Anh Chỉ Muốn Em - Trang 3
Chương 20
Edit: Lam
Beta: Sani
Ánh sáng trong điện thoại rất ảm đạm, chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.
Ánh sáng nhạt chiếu vào mắt anh, Hạ Thụ cố nén nước mắt đang trực dâng trào, cười với anh.
Mặt thiếu niên không có cảm xúc, không có nước mắt, chỉ còn đôi mắt đen kịt,
nhìn cô thông qua ánh sáng yếu ớt.
Nhưng càng như vậy, nội tâm của cô càng khó chịu hơn, sườn mặt đau dữ dội.
Tống Hành bình tĩnh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào đuôi mắt của cô, giọng nói khàn khàn: “… Khóc sao?”
Hạ Thụ giật mình, vội mở mắt: “Không…”
Cô di chuyển điện thoại ra xa, dùng mu bàn tay dụi đôi mắt: “Vừa nãy bụi bay vào mắt tớ.”
Đuôi mắt hạnh đỏ bừng, trong hốc mắt vẫn còn nước.
Có nhiều thứ không nhất thiết phải nói thẳng ra, nhưng bọn họ vẫn ngầm hiểu.
Thở phào nhẹ nhõm, xác nhận không còn nước mắt, Hạ Thụ cười với anh: “A Hành, chúc mừng cậu tìm được người nhà.”
Ánh mắt Tống Hành vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giọng nói lại đắng ngắt: “Theo ý của cậu, đây là chuyện tốt sao?”
Hạ Thụ nghe vậy thì thấy vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cười nói: “Tất nhiên rồi”
Con ngươi của cô rũ thấp xuống: “Có ba, có mẹ, tất nhiên đó là chuyện tốt. Lúc nhỏ, không phải cậu hâm mộ tớ có ông nội, có ba, có người nhà sao?”
Ánh mắt của anh tối dần, áo trắng bị ánh sáng của đèn pin bao phủ đến mờ ảo. Rất lâu sau, anh lẳng lặng rũ mắt.
“Hạ Thụ.” Anh ở trong góc khẽ gọi tên cô.
Hạ Thụ nhìn anh.
Anh hơi ngừng lại, một lát sau mới bình tĩnh mở miệng, giọng nói ảm đạm: “Tớ vừa mơ một giấc mơ.”
“Hả?” Cô kiên trì mỉm cười, đôi mắt đã ngấn lệ.
“Trong mơ tớ thấy không ai cần tớ.”
Tim Hạ Thụ bỗng đau nhói.
Lời nói của anh chính là con dao sắc vô hình nhọn nhất, cứa trên làn da, không có một tiếng động, nhưng lại có thể nhìn thấy cốt tủy bên trong, từng câu nói đều khứa vào tim cô khiến nó chảy máu đầm đìa.
“Không, sao lại vậy.” Trong giọng nói của cô có chứa sự run rẩy mà chính bản thân cô cũng không nhận ra: “Không phải, không ai cần cậu, chỉ là có thêm vài người yêu cậu hơn mà thôi.”
Đáy mắt Tống Hành có hơi nước, anh cười khẽ.
“Hạ Thụ, cậu biết không.” Giọng nhẹ như không: “Thì ra, tớ không phải bị vứt bỏ.”
“…”
“Tớ vẫn luôn cho rằng bản thân bị vứt bỏ, thì ra không phải…”
Tống Hành vẫn luôn cho rằng mình bị vứt bỏ.
Chuyện phát sinh từ nhiều năm trước, anh đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bản thân được cứu tại một nơi hoang vu đầy tuyết, sau đó được đưa vào cô nhi viện
Cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ, cứ cách mấy tháng, sẽ có đứa trẻ mới được đưa tới.
Những đứa trẻ ở đó, hầu hết là bị vứt bỏ. Có ít bé trai, chủ yếu là bé gái.
Có người bị tàn tật, có người tâm lý tự bế. Bọn họ đều giống như anh, sống dưới các cây cầu ở vùng ngoại ô, được người dân địa phương phát hiện được, sau đó đưa đến nơi này.
Lần đầu tiên hiểu khái niệm “Cô nhi” là khi anh năm tuổi.
Khi đó ở cô nhi viện, bọn họ được người trong cô nhi viện dẫn xuống dưới núi du xuân, trùng hợp gặp nhiều cũng đưa con đi chơi. Những đứa bé kia chỉ vào lá cờ nhỏ của bọn họ, hỏi cô nhi viện là gì?
Có người lớn trả lời: “Là nơi ở của cô nhi.”
Vậy cô nhi là gì?
Chính là những đứa trẻ không có ba mẹ. Ba mẹ không cần bọn họ, vì vậy bọn họ trở thành cô nhi.
Anh cái hiểu cái không, bỗng giật mình nhận ra, thì ra bọn họ bị bỏ rơi, bị vứt bỏ.
Giáo viên từng nói mỗi đứa trẻ là lễ vật ông trời ban tặng, đều là thiên sứ.
Nhưng thì ra thiên sứ cũng sẽ bị vứt bỏ.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc tìm bọn họ, hỏi bọn họ tại sao vứt bỏ anh? Tại sao lại không cần anh nữa?
Thế nhưng chỉ là nghĩ vậy, nếu hỏi rồi thì sao nữa?
Anh đến trên đời này một lần, anh muốn sống thoải mái đơn giản, muốn sống dưới ánh mặt trời, không muốn tự giam mình trong những lo âu.
Những năm đó ở cô nhi viện, không phải không có ai lựa chọn anh. Chỉ là khi nghe đến nhóm máu hiếm của anh đều chùn bước: “Nhóm máu này… Nếu chúng ta nhận nuôi nó, ngộ nhỡ có ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?” Cậu nhìn mà xem, trên đời này, ai cũng cân nhắc đến lợi hại, luôn để lợi ích của mình lên hàng đầu.
Đến cả việc anh khóc, anh cũng không dám khóc thành tiếng.
Khi biết những người kia là ba mẹ ruột của mình, anh thật muốn đến chất vấn bọn họ, muốn mắng bọn họ, muốn hỏi nếu không cần anh ngay từ đầu, tại sao bây giờ lại đến tìm anh? Tại sao mấy người lại đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của anh?
Nhưng khi anh biết mình bị lạc vì một trận tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, thì ra bọn họ cũng bị giày vò trong mười năm này, điều này khiến anh thậm chí không thể oán trách họ một chút nào.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên, anh hi vọng mình bị vứt bỏ. Cổ họng Hạ Thụ đắng ngắt, cô nói rất khó khăn, cũng rất chậm.
“A Hành, cậu về nhà đi.”
Con ngươi của thiếu niên bỗng cứng đờ.
“Về… Nhà.” Anh cúi đầu vào khuỷu tay giọng nói nức nở giống như một đứa trẻ, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đả kích: “Nhà của tớ ở đâu?”
Từ trước đến giờ, Tống Hành chưa từng khóc, kể cả khi bị thương đầy mình, bị mọi người chửi rủa.
Thiếu niên học được cách nhẫn nhịn chịu đựng, cũng đã quen với điều đó, tự gặm nhấm vết thương trong im lặng.
Hốc mắt cô bỗng dưng đỏ lên, cố kìm nén không khóc, nhưng lại không kiềm chế được.
Nước mắt rơi xuống: “Ở Nam Xuyên.”
Cô nói: “A Hành, cậu họ Hoắc, cậu sinh ra ở Nam Xuyên. Cậu có ba mẹ, có anh trai. Đó là nhà của cậu.”
“Nhưng mà…”Anh không ngừng ôm chặt chính mình, tay vô thức nắm lấy áo của mình, như một con thú nhỏ bị tổn thương: “Nhưng mà, từ ngày có ký ức đến nay, người nhà của tớ chính là nhà họ Hạ.”
Hy vọng xa vời của anh, mặt trời của anh, điểm yếu của anh, nhưng cũng là áo giáp của anh, người khiến anh không dám chùn bước, không dám nói không được, người anh không thể buông bỏ được, cũng họ Hạ.
Anh ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, mặt tái nhợt.
Gương mặt có nước mắt lấp lánh, ánh mắt khẩn cầu: “Hạ Thụ, đừng không cần tớ được không?”
Rõ ràng anh không phải bị vứt bỏ, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ rơi. (Ý là Hạ Thụ không cần anh nữa)
Anh không muốn bị bỏ rơi.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Hạ Thụ không nhịn được nữa, mu bàn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Thế nhưng bọn họ mới là người nhà của cậu.”
Sao Hạ Thụ có thể thích người nhà họ Hoắc? Sao có thể hy vọng anh đi?
Đây là chàng trai của cô, là chàng trai cô cẩn thận che chở, sao có thể không cần anh.
Thế nhưng, người nhà họ Hoắc cũng không đâu làm sai cái gì?
Họ chỉ vô ý đánh mất đi con của mình, bọn họ cũng là người bị hại. Khi anh không hy vọng giờ phút này, nhưng người nhà anh lại vô cùng vui mừng khi sắp được đoàn tụ với con của mình.
Ba và ông nội của cô vì lo cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên nhận nuôi anh từ cô nhi viện. Đó là người nhà của anh, sao có thể không yêu thương anh được?
Tống Hành nhìn cô: “… Thật sự phải như vậy sao?”
Anh muốn ở lại căn nhà này, cho dù mọi người hi vọng anh rời đi, ít nhất cô sẽ không.
Cô sẽ giữ anh ở lại.
Hạ Thụ không dám nhìn vào mắt anh. Đầu ngón tay khẽ đụng vào miếng ngọc trong cổ áo, cô nhẹ nhàng tháo miếng ngọc xuống.
Ngọc rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động nho nhỏ.
Trong chớp mắt, tim Tống Hành cũng lạnh giá.
Khi đứng lên, Hạ Thụ đã lau sạch nước mắt, Tống Hành vẫn lẻ loi ngồi ôm đầu gối như cũ.
Cô rất muốn ôm anh, vươn tay ra nhưng dừng lại, cuối cùng buông thõng xuống.
Khi anh không còn là Tống Hành, cô cũng không có tư cách để ôm anh nữa.
“A Hành.” Đi đến cửa, cô quay đầu, mỉm cười với anh: “Sống thật tốt nhé, đừng để bị thương.”
Cánh cửa đã cướp đi ánh sáng cuối cùng. Tống Hành yên lặng nhìn hướng cô rời đi, nhắm mắt lại.
Lại mở mắt, trong phòng vẫn tối đen, yên tĩnh như trước, chỉ có miếng ngọc dưới đất phát ra ánh sáng ảm đạm. Im lặng đến mức dường như nó chưa từng rời khỏi đây, và cô cũng chưa từng tới đây.
–
Toàn bộ Thanh Thành Nhất Trung đều xôn xao!
Tống Hành- khối 1 lớp văn một, lúc trước bị chỉ trỏ là con của tội phạm giết người được nhà họ Hạ nhận nuôi, bỗng có một thông tin vô cùng chính xác, thật ra anh là tiểu thiếu gia thất lạc nhà họ Hoắc. Tin tức nhanh chóng truyền khắp trường học, mới nửa ngày mà thông tin này đã bùng nổ.
Học sinh mười mấy tuổi, không có quá nhiều hiểu biết về nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên. Nhưng sao có thể không biết tập đoàn Quân Dục Hoắc thị được, danh tiếng của công ty thực sự rất lớn.
Cho dù Nam Xuyên và Thanh Thành cách nhau ngàn dặm, nhưng sản nghiệp Hoắc thị đã xâm nhập rất sâu. Ở Thanh Thành có mấy trung tâm thương mại lớn nhỏ, rạp chiếu phim, bất động sản dưới trướng Hoắc thị. Mọi người đều đùa rằng những người ở Nhất Trung đều từng “nộp tiền” cho nhà anh.
Tin tức vừa được lan truyền, đương nhiên những người bên cạnh Tống Hành đều thay đổi thái độ.
Không riêng gì Tống Hành, kể cả Hạ Thụ cũng vậy, gần đây luôn có những người mà cô không biết chủ động làm quen.
Tống Hành dửng dưng như bình thường, mỗi ngày đều đến trường, tan học như thường lệ. Chỉ là càng ngày càng trầm tính.
Dạo này, dường như có rất nhiều người hỏi bài anh.
Thật ra sau chuyện tin đồn con tội phạm giết người lần trước, tuy những người bên cạnh Tống Hành không đồn về chuyện này nữa nhưng cũng có ít người hỏi bài anh đi.
Suy cho cùng, hầu như mọi người đều mượn cớ hỏi bài để làm quen.
Khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, họ sẽ không còn hứng thú nữa.
Dạo này họ lại bắt đầu khác thường.
Tiết hoạt động ngoại khóa, chỗ ngồi của Tống Hành được mọi người vây quanh thành vòng tròn.
“Nếu con tàu này là khởi hành từ 12 giờ ngày 30 tháng 12, qua năm phút sau sẽ đi qua kinh tuyến 180°, như vậy… “
Tống Hành giảng bài luôn rất cẩn thận và đầy đủ, giải được một chút đều sẽ nhìn mọi người, hỏi xem có hiểu hay không. Giảng được một nửa, bỗng nhiên có người hỏi: “Tống Hành, cậu thật sự là người nhà họ Hoắc? Đã thừa nhận rồi sao?”
Tay cầm bút của Tống Hành khựng lại.
Sau khi bình tĩnh lại, anh lại viết tiếp, ra vẻ không có gì, nói tiếp: “Vì thế địa điểm này không có khả năng… “
“Cậu đã gặp chủ tịch tập đoàn Quân Dục chưa? Hoắc Cận Diễm có đẹp trai giống trên mạng không?”
“Nhà cậu rất xa hoa đúng không?”
“Cậu sẽ về Nam Xuyên à? Cậu có sửa lại thành họ Hoắc không?”
Càng ngày càng nhiều câu hỏi không liên quan đến đề bài. Cuối cùng Tống Hành không nói gì, khẽ mím môi.
Ánh mắt mọi người lấp lánh, dường như rất mong chờ câu trả lời của anh.
Viết bài giải lên giấy, sau đó anh đưa cho mọi người, đứng lên: “Hôm nay tới đây thôi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Anh vội vàng đi ra ngoài. Có người không khỏi gọi: “Ôi chao, Tống Hành… Tống Hành!”
Ở phía sau, Hạ Thụ lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, dần nắm chặt cây bút trong tay.
…
Hoạt động ngoại khóa là do thầy cô và học sinh đều được tự do hoạt động, chỉ có thư viện trên tầng là yên tĩnh nhất.
Bốn phía đều có lan can rất cao, phòng ngừa có người vô tình trượt chân ngã xuống phía dưới.
Tống Hành ngồi khoanh chân trong chốc lát, gió lạnh khẽ thổi, cuối cùng cũng thổi tan đi những phiền toái này.
Lúc này có người đến gần.
Mặc dù đi rất nhẹ nhưng anh có thể nghe thấy rất rõ ràng.
“Tôi không giải đề nữa.” Tống Hành không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Có vấn đề gì cũng đừng hỏi tôi.”
Bước chân dừng lại một giây.
“Yên tâm, tôi đều hiểu những chuyện đó.” Sau đó đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh anh: “Vì vậy sẽ không hỏi vấn đề gì.”
Tống Hành nghiêng đầu.
Thẩm Hoài Xuyên.
Anh không biểu hiện ra nhiều sự kinh ngạc, ánh mắt lại nhìn về phía chân trời xa xa, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
“Rất phiền đúng không?” Yên lặng trong chốc lát, Thẩm Hoài Xuyên cười khẽ: “Bị mọi người nịnh bợ, khách sáo, được chào đón… rất phiền đúng không? Rõ ràng biết bọn họ căn bản không thật lòng với cậu, nhưng cậu vẫn phải đối xử tử tế với họ, chán ghét cũng không được nói ra.”
Tống Hành rũ mắ: “Cậu trải nghiệm nhiều hơn tôi.”
Từ nhỏ Thẩm Hoài Xuyên đã sống trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người bên cạnh nịnh bợ, nên sớm đã không thấy lạ.
Nhưng anh không thế, anh bị coi thường từ nhỏ, không thể hờ hững như không giống cậu ta được.
Anh nhìn về phía Thẩm Hoài Xuyên: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Thẩm Hoài Xuyên cười: “Bây giờ, cậu đang hỏi ngược lại tôi?”
Tống Hành rũ mắt.
“Rất đơn giản.” Thở phào một hơi, Thẩm Hoài Xuyên nhìn nơi xa: “Ông tôi từng nói với tôi là đừng quên trái tim thuở ban đầu, dù gặp phải chuyện gì, cũng đừng quên bản thân mình là ai.”
Tống Hành yên lặng, ánh mặt trời xa xa chiếu sáng rực rỡ, có những chú chim én bay lượn xung quanh cái ăng ten.
“Sẽ không quên.” Con ngươi anh đen như mực nhìn ánh sáng mặt trời: “Tống Hành.”
–
Beta: Sani
Ánh sáng trong điện thoại rất ảm đạm, chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.
Ánh sáng nhạt chiếu vào mắt anh, Hạ Thụ cố nén nước mắt đang trực dâng trào, cười với anh.
Mặt thiếu niên không có cảm xúc, không có nước mắt, chỉ còn đôi mắt đen kịt,
nhìn cô thông qua ánh sáng yếu ớt.
Nhưng càng như vậy, nội tâm của cô càng khó chịu hơn, sườn mặt đau dữ dội.
Tống Hành bình tĩnh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào đuôi mắt của cô, giọng nói khàn khàn: “… Khóc sao?”
Hạ Thụ giật mình, vội mở mắt: “Không…”
Cô di chuyển điện thoại ra xa, dùng mu bàn tay dụi đôi mắt: “Vừa nãy bụi bay vào mắt tớ.”
Đuôi mắt hạnh đỏ bừng, trong hốc mắt vẫn còn nước.
Có nhiều thứ không nhất thiết phải nói thẳng ra, nhưng bọn họ vẫn ngầm hiểu.
Thở phào nhẹ nhõm, xác nhận không còn nước mắt, Hạ Thụ cười với anh: “A Hành, chúc mừng cậu tìm được người nhà.”
Ánh mắt Tống Hành vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giọng nói lại đắng ngắt: “Theo ý của cậu, đây là chuyện tốt sao?”
Hạ Thụ nghe vậy thì thấy vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cười nói: “Tất nhiên rồi”
Con ngươi của cô rũ thấp xuống: “Có ba, có mẹ, tất nhiên đó là chuyện tốt. Lúc nhỏ, không phải cậu hâm mộ tớ có ông nội, có ba, có người nhà sao?”
Ánh mắt của anh tối dần, áo trắng bị ánh sáng của đèn pin bao phủ đến mờ ảo. Rất lâu sau, anh lẳng lặng rũ mắt.
“Hạ Thụ.” Anh ở trong góc khẽ gọi tên cô.
Hạ Thụ nhìn anh.
Anh hơi ngừng lại, một lát sau mới bình tĩnh mở miệng, giọng nói ảm đạm: “Tớ vừa mơ một giấc mơ.”
“Hả?” Cô kiên trì mỉm cười, đôi mắt đã ngấn lệ.
“Trong mơ tớ thấy không ai cần tớ.”
Tim Hạ Thụ bỗng đau nhói.
Lời nói của anh chính là con dao sắc vô hình nhọn nhất, cứa trên làn da, không có một tiếng động, nhưng lại có thể nhìn thấy cốt tủy bên trong, từng câu nói đều khứa vào tim cô khiến nó chảy máu đầm đìa.
“Không, sao lại vậy.” Trong giọng nói của cô có chứa sự run rẩy mà chính bản thân cô cũng không nhận ra: “Không phải, không ai cần cậu, chỉ là có thêm vài người yêu cậu hơn mà thôi.”
Đáy mắt Tống Hành có hơi nước, anh cười khẽ.
“Hạ Thụ, cậu biết không.” Giọng nhẹ như không: “Thì ra, tớ không phải bị vứt bỏ.”
“…”
“Tớ vẫn luôn cho rằng bản thân bị vứt bỏ, thì ra không phải…”
Tống Hành vẫn luôn cho rằng mình bị vứt bỏ.
Chuyện phát sinh từ nhiều năm trước, anh đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bản thân được cứu tại một nơi hoang vu đầy tuyết, sau đó được đưa vào cô nhi viện
Cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ, cứ cách mấy tháng, sẽ có đứa trẻ mới được đưa tới.
Những đứa trẻ ở đó, hầu hết là bị vứt bỏ. Có ít bé trai, chủ yếu là bé gái.
Có người bị tàn tật, có người tâm lý tự bế. Bọn họ đều giống như anh, sống dưới các cây cầu ở vùng ngoại ô, được người dân địa phương phát hiện được, sau đó đưa đến nơi này.
Lần đầu tiên hiểu khái niệm “Cô nhi” là khi anh năm tuổi.
Khi đó ở cô nhi viện, bọn họ được người trong cô nhi viện dẫn xuống dưới núi du xuân, trùng hợp gặp nhiều cũng đưa con đi chơi. Những đứa bé kia chỉ vào lá cờ nhỏ của bọn họ, hỏi cô nhi viện là gì?
Có người lớn trả lời: “Là nơi ở của cô nhi.”
Vậy cô nhi là gì?
Chính là những đứa trẻ không có ba mẹ. Ba mẹ không cần bọn họ, vì vậy bọn họ trở thành cô nhi.
Anh cái hiểu cái không, bỗng giật mình nhận ra, thì ra bọn họ bị bỏ rơi, bị vứt bỏ.
Giáo viên từng nói mỗi đứa trẻ là lễ vật ông trời ban tặng, đều là thiên sứ.
Nhưng thì ra thiên sứ cũng sẽ bị vứt bỏ.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc tìm bọn họ, hỏi bọn họ tại sao vứt bỏ anh? Tại sao lại không cần anh nữa?
Thế nhưng chỉ là nghĩ vậy, nếu hỏi rồi thì sao nữa?
Anh đến trên đời này một lần, anh muốn sống thoải mái đơn giản, muốn sống dưới ánh mặt trời, không muốn tự giam mình trong những lo âu.
Những năm đó ở cô nhi viện, không phải không có ai lựa chọn anh. Chỉ là khi nghe đến nhóm máu hiếm của anh đều chùn bước: “Nhóm máu này… Nếu chúng ta nhận nuôi nó, ngộ nhỡ có ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?” Cậu nhìn mà xem, trên đời này, ai cũng cân nhắc đến lợi hại, luôn để lợi ích của mình lên hàng đầu.
Đến cả việc anh khóc, anh cũng không dám khóc thành tiếng.
Khi biết những người kia là ba mẹ ruột của mình, anh thật muốn đến chất vấn bọn họ, muốn mắng bọn họ, muốn hỏi nếu không cần anh ngay từ đầu, tại sao bây giờ lại đến tìm anh? Tại sao mấy người lại đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của anh?
Nhưng khi anh biết mình bị lạc vì một trận tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, thì ra bọn họ cũng bị giày vò trong mười năm này, điều này khiến anh thậm chí không thể oán trách họ một chút nào.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên, anh hi vọng mình bị vứt bỏ. Cổ họng Hạ Thụ đắng ngắt, cô nói rất khó khăn, cũng rất chậm.
“A Hành, cậu về nhà đi.”
Con ngươi của thiếu niên bỗng cứng đờ.
“Về… Nhà.” Anh cúi đầu vào khuỷu tay giọng nói nức nở giống như một đứa trẻ, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đả kích: “Nhà của tớ ở đâu?”
Từ trước đến giờ, Tống Hành chưa từng khóc, kể cả khi bị thương đầy mình, bị mọi người chửi rủa.
Thiếu niên học được cách nhẫn nhịn chịu đựng, cũng đã quen với điều đó, tự gặm nhấm vết thương trong im lặng.
Hốc mắt cô bỗng dưng đỏ lên, cố kìm nén không khóc, nhưng lại không kiềm chế được.
Nước mắt rơi xuống: “Ở Nam Xuyên.”
Cô nói: “A Hành, cậu họ Hoắc, cậu sinh ra ở Nam Xuyên. Cậu có ba mẹ, có anh trai. Đó là nhà của cậu.”
“Nhưng mà…”Anh không ngừng ôm chặt chính mình, tay vô thức nắm lấy áo của mình, như một con thú nhỏ bị tổn thương: “Nhưng mà, từ ngày có ký ức đến nay, người nhà của tớ chính là nhà họ Hạ.”
Hy vọng xa vời của anh, mặt trời của anh, điểm yếu của anh, nhưng cũng là áo giáp của anh, người khiến anh không dám chùn bước, không dám nói không được, người anh không thể buông bỏ được, cũng họ Hạ.
Anh ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, mặt tái nhợt.
Gương mặt có nước mắt lấp lánh, ánh mắt khẩn cầu: “Hạ Thụ, đừng không cần tớ được không?”
Rõ ràng anh không phải bị vứt bỏ, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ rơi. (Ý là Hạ Thụ không cần anh nữa)
Anh không muốn bị bỏ rơi.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Hạ Thụ không nhịn được nữa, mu bàn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Thế nhưng bọn họ mới là người nhà của cậu.”
Sao Hạ Thụ có thể thích người nhà họ Hoắc? Sao có thể hy vọng anh đi?
Đây là chàng trai của cô, là chàng trai cô cẩn thận che chở, sao có thể không cần anh.
Thế nhưng, người nhà họ Hoắc cũng không đâu làm sai cái gì?
Họ chỉ vô ý đánh mất đi con của mình, bọn họ cũng là người bị hại. Khi anh không hy vọng giờ phút này, nhưng người nhà anh lại vô cùng vui mừng khi sắp được đoàn tụ với con của mình.
Ba và ông nội của cô vì lo cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên nhận nuôi anh từ cô nhi viện. Đó là người nhà của anh, sao có thể không yêu thương anh được?
Tống Hành nhìn cô: “… Thật sự phải như vậy sao?”
Anh muốn ở lại căn nhà này, cho dù mọi người hi vọng anh rời đi, ít nhất cô sẽ không.
Cô sẽ giữ anh ở lại.
Hạ Thụ không dám nhìn vào mắt anh. Đầu ngón tay khẽ đụng vào miếng ngọc trong cổ áo, cô nhẹ nhàng tháo miếng ngọc xuống.
Ngọc rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động nho nhỏ.
Trong chớp mắt, tim Tống Hành cũng lạnh giá.
Khi đứng lên, Hạ Thụ đã lau sạch nước mắt, Tống Hành vẫn lẻ loi ngồi ôm đầu gối như cũ.
Cô rất muốn ôm anh, vươn tay ra nhưng dừng lại, cuối cùng buông thõng xuống.
Khi anh không còn là Tống Hành, cô cũng không có tư cách để ôm anh nữa.
“A Hành.” Đi đến cửa, cô quay đầu, mỉm cười với anh: “Sống thật tốt nhé, đừng để bị thương.”
Cánh cửa đã cướp đi ánh sáng cuối cùng. Tống Hành yên lặng nhìn hướng cô rời đi, nhắm mắt lại.
Lại mở mắt, trong phòng vẫn tối đen, yên tĩnh như trước, chỉ có miếng ngọc dưới đất phát ra ánh sáng ảm đạm. Im lặng đến mức dường như nó chưa từng rời khỏi đây, và cô cũng chưa từng tới đây.
–
Toàn bộ Thanh Thành Nhất Trung đều xôn xao!
Tống Hành- khối 1 lớp văn một, lúc trước bị chỉ trỏ là con của tội phạm giết người được nhà họ Hạ nhận nuôi, bỗng có một thông tin vô cùng chính xác, thật ra anh là tiểu thiếu gia thất lạc nhà họ Hoắc. Tin tức nhanh chóng truyền khắp trường học, mới nửa ngày mà thông tin này đã bùng nổ.
Học sinh mười mấy tuổi, không có quá nhiều hiểu biết về nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên. Nhưng sao có thể không biết tập đoàn Quân Dục Hoắc thị được, danh tiếng của công ty thực sự rất lớn.
Cho dù Nam Xuyên và Thanh Thành cách nhau ngàn dặm, nhưng sản nghiệp Hoắc thị đã xâm nhập rất sâu. Ở Thanh Thành có mấy trung tâm thương mại lớn nhỏ, rạp chiếu phim, bất động sản dưới trướng Hoắc thị. Mọi người đều đùa rằng những người ở Nhất Trung đều từng “nộp tiền” cho nhà anh.
Tin tức vừa được lan truyền, đương nhiên những người bên cạnh Tống Hành đều thay đổi thái độ.
Không riêng gì Tống Hành, kể cả Hạ Thụ cũng vậy, gần đây luôn có những người mà cô không biết chủ động làm quen.
Tống Hành dửng dưng như bình thường, mỗi ngày đều đến trường, tan học như thường lệ. Chỉ là càng ngày càng trầm tính.
Dạo này, dường như có rất nhiều người hỏi bài anh.
Thật ra sau chuyện tin đồn con tội phạm giết người lần trước, tuy những người bên cạnh Tống Hành không đồn về chuyện này nữa nhưng cũng có ít người hỏi bài anh đi.
Suy cho cùng, hầu như mọi người đều mượn cớ hỏi bài để làm quen.
Khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, họ sẽ không còn hứng thú nữa.
Dạo này họ lại bắt đầu khác thường.
Tiết hoạt động ngoại khóa, chỗ ngồi của Tống Hành được mọi người vây quanh thành vòng tròn.
“Nếu con tàu này là khởi hành từ 12 giờ ngày 30 tháng 12, qua năm phút sau sẽ đi qua kinh tuyến 180°, như vậy… “
Tống Hành giảng bài luôn rất cẩn thận và đầy đủ, giải được một chút đều sẽ nhìn mọi người, hỏi xem có hiểu hay không. Giảng được một nửa, bỗng nhiên có người hỏi: “Tống Hành, cậu thật sự là người nhà họ Hoắc? Đã thừa nhận rồi sao?”
Tay cầm bút của Tống Hành khựng lại.
Sau khi bình tĩnh lại, anh lại viết tiếp, ra vẻ không có gì, nói tiếp: “Vì thế địa điểm này không có khả năng… “
“Cậu đã gặp chủ tịch tập đoàn Quân Dục chưa? Hoắc Cận Diễm có đẹp trai giống trên mạng không?”
“Nhà cậu rất xa hoa đúng không?”
“Cậu sẽ về Nam Xuyên à? Cậu có sửa lại thành họ Hoắc không?”
Càng ngày càng nhiều câu hỏi không liên quan đến đề bài. Cuối cùng Tống Hành không nói gì, khẽ mím môi.
Ánh mắt mọi người lấp lánh, dường như rất mong chờ câu trả lời của anh.
Viết bài giải lên giấy, sau đó anh đưa cho mọi người, đứng lên: “Hôm nay tới đây thôi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Anh vội vàng đi ra ngoài. Có người không khỏi gọi: “Ôi chao, Tống Hành… Tống Hành!”
Ở phía sau, Hạ Thụ lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, dần nắm chặt cây bút trong tay.
…
Hoạt động ngoại khóa là do thầy cô và học sinh đều được tự do hoạt động, chỉ có thư viện trên tầng là yên tĩnh nhất.
Bốn phía đều có lan can rất cao, phòng ngừa có người vô tình trượt chân ngã xuống phía dưới.
Tống Hành ngồi khoanh chân trong chốc lát, gió lạnh khẽ thổi, cuối cùng cũng thổi tan đi những phiền toái này.
Lúc này có người đến gần.
Mặc dù đi rất nhẹ nhưng anh có thể nghe thấy rất rõ ràng.
“Tôi không giải đề nữa.” Tống Hành không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Có vấn đề gì cũng đừng hỏi tôi.”
Bước chân dừng lại một giây.
“Yên tâm, tôi đều hiểu những chuyện đó.” Sau đó đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh anh: “Vì vậy sẽ không hỏi vấn đề gì.”
Tống Hành nghiêng đầu.
Thẩm Hoài Xuyên.
Anh không biểu hiện ra nhiều sự kinh ngạc, ánh mắt lại nhìn về phía chân trời xa xa, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
“Rất phiền đúng không?” Yên lặng trong chốc lát, Thẩm Hoài Xuyên cười khẽ: “Bị mọi người nịnh bợ, khách sáo, được chào đón… rất phiền đúng không? Rõ ràng biết bọn họ căn bản không thật lòng với cậu, nhưng cậu vẫn phải đối xử tử tế với họ, chán ghét cũng không được nói ra.”
Tống Hành rũ mắ: “Cậu trải nghiệm nhiều hơn tôi.”
Từ nhỏ Thẩm Hoài Xuyên đã sống trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người bên cạnh nịnh bợ, nên sớm đã không thấy lạ.
Nhưng anh không thế, anh bị coi thường từ nhỏ, không thể hờ hững như không giống cậu ta được.
Anh nhìn về phía Thẩm Hoài Xuyên: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Thẩm Hoài Xuyên cười: “Bây giờ, cậu đang hỏi ngược lại tôi?”
Tống Hành rũ mắt.
“Rất đơn giản.” Thở phào một hơi, Thẩm Hoài Xuyên nhìn nơi xa: “Ông tôi từng nói với tôi là đừng quên trái tim thuở ban đầu, dù gặp phải chuyện gì, cũng đừng quên bản thân mình là ai.”
Tống Hành yên lặng, ánh mặt trời xa xa chiếu sáng rực rỡ, có những chú chim én bay lượn xung quanh cái ăng ten.
“Sẽ không quên.” Con ngươi anh đen như mực nhìn ánh sáng mặt trời: “Tống Hành.”
–