Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Chương 111: Anh không muốn thấy cô khó xử vì bất cứ chuyện gì
“Anh biết.” Tưởng Chính Trì hôn lên trán cô, “Nhưng Tô Tô, anh muốn giúp em.”
Anh không muốn thấy cô khó xử vì bất cứ chuyện gì, càng không muốn nhìn thấy Chu Thần Diệp lấy việc này ra uy hiếp cô làm gì đó.
Mấy ngày kế tiếp, xí nghiệp Nguyễn thị vì không thể lấp đầy khoảng trống trong chuỗi tài chính nên đã bị tập đoàn Diệu Tinh mua vào một lượng lớn cổ phiếu riêng lẻ, tình hình ngày càng trở nên bấp bênh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa công ty sẽ trở thành của Chu Thần Diệp.
Hôm nay là cuối tuần, Tưởng Chính Trì tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi gặp một người.
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, tướng mạo giống anh đến sáu bảy phần.
Bốn mùa thay đổi, năm tháng trôi qua, thời gian cũng không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt người đàn ông này, sức hấp dẫn toát ra từ người ông ấy vẫn như trước, thậm chí còn có thêm sự thành thục và ổn trọng.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở ghế chính trong phòng khách, trên người mặc trang phục Trung Sơn được cắt may khéo léo, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa.
Tưởng Chính Trì kéo ghế ngồi xuống với vẻ mặt nhạt nhẽo, khóe miệng hơi nhếch lên như cười như không.
Ánh mắt anh lạnh nhạt, không hề ấm áp.
Người làm bưng nước trà lên, sau đó khom người lui ra ngoài một cách trang nghiêm.
Tưởng Vĩnh Niên nâng chén trà lên, thổi bọt trên đó, điềm đạm nói: “Nói đến mới nhớ, hình như đã nhiều năm rồi con mới về nhà.”
Tưởng Chính Trì đặt cánh tay thon dài lên tay vịn ghế, đầu ngón tay khẽ gõ vài cái, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Hôm nay con tới tìm bố là vì có chút việc cần bố giúp đỡ.”
Cần ông ấy giúp đỡ.
Điều này nghe có vẻ khá mới mẻ.
Dù sao thì trong trí nhớ của Tưởng Vĩnh Niên, đây là lần đầu tiên đứa con trai lưu lạc này nói với ông ấy như vậy. Trên mặt ông ấy lộ ra nụ cười, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Con nói đi.”
“Bố có biết ở Đông Thành có một công ty tên là Xí nghiệp Nguyễn Thị không? Hiện tại nó đang gặp nguy hiểm, nếu có thể, con hy vọng bố có thể giúp đỡ một tay.”
Năm mười sáu tuổi khi đối mặt với người mẹ hấp hối bị ốm đau hành hạ trên giường bệnh, Tưởng Chính Trì đã từng hứa rằng cả đời này anh sẽ không bước chân vào cửa nhà họ Tưởng nữa, sẽ không gọi Tưởng Vĩnh Niên một tiếng bố, càng không bao giờ cầu xin ông ấy bất cứ điều gì.
Ngoài dòng máu không thể thay đổi trên người ra thì anh không có liên quan gì đến nhà họ Tưởng nữa.
Mười hai năm sau đó anh vẫn luôn giữ vững lời hứa này, bất luận Tưởng Vĩnh Niên uy hiếp dụ dỗ anh thế nào, anh cũng không dao động.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm ông ấy xin giúp đỡ.
So với người bình thường thì anh vẫn thuộc kiểu người có tiền, nhưng số tiền trong tay anh không đủ để đối đầu với Chu Thần Diệp.
Dù sao anh cũng chỉ là một bác sĩ, không phải thương nhân, nhưng Chu Thần Diệp thì khác.
“Xí nghiệp Nguyễn Thị?” Tưởng Vĩnh Niên có chút nghi hoặc, đối với ông ấy thì đây quả thật là một công ty nhỏ tầm thường, tầm thường đến mức thậm chí ông ấy chưa từng nghe nói qua cái tên này, “Nó gặp nguy hiểm gì có liên quan gì đến con?”
Tưởng Chính Trì cũng không giấu ông ấy, thẳng thắn nói: “Là công ty do bố vợ tương lai của con điều hành.”
Động tác uống trà của Tưởng Vĩnh Niên thoáng khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú: “Con có bạn gái từ khi nào?”
“Chuyện này không quan trọng.” Anh cau mày, vẻ thiếu kiên nhẫn đã hiện rõ trên gương mặt, “Bố cứ nói thẳng là đồng ý hay từ chối là được rồi.”
Đồng ý thì tốt, còn nếu từ chối, vậy thì anh cũng không cưỡng cầu, sẽ nghĩ tiếp đến những cách khác.
“Được.” Tưởng Vĩnh Niên cười nhạt gật đầu, “Chuyện nhỏ thôi mà, con đã mở miệng thì bố đương nhiên sẽ không khước từ.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Chính Trì dịu đi đôi chút, miễn cưỡng đáp lại mấy chữ: “Con cảm ơn.”