi, nghe kỹ sẽ nhận ra sự không vui rất rõ ràng, “Sáng sớm hôm nay sốt tới 39 độ 6, cậu vẫn không về nhà xem thử à?”
Chu Thần Diệp thoáng khựng lại.
Mấy giây sau, cuối cùng anh ta vẫn nói một câu: “Tôi về liền.”
Trong phòng ngủ.
Nguyễn Nam Tô chờ hai người họ vừa ra ngoài là lập tức rút kim tiêm trên mu bàn tay ra.
Cô lại đi tới bên cửa sổ, lần này không mở cửa sổ mà là cách tấm thủy tinh nhìn chằm chằm mảnh tuyết trắng xóa bên ngoài.
Trên bệ cửa sổ có một hộp thuốc lá còn lại một nửa, còn có một cái bật lửa bạch kim, chắc là Chu Thần Diệp hút thuốc xong tiện tay đặt ở chỗ này.
Cô mở hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc dài nhỏ bên trong ra châm lửa.
Nguyễn Nam Tô cũng không biết hút thuốc, cho nên động tác cầm thuốc rất trúc trắc, cũng không tiêu chuẩn, thay vì nói là hút thuốc chẳng bằng nói là đang phân cao thấp với mình.
Vòng khói trắng nhẹ nhàng bay lên, trong không khí phác họa ra những suy nghĩ mơ hồ.
Trong lúc bất tri bất giác, điếu thuốc đã dần cháy hết. Cô ấn tắt nó trên bệ cửa sổ, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc xuống dưới lầu, Tưởng Chính Trì cũng vừa mới cúp điện thoại của Chu Thần Diệp.
Dì Đồng là người đầu tiên phát hiện ra cô, sau khi nhìn thấy cô thì chấn động: “Cô chủ? Sao cô lại xuống đây?”
------oOo------