Anh Chỉ Muốn Em - Trang 3
Chương 92: Nt hàng ngày
Edit: Sani
Hạ Thụ ngạc nhiên kêu “Ưm” một tiếng.
Anh hôn rất mãnh liệt, cũng rất vội vàng, như mưa rền gió dữ ập đến, khiến Hạ Thụ hít thở không thông.
Cô đẩy anh, muốn trốn sang bên cạnh, Hoắc Cận Hành lại dễ dàng kéo cô lại, lưng Hạ Thụ chạm vào vách tường lạnh lẽo.
Hoắc Cận Hành nhân cơ hội chế trụ hai tay vùng vẫy không ngừng của cô, anh đè cô lên tường hôn.
Hạ Thụ bị anh hôn đến mơ màng, cô dùng chân đá anh, anh lại dùng đầu gối đè chân cô lại.
Một lúc lâu sau anh mới buông ra, con ngươi nhìn cô gần trong gang tấc, giọng trầm thấp: “Biết sai chưa?”
“Em biết rồi, biết rồi, đừng hôn…” Môi Hạ Thụ bị anh hôn hơi sưng đỏ lên, giống như quả anh đào, cô còn chớp chớp mắt làm nũng.
Hoắc Cận Hành bình tĩnh nói: “Thêm lần nữa.” Sau đó anh lại hôn xuống, ngăn chặn thỉnh cầu cô còn chưa kịp nói ra.
Đại não Hạ Thụ trống rỗng.
Lần này anh còn hôn mạnh hơn, giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Hạ Thụ không thể cử động được, môi cô hơi đau, rầm rì gọi tên anh bảo anh nhẹ một chút.
Sau đó môi dưới bị anh cắn một cái.
Hạ Thụ kêu đau.
Hoắc Cận Hành đứng thẳng dậy, anh sờ sờ môi mình, cười nhìn cô chằm chằm.
Cả người Hạ Thụ vẫn bị anh cản trở, cô rất tủi thân, ánh mắt vô tội: “Em đi nói với ba, anh bắt nạt em…”
“Em đi đi.” Hoắc Cận Hành mỉm cười: “Em đi đi xem chú đứng về phía anh hay phía em.”
Cô rất tức giận, dùng sức rút khỏi tay anh, nhíu mày bảo anh buông ra.
Anh không buông cô, kề sát vào mặt cô: “Còn dám làm vậy nữa không?”
Hạ Thụ ngẩng mặt lên: “Dám!”
Hoắc Cận Hành híp mắt lại.
Hạ Thụ nhớ lại cảnh anh vừa gọi điện thoại, cô vô thức cười rộ lên.
Hoắc Cận Hành thổi khí vào vành tai cô, giọng khàn khàn: “Còn cười?”
“Không cười, không cười!” Cô sợ ngứa, vội vàng rụt cổ lại, vừa trốn vừa cầu xin tha thứ: “Em không cười nữa, A Hành…”
Anh thổi mạnh một hơi, Hạ Thụ mềm nhũn.
Hoắc Cận Hành cười đắc ý, ánh mắt hơi tối xuống, đắn đo một lúc rồi vẫn thấp giọng nói: “Hạ Thụ.”
Anh đến gần cô, giọng khẩn cầu lướt qua tai cô: “Lên giường… Được chứ?”
Hạ Thụ hiểu ý anh, hai má vốn đỏ, giờ còn đỏ hơn.
Hạ Thụ lắc lắc cổ tay đau nhức, nhíu mày lại, cô không muốn: “Đêm qua anh, anh… Em vẫn còn rất đau đó!”
“Không phải đã khôi phục rồi sao?”
Anh cách cô rất gần, sau lưng cô là vách tường, ngực cô gân như áp sát vào ngực anh, giọng mát lạnh truyền vào tai cô: “Có năng lực trêu ghẹo mà?”
Rõ ràng là anh đang trêu chọc cô, Hạ Thụ thẹn thàng, tức giận đánh anh.
Hoắc Cận Hành buồn cười, tiện tay nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp cầu xin: “Được chứ?”
“…” Mặt Hạ Thụ đỏ như rỉ máu.
Cô nắm chặt mép áo, cúi đầu nói: “Em còn chưa tắm…”
“Tắm sau.” Ánh mắt Hoắc Cận Hành dính chặt vào người cô: “Anh tắm giúp em.”
“Không cần.”
“Vậy em tự tắm.” Anh cười, ngón tay vuốt hai má đỏ bừng của cô: “Đều nghe theo em.”
Hạ Thụ cắn môi, nói: “Nhưng, nhưng, trong nhà còn có người!”
Ba, cô, Mã Tuấn đều ở đây.
Nếu bị bọn họ nghe thấy tiếng động…
“Anh sẽ nhẹ một chút.” Hoắc Cận Hành nói: “Em cũng kêu nhỏ một chút.”
“…”
Cô càng xấu hổ hơn, nhắm chặt mắt đẩy anh: “Nhưng… Không có cái kia!”
“Có.”
“Hả?” Câu trả lời này khiến cô rất ngạc nhiên, cô trợn tròn mắt: “Sao, sao lại có? Rõ ràng là không có! Sáng nay em còn xem qua vali của anh…”
Anh như cố tình để xem phản ứng này của cô, môi mỏng cong lên, cười cưng chiều: “Ở trong ví tiền.”
“…”
“Em không biết.”
Mắt Hạ Thụ gợn sóng, phản chiếu hình ảnh người đàn ông. Sự xấu hổ và tức giận ập đến, cô đánh anh: “Anh, anh cố ý! Anh đã có kế hoạch từ trước, anh quá đáng!”
Hoắc Cận Hành không né, ý cười càng đậm hơn. Anh không quan tâm đ ến cô đang làm gì, ôm ngang người lên giường.
…
Sau khi kết thúc, Hạ Thụ mềm nhũn nằm trên giường, không có sức nằm trên vai Hoắc Cận Hành th ở dốc.
Nhiệt độ trong phòng tăng thêm mấy độ, trong phòng trần đầy vị ngọt.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng vén tóc dính đầy mồ hôi cho cô, anh khoác áo ngủ cho cô, tay khẽ vỗ lên lưng cô: “Mang em đi tắm nhé?”
Hạ Thụ lắc đầu rầm rì hai tiếng, cô càng dựa sát vào người anh hơn.
Quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn cử động.
Hoắc Cận Hành cười khẽ, anh cũng nghe theo cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh xoa bóp dọc theo bả vai cho cô.
Hạ Thụ thấy đau, cô cau mày, nhìn rất mệt mỏi.
“Gầy quá.”
Anh có thể dễ dàng nắm hết cánh tay của cô, cô rất gầy, anh véo nhẹ một cái, người bên cạnh lập tức kêu toáng lên: “A đừng véo em, đừng véo! Đau đau… Đau! Anh buông tay ra!”
Cô muốn rụt tay lại, Hoắc Cận Hành không buông ta, anh nhịn cười: “Không sợ có người?”
Lúc này Hạ Thụ mới hít sâu một hơi, dùng sức rụt tay về, nhìn anh đầy phẫn nộ.
Anh cười, tiếp tục xoa bóp bả vai cho cô, bình tĩnh nói: “Sau khi trở về, anh đổi công thức nấu ăn cho em để tăng thể lực.”
Hạ Thụ không muốn nói chuyện, chờ cơ thể bớt mỏi hơn một chút, cô mở miệng nói: “A Hành.”
“Ừ.”
“Ba nói hôm nay anh đưa sính lễ cho ông và cô.”
Bàn tay anh không dừng lại, Hoắc Cận Hành cũng trả lời rất bình tĩnh: “Ừ.”
Cô mím môi, bỗng thoát khỏi tay anh, lật người ngồi dậy, cọ vào ngực anh, tay ôm cổ anh.
Hoắc Cận Hành đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu vô thức cuộn lên, vẻ mặt không hề dao động, nhưng tay lại nắm chặt lại.
Anh trêu chọc: “Em muốn thử tư thế mới?”
Hạ Thụ sợ run, cô véo anh một cái, định trèo xuống.
Hoắc Cận Hành đè cô lại, không cho cô động đậy, anh kéo người sát lại gần mình hơn, cơ thể hai người gần như dính vào nhau.
Hoắc Cận Hành dỗ: “Sao thế?”
Hạ Thụ trừng mắt nhìn anh, cô nghịch nghịch áo anh, do dự nói: “A Hành, em cảm thấy…”
“Hả?”
“Anh đưa nhiều quá!” Hai tay cô bịu má anh, trêu đùa: “Em không đáng như vậy.”
Hai người thật sự rất gần với nhau, anh hôn cô một cái: “Ai nói?”
“Cần gì phải ai nói? Tùy tiện nói ra cũng được…”
“Không đủ.” Anh cắt ngang lời cô.
Hạ Thụ sững sờ: “… Dạ?”
“Không đủ.”
Hoắc Cận Hành ôm chặt cô, anh vùi mặt vào hõm vai cô, ôm càng ngày càng chặt.
Anh nói: “Không đủ, Hạ Thụ. Không đủ, không đủ…”
Anh muốn dành cho cô tất cả những thứ tốt đẹp trên đời, những thứ cô thích. Chỉ cần cô bên anh mãi mãi, không rời đi.
Vậy nên, Hạ Thụ, vẫn chưa đủ.
Hạ Thụ giật mình, bàn tay đang nâng lên, cô do dự không biết có nên hạ xuống hay không, cuối cùng cô xoa xoa đầu anh, giống như an ủi con thú bị thương.
Hoắc Cận Hành rất ít khi biểu hiện ra vẻ yếu ớt.
Chỉ có vài lần trong ký ức, bảy năm trước anh cầu xin cô để anh ở lại, bảy năm sau anh cầu xin cô quay về. Anh đã quen nhẫn nhịn và kiên cường, mặc dù khổ sở nhưng người đàn ông này vẫn rất ít biểu hiên ra. Vậy nên đôi khi cũng khiến cô hoảng hốt, anh cũng là người nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.
“A Hành…”
“Đủ rồi.”
“Đã quá đủ rồi.”
Hoắc Cận Hành khựng lại, anh ngẩng đầu lên, con ngươi phản chiếu hình bóng cô.
Cô đang bịu má anh, hôn nhẹ lên môi anh.
Anh run rẩy.
Núm đồng tiền của cô lún xuống, đôi mắt trong veo: “A Hành, anh biết em muốn gi không?”
“Em muốn gì?”
Cô cười hì hì xoa má anh, giống như đang nhào một cục đất nặn, cười giòn tan: “Giống như bây giờ! Em có thể ôm anh, hôn anh, bắt nạt anh! Anh thế nào cũng được, nhưng phải bắt buộc là anh.”
“Còn anh thì phải yêu em, chiều em, quan tâm em! Không được bắt nạt em!”
“Dù sao em cũng là một phiền toái nhỏ, đã dính vào anh rồi thì sẽ không kéo được ra! Đời này anh đừng hòng thoát khỏi!”
Hoắc Cận Hành lẳng lặng nghe, tim anh mềm nhũn, anh nói: “Ừ.”
Hạ Thụ cười rộ lên, ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng gọi: “A Hành.”
“Ừ.”
– Em cũng chỉ thích anh.
– Em cũng chỉ muốn anh.
Vậy nên có anh là đủ rồi.
Cô nói thầm trong lòng, Hoắc Cận Hành yên lặng ôm cô, không cố hỏi, anh gọi: “Hạ Thụ.”
“Dạ?”
“Tết năm nay trở về Nam Xuyên với anh nhé?”
“…”
“Ba mẹ anh rất muốn gặp em.”
Anh muốn đưa cô vào thế giới của anh, mỗi chỗ mỗi tấc, đều có dấu vết của anh.
Cô hơi do dự, rũ mi, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em đi, anh sẽ vui vẻ sao?”
Hoắc Cận Hành trầm ngâm cúi đầu: “Ừ.”
“Vậy được!” Cô đồng ý rất nhanh, cười ngọt ngào: “Nếu anh vui vẻ, em đây sẽ đi.”
Mắt Hoắc Cận Hành dao động.
Tay Hạ Thụ xoa má anh, giống như dỗ trẻ em: “A Hành, sau này có chuyện gì có thể khiến anh vui vẻ, thích thú, anh có thể nói cho em biết. Mặc dù em không chắc chắn mình có thể khiến anh vui, nhưng em hứa sẽ cố gắng hết sức. Đương nhiên anh không vui cũng phải nói ra, không được chịu đựng một mình, anh không được giấu em chuyện gì đó, có nghe không?”
Hoắc Cận Hành nhìn cô gái cười tươi như hoa, anh mím môi giống như cố gắng kiềm nén, đồng ý với cô: “Được.”
“Ngoan quá nè!” Hạ Thụ hôn chụt một cái lên má anh, mắt càng sáng hơn.
Hoắc Cận Hành nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt dò xét: “Chỉ cần thứ khiến anh vui, đều có thể nói ra sao?”
“Đương nhiên.”
“Bây giờ anh có một chuyện.”
“Hả?”
Nụ hôn rơi xuống ngăn chặn miệng cô. Hạ Thụ ngây người, muốn thoát khỏi anh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Anh hôn được một lúc, mới khoan thai ghé vào tai cô nói: “Tư thế mới không tồi, thử một lần xem sao.”
“…”
Hạ Thụ ngạc nhiên kêu “Ưm” một tiếng.
Anh hôn rất mãnh liệt, cũng rất vội vàng, như mưa rền gió dữ ập đến, khiến Hạ Thụ hít thở không thông.
Cô đẩy anh, muốn trốn sang bên cạnh, Hoắc Cận Hành lại dễ dàng kéo cô lại, lưng Hạ Thụ chạm vào vách tường lạnh lẽo.
Hoắc Cận Hành nhân cơ hội chế trụ hai tay vùng vẫy không ngừng của cô, anh đè cô lên tường hôn.
Hạ Thụ bị anh hôn đến mơ màng, cô dùng chân đá anh, anh lại dùng đầu gối đè chân cô lại.
Một lúc lâu sau anh mới buông ra, con ngươi nhìn cô gần trong gang tấc, giọng trầm thấp: “Biết sai chưa?”
“Em biết rồi, biết rồi, đừng hôn…” Môi Hạ Thụ bị anh hôn hơi sưng đỏ lên, giống như quả anh đào, cô còn chớp chớp mắt làm nũng.
Hoắc Cận Hành bình tĩnh nói: “Thêm lần nữa.” Sau đó anh lại hôn xuống, ngăn chặn thỉnh cầu cô còn chưa kịp nói ra.
Đại não Hạ Thụ trống rỗng.
Lần này anh còn hôn mạnh hơn, giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Hạ Thụ không thể cử động được, môi cô hơi đau, rầm rì gọi tên anh bảo anh nhẹ một chút.
Sau đó môi dưới bị anh cắn một cái.
Hạ Thụ kêu đau.
Hoắc Cận Hành đứng thẳng dậy, anh sờ sờ môi mình, cười nhìn cô chằm chằm.
Cả người Hạ Thụ vẫn bị anh cản trở, cô rất tủi thân, ánh mắt vô tội: “Em đi nói với ba, anh bắt nạt em…”
“Em đi đi.” Hoắc Cận Hành mỉm cười: “Em đi đi xem chú đứng về phía anh hay phía em.”
Cô rất tức giận, dùng sức rút khỏi tay anh, nhíu mày bảo anh buông ra.
Anh không buông cô, kề sát vào mặt cô: “Còn dám làm vậy nữa không?”
Hạ Thụ ngẩng mặt lên: “Dám!”
Hoắc Cận Hành híp mắt lại.
Hạ Thụ nhớ lại cảnh anh vừa gọi điện thoại, cô vô thức cười rộ lên.
Hoắc Cận Hành thổi khí vào vành tai cô, giọng khàn khàn: “Còn cười?”
“Không cười, không cười!” Cô sợ ngứa, vội vàng rụt cổ lại, vừa trốn vừa cầu xin tha thứ: “Em không cười nữa, A Hành…”
Anh thổi mạnh một hơi, Hạ Thụ mềm nhũn.
Hoắc Cận Hành cười đắc ý, ánh mắt hơi tối xuống, đắn đo một lúc rồi vẫn thấp giọng nói: “Hạ Thụ.”
Anh đến gần cô, giọng khẩn cầu lướt qua tai cô: “Lên giường… Được chứ?”
Hạ Thụ hiểu ý anh, hai má vốn đỏ, giờ còn đỏ hơn.
Hạ Thụ lắc lắc cổ tay đau nhức, nhíu mày lại, cô không muốn: “Đêm qua anh, anh… Em vẫn còn rất đau đó!”
“Không phải đã khôi phục rồi sao?”
Anh cách cô rất gần, sau lưng cô là vách tường, ngực cô gân như áp sát vào ngực anh, giọng mát lạnh truyền vào tai cô: “Có năng lực trêu ghẹo mà?”
Rõ ràng là anh đang trêu chọc cô, Hạ Thụ thẹn thàng, tức giận đánh anh.
Hoắc Cận Hành buồn cười, tiện tay nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp cầu xin: “Được chứ?”
“…” Mặt Hạ Thụ đỏ như rỉ máu.
Cô nắm chặt mép áo, cúi đầu nói: “Em còn chưa tắm…”
“Tắm sau.” Ánh mắt Hoắc Cận Hành dính chặt vào người cô: “Anh tắm giúp em.”
“Không cần.”
“Vậy em tự tắm.” Anh cười, ngón tay vuốt hai má đỏ bừng của cô: “Đều nghe theo em.”
Hạ Thụ cắn môi, nói: “Nhưng, nhưng, trong nhà còn có người!”
Ba, cô, Mã Tuấn đều ở đây.
Nếu bị bọn họ nghe thấy tiếng động…
“Anh sẽ nhẹ một chút.” Hoắc Cận Hành nói: “Em cũng kêu nhỏ một chút.”
“…”
Cô càng xấu hổ hơn, nhắm chặt mắt đẩy anh: “Nhưng… Không có cái kia!”
“Có.”
“Hả?” Câu trả lời này khiến cô rất ngạc nhiên, cô trợn tròn mắt: “Sao, sao lại có? Rõ ràng là không có! Sáng nay em còn xem qua vali của anh…”
Anh như cố tình để xem phản ứng này của cô, môi mỏng cong lên, cười cưng chiều: “Ở trong ví tiền.”
“…”
“Em không biết.”
Mắt Hạ Thụ gợn sóng, phản chiếu hình ảnh người đàn ông. Sự xấu hổ và tức giận ập đến, cô đánh anh: “Anh, anh cố ý! Anh đã có kế hoạch từ trước, anh quá đáng!”
Hoắc Cận Hành không né, ý cười càng đậm hơn. Anh không quan tâm đ ến cô đang làm gì, ôm ngang người lên giường.
…
Sau khi kết thúc, Hạ Thụ mềm nhũn nằm trên giường, không có sức nằm trên vai Hoắc Cận Hành th ở dốc.
Nhiệt độ trong phòng tăng thêm mấy độ, trong phòng trần đầy vị ngọt.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng vén tóc dính đầy mồ hôi cho cô, anh khoác áo ngủ cho cô, tay khẽ vỗ lên lưng cô: “Mang em đi tắm nhé?”
Hạ Thụ lắc đầu rầm rì hai tiếng, cô càng dựa sát vào người anh hơn.
Quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn cử động.
Hoắc Cận Hành cười khẽ, anh cũng nghe theo cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh xoa bóp dọc theo bả vai cho cô.
Hạ Thụ thấy đau, cô cau mày, nhìn rất mệt mỏi.
“Gầy quá.”
Anh có thể dễ dàng nắm hết cánh tay của cô, cô rất gầy, anh véo nhẹ một cái, người bên cạnh lập tức kêu toáng lên: “A đừng véo em, đừng véo! Đau đau… Đau! Anh buông tay ra!”
Cô muốn rụt tay lại, Hoắc Cận Hành không buông ta, anh nhịn cười: “Không sợ có người?”
Lúc này Hạ Thụ mới hít sâu một hơi, dùng sức rụt tay về, nhìn anh đầy phẫn nộ.
Anh cười, tiếp tục xoa bóp bả vai cho cô, bình tĩnh nói: “Sau khi trở về, anh đổi công thức nấu ăn cho em để tăng thể lực.”
Hạ Thụ không muốn nói chuyện, chờ cơ thể bớt mỏi hơn một chút, cô mở miệng nói: “A Hành.”
“Ừ.”
“Ba nói hôm nay anh đưa sính lễ cho ông và cô.”
Bàn tay anh không dừng lại, Hoắc Cận Hành cũng trả lời rất bình tĩnh: “Ừ.”
Cô mím môi, bỗng thoát khỏi tay anh, lật người ngồi dậy, cọ vào ngực anh, tay ôm cổ anh.
Hoắc Cận Hành đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu vô thức cuộn lên, vẻ mặt không hề dao động, nhưng tay lại nắm chặt lại.
Anh trêu chọc: “Em muốn thử tư thế mới?”
Hạ Thụ sợ run, cô véo anh một cái, định trèo xuống.
Hoắc Cận Hành đè cô lại, không cho cô động đậy, anh kéo người sát lại gần mình hơn, cơ thể hai người gần như dính vào nhau.
Hoắc Cận Hành dỗ: “Sao thế?”
Hạ Thụ trừng mắt nhìn anh, cô nghịch nghịch áo anh, do dự nói: “A Hành, em cảm thấy…”
“Hả?”
“Anh đưa nhiều quá!” Hai tay cô bịu má anh, trêu đùa: “Em không đáng như vậy.”
Hai người thật sự rất gần với nhau, anh hôn cô một cái: “Ai nói?”
“Cần gì phải ai nói? Tùy tiện nói ra cũng được…”
“Không đủ.” Anh cắt ngang lời cô.
Hạ Thụ sững sờ: “… Dạ?”
“Không đủ.”
Hoắc Cận Hành ôm chặt cô, anh vùi mặt vào hõm vai cô, ôm càng ngày càng chặt.
Anh nói: “Không đủ, Hạ Thụ. Không đủ, không đủ…”
Anh muốn dành cho cô tất cả những thứ tốt đẹp trên đời, những thứ cô thích. Chỉ cần cô bên anh mãi mãi, không rời đi.
Vậy nên, Hạ Thụ, vẫn chưa đủ.
Hạ Thụ giật mình, bàn tay đang nâng lên, cô do dự không biết có nên hạ xuống hay không, cuối cùng cô xoa xoa đầu anh, giống như an ủi con thú bị thương.
Hoắc Cận Hành rất ít khi biểu hiện ra vẻ yếu ớt.
Chỉ có vài lần trong ký ức, bảy năm trước anh cầu xin cô để anh ở lại, bảy năm sau anh cầu xin cô quay về. Anh đã quen nhẫn nhịn và kiên cường, mặc dù khổ sở nhưng người đàn ông này vẫn rất ít biểu hiên ra. Vậy nên đôi khi cũng khiến cô hoảng hốt, anh cũng là người nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.
“A Hành…”
“Đủ rồi.”
“Đã quá đủ rồi.”
Hoắc Cận Hành khựng lại, anh ngẩng đầu lên, con ngươi phản chiếu hình bóng cô.
Cô đang bịu má anh, hôn nhẹ lên môi anh.
Anh run rẩy.
Núm đồng tiền của cô lún xuống, đôi mắt trong veo: “A Hành, anh biết em muốn gi không?”
“Em muốn gì?”
Cô cười hì hì xoa má anh, giống như đang nhào một cục đất nặn, cười giòn tan: “Giống như bây giờ! Em có thể ôm anh, hôn anh, bắt nạt anh! Anh thế nào cũng được, nhưng phải bắt buộc là anh.”
“Còn anh thì phải yêu em, chiều em, quan tâm em! Không được bắt nạt em!”
“Dù sao em cũng là một phiền toái nhỏ, đã dính vào anh rồi thì sẽ không kéo được ra! Đời này anh đừng hòng thoát khỏi!”
Hoắc Cận Hành lẳng lặng nghe, tim anh mềm nhũn, anh nói: “Ừ.”
Hạ Thụ cười rộ lên, ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng gọi: “A Hành.”
“Ừ.”
– Em cũng chỉ thích anh.
– Em cũng chỉ muốn anh.
Vậy nên có anh là đủ rồi.
Cô nói thầm trong lòng, Hoắc Cận Hành yên lặng ôm cô, không cố hỏi, anh gọi: “Hạ Thụ.”
“Dạ?”
“Tết năm nay trở về Nam Xuyên với anh nhé?”
“…”
“Ba mẹ anh rất muốn gặp em.”
Anh muốn đưa cô vào thế giới của anh, mỗi chỗ mỗi tấc, đều có dấu vết của anh.
Cô hơi do dự, rũ mi, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em đi, anh sẽ vui vẻ sao?”
Hoắc Cận Hành trầm ngâm cúi đầu: “Ừ.”
“Vậy được!” Cô đồng ý rất nhanh, cười ngọt ngào: “Nếu anh vui vẻ, em đây sẽ đi.”
Mắt Hoắc Cận Hành dao động.
Tay Hạ Thụ xoa má anh, giống như dỗ trẻ em: “A Hành, sau này có chuyện gì có thể khiến anh vui vẻ, thích thú, anh có thể nói cho em biết. Mặc dù em không chắc chắn mình có thể khiến anh vui, nhưng em hứa sẽ cố gắng hết sức. Đương nhiên anh không vui cũng phải nói ra, không được chịu đựng một mình, anh không được giấu em chuyện gì đó, có nghe không?”
Hoắc Cận Hành nhìn cô gái cười tươi như hoa, anh mím môi giống như cố gắng kiềm nén, đồng ý với cô: “Được.”
“Ngoan quá nè!” Hạ Thụ hôn chụt một cái lên má anh, mắt càng sáng hơn.
Hoắc Cận Hành nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt dò xét: “Chỉ cần thứ khiến anh vui, đều có thể nói ra sao?”
“Đương nhiên.”
“Bây giờ anh có một chuyện.”
“Hả?”
Nụ hôn rơi xuống ngăn chặn miệng cô. Hạ Thụ ngây người, muốn thoát khỏi anh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Anh hôn được một lúc, mới khoan thai ghé vào tai cô nói: “Tư thế mới không tồi, thử một lần xem sao.”
“…”